Từ câu chủ đề “khác với thúy vân, thúy kiều có vẻ đẹp sắc sảo mặn mà cả tài lẫn sắc” nối tiếp 10 câu để hoàn thành theo diễn dịch hoặc tph sử dụng 1 câu ghép đẳng lập
Khác với Thúy Vân, Thúy Kiều có vẻ đẹp sắc sảo mặn mà cả tài lẫn sắc. Nếu như nói Thúy Vân đẹp đến mức mây phải thua tuyết phải nhường thì Thúy Kiều hiện lên còn đẹp hơn nữa.
Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành hoạ hai
Thông minh vốn sẵn tính trời
Pha nghề thi hoạ đủ mùi ca ngâm
Cung thương làu bậc ngũ âm
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một chương
Khi tả Thúy Kiều, Nguyễn Du đã tập trung vào vẻ đẹp của đôi mắt. Vẫn là bút pháp ước lệ tượng trưng ấy nhưng Thúy Kiều hiện lên với một vẻ đẹp của giai nhân tuyệt sắc.
Mắt màng đẹp, trong sáng như làn nước mùa thu, lông mày thanh tú như dáng núi mùa xuân, ẩn chứa trong đôi mắt ấy là cả một tâm hồn đa sầu đa cảm. Dung nhan của nàng đằm thắm khiến cho hoa cũng phải ghen, dáng người xinh tươi mơn mởn khiến liễu cũng phải hờn. Bằng nghệ thuật nhân hóa qua hai động từ chỉ trạng thái cảm xúc tiêu cực "ghen" và "hờn" mà vẻ đẹp của Thúy Kiều hiện lên đã vượt xa cả vẻ đẹp của thiên nhiên, vượt ra khỏi chuẩn mực của xã hội phong kiến. Không chỉ có vẻ bề ngoài, Thúy Kiều còn có tài năng hơn người. Nguyễn Du đã dành tới hai phần còn lại để miêu tả cái tài và cái tâm của Kiều, Kiều "thông minh vốn sẵn tính trời", cầm, kì, thi, hoạ đều hoàn hảo. Đặc biệt, tài đánh đàn của nàng còn vượt trội "ăn đứt", trên tài mọi người. Không những thế, nàng còn biết sáng tác, cung đàn "bạc mệnh" mà nàng tự sáng tác là biểu hiện của một tâm hồn đa sầu đa cảm. Và dường như số phận và cuộc đời bạc mệnh ấy đã vận vào đời nàng sau này.
Chú thích: phần in đậm (câu ghép đẳng lập)