đồ củ tỏi......anh thix em!!

  • Thread starter ...pebun...gac0n...
  • Ngày gửi
  • Replies 53
  • Views 8,415

T

tutooo

toàn thấy nói chuyện. đây hình như là kịch bản hay sao ý. ko giống truyện lắm!
 
P

...pebun...gac0n...

hơ hơ!! đã để pà kon chờ lâu roài!!
:)) :)) :)) :)) :))
===============================>
Tính….toong….tính….toong….- tiếng chuông cửa vang lên…Quân nhanh chân bước ra mở cửa…thì…bất ngờ trước sự xuất hiện của 1 vị khách lạ mặt…

Quân sững sờ và hoàn toàn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của 1 thằng nhóc độ khoảng 5-6 tuổi…

-Ê…nhóc…kiếm ai thế??? – Quân khom người nhìn thằng nhóc hỏi…thay vì là 1 câu trả lời…nhưng thằng nhóc lại móc ra cái điện thoại đưa cho Quân…Quân chau mài thắc mắc cầm lấy chiếc điện thoại…ngập ngừng…

-A lô…??? – Quân nói với giọng tò mò, thắc mắc…

-ẤN QUÂN HẢ??? BÀ ĐÂY…- giọng bà hét lớn trong điện thoại…làm Quân giật mình…

-Bà….bà đang ở đâu vậy..??? sao bà chưa về ạ??? Chừng nào bà mới về vậy bà??? – Quân hỏi dồn dập…

-Cái thằng…làm gì mà cứ hỏi tới tấp thế hả??? cháu có thấy 1 thằng nhỏ không…??? Nó là con út của cô 3 con đó…hôm nay nó sẽ ở nhà mình chơi…con với Á Hiên nhớ coi chừng nó đó…còn bà và cô 3 của con sẽ đi mua sắm…chiều bà sẽ về tới…vậy đi nhoa…- giọng bà líu lo trong điện thoại…

-Bà…bà…bà ơi….con đâu có biết coi chừng con nít đâu…bà ơi…bà…Tút…Tút…Tút…ôi trời ơi…chắc mình điên lên mất…- Quân chau mài than thở nhìn quanh tìm thằng nhóc…thì thấy nó đang ngồi trong nhà…xem tivi…

Quân hậm hực bước vào nhà…tiến lại gần thằng nhóc…

-Ê…quỷ nhỏ…tên gì dạ??? – Quân đứng chống nạnh…đưa mắt nhìn thằng nhóc hỏi…

-……- thằng nhóc vẫn dán mắt vô tivi…

-Ê…nít ranh…không nghe anh mài hỏi hả??? – Quân bắt đầu lớn tiếng….

-.....thằng nhóc vẫn bất động…(haha gặp đối thủ rồi…)

Tức khí…Quân bước tới tắt màn hình tivi…và tiến lại chỗ thằng nhóc…

-Quỷ nhỏ…anh hỏi là mài tên gì??? Không nói là anh cho ra đường bây giờ…- Quân nghiêm nghị nhìn thắng nhóc…

-Em không phải là “quỷ nhỏ” cũng không phải là “nít ranh”…em là Quang…em đã 5 tuổi rồi…đã trở thành 1 người đàn ông…biết chưa ANH NGỐC….- thằng nhóc đựng bật dậy…vỗ ngực nói…trước khuôn mặt bất ngờ của Quân…

-Hahaha…”đàn ông” á….haha…bỏ ** chưa mà đòi làm đàn ông hả quỷ nhỏ…haha…- Quân phá lên cười khoái chí trước câu nói của thằng nhóc…

-CỐP…ỐP….- thằng nhóc xụ mặt…đá mạnh vào chân Quân…bỏ chạy…

-Ui..da…cái thằng…đứng lại…thằng quỷ nhỏ….mài đứng lại chưa hả??? tao mà bắt được mài là mài tới số...ui da…- Quân chạy cà nhắc rượt theo thằng nhóc….thì…

-BINH…- thằng nhóc chạy nhanh vô tình va vào nó…đang từ trên lầu bước xuống…thằng nhóc nhanh chóng trốn sau lưng nó…trước sự truy sát của Quân…

-Ủa??? con ai dạ??? – nó quay đầu ra sau nhìn vào thằng nhóc thắc mắc hỏi….

-Em chào chị ạ…em tên là Quang…- thằng nhóc nhìn nó mỉm cười lễ phép nói....còn Quân thì há hốc mồm khi thấy thái độ lễ phép của thằng nhóc đối với nó…trái ngược hoàn toàn đối với Quân…

-Woa…em tên Quang hả??? dễ thương ghê…em mấy tuổi rồi…??? – nó khom lưng nhìn thằng nhóc hỏi 1 cách trìu mến…

-Dạ..em…- Bắt được mài rồi…thằng quỷ nhỏ…hết chạy nhé…- Quân tiến lại nhấc bổng thằng nhóc lên…

-AAAA…thả em xuống…chị ơi cứu em - Ê…Ê…ông làm cái gì vậy hả??? thả thằng nhỏ xuống mau – nó nhìn Quân hét lớn…

-Thả á…nó cả gan dám đánh tui…tội này không thể tha thứ…phải dạy cho nó 1 bài học…- nói đoạn Quân càng nhấc bổng thằng nhóc lên…

-Tui đếm tới 3 mà ông không thả nó xuống là ngày mai đi học ông chết chắc đó…- nó nhìn Quân hậm hực hét…Quân khựng lại khi bị nó nắm yếu điểm…từ từ bỏ thằng nhóc xuống…thằng nhóc chạy nhanh lại chỗ nó núp sau lưng…và không quên lè lưỡi chọc tức Quân…

-Em không sao chứ…??? Có bị đau ở đâu hông??? – nó ân cần hỏi…Quân vẫn đứng đó nhìn thằng nhóc với ánh mắt viên đạn…tức tối…

-Thôi…đi vô ăn cơm nha…à…em tên Quang phải không??? Quang mấy tuổi rồi…??? – nó nắm tay thằng nhóc cả 2 vui vẻ trò chuyện…bỏ mặc Quân đứng đó hậm hực…tức tối trong lòng…

======================= ====================

Trên bàn ăn cơm….

-Quang…ăn cá đi em…húp canh nhớ thổi nha em…coi chừng nóng đó…- nó ân cần lo lắng cho nhóc Quang....trước khuôn mặt méo mó ganh tị của Quân…

-Ủa??? sao ông không ăn đi…bộ đang giữ eo hả??? – nó quay sang nhìn Quân hỏi…

-Lạc miệng quá…ăn không thấy ngon…với lại…hơi đau bụng nữa…- Quân giả vờ nhăn nhó…nũng nịu nhìn nó…

-Tín hiệu của táo bón chăng??? – thằng nhóc ngây ngô nói…

-Hihi…phì…hihi…- nó quay đầu ra sân khúc khích cười trước câu nói của thằng nhóc…

-Cái thằng quỷ nhỏ này….MAU ĂN ĐI….- Quân ngượng ngùng đỏ cả mặt hét lớn…

-Chị Hiên ơi…ăn cơm xong chị dắt em công viên chơi nha…- thằng nhóc nhìn nó mỉm cười đáng yêu…

-Ờ…giờ này á…không được đâu bây giờ nắng lắm…đi giờ này em sẽ bị cảm nắng đó…hôm nào trời mát chị dắt cho đi bù hén…- Hiên nhìn thằng nhóc nói…

-Nhưng….ngày mai là em về nhà rồi…-thằng nhóc xụ mặt…buồn bã…

-Ăn nhanh đi…rồi đi…quỷ nhỏ…- Quân cốc nhẹ vào đầu thằng nhóc nói….trước vẻ mặt hoàn toàn ngạc nhiên của nó….

-Thiệt hả anh??? Yeeeee….ố…yeeee…được đi công viên chơi…yeeee….- thằng nhóc vui mừng phấn khởi…đứng bật dậy nhảy nhót…

========================= ==========================

…tại công viên….

-Anh ơi…chị ơi….nhanh lên….- thằng nhóc nắm lấy tay nó và Quân vui vẻ, thích thú…kéo đi…

-Chị Hiên, anh Quân ơi…em muốn chơi nhà banh…- thằng nhóc quay sang nhìn nó và Quân cười nói…

-Ừh…vậy thì mình lại chỗ nhà banh hén…hihi - nó nhìn Quang cười vui nói…

-Tui không chơi trò chơi con nít đó…2 người chơi đi…- Quân nhìn nó và Quang với vẻ mặt không đồng tình…

-......-nó và nhóc Quang nhìn nhau không nói gì…chớp chớp mắt ra hiệu…

-1…2…3….ĐI THÔI…- nói đoạn nó và nhóc Quang nắm lấy tay Quân kéo đi cho bằng được…

-Nè…2 người làm cái gì vậy hả??? buông tui ra…tui báo công an giờ…ê…ê…- Quân miễn cưỡng bước đi…la hét…

-CHỊ HIÊN…..BINH….- thằng nhóc thích thú cầm lấy những trái banh nhỏ chọi về phía nó…cả 2 đùa giỡn vui vẻ…chỉ có mình Quân là đứng yên bất động trong nhà banh…

-1..2..3…CHỌI…-nó và nhóc Quang nhìn nhau ra hiệu…liên tục chọi banh về phía Quân…

-Ê…làm gì vậy hả?? dừng lại mau…BINH…BINH…BINH…dừng lại chưa hả…??? BINH…- mặc cho Quân la hét nó và nhóc Quang vẫn chọi không ngừng nghỉ…cuối cùng Quân cũng phải nhập cuộc để tự bảo vệ mình…

Giữa cái nắng nóng của trưa hè…nó, Quân cùng với nhóc Quang vẫn vui vẻ cười đùa…la lói ầm ĩ…náo loạn cả công viên…khiến cho ai đi ngang cũng phải ngước nhìn…

-Chị Hiên ơi…em muốn ăn kem…- thằng nhóc kéo nhẹ áo nó nói…

-Ừh…vậy em ngồi đây với anh Quân…để chị đi mua cho…- nó đứng dậy định bước đi…thì…

-Củ tỏi…trời nắng lắm…đội nón vô đi…-nói đoạn…Quân cởi cái nón đang đội đưa cho nó…đội cái nón trên đầu nó mỉm cười bước đi…

-Anh ngốc…thích chị Hiên…- nhóc Quang quay qua nhìn Quân ngây ngô nói…

-Quỷ nhỏ…đừng có nói bậy…biết chưa…anh mài mà đi thích bà chị ngốc đó hả??? còn lâu…- Quân quay qua cốc nhẹ vào Quang nói…

-Vậy sao anh cho chị Hiên cái nón mà không cho em…chị Hiên ngốc…anh cũng ngốc…lêu lêu…- những lời trẻ con…ngu ngơ ấy…lại làm cho Quân phải bất ngờ....suy tư…suy nghĩ…

-Kem tới đây…cái này là của Quang…còn cái này là của ông ne..đầu heo…- tay cầm 2 cây kem nó đưa cho nhóc Quang và Quân…

-Chị Hiên không ăn hả?? – thằng nhóc quay qua hỏi…

-À...chị không ăn…em ăn đi…- nó quay sang nhìn thằng nhóc gượng cười…Quân thì nhìn nó…như hiểu ra….

-Nè…ăn chung đi…- Quân quay mặt…chìa cây kem ra nói…

-.....nó không nói gì…đưa mắt nhìn Quân…không chớp....

-Chị Hiên ơi…anh ngốc…bị táo bón đó…chị ăn chung với em nè….- thằng nhóc quay qua kều nó nói…

-Hihihi….ừh…- Ê…quỷ nhỏ…ai nói là anh mài bị táo bón hả??? – Quân tức khí hét lớn…không để ý những người đi ngang đang nhìn chằm chằm…

====================== =====================

-Chị Hiên ơi…em muốn chơi thú nhúng…- thằng nhóc nũng nịu…

-Cái gì..??? chơi nữa á..??? chưa mệt nữa hả??? – Quân nhăn nhó…

-Thôi…anh mài mệt rồi…nghỉ 1 chút đi rồi đi…- Quân than thở…

-Nhưng em muốn chơi bây giờ cơ…- thằng nhóc nũng nịu…

-Đã nói là 1 chút nữa...- Nhưng em muốn chơi bây giờ…- 1 chút…- em muốn bây giờ…-1 chút nữa…- bây giờ cơ…- thằng nhóc và Quân vẫn không ngừng đôi co với nhau…

-Nè…2 người đừng có cãi nữa được không??? Người ta nhìn kìa…- nó nói xen vào…như can ngăn cuộc chiến giữa 2 người đàn ông…thì…

-"Chỗ con trai nói chuyện…không được xen vào…” – nó bất ngờ đến độ sững sờ khi bị Quân và thằng nhóc quay qua nạt 1 hơi…

===================== ========================

-Thiệt là 1 ngày ám ảnh…thằng quỷ nhỏ này…ăn gì mà nặng dữ vậy nè trời..??? – Quân cõng thằng nhóc trên lưng than thở…

-Tui cứ nghĩ…ông…sẽ không đi…ai ngờ…- nó quay mặt…ngập ngừng nói…

-Không ngờ 1 người phụ nữ tầm thường như bà…lại có những suy nghĩ tầm bậy như vậy…haha…- Quân nhìn nó cười nói…

-Ê…ông có tin là ông vô tình nói rồi là cố tình lượm răng không hả??? - nó gắt lên…

-Không phải là bà muốn làm cho thằng nhóc này vui sao??? Chỉ vì bà thôi…- Quân quay mặt nói…rồi tiếp tục bước đi…

-"Vì tui á”…???? Là sao??? – nó chau mài suy nghĩ...1 chút bối rối…

Trên đoạn đường dài…cả 2 vẫn bước đi…có người đã dần hiểu ra được tình cảm của mình…có người vẫn đang cảm nhận…đoạn đường chập tối…2 trái tim tưởng chừng ghét nhau…nhưng lại đang tiến về 1 phía…

===================================

Sao 1 ngày chơi đùa mệt mỏi…cả 3 cũng chìm vào giấc ngủ…thì đột nhiên…

-AAAAA….huhuhu….mẹ ơi….huhuhu…mẹ…ơi…hixx…hix…hức… mẹ ơi….- tiếng khóc thủ thỉ của nhóc Quang vang lên…làm nó và Quân vội vàng chạy vào xem…

-Có chuyện gì vậy em...??? – nó ân cần chạy lại hỏi…

-Sao thế nhóc…- Quân cũng lo lắng…

-Hix…hix…em sợ…em không ngủ được…hix…hức….huhuhu…- thằng nhóc sợ hãi nói…

-Không sao đâu…có chị và anh Quân ở đây rồi…đừng sợ nữa nha…- nó dịu dàng vỗ về thằng bé…

-Nhưng em….hix…không dám ngủ…1 mình…hức…hix…anh chị ngủ với em nha…hix…hix…- thằng nhóc ôm chặt nó…

-Hả??? à…ờ…- nó ấp úng…

-Huhuhuhu….hix….mẹ ơi…hix….- thằng nhóc khóc to hơn…

Thế là cả nó Quân đều phải ngoan ngoãn nghe theo lời thằng bé…dỗ dành nó…nó và Quân nằm 2 bên…ngăn cách ở giữa là nhóc Quang…nó thì không tài nào chợp mắt nổi…cả Quân cũng vậy…

-Ê…củ tỏi…bà ngủ chưa??? – Quân lấy chân đá nhẹ nó…kều kều…khẽ nói…

-Chưa...cái giường chật vậy...làm sai mà ngủ được…- nó khẽ nói…

-Vậy… nói chuyện ngen…

-Ừh…nói gì nói đi…

-Bà với ông Kent….sao rồi..??? – Quân ngập ngưng…vaf không biết tự bao giờ...lại quan tâm đến chuyện của nó và Kent...

-Sao là sao..??? chả sao hết…haizzz…- nó thở dài…

-Bộ…bà…chưa tỏ tình với ổng hả???

-"Tỏ tình” á…??? Hì…tui không có đủ can đảm, cũng không có đủ tự tin để nói ra rằng tui thích Kent…tui cũng không đủ nghị lực để chấp nhận lời từ chối từ Kent…tui nghĩ…yêu đơn phương thế này sẽ tốt hơn…- nó dịu giọng…

-ĐỒ NGỐC…KHÔNG LẼ SUỐT ĐỜI…CỨ THẾ NÀY HẢ..??? – Quân nói bật dậy hét toáng lên…

-HUỴCH…ông điên hả??? nhỏ tiếng thôi chứ…- như bay nó nhảy sang chỗ Quân…bịch miệng Quân lại…và không để ý rằng…nó đang nằm đè lên mình Quân…

-……..- 4 mắt nhìn nhau…nó và Quân không nói gì…rạo rực trong lòng 1 cảm giác…đột nhiên…

-Ư…ư…mẹ ơi…mua kem…kem…- nhóc Quang nói mớ…làm nó giật mình nhanh chóng nhảy về chỗ cũ…

Một cảm giác…lâng lâng khó tả…cứ thể rạo rực trong lòng nó…nó nằm quay lưng…không ngừng suy nghĩ…Quân thì nằm đó…chau mài…suy nghĩ về chuyện giữa nó và Kent…

-"Đồ ngốc…im lặng thì được cái gì chứ…nếu bà không đủ can đảm để nói thì để tui…” – Quân chau mài tức tối thầm nghĩ….nhưng lại len lỏi trong 1 cái gì đó hơi xót xa…

====================== ============================
 
P

...pebun...gac0n...

àk!! bun cho mọi ngừi kái kink nài: http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-tre/teen-do-cu-toi-anh-thix-em/t220558/page6.html
==========================>
Chào tạm biệt mọi người đi con…- giọng cô 3 nhỏ nhẹ nhìn nhóc Quang nói…

-Chàu bà, cháu về đậy ạ…- nhóc Quang lí nhí nói với khuôn mặt buồn bã…

-Chị Hiên…chào chị….hix…em sẽ nhớ chị Hiên lắm…hix…- nhóc Quang cúi mặt xuống…ngẹn ngào nói…

-Hix…hix….chị cũng sẽ nhớ em lắm….huhuh…hix…- nó chạy lại ôm lấy Quang vào lòng…thủ thỉ khóc…làm cho ai đó đứng cạnh bên cũng phải chạnh lòng…

-Cốc…đã là đàn ông thì không được khóc….- Quân cốc nhẹ vào đầu nhóc Quang nói…khuôn mặt vẫn biểu hiện rõ sự luyến tiếc…

-…….- nhóc Quang nhìn Quân không nói gì…đột nhiên…thằng nhóc nắm lấy tay Quân lôi về 1 phía…trước 6 con mắt ngạc nhiên…đầy thắc mắc…

-Ê…ê…nhóc con…làm cái gì thế hả???? muốn hun tạm biệt anh hả??? không được đâu ngen…đánh răng chưa hả???? – Quân luống cuống…khi thấy thái độ bất thường của thằng nhóc…

-Anh ngốc…không được làm chị Hiên khóc đâu đấy…- thằng nhóc khẽ nói….trước vẻ mặt hoàn toàn bất ngờ…ngơ ngác của Quân…

-Cháu nói gì với anh Quân thế…- bà nhìn nhóc Quang âu ếm hỏi…

-Cháu nói chuyện “đàn ông” với anh Quân ạ…- thằng nhóc cười ngây ngô nói…trước những tiếng cười rôm rả...thú vị…vô tình xua tan đi không gian chia tay buồn bã…đầy luyến tiếc…

-“Quỷ nhỏ…anh hứa…anh sẽ không làm chị Hiên khóc…hôm nay anh sẽ đem lại niềm vui cho chị Hiên…nhưng sau này…người đem lại niềm vui ấy…không phải là anh nữa…” – xen kẽ những tiếng cười…tiếng nói…là 1 tâm trạng nặng nề…

==================================

-Ê…hồi nãy Quang nói cái gì với ông dạ…- nó ngồi đằng sau kều nhẹ vào vai Quân…tò mò hỏi…

-Thì nói chuyện “đàn ông” chứ gì nữa…haha…- Quân cười nói…

-Nhưng mà chuyện gì mới được chứ…nói tui nghe với…nói đi…nói đi mà…- nó nắm lấy áo Quân nài nỉ…

-Được rồi…tui nói…nó kiu tui nói lại với bà…là sao này ngủ “ngái” nhỏ nhỏ thôi…bà ngái lớn quá làm nó ngủ không được…hahahaha…- Quân phá lên cười…

-Cái gì…??? Nó dám nói thế hả???...aaaa…tức thiệt…- AAAA…ĐAU…ĐAU – nó hậm hực hét…nhéo mạnh vào eo của Quân…làm Quân đau điếng hét lên…

======================================

Tại lớp học….

-Á HIÊN….- THẢO….- nó và Thảo vui mừng…hớn hở…ríu rít khi gặp nhau…

-Trời ơi…làm như 10 năm rồi mới gặp lại vậy đó trời??? -Quân chậc lưỡi…bước xuống chỗ ngồi…

-Ê…sao rồi…mài hết bệnh chưa??? – Duy lết lại chỗ Quân hỏi…

-Ủa??? sao mài biết tao bệnh…??? Công nhận cấp này mài cũng 8 dữ…hahaha…- Quân phá lên cười khi thấy khuôn mặt của Duy…bắt đầu có dấu hiệu quê độ…

-Mài muốn chết hả??? – nói đoạn Duy kẹp cổ Quân đè xuống…cười đùa…

Lúc này….Kent từ ngoài đi vào…phút chốc Quân lại chau mài…tiến lại chỗ Kent…trước vẻ mặt không khỏi thắc mắc của Duy…

-Ra chơi…có thể nói chuyện với tui 1 chút không??? – Quân nhìn Kent…điềm tĩnh nói…

-“Nói chuyện”..??? – Kent nhìn Quân…khó hiểu…

-Sân sau bóng rổ của trường…tui sẽ chờ ông ở đó…- nói đoạn Quân bỏ đi…

-Giữa 2 đứa con trai…có cái gì mà phải ra sân sau bóng rổ của trường để nói..??? hay tên này muốn tỏ tình với mình…- Kent ngu ngơ gãi đầu suy nghĩ…và cả 2 đều không hay biết rằng…cuộc đối thoại đó đã bị Thảo phát hiện…

-Ê…sao tự nhiên lại mài hẹn Kent ra nói chuyện vậy..??? có chuyện gì hả..??? – Duy nhìn Quân tò mò hỏi…

-Tao đang làm chuyện tốt để tích đức đó mài…hahaha…- Quân nhìn Duy gượng cười…1 nụ cười thật chua xót…

-Hiên…Hiên…- Thảo quay qua kều nó…

-Gì dạ??? muốn ăn hả??? nè…cho miếng nè…- nó nhóp nhép nhai nhìn Thảo hỏi…

-Trời à…tối ngày ăn với uống…có chuyện rồi kìa…- Thảo nhìn nó nghiêm túc nói…làm nó chau mài thắc mắc…nhưng miệng vẫn không ngừng nhai…(nhỏ nì tối ngày ăn.. >”<)

=====================================

Giờ ra chơi…tại sân sau bóng rổ của trường…thấp thoáng 1 bóng người đang đứng dưới ánh nắng chờ đợi 1 cái gì đó…

-Có chuyện gì…mà lại hẹn ở đây thế..??? – Kent bước tới chỗ Quân hỏi…

-Tới rồi à…- Quân quay đầu lại nhìn Kent…

Lúc này…tại 1 bụi cây…

-2 cái thằng này cứ như đang đóng phim á trời…- Duy thập thò…

-Ê…- Á…- Thảo âm thầm tiến lại…kều nhẹ vai Duy làm Duy giật bắn mình….

-Sao…sao…2 người lại ở đây hả??? – Duy ấp úng hỏi…

-Câu đó phải để tụi tui hỏi mới đúng đó…2 cái ông đó hẹn nhau ra đây làm gì thế hả??? – Thảo nhìn Duy hỏi…

-Không biết…đang rình nè…hông thấy hả…??? – Duy nói nhưng mắt vẫn dán về phía Quân và Kent….

==================================================

-Chắc ông cũng biết lý do tui kiu kêu ra đây…- Quân nhìn Kent nói…

-Nếu biết thì tui đã không ra đây…oa…oa…- Kent vừa nói vừa ngáp ngủ…

-CÁI GÌ??? Ông thật sự không biết á..??? – Quân hậm hực…

-Không nói thì tui đi vô lớp ngủ đây…- nói đoạn kent quay lưng bỏ đi…

-LÀ CHUYỆN LIÊN QUAN ĐẾN CỦ TỎI…- Quân nói lớn…

-“Củ Tỏi”..??? ý ông là Á Hiên??? – Kent quay đầu lại thắc mắc…

-Cái tên đầu heo này…ông ấy đang định nói cái gì vậy hả??? – nó tức tối…định đứng dậy đi về phía Quân…thì bị Thảo và Duy kéo lại…

-Sao cũng được…bây giờ thì hiểu rồi chứ…??? – Quân chau mài…

-……??? – Kent không nói gì nhìn Quân lắc đầu…

-“Ôi trời ơi…cái thằng này…đầu to mà sao óc nó như trái nho thế...” – Quân hậm hực thầm nghĩ…

-Á Hiên thích ông…cô ấy thích ông lâu rồi…- Quân nhìn Kent nói…với ánh mắt thoáng buồn…

-Ông đang làm mai cho tui và Á Hiên đó hả??? – Kent nhìn Quân nói…lén nở 1 nụ cười…

-Ê…ĐẦU HEO…ÔNG ĐANG NÓI BẬY CÁI GÌ THẾ HẢ???? – không thể chịu đựng nổi…nó đứng bật dậy…tiến về phía Quân…

-Sao…sao…sao bà lại ở đây hả??? sao bà lại biết tụi tui ở đây – Quân luống cuống trước sự xuất hiện của nó…nhìn quanh…phát hiện ra 1 tên tạo phản…đó là Duy

-Tha lỗi cho tao…tao bị theo dõi…tao vô tội…- Duy nhìn Quân nhăn nhó nói…

-Ai mượn ông làm chuyện này hả??? – nó nhìn Quân hét lên trong giận dữ…

-Ê…tui đang giúp bà đó…bà không biết cảm ơn thì thôi…còn lớn tiếng với tui là sao hả??? – Quân cũng hét lại…

-Ai cần ông giúp chứ...chuyện của tui...- Á Hiên…mình hẹn hò nha…- cuộc chiến đang diễn ra 1 cách kịch liệt…bỗng dưng dừng lại trước câu nói tưởng chừng đơn giản của Kent…

-H..ả…ả…hả..??? – nó run rẩy…ú ớ…

-Tối nay…8h sau khi xong việc…2 đứa mình…đi xem phim nha…- Kent nhìn nó nói rồi quay lưng bỏ đi…thầm nở 1 nụ cười thú vị….

-Cái gì..??? ông Kent hẹn hò với bà Hiên thiệt hả??? có đùa không đó…– Duy tiến lại chỗ Quân thắc mắc hỏi…

-…….- Quân như chết lặng…mắt vô hồn…không nói được lời nào…2 tay xiết chặt…1 chút gì đó tức tối…ánh mắt thoáng buồn…từ từ tiến lại chỗ nó…

-Chúc mừng bà…haha…không cần phải cảm ơn tui đâu…- Quân nhìn nó nói…gượng cười chua xót…và nhanh chân bước đi…
-……- nó không nói gì…mắt dõi theo hình bóng của Quân…thay vì vui mừng…nhưng đâu đó len lỏi trong lòng là 1 cảm giác gì đó nhói lên…rất lạ…

-Trúng độc rồi…- Duy mỉm cười thầm nghĩ…

===================== ============================

Từng tiết học trôi qua 1 cách nặng nề…im lặng….

-Mài không sao chứ??? Bị sock quá hả??? – Duy quay qua kều Quân nói…

-Sao là sao??? Sock cái gì??? – Quân nói nhưng mắt vẫn vô hồn nhìn xa xăm…

-Mài tưởng mài gạt tao hả thằng quỷ..??? ôi trời…chưa có thằng nào như mài…đúng là điên hết thuốc chữa…- Duy tức tối nói…

-Mài lảm nhảm gì như bị điên thế hả??? im lặng đi…tao muốn được yên tĩnh…- Quân hậm hực…

-Chứ không phải mài đang hối hận…khi đem người mình thích trao cho người khác hay sao??? – Duy chống cằm…nhìn sang Quân nói…

-Cái gì..??? “hối hận”….”người mình thích”….mài…mài nói cái quái gì vậy thằng quỷ…- Quân nói trong ngập ngừng…(trúng tim đen rồi…)

-Nghe Thảo nói là thằng Kent sẽ rủ bà Hiên coi phim ở Galaxy…sao đó sẽ đi vòng vòng uống nước…chà…1 nam 1 nữ…chắc có nhiều chuyện để làm lắm…mài hén…- Duy ngồi tuyên huyên trước khuôn mặt đang bắt đầu có hiện tượng nổi điên…

-Im đi mài…tao cho chiếc dẹp vô mặt bây giờ…- Quân tức tối…quay qua nghiến răng nhìn Duy hâm dọa…nhưng trong lòng vẫn không khỏi bồn chồn…lo lắng…
 
P

...pebun...gac0n...

đọc thoài mái nha mọi ngừi!!
=========================>
Reng….reng….reng…tiếng chuông trường báo hiệu giờ tan học vang lên…Quân chạy như bay như đang đuổi theo 1 cái gì đó…

-QUÂN…QUÂN…ĐỢI TAO VỚI…- Duy cố chen lấn trong đám nhốn nháo để đuổi theo Quân…

Lúc này Kent đang thong thả dắt xe vừa ra tới cổng trường…thì…bị 1 vật cản chặn lại…

-Đợi…đợi đã…- Quân lấy tay chặn đầu xe Kent lại thở dốc..mệt mỏi…

-……- Kent không nói gì nhìn Quân mỉm cười…

Cũng lúc này…nó bước nhanh ra cổng trường…nhìn dáo dác…tìm kiếm 1 ai đó…

-Cái tên này…biến đâu mất tiêu rồi…- nó nói với vẻ mặt hụt hẫng…rồi bước đi…

===============================

-THẢO…THẢO….- Duy chen lấn réo gọi tiến về phía Thảo…

-Gì vậy???? làm gì mà thở như chó vậy??? hahaha…- nhìn thấy bộ dạng thở hộc hộc của Duy Thảo không nhịn đc cười…

-Có thấy thằng Quân đâu không??? Thằng Kent nữa..??? – Duy nhìn Thảo hỏi dồn dập…

-Sao tui biết đc…tui đâu phải là vú nuôi của mí ổng đâu trời…- Thảo chau mài nhìn Duy nói…

========================================

Tại một quán nước gần trường….

-Có chuyện gì nữa???? – Kent nhìn Quân hỏi…

-Ông…ông…thật sự thích Á Hiên chứ..??? – Quân quay mặt ngập ngừng hỏi…

-“Cái tên này…đúng là ngốc…” – Kent lén mỉm cười thầm nghĩ…

-Không phải…đó là chuyện ông muốn sao??? Sao giờ lại chạy đến đây hỏi tui nữa..??? hay đang có dụng ý gì khác..???– Kent nhìn Quân cười tinh nghịch…

-……- Quân bất ngờ…ngạc nhiên mở to mắt nhìn Kent…

-Nếu như cảm thấy lo lắng…bất an…thì tại sao lại trao cho người khác thứ mình thích…mà không tự bảo quản nó…- Kent nhìn Quân điềm tĩnh nói….

-…….- Quân bối rối…im lặng…

-Đừng theo chủ nghĩ của định luật “chỉ cần thấy người mình yêu hạnh phúc là mình cũng hạnh phúc theo”….đó chỉ là lý thuyết thôi…tui về đây…- Kent kéo ghế bước đi mang theo 1 nụ cười thú vị…để lại 1 câu nói đầy ẩn ý…

-Haizzzz…..- Quân đưa tay lên vuốt mặt mệt mỏi…tâm trạng đầy bối rối hỗn lộn, và hụt hẫng đầy mâu thuẫn…

=======================================

-Mất mớ gì ông Quân lại đi kiếm ông Kent chứ…??? Hay là ông Kent thiếu tiền ông Quân??? – Thảo vừa đi vừa kều vai Duy thắc mắc…

-………- Duy không nói gì…quay qua nhìn Thảo lắc đầu nhăn nhó….

-Ủa…không phải hả??? vậy vì cái gì ta??? À…không phải vì tiền thì chắc là vì chuyện cua mí nhỏ hotgirl trong trường rồi..- Thảo vỗ tay nói với vẻ mặt chắc chắn…

-Nói chuyện với bà tui thà nói chuyện với con bò còn tốt hơn…- Duy hậm hực nhìn Thảo nói…

-Ê…nếu không phải vì mấy cái đó…thì là cái gì chứ…tại ông không chịu nói thì làm sao tui biết đc…- Thảo nhìn Duy quát…

-Bà đúng là ngu lâu, *** bền…khó đào tạo…là chuyện liên quan đến bà Hiên đó…- Duy nhìn Thảo hậm hực….

-Cái gì…??? Á Hiên á…??? liên quan đến Á Hiên…ông đang nói cái gì dạ..??? không phải hồi chiều ông Quân…- Thảo vừa ngạc nhiên vừa sững sờ trước câu nói của Duy…

-Haizzz…không phải….khi mất rồi thì mới biết đc là nó quý giá đến mức nào sao??? – Duy quay qua nhìn Thảo điềm tĩnh nói…

-Đừng có giỡn kiếu đó nữa…với tính cách của ông Quân…thì không thể nào thích Á Hiên được…

-“Với tính cách của ông Quân???” bộ bà hiểu Quân lắm hả??? – Duy quay qua chau mài thắc mắc…

-Không hiểu nhiều…nhưng đủ để hiểu trong trường hợp này…với cái biệt hiệu “hot boy” được gán mác quá nổi tiếng trong trường của 2 ông…thì có lý do gì chuyện vô lý như thế lại xảy ra…- Thảo nhìn Duy nghiêm nghị nói…

-ĐỦ RỒI…thì ra đối với mấy bà thì tụi tui chỉ có vậy thôi đó hả??? – Duy quay qua nhìn Thảo nói…rồi tức giận bỏ đi…đột nhiên...

-Phải…đúng là tụi tui có rất nhiều bạn gái…nhưng tất cả là do họ tự tìm đến…tụi tui chưa hề nói câu “anh thích em” với bất kì cô gái nào…Nhưng khi đã yêu…thì tui và Quân cũng sẽ như những thằng khác…sẽ không bao giờ đùa giỡn với tình yêu thật sự của mình…và cũng không bao giờ xem đó là 1 trò đùa…Người khác có thể nhìn tui và Quân với ánh mắt đó…nhưng chỉ có bà và Á Hiên là không được…vì vậy…làm ơn hãy thay đổi cách nhìn về tụi tui 1 chút…- Duy dừng lại…quay lưng nói…và buồn bã bước đi….

-……....- Thảo như chết lặng…vừa ngạc nhiên bối rối vừa sững sờ trước câu nói vaf thái độ của Duy…

==========================

Lúc này trên xe bus….

-Sao nhìn mài buồn quá dạ??? không phải mài mong chờ ngày này lâu lắm rồi hay sao??? – nó nhìn vào hình ảnh phản xạ trên cửa sổ nói….

-Tại sao…sao mình lại…có cảm giác không được vui vậy??? thật ra mình đang nghĩ cái gì vậy nè trời..??? aaaaaa….- nói đoạn nó đập đầu vào cửa sổ…trước bao nhiêu ánh mắt từ ngạc nhiên hết hồn đến hoảng sợ đang nhìn nó…haha…

==========================================

-Két….- nó mở cánh cửa nhanh chân bước vào nhà…nhìn dáo dác…

-Á Hiên…con về rồi đó hả??? rửa tay rồi ăn cơm…- bà từ trong bếp nói vọng ra…

-Bà ơi…Quân chưa về hả bà..??? – nó đứng dựa vào cửa…ngóc đầu vào bếp nhìn bà hỏi…

-Ủa??? con với Ấn Quân không về cùng nhau hả??? – bà quay sang hỏi ngược lại nó…

-À…tại con ghé nhà sách nên con đi trước…- nó ngập ngừng nói…rồi nhanh chân bước ra phòng khách…

-Sao chưa về nữa..??? đi đâu chăng??? Thật ra là đã đi đâu vậy ta??? – nó đứng ngồi không yên…ngó ngang ngó dọc ra cửa…canh chừng…

-Á Hiên…lại ăn cơm đi con…- bà dọn cơm ra và gọi nó….

-Nhưng…Quân chưa về mà bà…

-Thôi…mặc kệ nó…1 hồi nó về nó ăn sau…bây giờ thì 2 bà cháu mình ăn trước…nhanh lên…- nói đoạn bà nắm tay nó kéo đi…

Trên bàn ăn…nó không nói gì cũng không màng để ý đến chuyện gì khác…ngồi vô hồn…

-Thưa bà…con mới về…- 1 giọng nói quen thuộc vang lên…nó ngẩng đầu…mắt sáng lên…

-Nhanh vô ăn cơm…- bà nhìn ra sân nói lớn…

Quân lê bước mệt mỏi đi vào….bất gặp nó đang ngồi đó…ngập ngừng…

-Hôm nay…cháu không ăn cơm đâu ạ…cháu đi ngủ 1 lát rồi sẽ đi lại tòa soạn…chúc bà ngon miệng…- nói đoạn Quân nhanh chân bước đi…

Nó ngồi đó…không nói gì…nhìn theo với ánh mắt thoáng buồn…1 cảm giác thật nặng nề khó tả…

==========================================

-BỊCH……- Quân quăng cặp ra 1 góc…rồi đặt mình lên giường…

-“Đừng theo chủ nghĩ của định luật “chỉ cần thấy người mình yêu hạnh phúc là mình cũng hạnh phúc theo”….đó chỉ là lý thuyết thôi…” – câu nói của Kent không ngừng vang lên…ám ảnh trong tâm trí của Quân…

-Nếu không làm theo lý thuyết đó…thì tao phải làm sao đây??? – Quân lấy ra sợi dây chuyền hình Boo ra nhìn…thầm nói…đột nhiên…

Ring….ring….ring….

-Gì vậy??? – giọng Quân mệt mỏi…

-THẰNG QUỶ….MÀI ĐI ĐÂU THẾ HẢ??? TAO GỌI NÃY GIỜ SAO MÀI KHÔNG BẮT MÁY HẢ??? – Duy hậm hực hét lớn trong điện thoại…

-Không cần kiếm tao….tao lại chỗ mài liền…- nói đoạn Quân cúp máy…nhanh chân bước xuống lầu…không mai va vào nó…

-………………- cả 2 không nói gì…đứng nhìn nhau…ngập ngừng…như chờ đợi điều gì đó từ đối phương…

-Uhm...ông….bà….- cả 2 cùng nhau đồng thanh nói…ngại ngùng…ấp úng…và không hay biết nhất cử nhất động đang bị 1 người theo dõi…

-Ông…nói trước đi…- nó ngập ngừng nói…len lỏi trong lòng như chờ đợi 1 điều gì đó…

-Hôm nay hẹn hò…nhớ ăn mặc nữ tính 1 chút…đừng buộc tóc củ tỏi nữa…- Quân quay mặt…thoáng buồn nói…

-Hả??? tui mặc cái gì để đi thì liên quan gì tới ông hả??? tại sao tui phải ăn mặc nữ tính…tại sao không được buộc tóc…???? Ai mượn ông quan tâm đến chuyện đó chứ – đột nhiên nó tức giận nhìn Quân quát…rồi hậm hực tức tối bỏ đi…mà ngay cả bản thân nó cũng không hiểu tại sao tại tức giận vô cớ như thế…

-Cái quái gì vậy??? tự nhiên chửi mình là sao??? Bộ bị quỷ nhập hả??? mình tốt bụng nhắc nhở mà còn nổi điên với mình là sao chứ…??? Mình đúng là hiền quá dễ bị ăn hiếp mà…hix…- Quân chau mài…nhăn nhó bước đi…

======================================

Tại nhà của Duy…

-Hồi nãy tan học ra…mài đi đâu vậy??? – Duy đưa cho Quân ly nước hỏi…

-Gặp Kent…- Quân nhìn xa xăm nói…

-Phụt….hả?? lại là thằng Kent….bộ mài mê nó rồi hả??? – Duy sặc nước nhìn Quân…

-Duy à…mài nghĩ cái câu “chỉ cần thấy người mình yêu hạnh phúc là mình cũng hạnh phúc theo” có đúng không?? – Quân quay qua nhìn Duy nói như đang chờ đợi 1 sự đồng tình…

-Bốp…đúng cái con khỉ khô…- Duy lấy tay đánh mạnh lên đầu Quân ******** haha…

-Không đúng thì thôi…sao mài đánh tao…ui da…- Quân đưa tay xuýt xoa…

-Đánh cho mài khôn ra…bộ mài nghĩ tao không biết mài đang nghĩ cái gì hả??? cái đó chỉ là lý thuyết thôi…khi mài thấy Á Hiên hạnh phúc bên cạnh thằng khác thì lúc đó mài có thấy hạnh phúc không hả??? – Duy nhìn Quân nói…

-Sao….sao…sao tự nhiên mài lôi con nhỏ củ tỏi đó vô đây hả??? – Quân ú ớ ngại ngùng…

-Hì…tới giờ này rồi mà mài còn muốn dấu tao nữa hả??? tao sút 1 cái qua khơ-mú chơi bây giờ… – Duy nhìn Quân nhếch môi cười nói…

-Ờ….thì…à….có 1 chút…- Quân ngại ngùng…gãi đầu…

-Không biết từ bao giờ mà gu thẩm mỹ của mài xuống cấp 1 cách trầm trọng…nói cũng không ai tin là mài lại thích bà Hiên…đẹp thì cũng…không phải đẹp lắm…hung dữ thì khỏi chê…tóc thì 1 cục trên đầu…chưa hết…con gái gì mà nhở 1 chút là dùng nắm đấm…đôi khi tao nghĩ không biết có phải bã là trai giả gái không nữa…- Duy ngồi tuyên huyên nhận xét về nó…mà không để ý sắc mặt của Quân đang biến dạng…

-Mài có tin là khi mài xong cũng là lúc mài cúi xuống lượm răng không hả??? – Quân nghiến răng nhìn Duy hâm dọa…

-Gì chứ??? Sự thật thường phũ phàng mà…mài không biết điều đó sao??? Haha – Duy cười lớn châm chọc Quân…

-Cái thằng…mài chết chắc rồi…- nói đoạn Quân lấy cái gối chọi về phía Duy…cả 2 cùng nhau đùa giỡn….

=============================================

-Vậy tối nay mài tính sao đây?? – Duy nằm trên sàn nhà nói…

-Tao….cũng không biết nữa..??? – Quân nằm kế bên…ngập ngừng…

-Không biết á…mài rõ rang là thích bà Hiên mà nói không biết là sao hả??? – Duy ngồi bật dậy…

-Chứ bây giờ mà kiu tao phải làm gì bây giờ hả??? – Quân khẽ nói…thoáng buồn…

-….CÓ CÁCH….haha…- Duy chau mài suy nghĩ hồi lâu….đột nhiên quay sang nhìn Quân cười nham hiểm nói…

-……- Quân không nói gì đưa mắt nhìn Duy khó hiểu trước thái độ không mấy đc bình thường…cùng với vẻ mặt quá ư là đê tiện đầy ngụ ý....haha...
 
P

...pebun...gac0n...

Tại tòa soạn:
-Nè…nhất định phải làm vậy sao?? lỡ như bị phát hiện rồi sao mại??? – Quân nhăn nhó…
-Sao hôm nay mài cứ lải nhải như đàn bà thế hả???, cứ làm theo những gì tao nói là ok…biết chưa?? – Duy trừng mắt nhìn Quân nói…
-Á Hiên, lấy dùm chị cuốn sổ tay…Á Hiên…Á Hiên…Á HIÊN…- chị Châu hét lên khi thấy vẻ mặt vô hồn của nó…
-Ơ…dạ…- nó bất ngờ quay qua…
-Hôm nay em làm sao vậy??? không được khỏe hả??? – nói đoạn chị Châu đưa tay lên trán nó lo lắng…
-Em không sao đâu ạ…cuốn sổ của chị nè…- nó với tay lấy suốn sổ đưa cho chị Châu rồi bỏ đi…và vô tình đụng trúng Quân…
-Tui…- Quân nhìn nó ngập ngừng….nó thì không nói gì, đứng đó nhìn Quân chăm chú như chờ đợi 1 điều gì đó…
-Thôi…không có gì…- Quân cúi mặt xuống, nó thì bỏ đi với vẻ mặt thất vọng…thoáng buồn…
-“Cái tên ngốc này...” – Kent đứng nhìn từ xa khẽ mỉm cười…
8h30…tại rạp chiếu phim Galaxy….
-Hiên đứng đây đợi tí Kent đi gửi xe rồi sẽ quay lại ngay…- Kent dắt xe bỏ đi….nó thì lặng lẽ bước đi….đột nhiên khựng lại trước cổng của rạp chiếu phim…nơi Quân đã đứng hàng giờ để chờ nó…
-Mình bị cái gì vậy nè trời??? sao mình cứ nhớ đến cái tên đầu heo vậy nè??? Bây giờ ông đang ở đâu và đang làm gì thế??? – khuôn mặt hậm hực thoáng chút buồn bỗng nhiên dịu xuống cùng với ánh mắt buồn bã…và nó không hề hay biết rằng từ đằng xa cũng có 1 ánh mắt buồn bã đó luôn dõi theo nó nãy giờ…
Tại quầy bán thức ăn…
-Hiên muốn ăn gì??? Ăn snack hay là ăn bắp rang??? Hiên thích loại nào???– Kent nhìn nó hỏi…
-À…gì cũng được…- nó gượng cười nói…và…
Nhớ lại….
-Chị ơi lấy cho em 8 bịch snack và 4 hộp bắp răng với 2 ly pepsi…- Quân lấy tay chỉ trỏ…
-Ý trời…hôm nay ga-lăng dữ ta haha mua chi nhiều vậy tui ăn đâu có hết đâu à haha… -nó cười hí hửng…
-Có gì đâu, mí cái chuyện mua là chuyện nhỏ thôi mà...còn cái trách nhiệm cao cả tính tiền mí là của bà đó hahahaha…- nói đoạn Quân đem hết bánh chạy đi…
-Ê…ĐỨNG LẠI CHƯA HẢ??? Ê…Ê…Ê…-nó tức tối réo lớn và hậm hực móc tiền túi ra trả…
-Hihi…thiệt tình…- nó đứng đó thầm nghĩ khẽ mỉm cười…lúc này từ đằng xa…
-Tao đã kêu mài mặc đồ giản dị thôi, mặc cho nó nổi vô rồi gây sự chú ý…- Duy nhìn Quân cằn nhằn…
-Thằng quỷ…nhìn tao bây giờ chỉ thua thằng ăn mài, mài còn đòi gì nữa…Nhìn lại mài kìa đen từ đầu đến đích…mài mới gây sự chú ý đó…- cả 2 thằng đứng đó cãi nhau trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của mấy cô nàng đi qua….
-Thụt cái đầu vô…- Duy nắm lấy tóc Quân giựt…
-UI DA…ĐAU…- Quân hét toáng lên…
-Suỵt….trời ơi đi rình mà cái miệng mài cứ như cái bô vậy hả???…- Duy ra hiệu im lặng khẽ nói…
-Để tao thử nắm đầu mài lôi vô coi mài có biết đau không?? – Quân hậm hực...
Trong phòng chiếu phim…
-Duy…Duy…Duy ơi mài đâu rồi…- Quân mò mẫm trong bóng tối tìm kiếm Duy…
-Mài bị táo bón hả??? đi gì lâu vậy??? ở đây nè…- Duy nắm lấy áo Quân kéo xuống…
Lúc này khoảng cách giữa nó và Quân là 3 hàng ghế…phim bắt đầu được chiếu nhưng Quân thì luôn dõi mắt theo nó và Kent…
-Cả 2 cùng sống chung 1 nhà…tuy là lúc nào cũng cãi nhau nhưng lại luôn quan tâm lẫn nhau…đúng không Hiên…- Kent khẽ hỏi…
-Hiên…Á Hiên…HIÊN…- Kent khẽ kều nó…
-Ơ…hả??? hết phim rồi hả??? – nó ngu ngơ quay qua nhìn Kent hỏi…
-Hì…đi xem phim chán lắm hả?? – Kent khẽ hỏi…
-Ơ…đâu có…hihi…tại Hiên hơi mệt thôi mà…hihi…- nó gượng cười…
-………..- Quân ngồi đó thẫn thờ nhìn nó với ánh mắt thật buồn, 1 chút giận pha lẫn 1 chút ray rứt khó tả…
-Xiết chặt…AAAAA…ĐAU…ĐAU….- Duy đứng bật dậy hét lớn khi cơn thịnh nộ của Quân được trút xuống đùi Duy bằng 1 cái nhéo đau giáng trời…
-Thằng âm binh nào vậy??? bị điên rồi hả??? im lặng đi chứ…ngồi xuống đi…- Duy nhanh chóng ngồi xuống khi bị những người xung quanh khủng bố...và không quên quay sang nhìn Quân với ánh mắt xẹt lửa đầy câm hận…
-Ai vậy??? Hiên nghe tiếng quen quen…- nó quay sang nhìn Kent nói…
-Vậy hả??? hì…- Kent khẽ cười thú vị…
-Mài bị điên hả?? bộ muốn ám sát tao hả??? nhéo ngay thịt non đó ông nội…hixx…- Duy ngồi xuýt xoa…
- Quân vẫn không nói gì ngồi bất thần…
-Bây giờ Hiên muốn đi đâu??? –Kent nhìn nó hỏi…
-À…đi đâu cũng được…- nó vô hồn nói…
Tại 1 quán kem…
-Ủa??? cái quán này…???- nó bất ngờ lên tiếng khi thấy Kent chở nó lại quán kem mà lúc trước Quân đã hầu bao cả lũ hôm cắm trại…
-Quen lắm đúng không??? Vào thôi…- Kent nắm lấy tay nó kéo đi…lúc này…
-Chài…nắm tay nữa kìa…thằng Kent cũng pro ghê…mới day đã nắm được tay rồi...- Duy vô tình nói và không hề hay biết đang chọc ngay 1 quả boom có thể nổ bất cứ lúc nào…
-Tao về…- Quân quay lưng bỏ đi…trước sự ngỡ ngàng của Duy phía sau…
- Thằng này cứ nổi cơn điên bất thường á trời...ĐỢI TAO ĐI VỚI...- Duy chạy theo...
-Sao hôm nay nhìn Hiên cứ như người mất hồn vậy??? – Kent nhìn nó hỏi…
-À…không có gì đâu…hihi – nó mỉm cười…
-Hiên có còn nhớ hôm cắm trại Hiên đã nói gì với Kent không???
-…………..- nó đưa mắt nhìn Kent ngạc nhiên…
-Hiên đã nói thế này: “Sự thật bao giờ cũng là sự thật dù có cố che dấu thì đến 1 ngày cũng sẽ bại lộ, với lại nếu phải sống 1 cuộc sống tự gạt 9 mình chắc sẽ mệt mỏi lắm”. Vậy bây giờ Hiên có thấy mệt mỏi không???
-Kent…- nó nhìn Kent ngập ngừng…
-Thật ra tình cảm mà Hiên dành cho Kent không phải là "tình yêu" mà có thể nói nôm na là “ngưỡng mộ” chăng??? Nhưng đối với 1 ai đó thì lại khác….đúng không???
-Gì chứ?? Hiên với cái tên đầu heo đó…đâu có gì đâu à…– nó đỏ mặt bối rối…
-Hì…”đầu heo” là Ấn Quân đúng không?? Nếu nhớ không lầm thì nãy giờ Kent đâu có nhắc đến Ấn Quân đâu ta…- Kent mỉm cười tinh nghịch khi thấy mặt nó đang dần đỏ lên…
-Hả?? cái gì chứ??? – nó bối rối đưa tay lên che mặt…
Lúc này tại 1 quán bar xxx…
-Đừng có uống nữa…bia mà mài uống như nước lã vậy thằng quỷ…- Duy giựt chai bia từ tay Quân lo lắng…
-Bỏ tay ra…hì…mài biết không Á Hiên thích Kent thật rồi…mài biết không hả??? haha tao đã giúp con nhỏ củ tỏi đó được toại nguyện đó…hì…nhưng....sao tao lại buồn quá vậy??? tại sao vậy?? TẠI SAO??? –Quân tức tối nói với ánh mắt thật buồn…
-Cái thằng ngốc này…sao mài lại như thế này hả??? không có “củ tỏi” thì kiếm “củ hành” thiếu gì con gái chứ…- Duy nhìn Quân hét lớn…
-Hì…phải…tao là hotboy mà…thiếu gì con gái nó mê tao…haha…đúng…- Quân đứng bật dậy lạng choạng…múa tay múa chân nói…
-Tao…Trương Ấn Quân…1 thằng hotboy có biết bao nhiêu con gái mê…nhưng lại bị “bỏ bùa” bởi 1 con nhỏ bình thường…hì…mà đáng giận hơn là tao…chính tao lại là người đem người con gái mình yêu thương nhất trao cho người khác…hì…Duy mài có biết cái gì không?? Không biết từ bao giờ mà trung tâm của cái thế giới này đối với tao lại là con nhỏ củ tỏi đó…hì…tao biết yêu rồi Duy ơi…đã thật sự biết yêu rồi…thì ra khi yêu lại đau đến như vậy??? hixx…hixx…tao phải làm sao đây??? phải làm sao để con nhỏ ngốc đó hiểu được lòng tao đây…hix…sao tim tao lại đau như vậy?? sao vậy Duy??? - Quân ngồi gục xuống…những giọt nước mắt vô tình cứ thế lặng lẽ rơi cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào…cảm giác…là cảm giác đau thắt lại của con tim….
-Sẽ có ngày Á Hiên sẽ hiểu được lòng mày mà…không sao đâu…đừng buồn nữa…- Duy vỗ nhẹ vào vai Quân an ủi…đột nhiên
Ring…ring…ring…
-Gọi đúng lúc lắm, tui cũng tính gọi cho Thảo- duy vội vàng bắt máy…
-Hả??? – Thảo bất ngờ khó hiểu…
-Mài ở đây uống đi, tao đi nói chuyện 1 lát rồi tao quay lại liền…- Duy nhanh chân bước đi…
Trong toilet…
-Thảo có biết nhà thằng Kent ở đâu không hả??? – Duy hậm hực..
-Nhà của Kent á…à biết mà chi vậy..??? – Thảo tò mò…
-Vậy được, bây giờ Thảo hãy đi taxi lại quán bar xxx, Duy sẽ đứng ngay cổng chờ Thảo…mau lên nha…- nói đoạn Duy cúp máy, quay lại phòng…
-Bây giờ phải đưa cái thằng Quân về trước rồi tính gì tính…Ủa??? nó đâu rồi??? QUÂN…QUÂN…MÀI ĐÂU RỒI HẢ??? Ê…có thấy cái thằng hồi nãy đi vào cũng với tao đâu không?? CÓ THẤY KHÔNG HẢ??? – Duy nhanh chân tìm kiếm khi phát hiện Quân đã bỏ đi…
 
V

vjtran

Ơ! hình như cái ni đọc bên hihihaha rồi mòa!!!! =.=
...........................................................................................
 
H

happy_1809

chị pun ơi, sao lâu quá mà chưa có tập kế tiếp vậy? sốt ruột quá chừng
 
P

...pebun...gac0n...

her her!! đêy ạk!!
=======================>


-Sao đột nhiên ông lại muốn đến nhà Kent vậy??? bộ có chuyện gì xảy ra hả??? – Thảo nhìn Duy hỏi dồn dập.


-Đừng hỏi nữa bây giờ phải đi đến nhà của thằng Kent ngay – nói đoạn Duy đưa cho Thảo cái nón bảo hiểm.

=========================================

Lúc này tại nhà của Kent…

-Hiên muốn uống gì??? Nước trái cây nha…để Kent đi lấy - Kent quay qua nhìn nó hỏi..

-Ờ…gì cũng được – nó khẽ gật đầu…

Kent bước xuông lầu để mình nó lại trong căn phòng nhỏ, nó nhìn quanh thích thú vì đây là lần đầu tiên nó được tham quan phòng của Kent…cái bàn học nhỏ nhắn đc sắp xếp ngăn nắp, có nhiều mô hình đã thu hút nó tiến lại gần…

-Kent mà cũng chơi cái này nữa hả?? hihi…- nó cười nhẹ….

-Á Hiên…nước đây…BỊCH…- Kent bất ngờ mở cửa đi vào làm nó bất ngờ đánh rơi mô hình đang cầm trên tay…

-Ơ…Hiên xin lỗi…xin lỗi nha…- nó rồi rít cúi xuống nhặt…

-Không sao đâu, chỉ cần gắn lại là được thôi mà…hihi…- Kent mỉm cười khi thấy thái độ bối rối của nó…

-Kent cũng thích chơi mô hình nữa hả??? thật không ngờ đó…- nó nhìn Kent nói…

-Hì…thật ra…những mô hình này là của Yến Ly...- Kent khẽ nói…mỉm cười chua xót…

-Yến Ly??? – nó bất ngờ…

-Uhm…cô ấy đã làm tất cả những mô hình này trong vòng 1 tuần lễ…trước khi đi du học…- Kent ngập ngừng với ánh mắt thoáng buồn…

-……..- nó không nói gì, ngồi nhìn Kent….


-Hiên có biết trước khi đi cô ấy đã nói gì với Kent không??? Cô ấy nói rằng…cô ấy thích Kent…nhưng thay vì 1 cái gật đầu và 1 nụ cười hạnh phúc…thì Kent…lại nói lời xin lỗi…lúc đó Kent đã nghĩ rằng tốt nhất là hãy thả tay cô ấy ra và đó sẽ là việc làm tốt cho cả 2….nhưng cũng từ giây phút đó…Kent mới biết mình đã sai…đã thật sự sai…đã phạm 1 lỗi lầm mà không bao giờ có cơ hội để sửa chữa…hì…Kent đã tự dối lòng mình rằng là Kent vẫn ổn…nhưng….vết thương dường như 1 ngày càng lớn…- Kent cúi mặt ngập ngừng nói…


-Đồ ngốc…- nó bất ngờ nói làm Kent vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ngỡ ngàng…


-Cái gì mà lỗi làm không bao giờ có cơ hội để sửa chửa chứ??? Chỉ cần muốn là được chứ gì…chỉ là Kent đang sợ và không đủ tự tin để đối mặt với nó thôi…sẽ không có gì là quá muộn…chỉ khi Kent bỏ cuộc thì mọi chuyện mới thật sự kết thúc thôi…- nó hậm hực bức xúc nói…


-Hì…vậy nếu như là Hiên…thì Hiên sẽ làm gì??? – Kent nhìn nó dò xét…


-Nếu là Hiên thì Hiên sẽ không chạy trốn, mà sẽ cố gắng đối mặt với nó, dù có thất bại hay sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ nhưng sẽ không phải hối hận vì trước đó Hiên đã sống thật với lòng mình và quan trọng hơn là vì trong tình yêu không bao giờ có 2 từ hối hận và bỏ cuộc…


-Vậy…bây giờ…có phải là lúc Hiên phải đối mặt và sống thật với lòng mình không??? – Kent nhìn nó mỉm cười nói…


-Hả??? – nó sững sờ nhìn Kent khó hiểu…


-Haizzz…không biết bây giờ Ấn Quân đang làm gì nhỉ??? Chắc bây giờ cậu ấy đang ngồi ở nhà vừa xem tivi vừa sốt ruột, đứng ngồi không yên…để suy nghĩ về 1 ai đó chăng??? – Kent nhìn nó nói cười tinh nghịch ám chỉ…


-Gì??? Cái…cái gì chứ??? Ai cũng biết Hiên với cái tên đó như chó với mèo vậy…thì làm sao mà có cái thứ tình cảm đó được chứ??? – nó ngập ngừng bối rối nói…


-Hiên biết không…Hiên và Ấn Quân cũng giống như mưa và nắng vậy…thật sự sẽ chẳng dễ dàng gì để có thể ở bên nhau, nhưng…khi đã ở bên nhau thì cả 2 sẽ tạo ra 1 cầu vồng thật sự rực rỡ…- Kent nhìn nó nói…trước vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng…

===========================================

Vào lúc này…trên con đường nhộn nhịp người qua kẻ lại, Quân vô hồn lê chân bước đi…không màng đến những cú va chạm cùng với những câu nói hậm hực của những người đi đường…ánh mặt buồn bã nhìn quanh bỗng nhiên dừng chân tại 1 góc phố quen thuộc…nơi Quân đã từng cứu nó…

Ring…ring…ring…tiếng chuông điện thoại đầy lo lắng của Duy vội vã reo lên…

-Píp…íp….- Quân đưa tay tắt nguồn….thẫn thờ ngồi xuống…

-Tao không thể nói cho cô ấy biết rằng tim tao đau như thế nào, tao chỉ có thể mỉm cười và chúc mừng cô ấy…hì…mài có biết tim tao đang đau như thế nào không??? …tao thật sự đứng không vững nữa rồi…tao thở không nổi nữa rồi….mài có biết tao phải mất rất nhiều thời gian để nhận ra rằng tao yêu cô ấy không nhưng…nhưng tại sao…chỉ vỏn vẹn vài giây tao lại đánh mất cô ấy…tao phải làm gì đây??? tao phải làm sao đây??? – Quân gục ngã…tay nắm chặt sợi dây chuyền…những giọt nước mắt cứ thế vô tình rơi…cảm giác của sự mất mát và đau xót…

=======================================

-Để Kent đưa Hiên về…

-Thôi, không sao đâu mới có 9h mà…Hiên muốn đi bộ 1 mình…- nó mỉm cười nói…

-Vậy…chừng nào về tới nhà nhớ nhắn tin cho Kent biết nha…

-Uhm…vậy Hiên về nha…bye bye…mai gặp lại…- nó vẫy tay bước đi…đột nhiên…

-KENT….HIÊN SẼ KHÔNG TRỐN CHẠY NỮA MÀ SẼ THỬ ĐỐI MẶT VỚI CÁI TÊN NGỐC ĐÓ….KENT CŨNG PHẢI CỐ GẮNG ĐÓ…CẢM ƠN VÌ NGÀY HÔM NAY…- nó quay lưng lại nói to…

-Hì….- Kent mỉm cười đưa tay lên ra hiệu.

=========================================

-Sao rồi??? có liên lạc được không??? – Thảo nhìn Duy hỏi…


-Chết tiệt…nó tắt máy rồi…rốt cuộc là cái thằng này đi đâu cơ chứ....aaaaaaa…phát điên lên với mấy đứa này…- Duy tức tối lo lắng…


-Đừng quá lo, chắc bây giờ ông ấy cần yên tĩnh 1 mình nên mới làm vậy thôi…- Thảo nhẹ nhàng nói…


-ĐI…bây giờ phải đi lại nhà của thằng Kent trước cái đã…đi thôi…

==============================================

-Nếu anh sửa sai lỗi lầm…thì em có thể tha thứ cho anh không??? – Kent nhìn tấm hình trên bàn thầm nghĩ….đột nhiên…

Tính tong…tính tong…tính tong….tiếng chuông cửa reo lên liên tục…

-Nè…bấm 1 cái được rồi…làm gì mà ông cứ bấm liên tục vậy hả??? 1 hồi đứt dây chuông nhà người ta bây giờ…- Thảo nhìn Duy quát…


-Đừng có cản…tui cố tình mà…- nói đoạn Duy vẫn tiếp tục…


-Được rồi…đừng có bấm nữa…- Kent thình lình xuất hiện…làm Duy và Thảo giật mình…

Trong căn phòng khách, Duy ngồi bất động...đưa mắt nhìn Kent không chớp…không khí trở nên căng thẳng cực độ…

-Đến đây tìm tôi là chỉ để ngồi nhìn thôi hả??? – Kent điềm tĩnh nhìn Duy nói…


-Tôi có chuyện rất quan trong muốn nói với ông…- Duy hậm hực…


-Nếu là chuyện liên quan đến Ấn Quân và Á Hiên thì 2 người có thể về…- nói đoạn Kent đứng dậy, trước 4 con mắt đang tròn xoe khó hiểu…

===========================================

-“Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được mong quý khách gọi lại sao” … đi đâu mà tắt máy vậy nè??? thiệt tình…lúc có chuyện quan trọng muốn nói thì biến mất tiêu, lúc không có gì thì cứ ám mình như đĩa…grừ…- nó tức tối bước đi…

-Bà…bà ơi…bà ơi…Ấn Quân về chưa ạ??? – nó chạy nhanh vào nhà nhìn quanh…

-Vẫn chưa…2 đứa không đi chung với nhau sao??? Cái thằng này đã khuya vậy rồi mà còn đi đâu thế không biết??? – bà nhìn đồng hồ hậm hực…

-Bà ơi…bà thử gọi cho Quân đi bà…coi chừng hắn đi chơi với mấy nhỏ xanh xanh đỏ đỏ đó…- nó ngồi châm chọc…

-Cái gì??? Đi với mấy đứa xanh xanh đỏ đỏ á…cái thằng…về đây biết tay ta…- nói đoạn bà lấy điện thoại bấm bấm…

-“Hihi…chỉ còn cách này thì ông mới chịu về sớm thôi haha…” – nó thầm nghĩ và lén cười…
 
P

...pebun...gac0n...

-Trời ơi…sao chuyện này càng ngày càng rắc rối vậy nè…- Thảo tức tối quát…

-Có gì mà khó hiểu đâu, thì mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi còn gì…tụi mình đã dọn cơm sẵn, 2 người đó chỉ còn việc là ăn thôi...không lẽ cần phải đút nữa sao…


- Hả??? cái gì mà dọn cơm…vừa ăn vừa đút…ủa…vậy là sao??? Nói gì dạ…hổng hiểu gì hết trơn…– Thảo ngu ngơ thắc mắc…


-Công nhận…bà đẹp thiệt… mà sao cái nhan sắc với cái chỉ số IQ của bà nó tỉ lệ nghịch dữ vậy hả??? đúng là nói chuyện với bà tui thà nói chuyện với con heo…- Duy chau mài…


-Ê…đủ rồi nghen…sao lúc nào ông cũng lôi tui ra so sánh với mấy con đó là sao hả??? – Thảo hậm hực quát…


-Ờ hén…chậc…nói 1 cách 9 xác hơn thì là…bà tiến hóa chưa có hết…lốt người thì ít mà lốt khỉ thì nhiều…nói vậy chịu hông??? Hahaha…- nói đoạn Duy bỏ chạy thiệt lẹ…


-Tui mà bắt được ông là ông tới số…ĐỨNG LẠI CHƯA HẢ??? – Thảo hét to đuổi theo….

=====================================

Lúc này trên khúc đường về nhà của Kent…

-Em đã kêu chị mau lấy chồng đi, ngày nào cũng bắt em đi đón…cứ ở vậy hoài ở giá bây giờ…- Kent quay qua chọc ghẹo chị Châu…


-Xí…tại chị thương em nên mới ở vậy chăm sóc em thôi…


-Hihi…chứ hông phải tại chị lùn quá nên hông có ai để ý hả??? haha – Kent cười to chọc ghẹo…bất giác phát hiện ra 1 vị khách đặc biệt đang đứng chờ sẵn trước cửa nhà….


-Ủa??? Ấn Quân…sao em lại đến đây giờ này??? Em đến kiếm chị hả??? – chị Châu khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Quân…riêng Kent thì vẫn bình thản như đã đoán trước đc…


-Cậu ấy đến đây tìm em…chị vào nhà trước đi, em với Quân đứng đây nói chuyện 1 chút rồi em vào sau…- Kent nói trước vẻ mặt thắc mắc của chị Châu…


-Hình như ông uống rượu…nếu đã say rồi thì ngày mai hãy đến đây nói chuyện với tôi sao…- nói đoạn Kent bước đi…thì bị bàn tay của Quân nắm chặn lại…


-Tôi chỉ muốn nói vài câu thôi…nói xong tôi sẽ đi ngay…


-Nếu là chuyện liên quan đến Á Hiên thì ông có thể về…bây giờ…tôi chán cô ấy rồi…chả có gì là mới mẻ cả…mới đi chơi chưa đc 2h đã cho tui nắm tay lại hôn nữa chứ…hì…đúng là nhạt nhẽo…tui cứ tưởng cô ấy có gì đó đặc biệt lắm…ai ngờ…cũng giống như mấy đứa con gái khác thôi…BÌNH THƯỜNG…- Kent nhìn Quân bình thản nói…


-Mài vừa nói cái gì thế hả??? MÀI CÓ BIẾT MÀI ĐANG NÓI CÁI GÌ KHÔNG HẢ??? BỐP…ỐP…- trong cơn tức giận Quân giơ tay đánh mạnh vào Kent…


-Tui nói không đúng sao??? Tiêu chuẩn của Á Hiên vẫn chưa đủ tư cách để làm bạn gái với 1 hotboy như tui…thân hình cô ấy quá tệ…hì…nếu ông thích ông có thể lấy…tui nhường đó…- Kent nhìn Quân nhếch môi cười…


-Thằng khốn…BỐP…ỐP….mài đã làm gì cô ấy hả??? tao sẽ không bao giờ để mài làm cho cô ấy bị tổn thương…tốt nhất là mài đừng xuất hiện trước mặt cô ấy thêm lần nào nữa…BIẾT CHƯA HẢ??? BỐP…ỐP…- trước cơn giận dữ tột độ Quân không ngừng đánh vào Kent…thì bất ngờ…


-QUÂN…ẤN QUÂN…MÀI LÀM GÌ THẾ HẢ???? – Duy hối hả chạy nhanh lại kéo Quân ra…


-Kent…Kent…ông có sao không??? Trời ơi…chảy máu miệng rồi…- Thảo rối rít...hốt hoảng…


-BUÔNG TAO RA…HÔM NAY TAO PHẢI CHO NÓ 1 BÀI HỌC…BUÔNG TAO RA…- Quân tức giận la hét…


-BÌNH TĨNH LẠI ĐI…- Duy hét lên…cố gằng giữ chặt Quân…


-BÌNH TĨNH…MÀI KÊU TAO LÀM SAO CÓ THỂ BÌNH TĨNH KHI NÓ DÁM LÀM TỔN THƯƠNG Á HIÊN HẢ??? TAO SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ CHUYỆN ĐÓ XẢY RA DÙ CHỈ 1 LẦN…MAU BUÔNG TAO RA…BUÔNG RA MAU LÊN…- Quân vẫn không ngừng la hét trong tức giận…


-ĐỦ RỒI…BỐP…KENT ĐANG GIÚP MÀI ĐÓ…- để trấn áp cơn thịnh nộ của Quân, Duy đã mạnh tay đánh Quân ngã xuống đất…


-…….- Quân không nói gì…chau mài nhìn Duy và Kent với ánh mắt thắc mắc…khó hiểu…

====================================

Lúc này ở nhà….

-Bà ơi…bà vô nhà ngủ đi…để con ngồi chờ được rồi…- nó nhẹ nhàng nhìn bà nói…


-Thật là…cái thằng này làm cho bà tức muốn chết…đã mấy giờ rồi mà còn chưa về nữa là sao??? – bà hậm hực với vẻ mặt lo lắng…


-Bà yên tâm đi…Ấn Quân là con trai chắc không có chuyện gì xảy ra đâu ạ…bà đi nghỉ đi…để con ở đây canh chừng cho chừng nào ổng về con báo cho bà biết liền…đã khuya rồi bà nên đi nghỉ sớm đi ạ…- nó nhìn bà nài nỉ…


-Thôi được rồi…vậy bà đi nghỉ đây…nếu nó về là cháu phải báo ngay cho bà…biết chưa…- bà lo lắng…


-Vâng ạ…- nó khẽ gật đầu…

Bà bước chân mệt mỏi từ từ đi lên lầu…để lại mình nó ngồi trước cổng với vẻ mặt lo lắng…lòng bồn chồn thấp thỏm…mong mỏi chờ đợi Quân…

-Đã gần 12h rồi…thật ra là đã đi đâu cơ chứ…sao giờ này vẫn chưa chịu về là sao??? Hay là có chuyện gì xảy ra??? Sao lại tắt điện thoại??? ông ấy đang ở đâu??? Đi với ai??? Bình tĩnh…bình tĩnh…sẽ không có chuyện gì đâu…không có chuyện gì đâu…- nó lo lắng cực độ, đi tới đi lui, ngó trước ngó sau…đôi mắt mệt mỏi bắt đầu nhòa đi…giữa đêm khuya trước những cơn gió nhè nhẹ mang theo cái lạnh…vẫn có người ngồi đó…chờ đợi…và chờ đợi…
 
P

...pebun...gac0n...

-Sao…sao tới bây giờ mài mới nói cho tao biết hả??? – Quân ngạc nhiên nhìn Duy…

-Hồi nãy mài nổi cơn hơn chó điên nữa…cứ nhào vô đánh người ta tới tấp…tao nói gì được...còn thằng Kent nữa…lựa cách nào không lựa lựa cách nói khích mài chi cho bị uýnh hông biết nữa…- Duy hậm hực…

-………….- Quân không nói gì…chau mài…là cảm giác của ray rứt, có lỗi…

-Còn ngồi đó làm gì nữa, còn không mau đi xin lỗi người ta đi trời...tội nghiệp thằng nhỏ…nhan sắc bị hủy hoại…

==============================================

-Mấy đứa làm cái gì mà đến nỗi đánh nhau thế này hả??? còn có 1 tuần nữa là ra mắt hình tượng mới rồi…bị thương thế này thì chị phải làm sao đây hả??? – chị Châu lo lắng…

-Em không sao đâu…chị đừng lo…aaa…đau…- Kent khẽ kiu lên…

-Vậy mà còn nói là không sao??? Hixx…hông biết có để lại xẹo hông nữa…hixx…

-Haizzz…em không sao thiệt mà…có chút xíu vết thương thôi không lẽ…CỐC..CỐC…-tiếng gõ cửa vang lên làm cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Kent và chị Châu…

-Chị ra ngoài 1 chút đi…- Kent quay sang nhìn chị Châu nói khi thấy sự xuất hiện của Quân…

-Cái gì??? Đuổi nữa hả??? trời ơi…đừng có đánh thêm tập 2 nữa nha…chị bị đau tim á...hixx…- chị Châu nhìn Kent và Quân với vẻ mặt lo lắng…

=======================================

-Nè…ông…không sao chứ…có…đau hông??? – Quân nhìn Kent ngập ngừng…

-Hông biết có sao hông mà thấy có máu…hông biết có đau hông mà thấy rát…- Kent nghiêm mặt nói và lén nở 1 nụ cười thú vị…

-Ờ…thì…tại…tại tui không biết chuyện đó…nên…hơi mạnh tay với ông…tui…tui…a…tui…tui xin lỗi…- Quân quay mặt lí nhí nói…

-Đánh người xong rồi nói câu xin lỗi là coi như xong chuyện à??? Sao dễ vậy???

-Được rồi…được rồi…nè…đánh đi…tui cho ông đánh lại đó…đánh đi…nè…- nói đoạn Quân chìa mặt ra…

-Hì…- Kent mỉm cười thích thú trước thái độ của Quân…

-Yeeeee…cười rồi nhá…hahaha…bắt tay làm bạn cái coi…mọi chuyện coi như xí xóa đi hé…từ nay chúng ta sẽ trở thành 1 bộ 3 hotboy…tha hồ cua gái…thiên hạ vô địch haha…- Duy từ đâu nhào vô líu lo cười to…

-“Bộ 3 hotboy”???.....”cua gái”???….BỐP...BỐP…- Quân và Kent cùng nhau đánh Duy trước câu nói đùa…tiếng cười nói…đùa giỡn như xua tan đi mọi hiểu lầm…rắc rối… và cuối cùng tất cả cũng đc giải quyết và trở về đúng vào vị trí của nó…

===========================================

-Haha cuối cùng thì mọi chuyện đã đc giải quyết…không ngờ thằng Kent lù khù ít nói vậy mà cũng pro ghê…không có thằng Kent hông biết 2 người kia sẽ ra sao nữa haha…- Duy vừa lái xe vừa hí hửng nói và bất chợt ngạc nhiên trước sự im lặng của Thảo…

-Ê…sao vậy??? sao tự nhiên im re không nói gì hết trơn dạ??? á khẩu rồi hả??? – Duy quay xuống thắc mắc…

-Về khuya kiểu này…chắc mẹ tui cạo đầu tui quá…hixx…- Thảo lo lắng…

-Gì ghê vậy??? có cần tui vô nói dùm hông???

-THÔI…ông muốn mẹ tui giết tui hay sao mà còn đòi vô nhà nữa hả??? – Thảo hốt hoảng…

Trên con đường vắng gần nhà Thảo…

-Nè…thật sự là không sao chứ…hay tui vô giải thích cho…

-Thôi…ông về đi…3 tui mà thấy ông…hiểu lầm cái gì là vác cây đập ông chạy không kịp bây giờ…tui hổng sao đâu…về đi…nhớ vừa đi vừa cầu nguyện cho tui nghen…vậy đi…bye…- nói đoạn Thảo lê từng bước chân sợ hãi tiến về nhà…

-BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ??? CON GÁI CON NỨA…ĐI GẦN TỜ MỜ SÁNG MỚI VỀ LÀ SAO??? CON ĐÃ ĐI ĐÂU?? ĐI VỚI AI HẢ??? – giọng nói đầy tức giận của mẹ Thảo vang lên...

-Con…con…- Thảo lí nhí nói sợ hãi….

-CHÁU XIN LỖI BÁC…Thảo đã đi với cháu ạ…- sự xuất hiện của Duy đã làm mẹ Thảo bất ngờ…

-Sao ông lại tới đây??? tui đã kiu ông về rồi mà…mau đi đi..- Thảo đẩy Duy ra cửa…

-Cháu xin lỗi…vì đã làm bác phải lo cho Thảo…bọn cháu đã phải đi tìm 1 người bạn bỏ nhà đi nên Thảo mới về trễ chứ thật ra Thảo không có tụ tập đi đâu chơi bậy bạ đâu ạ…xin bác hãy tin cháu và tin ở Thảo ạ…- Duy cúi đầu lễ phép nhẹ nhàng giải thích…

-Được rồi…lần này mẹ tha, dù có đi đâu cũng phải nhớ gọi điện về nhà để báo biết chưa hả??? còn lần sau nữa là con coi chừng mẹ đó…mau vào nhà đi…Còn cháu…dù sao cũng cảm ơn cháu đã đưa Thảo về…- mẹ Thảo quay qua cười hiền…

-Ơ…dạ…à…không có gì đâu ạ…- Duy mỉm cười, nháy mắt ra hiệu với Thảo…

=========================================

2h15’ sáng….

-Ủa??? sao giờ này mà bà còn ngồi ở đó nữa??? có biết bây giờ là mấy giờ rồi hông??? Ngồi ở đây không sợ bọn ác nó đi ngang hả??? – Quân vừa bất ngờ vừa giận khi thấy nó đang ngồi co rúm người trước cổng…

-“Có biết bây giờ là mấy giờ rồi hông???”….ông mà cũng biết nói ra câu đó hả??? ông có biết tui và bà đã lo cho ông đến mức nào không hả??? đi chơi về trễ đã không nói…làm gì mà ngay cả điện thoại cũng tắt là sao??? ông có biết tui đã ngồi chờ ông bao lâu chưa hả?? ông có biết tui lo lắng cho ông đến mức nào không hả??? – nó tức giân hét lớn kèm theo những giọt nước mắt lo lắng…giận dỗi…

-Xin…xin lỗi…thật ra tui…- Quân ngập ngừng…bối rối khi thấy nó khóc…

-Hix…ức…ức…hix…ix…cuối cùng cũng về rồi….hix…hix…- trong giây phút giận dỗi…nó chạy nhanh lại phía Quân ôm thật chặt…khẽ mỉm cười nhẹ nhõm…

-…………- Quân không nói gì…vừa bàng hoàng ngạc nhiên…vừa bất ngờ…nhưng len lỏi đâu đó là cảm nhận của cảm giác thật sự hạnh phúc qua nụ cười baby đang nở trên môi….đột nhiên….

-Giờ này mới chịu về hả??? mau vô nhà cho bà…- AAA…AA…Á..Á… bà ơi….đau…đau…đau quá…lỗ tai của cháu…AAA…- bà từ đâu thình lình xuất hiện…kéo mạnh tai của Quân lôi đi…

-Đi chơi tới gần sáng mới chịu mò về nhà…càng ngày cháu càng hư mà…mau vào nhà nằm sấp xuống cởi quần ra…hôm nay bà phải đánh cháu…mau lên…

-AAA…bà ơi…cháu xin lỗi…aaaa…đau…đau quá….cháu hông chịu cởi quần ra đâu…hix…- Quân nhăn nhó nài nỉ…

-Hihi…- nó đứng đó dõi mắt theo…mỉm cười thú vị…nụ cười xua tan đi khoảnh khắc lo lắng…mệt mỏi trong chờ đợi….

========================================

Trong phòng….

-A…thoải mái quá…cuối cùng cũng đc nằm rồi…trời ơi cái lưng của tui…- nó mệt mỏi nhăn nhó…thì đột nhiên…

Tin..tin..tin…chuông tin nhắn vang lên làm nó không khỏi ngạc nhiên…

-Giờ này mà còn ai nt nữa vậy trời…- nói đoạn nó đưa mở tin nhắn ra xem…

-“Củ tỏi…ngủ chưa???”....- nó vừa đọc vừa không khỏi bất ngờ…

-“Rảnh dữ hén…ở xát phòng mà cũng bày đặt nt chi cho tốn tiền vậy 3??? Tui chưa có ngủ…có gì hông??? ” – nó vừa nhắn vừa mỉm cười…

-Chết rồi…làm sao đây??? nói làm sao đây??? – Quân đi tới đi lui trước cửa phòng nó bối rối suy nghĩ…

-Hay là nói…”tui thix bà làm bạn gái tui đi…” trời ơi…có ai tỏ tỉnh mà nói tỉnh queo vậy trời…không được…không được…à hay là nói…”tui biết hết rồi, mình quen nhau nha”….cũng không đc, như vậy thì có vẻ sến quá…aaaa…mình điên lên mất…phải nói làm sao đây???....à…hay là thử mạnh mẽ thử xem…”ê…tui thix bà hẹn hò đi…” càng không được…tỏ tình chứ có phải muốn uýnh lộn đâu mà nói như thế…hix…sao khó dữ vậy nè trời…- Quân đứng bứt tóc bứt tai...gãi đầu…tức tối…rồi lôi cái đt ra bấm bấm…

Tin..tin…tin…chuông tin nhắn vang lên nó vội vàng hí hửng mở ra xem…

-“Chưa ngủ hả??? vậy ngủ đi…ngủ ngon..”….HẢ??? cái quái gì vậy??? – nó vừa đọc dòng tin nhắn vừa hậm hực tức tối….

-Aaaaaaa…..phải tỏ tình làm sao đây??? trời ơi…sao con lại đi thích 1 con nhỏ vừa lùn vừa khùng vừa hung dữ…như thế hả trời…Hông biết ngày tháng sao này của mình sẽ ra sao nữa…hix…con nhỏ củ tỏi ngốc…- Quân nằm trên giường lăn qua lăn lại….đập đầu vào gối tức tối…bực bội…

===============================================
 
P

...pebun...gac0n...

Sau 1 đêm trằn trọc suy nghĩ và cầu nguyện ông tiên bà tiên lẫn siêu nhân batman người dơi…cuối cùng Quân vẫn chưa nghĩ ra cách nào để tỏ tình với nó…và thành quả của 1 đêm thức trắng là vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi với đôi mắt đen thâm quầng…

-Lãng mạng kiểu Hàn cũng không đc….hành động kiểu Mỹ cũng không xong…hix…cuối cùng thì phải làm sao đây??? TRỜI ƠI…- Quân lẩm bẩm 1 mình và bất ngờ hét lớn trước biết bao con mắt tò mò khó hiểu của mấy cô nàng trong lớp…

-Ê…sao ời mại??? – Duy vừa vào lớp tiến lại chỗ Quân…

-Trăng sao gì ở đây??? tao chả nghĩ ra đc cách gì hết…- Quân ỉu xìu…

-Vẫn chưa nghĩ ra đc cái gì sao??? – Kent chau mài…

-Hahaha tao biết chắc là mài sẽ pó tay với bà Hiên mà…bả cứ như là động vật quý hiếm vậy đó…khó xử à nghen haha…- Duy thích thú khi thấy vẻ mặt thỉu não của Quân…

-Thấy tao vậy mài vui quá hén…tao cho chiếc dép vô mặt bây giờ…-Quân hậm hực..

-Hihi thôi…tao biết là mài sẽ pó tay nên bây giờ truyền cho mài vài bí kíp nè haha bảo đảm…củ tỏi…củ hành…hay khoai tây cà rốt gì cũng ok hết…- Duy vỗ ngực chắc chắn…

-……- Quân nhìn Duy sáng mắt…Kent thì tò mò…

-Nhìn cho kĩ rồi học hỏi nghen mại…- Duy mỉm cười rồi đột nhiên kéo Kent lại…

-Bây giờ thì vừa nhìn vừa tưởng tượng đi, tao là mài còn ông Kent là bà Hiên…hiểu chưa???

-Á Hiên…- Duy nhìn Kent đắm đuối giọng nhỏ nhẹ…

-Hihihi…- Kent phì cười khi thấy thái độ của Duy…

-Gì vậy 3, tập trung chút đi trời…

-Á Hiên…anh…anh có chuyện này muốn nói với em…- Duy tiếp tục với giọng điệu nhỏ nhẹ…

-Có cần phải sến như vậy không??? Tao sợ tao chưa nói xong chắc nhỏ củ tỏi lăn ra ói quá…- Quân nhăn nhó…

-Mài có thấy đứa con gái nào nghe người yêu tỏ tình mà lăn ra ói chưa hả??? con gái đứa nào cũng thích dịu dàng và sự lãng mạng vì vậy trong cái giây phút đó mài phải nhìn cô ấy với ánh mắt trìu mến…ngồi im đó…xem tao nè…- nói đoạn Duy tiếp tục…

-Á Hiên…hãy nhìn anh…em có thấy…thấy….- Duy ngập ngừng

-Dạ, bây giờ thì em mới thấy….mặt anh toàn tàn nhang với mụn trứng cá…
thấy gớm quá anh ơi....

-Hahahahaha….- Quân phá lên cười to khi nghe câu nói của Kent cùng với vẻ mặt đang đỏ lên của Duy vì…quê độ…

=======================================

Từng tiết học trôi qua, Quân vẫn thẫn thờ với vẻ mặt vô hồn…lâu lâu lại lén nhìn nó rồi thở dài…

-Viết giấy hẹn ngày giờ đi tỏ tình với người ta đi…- Duy khều khều Quân…

-Chưa được…- Quân nhăn nhó…

-Trời ơi…vậy mài định tới chừng nào mới nói đây??? để lâu ngày lỡ có thằng nào nó dớt rồi sao????

-……..- Quân nằm dài trên bàn mệt mỏi….

-Nè…cầm lấy mà tham khảo đi…tao cứ nghĩ là không cần ai ngờ…- nói đoạn Duy đưa cho Quân 1 quyển sách…

-Sách gì đây???

-Sách dạy yêu…

-Tao mà phải cần đến mấy cuốn sách nhảm nhí này hả??? không xem…

-Mạnh miệng quá hén…để đến khi có thằng nào nó dớt bả rồi lúc đó mài mới tỉnh ra hả thằng quỷ…Thích người ta thì cứ việc nói làm gì mà cứ ém ở trong lòng hoài thế không biết…- Duy cứ thế ngồi lải nhải và không để sắc mặt đang dần biến dạng của Quân…

-Im đi cho tao nhờ…sao mài cứ lải nhải như đàn bà hoài thế…tao đọc là đc chứ gì….- Quân hậm hực…

-Gì chứ…tao nói đúng mà…yêu là làm liền…nhanh gọn lẹ…mà tao thấy dạng của Hiên là phải tỏ tình theo kiểu đặc biệt…như…đi tỏ tình ở trong…sở thú chẳng hạn…Ừ….mài thử rủ bà đi sở thú thử đi haha coi chừng lại thành công…- Duy vẫn không ngừng lải nhải

-CÔ ƠI....Bạn Duy cứ ngồi nói chuyện với em hoài, em không thể nào nghe cô giảng bài đc ạ…- Quân bất ngờ đứng bật dậy nói…trước vẻ mặt méo mó sợ hãi co rúm lại của Duy khi thấy sắc mặt giận dữ của cô giáo….

========================================

Tại tòa soạn….ai ai cũng bận rộn để chuẩn bị cho buổi chụp chỉ riêng có 1 người là ngồi ở 1 góc…chăm chú đọc đọc ngâm cứu sách gì đó….

-DUY….sao rảnh hôm nay đến đây chơi vậy??? hay là đã đổi ý muốn làm người mẫu teen cho chị…- Chị Châu vui vẻ nói chuyện với Duy…

-Người ta đến đây không phải vì chị đâu…vì 1 người khác thôi…- Kent vừa nói vừa mỉm cười nhìn về phía Thảo….

-Cái…cái gì chứ…ai nói là tui đến đây vì cái con nhỏ chằn Thảo hả?? tui đến đây chỉ để tham quan thôi…- Duy ấp úng bối rối…

-Ủa chị…bộ em có nói là Duy đến đây vì Thảo hả??? – Kent nhìn chị Châu cười nói châm chọc…

Lúc này…vẫn có 1 người đang ngồi chăm chú đọc sách không quan tâm đến mọi thứ xung quanh…

Bước 1: Hãy thể hiện cho cô ấy thấy được rằng mình đang có chuyện buồn, nhưng không được biểu lộ ra hết…phải từ từ giành lấy tình cảm quan tâm từ cô ấy…

-Chuyện buồn??? mình đâu có cái gì buồn đâu…đâu có bị bệnh ung thư thời kì cuối hay bị cái gì để đáng buồn đâu trời…trời ơi cuốn sách quỷ quái…grừ…

-Đang đọc cái gì mà mặt mài căng thẳng thế??? – Kent từ đâu tiến lại nói làm Quân giật mình đánh rơi quyển sách…

-Sách gì đây??? “Phương pháp giành đc trái tim nàng”??? hahaa....cả hotboy mà cũng phải nhờ vào những quyển sách này hay sao??? – Kent cười thú vị…

-Haizzzz….tui thật sự không biết phải làm sao nữa??? tui rất muốn rút ngắn khoảng cách với cô ấy…nhưng càng làm càng cố gắng thì kết quả lại đi ngược lại…tui thật sự không hiểu nổi tại cô ấy ngốc hay tại tim của ấy sắc đá nữa, cơ hội của tui hình như rất mong manh…- Quân hạ giọng với vẻ mặt buồn bã…

-Rất khó để có thể nắm bắt cơ hội, nhưng chỉ cần còn cơ hội là còn hy vọng và cho dù nó có mỏng manh hay khó khăn đến đâu chỉ cần là cậu có quyết tâm nhất định cậu sẽ làm được. Á Hiên không xinh không dịu dàng cũng không có gì là nổi bật như những cô gái khác nhưng cái cậu thích ở cô ấy…thì chỉ có cô ấy mới có…cô ấy…có sức hút rất riêng… rất đặc biệt…cố lên…

============================================

-Nè treo mấy cái đèn này lên đi, cẩn thận đó…treo cho chắc coi chừng rớt nghen…

Phục trang chuẩn bị xong chưa??? Máy ảnh đâu..??? dụng cụ đâu hết rồi???? trang trí chỗ này lại nhanh đi… Vào lúc này…nó và cả đoàn ê-kíp đang bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị đồ đạc cho buổi chụp hình…Quân từ từ tiến lại chỗ nó với vẻ mặt hết sức hồi hộp…

-Haizzzzz….- Quân thở dài giả vờ mệt mỏi…

-……..- nó không màng tới vẫn cấm cúi làm việc…

-HAIZZZZZ…..- Quân vẫn tiếp tục kế hoạch của mình….

-……..- nó vẫn không quan tâm…

-Ê….bộ bà không thấy tui đang có chuyện buồn phiền hay sao hả??? – Quân hậm hực…

-Muốn cái gì thì nói đi, tui nghe nè…bộ không thấy tui đang bận hả??? – nó nói nhưng mắt vẫn dán vô phục trang…

-Thấy bạn bè có chuyện buồn thì phải hỏi hang quan tâm chứ….

-Ông mà cũng có chuyện để buồn để rầu nữa hả???

-Haizzzz….có sao không trời…tui đang buồn…đang rầu…rầu dữ lắm lắm lắm luôn á…hix….- Quân nhìn nó nói giả vờ đau khổ tột độ….

Két….két….két….kịch…ịch….

-Chuyện gì??? À….hay là rầu vì mấy con nhỏ hotgirl trong trường chứ gì???

-Ê…Sao lúc nào bà cũng lôi tui với mấy nhỏ đó ra nói chung với nhau là sao hả?? – Quân hậm hực…

-Lại bắt đầu cãi nhau…- Kent, Duy và Thảo đứng từ xa theo dõi…

-Chứ còn gì nữa…thấy gái là mắt ông sáng lên…tơm tớm tơm tớm…

-Còn bà thì sao??? Thấy thằng Kent thì cũng vậy thôi…cái đồ háo sắc…đồ lẳng lơ…

-Cái gì??? Lẳng lơ á??? Ê…ĐỦ RỒI NGHEN….AI MƯỢN ÔNG CHẠY LẠI ĐÂY KIẾM CHUYỆN VỚI TUI THẾ HẢ??? BỘ 1 NGÀY KHÔNG CÃI NHAU VỚI TUI ÔNG ĂN CƠM KHÔNG VÔ ĐI VỆ SINH KHÔNG ĐC HẢ??? – nó tức giận nhìn Quân quát…

-Thật ra…thì tui…tui chỉ là…tui…- Quân ấp úng…

-ĐI CHỖ KHÁC…BIẾN NGAY…ĐỨNG ĐÂY 1 HỒI TUI NỔI ĐIÊN TUI GIẾT ÔNG GIỜ….- nó tức tối quay lưng bỏ đi…

-Thật là….sao lúc nào cũng cãi nhau thế cơ chứ…aaaaa….- Quân bứt tóc bứt tai bực bội….

Két….két….két……ét…..

-Tức thật….- nó hậm hực…

KÉT….KÉT….KỊCH….ỊCH….RẦM…ẦM… ẦM….

-RẦM…ẦM…..COI CHỪNG….Á HIÊN CẨN THẬN…AAAAAAAAA……
Bất ngờ bộ đèn được treo trên cao bị đứt dây rớt xuống ngay chỗ nó đang chuẩn bị trang phục….từ xa nhanh như bay Kent và Quân chạy lao tới….
================================================
 
P

...pebun...gac0n...

Tại bệnh viện….

-Á HIÊN….TỈNH RỒI….Á HIÊN TỈNH LẠI RỒI….- giọng Thảo vui mừng reo lên khi thấy nó từ từ mở mắt…

-Á Hiên…cháu không sao chứ…có thấy đau ở đâu không??? Cháu làm bà lo quá …hixx…- giọng bà đầy lo lắng…

-Hiên thấy thế nào??? Có cảm thấy đau ở đâu không??? Phải đó….bà thấy sao rồi…- Kent, Thảo và Duy cũng không ngừng hỏi hang quan tâm nó….

-……………..- nó không nói đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm cái gì đó…

-Con không sao??? Nhưng….Ấn Quân đâu rồi??? – nó gượng ngồi dậy nhìn quanh hỏi…

-Ấn Quân nó….hixx….nó….nó đang nằm bên phòng kế bên….hixx…- bà buồn bã nói mang theo dòng lệ đang rơi…

-Sao ạ??? Cậu ấy bị làm sao ạ??? Cậu ấy thế nào??? – nó cố gắng bước xuống giường với vẻ mặt lo lắng tột độ….

-Á HIÊN….bình tĩnh đi…phải đó bà mới tỉnh thôi…bình tĩnh lại đi…Ấn Quân không sao đâu….- mọi người ra sức đỡ nó trở lại giường….

-Thật ra đã xảy ra chuyện gì??? Tại sao người bị thương không phải là tớ lại là Ấn Quân hả??? nói cho tớ biết đi….chuyện này là sao hả??? là sao??? – nó lo lắng đến mất bình tĩnh….

-Á HIÊN….BÌNH TĨNH ĐI….nghe Kent nói…bình tĩnh lại đi…Ấn Quân không sao cả…cậu ấy đã ổn rồi…bình tĩnh lại….lúc đó….

KÉT….KÉT….KỊCH….ỊCH….RẦM…ẦM… ẦM….

-RẦM…ẦM…..COI CHỪNG….Á HIÊN CẨN THẬN…AAAAAAAAA……

-Á Hiên….Ấn Quân….MAU GỌI XE CỨU THƯƠNG MAU…..MAU LÊN….Ấn Quân….Á Hiên…2 em có sao không??? Mau tỉnh lại đi….XE CỨU THƯƠNG ĐÃ ĐẾN CHƯA HẢ??? MAU LÊN ĐI….MAU LÊN…..

-Lúc đó…Quân đã chạy nhanh lại để đỡ lấy Hiên và….không may bị thương ở chân phải….vì sợ hãi nên Hiên đã ngất đi….mặc dù bị đè nặng ở chân phải và bị thương rất nặng nhưng cậu ấy vẫn ôm chặt Hiên trong lòng…

-…………- nó không nói gì, lấy tay gạt nước mắt chạy nhanh ra cửa….

-Á HIÊN….Á HIÊN….- mọi người…để cô ấy đi đi, sẽ không sao đâu….- Thảo và bà lo lắng định đuổi theo nhưng lại bị Kent cản lại….

==============================================

Trên hành lang của bệnh viện…1 bóng dáng vội vàng vừa chạy vừa khóc…với vẻ mặt hết sức lo lắng và 1 chút gì đó ray rứt có lỗi…

-Hix….đầu heo….ông mà có chuyện gì…tui sẽ không tha cho ông đâu…hixx….ông không được có chuyện gì đâu…hixx…- nó không ngừng lo lắng….

-Kịch….- nó vội vàng mở cánh cửa ra…trước mắt nó bây giờ không còn hình ảnh của 1 đầu heo hay cười, nói nhiều, thích đùa và hay chọc phá nó nữa….Ấn Quân nằm bất động trên giường bệnh với vẻ mặt tiều tụy đầy mệt mỏi….nó đưa tay gạt những giọt nước mắt lo lắng và từ từ tiến lại chỗ Quân…

-Đầu heo…hix…ông có nghe tui nói không??? Hix…ông đừng ngủ nữa có được không??? Hãy tỉnh lại nói chuyện, cãi nhau với tui đi….hix…tại sao…tại sao lúc nào ông cũng cứu tui…tại sao lúc nào cũng nhường nhịn tui….tui phải làm sao đây??? hixx….phải làm sao đây chứ….huhuhu….tui xin ông hãy tỉnh lại đi…đừng ngủ nữa…làm ơn hãy tỉnh lại đi…hix…hix….- nó nắm chặt lấy Quân những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi….

===========================================

Những tia nắng của sáng sớm nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa sổ gọi vào căn phòng nhỏ…khẽ đánh thức Quân….

-Ư…ư….- Quân mở mắt…nhìn quanh và bất giác phát hiện ra nó đang ngồi kế bên…1 cảm giác rất quen thuộc…là sự gần gũi…bàn tay nhỏ nhắn của nó nắm chặt lấy tay của Quân suốt đêm…

-Đầu heo…tui xin lỗi…xin lỗi ông…ông mau tỉnh dậy đi….xin lỗi…- nó mơ màng khẽ nói…

-“Ngốc thật…sao lại nằm ngủ ở đây cơ chứ…chắc là lo lắng cho tui lắm hả??? cảm giác bảo vệ người mình yêu…là cảm giác đc yêu ư??? Hì hạnh phúc thật…hihi dù bị thương nhưng sao mình thấy vui quá vậy ta hihi” – Quân nhìn nó thầm nghĩ khẽ mỉm cười hạnh phúc….

-Ấn Quân….cháu tỉnh rồi hả??? – giọng bà vui mừng reo lên…

-Suỵt…uỵt….- Quân đưa tay ra hiệu….

-Ư….ư….oaaa….ỦA….AAAAAA…..ÔNG TỈNH RỒI HẢ….YEEEEEE….CUỐI CÙNG ÔNG CŨNG TỈNH LẠI RỒI…MỪNG QUÁ….TỈNH RỒI…TỈNH RỒI….- nói đoạn nó chồm tới ôm lấy Quân vui mừng…đột nhiên….

-Helloooo….Á….phim cấm trẻ em dưới 18 tuổi….WOAAAAA…..- bất ngờ Kent, Duy và Thảo bước vào reo hò làm nó và Quân ngượng đỏ cả mặt….

===============================================

-Thấy sao rồi??? vẫn ổn chứ??? Được "ấy" chăm sóc cả đêm chắc bệnh gì cũng phải hết nhỉ....hihi…– Kent nhìn Quân cười chăm chọc…

-……..- Quân không nói gì…cúi mặt cười hạnh phúc…

-Nè, coi bộ cơ hội đến rồi đó…mài mau tỏ tình với Á Hiên đi…- Duy quay qua khều…

-Haizzzz….nói thật tao chả biết phải làm sao nữa…cứ mỗi lần nói chuyện với cô ấy câu trước câu sau đã cãi nhau rồi…thật sự rất khó để nói lên tình cảm mà tao dành cho cô ấy….haizzzz….phải làm sao thì cô ấy mới hiểu cho lòng tao đây….- Quân nói với giọng ỉu xìu…

-ỐI ZỜI ƠI….TÌNH YÊU LÀ GÌ…TẠI SAO??? AI CŨNG PHẢI KHỔ…- Duy bất ngờ hét lên trước 2 khuôn mặt đơ ra kinh hãi của Quân và Kent…

=================================

-Trời ơi…trái táo của người ta mà bà gọt riết nó teo quắc lại giống y chang trái chanh vậy??? đảm đang thiế ghê lun haha…- Duy cười châm choc Thảo…

-Nhiều chuyện…tui gọt cho ông Quân với bà ăn chứ có phải cho ông ăn đâu mà ở đó ý kiến ý cò…- Thảo và Duy không ngừng cãi nhau chỉ vì…trái táo…

-Hiên à…Hiên còn nhớ bà lão lúc trước chúng ta đã cứu không??? – Kent hỏi…

-Bà lão???...aaaaa…nhớ rồi…bà ấy bây giờ vẫn khỏe hả??? ủa mà sao tự nhiên Kent lại hỏi dạ???

-À …lúc đó Kent có để lại số đt…nên mấy hôm trước bà ấy có mời Kent và Hiên đến nhà bà ấy để bà ấy tiện nói lời cảm ơn…nhưng Kent không biết khi nào rảnh nên Kent chưa có hứa…

-À…thì ra là vậy…vậy mai thứ 7 mình đi đi…chắc bà ấy mời đi ăn nhà hàng á…hihi…- nó hỉ hứng khi nghĩ đến ăn…

- Hì....vậy để Kent gọi...- Kent nhìn nó mỉm cười...
================================================== ===
 
P

...pebun...gac0n...

thôi! cóp thía thoy, không thì hỏng mắt mọi ngừi là bun hẻm coá đền đc!!
=)) =)) =)) =)) =))
 
P

...pebun...gac0n...

hiiiii!! mời pà kon đọc típ
( nếu coá hỏng mắt thiệt thì tự chữa nhá, bun hem chịu trách nhiệm đâu)

========================>



Sáng t7 tại bệnh viện:

-HÉ…LÔ….- nó mở mạnh cửa bước vào…

-Làm cái gì mà cái miệng như cái bô thế…- Quân nhìn nó chau mài nhưng lại lén cười…

-Ê…tui tốt bụng mua đồ ăn sáng mang đến cho ông ăn mà nói với cái giọng đó nữa hả??? – nó hậm hực…

-Phải đó…Á Hiên nói là ông thích ăn bánh bao nên đã thức sớm đi mua cho ông đó…- Kent nói…

-Vậy là….sáng giờ 2 người đi ăn sáng cùng với nhau hả??? – Quân nhìn nó rồi quay sang Kent với ánh mắt ganh tị…

-Ừ…sao dạ?? nè ăn đi còn nóng á…- nó nhìn Quân cười vui vẻ…

-KHÔNG ĐÓI…KHÔNG ĂN…- Quân hét lớn…

-Không ăn thì thôi…tại sao lại nổi nóng hả??? – nó hét lại…
-“Lại bắt đầu cãi nhau…haizzz….chạy là thượng sách…” – Kent thầm nghĩ…

-Thôi 2 người ở đây nói chuyện ngen…tui ra ngoài nói chuyện đt…- nói đoạn Kent dọt lẹ…

-………………..- 1 không khí im lặng bao trùm cả căn phòng...
-“Sao mình lại hét cô ấy cơ chứ…ngốc thật…nói gì bây giờ…nói gì đi…trời ơi…biết nói gì đây??? “- Quân nằm quay lưng bối rối thầm nghĩ….

-“Sao lại hét lên như thế??? ông ấy giận mình sao?? Mình làm gì sai hả??? hay tại do ông ấy mệt quá??? nói chuyện thử xem, nhưng biết nói gì bây giờ??? Hix…” – Nó cũng bối rối suy nghĩ…

-Củ Tỏi…Đầu Heo…- cả 2 cùng nhau nói…

-Ờ…bà nói trước đi…- Quân ngập ngừng…

-Ờ…thì…bộ ông…không thích ăn bánh bao do tui mua hả??? - nó quay mặt…

-KHÔNG PHẢI…ĐÂU CÓ ĐÂU…- Quân quơ tay múa chân lính quính…

-Ủa??? Vậy sao hồi nãy ông nói không muốn ăn…

-Ờ thì…tại chưa đói…1 hồi ăn sao…giờ tui muốn ăn táo…- Quân lấy tay chỉ ra hiệu…

-Biết rồi…

-Nè…chuyện….giữa bà với ông Kent sao rồi??? – Quân ấp úng…

-Sao là sao??? Tui với Kent bây giờ là bạn thôi…- nó vừa gọt vừa nói…

-Ủa??? không phải hôm đó hẹn hò với nhau hả??? sao kì vậy?? – Quân giả vờ ngu ngơ không biết…

-Ờ…tại vì…tui…tui thích người khác rồi…- nó ngập ngừng đỏ mặt…

-Sặc…ặc….hụ…hụ…- Quân sặc sụa khi nghe…

-Cái gì??? Thằng nào?? Tên gì?? Học lớp mấy??? nhà nó ở đâu??? Sao bà quen đc nó??? – Quân nhìn nó hỏi tới tấp…

-………- nó đưa mắt nhìn Quân bất ngờ hoảng hồn…

-Sao bà có thể lăng lơ, háo sắc, mau thay lòng thế hả??? – Quân nhìn nó hậm hực…

-Cái gì??? “lẳng lơ”….”háo sắc”….”mau thay lòng”….Ê TUI THÍCH AI LÀ CHUYỆN CỦA TUI…MẮC MỚ GÌ ĐẾN ÔNG HẢ??? – nó tức giận quát…

-AI NÓI LÀ KHÔNG MẮC MỚ ĐẾN TUI HẢ??? BÀ CÓ BIẾT LÀ TUI….- bất chợt Quân dừng lại…

-Trời ơi…sao lại dừng lại…nói tiếp đi chứ…- Kent đứng bên ngoài thập thò…

-Ông sao hả??? – nó vẫn hậm hực…

-Tui…thật ra thì…tui…ờ…THÌ TẠI VÌ BÀ LÀ BẠN THÂN CỦA TUI NÊN NẾU BÀ LÀM THẾ SẼ LÀM TUI MẤT MẶT…BIẾT CHƯA???

-Hả??? làm ông mất mặt??? ĐÓ LÀ LÝ DO CỦA ÔNG ĐÓ HẢ??? BỐP…ỐP…ÔNG ĐI CHẾT ĐI…ĐỒ ĐẦU HEO…- nói đoạn nó hậm hực chọi quả táo về phía Quân rồi bỏ đi…

-Ê…CỦ TỎI…Ê….

-Kịch…KENT ĐI….- nó mở cửa hét lớn…

-Haizzz…ông đúng là thằng ngốc mà…- Kent nhanh chân bước theo nó…

-AAAAAAA…..mình điên lên mất…sao lúc nào mình cũng nói ngược lại những gì mình suy nghĩ thế này???…Á Hiên…phải làm sao để nói rằng “tui thích bà” đây??? tui phải làm sao để bà hiểu đc tui đây?? – Quân buồn bã…

=======================================

Lúc này nó và Kent đang trên đường đi lại nhà của bà lão lúc trước…

-Hiên vẫn còn giận Quân hả???

-…….- nó không nói gì mặt vẫn hậm hực…

-Có những chuyện chúng ta nên dùng con tim để cảm nhận nó…- Kent nhìn nó mỉm cười…

-Được rồi…Hiên sẽ không bỏ cuộc đâu…Hiên nhất định sẽ hạ gục tên đầu heo đó…ông ấy sẽ hối hận kaka…- nó ra vẻ hí hửng….

====================================

Tại bệnh viện…

-Sao mài lại đến đây nữa?? tao ở 1 mình đc rồi, về đi…- Quân chau mài nói…

-Tại ngày nào mài cũng lải nhải bên tai tao, bây giờ mài què rồi…không có ai lải nhải…tao thấy hơi vắng vẻ không quen cho lắm…- Duy vừa gọt táo vừa nói…

-Ê…Duy

-Hả???

-Mài mà yêu tao là không đc đâu đấy…tao với mài không đc đâu…biết chưa hả??? – Quân nhìn Duy nhăn nhó…

-BỐP….KHÙNG HẢ MẠI…- nói đoạn Duy chọi trái táo về phía Quân…

-Ê….tao là bệnh nhân đó sao ai đến đây cũng đánh đập tao là sao hả??? – Quân la lớn…

-Bà Hiên đến đây rồi hả??? lại cãi nhau nữa sao??? Chắc là mài gây sự trước chứ gì nhìn là biết.

-Thằng quỷ…mài là bạn tao mà nói giọng bản phội thế hả??? – nói đoạn Quân lấy gối chọi tới tấp về phía Duy….

=============================

-Là….là…là ngôi nhà này hả??? Kent…nhìn kĩ coi…coi có lộn số nhà hông vậy?? – nó nhìn Kent ú ớ…

-Không có lộn đâu…đúng rồi….

-Trời ơi…sao giống cái cung điện quá vậy Kent??? – nó quay sang nhìn Kent với khuôn mặt ngỡ ngàng…

=========================================

-Chào 2 cháu…cuối cùng thì ta cũng gặp được 2 cháu để có dịp nói lời cảm ơn rồi…bác họ Quách tên là Thanh Hà - bà lão vui mừng nói…

- Quách….Thanh Hà??? – nó và Kent mở to mắt ngạc nhiên…

-Bác đây chính là tổng giám đốc của tập đoàn lựa chọn siêu mẫu hàng đầu trong giới giải trí ?! – Kent nhìn bà lão nói..

-HẢ??? LÀ….LÀ TẬP ĐOÀN HỌ….HỌ….QUÁCH….Ư???? – nó hốt hoảng sửng sốt nhìn bà lão….

======================================

-Trời ơi…nhà gì mà to dữ vậy nè trời…mà sao hông thấy cái nhà vệ sinh ở đâu hết trơn vậy…hixx….chắc mình chết quá…sao phòng nào nó cũng giống phòng nào hết vậy nè??? – nó ngó ngang ngó dọc tìm kiếm nhà vệ sinh…thì đột nhiên…

-Kịch…Kịch…Kịch….1 tiếng động lạ phát ra từ 1 căn phòng gần đó, với sự tò mò nó e dè tiến lại…

-AAAAAAAAAAA……CÓ ĂN TRỘM….ĂN TRỘM….CÓ ĂN TRỘM…..- nó la lên thất thanh khi phát hiện có người đang cố gắng trèo vào qua đường cửa sổ…

================================================
 
P

...pebun...gac0n...

-AAAAAAAAAAA……CÓ ĂN TRỘM….ĂN TRỘM….CÓ ĂN TRỘM…..- nó la lên thất thanh khi phát hiện có người đang cố gắng trèo vào qua đường cửa sổ…

-Ê…đừng có la nữa…im lặng đi…- CÓ ĂN TRỘM….ĂN TRỘM….- ĐÃ BẢO LÀ IM ĐI MÀ…- tên con trai nhanh chóng trèo qua cửa sổ, tiến lại dí sát nó vào tường và không quên bịch miệng nó lại…

-Sao cô hét lớn thế hả??? tui đã bảo cô là im lặng mà…- hắn khẽ nói…

-Cô là ai thế hả??? tại sao cô lại ở đây hả??? ê…tui đang nói chuyện với cô đó…bộ cô câm à??.....ư…ư…uhm….ư…uhm….- hắn vội vàng buông tay khi phát hiện nãy giờ đang bịch miệng nó…

-Ông khùng hả?? bịch miệng người ta như thế kêu nói chuyện thì làm sao mà nói đc…mà ông là ai??? Ăn trộm??? đúng rồi…ông là ăn trộm….BỐP…BỐP…CÓ ĂN TRỘM…ĂN TRỘM ĐỘT NHẬP…- nó đánh tới tấp vào “tên ăn trộm”….

-Có chuyện gì thế???.....- Á HIÊN…Á HIÊN….- bà lão và Kent khi nghe tiếng kêu thánh thót của nó vội chạy lên xem…

-Ăn trộm…có ăn trộm đó…là tên này nè…cháu thấy cái tên này đang cố trèo từ cửa sổ vào đó….- nó hốt hoảng nói…

-Bây giờ cháu mới chịu về nhà sao hả??? thay đồ mau rồi xuống lầu nói chuyện với ta…– giọng bà lão nghiêm nghị…mang theo n~ cái nhìn đầy thắc mắc của nó và Kent khi nghe bà gọi “tên ăn trộm bằng cháu”

================================

-HẢ??? CÁI TÊN ĂN TRỘM ĐÓ LÀ…LÀ CHÁU TRAI CỦA BÀ HẢ??? – nó nhìn bà hốt hoảng….

-Nó là cháu trai duy nhất của bà tên là Quách Hạo Nam, từ nhỏ đã được bà nuông chiều nên nó rất hư hỏng…bà rất xin lỗi vì đã làm cháu sợ…

-Tại sao bà phải xin lỗi cái con nhỏ giang hồ đó chứ??? – Nam từ trên lầu hậm hực bước xuống…

-Ê…nhỏ lùn mã tử…cô là ai hả?? sao lại ở nhà tui…hì…còn cả gan dám đánh bổn thiếu gia nữa chứ…cô chán sống rồi hả??? bộ cô không biết tui là ai hả?? tốt nhất là cô hãy biến ngay khỏi mắt tui trước khi tui thả chó đuổi cô đi…– Hạo Nam nhìn nó chằm chằm nhếch môi cười….

-Hạo Nam….sao cháu lại có thái độ như thế hả??? cháu có biết đây là….- “nhỏ lùn mã tử”???...”nhỏ giang hồ”....RẦM….- nó bất ngờ giơ tay đập mạnh xuống bàn đứng dậy… trước n~ ánh mắt bất ngờ của mọi người…

-Cái tên ăn kia…ông hãy vểnh cái lỗ tai lên mà nghe cho rõ đây. Tui đến đây là có lời mời từ bà của ông và đường đường đi vào bằng cửa chính…chứ không như ông - 1 tên thiếu gia vô dụng bất tài suốt ngày ăn chơi xòe tay xin tiền…xấu hổ đến mức phải trèo cửa sổ mà vào nhà...còn bị người khác đánh vì tưởng là trộm…hứ…mở to mắt mà nhìn lại mình đi ông tưởng ông đẹp trai lắm hả??? đã xấu mà còn chảnh…- nó đứng bật dậy giơ tay chỉ thẳng vào mặt Hạo Nam nói….

-…………….- Hạo Nam ngồi đơ người cứng họng trước hành động ngoài sức tưởng tượng của cậu vì trước giờ chưa hề có 1 cô gái nào dám làm như thế….

-Cháu xin lỗi vì đã vô lễ trước bà…chào bà cháu về trước ạ…- nói đoạn nó bước nhanh ra cửa và không quên liếc xéo Hạo Nam…

-CON NHỎ LÙN MÃ TỬ ĐÓ…NÓ TƯỞNG NÓ LÀ AI HẢ??? ĐỒ LÙN…CÔ CHẾT CHẮC VỚI TUI RỒI…HÃY ĐỢI ĐÓ…- nói đoạn Hạo Nam hậm hực bước lên lầu…

-Hihi…Á Hiên…Hạo Nam…có lẽ phải nhờ vào cháu rồi…hihi…- bà Hà đưa ly trà lên uống cười vui vẻ….

============================

Lúc này tại bệnh viện….

-……………- Quân ngồi bất động mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại như chờ đợi 1 cái gì đó…

-Nhìn cái gì mà nhìn…dù mài có nhìn đến mức nổ con mắt cũng vậy thôi…nhắn tin nói lời xin lỗi với bà Hiên đi…- Duy vừa chơi game vừa nói…

-Khó quá mài ơi….biết nhắn cái gì bây giờ??? – Quân nhăn nhó…

-Trời ơi…có 2 chữ “xin lỗi” mà mài bấm không nổi nữa hả??? tao nhớ mài bị que cái chân chứ đâu có bị gãy tay…à…hay là mài mắc cỡ hahaha…- Duy phá lên cười chăm chọc…

-Im mài…tao bẻ răng mài giờ…- Quân hậm hực

=============================

-Làm như hôm nay Hiên ra đường mà quên đốt nhang hay sao á??? sáng giờ toàn gặp chuyện bực mình…- nó nhìn Kent nói với vẻ hậm hực…Kent không nói gì mắt nhìn xa xăm suy nghĩ về chuyện gì đó…đột nhiên…

Ring…ring…ring…

-A lô…- nó hậm hực với vẻ bực bội…

-A hèm….củ…củ tỏi hả??? – Quân ngập ngừng nói với vẻ bối rối…

-……..- nó bất động trong vài giây khi phát hiện ra người gọi cho nó là Ấn Quân…

-Ờ…tui…lúc nãy….tui…cái chuyện…thật ra…thì…ờ…à…cái bánh….ờ….tui…tui…- Quân bối rối đến mức nói không nên lời…

-Nè…ông muốn nói cái gì vậy hả??? tui không có hiểu gì hết…- nó tỏ ra kiên nhẫn…

-Thật ra…tui…muốn…tui…cái chuyện…mà….mà…mà tui….

-Tự nhiên hôm nay ông bị cà lăm vậy…Thật ra là chuyện gì…giờ có nói hay không??? Không nói là tui….- TUI XIN LỖI…píp…píp…píp….- nói đoạn Quân cúp máy thật nhanh…nó thì đứng đơ người với niềm hạnh phúc nho nhỏ với nụ cười nở trên môi…

==========================

-Phù..ù….- Quân thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười…

-Haha gọi đt xin lỗi bạn gái mà giống khủng bố quá hén haha – Duy cười chăm chọc…

-BỐP….im mài…- Quân mỉm cười hạnh phúc…

=============================

Lúc này tại 1 quán bar xxx…..:

-Ê…Nam hôm nay mài sao vậy…đứa nào chọc mài sao??? – tên tóc vàng nhìn Nam hỏi…

-Tao đang điên đây, nếu tao mà biết đc lai lịch của con nhỏ lùn mã tử đó là nó chết chắc với tao rồi…- Nam đưa ly rượu lên uống với khuôn mặt tức giận…

-“Con nhỏ lùn mã tử????”….là con gái à???....đứa nào mà dám chọc mài giận??? bộ không biết mài là ai sao???

-Hì….- Nam nhếch môi cười đầy ngụ ý…
 
P

...pebun...gac0n...

Tại tạp đoàn đào tạo & tuyển chon người mẫu họ Quách:

-Thưa bà, đây là danh sách những người mẫu teen đang được đào tạo cùng với tòa soạn của họ…- cô thư ký để tài liệu trên bàn…

-Kent ?! - bà Hà bất ngờ khi thấy tấm hình của Kent

-Đưa cho tôi xem lai lịch của cậu bé tên Kent này cùng với tòa soạn mà cậu ấy đnag thực tập…

-Dạ…tôi hiểu, xin phép bà tôi ra ngoài làm việc…- nói đoạn cô thư ký bước nhanh đi…

-Kent?! Cháu cũng hứng thú với nghề người mẫu à…cậu bé đứng kế bên??? Phong cách cũng rất tốt…- bà Hà nhìn hình của Kent cùng với Quân với ánh mắt thích thú…

=====================================

Tại bệnh viện….

-Đây là thuốc bác sĩ giao…uống trong vòng 2 tuần…bọc này là thuốc giảm đau, bọc này là thuốc điều trị xương, bọc này là thuốc hằng ngày…

-Giống tra tấn quá à…- Quân nhắn nhó khi nhìn thấy đống thuốc trên bàn…

-QUÂN QUÈ….- Duy từ ngoài cửa hí hửng chạy vào…

-Thằng quỷ…tao may cái miệng mài lại bây giờ… - Quân cười hậm hực…

-Tháo bột rồi sao??? Có sớm quá không??? Sẽ không có bị tác dụng phụ gì chứ?? – Kent nhìn với vẻ mặt e dè…

-Tại vì hôm nay phải ra mắt hình tượng vì vậy không thể để cái chân bột mà chụp hình đc, nhưng chỉ cần không vận động nhiều chắc cũng hông sao…- mặc dù nói vậy nhưng nó vẫn hết sức lo lắng và cảm thấy ray rức…

-Thôi đi thôi…ở đây thêm giây nào nữa chắc tui bệnh thêm quá…

-QUÂN QUÈ XUẤT VIỆN….- câu nói của Duy làm cho cả đám cười to…

========================================

Ở nhà…

-Bà ơi…tụi cháu về rồi đây…- nó nói vọng vào…

-ẤN QUÂN….Á HIÊN…về rồi hả??? mau vào đây…bà đã nấu đồ ăn rồi…mau vafoa ưn cơm thôi…- bà vui mừng khi thấy Quân xuất viện…

-Woa…thịt gà…tôm lăn bột…cá chiên…trời ơi ngon quá…- Quân hí hửng ngồi xuống…

-Bốp…con không được đụng vào…phần ăn này mới là của con nè…

-HẢ??? CHÁO CÁ….BÀ..ÀÀÀ…CÓ LỘN KHÔNG VẬY??? cháu mới xuất viện mà…phải đc tẩm bổ chứ??? – Quân nhìn bà nhăn nhó…

-Bác sĩ dặn cháu không đc ăn những món này, cháu mà ăn sẽ làm độc vết thương vì vậy chịu khó ăn cháu cá đi…

-Vậy sao bà nấu chi nhiều vậy??? – Quân nhìn bà với vẻ mặt đau khổ…

-Bà nấu cho Á Hiên…vì cháu nằm viện nên Á Hiên đã rất lo lắng mất ăn mất ngủ vì vậy bà phải tẩm bổ cho Á Hiên…- bà nhìn nó cười bí hiểm…

-Cháu…cháu…cháu lo lắng hồi nào chứ…chỉ tại…cháu…cháu…- Ừ…nhìn bà ốm thật, phải biết giữ gìn sức khỏe chứ…nè ăn nhiều vào…- nó ngạc nhiên đơ người khi thấy thái độ quan tâm bất ngờ của Quân…

-“Đẹp đôi thật hihi” – bà vui mừng thầm nghĩ…

======================================

Tại công ty của bà Hà:

-Thưa bà…đây là lai lịch của cậu bé tên Kent cùng với tòa soạn câu ấy đang đc đào tạo…

-……..- bà Hà chăm chú đọc

-Thiết kế phụ trang: Á Hiên ?! Á Hiên cũng làm việc ở tòa soạn đó à??? Hì…thú vị thật…Đươc rồi, cô hãy giúp tôi liệc lạc với Hạo Nam, kêu nó lại đây gặp tôi và sẵn tiện hãy chuẩn bị xe cho tôi…tôi muốn đi lại tòa soạn “Teen Stars” để tham quan…

Cô thư ký bước nhanh ra ngoài mang theo những câu hỏi đầy thắc mắc trong đầu…vì từ trước đến giờ bà Hà chưa bao giờ chú ý đến những tòa soạn nhỏ và n~ người mẫu vô danh…

===================================

Tại tòa soạn, tất cả mọi người đang ráo riết chuẩn bị cho buổi chụp hình để ra mắt hình tượng…không khí bận rộn bao phủ cả tòa soạn….

Ring….ring…ring….

-A lô…- chị Châu khó chịu khi bị quấy rầy vào lúc này…

-Xin chào, tôi là thư ký của bà Quách Thanh Hà….- HẢ??? QUÁCH…QUÁCH…THANH…HÀ??? – phản ứng quá đỗi ngạc nhiên của chị Châu làm Kent chú ý…

==================================

-Con đi lại tòa soạn đây ạ…- chào bà ạ…- nói đoạn nó và Quân nhanh chân bước ra cửa…

-Ủa??? khoan khoan…bây giờ…tui với bà đi lại tòa soạn bằng cái gì??? – Quân nhìn nó thắc mắc…

-Đi xe bus…

-Hả??? xe bus á…thôi đi taxi đi…tui hông đi xe bus đâu…vừa đông vừa chật lại vừa nóng còn vừa lâu nữa chứ…taxi đi…- Quân nhìn nó nói với vẻ khó chịu…nhưng cuối cùng Quân nhà ta vẫn bị Á Hiên thuần phục và đành ngậm ngùi đi lại tòa soạn bằng xe bus…

-Haha…thấy chưa đi xe bus vừa rẻ lại còn đc hóng mát nữa chứ…- nó gượng cười...mồ hôi không ngừng tuôn khi phải đứng chen chúc trên xe bus…

-Mồ hôi như tắm thế kia mà còn mạnh miệng nữa, tui thiệt là thua bà luôn…- nói đoạn Quân lấy khăn tay thấm mồ hôi cho nó…đột nhiên…

Két…két….- chiếc xe bus đột ngột thắng gấp…Quân nắm chật lấy tay nó…nó thì ngã người vào lòng Quân…4 mắt nhìn nhau ngập ngừng đầy ngại ngùng…

========================================

Tại tòa soạn….

-CÁI GÌ??? SAO EM KHÔNG NÓI CHO CHỊ BIẾT??? – chị Châu hốt hoảng…

-Chuyện đó thì có gì đâu…chỉ tại vì em và Á Hiên vô tình cứu bà ấy và cũng vô tình biết bà ấy là Quách Thanh Hà thôi mà…- Kent điềm tĩnh…

-Em có biết nhờ cái vô tình đó mà em và Ấn Quân cũng sẽ đc bà ấy nâng đỡ hay không hả??

-Chỉ cần chúng ta nổ lực và cố gắng…dù không có sự giúp đỡ từ người khác chúng ta vẫn có thể thành công…

-Thằng ngốc này…em có biết chỉ cần 1 lời nói của bà ấy thôi…thì đã có thể đưa em từ 1 người vô danh trở nên nổi tiếng và ngược lại hay không hả???

-Thế chị có biết gì về đứa cháu trai của bà ấy không??? – Kent chăm chú…

-Ủa??? sao em lại hỏi…..- CHỊ CHÂU…CÁI NÀY SẮP XẾP NHƯ THẾ ĐÃ ĐƯỢC CHƯA??? – người phụ trách gọi làm cắt đoạn cuộc nói chuyện….

-…………..- Kent ngồi nhìn xa xăm đăm chiêu suy nghĩ….bất ngờ…

-Ê…làm gì mà ngồi như người mất hồn vậy??? đang nghĩ đến em nào hả?? haha…- Quân bất ngờ từ đâu tiến lại…

-Đến rồi hả??? nhìn sắc mặt tươi thế....không giống như 1 bệnh nhân bị què mới xuất viện nhỉ??? – Kent cười chăm chọc…

-Từ lúc nào mà ông biết cách nói chuyện xiên xỏ như đàn bà vậy hả???

-Học từ ông đó...hahaha…

Tiếng cười tiếng nói hòa lẫn với nhau và chẳng ai biết đc rằng sóng gió phía trước vẫn đang âm thầm tiến tới…
=================================================
 
P

...pebun...gac0n...

típ đêy!!

=========================>

Tại công ty họ Quách:

-Có chuyện gì mà bà gọi cả thư ký lại quán bar tìm cháu thế??? – Nam hậm hực

-Hôm nay bà sẽ đi xem tình hình tuyển chọn người mẫu ở 1 số tòa soạn nên muốn rủ cháu đi cùng…

-Cháu không quan tâm đễn mấy cái chuyện tuyển chọn người mẫu gì gì đó của bà, cháu không hứng thú với mấy cái chuyện đó....bà luôn có quan niệm riêng mà sao hôm nay lại đột ngột rủ cháu đi cùng thế??? - Nam ngồi trên ghế vừa bấm đt vừa nói…

-À…tại vì nghe đi chọn người mẫu xong sẵn tiện bà thăm Á Hiên và mời cô bé bữa cơm để bà cảm ơn về việc lần trước luôn nhưng đột nhiên bác tài xế hôm nay lại nghri việc nên bà muốn nhờ đến cháu. Haizzz nếu cháu không có hứng thì thôi vậy…bà không ép…- bà Hà nhúng vai nói…

-Á Hiên??? Là con nhỏ lùn mã tử đó hả????.........thôi đc coi như hôm nay cháu giúp bà, bà nợ cháu đấy nhé…- Nam suy nghĩ hồi lâu bỗng gật đầu bước đi mang theo nụ cười nhếch môi thú vị.

================================================== =====

Tại tòa soạnTeen Stars tất cả mọi người vẫn đang bận rộn cho việc dàn đựng, make up và sắp xếp cho buổi chụp hình…

-Đây là trang phục của Kent, đây là của Quân…Đây là bộ sưu tập cho mùa hè vì vậy cả 2 người nhớ là tỏ vẻ vui tươi lên nha…còn nữa trang phục sẽ đc thai đổi liên tục và vì chúng ta không có nhiều thời gian nên cả 2 phải cố gắng làm thật tốt nhé…đầu heo, chân ông vẫn còn đau nên nhớ cử động ít thôi đó…chụp sao 15’ thì phải uống thuốc và xức thuốc nữa…- nó dặn dò kĩ càng và không quên lo lắng cho Quân…

-Quan tâm quá ta…- Kent hút sáo chọc ghẹo…

-A Hèm…- cả nó và Quân ngại ngùng quay lưng…

-TẤT CẢ TẬP HỢP….CHUẨN BỊ NÀO….- tiếng người phụ trách chụp hình vang lên…thế là buổi chụp hình bắt đầu…nó đứng nép 1 bên ngắm nhìn

-Đúng rồi như thế đấy…cười tươi lên nào….đổi kiểu nào…tốt…tốt…tiếp…- Họ đẹp thật, chụp hình rất ăn ý nữa….họ nhất định sẽ nổi tiếng…- những người đứng bên ngoài không ngừng xôn xao trước vẻ đẹp lạnh lùng của Kent và tinh nghịch của Quân…

-Đúng rồi…Kent cười lên cái nào…sao thế??? – mọi người bất ngờ khi thấy Kent đột nhiên đứng bật dậy mắt nhìn chăm chăm về 1 hướng khiến tất cả phải dõi mắt theo…

-Ồ….có phải đó là bà Quách Thanh Hà không vậy???....tại soa bà ấy lại đến tận đây???....có chuyện gì thế????.....bà ta đi chung với cháu trai à???.....rất hiếm khi thấy họ đi chung???.....sao vậy nhỉ????....- mọi người không ngừng xôn xao nhốn nhao trước sự xuất hiện của bà Hà….

-Bà Quách Thanh Hà…- Quân khẽ kêu lên…

-Chào bà Hà….có chuyện gì mà làm phiền bà tới tận đây vậy ạ??? – chị Châu nhỏ nhẹ tiếp đón….

-Tôi đã xem qua 1 số người mẫu ở đây và thấy họ rất có năng lực nên tôi muốn đến đây xem thử và muốn….- AAAA…NHỎ LÙN…- Nam bất ngờ kêu lên khi nhìn thấy nó đang đứng nép ở 1 góc…và vô tình cắt ngang cuộc nói chuyện…

-Ê lùn…tại sao bà lại xuất hiện ở đây hả??? không lẽ bà lại đi làm người mẫu??? hahaha nhìn bà chưa có đủ tiêu chuẩn, đứng mới tới vai tui thôi…Hôm nay gặp bà ở đây là bà hết chạy nhá…- Nam tiến lại gần nó nắm chặt lấy tay nó nói cười thú vị kéo đi…

-Ông làm cái…-Buông ra…- Quân bước tới nắm lấy tay nó giựt lại trừng mắt nói…

-Ê lùn…tên này là ai thế??? là người mẫu mới à??? Hì…mài có biết là mài đang nói chuyện với ai không hả??? - Nam nhếch môi cười…

-PẶC….tao không cần quan tâm mài là ai….và cũng không cần biết…- Quân tiến lại gỡ mạnh tay của Nam ra…kéo nó về phía sao và đối mặt với Nam…không khí bồng nhiên trở nên nặng nề…

-HẠO NAM….sao cháu bất lịch sự thế hả??? không thấy chỗ bà đang bàn chuyện à??? – bà Hà lên tiếng cố tình xua tan đi bầu không khí nặng nề…

-Xin lỗi bà đã thất lễ….đây là Ấn Quân câu ấy đang là người mẫu đang đc đào tạo và đã xuất hiện ở 1 vài tờ báo nhỏ - chị Châu nhỏ nhẹ…

-Hì…thì ra chỉ là 1 thằng người mẫu vô danh mà dám hỗn láo với tao thế à…- Nam nhếch môi cười…

-HẠO NAM….hihi xin lỗi mọi người….cậu tên là Ấn Quân à??? Rất có phong cách…- bà Hà tiến lại gần Quân mỉm cười nói…Nam thì hậm hực tức tối…

-Rất tốt…hôm nay tôi đến đây cũng vì n~ cậu trai trẻ này…tôi sẽ tuyển thẳng Kent và Quân vào đội ngũ huấn luyện người mẫu chuyên nghiệp dành cho bộ sưu tập mùa hè sắp tới của nhà thiết kế Phương Nga…

-Woa…oa….là tuyển thẳng đó…hay quá rồi…nhà thiết kế Phương Nga đó…lần này Kent và Quân có cơ hội lớn rồi…thật là may mắn…- mọi người không ngừng xì xầm về sự ưu đãi hiếm thấy của bà Hà…

-Chuyện này quá bất ngờ cho nên….- ĐC VẬY THÌ TỐT QUÁ….chúng tôi sẽ cố gắng làm việc đạt hiệu quả tốt nhất cho bộ sưu tập mùa hè…rất cảm ơn bà Hà…- chị Châu vui mừng hớn hở trước sự việc trước mắt nhưng lại không để ý đến hậu quả sao này…

-Chị à…tụi em vẫn chưa có quyết định mà… - Kent khều nhẹ khẽ nói với chị Châu…

-Phải đó chị Châu chuyện này quá đột ngột…em nghĩ chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ lại chuyện này…- nó cũng lo lắng vì quyết định của chị Châu…

-…………….- Quân không nói gì…mắt chỉ hướng vào Hạo Nam với vẻ khó chịu…

-Chậc…các người thật là phiền phức…chúng tôi đã ưu đãi như thế mà còn màu mè tới lui là sao hả??

-Hạo Nam…không đc vô lễ như thế. Hì…không sao cứ để bọn trẻ suy nghĩ 1 thời gian rồi hãy cho ta biết câu trả lời cũng được…có lẽ ta cũng hơi gấp rút…- bà Hà mỉm cười…

-Không cần phải suy nghĩ…tôi đồng ý…- Quân đột nhiên lên tiếng trước n~ ánh mắt hết sức bất ngờ của mọi người…

-Ấn Quân…- nó và Kent khẽ kêu lên ngạc nhiên…

-Tôi đồng ý tham gia vào đội ngũ huấn luyện người mẫu chuyên nghiệp của công ty Quách nhưng với 1 điều kiện…

-Điều kiện??? hahaha…mài tưởng mài là ai mà lại đòi đưa ra điều kiện hả??? – Nam cười chế nhạo

-Không sao…cậu hãy thử nói xem…nếu làm đc tôi sẽ chấp thuận…- BÀ…sao lại có thể…- Hạo Nam…- sự đồng ý của bà Hà càng làm mọi người bàn tán…

-Tôi muốn tất cả đội ngũ làm việc của tòa soạn “Teen Stars” sẽ đc làm việc chung với nhau tại công ty họ Quách. Chỉ thế thôi…

-Quân…ông nghĩ kĩ chưa đó??? – Kent nhìn Quân nghiêm nghị…

-Ừ…- …..vậy…tôi cũng sẽ đồng ý….- Kent nhìn Quân mỉm cười gật đầu…

-…….Nếu đã vậy…. ta chấp nhận điều kiện đó….- sao 1 hồi lâu suy nghĩ bà Hà khẽ gật đầu…

-Vậy ngày mai ta sẽ đợi 2 cậu ở công ty để bàn bạc về hợp đồng. Hẹn gặp lại vào ngày mai…À…Á Hiên, cháu có rảnh không?? Ta muốn mời cháu dùng bữa coi như để xin lỗi chuyện hôm trước…

-Dạ…cháu…cháu xin lỗi ạ…có lẽ bây giờ không đc tiện cho lắm ạ…- nó ngập ngừng…

-Không sao, vậy hẹn cháu vào dịp khác vậy…nhưng ta đã nợ cháu thì phải cho ta đền bù đấy nhé…ta không thích thiếu nợ người khác đâu…Thôi…chào mọi người…hẹn gặp lại vào ngày mai…- bà Hà mỉm cười nói và quay lưng bỏ đi đồng thời nụ cười cũng tắt hẳn…

-Lùn…đừng có mơ đến chuyện chạy khỏi tôi nhé…chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài đó…chụt…hì…- nói đoạn Nam hun gió nó và bước đi…trước khuôn mặt hậm hực tức tối của Quân…
 
P

...pebun...gac0n...

Sáng thứ 2 tại trường…

-TRỜI ƠI…THIỆT HẢ??? YEEEE ĐC VẬY THÌ TỐT QUÁ RÔI…- Duy và Thảo vui mừng reo lên

-Ê…vậy chừng nào mài mới 9 thức đi làm ở công ty họ Quách??? – Duy hí hửng hỏi..

-Hôm nay tan học xong sẽ lại đó bàn bạc việc ký hợp đồng…- Quân cười nói…

-Woaa…thấy ghê thiệt…vậy là 2 người gần nổi tiếng rồi hahaha chắc tao cũng phải đi làm người mẫu quá ta…- Duy cười…

-Cái tướng như con lãi vậy mà ở đó mơ với mộng…xí…- Thảo chu mỏ…

-Bà tưởng bà cao snag lắm hả??? đồ lùn…- Ê…ông nói ai lùn hả??? – Duy và Thảo không ngừng cãi nhau…

-“Đồ lùn”….- Quân thầm nghĩ và nhớ về Hạo Nam…

-………………- chỉ có Kent và nó ngồi im bất động…linh cảm điều xấu gì đó…

=====================================

Tại công ty họ Quách….

-TRÁNH RA…TÔI KÊU CÔ TRÁNH RA…- Cậu 2 tổng giám đốc đang họp…cậu không thể vào đc đâu ạ…- TRÁNH RA…KỊCH…- mặc cho sự ngăn cản của cô thư ký Nam vẫn xông vào…

-Mọi người ra ngoài trước…15’ sao chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận…- bà Hà điềm tĩnh…

-Con có biết con đang làm cái gì không hả??? tại soa hôm nay con không đi học??? – bà Hà tỏ vẻ tức giận..

-Hì…bà mà cũng quan tâm đến việc con có đến trường hay không sao??? Con đến đây chỉ muốn hỏi bà là tại sao bà lại chọn cái thằng người mẫu hôm trước dám chống đối con??? – Nam tức tối…

-Hì…từ khi nào con lại quan tâm đến việc của công ty thế??? – bà Hà chống cằm mỉm cười…

-Con…con…thì tại vì con ghét nó…với lại con cũng…cũng..à…con cũng muốn tốt cho công ty thôi…- Nam ấp úng…

-Vậy à??? Nếu con đã biết quan tâm đến công ty như thế thì…ta sẽ cho con cùng tham gia…sao??? Con có hứng thú không??? – bà Hà cười hiền đầy ngụ ý nói trước khuôn mặt hơi ngạc nhiên của Nam…

=================================

-Ê…1 hồi ra về mài đi lại cửa hàng này…làm dùm tao ngen…- Quân kều nhẹ và đưa cho Duy cái gì đó…

-Cái gì đây??? Ô…mài mua khi nào vậy??? – Duy ngạc nhiên…

-Lâu rồi…nè mài kêu người ta khắc cái này lên…bỏ bớt cái này đi…rồi đánh bóng lại dùm tao ngen…- Quân cẩn thận nói…

-Chậc…chậc…hông ngờ cái đầu tà hủ của mài cũng sáng tạo dữ hén hahaha – Duy cười châm chọc…

-Ủa??? mà sao mài không tự đi mà bắt tao đi là sao??? Tao làm mọi cho mài hả thằng quỷ?? – Duy đột nhiên thai đổi sắc mặt

-1 hồi tan học tao phải đi lại công ty bàn chuyện hợp đồng rồi…với lại nhỏ củ tỏi kêu tao đi đến 1 nơi nên chắc tao hông có rảnh…làm dùm tao đi…tao năn nỉ…nhoa Duy đẹp trai…bạn thân iu mến thương của tao…nhoa nhoa nhoa - Quân nài nỉ…vuốt ve

-Trời ơi...thấy ghê quá…tránh xa tao ra…đc rồi đc rồi…tao làm….nhớ là mài nợ tao đó…

=============================

Tính toong…tính toong….chuông tan học vang lên…

-Chỗ người ta đi bàn công việc mà bà bon chen đi chung làm cái gì??? – Quân hậm hực…

-Gì chứ...thì tại tui lo cho mấy người nên mới đi chung chứ bộ…với lại tui cũng là người của tòa soạn vì vậy tui cũng có quyền đc tham gia chứ bộ…- nó nói…

-Phải đó…hay để Á Hiên đi chung cho vui…- Kent mỉm cười…

-Thấy chưa…Kent cũng đồng ý rồi kìa…cho tui đi với…nha…nha…cho tui đi chung đi…- nó nắm lấy áo Quân kéo kéo nài nỉ…

-Được rồi…bà nhai như đĩa thế này không cho đi cũng không đc…đi thì đi…- nói đoạn Quân bước nhanh tránh không cho nó thấy khuôn mặt đang đỏ lên….

====================================

Tại công ty họ Quách…trong phòng họp bây giờ chỉ có Quân, Kent, chị Châu và bà Quách còn nó thì đứng bên ngoài đợi…

-Ê LÙN…sao đột nhiên đây vậy??? tui chưa đến tìm cô mà cô đã đến thẳng đây để kiếm tui rồi hả??? hahaha hay là nhớ tui đó??? – Nam vui cười nói chuyện với nó trước n~ ánh mắt ganh ghét của n~ cô người mẫu trẻ trong công ty…

-Nè…làm ơn đừng có tỏ ra thân thiết với tui như vậy, tui nhớ là tui không có thích ông mà rất là ghét ông…biết chưa hả??? – nói đoạn nó hậm hực bước đi …đột nhiên…

-Nhưng tui thích cô…hì…vì vậy…đừng có mơ mà tui tha cho cô…nên nhớ là cô đã nợ tui…- Nam kéo nó sát lại nói khẽ vào tai…rồi nhanh chân bước đi vào phòng họp…

-Con nhỏ đó là ai thế…hì…nó là con nào mà dám ăn nói như thế với anh Nam???....nhìn là thấy ghét???....nó là người của tòa soạn nào thế??? đúng là láo xược…- đám người mẫu xì xầm to nhỏ tỏ ra khó chịu…

=================================

-Tất cả điều khoản về hợp đồng điều đc ghi rõ trong đây, các cậu có thể đọc qua và góp ý…- bà Hà đẩy n~ điều khoản cho Quân, Kent và chị Châu…

-“Mọi hành vi của người mẫu nếu ảnh hưởng xấu đến công ty thì phải bồi thường thiệt hại cho công ty về mọi mặt”!? – Quân và Kent nhìn nhau khó hiểu…

-Có nghĩa là 1 khi 2 cậu đã trở thành người mẫu độc quyền của công ty thì mọi việc làm của các cậu phải đc chúng tôi kiểm soát…chưa hết nếu như 1 vài hành vi của các cậu làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty thì các cậu cần phải bồi thường mọi tổn thất đó để bảo vệ danh tiếng cho công ty nhất là chuyện riệng tư…- bà Hà điềm tĩnh nói…

-Nói vậy khác nào chúng tôi mất hết quyền hoạt động riêng tư…- Kent chau mài…

-Không hẳn như thế…chúng tôi không hề xen vào chuyện riêng tư của các người mẫu…nhưng nếu như việc làm của người mẫu ảnh hưởng đến công ty thì sẽ ngược lại…- Hạo Nam ngoài bước vào nói…

-Chào mọi người…tôi là Quách Hạo Nam…người mẫu tập sự cùng với các người…mong là chúng ta sẽ cùng nhau làm tốt công việc…- Nam nhếch môi cười…(muốn tát bạt tay ghê =]] )

-OK…nếu như đã đọc các điều lệ xong và không còn thắc mắc gì…các cậu có thể ký tên vào đây…hợp đồng của chúng ta sẽ có hạn là 3 năm…và mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ…- bà Hà đưa ra bản ký kết…

===============================

-Sao rồi??? thế nào…các điều lệ thế nào??? Có quá khắc khe không??? Khi nào các cậu sẽ bắt đầu tập sự??? 1 tuần tập mấy buổi…tối hay sáng hay trưa??? – nó rối rít hỏi…

-Trời ơi…làm gì mà bà hỏi tới tấp như tra khảo thế??? mấy điều lệ đó cũng bình thường thôi…không có gì đặc biệt hết...- Quân mỉm cười nói…

-Thôi tui về trước đây…nhớ chuẩn bị đồ đạc sớm nha…bye 2 người…gặp lại sau…- nói đoạn Kent bước đi nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ…

-Ủa?? chuẩn bị đồ đạc để đi đâu vậy??? – nó thắc mắc…

-Ngày mai chúng ta sẽ xin nghỉ học 2 buổi ở trường để cùng với công ty ra Đà Lạt chụp hình…nên tối nay phải về chuẩn bị…

-Yeeee….đi Đà Lạt luôn hả??? woaaa….chắc là vui lắm…hihi – nó hí hửng…

-Xong rồi…đi thôi…- Đi đâu??....- Thì đi đi rồi biết…ĐI THÔI…- nói đoạn nó kéo tay Quân lôi đi…

-Ê…tại sao lại đến tiệm bán xe đạp???- Quân thắc mắc nhìn nó hỏi…

-Đến đây đương nhiên là để mua xe đạp hông lẽ đến đây mua máy bay sao…vì để chúc mừng cho đầu heo sắp trở thành người nổi tiếng vì vậy tui sẽ tặng ông 1 chiếc xe đạp và từ hôm nay tui sẽ trở thành tài xế để đưa ông đi học lẫn đi làm luôn hahah…- nó hí hửng…

-Khoan…bà nói là bà mua tặng tui…vậy là…bà trả tiền hả??? – Quân nhìn nó…

-Hì…hì…hì…- nó nhìn Quân cười đầy ngụ ý…

=====================================

-Đạp đi…cứ tiếp tục đạp…đúng rồi…thế đó…thẳng lưng lên…- AAAAA….ÔNG KHÔNG ĐC BUÔNG TAY ĐÓ…- đạp đi…cầm chắc tay lái đó…COI CHỪNG…RẦM…ẦM….Ê…sao bà ngốc thế hả??? – Quân hậm hực hét lên…

-Đã bảo là ông đừng có buông tay mà…ai kêu ông buông tay chi…- nó cũng hét lại…

-Ôi trời…biết thế mua xe đạp 4 bánh cho rồi…có ai ngốc như tui bị dụ mua cho bà chiếc xe đạp còn phải tập bà chạy xe giữa trời nắng thế này không hả??? đã thế còn ngốc hết chỗ nói…đã bảo là phải thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, tay thì cầm chắc tay lái…bà cứ uốn ** cong lưng như con giun thì làm sao chạy đc…

-Tui chỉ mới tập chạy thì làm sao hay đc…cái gì cũng phải từ từ chứ…tại ông hông biết cách tập cho người khác…còn đổi thừa la làng nữa hả??? – 2 người không ngừng cãi nhau…

15’ sau….

-Đúng rồi…cứ đạp đi…tui kêu bà đạp…bà biết là bà nặng lắm hông…làm ơn nhìn thẳng và đạp đi…trời ơi…ĐÚNG RỒI…giữ chậc tai lái…đúng đó…đạp đi…- AAAA….đừng có buông tay nha…- yên tâm…đạp đi…đúng rồi…- nói đoạn Quân nhẹ nhàng buông tay…

-AAAA…tui muốn dừng…làm sao dừng đây??? ủa…ông đâu rồi??? – nó hốt hoảng la lên…

-Thắng ở tay phải…rồi hạ chân xuống…mau lên…- Quân hét lớn…

-Cao quá tui chống chân không tới…aaaaa...làm sao đây??? aaaaa…..RẦM….

-HÌ…Đúng là lùn cũng là 1 cái tội…- Quân phì cười thú vị…


-Chưa thấy ai lùn như bà…lùn ******...lùn mà thấy thương luôn hahaha…- Quân chở nó trên xe vừa nói cười chăm chọc…

-Còn cười nữa hả??? tui kêu ông đừng có buông tay rồi mà…làm hại bị té…hixx…đau muốn chết luôn…- nó xuýt xoa…bất chợt…

-Đầu heo…nếu như ông ốm yếu hem đủ sức để chở tui lên dốc thì nói ngen…tui là tui hông có thích ép buộc người khác…- nó cười nói khích Quân để Quân chở nó lên dốc cầu…nhưng…

-Đương nhiên là bà phải đi xuống dắt bộ rồi…tui đâu có điên mà còng lưng chở bà lên dốc…hahaha…- Quân phá lên cười trước khuôn mặt méo mó của nó…

-Cái đồ nhỏ mọn…ích kỷ…đồ đầu heo…- nó vừa đi vừa lẩm bẩm mệt mỏi dắt chiếc xe lên dốc…Quân đi đàng sao hút gió cười hí hửng …

==================================================
 
Top Bottom