Thích - Thương Hỗn độn

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nay mới ăn xong lướt dạo 1 vòng fb quanh vài nhóm thì đọc được câu chuyện này và muốn lan toả 1 chút đến các bạn.Đọc câu chuyện xong mà mình lại nhớ đến anh thanh niên và cô gái trong Lặng lẽ Sa Pa-Nguyễn Quang Sáng và nhớ đến cô gái ấy...Thôi 1 chút tâm sự mỏng kết ở đây mời các bạn thưởng thức:p
CÔ GÁI
Một lần ghé vào một tiệm cà phê, tôi gọi ly đen đá. Em gật đầu, rồi hỏi thêm:
- Chỗ em có thể yêu cầu nhạc, nếu anh muốn.
- Thế à? Em thấy nhạc gì giống anh hiện tại thì bật.
Em cười rồi lui vào quầy. Tôi phát hiện em pha cà phê bằng vợt. Và khi tôi vừa đốt thuốc lá, em bật “Em bỏ thuốc lá chưa?” của Bích Phương. Tôi bật cười.
- Sao em vẫn pha cà phê bằng vợt?
- Hồi nhỏ em thấy mẹ pha cà phê bằng vợt nên giờ em cũng muốn làm như vậy.
Tôi gật đầu, cảm thấy con người này khá thú vị.
_______
Mỗi lần mệt, tôi hay đến quán của em. List nhạc người chọn rất chất lượng. Đặc biệt, em có thể bàn luận với tôi nhiều chuyện. Chứng khoán. Tỉ số bóng đá. Thậm chí là làm sao để sạch mụn ở lưng.
- Em thích nghe chuyện người khác, nó thú vị.
Sau cùng, em hỏi:
- Em chưa biết anh làm gì?
- Nhân viên bình thường thôi.
Em cười lớn. Lúm đồng tiền nơi gương mặt em khiến tim tôi xốn xang.
- Với cà vạt hiệu Hermès?
Lúc đó, tôi đỏ mặt. Tôi nhận ra, em giản dị, nhưng sự tinh quái của người không tầm thường chút nào.
Những lần sau, tôi rủ em đi trung tâm thương mại, người chọn cho tôi mấy bộ đẹp. Nhưng khi tôi muốn tặng em đồ đắt tiền, người lắc đầu:
- Đồ ở đây em mặc không đẹp.
- Đây là hàng hiệu mà.
- Hàng hiệu chỉ là xịn thôi. Còn đẹp thì tùy người! – Em cự lại.
Em dắt tôi đi hội chợ ở sân vận động. Cách người tỉ mẩn lựa từng bộ đồ giữa đám đông khiến tôi cười lớn. Nhưng khi em mặc lên, tôi thấy em xinh xắn đến lạ.
- Ừa, đẹp đấy!
Em nháy mắt, như đứa trẻ thắng một trò chơi thú vị.
_________
Tôi đưa em về nhà gặp mẹ mình. Trong căn phòng khách sang trọng, bà ngồi đó, tóc xõa dài, mặc váy lụa bóng. Ở tuổi 60, mẹ tôi vẫn giữ được vóc dáng, cả sự lạnh lẽo bao năm trong bà.
Khi thấy mẹ tôi, em cúi đầu chào. Bà nhìn người tôi yêu, ánh mắt lóe lên điều rất lạ. Tôi nhận ra, mẹ và em có dáng vẻ khá giống nhau.
Chúng tôi nói chuyện khá thoải mái. Em kể về công việc của mình, cả việc vươn lên từ nghèo khó. Bỗng nhiên, mẹ tôi cười:
- Thú vị đấy. – Rồi bà quay sang tôi – Muốn chơi cờ vua không?
Tôi nhíu mày khó hiểu trước pha “lái lụa” của bà. Bỗng em lên tiếng:
- Cháu cũng biết chơi cờ vua.
Tôi lẫn mẹ mình đều ngạc nhiên. Bà tặc lưỡi:
- OK, chơi đi!
Ván cờ khá thú vị khi em thể hiện sự thông minh với nước đi khó đoán. Mẹ tôi lên tiếng tiếp:
- Cháu có nghe câu mây tầng nào theo tầng đó không? Con trai cô giàu.
Câu nói đó khiến tôi và em tái mặt. Tay em run run. Cuộc chơi tiếp tục trong im lặng. 10 phút sau, em nói:
- Con không giàu, nhưng đủ thông minh như con trai cô.
- Quan trọng là phải nhiều tiền.– Mẹ tôi đáp trả.
- Mình làm ra tiền, chứ tiền không làm ra mình.
Em chốt hạ, và ăn quân Hậu của mẹ tôi.
_______
Tôi tức giận trước thái độ của mẹ mình. Đó là lần đầu tiên bà phản ứng như vậy.
- Từ khi nào mẹ trở nên đay nghiến như vậy?
Mẹ tôi đáp lại:
- Đứa đó hay đấy, mẹ thích nó.
Khi ấy, tôi ngẩn người chốc lát:
- Là sao mẹ?
- Hồi đó mẹ cũng bị khinh vì nghèo. Mẹ đã cố chứng minh với mẹ chồng rằng mình rất giỏi giang. Nhưng… - Mẹ tôi thở dài - … bà ấy chưa bao giờ chấp thuận.
“Nên mẹ thích người yêu của con.” Bà nói tiếp. “Thời này, chẳng còn nhiều kẻ nhìn thấy giàu sang mà không luồn cúi.”
Tôi nhìn bà thật lâu, để rồi, tôi nhìn thấy sự kiêu hãnh của bà như cách tôi phát hiện điều đó trong em.
Liệu khi xưa, có bao người nhìn thấy sự ngạo nghễ trong đôi mắt ấy?
Nguồn:Viết lách mỗi ngày-Genz
Đọc xong mà lại muốn nghe bài này quá ~không biết có vô lý quá không nhỉ các ban?
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
1 câu chuyện buồn đi : ((
Mỗi con người ai cũng có 1 hoàn cảnh,cuộc sống khác nhau cả,thật buồn cho em.Mong mọi chuyện sẽ ổn!

[99% trong bài viết dựa trên chuyện đã diễn ra. Bài viết dài, cân nhắc trước khi đọc.]
#vlmn_giadinh
“Hôm nay mẹ em, mẹ em cầm cả cái quạt lên quăng vào đầu em chị ạ”. – Dòng tin nhắn hiện trên thanh thông báo khiến tôi chợt giật mình. Chẳng do dự gì, tôi bấm vào xem ngay, và rồi đập vào mắt tôi là những dòng tin khiến người ta đọc mà đau lòng.
“Xong chị biết thế nào không? Mẹ em nắm tóc em, đập đầu em vào tường, như cách bố em từng làm với mẹ em ấy”.
“Em......em phải làm thế nào đây chị? Em có nên c.h.ế.t đi không?”.
“Em phải c.h.ế.t đi mới phải. Tại sao, tại sao lần nào cũng là em, tại sao em luôn phải trải qua những chuyện như thế?”.
“Tại sao hả chị? Em đã làm gì sai ư? Tại sao ông trời lại cướp đi tất cả những gì thuộc về em như thế? Em còn gì, em còn ai? Em không còn gì chị ạ”.
“Là quả báo nhãn tiền đúng không? Bố em đã từng nắm tóc mẹ em như thế, nên giờ mẹ em cũng nắm đầu em đập vào tường. Nhưng đáng ra bố em phải là người gánh chứ. Tại sao lại là em?”.
“Em có làm gì đâu, nhưng lần nào cũng là em chịu cả. Chị biết mẹ em bảo gì không? Mẹ em bảo hôm nào mẹ em cũng sẽ lên đây, biến cuộc đời em thành ác mộng. Mẹ em bảo thế đấy chị ạ. Cuộc đời em vốn đã là ác mộng rồi mà, sao mẹ em phải biến nó thành bi kịch như thế?”.
Tôi im lặng hồi lâu không phản hồi, tôi còn chẳng thể tin nỗi những gì mà tôi nghe được lại là những chuyện diễn ra trong cuộc đời của một con bé chỉ vừa 15 tuổi.
“Nếu hôm nay bà em không ở nhà, mẹ em sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t em”.
Đây không phải lần đầu nó tâm sự với tôi về chuyện gia đình, con bé ấy khiến tôi muốn bảo vệ ngay từ lần đầu nghe nó kể chuyện về bố mẹ nó. Tôi còn chẳng thể tin được rằng cuộc đời lại đối xử với con bé nhẫn tâm như thế, làm cách nào mà bố mẹ chỉ muốn g.i.ế.t nó đi trong khi chính họ là người đã mang con bé đến với cái thế giới đầy rẫy đau thương này… À, không đúng, họ còn chẳng để con bé c.h.ế.t, họ dày vò nó bằng những trận đòn, bằng những lời nói cay nghiệt đến khó tin, họ khiến cho con bé ấy sống mà còn không bằng c.h.ế.t. Làm thế nào mà một người mẹ có thể thốt ra rằng “hôm nào tao cũng sẽ lên đây và biến cuộc đời mày thành ác mộng” với chính đứa con gái mà bà ta đã sinh ra?
Tôi khóc mất rồi, nhưng chẳng dám nói vì sợ con bé lại sẽ khóc. Tôi ở quá xa để có thể ôm con bé vào lòng ngay lúc này, vì thật sự tôi chẳng biết nên nói gì nữa, chẳng còn gì để có thể nói về một con hổ ăn cả thịt con, tất cả những gì tôi muốn làm là ôm lấy nó, để cho nó có một chỗ để dựa vào, vậy mà ngay cả chuyện đó tôi cũng không làm được…
Cuộc đời này quá nhẫn tâm với nó rồi phải không? Bắt một đứa trẻ chịu đựng dày vò về cả thể xác lẫn tinh thần từ khi còn quá nhỏ là một điều vô cùng ác độc với đứa trẻ ấy. Ông trời cho nó đầu óc thông minh nhưng lại cướp đi quyền được sống như người bình thường của nó, ông trời ban cho nó một gia đình có đủ bố mẹ nhưng lại cướp đi tình thương mà đáng ra đứa trẻ ấy phải có được từ chính bố mẹ mình, thậm chí họ còn muốn g.i.ế.t nó đi… Đau đớn thay, khi cuộc đời của một đứa nhỏ bị chi phối bởi hàng loạt những thứ tiêu cực đến khó tin, khi nó lại chẳng thể sống cuộc đời mà nó đáng có được hơn là phải bị chôn vùi trong cái vũng bùn này đây.
Đứa trẻ ấy có làm gì sai đâu? Nếu có sai thì cũng là bố mẹ nó đã sai, lấy nhau đã sai, sinh nó ra rồi hành hạ nó như thế lại càng sai, đó là một hành động mất nhân tính. Không một đứa trẻ nào xuất hiện trên cuộc đời này là sai cả, không một đứa trẻ nào có tội ngay từ khi lọt lòng, ấy vậy mà em tôi, nó lại bị gán cho cái tội ấy, rằng “nếu không phải do mày thì tao đâu phải sống như thế này”, rằng “tao sẽ khiến cuộc đời mày trở thành ác mộng”, rằng “mày hãy c.h.ế.t quắt đi, cả con mẹ k.h.ố.n n.ạ.n của mày nữa”… Đau xót thay, gã đàn ông bợm rượu, à không, gã đàn ông không bằng c.ầ.m t.h.ú ấy chưa một lần làm tốt trách nhiệm của một người chồng, một người cha, vậy mà giờ đây lại còn thốt ra những lời nói đáng kinh tởm như thế để hành hạ đứa em đáng thương của tôi. Con bé đã làm gì sai đâu chứ?
Cách đây vài tháng, tôi nghe nó kể rằng, một lần khi uống say, gã đàn ông ấy đã đập thẳng cái chai thủy tinh đựng rượu vào đầu nó. Tôi đang nghe gì thế này? Một ông bố đang sử dụng bạo lực một cách nặng nề đối với đứa con chảy dòng máu của chính gã ta, gã chẳng bận tâm em tôi nấc lên những tiếng khóc đau đớn, gã chẳng thấy được cơ thể em tôi đang bị hàng chục những mảnh vỡ ghim vào, và rỉ máu. Một lần khác, con bé kể rằng giữa trời Hà Nội âm mấy độ lạnh buốt, gã ta bắt con bé đứng giữa sân mà không cho vào nhà, cứ bắt nó đứng đấy chịu lạnh, suốt cho đến khi nó kiệt sức rồi ngất đi… Tôi mông lung quá đi mất, cái gì đã diễn ra với em tôi thế này, bằng cách nào mà con bé có thể chịu đựng lâu đến thế, bằng cách nào mà em tôi lại chống chọi được đến tận bây giờ…
Hóa ra, lòng người lại lạnh đến vậy, hóa ra nơi lạnh nhất không phải là Bắc cực, mà là nơi con người ta không trao đi tình thương…
Đau đớn thay, không những có một người bố tồi, con bé còn có một người mẹ không khá khẩm gì hơn. Con bé đã hy vọng rằng mẹ nó sẽ có thể bù đắp lại cho nó phần nào tổn thương mà bố nó gây ra, ấy vậy mà hôm nay con bé lại kể với tôi rằng mẹ nó đã bạo hành nó bằng cả hành động lẫn lời nói, hành hạ nó, dày vò nó, muốn biến cuộc sống của nó thành ác mộng… Tôi chẳng biết được con bé thật sự tổn thương đến nhường nào, nó đã quá lớn để có thể đong đếm được, đến nỗi con bé phải thốt lên rằng “em có nên c.h.ế.t đi không? Em phải c.h.ế.t đi mới phải”.
Tôi thật sự ghét cảm giác này, khi tim tôi hẫng đi mất vài nhịp và họng nghẹn ứa lại, tôi chẳng biết nên nói gì để xoa dịu cơn đau đang dày vò đứa em nhỏ của mình. Thời gian trôi qua trong cuộc đời nó cứ tựa như lưỡi cưa với những cái răng sắc nhọn cứa vào da thịt nó, để lại hàng ngàn vết thương, hết vết này đến vết khác, chưa kịp lành lặn đã có thêm nhiều vết cắt, rồi con bé sẽ gục ngã mất. Người gây ra những vết thương ấy chẳng biết được rằng nó mất bao lâu để lành lặn, càng chẳng thể biết rằng phía dưới những vết sẹo mà vết thương ấy để lại là những tổn thương tích tụ từ nhiều lần rỉ máu.
Không ai sinh ra và sống trên đời mà không phải trải qua bất kì tổn thương và vết xước nào, thế nhưng bị vùi dập trong những tổn thương bởi chính bố mẹ mình lại là một vấn đề khác. Đau thương ấy như tuân theo cấp số nhân mà tăng lên gấp hàng vạn lần, không ai tưởng tượng nổi cảm giác ấy đau đớn đến nhường nào và cũng không ai muốn phải trải qua, không một ai…
DongAn.
271227259_596500408077421_911428913976178956_n.jpg
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Dạo này anh đang ôn thi học kỳ nên khá bận cũng không đọc nhưng mà đây là 1 bài viết hay,các em đọc nhé!Chúc các em 1 buổi tối vui vẻ

"SAO LÂU THẾ RỒI, CON KHÔNG VỀ ĂN CƠM VỚI BỐ MẸ CON? ”

Thật là cũng đã gần 8 tháng rồi tôi chưa về với bố mẹ, chưa cùng bố mẹ ăn bữa cơm gia đình, chưa về cái nơi mà tôi luôn tâm niệm rằng đó là nơi quan trọng nhất. Dịch bệnh kéo dài, cản trở công việc và học tập cũng bởi vậy mà tôi đi một mạch 8 tháng chưa về thăm nhà lần nào, dù rất muốn. Nhiều lúc chỉ muốn bỏ lại tất cả, bỏ lại công việc làm thêm, gác lại việc học hành về nhà ôm lấy bố mẹ…
Tôi là sinh viên năm 2, sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, nhưng cũng tạm gọi là đủ ăn đủ mặc. Dù gia đình không phải khá giả nhưng chưa bao giờ bố mẹ để anh em tôi thiệt thòi điều gì so với bạn bè, từ bé tôi đã luôn ý thức được điều đó nên cũng chẳng mảy may đòi hỏi. Cuộc sống cứ thế mà trôi qua thật yên bình và hạnh phúc, đối với tôi chỉ vậy là đủ. Dù gia đình không có điều kiện như những bạn bè cùng lứa nhưng bố mẹ tôi dù phải vay mượn cũng không bao giờ để tôi đóng học chậm trễ. Được bố mẹ đầu tư cho học hành từ bé nên tôi và anh cũng là những học sinh thuộc dạng khá. Mẹ tôi vẫn hay nói: “Đời tao khổ lắm, nên anh em chúng mày cố mà học đừng có như tao, khổ lắm, sống không ngóc đầu lên nổi con ạ, nghèo nó khinh lắm…” Đúng thật vậy, mẹ có một tuổi thơ cơ cực thật. Nhà bà ngoại tôi nghèo lắm, sinh ra được 3 chị em gái. Ông ngoại bị câm, không nói được, sau này khi dì tôi có vài tuổi ông đã qua đời. Những kí ức về ông ngoại mẹ tôi cũng không có nhiều. Bà ngoại- một nách 3 con, cuộc sống vất vả làm bà trở nên khó tính hơn nhiều, bà hay chửi mắng. Nhưng hiểu được điều đó, hiểu được nỗi vất vả của bà khi chồng mất sớm lại phải lo cho 3 đứa con nên bà mắng cứ mắng, mọi người đều im lặng. Hoàn cảnh càng khó khăn nên mẹ tôi không được cho ăn học đầy đủ, cũng chỉ biết đọc chữ. Lớn lên mỗi người có một gia đình riêng, dì ở với bà ngoại nuôi bà ngoại, cuộc sống lúc đó không sung túc nhưng cũng không còn khổ như trước nữa vì 3 đứa con của bà bây giờ đã lớn và cũng tự lo được cho cuộc sống của mình. Mẹ kết hôn với bố, tuy còn nhiều bộn bề và nhiều điều phải lo lắng nhưng gia đình nhỏ của mẹ luôn hạnh phúc và có nhiều tiếng cười.
Bố mẹ tôi lấy nhau khi trong tay không có gì. Sau này nếu ai hỏi tôi muốn có một tình yêu như thế nào thì đó chắc chắn là một tình yêu giống như bố mẹ tôi. Vì được sống trong một gia đình tuy không đầy đủ tất cả về vật chất nhưng luôn thừa sự hạnh phúc nên mỗi khi xảy ra chuyện gì tôi thường mau nước mắt, tôi khó vượt qua lắm. Đời bố mẹ tôi vất vả quá, chỉ với hai bàn tay trắng nhưng gây dựng được mọi thứ mà anh em tôi nghĩ chắc chẳng bao giờ có được. Anh em tôi ở với ông bà nội từ nhỏ trong một căn nhà nhưng phần mái nhà đã bị rủ xuống gần hết, phần hiên thì thỉnh thoảng lại rơi một vài miếng ngói, nhà bếp mỗi lần trời mưa thì ướt lắm! Tôi không rõ nữa chỉ nhớ, khi tôi lên 2 bà nội đã qua đời. Đến khi tôi lớp 8, ông nội cũng rời xa anh em tôi. Bố mẹ đi làm thì thỉnh thoảng có về thăm nhà.
Nếu mong muốn lớn nhất của bố mẹ tôi là anh em tôi được trưởng thành, khôn lớn và sống có đạo đức thì mong muốn thứ 2 có lẽ là xây được một căn nhà khang trang hơn để anh em tôi được sống trong thoải mái hơn…
Bởi vậy mà, bố mẹ tôi vất vả lắm… Mẹ tôi làm công ty, bố thì làm vài sào ruộng ở nhà. Lương công ty cố định được dăm ba triệu đủ nuôi anh trai tôi học đại học, còn mấy sào ruộng trồng hoa màu thi trang trải chi phí cho gia đình và tiền nuôi tôi học cấp III. Dù không phải lúc nào cũng có tiền để ra nhưng thật sự so với các bạn đồng trang lứa bố mẹ tôi không để chúng tôi phải thiệt thòi điều gì. Tôi nhớ lắm, có lần thu hoạch rau cải bố mẹ vừa cầm về một xấp tiền lấy tiền rau thì tôi lại xin đi đóng học, tất nhiên mẹ tôi không nề hà điều gì sẵn sàng đưa cho tôi ngay 900 nghìn đồng trong xấp tiền có hơn 1 triệu 200 nghìn đó. Nhưng 900 nghìn đó toàn là tiền 10 nghìn, 20 nghìn… Tôi cầm tiền, bất giác mẹ hỏi tôi: “Con có ngại không, cầm tiền lẻ thế thì ngại lắm nhỉ…?”, chẳng hiểu sao tôi tự nhiên xúc động quá… đó đều là những đồng tiền bố mẹ tôi phải vất vả mới có được, tại sao tôi lại phải thấy ngại. Mẹ tôi đi làm công ty ca ngày thì sáng sớm dậy từ 5h ra đồng phụ giúp bố rồi 7h mới về chuẩn bị để đi làm, nếu làm ca đêm thì 7h sáng mẹ về chả bao giờ kịp ăn uống đều lao ra đồng ngay, quần áo còn chả kịp thay. Mẹ muốn tranh thủ giúp bố được phần nào thì hay phần đó rồi dành chút thời gian ít ỏi để ngủ lấy sức tối đi làm. Tôi muốn giúp lắm, nhưng toàn thời gian dành cho việc học nên chỉ giúp bố mẹ được vài công việc vặt ở nhà. Thời gian học cấp III chắc là thời gian kinh khủng nhất với tôi khi bố tôi bị bệnh và phải đi cấp cứu. Sở dĩ bố bị như vậy là vì lao lực, vất vả dẫn đến suy nhược cơ thể trong một thời gian dài. Tôi thương bố tôi lắm! Phải chứng kiến cảnh bố đứng giữa sự sống và cái chết có lẽ là khoảnh khắc khủng khiếp nhất mà một người con phải chịu đựng… Bố được đưa đi cấp cứu ngay đêm đó.. Mẹ cũng khăn gói theo luôn, đêm đó tôi thức cả đêm, bộn bề giữa bao suy nghĩ… Tôi sợ, sợ không còn bố nữa.. Mẹ có nói: “Chỉ mong bố mày còn sống, ngồi một chỗ cũng được, mẹ sẽ gồng gánh hết, chỉ mong bố là chỗ dựa tinh thần cho mẹ con mình”. Nhưng hình như kì tích xuất hiện, bố tôi dần hồi phục sức khỏe được trở về nhà và không có di chứng nào cả… Nghỉ ngơi một thời gian, bố lại lao vào công việc..
Nhanh thật, ấy thế mà cũng 3 năm rồi..
Và tôi cũng đã đỗ đại học, anh trai ra trường cũng có công việc ổn định… Kinh tế gia đình cũng đã ổn định hơn, sau bao năm sống tiết kiệm và tích cóp cộng với một khoản tiền đền bù. Bố mẹ tôi cũng xây được căn nhà khang trang hơn như bố mẹ mong muốn. Tất cả suy cho cùng cũng là vì anh em chúng tôi.
Xa nhà 8 tháng rồi, bỗng dưng hôm nọ tôi mơ ngủ ông nội nói với tôi một câu khi thức dậy người đầm đìa mồ hôi trong cái thời tiết mười mấy độ của Hà Nội: “Sao lâu thế rồi, con không về ăn cơm với bố mẹ con..?”.
Dịch của Hà Nội đang căng thẳng quá, đến lúc tạm gác lại công việc học tập xách balo về dọn nhà mới cho bố mẹ rồi.. [12:50 AM]
Hà Nội, 03 tháng 01 năm 2022
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
EM BÉ NHỎ NHƯ VẬY ANH NHÌN CHỈ MUỐN BẢO VỆ THÔI!

- Ủa em hỏi thiệt nha, sao ngày xưa anh đồng ý yêu em vậy?
- Tại vì em bé nhỏ á.
- Anh cứ lấy chiều cao của em ra trêu huhu.
- Em bé nhỏ như vậy anh nhìn chỉ muốn bảo vệ thôi!
Em hay nói mình rất nhỏ bé nếu lỡ một ngày đi ở đám đông ngoài đường bị lạc mất thì anh làm sao kiếm được em. Lúc ấy anh chỉ cười và nói em bé nhỏ như vậy anh mới dễ dàng bế em lên cao, thế nên sẽ không sợ phải lạc mất em.
Em dễ thương lắm, đặc biệt là lúc cười để lộ má lúm đồng tiền. Thường ngày em thích mặc những chiếc váy hoa nhí, thích đi những đôi giày lolita nhỏ xinh, thích mang những chiếc túi bánh bèo. Em luôn tràn đầy năng lượng tích cực, lúc nào ở bên cạnh em cũng nói cười vui vẻ, em nói cho anh nghe về chuyện viết lách và những độc giả của mình. Thỉnh thoảng đi làm có chút áp lực em kể với tinh thần không sợ trời cũng không sợ đất. Em còn hứa sau này khi xuất bản cuốn sách đầu tiên sẽ ký tặng anh một trái tim thật to trong sách của mình.
Người yêu của anh dịu dàng, dễ cười cũng dễ khóc, chỉ cần xem một vài bộ phim ngôn tình là em bắt đầu khóc cả một đêm. Anh không phải là người thích nói chuyện phim ảnh cho lắm nhưng từ khi nghe em kể chuyện anh cũng bắt đầu xem thử một vài bộ phim và thấy nó hay thật, thỉnh thoảng rảnh rỗi anh lại mang ra xem. Em đang tập sống xanh nên lúc nào đi đâu cũng mang một chiếc cốc thủy tinh của mình đi, em ấy là kiểu người nếu lỡ có quên mang chiếc túi của mình ra ngoài thì đi siêu thị đồ có nhiều như thế nào cũng sống chết không mang túi nilong về nhà. Ở nhà em còn tích ra nhựa để mang đi tái chế, ban đầu anh cho rằng như thế hình như có chút phiền phức. Nhưng rồi từ ngày em đưa cho anh một vài cuốn sách sống xanh anh ngẫm lại thì ra cô gái của anh chỉ là đang sống đúng với trách nhiệm của một người con với Đất mẹ.
Gặp được em là may mắn của anh, em không cần phải ngại ngùng khi xuất hiện cùng một chàng trai cao lều khều như anh. Người yêu anh vừa dễ thương lại hiểu chuyện như thế này anh nhất định phải dẫn cô ấy đi khoe với cả thế giới.
Dương Hạnh
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
1 chút cá nhân đi copy cho mn xem mãi cx chán :)
Gửi em,cô gái của tháng 11
nên xoá đi thì hơn
11:41 P.M 5/1/2022
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
CÁC BẠN NỮ NHỚ NHÉ, ĐỪNG ĐỂ TÌNH YÊU CỦA MÌNH PHỤ THUỘC VÀO VẬT CHẤT
Em là nữ, sinh viên năm hai. Hàng xóm sát vách xóm trọ em có một chị năm nay cũng 27 tuổi rồi sinh năm 1995 hiện bà cũng đi làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu. 27 tuổi mà vẫn chưa có ai hỏi bố mẹ bà thấy lo lắng lắm, gần đây thấy nhà bà có 2 anh đến hỏi, ngày valentine đến để tặng hoa các kiểu rồi đi chơi nữa.
Em thì cũng không rõ 2 ông làm nghề gì nhưng cũng chỉ biết qua về mặt hình thức một anh cao khoảng 1m80 gì đó đẹp trai chạy con xe Sh nhập và một anh hình thức cũng gọi là bình thường chạy con xe wave an pha thôi. Có vẻ chị vẫn chưa chấm anh nào nên vẫn đi chơi q-ua đêm với cả hai anh luôn.
Rồi một hôm bà sang nhà em chơi nên em mới hỏi trêu bà ấy
- Chị sắp thoát ế rồi nh. Chị sướng thế một lúc có 2 anh đến hỏi, mà cái anh chạy SH ấy đẹp trai chị nhỉ.
- Đẹp trai thật, lương lại còn cao em ạ, hơn 30 triệu một tháng. Đồng hương quê mình, làm IT đó, em có thích không chị giới thiệu cho?
Em giật mình mới hỏi sao chị lại không thích người tốt như thế thì chị tâm sự thật lòng:
- Ừ, chị thấy mình có rung động với anh đi wave nhiều hơn. Anh ấy tuy hình thức bình thường, công chức nhà nước thôi, lương cũng chỉ được chục triệu một tháng. Nhưng anh ấy yêu chị chân thành, quan tâm và thấu hiểu chị. Với cả chị cũng cần người có hình thức bình thường thôi, đàn ông đẹp trai, xe đẹp, kiếm ra tiền dễ bỏ rơi mình lắm.
- Trời, giờ kiếm đâu được người con gái không coi trọng xe cộ vật chất như chị nữa...
- Cái xe quan trọng gì đâu em. Đừng để tình yêu của mình phụ thuộc vào chiếc xe em ạ.
- Thế khi nào cho em ăn cỗ đây ạ?
- Cô cứ lo chuẩn bị phong bì đi, sắp rồi đấy.
Hôm nay thấy chị hớn hở mang thiệp cưới sang mời. Chị lấy anh xe wave thật các bác ạ. Trên tấm thiệp trang trọng đề nơi tổ chức lễ thành hôn: tại nhà trai - Khu biệt thự của Vin bên Long Biên - Hà Nội
1f642.png
Cái xe wave thì của lão ấy hay dùng để đi chơi thật vì còn con Mẹc mẹ lão ấy lấy đi siêu thị rồi
1f642.png

Nguồn:Him
Đọc xong chốt cái câu cuối buồn cừi ghê các ông ạ :p
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Đọc bài này xong mà tôi lại nhớ đến Đi về nhà của Đen..cuối cùng tất cả đều về nhà dù có sao đi nữa nhưng bạn nữ trong bài chia sẻ dưới đây cũng có nhà để về nhưng nó không như nhà của bao chúng ta
Cùng đọc nhé :(
AI CŨNG CÓ GÓC KHUẤT, NHƯNG ĐÁNG BUỒN THAY, GÓC KHUẤT CỦA TÔI LẠI LÀ “NHÀ”…
“Nhà” – đây có lẽ là nơi thiêng liêng nhất, nơi mà con người ta mong muốn được trở về nhất.
Trước giờ, mỗi khi nhắc đến “Nhà”, mình chỉ thấy mọi người nhắc đến tại nơi này mình được yêu thương ra sao, được hạnh phúc như thế nào và khao khát được trở về biết nhường nào. Đáng tiếc, tôi lại không được như thế.
Để tôi kể các bạn nghe một góc nhìn khác của “Nhà” nhé!
__________________________________________________________________________
Ngày đó, có một cô bé hay trốn trong góc nhà,
Nhà cô bé ở vùng nông thôn một tỉnh lẻ, ba mẹ nó thức khuya dậy sớm kiếm tiền nuôi cả nhà sáu mạng người. À, thực ra phải nói là chỉ một mình mẹ nó vất vả lo cơm áo gạo tiền mà thôi. Trong ký ức của cô bé, kể từ lúc nó bắt đầu nhận thức được mọi thứ - có lẽ là lúc lên 5 tuổi, thì tuổi thơ của nó đã gắn liền với hình ảnh ba nó say sỉn rượu chè, mẹ nó mặt mày bầm tím ôm con ngồi khóc chứ chẳng biết làm sao. Ba nó làm nghề biển, chính là đi đánh bắt cá, mọi người cũng biết đó, cái nghề này ở quê bữa no bữa đói, kiếm được đồng ra đồng vào là mừng lắm rồi, làm gì có dư mà mua bia cho ba nó uống. Ngày đó nó còn nhỏ, nó chẳng hiểu tại sao mẹ lại khóc, chẳng hiểu sao tay bố lại cầm cây to, cũng chẳng hiểu sao mình lại hoảng hốt chạy đến một góc nhà, ngồi trốn khi mới chỉ nghe thấy tiếng ba ngoài cửa ngõ.
Tỉnh rượu, ba nó hứa sẽ thay đổi, sẽ không có lần sau…
Có lẽ, sâu trong lòng nó đã có một vết sẹo mà nó không hề biết, ngày một lớn dần.
Ngày đó, có một cô bé có nhà nhưng chẳng dám về,
Mấy đêm mùa đông lạnh lắm, trời cũng tối lắm, nhưng rất lạ là nó chẳng hề sợ mấy cái đó. Nó cứ bước đi băng băng trên mấy con hẻm hẹp dài quanh co trong xóm, vòng tay ôm lấy mình, nước mắt cũng chả thèm rơi nữa. Bạn thắc mắc vì sao nó không biết sợ ư? Nó sợ chứ, chẳng qua là nó không muốn về nhà thấy cảnh ba nó mắng nhiếc, chửi bới, đập phá, có khi là rượt đuổi mẹ con nó,… Phải chi nó là cô bé bán diêm, nó sẽ ước mình đang được nằm trong chiếc chăn ấm. Nhìn nhà nhà đều đã xuống đèn, nó cũng thèm một giấc ngủ ngon…
Năm nó lên lớp 8, mẹ nó không chịu nổi cảnh sống như thế nữa, bà đâm đơn ly hôn. Lần này, ba nó lại hứa sẽ thay đổi, hứa đây là lần cuối…
Ngày đó, có một cô bé không còn biết đau lòng nữa,
Cô bé đó nay cũng đã lớn. Năm 18 tuổi, nó xa quê lên thành phố học đại học. Quay quay cuồng cuồng, học học làm làm, Tết đến lúc nào chả hay. Nó cũng mặt mày hớn hở bắt vé xe khách đêm 28 âm về nhà, miệng cười không ngớt. Vậy mà, đêm Giao thừa nhà nhà người người sum vầy, cùng nhau quây quần bên mâm cỗ xem Táo quân thì trong căn nhà nhỏ ấy, mẹ con nó ngồi ôm nhau khóc sưng cả mắt bởi ba nó lại uống rượu, lại đánh mẹ nó rồi.
Cũng đã mấy năm, đêm giao thừa không còn là thời khắc ý nghĩa với nó nữa, nó cũng đã quen. Nhưng dù sao thì vẫn chỉ là một cô bé, đôi lúc nó vẫn cảm thấy ganh tị với mấy đứa bạn, tụi nó được ba mẹ ôm vào lòng, được vui vẻ đúng với cái lứa tuổi vô lo vô nghĩ này.
Và cũng như hàng trăm lần trước, ba nó lại hứa sẽ sửa đổi, nhưng mà chẳng ai tin lời ba nó nữa…
Thật ngại vì vài ba dòng này có vẻ tiêu cực quá, đừng trách mình nhé, chỉ là muốn kể cho mọi người nghe một chút, muốn mọi người nhìn thêm một chút về một góc khác khi nhắc đến “Nhà”. Cũng đừng lo, cô bé ngày đó giờ đã lớn, đã không còn trốn trong góc nhà, không còn lang thang trong những đêm tối, cũng không còn cảm thấy mình bất hạnh hơn những đứa trẻ khác nữa, vì nó biết, ít ra mình vẫn có nơi để trở về.
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Các bạn có biết bài "Mang tiền về cho mẹ" mới ra của Đen không nhỉ?Chắc có đúng hông :D
Mình đánh giá về nội dung,âm thanh,hình ảnh tất cả đều rất hay nhưng vẫn có 1 số Youtuber,Tiktoker hiểu sai nghĩa của bài hát mà có những phát ngôn không được đẹp.Dưới đây là bài trả lời của Đen về những gì đang xảy ra:

"Tôi tôn trọng ý kiến mỗi người, nhưng không ngờ quan điểm của một số khán giả lại đi xa đến vậy. Ba mẹ tôi là dân lao động, không có đồng hưu, tiền dành dụm. Nếu tôi không chăm lo cho họ thì ai lo đây? Dù những người mẹ có mong đợi, cần tiền hay không, đó vẫn là điều mà tôi nghĩ mình nên làm và tôi thấy vui vì được làm. Bài hát khá dài, tôi hy vọng mọi người nếu quan tâm hãy lắng nghe và thấu hiểu.
Trước khi đi hát, tôi mang về cho mẹ rất ít tiền, có khi còn xin thêm. Lúc mới vào nghề, thu nhập của tôi không đều, phần lớn dành ra để làm nhạc. Mẹ không bao giờ yêu cầu gì, vẫn tìm việc để làm, kiếm thu nhập. Nhìn mẹ tuổi đời ngày càng cao, xương khớp đau mỏi, bệnh tật, nhiều khi tôi thấy muộn phiền về bản thân. Đỉnh điểm là khi tôi nghỉ việc cách đây hơn 5 năm, bà buồn, mất ngủ nhiều đêm, lo con khổ vì không có thu nhập.
Sau này, có lúc nhà gặp khó khăn, ba tôi - làm tài xế chở khách - phải bán xe, thất nghiệp. Lần đó, tôi gom góp được một khoản, đưa cho mẹ để mua một chiếc xe. Bà rất bất ngờ, hạnh phúc vì có thêm phương tiện kiếm sống cho gia đình.
Khi nhận những đồng lương đầu tiên con gửi về gia đình, mẹ tôi vui lắm, không phải vì cầm tiền của con, mà vì bà biết đứa trẻ đó đã khôn lớn, tự nuôi sống bản thân. Tôi nhớ như in lần đầu mua được máy giặt cho mẹ đỡ vất vả, lần sơn lại nhà cho đỡ cũ, mua được bộ bàn ghế mới cho tươm tất. Cảm giác được đóng góp vào tổ ấm gia đình khiến tôi hạnh phúc.
Tôi chỉ muốn người nghe nhạc của tôi thoải mái, dễ chịu, được trút bỏ tâm tư, đồng hành với họ những lúc vui buồn. Tôi tìm người đồng cảm chứ không tìm người khác quan điểm vì nhận những lời tiêu cực chỉ khiến tôi muộn phiền thêm. Làm nhạc gây tranh cãi chưa bao giờ là điều tôi muốn. Tôi cũng không muốn fan mình phải lao vào những tranh cãi đó"
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Nè bạn nhỏ
nè bạn nhỏ,
có bao giờ bạn nhỏ
áp lực thiệt là nhiều
vì bạn đồng trang lứa
họ tài biết bao nhiêu?
có bao giờ bạn nhỏ
bất chợt so sánh mình
xong rồi bạn nhỏ sợ
sợ mình chẳng thông minh...
sợ mình không tài giỏi
không bằng bạn bằng bè
sợ đến mức thức dậy
mắt bạn nhỏ đỏ hoe...?
mình kể bạn nhỏ nghe
cuộc đua cua và bướm
hai bạn chạy đua xem
ai sẽ về đích trước.
trọng tài vừa ra hiệu
1, 2, 3 bắt đầu
bạn cua bò ngang dọc
bướm cất cánh từ lâu.
bạn nhỏ cũng thế thôi
trong cuộc đua tuổi trẻ
chẳng đường nào giống nhau
đường nào cũng phải rẽ!!
bạn nhỏ đi thật chậm
nhưng thật chắc, bạn nha
đường mình đi khác họ
đừng so sánh nữa mà.
bạn nhỏ hãy trân quý
những nỗ lực đẹp xinh
vì mình hông giống họ
và họ cũng khác mình~

Nguồn: @yenlamtho.
Chúc các em có 1 buổi chiều chủ nhật thật vui vẻ !
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Bài viết này rất dài nhưng nó là 1 bản dịch hay các em cố gắng đọc nhé
SILENT TREATMENT - VŨ KHÍ IM LẶNG ĐỂ GIẢI QUYẾT XUNG ĐỘT HAY LÀ THAO TÚNG TINH THẦN?
242474317_603067464046615_7291245683709556261_n.jpg
Không phải ai cũng có khả năng giải quyết vấn đề theo cách ít gây tổn thương lên người khác, và một trong số những phương pháp tưởng như rất “Vô hại” lại gây ra hậu quả nghiêm trọng hoặc thậm chí được xem như 1 hành vi lạm dụng cảm xúc tàn nhẫn - đó là lựa chọn GIỮ IM LẶNG TRONG XUNG ĐỘT.
Nhiều người thậm chí còn nói rằng - họ chán ghét việc ai đó dùng cách im lặng trong mâu thuẫn hơn cả việc bị hét hay quát nạt. Vì khi ai đó la hét - họ thể hiện sự giận dữ của bản thân ra ngoài, từ đó người kia có thể đoán được rằng đối phương đang bày tỏ điều gì. Nhưng khi một người giữ im lặng và thể hiện hàng loạt các hành vi phi ngôn ngữ khó hiểu gây mâu thuẫn cho người khác, việc này có thể khiến đối phương thấy tổn thương và sợ hãi khi không đoán được tình huống gì đang xảy ra với mình.
KHI IM LẶNG KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ BÌNH YÊN
Silent treatment = việc giữ im lặng trong các mâu thuẫn, xung đột hay phương pháp thường được ai đó sử dụng trong các mối quan hệ được xem là một hình thức thao túng cảm xúc và bạo hàn.h tâm lý. Người sử dụng silent treatment thường chọn cách từ chối việc giao tiếp, không muốn lắng nghe hoặc không có ý phản hồi với người khác, họ thậm chí chối bỏ hoàn toàn sự tồn tại của người kia trong một khoảng thời gian.
Nhiều người dùng cách này như một lưỡ.i dao vô tình hoặc hữu ý sử dụng nhằm tránh xa xung đột, hay tệ hơn là trừng phạt người khác, làm tổn thương người khác hoặc thậm chí muốn kiểm soát để người đó làm theo ý mình. Việc giữ im lặng và bỏ qua sự xuất hiện của đối phương còn được biết đến với những hành vi như: cố tình phớt lờ, hờn dỗi, hay thậm chí là cô lập một ai đó.
Khi một người bị bỏ qua và ngó lơ, họ cảm thấy bản thân như một bóng ma vô hình, hoặc thậm chí là có cảm giác mình không tồn tại trong mắt người kia.
Trong một mối quan hệ, hình thức gây tổn thương tâm lý này sẽ thường xuất hiện khi 1 người bỗng dưng từ chối trao đổi khi cả hai đang tranh luận, hoặc ở tình huống mà mâu thuẫn xuất hiện. Tất nhiên, việc im lặng khi tranh cãi là một điều đôi khi rất cần thiết để bình tĩnh và điều chỉnh tâm trạng để nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Nhưng việc nói rõ với người kia rằng mình cần thời gian để bình tĩnh lại và suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với việc chối bỏ và lạnh lùng quay lưng, từ chối trao đổi vấn đề, hay có ý dùng sự im lặng để khiến người kia phải làm theo ý mình nhằm mục đích gây ra cảm giác bối rối, tội lỗi lên người khác. Và có vẻ như, chính người chọn cách im lặng cũng tự đặt bản thân mình vào hoàn cảnh tự cô lập, tự đau khổ và một mình đối diện với vết thương không ai thấu hiểu.
DẤU HIỆU NHẬN BIẾT KHI AI ĐÓ SỬ DỤNG PHƯƠNG PHÁP IM LẶNG: KHI SỰ TỔN THƯƠNG ĐẾN MỘT CÁCH GIÁN TIẾP
Liệu bạn có nhận ra rằng ai đó quanh mình thường hờn dỗi khi không hài lòng với cách cư xử của người khác - thay vì nói rõ suy nghĩ? Khi ai đó đột ngột dừng nói chuyện với người khác khi họ đang giận dữ mà không đưa ra thêm bất cứ một lời nào? Liệu ai đó có nói chuyện với những người khác nhưng lại tỏ ra như bạn không tồn tại? Họ dừng hoặc trì hoãn làm một việc gì đó như một cách trừng phạt người khác? Liệu bạn có thấy ai đó thay vì tham gia vào những cuộc nói chuyện có ý nghĩa, họ lại tìm cách nói móc, xỉa xói hoặc châm biếm để không phải tham gia bàn về nó?
Những ví dụ trong cuộc sống có thể kể đến như:
- Khi bố mẹ ngó lơ và không quan tâm đến đứa trẻ (có thể vì đứa trẻ làm gì đó không đúng ý họ, hoặc họ muốn chúng phải sợ hãi và từ đó chiều theo ý của mình)
- Khi một nhóm trẻ/người trẻ cố tình tẩy chay hoặc có ý bỏ qua sự có mặt của một người bạn khác, không muốn người đó tham gia cùng bằng cách xem người đó như không tồn tại, hoặc cố ý không mời hoặc rủ rê người bạn đó tham gia các hoạt động cùng.
- Sự im lặng chế.t chóc này cũng có thể xuất hiện trên mạng dưới hình thức tẩy chay tập thể online, hoặc đăng các bài post ám chỉ lên mạng xã hội thay vì trực tiếp giải quyết vấn đề với người kia.
- Thể hiện những động tác cơ thể đầy giận dữ và phi ngôn ngữ nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy bối rối: đảo ánh mắt (khiến người khác cảm nhận rằng mình bị coi thường hoặc ng kia đang thiếu kiên nhẫn); nhếch mép, thầm thì nói nhỏ 1 mình hoặc nói nhỏ với người khác, phớt lờ lời nói và sự xuất hiện của người khác, xâm phạm không gian riêng tư cá nhân,..
- Cố tình loại bỏ 1 đồng nghiệp ra khỏi 1 dự án hoặc 1 công việc nhóm
- Cố tình dùng một người thứ 3 nào đó để đe doạ trong cuộc tranh cãi của 2 người
- Các hành vi gây hấn thụ động: cố tình nói rằng họ không sao, họ không nghĩ gì, họ không để tâm,… trong khi họ rõ ràng tỏ vẻ không ưa thích vấn đề nào đó. Từ chối thừa nhận cảm xúc và suy nghĩ của mình về 1 điều gì đó nhưng lại né tránh vấn đề đó, cho dù bản thân họ luôn nói rằng họ không để ý đến nó.
Và dường như, tất cả mọi mối quan hệ đều có thể xuất hiện một cá nhân chọn các phương pháp lặng thinh - không đối diện - giữa muôn trùng sóng gió đang dâng trào để giải quyết vấn đề, cho dù là đồng nghiệp, bạn bè, người thân, bạn cùng phòng và cả người yêu, vợ chồng chồng - con cái.
TẠI SAO NGƯỜI TA LẠI SỬ DỤNG BIỆN PHÁP IM LẶNG ?
Có vẻ như có rất nhiều lí do giải thích cho việc ai đó dùng cách im lặng hoặc chối bỏ tranh luận một vấn đề.
Có người làm thế vì họ tin rằng bản thân họ có khả năng điều khiển mình rất tốt, vì thế, việc giữ im lặng đối với họ là cách tốt nhất, hoặc đúng đắn nhất. Có thể họ nghĩ rằng bản thân đang cư xử tốt hơn người đối diện. Hoặc như, họ cảm thấy sự im lặng của bản thân đang thay thế cho một tín hiệu rằng: họ không khuất phục trước cuộc tranh cãi nảy lửa đang xảy ra.
Tuy vậy, đôi khi những người sử dụng thủ pháp này để né tránh mâu thuẫn cũng không biết mình đang gây tổn thương lên người khác - họ chỉ nghĩ rằng đây là hành vi tự vệ để bảo vệ chính mình khỏi tổn thương. Rằng họ tạo ra một bức tường ngăn chặn việc giải quyết vấn đề đó vì sợ hãi xung đột hoặc sợ phải đối diện với người kia - hơn là ác ý một cách cố tình.
Đối với những người khác, họ cho rằng giữ im lặng và lờ đi là một hành vi đầy tính lí trí và không xuất phát từ cảm xúc. Với những người có xu hướng ái kỷ, họ dường như thường xuyên sử dụng sự im lặng khi ai đó có hành vi khiến họ không thích, hoặc khi họ không có được sự chú ý mà họ muốn.
Đôi khi, bạo lự.c đến một cách âm thầm lặng lẽ, mà chính người trong cuộc cũng không biết bản thân mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc không đáng có. Dường như họ sử dụng công cụ im lặng như một cách khiến người khác cảm thấy tội lỗi, họ tìm đến những đồng minh khác để nói chuyện thay vì giải quyêt mâu thuẫn với người trong cuộc, cũng như sử dụng sự im lặng để gây áp lực, thao túng và khiến người kia phải thay đổi hoặc “Cải thiện” hành vi theo ý họ.
Một hình thức im lặng khác cũng gây ảnh hưởng không kém đó là “stonewalling” = một người từ chối giao tiếp, trao đổi và chặn mọi cuộc trao đổi - giống như một bức tường cứng không thể xô ngã, khó để xoay chiều giúp ngăn cản giữa họ và người khác khi mâu thuẫn xảy ra. Sự khác biệt của hình thức im lặng này chính là nó thường xảy ra trong lúc cuộc tranh cãi nảy ra, trong khi phương pháp im lặng có thể kéo dài từ vài tuần cho đến tận vài năm.
NGUYÊN NHÂN NÀO THÚC ĐẨY MỘT NGƯỜI CHỌN CÁCH IM LẶNG NHẰM GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ?
1. Cách họ được nuôi dạy khiến họ học được rằng sử dụng công cụ im lặng như một cơ chế phòng thủ bảo vệ bản thân. Có thể họ lớn lên ở một gia đình mà tại đó - không ai có thói quen thể hiện cảm xúc hoặc không được khuyến khích bày tỏ quan điểm cũng như suy nghĩ của bản thân. Họ cảm nhận rằng họ không có khả năng phơi bày cảm xúc chân thật nhất bên trong mình, vì thế lựa chọn truyền tải sự giận dữ hoặc thất vọng của bản thân theo 1 cách thụ động - họ giữ im lặng giữa sóng gió. Họ chọn cách này như 1 phương thức dễ dàng nhất họ có thể làm để đối diện với cảm xúc bên trong mình.
Việc đứng lên phản biện và lí giải cũng như đưa ra quan điểm cho chính mình, đôi khi là một việc bất khả thi với một cá nhân nào đó. Đối với những người này, chọn cách gây hấn thụ động như im lặng có thể giúp họ né tránh được mâu thuẫn trực tiếp và bảo vệ cảm xúc của mình.
2. Tình huống họ bị “buộc vào thế khó” : đôi khi hoàn cảnh và tình huống khi mâu thuẫn xảy ra cũng khiến một người không còn cách nào khác ngoài việc phải lựa chọn im lặng. Ví dụ trong môi trường gia đình khi xung quanh là người thân của mình, hoặc nơi công sở nơi giữ hoà khí với đồng nghiệp cực kì quan trọng - họ phải lựa chọn tức giận trong thầm lặng để không phá vỡ sự bình yên mà họ cho rằng đáng được giữ, dù rằng bên trong giông bão sấm chớp đang nổ đùng đùng.
3. Những vấn đề về tâm lý, những nỗi đau chưa được chữa lành từ gắn kết tuổi thơ hoặc rối loạn tính cách cũng khiến một người có thói quen sử dụng biện pháp im lặng để tránh né xung đột, cũng như không hiểu được mình thực sự nghĩ gì và đang gây ảnh hưởng lên người khác như thế nào. Ở các bài viết về rối loạn nhân cách tránh né và nỗi sợ bị bỏ rơi,… cũng có thể giải thích một phần nguyên nhân tại sao người khác lại chọn cách im lặng mà không phải là một phương thức khác lành mạnh hơn.
ẢNH HƯỞNG CỦA SỰ IM LẶNG ĐÁNG SỢ LÊN CÁC MỐI QUAN HỆ
Thực sự nếu ai đó đang sử dụng “công cụ im lặng” như 1 cách kiểm soát tình huống hay cố tình gây áp lực cho người khác, thì nó cũng không phải là một cách hữu hiệu để giải quyết bất đồng, thậm chí có thể gây ra tác dụng ngược.
Nghiên cứu tâm lý chỉ ra rằng cả 2 giới đều có mức độ sử dụng “quyền im lặng đáng sợ này” ngang nhau trong một mối quan hệ.
Khi xung đột hay tranh cãi xảy ra, một bên muốn ngồi xuống và giải quyết vấn đề, muốn lắng nghe và mong muốn cả 2 người theo cùng 1 phe - để cùng nhau đẩy lui vấn đề khó khăn; thì người kia lại chọn cách rút lui và thậm chí là coi người còn lại như không tồn tại (well, đôi khi im lặng là cần thiết để bình tĩnh lại nhưng nên nói rõ rằng sẽ im lặng trong bao lâu, và tỏ mong muốn giải quyết xung đột sau khi bình tĩnh). Nếu sự im lặng đó không phải với mục đích giải quyết và thoả thuận chia sẻ suy nghĩ, mà chỉ mang tính chất ép buộc hay cố tình gây sức ép lên người khác - nó sẽ gây ra sự tổn thương sâu sắc lên cả 2 bên.
Như đã nhắc đến bên trên, vũ khí im lặng là một hình thức của bạ.o hành cảm xúc. Trong đó, những cách thao túng tâm lý có chủ ý bằng cách sử dụng một loạt các hành vi phi thể chất hoặc ngôn từ có thể làm suy yếu tinh thần và cảm xúc của một người. Trong một vài trường hợp, nó như một thứ vũ kh.í huỷ diệt thầm lặng, nó âm thần len lỏi vào cách nạ.n nhân định dạng giá trị của chính mình, hoặc thậm chí khiến họ có các ý nghĩ tiêu cực từ đó phát triển các rối loạn tâm lý. Có thể kể đến hậu quả như: nạ.n nhân phát triển các nỗi sợ hãi, rối loạn lo âu hoặc trầm cảm; họ cảm thấy vô vọng, khó ăn uống và ảnh hưởng đến giấc ngủ,…
Theo một nghiên cứu vào năm 2012, những người thường xuyên bị ngó lơ cho thấy họ có lòng tự trọng thấp hơn, có cảm giác rằng cuộc sống dường như ít ý nghĩa hơn. Việc bỗng dưng bị cô lập được xem như một cách gây tổn thương lên người khác mà không để lại vết thâm tím, tuy nhiên, cảm giác này khiến nạ.n nhân cảm thấy mình như bị chối bỏ.Khi ai đó thấy mình như bị cô lập - não của họ dường như kích hoạt cùng một vùng não giống với khi họ cảm nhận một cơn đau thể xác.
Có nghĩa rằng: cảm giác bị cô lập dù không để lại vết thương nhưng lại gây ra đau đớn tương đồng như vết thương lên da thịt.
LÀM SAO ĐỂ TRÁNH TỔN THƯƠNG BỞI VŨ KH.Í IM LẶNG?
Đôi khi, trong một mối quan hệ, khi một người có xu hướng gây mâu thuẫn với mục đích khiến người khác phải đáp ứng nhu cầu của mình. Và khi người kia thực sự xin lỗi và chạy theo họ, năn nỉ để họ kết thúc sự im lặng đáng sợ ấy, kết quả dường như cũng không hề khả quan. Đối với một số người, những mâu thuẫn bên trong khiến họ không có cùng cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống giống người khác.
Ở tình huống này, nếu người sử dụng silent treatment được xin lỗi, họ sẽ nghĩ rằng họ đúng và người kia xin lỗi vì người đó sai và tự thấy tội lỗi chứ không hề nhận thấy rằng người kia chỉ muốn xuống nước để giữ gìn mối quan hệ.
Thậm chí đôi lúc, những người có xu hướng ích kỷ còn cảm thấy thoả mãn và nhìn thấy bản thân “có giá” khi nhìn thấy đối phương vì mình mà đau khổ hay níu kéo.
Hãy nhớ rằng, bạn không thể thay đổi người khác, duy chỉ có thể thay đổi bản thân mình.
Bạn không cần sự thừa nhận từ người khác để có được hạnh phúc. Bạn không cần bất cứ ai phê chuẩn rằng bản thân bạn đáng được yêu, bản thân bạn có giá trị, bạn không cần sự công nhận từ người khác. Giá trị của bạn không hề đến từ bên ngoài. Cách người khác nhìn nhận bạn, không có nghĩa nó đúng với bạn. Hãy bắt đầu nhìn nhận và yêu thương bản thân cũng như bảo vệ bạn từ sự công kích hay cảm giác bất từ người khác.
- Đối với nạ.n nhân của vũ khí im lặng:
1. Bạn không cần phải đoán xem người đó đang làm gì, bạn cũng không cần phải yêu cầu họ phải làm như thế nào, cũng như không thể mong muốn họ làm gì đó cho mình. Ta không có quyền yêu cầu người khác làm gì cả, và họ cũng có quyền được chọn sự im lặng cho chính họ. Nhưng bạn có quyền phản hồi lại sự tiêu cực đó bằng cách xem nó như một việc của riêng người kia, một vấn đề không liên quan gì đến bạn nếu như họ không muốn chia sẻ và giải quyết với bạn. Hãy cố gắng kết nối với người thân, bạn bè,..để tránh bản thân rơi vào tình huống bị cô lập, từ đó khiến mình như không nơi nương tựa khi bị người khác dùng v.ũ kh.í im lặng.
2. Nếu bạn thực sự trân trọng người đó và muốn giải quyết vấn đề, hãy học cách hiểu con người và suy nghĩ thực sự của họ. Đôi khi, một người sử dụng vũ khí thinh lặng này có lẽ vì họ quá giận dữ, quá đau khổ bên trong hoặc cảm xúc quá lớn đang lấn át suy nghĩ của họ. Vì vậy, họ giữ im lặng để không huỷ hoại mối quan hệ hoặc tàn phá sợi dây liên kết của 2 người. Trong trường hợp này, hãy cho họ thời gian để bình tĩnh.
Hãy nói với họ rằng cảm xúc của họ cũng quan trọng và đáng được công nhận, cho dù đó không phải là những cảm xúc tích cực. Hãy ở bên cạnh họ và nói rằng hành động của họ khiến bạn bị tổn thương, và bày tỏ mong muốn rằng bạn thực sự luôn ở cạnh họ và lắng nghe bằng tất cả tình yêu và sự thấu hiểu của mình.
Ở những người mang các vấn đề về tâm lý hoặc từng có tuổi thơ đau đớn, họ thực sự không tin và không hiểu được rằng tình yêu, sự quan tâm và niềm tin là thứ có tồn tại. Vì thế, họ luôn phải chống chọi với 2 luồng suy nghĩ trái ngược nhau bên trong. Một phần trong họ mong muốn được yêu thương, trân trọng, cảm thông và thấu hiểu; nhưng một phần khác - một cơ chế phòng vệ họ học được từ đau thương - rằng họ phải tự tìm cách bảo vệ bản thân mình và tránh né không cho nỗi đau quá khứ lặp lại một lần nữa. Điều họ cần thực sự có lẽ không phải là sự chỉ trích hay thúc ép, mà là sự kiên nhẫn, kiên trì và chân thành. Họ thực sự cần thời gian để nhìn thấy điều tốt đẹp ở đối phương, họ cần chứng kiến những hành động thực lòng quan tâm để có thể mở lòng và cùng nhau tìm cách giải quyết vấn đề.
3. Không nên cho rằng sự im lặng đáng sợ của họ là lỗi của bạn. Mà hãy hỏi bản thân “mình cần gì vào lúc này để có được cảm giác vui vẻ?” mà không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực từ người kia. Thay vì tập trung lo lắng và tìm cách khiến họ chú ý đến bạn, nghĩ xem bạn sẽ thích làm gì để lấp đầy khoảng thời gian đó nhưng vẫn thấy hạnh phúc? Bạn thích đọc sách, chơi đàn, chơi game, xem phim, thể dục thể thao, đi cà phê cùng bạn bè, dắt người thân đi siêu thị,… bất cứ điều gì khiến bạn cảm thấy vui vẻ!
- Nếu bạn là người thường xuyên sử dụng sự im lặng để đối phó với các cuộc tranh cãi:
1. Hãy cải thiện nhận thức về bản thân mình
Các hành vi gây hấn thụ động đôi khi xuất phát từ việc ai đó không hiểu rõ về bản thân mình. Họ không biết lí do tại sao họ lại khó chịu, họ không biết họ đang thực sự nghĩ gì. Vì thế, việc tìm hiểu và biết được nguyên nhân đằng sau sự hỗn loạn của bản thân có thể htay đổi được cách bạn phản hồi với người khác trong cac tình huống khác nhau.
2. Hãy cho bản thân thời gian để dần dần thay đổi thói quen im lặng để tìm kiếm bình yên - một bình yên không hề thực tế cho lắm.
3. Học cách thể hiện bản thân: việc nhận thức được xúc cảm dâng trào bên trong, đọc tên được nó và có khả năng bày tỏ suy nghĩ có thể giúp bạn chia sẻ được sự khó khăn mà bạn đang gặp phải. Từ đó có thể cùng đối phương chống lại vấn đề gây ra mâu thuẫn giữa 2 người.
Ngoài ra, các hành vi gây hấn thụ động trong một mối quan hệ cũng là một tác nhân lớn gây chia tách những cuộc tình hoặc thậm chí là cuộc hôn nhân từng rất gắn kết. Rất nhiều cặp đôi đến với trị liệu hôn nhân gia đình và ở đó, điều làm họ đau đớn không phải vì những tình huống lớn đột ngột xuất hiện, mà là những tình huống bất đồng nhỏ không được giải quyết 1 cách đúng đắn đã khiến giọt nước phải tràn ly. Nếu ai đó nhận ra chính sự im lặng của bản thân luôn khiến họ mất đi một mối quan hệ mà họ muốn giữ, nhưng không biết cách đối diện nào khác ngoài phương thức im lặng trốn tránh, hãy tìm đến các nhà trị liệu chuyên nghiệp để được giúp đỡ nhé.
Art by The Mind Journal via pinterest
Nguồn tham khảo:
Paul, M. (2009, October 14). The silent treatment. Mental Health Matters. Retrieved from....cấm dẫn link ngoài mình xin phép xoá link ai cần link liên hệ
Hopwood CJ, Morey LC, Markowitz JC, et al. The construct validity of passive-aggressive personality disorder. Psychiatry. 2009;72(3):256–267. doi:10.1521/psyc.2009.72.3.256
Nezlek, J. B., Wesselmann, E. D., Wheeler, L., & Williams, K. D. (2012). Ostracism in everyday life. Group Dynamics: Theory, Research, and Practice, 16(2), 91–104.
Nguồn :J2team community
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
|Định kiến về học sinh nghèo|

Có bao giờ các bạn tự hỏi một học sinh nghèo phải chịu định kiến gì không? Có bao giờ các bạn nghĩ đến những người học sinh nghèo bắt buộc phải mang một CÁI MÁC NGHÈO lù lù ra trước mặt chẳng khác gì một cái quần cái áo phải có mạc để người ta ngã giá không?
Mình chưa từng nghĩ một học sinh nghèo phải mang cái mác gì cho đến khi chính mình trải nghiệm. Nhiều người từ cùng lứa cho đến hơn lứa mình đặt ra một câu hỏi:
"Tại sao X có thể tự tin như vậy?"
"Tại sao X có thể mạnh dạn như vậy?"
"Sao X không ngại bày tỏ quan điểm như thế?"

Thay vì trả lời câu hỏi, mình tự hỏi ngược lại:
"Tại sao X không được như thế?"
Và trong hoàn cảnh đó, những đứa trẻ giống mình sẽ NGẦM HIỂU nguyên do vì đâu. VÌ NGHÈO.
Lúc học cấp 3 và thậm chí lên đại học, mình vẫn còn chứng kiến đầy rẫy những cái định kiến quay quanh vấn đề HỌC SINH/SINH VIÊN NGHÈO. Nào là không được mang giày thể thao xịn, không được mặc đồ hãng xịn, không được xài điện thoại thông minh và laptop. Nực cười hơn nữa, một số trường hợp đi lãnh học bổng này, học bổng kia, trong tờ thư mời nhận học bổng còn đề một câu như sau:
"KHÔNG ĐƯỢC ĐEM THEO ĐIỆN THOẠI ĐẮT TIỀN/CẢM HỨNG/THÔNG MINH"
Ơ cái gì thế này? Cho đến khi lên đại học, còn có bạn tâm sự với mình về việc nhà tài trợ không cho bạn dùng điện thoại cảm ứng nữa? Alo nhà tài trợ? Thế, rốt cuộc Nhà tài trợ là tài trợ từ tâm hay chỉ là lấy danh lấy tiếng ở đời và tự sướng về mặt tinh thần rằng mình là người tốt/người có ích cho xã hội?
Chính vì có những suy nghĩ, những hành động tưởng chừng là giúp nhưng hóa ra là không giúp được lâu dài trên đã phần nào làm cái định kiến học sinh/sinh viên nghèo nó vẫn còn tiếp diễn và ăn sâu trong suy nghĩ của nhiều bạn:
"HỌC SINH/SINH VIÊN NGHÈO thì không được xài đồ quá mức của mình, không được thể hiện bản thân quá nhiều mà phải rụt rè, hiền lành, phải biết ngoan ngoãn nghe lời, vân vân và mây mây".
Mình biết có nhiều bạn sinh ra trong khó khăn, phải sống trong sự thiếu thốn khiến các bạn có sự "LÀNH TÍNH" hơn. Nhưng, điều đó không có nghĩa là các bạn KHÔNG ĐƯỢC THỂ HIỆN MÌNH, KHÔNG ĐƯỢC CÁ TÍNH.
Chúng ta sinh ta trong nghèo khó, chúng ta mặc cảm. Thật, nhưng chúng ta có quyền vượt qua sự mặc cảm đó. Là QUYỀN. Cho nên, không ai có thể cấm các bạn thể hiện mình thậm chí là những người CHO TIỀN CÁC BẠN. Một sự giúp đỡ đúng nghĩa không phải là ép buộc người khác làm theo ý mình và xoay họ như cái chong chóng. Một sự giúp đỡ đúng nghĩa là khiến cho đôi bên được vui vẻ, người nhận giúp đỡ không thấy bị mặc cảm và bắt buộc phải làm theo sự gượng ép của người giúp đỡ.​
TÓM LẠI LÀ, PHẢI LÀM SAO?

  • Về phía nhà tài trợ
Em rất cảm kích những nhà tài trợ đã giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khổ như em được tiếp tục con đường học tập và có cơ hội thay đổi tương lai. Nhưng với em, cảm kích không có nghĩa là em sẽ luôn hạ mình và là một đứa trẻ vâng lời. Vì sao ạ? Vì chỉ có những người dám thoát ra khỏi cái khung nghèo khổ là phải thế này thế kia mới có thể sống một cuộc đời không hối tiếc. Em tin rằng các nhà tài trợ đều muốn chúng em nên người, nhưng với em nên người thôi chưa đủ. Phải dám sống, dám làm, dám đương đầu và không ngại thể hiện mới là đủ.
Sự giúp đỡ của các nhà tài trợ là thứ thúc đẩy chúng em tiến lên về mặt vật chất và em càng mong nó là thứ đẩy chúng em về cả mặt tinh thần. Thay vì vật chất luôn hiện rõ còn tinh thần thì luôn bị gò bó, ép khuôn. Cho nên, hãy để chúng em sống như một con người bình thường, thay vì một con người chỉ luôn nhớ mình là một kẻ nghèo, mà đã nghèo thì phải sống luồng dưới cơ người khác.
HÃY ĐỂ NHỮNG ĐỨA TRẺ NGHÈO LÀ BẤT KỲ AI CHÚNG MUỐN:
LÀNH TÍNH HAY MẠNH TÍNH
RỤT RÈ HAY TỰ TIN

  • Về phía các bạn học sinh/sinh viên
Các bạn nghèo, các bạn luôn phải cố gắng mà cái cố gắng đầu tiên là cố gắng trong việc THAY ĐỔI TƯ TƯỞNG/SUY NGHĨ VỀ CÁI NGHÈO.
Nghèo thì sao, nghèo thì thế nào? Tôi cứ tự tin đấy, tôi cứ thể hiện cá tính của mình đấy, tôi cứ là tôi và cố gắng đi từng bước bằng tính cách của một đứa không phải con nhà nghèo trong mắt người khác đấy.​
Bởi vì những sự giúp đỡ đến từ nhân tố bên ngoài rồi cũng sẽ có lúc phải dừng lại. Chỉ có chính mình mới giúp chính mình vượt lên trên tất cả.
Vì thế, nếu bạn đang tiến dần lên, hãy tự tin bước tiếp.
Nếu bạn làm ra tiền, hãy giúp đỡ gia đình và sử dụng chúng phục vụ cho chính mình.
Nếu bạn giỏi, bạn có quyền thể hiện.
Đừng để định kiến áp lên bản thân và giết chết chình mình.
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
KHI YÊU ANH, TÔI MỚI BIẾT CÃI NHAU LÀ GÌ
Từ khi yêu anh, tôi đã biết mâu thuẫn là như thế nào. Tôi biết khóc tới nhoè cả mắt, biết cả buông ra những lời tổn thương là gì.
Chuyện mâu thuẫn luôn là những lí do đơn giản, nào là về người yêu cũ, mấy đứa con trai, bạn gái đi cùng, tại sao không trả lời tin nhắn. Anh để ý từng điều nhỏ nhặt, tôi cũng hay nhạy cảm mà chả biết giải quyết sao.
Mỗi lần như vậy, cả hai hoặc to tiếng như một lẽ dĩ nhiên, hoặc say xỉn, hoặc khóc. Anh ra ngoài, đôi khi chặn tin nhắn, tôi nhắn mấy lời chả ra gì, hoặc chặn số.
Nhưng cũng sau cãi vã, không ai nói lời chia tay cả.
Anh trở về và xin lỗi khi miệng còn hơi bia, khi tay nhắn không ra một câu hoàn chỉnh. Tôi chỉ biết giục anh đi ngủ và nói những câu nhỏ nhẹ để anh đủ hiểu là tôi đang không trốn tránh, qua loa.
Sáng hôm sau, cả hai lại quan tâm nhau như ban đầu, trêu nhau và nói rằng mình đã say như nào, mắt đã đỏ và sụt sùi ra sao. Rồi anh cũng nói lại lí do sao anh nổi cáu với tôi, bày tỏ ý muốn tôi cải thiện để mối quan hệ không còn mang những trắc trở ấy bên trong. Gọn lại là thẳng thắn, bình tĩnh giải quyết.
Hoá ra, mâu thuẫn là như vậy.
Yêu anh, tôi biết cãi nhau là như thế nào. Những mối tình trước đã không cho phép tôi lớn tiếng, gắt gỏng hay tranh luận bất cứ điều gì với người yêu, vì có vẻ tôi có một nỗi sợ vô hình về chuyện chia tay, hoặc tôi sợ họ. Vài mối tình thì không sợ, nhưng lại chẳng muốn nói nhiều chỉ vì họ có vẻ không tôn trọng lời nói đối phương cho lắm.
Cho tới khi yêu anh, tôi đã biết cãi nhau r làm lành là ra sao.
Anh cho tôi cảm giác thoải mái dù có khóc hay hét vào mặt anh. Không phải vì được đà lấn tới, mà vì cả hai đã được bộc lộ cảm xúc của mình trong mâu thuẫn, tất cả chỉ vì mong đối phương nhận ra lỗi sai, và sửa. Và có lẽ cũng biết, đối phương sẽ sửa, chứ không bỏ đi.
Tôi có hét vào mặt anh, nhưng tôi không vô lí với lí lẽ của tôi. Anh ghen, nhưng anh cũng không ép tôi làm bất cứ điều gì. Chúng tôi tranh luận, nói ra đủ điều, đóng cửa thật mạnh, giằng tay, rồi nhắn đủ câu thiếu lịch sự, nhưng tới hôm sau, chẳng ai nói gì cả, ngồi xuống và nói chuyện giải quyết. Rồi ôm, rồi xin lỗi.
Cãi nhau là vậy à? Giải quyết là thế ư?
Ai cũng biết khi yêu, để bên nhau lâu dài, chúng ta cần thẳng thắn với nhau để cùng yêu cùng sửa, cùng cải thiện. Nếu chúng tôi không thẳng thắn rồi có vài mâu thuẫn, thì có lẽ anh cũng sẽ lại giống mấy mối tình cũ của tôi thôi. Anh cũng vậy, tôi có lẽ sẽ là một trong những người mà anh thích thôi, chứ chẳng thể yêu vì không hợp. Vì có bày tỏ mong muốn đâu mà biết hợp hay không.
Hoá ra, để cãi nhau và giải quyết đúng cách, chúng ta cũng cần phải cho nhau biết rằng chúng ta có quyền được nói, thể hiện cảm xúc, lí lẽ mà không gặp bất cứ trắc trở nào chỉ vì sợ đối phương. Yêu thoải mái, để khi gặp mâu thuẫn thì nói thoải mái, nhưng vẫn nắm chặt tình yêu trong tay để đủ hiểu rằng cả hai sẽ ở lại, cùng xây dựng mối quan hệ từ đổ vỡ, chứ không phải bỏ đi.
À, hoá ra cãi nhau là như vậy.
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
___________________________
Ước gì tôi cũng được như cô gái viết bài này! =))
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Ngẫu nhiên
Mỗi sáng, tôi lại thấy anh trong bãi đỗ xe chung cư. Và lúc nào, anh cũng đậu xe cạnh tôi.
- Anh hay đi làm giờ này à? – Tôi hỏi.
- Ừ. Anh đi sớm để không kẹt xe.
- Hèn gì gặp nhau suốt. – Tôi cười.
Từ khi nào, tôi quen dần với sự xuất hiện của anh – chàng trai thích mặc áo sơ mi ca rô, quần tây đen và đội mũ lưỡi trai.
Sau này, tôi biết anh hay đi làm về trễ. Thế là, tôi tạo sự “ngẫu nhiên” bằng cách… tạp hóa mua đồ vào 9 giờ tối. Thi thoảng, tôi “hụt” anh. Nhưng đa phần tôi đoán đúng.
- Em hay mua đồ lúc 9h tối nhỉ? – Một lần, anh hỏi.
- Ừ. Anh thì hay làm về muộn.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi trao đổi số điện thoại. Tôi mừng thầm, tin rằng kế hoạch của mình đã thành công.
--------
Từ đó chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Sau này, tôi mới nói thật lòng:
- Thật ra việc em đi mua tạp hoá hàng tối không phải ngẫu nhiên. Em thích anh nên mới bày ra trò đó.
- Anh biết. Không ai đi mua tạp hoá mà phải canh giờ cả.
Tôi đỏ mặt, đánh mạnh vào lưng anh. Người cười lớn, trông vui vẻ hơn hẳn.
Tôi nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ như thế, cho đến một ngày tôi "vô tình" gặp lại Tình Cũ trong quán cà phê. Vẫn đang vẻ thư sinh, vẫn quần áo bảnh tỏn, hắn vẫy tay:
- Chào em, thật bất ngờ khi gặp lại.
Và lúc đó, kí ức trở lại, đớn đau vô cùng.
-----------
- Em gặp lại thằng khốn đó? - Anh hỏi.
- Ừ, trong quán cà phê.
Tôi đáp dửng dưng nhưng lòng gợn sóng. Đó là cuộc tình tệ hại. Tình Cũ gia trưởng, độc đoán và đa tình. Nhưng khi tôi bỏ hắn, hắn lại van xin. Cứ thế, chia tay rồi tái hợp, tất cả chỉ kết thúc khi đêm Giáng Sinh tôi thấy hắn vui chơi cùng Tình Nhân. Đứng trên cầu Sài Gòn, tôi khóc. Khi rã rời, tôi mới chịu bước đi.
Anh biết cuộc tình đó. Vẫn là hơi ấm toả ra từ chiếc áo sơ mi, anh đáp:
- Em còn yêu là dễ hiểu. Cuộc tình độc hại như thuốc lá, nó gây nghiện.
Tôi gật đầu. Tuy nhiên, một tháng sau đó, tôi "ngẫu nhiên" gặp Tình Cũ lần nữa.
- Lại gặp em nữa rồi.
Hắn nhoẻn miệng cười hiền lành. Và lần này, hắn thật tâm đến lạ.
Tối đó, Tình Cũ nhắn tin cho tôi.
"Gặp nhau nhé."
Và như kẻ bị bỏ bùa, tôi nhắn lại:
"Vâng."
-----------
Vào ngày hẹn Tình Cũ, tôi đã lo lắng rất nhiều. Tôi nhận ra, mình đang phản bội anh. Nhưng rồi, cái mãnh lực của cuộc tình năm xưa đã thắng.
Tuy nhiên, lúc mặc trang phục chỉn chu, bất ngờ anh về. Tôi giật nảy mình, hốt hoảng:
- Em tưởng nay anh đi nhậu.
- À, bạn nhậu huỷ kèo. Em đi chơi à? - Anh hỏi.
- Ừm... Vâng.
- Đi đi. À mà... - Anh khựng lại chốc lát rồi đưa cho tôi cuốn sách của tác giả nồi tiếng đã không còn tái bản - anh mua được ở tiệm sách cũ khi đi với bạn.
- Tuyệt quá - Tôi thốt lên - "Ngẫu nhiên" phải không?
- Ừ. - Anh nháy mắt - Thật ra hồi quen em, anh nói dối. Anh không đi làm sớm bao giờ hết.
- Là sao?
- Anh từng thấy em khóc trên cầu Sài Gòn vào đêm Giáng Sinh. Khi đó, anh rất thích em. Rồi anh biết anh chung toà nhà nên đã nghĩ ra chuyện "ngẫu nhiên" như vậy.
- Thật à?
- Ừ. Khi yêu người ta không chờ ngẫu nhiên đâu, họ tạo sự "ngẫu nhiên".
Phút chốc ấy, tôi ôm anh mà lòng tan nát. Để khi ra khỏi nhà, tôi đứng giữa màn đêm. Phải rất lâu sau, tôi mới đủ can đảm huỷ hẹn với Tình Cũ.
Sau đó, tôi gọi điện cho anh. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, tôi nói:
- Hôm nay chúng ta "ngẫu nhiên" đi chơi, được không?

Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
BÌNH YÊN
Thế quái nào, bằng cách nào đó, chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi em ạ!
Hồi nhỏ, có lần lỡ làm đổ vỡ cái gì đó, nghĩ đến lúc bị bố mẹ mắng mà sợ, cảm giác trời đất tối sầm không lối thoát. Thế quái nào, bị mắng khóc lóc một lúc, sau đấy lại cười tươi như chưa bao giờ.
Lần đầu yêu, cũng là lần đầu thất tình.
Cảm giác đổi cả thế giới cũng không thể thay một người, đau khổ đến chết đi sống lại, mấy ngày không ăn uống gì...
Thế quái nào, một vài năm sau nhìn lại, lòng đã có chút yên bình, lại thấy mình ngây ngô đáng cười như chưa bao giờ.
Lần đầu bị sa thải, thất nghiệp. Thấy bản thân mình vô dụng, nhìn tương lai không thấy gì là hi vọng, không tiền, không tình, không bạn bè, không quan hệ...có lúc nghĩ quẩn.
Thế quái nào, 3 tháng sau xin được việc, lương thấp thôi nhưng lòng nhẹ nhõm tươi sáng như chưa bao giờ…
Lần đầu phải vĩnh viễn rời xa ai đó thân thuộc nhất… Phía trước cuộc đời thiếu vắng họ, sao có thể tiếp tục được đây? Ấy vậy mà, vẫn phải chấp nhận, nhiều năm sau mình đã ổn hơn để an ủi người khác rồi.
Cuộc sống này đa phần toàn những điều không như ý. Cuộc đời thì lúc buồn nhiều hơn lúc vui.
Thế quái nào, bằng một cách nào đó, chúng mình cũng vượt qua hết những cái lúc đời hoang mang vô cùng tận nhỉ? Mỗi người một câu chuyện, một nỗi đau khác nhau, nhưng mà cuối cùng, chẳng phải đã tốt lên rất nhiều rồi sao?
Vậy nên là, chẳng may đang gặp đúng cái lúc khó khăn “nhất” cuộc đời này, thì cũng cứ bình tĩnh mà lẩm bẩm: “Thế quái nào, bằng cách nào đó, chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi em ạ!”
Ai, rồi cũng bình yên ấy mà…
Nguồn: Viết lách mỗi ngày- Genz
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Yêu một cô gái mắt cận

Người bạn nhỏ đó của tôi, mắt cô ấy không tốt lắm, tôi nhớ lần đầu hai đứa gặp nhau là do sự cố nhận nhầm tôi thành người bạn của cô ấy. Còn thỉnh thoảng bây giờ cô ấy lại nhận nhầm người khác thành tôi.
Lần đầu rủ bạn nhỏ đi ăn lẩu, gọi phần nước lẩu nóng hổi. Đó cũng là lần đầu tôi trông thấy bộ dáng cô ấy khó xử vì chiếc kính ám hơi, loay hoay mãi mới ăn được vài miếng. Hơi buồn cười nhưng cũng đáng yêu hết mức, kể từ lần đó về nhà tôi cứ vấn vương nghĩ đến dáng vẻ lúng túng đó của em.
Một lần bạn nhỏ sang nhà tôi chơi thì dính cơn mưa lớn, bạn gọi tôi đến ứng cứu. Tôi nghe giọng bạn bên kia điện thoại, bối rối nói: “Anh qua đón em đi, trời mưa lâu không tạnh, em không thấy đường đi.” Cũng kể từ lần ấy, tôi tình nguyện đón em qua nhà, thay vì để em một mình sang.
Mới cách đây vài hôm, bạn nhỏ hỏi tôi: “Có thấy kính của em đâu không?” Em lục hết túi xách đeo vai, đến cốp xe của tôi, miệng lẩm nhẩm “Anh trả em đi, đừng đùa nữa.” Tôi phì cười, gõ một cái khẽ lên đầu, mắng em: “Sờ lên mắt.” Em ngớ người, đỏ mặt, không dám ho he gì nữa.
Bạn nhỏ đáng yêu lắm, đáng yêu hơn khi đeo kính. Tôi bảo cô ấy thế, vì đôi lúc tôi biết bạn nhỏ tự ti về đôi mắt của mình. Cô ấy bảo cuộc đời cô ấy bám dính vào chiếc kính, không có tình yêu em vẫn ổn nhưng không có kính thì không được. Cô ấy muốn một đôi mắt sáng, để có thể nhìn thấy tôi rõ hơn trong những lần đang ngủ chợt tỉnh giấc.
Nhưng biết sao giờ, tôi nói với bạn nhỏ, rằng tôi yêu cô ấy từ những lần ngơ ngác, bối rối của em. Điều đó không quá tệ như cô ấy nghĩ, không hoàn hảo mới là hoàn hảo cơ mà. Bạn nhỏ đeo kính đừng sợ sệt nữa nhé!
Qua lớp kính dày cộm, bạn nhỏ mới có thể nhìn thấy mọi thứ được sắc nét. Hiển nhiên, ngay cả khi lớp kính ấy che đi đôi mắt lấp lánh của em, tôi vẫn có thể nhìn được tâm hồn đáng quý của em biết bao.
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 
Last edited:
  • Love
Reactions: Duy Quang Vũ 2007

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Anh hàng xóm
Cạnh nhà tôi có một anh trai xăm trổ. Không những xăm trổ kín tay mà còn hay phì phèo thuốc lá. Hôm nào cũng cứ nửa đêm mới thấy tiếng xe máy anh ta chạy về nhà. Hàng xóm xung quanh ai cũng xì xào thằng này chơi bời lêu lổng, luôn nhắc nhở con cái đừng lại gần anh chàng ấy.
Nhìn ngoại hình của anh ta, tôi vốn dĩ là một đứa trẻ lên 10 nhút nhát nên cũng chẳng bao giờ dám nhìn thẳng mà chỉ luôn lén lút liếc mỗi khi bắt gặp. Cho đến một lần tôi bị anh ta phát hiện.
- Này nhóc!
Tôi hoảng hồn lắp bắp:
- Ơ dạ?!
- Anh để ý rồi, nhóc rất hay liếc trộm anh đấy nhé!
- Ơ em đâu có…
Bị lộ rồi! Tôi run cầm cập, sợ anh ta chửi bới, có khi còn đánh đập mình. Nhưng mà nét mặt anh ta lạ lắm. Tự nhiên trông cứ hiền hiền kiểu gì.
- Nhóc có muốn làm bạn với anh không?
- Người lớn toàn dặn bọn em không được chơi với anh.
Chết cha! Chẳng hiểu sao buột mồm nói thật được như thế. Anh ta nghe câu nói đó của tôi, biểu hiện không có vẻ gì là bất ngờ.
- Anh biết rồi, nhưng anh cô đơn quá, nhóc giúp anh đi?
Tôi gãi đầu gãi tai, trong lòng vẫn còn hơi sợ sợ. Anh ta tiếp tục hỏi:
- Nhóc có thích mèo không?
Nghe câu này, tai tôi vểnh lên. Tôi rất thích động vật, đặc biệt là chó mèo, nhưng ở nhà, bố mẹ tôi không cho nuôi vì sợ chúng nghịch và bẩn. Như biết được điều này, anh ta không đợi tôi trả lời nữa mà nói tiếp:
- Sang nhà anh, anh cho nhóc xem cái này.
Tôi cũng ngây thơ đi theo mà không một chút cảnh giác. Cửa nhà anh ta vừa mở, tôi sững sờ. Trước mắt tôi là một đám mèo hoang gầy gò trông thật tội. Chẳng giống những chú mèo đáng yêu mà tôi thích. Hoá ra, anh trai này cứ gặp con mèo hoang nào ngoài đường là đem về nuôi.
- Anh thấy mấy con mèo này cô đơn lắm, giống anh. Thế nên anh mang về để cả anh và chúng đỡ cô đơn.
Rồi anh ta cho lũ mèo ăn, vô cùng nâng niu và cẩn thận. Tôi cũng muốn thử. Anh cười hiền, xoa đầu tôi.
Sau đấy, anh ta mời tôi ăn bánh anh làm. Giống món bánh rán bà nội hay làm cho tôi ăn. Anh ngồi tâm sự với một đứa con nít 10 tuổi. Thì ra, anh là con một, bố mẹ anh bỏ nhau từ khi anh học cấp 2. Ai cũng đùn đẩy trách nhiệm nuôi con để lập gia đình mới, anh không ở với ai cả. Mỗi hình xăm trên tay anh đều gắn với một sự kiện trong đời. Anh nói xăm đau lắm, sau này lớn em đừng xăm, anh xăm để nỗi đau thể xác che bớt nỗi đau tinh thần, để mỗi lần sắp gục ngã, anh sẽ nhìn những hình xăm ấy và tự động viên bản thân rằng “mình đã trải qua những thứ như thế, thì lúc này có đáng là gì”.
Anh hút thuốc vì điếu thuốc làm cho anh quên. Quên đi nỗi buồn trước mắt.
Anh đi làm cả ngày, tối đến còn chạy xe ôm để có tiền nuôi mấy con mèo kia cũng như trang trải thêm cuộc sống. Anh nói ở nhà chỉ thêm cô đơn, ít ra chạy xe ôm còn có người ngồi sau nói chuyện cùng mình. Đó là lý do vì sao cứ nửa đêm anh mới về nhà là vậy.
Tôi về nhà, cứ suy nghĩ mãi. Người ta thường hay nhìn mặt mà bắt hình dong. Anh trai ấy hiền lành thế kia cơ mà.
Ngày cuối tuần, tôi chạy sang nhà anh chơi.
Nhưng mà anh chuyển đi mất rồi.
Nguồn: We write (trang fb)
 
Last edited:

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Kiêu hãnh trong tình yêu
- Hồi xưa, lúc mẹ thích ai đó, mẹ có bị bạn bè xúm vào trêu không hả mẹ?
- Có chứ, con.
- Thế mẹ có mắc cỡ không?
- Tất nhiên là có. Nhưng chỉ chút xíu thôi. Mẹ thấy kiêu hãnh nhiều hơn… không phải ai cũng tìm được kẻ mình thích và thích lại mình.
- …
- Mẹ không giấu diếm hạnh phúc của mình. Thậm chí mẹ muốn hét lên cho cả thế giới biết về đóa hoa nào vừa nở trong tim mẹ. Càng nhiều người biết đến niềm vui của mình, niềm vui đó sẽ được nhân lên gấp bội.
Đấy là đoạn đối thoại tớ tâm đắc nhất trong cuốn sách vừa đọc sáng nay.
Tớ từng trải qua vài mối tình, có mối tình gà bông nhăng nhít, cũng có mối tình như gió thoảng mây bay, nhưng mỗi người đi qua cuộc đời tớ tớ chưa bao giờ chối bỏ một ai.
Tớ không giấu người yêu với quả đất này, gia đình tớ biết, bạn bè tớ biết, và cũng chỉ đến thế thôi. Tớ chưa từng nếm trải cái cảm giác kiêu hãnh và muốn hét lên cho cả thế giới biết về tình yêu của mình.
Và rồi, tớ gặp một người.
Một người, nhìn tớ bằng cặp mắt long lanh tự hào,
- Yêu em, hãnh diện lắm.
Một người, mà từ trong ánh mắt tớ đọc được ba chữ rõ ràng,
- Anh nhớ em.
Một người, cả buổi tối dùng tay chà xát làm ấm lòng bàn chân tớ khi tớ sốt vì tiêm vaccine, một việc mà cả ba tớ cũng chưa từng làm.
Một người, yêu tớ và yêu cả gia đình tớ, là người đầu tiên muốn về nhà tớ, cũng là người đầu tiên tớ mang về nhà.
Một người, khiến tớ kiêu hãnh và muốn hét lên cho cả thế giới biết về đóa cúc họa mi đang nở trong tim tớ.
Nếu cậu đã gặp một người như thế, cậu thật may mắn.
Nếu cậu chưa gặp một người như thế, tớ sẽ tặng cậu chút may mắn của mình.
“Càng nhiều người biết đến niềm vui của mình, niềm vui đó sẽ được nhân lên gấp bội”, cậu đã lắng nghe niềm vui của tớ, giờ thì cậu có muốn chia sẻ với tớ niềm vui của cậu để niềm vui của bọn mình cùng được nhân lên gấp bội không?
- trà.
Thả chiếc ảnh đống chén nhà tớ được sắp xếp theo cách mà người yêu tớ đã xếp hôm ghé ăn cơm và rửa chén cùng tớ.
Nguồn: motcoctra
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
“Thầy ơi, em thích anh.”
------
Lớp tôi có một thầy giáo dạy Lý trông mặt mũi sáng sủa, khôi ngô tuấn tú, nói chung là ưa nhìn. Thầy khá trẻ nên được các bạn nữ trong lớp yêu mến và tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng điểm mấu chốt là tôi và môn Lý vốn dĩ đã không đội trời chung với nhau nên thầy giáo có đẹp trai đến mấy tôi cũng vẫn sợ!!!
...
Hôm ấy, thầy gọi kiểm tra miệng, thế nào gọi trúng tôi, quá là xui luôn.
- Thầy ơi, cho em nợ buổi sau được không ạ?
- Lý do?
- Em bị đau bụng ạ.
Tuy là tôi học ng.u nhưng nếu cho tôi một vai diễn thì chỉ có thể thắng giải Oscar thôi =))
...
Lúc ra về, tôi tung tăng dưới sân trường thì gặp thầy
- Em chào thầy ạ.
- Tôi tưởng em bị đau bụng cơ mà, sao tung tăng như thỏ thế?
!!!
Xui luôn...
- À haha lúc này nó cũng đỡ hơn rồi thầy ạ.
- Ừ đau đúng lúc mà đỡ cũng đúng lúc nhỉ?
- ...
:)))
...
Hôm nay chúng tôi có bài kiểm tra 15 phút Lý, thầy chả báo trước một câu gì cả, giờ tôi ngồi lo sốt vó lên, đã thế thầy lại còn đi loanh quay lớp nữa chứ.
- Sắp hết giờ rồi đấy nhé. Thầy gõ gõ vào bàn tôi.
Ai mà chả biết! Giờ ông thầy này cứ lượn quanh chỗ tôi thì sao mà làm được.
- Thầy đi ra chỗ khác được không ạ?
Tôi cũng bực mình nói với thầy.
- Lý do?
Lại còn phải nói nữa ư??? Ghét thật đấy.
- Em bị cái bệnh là đang làm mà có người nhìn vào thì không làm được nữa.
Anh thầy giáo này bật cười luôn. Ơ hơ? Có gì mà phải cười nhỉ? Nhưng rồi anh ta cũng không đứng chỗ tôi nữa.
...
- Sắp hết giờ làm bài rồi.
Anh ta đứng chỗ tôi cũng gần 10 phút, còn 5 phút sao mà kịp đây?
- Lúc này bạn nào quay ngang quay dọc là hủy bài nhé.
Này là cố tình phải không?
Không còn cách nào khác, tôi đành viết tạm vài chữ vào.
...
Đến hôm phát bài, con 4 xinh đẹp nằm gọn trong bài của tôi. Ôi trời ơi, tôi cũng biết trước là mình sẽ bị điểm kém nhưng không nghĩ lại như vậy.
- Lớp mình có vài bạn bị điểm kém, lần sau các bạn phải cố gắng hơn.
Thầy nói mà cứ nhìn vào tôi.
...
- Thầy ơi, đợi em chút.
Ra về tôi đuổi theo thầy, chắc các bạn cũng đoán được mà.
- Có việc gì à?
- À.. Em định hỏi thầy là bài kiểm tra của em sao lại thấp vậy ạ?
- Cái này không phải hỏi chính em sao? Thầy nhướng mày nói với tôi.
- Nhưng thầy ơi, coi như là thầy nhân nhượng cho em một lần thôi. Được không thầy?
- Lần trước tôi đã nhân nhượng cho em rồi.
- Lần nào ạ?
- Cái lần em giả vờ đau bụng ấy. Thầy mỉm cười nói với tôi
Ủa???
- Tưởng tôi không biết mấy trò mèo này của em ư? Lần sau tôi hi vọng sẽ không thấy em làm mấy trò đấy trước mặt tôi.
:)))))))
- Dạ vâng, em xin lỗi, nhưng thầy giúp em lần này đi.
- Ngày mai ở lại, tôi đưa bài kiểm tra mới cho em.
Ơ??? Tôi tưởng được nâng điểm chứ.
...
Hôm sau tôi ở lại để nhận bài kiểm tra, nhưng cả lớp chỉ có tôi với thầy.
- Thầy không đi họp ạ?
- Đi họp để cho em một mình ở đây à?
- Hâha, thầy yên tâm, em không sợ đâu, thầy cứ yên trí đi họp đi.
- Tôi không có ý đó. Ý tôi là để em một mình ở đây để em chép tài liệu à. Thầy vừa cười vừa nói.
M.óa!!!
Tôi ngồi hết 15 phút vẫn không xong. Chưa kể cái người nào đó cứ ngồi trên kia vừa chấm bài thỉnh thoảng lại nhìn tôi.
- Vẫn chưa xong ư?
Thầy bước tới cầm bài tôi lên.
- Thầy ơi, đề khó quá.
- Khó? Tôi đã nhân nhượng đưa đề dễ cho em rồi đấy.
- Sao thầy không nhân nhượng nâng điểm em lên cho nhanh.
- Đ.ộc mồm đ.ộc miệng. Thầy vừa cười vừa gõ đầu tôi.
...
Tôi và thầy giáo dạy Lý này rất có duyên với nhau, lần nào cũng phải chạy đi xin điểm :))
- Em đi xin điểm với tất cả các thầy cô à?
- Thầy nghĩ sao vậy? Chỉ có môn này thôi đấy.
- Em ghét môn này vậy sao?
Còn phải hỏi à?
- Không hợp thầy ạ.
- Em có g.hét tôi không?
??? Tôi cũng muốn nói không hợp lắm nhưng nhìn ánh mắt có vẻ như đang mong đợi của thầy thì bị nghẹn lại.
- Sao ghét cho được ạ.
- Nhưng ánh mắt em đang nói rằng em rất ghét tôi.
- Thầy cứ đùa. Em quý thầy không hết ý chứ.
Thầy cứ nhìn tôi cười mãi. Ngại!
....
- Sắp đến Tết rồi, lớp mình có ai đã chuẩn bị đồ chưa?
Ái chà, hôm nay ông thầy này còn trêu đùa với lớp tôi cơ. Lớp cứ nhao nhao hết cả lên. Tự dưng tôi cũng hứng lên trêu lại thầy
- Em chờ thầy mua cho em ạ.
Cả lớp cười ầm lên mà thầy cũng cười.
- Cuối giờ tôi đưa em đi nhé.
=)))) Aaa tôi ngại đỏ cả mặt, thế mà lại bị trêu lại.
...
- Nào em muốn mua gì? Đột nhiên thầy từ đâu đi ra hỏi.
- Dạ?
- Không phải em nhờ tôi mua đồ hộ sao? Em thích gì? Thầy tươi cười nhìn tôi.
- Em trêu thầy thôi mà, không lẽ thầy tưởng thật ạ?
- Mọi lời nói của em tôi đều không cho là đùa.
???
...
Nguồn: Viết lách mỗi ngày-Genz
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Thanh Hoá,00:39 29/1/2022
Hmm cuối năm r nhỉ,1 năm trôi qua ngồi nhìn lại
1 năm lẫn lộn vui buồn như mọi năm đi
Vui trước nhỉ :D
Quyết định tham gia diễn đàn có lẽ là bước ngoặt trong cuộc sống,nó cho tôi thêm nhiều đồng đội mới hơn hẳn là "bạn thân" đi với những cuộc chuyện xuyên đêm,tâm sự dày mỏng trên trời dưới đất.Hơn hẳn là thêm nhiều bài học mới,kỹ năng mới hơn.Lại 1 cái giải kk
Buồn đc rồi chứ,vui nhớ thì ít mà buồn nhớ thì nhiều
năm nay cuối c3 r,thi hsg 2 lần cơ mà 2 lần đều kk cả thầy cô đều nuối tiếc cho mình,bảo mình chưa nỗ lực đúng thật tôi luôn cảm thấy mình vậy mặc dù chả biết sửa sao cả haha bất lực
Làm việc trong team những tôi có vẻ khác biệt có lẽ mn biết nhưng ko nói ...nhiều lúc cx muốn lao ra mà chửi nhau mà vì nhiều lí do nên thôi
Vài dòng để dưới dành cho chj nếu chị đọc được coi như là ý trời đi haha...còn ko xem như ta vô duyên đi
Base 64
Mã:
Q2jhu4sgdOG7q25nIG7Ds2kgdmFuaCBk4bqhbyBuw6B5IGdow6kgYm94IHRvw6FuIG5oaeG7gXUgY2jhuq9jIGNoaiBjeCBt4budIG3hu50gxJFp4buBdSBqIMSRw7Mgbmjhu4ksZW0gdOG7q25nIGLhu7FjLGdp4bqtbiBjaGogdsOsIGPDoWkgaMO0bSBtw6AgZW0gxINuIHRy4buFIGRlYWRsaW5lIHRyb25nIGtoaSBlbSBjaMawYSBo4buBIGJp4bq/dCDEkeG6v24gbsOzLGVtIHThu6tuZyB2aeG6v3QgdsOgaSBkw7JuZyDEkeG7i25oIGfhu61pIGNo4buLIG5oxrBuZyB0aMO0aSBlbSBz4bujIG7DsyBsb+G6oW4gbMOqbiBs4bqvbS4uLm5oxrBuZyBoIGVtIHPhuq9wIG5naOG7iSBkw6BpIGjhuqFuIHLhu5NpLGPDsyBs4bq9IGzDoCBuZ2jhu4kgaOG6s24uRW0gbXXhu5FuIGNodXnhu4NuIMSR4bq/biBib3ggdG/DoW4sdOG6oWkgc2FvP2VtIG1vbmcgY8OzIDEgbsahaSBtw6AgZW0gY8OzIHRo4buDIHRob+G6o2kgbcOhaSB24buBIG3hu41pIG3hurd0ICxraMO0bmcgw6FwIGzhu7FjIG5oYXUgYuG6sW5nIGPDoWkgVHLhu4UgZGVhZGxpbmUsxJHhu5NuZyDDvSBsw6BtIHZjIG5ow7NtIHBo4bqjaSBjw7Mgc+G7m20gbXXhu5luIG5oaeG7gXUgbMO6YyBjaOG7iyBjeCBjaOG7i3Ugw6FwIGzhu7FjIHThu6sgdHLDqm4geHXhu5FuZyAsZW0gaGnhu4N1IG5oxrBuZyBlIGtvIGdp4buRbmcgbmjGsCBtbiBlIGtvIGTDuW5nIMSRdCxsacOqbiBs4bqhYyBrbyBk4buFIGfhu41pIGzDoCBwaGnhu4FuIHBo4bupYyDEkWkgY8OybiBu4buvYSBlbSBiaeG6v3QgcuG6pXQgbmhp4buBdSBjaHV54buHbiBuaMawbmcgZSBrbyBr4buDIGNoaiBjaGogYmnhur90IHThuqFpIHNhbyBrbyB04bqhaSBjaGogbHXDtG4gbMOgIDEgbmfGsOG7nWkgY2jhu4kgdGluIGLDqm4gdHLDqm4gbcOgIGtvIG5naGUgYsOqbiBkxrDhu5tpIG5oaeG7gXUgbMO6YyAuLi5tw6AgdGjDtGk=
Vui buồn lẫn lộn thế đấy....Cảm ơn tất cả những người bạn mới của tôi @Phạm Thúy Hằng @Xuân Hiếu hust @vangiang124 thời gian qua đã cho tôi những trải nghiệm,bài học tuyệt vời
Muộn r cx mệt quá ngủ thôi mai còn call team nx =))
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Lỡ
Cô và anh là bạn thân, 2 người học với nhau từ cấp 2 lên cấp 3.
Hôm ấy, anh lau nhau với cô
“Giúp tớ”
“Giúp gì?”
“Tớ thích cô bạn kia kìa, cậu giúp tớ nhá”
Cô lườm, khinh bỉ
“Thích thì đi mà nói, tớ không giúp”
“Đi mà, chị hai”
Anh nài nỉ cô, mắt long lanh. Cô bất lực nói
“Được, được, tớ giúp cậu”.
Anh đưa túi đồ ăn cho cô, nhờ cô đưa cho cô bạn kia. Cô nhăn mặt
“Tớ làm bạn với cậu bao nhiêu năm, khó lắm mới ăn được chầu đồ ăn của cậu. Cậu vừa thích cô ấy, cậu muốn biến cậu ấy thành heo đấy à”.
“Hihi....”
Cô chán ghét, đem đống đồ ăn đi tìm cô bạn đó, bụng nghĩ thầm: “Ốc bã đậu, rõ là tớ thích cậu, cậu lại nhờ tớ đi tán gái hộ cậu, cậu bị điên à!!”.
Nhưng khi cô đưa cho cô bạn kia, cô bạn ấy chỉ bảo: “Không ăn đâu, tớ không quen ăn đồ ngọt. Hay cậu cứ giữ lấy mà ăn, cứ coi như tớ nhận rồi là được”.
Cô thầm nghĩ: “Thôi thì 'crush của crush' không ăn thì mình hưởng thôi”. Cứ thế hết lần này đến lần khác, cô đều xử lí đống đồ ăn anh mua cho crush.
Hôm trước, anh nói anh đi theo đội leo núi của anh. Khoảng 1 tuần, anh mua đống đồ ăn, để cô gửi cho crush anh đủ một tuần. Anh hí hửng bảo
“Đợi tớ về, tớ sẽ tỏ tình với cậu ấy”.
Để lại trong cô nổi buồn sâu sắc
Chiều hôm ấy, cô ở sân thượng, hóng gió, ngồi xơi đồ ăn anh gửi cho cô bạn kia. Cô bạn kia bỗng lờ mờ xuất hiện, lên tiếng
“Tớ ngồi đây được không?”
“Được chứ!”
Cô ấy bảo: “Cậu và cậu ấy tiến triển sao rồi?”
“Hả? Cậu nói tớ với ai?” - Cô ngạc nhiên
“Cậu không biết gì sao?”
Cô ngơ ngác, hả mồm, lắc đầu, nghi hoặc. Cô bạn kia nói tiếp
“Cậu không biết gì à? Thật ra, những món đồ ăn đó không phải mua cho tớ, mà mua cho cậu đó”.
Cô không hiểu, hoang mang, cô gái kia nói tiếp:
“Cậu thấy hôm mà bắt gặp tớ với cậu ấy ở hành lang không?”
Cô gật đầu
Cô ấy nói tiếp
“Cậu ấy nhờ tớ, khi cậu tới đưa đồ thì đừng nhận, bảo cậu cứ giữ mà ăn. Chứ thật ra, anh họ tớ thích cậu đấy”.
Cô ngạc nhiên, trố mắt. Nhưng lát sau lại rất vui mừng, hí hửng, chờ cậu ấy về
Tuần sau cũng trôi qua nhanh chống, cô chạy ra ngoài bãi đổ xe chờ đoàn xe về. Lần lượt bóng người bước xuống, mặt ai cũng buồn bã. Lạ nhở?
Cô vẫn cố tìm hình ảnh cậu trong đó, người cuối cùng là đội trưởng của câu lạc bộ leo núi. Tiền bối vừa thấy cô, liền tiến tới, cô hỏi
“Cậu ấy không về cùng mọi người sao?”
“Thật xin lỗi, lúc leo núi, xảy ra sự cố nên......”
Cô lay cánh tay đội trưởng
“Nên sao ạ...?”
“Cậu ấy rơi từ trên cao xuống... Cậu ấy không còn nữa rồi, không thể về nữa rồi...”
Tất cả những lời nói về sau, cô không còn nghe gì nữa. Đầu trống rỗng, không thốt nên lời, hơi thở nặng nề, nước mắt cứ lăn dài.
Tình yêu của họ tại sao chưa kịp chớm nở thì đã vội tàn. Có phải nhẫn tâm quá rồi không?
Nguồn: ngôn tình thanh xuân
 

Elishuchi

Cựu Mod Vật lí
Thành viên
13 Tháng mười 2015
2,240
2,921
479
Thanh Hoá
github.com
Thanh Hóa
✎﹏ ๖ۣۜTHPT❄๖ۣۜTriệu❄๖ۣۜSơn❄④ღ
Chàng trai của tôi
"Hôm nay anh có chuyện gì à?"
"Không anh ổn".
"Nhưng anh chưa cạo râu".
Anh đưa tay sờ nhẹ cằm, mặt hơi lộ chút lúng túng.
"Anh chưa bao giờ đi với em mà quên cạo râu cả".
"Em để ý à?".
"Để ý chứ, anh quên giờ anh là người yêu của em rồi hả. Từ giờ, em sẽ để ý người yêu của mình kĩ hơn".
Anh cười.
Anh và cô quen biết đã lâu, mới đây thôi cả hai đã có một cuộc theo đuổi, cụ thể người theo là cô và người đuổi là anh. Anh không tin vào tình yêu, càng cố chấp hơn với niềm tin đó khi mà mối tình 5 năm của anh tan vỡ, ngay cái lúc mà anh đã cầu hôn người ấy. Rồi anh gặp được cô, cả hai trở thành bạn, ai cũng sẽ gặp được một người có thể hợp ý và lắng nghe nhau những lúc mình cần nhỉ? Và mối quan hệ của họ bắt đầu như vậy. Cho đến một ngày cô bất chấp tất cả để giúp anh xóa đi cái ý nghĩ không tin vào tình yêu ấy.
"Anh hững hờ với em lâu như vậy, sao em không bỏ cuộc".
"Ngốc thế, anh làm con gái người ta tương tư rồi bắt cô ấy quên anh đi. Chả khác nào con người ta ăn để sống anh lại bảo thôi đừng ăn nữa".
Anh không nhắc về người cũ, cô cũng chưa bao giờ hỏi. Đôi lúc, cô thấy ánh mắt anh chợt buồn khi vô tình xem một thứ gì đó trên mạng, thứ đó hẳn đã khiến anh gợi nhớ lại những kỉ niệm. Nhìn anh như vậy, càng làm cô muốn mình phải cố gắng hơn nữa để khiến tình yêu của mình lớn, thật lớn hơn nữa, có thể che lấp cả những nỗi buồn, khoảng trống và những tổn thương bên trong người con trai ấy.
"Tại sao em yêu anh?"
Đôi lúc anh sẽ hỏi như vậy, một người từng bị tổn thương trong tình yêu, hẳn mở lòng đã là một việc khó khăn, khó khăn hơn nữa khi một lần nữa trao hết niềm tin cho một người khác.
"Em yêu anh, vì anh xấu xí, rất vô tâm, đôi khi khó hiểu, hơi vụng về, nấu ăn thì dở ẹt,...Để anh yêu người khác thì tội cho cô gái đó lắm, nên cô gái này sẽ cao thượng mà cướp anh làm của riêng và cất kĩ vậy".
Một ngày mùa đông lạnh buốt da thịt. Anh giận dỗi khi cô ra ngoài mà mặc váy ngắn ngang gối.
"Anh không biết các cô gái là gì? Là siêu nhân à? Trời thì lạnh tê tái mà vẫn có thể mặc cái váy ngắn như vậy ra đường à?"
Cô cười khúc khích, vì bắt đầu thấy anh quan tâm mình hơn, đôi lúc còn hay ghen vô cớ như trẻ con, những lúc vậy, mặt anh ửng đỏ tỏ vẻ giận dỗi. Đúng là người đàn ông trưởng thành chính chắn, chỉ có thể trở nên trẻ con khi ở cạnh đúng người con gái họ yêu, mang cho họ sự tin tưởng. Và ngược lại, người con trai trẻ con sẽ trưởng thành và chính chắn khi gặp đúng người con gái họ muốn bảo vệ. Cô vui vì đã chinh phục hoàn toàn được chàng trai có trái tim lạnh như băng nam cực này, lớp băng đó, hẳn đã vì tình yêu của cô mà tan chảy...
"Mẹ bảo đưa em về nhà chơi".
"Thật á? Nhưng mà...em hơi lo, anh sẽ không bỏ em ở dưới bếp cùng mẹ anh ngày đầu tiên ra mắt chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, có anh hỗ trợ. Mẹ anh nhất định sẽ thích em, người mà con trai mẹ đã chọn, sao có thể không ưng ý được chứ".
"Em tin anh".
"Nhưng mà...em sẽ không bỏ rơi anh ở phút cuối cùng chứ?"
"Ngốc, bổn cô nương đã nói sẽ chịu trách nhiệm cả đời với anh, sao có thể mất uy tín vậy được chứ".
"Đôi khi anh chẳng biết là anh đang bảo vệ em hay em đang phải bảo vệ anh nữa. Có đứa con gái nào mạnh mẽ hơn cả chồng mình không?".
Cả hai cười sặc sụa.
Rồi lễ cưới cũng diễn ra...
Đôi lúc kết thúc một câu chuyện buồn là để bắt đầu một câu chuyện mới hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn. Và tình yêu như một món ăn vậy, tìm được món ăn để hợp khẩu vị thì sẽ cảm thấy ngon, có ăn hoài cũng không chán, lâu lâu lại thêm gia vị vào ấy, đậm nhạt tùy tâm trạng...
Nguồn :Viết Lách Mỗi Ngày - GenZ
 
Last edited:
Top Bottom