Văn [Cuộc Thi Viết]- Nơi gửi bài dự thi Viết Về Mùa Xuân

Status
Không mở trả lời sau này.
E

emtrongmattoi99

Mùa xuân

Họ và tên đầy đủ : Hồ Như Tiên
Tên đăng nhập diễn đàn:emtrongmattoi99
Nơi ở: xã Mỹ An ,huyên Thạnh phú, tỉnh Bến Tre
email:emtrongmattoi99@yahoo.com.vn
Ngày tháng năm sinh:27/5/1993



HOA MAI VÀ TUỔI TRẺ

Sinh ra giữa mùa xuân nắng ấm
Đã qua rồi cái lạnh muà đông
Nên tôi sống trong muôn hạnh phúc
Thật bình yên và chẳng bão giông.

Tôi lớn lên ở khắp mọi nhà
Nên tôi sống, sống cho tất cả
Cho non sông nước Việt Nam ta
Nguyện dâng đời bằng những cánh hoa

Vào mỗi sáng binh minh nắng ấm
Nghe nàng xuân gõ cửa muôn nhà
Tôi cũng muốn góp những sắc vàng
Cho đất nước càng thêm tươi thắm.

Tôi muốn gửi hương thơm vào gió
Cả sắc vàng vào khoảng bao la
Dù tôi nhỏ nhưng tôi vẫn là
Hoa mai hạnh phúc nhất loài hoa.
 
N

namhv

và có cả những thầy cô giáo chưa từng biết mặt...
Ngày cuối năm, con người dường như sống nhanh hơn,để đón trào một mùa xuân mới lại về.
Mùa Xuân, thường gắn liền với tình yêu, sự sống, và ước mơ.Mùa xuân khởi đầu cho sự thành công,Chúc cho hocmai,vn mãi mãi thành công!
 
Last edited by a moderator:
D

duoisam117

Họ và tên: Hoàng Thị Bích Thủy
Nick 4r: duoisam117
Nơi ở: KG
Mail: sahabatu@yahoo.com
Năm sinh: 1994

Một buổi chiều nắng nhạt, con gái với tà áo dài trắng tinh tung tăng đạp xe về nhà. Con gái sẽ kể với mẹ câu chuyện hôm nay thằng bạn thân nhất của nó đã tranh việc mượn thêm chổi khi nó lấy cớ ghé ngang lớp một ông anh bí mật đã cho nó mượn sách. Nó sẽ huyên thuyên với mẹ đủ điều và kể tội thằng bạn nó. Nhưng sao vừa về đến nhà thì mọi suy nghĩ của nó đều ngưng bặt, nó ngơ ngác nhìn quanh nơi có cây mai đã tỉa trụi lá. Đứng hồi lâu và nó bắt đầu gọi mẹ. Mẹ nó đang xếp cái gì đó vào một cái keo. À là củ kiệu ấy mà... Tết nào chả thế... Tết ư? Nó lại một lần nữa ngơ ngác trước từ “Tết”. Đã Tết rồi cơ à? Nhìn lên lịch đã là 15 tháng Chạp. Hàng năm, nó vẫn háo hức chờ đến ngày này để được tỉa lá mai, được muối củ kiệu với mẹ, năm nay nó bận học. Phải rồi, đã mấy ngày hôm nay... Có chắc nó quá vô tâm hay là nàng xuân vốn e thẹn kia đã đến thật nhẹ, thật khẽ đến nỗi nó không nhận ra...

“Tiếng lộc cựa mình như giục giã
Thời gian hối hả đuổi mùa đông...”​

Mới sáng nay, nó bắt gặp một chiếc ghe thật lớn chở đầy ắp những chậu hoa còn đang e ấp những nụ bên cạnh những tán lá xanh mơn mởn. Nó biết tất cả những loại hoa trên chiếc ghe đó. Này nhé, kia là chậu Cúc vạn thọ, trên nóc ghe là những chậu Cát tường, to uỳnh như thế kia chỉ có thể là những chậu Bó xôi mà thôi, chậu ớt kia trái xum xuê, nhỏ nhắn, khi chín, nhìn dễ thương phải biết,... Dịp Tết nào mà nó chả được cùng mẹ ra chợ hoa, nên tên hoa Tết nó như thuộc gần hết. Còn nhớ như in hồi bé xíu, nó có chen được với ai đâu thế nên được ba cho cưỡi cổ... Giờ lớn rồi, chỉ có thể nắm tay mẹ thôi, tự nhiên nó lại thấy ghen tỵ với những đứa trẻ đang cưỡi lên cổ ba chúng, đã có lúc nó hỏi ba rằng nếu nó bé như khi xưa ba lại cho nó cưỡi lên cổ như khi ấy nữa không?. Ba nó cười rồi xoa đầu nó, ba nói ba sẽ rất sẵn sàng nhưng giờ nó không thích nữa. Qua một cái Tết nó sẽ lớn thêm một tuổi phải trưởng thành hơn, chín chắn hơn trước chứ nhỉ...? Giờ điều nó quan tâm là bộ áo bà ba con nhỏ trạc tuổi nó trên chiếc ghe đầy hoa kia đang mặc. Chiếc áo ấy nó thấy nhiều lần rồi mà chỉ toàn trên ti – vi hay ở những quán ăn đồng quê thôi, nó cũng thích chiếc áo ấy và có dịp nó sẽ mặc, dù chỉ một lần thôi khi ấy nó sẽ là một thiếu nữ vùng sông nước chính hiệu....

23 Tết, tiết trời chỉ còn se lạnh vào buổi sáng hòa cùng làn sương mát lạnh khẽ tựa trên những nụ hoa chực hé mở. Hôm nay là buổi học cuối cùng của năm chú Trâu, lớp nó 36 thành viên là có đến hơn nửa lớp là các bạn từ dưới huyện lên, những ngày học trước thì suýt khóc vì nhớ nhà, còn hôm nay lại lưu luyến không nỡ rời xa đám bạn vừa quen. Buổi liên hoan lạ thật, lớp nó chẳng ai nói nhiều những đôi mắt ngấn nước, trao vội cho nhau những cái ôm siết chặt. Ban đầu nó khó chịu với cái cảm giác ấy, chỉ xa nhau hai tuần mà rồi sẽ gặp nhau nhanh thôi mà các bạn ấy cứ làm quá lên. Nhưng khi nghe thằng bạn hôm trước mới ban cho nó một trái banh như trời giáng thông qua bàn chân mà các anh lớp 12 Lí (vô địch năm ngoái) phong là chân sút thần sầu hứa sẽ mang tặng nó một chú cào cào bằng lá dừa và chúc nó “Bạn ăn Tết dzui dzẻ nha” kèm một nụ cười không thể tươi hơn được nữa thì nó là người đầu tiên bật khóc, nghĩ lại nó còn thấy xấu hổ... rồi sẽ gặp lại nhau năm ông Hổ mà sao lại khóc. Tự nhủ rằng: “Ăn Tết vui vẻ các bạn nhé, năm sau nếu có dịp đám trẻ thành phố tụi tui sẽ về thăm quê các bạn, trải nghiệm buổi ăn cá rô nướng ở cánh đồng bao la, bất tận ở Hòn Đất của bạn Dương nè, vị mặn nồng của muối biển ở đảo Hòn Tre của bạn Thái và sẽ ăn trụi vườn trái cây của nhà bạn Cường. Lúc ấy đừng trách lũ thành phố chúng tui ham ăn đó nha”.

27 Tết, đường sá thay đổi nhiều lắm, nó nhận thấy thế bởi từ ngày nghỉ đến nay chỉ toàn ở nhà giúp mẹ dọn nhà và còn phải giải quyết hết núi bài tập Tết kia chẳng còn thời gian ra đường. Đông đúc hơn, vội vã hơn, nhưng có chút gì đó mà nó không thể diễn tả được... Không giống những đợt kẹt xe do giờ cao điểm, không vội vã như lúc mọi người mong về nhà thật nhanh sau một buổi làm việc mệt nhọc, cái không khí ấy khiến người ta phải náo nức, phải hồi hộp tưởng chừng nín thở, và nếu phải đứng một chỗ vì kẹt xe thì họ lại vui vẻ, chào hỏi thăm nhau: “Tết này nhà chị chuẩn bị đến đâu rồi?”, “Cái chậu Vạn thọ này đẹp đấy, anh mua ở đâu thế?”,... Một điều đáng ngạc nhiên! Cây trạng nguyên nhà nhỏ bạn bỗng rực cháy một màu đỏ rực rỡ, nó khẽ mỉm cười, mấy cái cây ấy nó với nhỏ bạn năm ngoái hì hục cả buổi ngoài chợ mới mang được về nhà, mua chẳng phải chưng ngày Tết mà vì cái tên đặc biệt và cả cái màu đỏ nhiệt huyết kia nữa. Sau Tết, nó chả chịu ra thêm đợt lá đỏ nào nữa báo hại nhỏ bạn phải nài nỉ ba đừng nhổ bỏ, giờ thì cái màu đỏ kia sẽ là màu may mắn cho cả năm nhé. Nhà của bác bán bánh mì trước cổng trường nó mới chuyển đến học đã được các anh chị tình nguyện viên sửa để bác đón Tết, còn nhớ trận mưa tháng trước cuốn mất cái nóc khiến nhà bác đã nghèo lại càng nghèo hơn, có mỗi thằng con trai làm công nhân ở Sài Gòn lương chả được bao nhiêu, còn bác thì đã già yếu. Biết thế, đám bạn lớp nó sáng nào cũng mua bánh mì giúp bác mặc dù một số đứa đã ăn sáng từ nhà rồi. Hy vọng Tết này con trai sẽ về đón Tết với bác để bác không còn cô đơn.

Chiều, nó đi lễ hội hoa cùng lũ bạn, năm nay có thêm nhiều loại cây mới và lạ nữa... nó rất thích. Những chậu Hướng dương lùn, có những cái hoa bé tí tẹo rất xinh. Lại có thêm những cây sung to đến nỗi được các bác nghệ nhân kết thành một chiếc dù to có thể che cho 10 người, nào là hồng tỉ muội nhé, lại có cả cẩm chướng, đồng tiền nữa cơ, có loại hoa mới nó hỏi quá trời luôn may được một anh rất sẵn lòng trả lời, giới thiệu đầy đủ, thuyết phục... và cuối cùng thì... nó mua được một chậu hạnh nhỏ nhắn nhưng nhìn rất vững chãi, chi chít những trái chỉ nhỉnh hơn hòn bi của mấy thằng con trai một tí nhưng mọng nước nhìn mà... phát thèm. Mãi đến 10h tối nó với lũ bạn mới chịu về, khi ấy bắt gặp những cô chú nhân viên của Công ty môi trường đô thị làm việc, nhìn thấy cảnh ấy chỉ chực tuôn nước mắt, cái này còn phải làm đến Giao thừa kia. Năm ngoái đón Giao thừa cùng với ba mẹ, xem bắn pháo hoa tại Khu lấn biển, nó thấy thế mà. Thật xứng đáng với màu áo của chú ong chăm chỉ. Nó mong sao năm nay ý thức mọi người nâng cao, đường sá sẽ sạch rác để cô chú được về đón Tết sớm hơn cùng gia đình không phải ngậm ngùi ăn Tết ngoài đường cùng với chổi và thùng rác trong đêm, rét không phải vì lạnh mà vì xa gia đình để trả lại vẻ đẹp cho đô thị.

29 Tết, đất trời miền Nam dạo này lạ, trời se lạnh về đêm và kéo dài mãi đến sáng hôm sau, nó nghĩ chắc cũng khá giống tiết trời miền Bắc, để rồi những đôi lứa có dịp mà khoác vai mà siết tay nhau thật chặt khi đi trên đường. Một sớm mai, có những giọt sương như ngủ quên trên cánh hoa nào đó bỗng rơi xuống bàn tay êm ái của đất mẹ để được nâng niu, ấp ủ... Trở về là miền Nam khi về trưa. Chao ôi! Từng giọt nắng ấm khẽ rơi mình hòa cùng sắc vàng của hoa mai khiến người ta nghĩ đến sắc óng, vị ngọt của mật ong xứ U Minh Thượng. Giờ nó chuẩn bị lá chuối để tối gói bánh tét cùng các cô các dì, nó chậc lưỡi... mong sao năm nay trình độ gói bánh sẽ khá hơn, nghĩ đến năm ngoái cho ra lò cái bánh tét to đùng như bắp chuối được làm ra từ đôi bàn tay bé xinh, bị các dì trêu quá trời nó lại ngán ngẩm. Về chiều, nhà nào cũng bắt đầu bắc bếp luộc bánh. Tay các dì cứ thoăn thoắt cho nếp, cho đậu, thịt hoặc chuối rồi lại thoăn thoắt quấn lạt tre. Nhìn thì dễ òm nhưng tận tay làm mới biết không phải dễ, gói bánh nhưng tay phải thật nhanh thật khéo để nếp không rơi ra ngoài và phải gói sao cho thật chặt khi ăn mới ngon. Nó mừng hết biết khi gói được cái bánh kích thước chỉ bằng một nửa năm ngoái. Nhưng vẫn bị các dì trêu là chưa khéo tay. Nó mặc kệ, chỉ cố được đến đấy thôi. Tiếng lửa cháy lép bép nhẹ ru nó vào giấc ngủ.

Nhanh ghê, đã 30 Tết, thế nhưng các cô bác bán buôn ngoài chợ vẫn còn ở lại hy vọng kiếm thêm đồng tiền để về lo cái Tết đầy đủ hơn cho các con. Tại các chợ hoa người ta đang thu dọn để về nhà với nỗi lo không biết có kịp đón Tết cùng các con hay không... nhưng vẫn cố nán lại để vớt vát thêm mấy chậu hoa cho con cái có cái Tết đầy đủ bằng bạn bằng bè. Trên sông thuyền ghe vẫn đang tấp nập ngược xuôi theo dòng hối hả về nhà cho kịp Giao thừa với gia đình. Một mùa xuân lại đến, Giao thừa đã cận kề, có những đứa con xa quê không có dịp sum họp cùng gia đình, hãy gửi cho họ một chút nắng vàng của miền Nam, chút hồng phai của cành đào miền Bắc, chút vị ngọt của bánh chưng chấm mật của miền Trung... để họ bớt tủi. Đối với những người tha hương, hãy sẻ chia cho họ chút vị ngọt của ngày Tết bởi vì:
Người đi xa ai cũng nhớ…”
Họ nhớ, một nỗi nhớ da diết về quê hương, sứ sở nơi họ đã sinh ra, được ấp ủ, đùm bọc để mà lớn lên thành người, rồi những ngày Tết lại phải xa quê để lại nỗi nhớ khôn nguôi trong kí ức
Hãy nhìn nào, phía trước kia là cả đất trời rực màu cờ đỏ sao vàng, màu cờ như hân hoan chào đón một mùa xuân mới, thêm một mùa xuân của độc lập, của tự do:
“Năm qua thắng lợi vẻ vang,
Năm nay tiền tuyến chắc càng thắng to.
Vì độc lập, vì tự do,
Đánh cho Mỹ cút , đánh cho nguỵ nhào.
Tiến lên! chiến sĩ, đồng bào,
Bắc - Nam sum họp, Xuân nào vui hơn!”
----------------------------------------------------------------------------
Một năm mới cận kề...
Kính chúc quý thầy cô giáo
một năm mới dồi dào sức khỏe,
thầy cô sẽ là mũi tàu chỉ hướng cho chúng em
mở ra một tương lai tươi đẹp
Thân chúc các thành viên của diendan.hocmai.vn
đón một mùa xuân an lành, vui vẻ, an toàn, học hành ngày một đi lên,
thực hiện những ước mơ còn dang dở...:D
@ anh phamminhkhoi: em thích nhất đoạn này:
để rồi nâng niu một cánh hoa đào, cất giữ thật cẩn thận trong vali mang vào bên trong ấy, để cùng phô hương phô sắc với sắc hoa mai rực rỡ của nắng xuân miền Nam.
Chắc anh không phải chuyên văn đâu nhỉ :-?
Con trai lãng mạn một tẹo cũng tốt :D
 
Last edited by a moderator:
T

trinhluan


Họ và tên : Trịnh Văn Luân
Nick HM : trinhluan
Nơi ở : Hà Nội
Email : trinh_van_luan9x@yahoo.com.vn
Sinh : 17/9


Mùa xuân đã về trên những cành lá khoe hương đua sắc, chim én đã về báo hiệu một mùa xuân đang tràn về từ phương bắc xa xôi nào đó. Đông qua thì xuân đến, mọi thứ dường như đã có quy luật của nó, quy tròn lại lại trở về với vòng tròn đồng tâm. Đời người ta mùa xuân năm nay đến rồi lại đi, nhưng mỗi mùa xuân của đời người lại khác.
Nhà thơ Hồ Xuân Hương đã có những tiếng gào thét tự đáy lòng mình thương tiếc chi mùa xuân của mình:

"Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại
Mảnh tình san sẻ tí con con".

Trong sâu thẳm của mỗi người, mùa xuân đến dường như mang theo một cảm xúc rất đặc biệt, khó nói và khó diễn tả để thốt ra bằng lời với ngôn ngữ văn chương. Ai đó đã từng nói" Mùa xuân đến là lúc người ta mang đến cho nhau những lời chúc yêu thương và cả những ước muốn tha thiết năm mới thành công và hạnh phúc.
Xuân đã về tự khi nào làm cho lòng người hối hả hơn, đường phố dường như tấp nập hơn với những dòng người sắm tết và có cả những con người đang lo cho cuộc sống mưu sinh, tết này con có quần áo mới không?
Xuân đã về rồi đấy, sao có những mùa xuân mà có những con người cả đời, hình như cả đời chưa bao giờ có được cái tết gọi là hạnh phúc tràn ấm tình yêu thương.

"Xuân về trên bản em
Hoa ban nở trắng xóa xuống thềm
Mái tóc em còn vương mùi nương gạo
Để em mang về cóp nhặt những bữa ăn"

Tôi đã chứng kiến một cái tết buồn của một đứa trẻ. Tôi đã nhìn thấy em trong sáng tiết trời mùa xuân năm ấy gió lạnh , người người khăn êm gấm lụa, tay trong tay dắt nhau dạo phố, giữa dòng người tấp nập ấy xuất hiện một bóng người nhỏ bé nằm vật vờ bên vỉa hè. Tôi đã thầm nghĩ, cuộc đời sao có nhiều điều trớ trêu đến thế, đây có phải dáng dáp của cô bé trong truyện "Cô bé bán diêm" Của nhà văn nổi tiếng andecxen không?
Vật vờ, với manh áo mỏng manh, chân không giày, không dép, áo không đủ ấm để gìn giữ tấm thân gầy mỏng manh và yếu ớt ấy.
Em bé bán diêm rồi cũng sẽ lên thiên đàng với bà, nhưng để lại về hình ảnh cô bé đáng thương và sự hờn trách của nhà văn với mọi người tỏ ra vô cảm với hoàn cảnh của em.
Giá như, chỉ giá như thôi có một bà tiên nào đó xuất hiện như trong câu chuyện cổ tích kì ảo mà tôi đã được học, được đọc xuống giúp em có cuộc sống đầm ấm hạnh phúc hơn.
Liệu con người ở thế kỉ 21 này, tỏ vẻ thờ ơ với mảnh đời nghèo khổ yếu ớt ấy hay không?
Tôi đã từng hỏi với mình điều đó, lúc đó tôi còn quá nhỏ để có thể hình dung ra những điều to hơn, hạnh phúc hơn, mà lúc ý tôi chỉ nghĩ đến giá như bạn đó có đủ quần áo ấm, và được hạnh phúc bên mâm cơm sum vầy bên gia đình của mình.

Miền kí ức buồn và để lại nhiều xúc cảm bỗng trở về...
Tôi bất chợt nhớ tới bài hát "Đứa bé mà tôi đã được nghe từ rất lâu rồi, nhưng chẳng hiểu vì sao Khi sắp giao thừa thì tôi lại có lúc chạnh lòng đến như thế, tại sao sinh ra em không một mái nhà, tại sao sinh ra không cho em tình người, em nào có tội gì đâu. Tôi không biết tại sao lúc đó, chỉ là một thằng nhóc bé con mà nước mắt tôi bị ướt. Mẹ tôi nói con trai không được khóc, nhưng tại sao tôi lại thế?Tôi cũng không thể giải thích được cảm giác lúc đó của mình. Đã qua bao nhiêu năm tháng rồi , đã biết bao nhiêu mùa xuân trôi qua, tôi vẫn còn có cái cảm giác hồi xưa đó. Tôi rất sợ khi đọc hay bắt gặp những cảnh đời nghèo khổ, bởi vì sao, bởi tôi không cầm được lòng, tôi không thể nào mà bình tĩnh được, tôi không biết vì sao, tất cả vì lí do gì, tôi nhớ hồi bé khi xem phim về một thằng bé trạc tuổi tôi bố mẹ nó đã mất sớm sau một vụ tai nạn, giờ đây nó chỉ ở với bà nội, mà bà nội đã già mà không thể nuôi dậy cháu nội, cuối tập phim, khi sắp giao thừa người bà đã ngóng đứa cháu của mình, nhưng người cháu đó đã không về kịp và bà đã mất..................và tôi đã khóc.... có lẽ lúc đó tôi mới chợt nhận ra rằng, bộ phim cũng có hồi kết thúc nhưng cái kết thúc nó lại buồn và để lại nhiều dư vị cho tôi đến thế, và cho đến bây giờ khi đã là một sinh viên nó vẫn ám ảnh tôi! mùa xuân của năm mới năm ấy đến với tôi như thế, không tấp nập, không ồn ào mà để lại nhiều dư vị trong lòng đến thế.

Đó có lẽ là cái tết buồn và để lại cho tôi nhiều xúc cảm đến như vậy?Tôi đã 20, hình như cái xuân xanh nó đang căng tràn đầy nhựa sống của lớp trẻ thanh niên, tôi cảm phục những thế hệ đi trước đã xả thân mình cho cuộc sống chúng ta ngày nay. Tôi đã từng hỏi mình mình cần gì bây giờ, và tôi cũng trả lời mình rằng" Đừng hỏi Tổ quốc đã làm gì cho ta, mà cần hỏi ta đã làm gì cho Tổ quốc thân yêu".
Năm nay lại một năm nữa xuân lại về . Đất trời giao hòa hơn và căng đầy nhựa sống hơn. Tôi bây giờ và tôi của ngày xưa có quá nhiều khác biệt, hiện tại đã trưởng thành hơn, đã là một sinh viên, và cần trang bị cho mình một kiến thức tốt nhất để bước vào đời.
Tôi đã nói với mình, mình còn rất rất hạnh phúc hơn những con người khác ở ngoài kia, ở bên ngoài cuộc sống lam lũ, tìm từng miếng ăn giấc ngủ.
Một mùa xuân nữa lại về, liệu mùa xuân này tôi có còn bắt gặp hình ảnh em bé mỏng manh ngày xưa? Tôi hi vọng không bao giờ tôi phải bắt gặp nữa.
Một mùa xuân mới, mùa xuân này là mùa xuân của năm 2010, mùa xuân của con số tốt đẹp, là bình an và hạnh phúc.
Tất cả chúng ta, hãy cùng nhau tạo nên mùa xuân của đất nước, là hành trang, là sự tin cậy cho thế hệ tương lai!
Hạnh phúc là được trao cho nhau những lời nói thương yêu đầu tiên vào đầu xuân năm mới.
Chúc tất cả mọi người có một năm thành công và hạnh phúc!

Thân ái và hẹn gặp lại!
 
Last edited by a moderator:
G

giotbuonkhongten

Mới

Họ và tên: Nguyễn Thị Thái Hiền
Nick 4rum: giotbuonkhongten
Email: small_ghost_299@yahoo.com
Add: Đồng Nai
Ngày sinh: 29/9


Mi
------Từng chiếc lá cuối cùng sắp ra đi để cho cây được khoác chiếc áo mới, khoác lên mình một niềm hy vọng về sức sống mãnh liệt hơn. Cũng như con người có thêm một năm đầy hy vọng vào nhiều điều mới sẽ đến với họ. Và tôi cũng thế, nhưng có bao giờ tôi thấy mình đã sống đúng với từ “mới” chưa? Mùa xuân, một mốc thể hiện sự giao thoa, sự lớn lên, và tôi thấy tôi đang dần thay đổi.

------Tết đến thì vui thật, được mùa nào là quần áo mới, được dẫn đi chơi, được ngắm những cành mai khoe sắc hay được nhìn từng đàn én lượn trên bầu trời. Nhà ai cũng đều sửa sang lại, mua thêm vài chậu bông phía trước hay có cành mai đặt vào trong nhà thì không gì bằng. Nhớ đến những cái tết lúc tôi còn là một đứa trẻ cái gì cũng ba mẹ. Cứ tới tết thì tôi lại theo anh đến nhà ngoại để chặt một nhành mai về để trưng trong phòng khách. Và tôi cũng chả làm gì ngoài việc ngồi yên để ba mẹ dọn dẹp nhà cửa. Nhưng càng ngày sự ngồi yên đấy được coi là sự lười biếng, khi tôi không còn là trẻ con nữa mà đã là một nữ sinh. Như năm nay, khi anh tôi gọi về và nói: “ Ba mẹ ơi, con năm nay 28 mới về đến nhà, không phụ ba mẹ dọn dẹp nhiều nữa rồi, phải nhờ tới bé út thôi”.
- Không, con dọn dẹp phòng của mình là mệt lắm rồi!
- Nhưng năm nay nhà mình quét sơn lại cả nhà, biết bao nhiêu thứ phải làm. Nếu nhác việc thì khỏi phải sơn lại nhà.
- Ba chả thương con tí nào, cứ bắt con làm. Nhưng để có nhà mới thì cũng phải làm thôi.
- Thương ba mới nói, khi lớn mà không biết làm thì mới thấy cái khổ của nó.
Đúng là anh hai về đón tết muộn có khác. Từ việc gói bánh tôi cũng phải phụ ba rửa lá lau lá – việc mà mấy năm trước tôi chả phải làm. Đến việc quét lại nhà, phụ mẹ chuẩn bị nhiều thứ, năm nay tôi đã phải bắt đầu làm, mà không chỉ ngồi xem tivi nữa.
Ôi! Tôi đã lớn thật rồi sao.


------Một cái “mới” mà tôi đã bỏ qua trong nhiều năm đó chính là chính tôi. Mỗi mùa xuân đến là tôi lại lớn lên, lớn về cả thể xác, tính cách, suy nghĩ... vậy mà tôi chỉ biết rằng tôi có thêm một tuổi, và chấm hết. Có bao giờ tôi băn khoăn khi tết đến mà mình chưa chuẩn bị những suy nghĩ lạc quan hơn, cách cư xử hay hơn,... hay chỉ lo cho những bộ quần áo đẹp vào ngày tết. Và khi mẹ không cho mua nhiều thì lại nhăn nhó, nặng mặt, sao tôi lại không nghĩ rằng mẹ tôi còn lo đủ điều, sao năm nào tôi và mẹ cũng phải cãi nhau về chuyện quần áo. Tôi có thật sự đã “ mới” về thái độ của mình chưa? Hay năm nào tôi cũng bị la là lười biếng, mỗi khi nghe nói dọn dẹp là lại nhăn mặt, mà chỉ lo cho cái phòng mình là đủ. Đời người không phải là sự tuần hoàn, mà tại sao tôi lại làm cho nó tuần hoàn đến thế, chả có gì là mới, thế mà tôi vẫn sống được mới hay. Tôi sợ nhìn vào những gì đi qua, vì tôi biết nó chẳng tốt đẹp gì nhiều và thật khó để rút ra những bài học nên cứ thế là tôi bước lại vết cũ, thế mà năm nào tôi cũng được nhận lời mừng tuổi toàn là xinh hơn, giỏi hơn, tốt hơn,... Chữ “hơn” ấy thể hiện ở sự so sánh cái cũ và cái mới, vậy mà bao nhiêu lần tôi làm cho cán cân ấy không cân bằng.

------Hương vị của mùa xuân xuyên qua từng kẽ lá, đung đưa cùng làn gió, đùa giỡn cùng đàn chim và soi nhẹ vào trong từng người. Cho những em nhỏ ngày càng lớn, cho những nam thanh nữ tú những điều mới đang phía trước, cho học sinh cơ hội để học tốt hơn, và ... cho tôi cũng như thế: hy vọng.

“Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi”

Mỗi mùa xuân sang tôi cũng thêm một tuổi và ba mẹ tôi cũng thế. Ba mẹ tôi không còn khỏe như trước nữa và càng ngày càng khác. Tôi thấy ba tôi bưng những viên đá để làm bếp nấu bánh một cách mệt nhọc, mà mấy năm trước đâu như vậy đâu. Mẹ tôi thì hay mệt. Phải chăng mùa xuân mang những điều mới đến cũng mang “tuổi già” đến cho cha mẹ tôi luôn hay sao. Nhưng xin mùa xuân đừng mang thêm những nếp nhăn trên mẹ, đừng mang thêm gánh nặng trên vai cha, để cha mẹ mãi khỏe để nuôi một đứa con hư, toàn làm ba mẹ buồn như tôi. Tôi biết mỗi mùa xuân sang ba mẹ tôi cũng mong cho đứa con mình phải càng lớn, càng giỏi, nhưng anh em tôi có làm cho những điều mà ba mẹ tin tưởng ở tương lai thành hiện thực?


------Một năm mới đến thì không ai là không ước mong. Bác nông dân ước được mùa vụ bội thu, ba mẹ mong con cái trưởng thành trong giáo dục, thầy cô mong học trò học tập tốt hơn, học sinh mong điểm mười được nhiều. Ai cũng ước mong vì họ tin vào năm mới. Tôi cũng tin vào một năm mới với bao điều mới chứ. Năm mới là tương lai gần đối với mỗi người – khát vọng về một năm mới đầy niềm vui, thành đạt. Tương lai là một thứ vô hình mà người ta cũng chỉ có thể nghĩ về nó. Và nó như ý muốn chủ quan khi được xây dựng trên một hiện tại là chân móng vững chắc. Ước làm chi khi chỉ sống với tương lai mà chưa lần nào nghĩ đến hiện tại. Một tương lai đang rộng mở với bao điều lạ và nó chỉ thật sự mới với những ai nỗ lực sống với hiện tại.

Xuân xuân ơi xuân đã về, có nỗi vui nào vui hơn ngày xuân đến...
Xuân xuân ơi xuân đã về, kính chúc muôn người với bao điều mong ước.
Trong hương xuân ta vẫy chào, kính chúc muôn người gặp nhiều yên vui.

------Từng tiếng nhạc vang lên làm nhạc lòng của tôi cũng rạo rực về những điều mới đang chờ đợi mình, và cũng soạn sửa lại chính mình để pha thêm vào cuộc sống những nét gọi là "mới".
 
Last edited by a moderator:
M

ms.sun

Họ tên :Nguyễn Phương Hoa
Nick trên diễn đàn:ms.sun
Nick yahoo:apple_like_sunshine
Địa chỉ: Hà Nội
Ngày tháng năm sinh :30-11-1995

Bài dự thi viết về mùa xuân

Tôi không thích mùa xuân, hay nói đúng hơn ,tôi ghét mùa xuân.Tôi ghét cái thời tiết chuyển giao giữa cái lạnh của mùa đông và cái nóng của mùa hạ mà người ta hay bảo đó là thời tiết ấm áp.Tôi ghét mưa xuân ,ghét cái sự ẩm ướt mà nó mang lại;thà rằng cơn mưa ấy nó xối xả,mạnh mẽ như mưa rào mùa hạ;dịu dàng ,mơ mộng như mưa ngâu mùa thu hay lạnh buốt tê tái như mưa mùa đông còn hơn;đằng này nó lại lất phất , mưa chẳng ướt người nhưng lại không thế không mặc áo mưa được . Mùa xuân đáng ghét còn bởi vì vào thời gian nó đến trị vì thế gian ,người ta hay tổ chức các lễ hội lớn và đặc biệt là Tết Nguyên Đán.Tôi ghét Tết bởi khi Tết đến tôi sẽ phải nghỉ học,phải xa bạn bè ,phải dọn dẹp nhà cửa,phải ngồi nấu những cái món mà người ta gọi là cổ truyền của dân tộc.Tôi cũng từng như bao người hồi bé rất thích Tết bởi sẽ được đi mua quần áo mới,đi chúc Tết và niềm vui lớn nhất là được người khác mừng tuổi nhưng bây giờ tôi đã lớn,trở thành một thiếu nữ mười lăm tuổi,cũng biết là mình lúc này không thể bám theo bố mẹ đi chúc Tết họ hàng nữa. Tết đến cũng báo cho tôi biết tôi sẽ thêm một tuổi,và năm nay lại là một trong những thời khắc quan trọng của tôi:tôi sẽ thi chuyển cấp vào cấp ba,phải xa bạn bè của mình sau bốn năm học chung với nhau .Điều quan trọng nhất mà tôi không thích mùa xuân chính là tôi nghe người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu chứ không phải mùa xuân .Tôi yêu Hà Nội ,tôi yêu quê hương của mình ,vì thế tôi chỉ thích ngắm quê mình vào mùa thu –vào mùa mà ai cũng phải công nhận là đẹp.
Tôi không thích những tác phẩm văn nghệ ca ngợi mùa xuân .Những người nghệ sĩ rất hay nói trong tác phẩm của họ rằng :họ sáng tác ra được đứa con tinh thần của mình cho khán giả là nhờ cảm hứng mùa xuân ,rồi mùa xuân rất mộng mơ,lãng mạn ,tràn đầy tình yêu thương .Tôi không tin,tôi cho tất cả đều là giả dối hết bởi nếu không có mùa xuân ,không có Tết thì những người nghèo, những ngưòi sống trong cảnh khó khăn ,vất vả ,hay xa xứ,ngoài đảo xa,….sẽ không cảm thấy tủi thân ,tự ái khi mình không có cái Tết trọn vẹn đoàn tụ bên người thân trong căn nhà ấm áp.Tôi là người sống rất thực tế chứ không bao giờ thích cái sự lãng mạn kiểu thi sĩ;tôi nghĩ bây giờ đã là cuộc sống hiện đại rồi chứ đâu phải là ngày xưa đâu ,hay đây là ở Việt Nam ,không phải là Hàn Quốc mà cần lãng mạn.Cũng vì thế mà tôi không thích,hay nói một cách chính xác tôi ghét bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của nhà thơ Thanh Hải .Tại sao khi đã nằm ốm ở trên giường bệnh rồi mà ông vẫn muốn cống hiến cái tàn lực nhỏ bé của mình cho đất nước chứ.Cuộc đời con người đâu chỉ có sự cống hiến chứ,người ta cũng phải hưởng thụ ,cứ cống hiến hết mình thì những thành quả mà mình đã tạo ra thì cho ai hưởng đây.Đã thế ông chỉ khiêm nhường muốn làm một con chim nhỏ để hót,một nhành hoa hay một nốt trầm trong bản nhạc .Tại sao chỉ ước nhỏ bé vậy,đã là người thì phải có hoài bão lớn lao chứ.Vì vậy tôi ghét những thứ liên quan đến mùa xuân .
Rất nhiều người nói”Mùa xuân yêu thương” .Yêu thương thật ư nếu vào 30 Tết,thậm chí mấy ngày tết có những đứa trẻ từ quê lên đứng ở vỉa hè bán bóng bay ,mắt nhìn lơ đãng vào không trung hoặc tủi thân ngắm nhìn các gia đình vui vẻ cùng nhau đi chơi tết.Đấy ,cái “tình thương “ mà mùa xuân đem lại đấy!
Ba ngày tết tôi chỉ ngồi ở nhà,hay đúng hơn là ngồi bên cạnh cái máy tính của mình.Tôi chẳng có gì để làm bởi chị tôi đã ngồi tiếp khách ở dưới nhà rồi.Tôi lướt net cả sáng đến giờ mà chẳng kiếm được thông tin gì hay ,chợt tôi nhìn lơ đãng vào không trung ,bất chợt tôi nhìn vào bàn học của mình ,thấy các tấm ảnh mà lớp tôi chụp chung với nhau ,tôi cứ thấy nghẹn ắng trong cổ khi hình dung đến cái ngày mà chúng tôi sẽ phải xa nhau .Ôi!Sao xót xa thế.Càng nghĩ đến tôi càng căm ghét mùa xuân .Tôi đã lên mạng ngồi than vãn nhữngđiều chẳng may đã đến với tôi trong mấy ngày tết và mong những người tôi quen trên mạng sẽ khuyên tôi ,an ủi tôi.Không ngờ họ cùng vào mắng tôi,bảo tôi không biết trân trọng những điều mình đang có ,tôi được đón tết bên người thân trong tiết trời ấm áp của mùa xuân ,còn sung sướng hơn,hạnh phúc hơn ngàn lần những người không có tết .Tôi tức giận ,ngồi gọi điện kể hết cho đứa bạn thân tôi nghe.Nó cũng mắng tôi,cho tôi là con khùng vì ghét mùa xuân .Nó bảo nhờ có mùa xuân thì cây cối mới đâm chồi ,nảy lộc,người nông dân mới có thể gieo trồng được .Nếu để ý kĩ,những chiến dịch quan trọng và thần tốc trong kháng chiến của nhân dân ta đều kết thúc thắng lợi và vẻ vang vào mùa xuân nhờ cái thời tiết mà tôi cho là “khó chịu” và”ẩm ướt”.Những người có hoàn cảnh khó khăn ,nghèo khổ tuy không có cái tết sung túc nhưng họ được đón tết trong tình người mà những nhà hảo tâm mang lại,hay những chiến sĩ ngoài đảo xa tuy không cùng vợ con đón tết nhưng họ lại cùng những người bạn ,những người đồng chí chờ thời khắc giao thừa đến .Đấy không phải tình thương còn gì!
Ở đát nước Việt Nam này có những người luôn hi sinh lợi ích của mình để cống hiến cho đất nước .Cống hiến của họ rất âm thầm và lặng lẽ vì vậy những ước nguyện mà tôi cho là “quái gở” của nhà thơ Thanh Hải chính là mong ước của những con người yêu đất nước nhỏ bé nhưng anh hùng này .Họ luôn muốn góp cái mùa xuân nhỏ bé của mình vào mùa xuân lớn của dân tộc.Ôi!Thật vĩ đại biết chừng nào!Tôi cảm thấy thật xấu hổ
Sáng nay ,tôi cùng mấy đứa bạn ra Hồ Gươm chơi,ôi thấy Hồ thật đẹp,tràn ngập rất nhiều hoa,phải chăng đây chính là những nhành hoa như ước nguyện của nhà thơ Thanh Hải?
Đi qua những con phố khác thấy Hà Nội đẹp ,đẹp lắm .Hà Nội bước vào xuân không có mùa mưa lá mà lại tràn ngập đầy lộc non ,sắc hoa .Xuân ở Hà Nội cũng đẹp chứ ,cũng dịu dàng và mơ mộng ,nhưng không giống mùa thu bởi nàng tiên mùa xuân đã tạo ra sự khác biệt rõ nét,nhưng không ai có thể diẽn tả được ,chỉ có người Hà Nội mới cảm nhận được mà thôi
Trời vẫn se lạnh nhưng không buốt nữa ,con phố nhỏ dường như đông đúc và nhộn nhịp hơn trước ,chẳng lẽ tết đã qua rồi ư?Tôi giật mình nhận ra và dâng lên chút nuối tiếc,không ,trong tôi dâng trào sự nuối tiếc mới đúng ,và có pha thêm cảm xúc hối hận vì đã căm thù mùa xuân ,thù ghét tết .Sao cứ những thứ mà đã vuột khỏi tầm tay của ta thì ta mới nhận ra giá trị của nó quan trọng với ta biết chừng nào .Thời gian ơi,quay lại đi,hãy trở về đi để tôi cảm nhận vẻ đẹp của mùa xuân mà tôi đã lãng quên…....
 
Last edited by a moderator:
H

hachiko_theblues

Họ và tên: Lê Phương Anh
Nick diễn đàn: hachiko_theblues
E-mail: oliviaken96_123@yahoo.com.vn
Địa chỉ: Hà Nội
Ngày tháng năm sinh: 8/5/1996
Bài dự thi viết về mùa xuân

Nhật kí mùa xuân yêu thương

Thời tiết thật lạ. Những ngày giáp tết năm nay trời không rét như năm ngoái, tiết trời ấm áp nhẹ nhàng với ánh nắng chói chang như các ngày hè rực rỡ. Vậy mà bỗng nhiên vào ngày ba mươi tết trời trở rét, từng cơn gió cắt da cắt thịt len lỏi vào từng thôn làng ngõ xóm. Mùa xuân này với nó chắc cũng như bao mùa xuân khác. Nó sẽ đón giao thừa bên gia đình, sau đó đi chúc tết với bố và về quê ngoại. Những ngày cuối cùng của kì nghỉ, nó tăng tốc với một đống bài tập về nhà chồng chất. Nó thầm nghĩ:"Tết cũng chỉ thế thôi, vật lộn với bài tập về nhà siêu khó, lăn ra ngủ nướng trong chuỗi ngày dài lê thê,chỉ vui máy ngày đầu thôi, tết với mình thật vô vị ." Thế nhưng, nó đã có những trải nghiệm mới mẻ trong kì nghỉ xuân năm nay, một mùa xuân tràn đầy tình yêu thương và niềm vui phơi phới.

30 tết - phút giao thừa lặng lẽ
Chiều 30 phố xá đông vui, người người tấp nập mua sắm tết. Nó lặng ngắm dòng người ngược xuôi hối hả mà chợt thấy lòng mình sao trống trơn buồn bã. Đã là mùa xuân thứ tư không có mẹ ở bên. Nó nhớ mẹ nhiều lắm, trong mỗi giấc mơ nó đều thầm gọi tên người mẹ yêu dấu. Thật gần mà sao quá mong manh. Bố vẫn thế. 4 năm bố gà trống nuôi con. Bố luôn dành cho hai chị em nó tình yêu thương vô bờ bến như để lấp đầy khoảng trống tình cảm. Chiều 30 tết, bố dắt nó và em gái ra mộ thắp nén nhang cho tổ tiên và mẹ. Năm nào cũng thế kể từ cái ngày định mệnh đó, cứ chiều 30, nó lại khóc nức nở bên nấm mộ mẹ. Bố lặng im đưa mắt hướng về khung trời xa xăm. Bé My cũng khóc. Bé đã bốn tuổi rồi, bé đã biết suy nghĩ về những điều đơn giản, bé biết là mình không có mẹ. Bữa cơm tất niên giản dị trôi qua, từng thời khắc của năm cũ đang dần chuyển giao sang năm mới, sắp giao thừa rồi, căn nhà nhỏ của ba bố con sao thật trống vắng. Đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, đây là thời khắc thiêng liêng nhất trong năm nhưng với nó sao thật lặng lẽ. Buồn lắm, lẵng lẽ lắm. Tiếng pháo hoa nổ rực trời. Cả gia đình đứng trên ban công xem pháo hoa. Nó chấp tay cầu nguyện. Ước gì mẹ luôn luôn ở bên che chở cho chị em nó. Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ, mấy năm rồi điều ước của nó vẫn chưa thành hiện thực. Tết đến lặng lẽ trong nỗi buồn man mác...

Mồng một tết - Niềm vui không trọn vẹn
Đã thành thông lệ với gia đình nó, sau giao thừa một chút, ba bố con lại đi chúc tết, kể cả khi có mẹ. Con đường làng trải dài như vô tận. Trời mưa giông nhẹ nhàng, cơn mưa giăng giăng bay trên vai áo của người đi đường. "Đến nhà ông bà nội rồi con gái."-Bố nhẹ nhàng bảo khi cặp mắt nó vô định nhìn vào khoảng trờ mêng mang. Những bao lì xì đầu tiên. Những phong bao may mắn, ẩn chứa những niềm vui tươi mới. Nó nhận lì xì của ông bà, lòng nhen lên một niềm vui nhỏ. Vậy là ra tết nó sẽ thoát khỏi tình trạng viêm màng túi. Chúc tết xong xuôi, về đến nhà, nó ngủ một giấc no nê cho đến sáng. Sáng mồng một là vui nhất khi bố sẽ đưa nó về ngoại. Bà đã sống trong tám mươi xuân cuộc đời,mái tóc bà trắng tựa như mây. Bố con xuống, bà cười móm mém mừng vui. Bà thương bố lắm, thương bố nó còn trẻ mà đã chịu cảnh gà trống nuôi con. Có lẽ sau mẹ , bà là người gần gũi với nó hơn cả. Ngày mẹ nó mãi đi xa, bà đã ôm hai chị em nó khóc sướt mướt. Nó yêu và kính trọng bà ngoại nhiều. Nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, bố phải chuyển công tác từ Hải Phòng lên Hà Nội, nó ít có cơ hội đến thăm bà. Tết này mới là lần thứ ba nó về quê ngoại sau khi mẹ mất. Nhưng hai lần trước, nó chỉ ghé một lúc rồi đi ngay, công việc của bố lúc nào cũng bận rộn. Bà đón hai chị em ân cần niềm nở. Chiếc bánh chưng do tự tay bà gói trông thật đẹp mắt. Nó ăn miếng bánh chính tay bà gói mà con tim se lại. Nó nhớ khi xưa mẹ cũng hay gói bánh chưng cho cả nhà. Lúc đó, mẹ nó đã ân cần hứa: "Con còn nhỏ nên chưa giúp mẹ được, năm sau con lớn hơn mẹ con mình cùng nhau gói bánh nhé. Mẹ hứa đấy."Vậy mà mùa xuân kế tiếp, mẹ đã không còn sống để thực hiện lời hứa ấy. Môtỵ giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi má. Cổ họng nó như nghẹn lại. Những kí ức về mẹ cứ ùa về trong trái tim nó. Bà thấy vậy nhẹ nhàng an ủi:
- Cháu ạ, cháu rất giống mẹ cháu đấy. Mẹ cháu là người có trái tim nhân hậu và rất dũng cảm. Trong những ngày chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác, mẹ cháu vẫn luôn luôn lạc quan tin tưởng vào cuộc đời. Mẹ cháu không bao giờ bỏ cuộc trước bệnh tật hay bất cứ khó khăn nào cả. Đôi khi những người đã ra đi để lại nỗi đau cho những người đang sống, nhưng biết đâu chính điều đó sẽ tiếp thêm nghị lực để bước tiếp và vươn lên trong cuộc sống. Mẹ cháu yêu cháu và em My nhiều lắm, phải rời xa các cháu mẹ đau buồn biết nhường nào. Cháu yêu mẹ thì cháu phải sống vui, khoẻ và có ích. Mong muốn lớn nhất của mẹ là các cháu trở thành một công dân có ich cho xã hội và đất nước. Mẹ cháu không bao giờ rời xa cháu cả, mẹ chỉ không trực tiếp bảo ban các cháu thôi. Cháu yêu của bà hãy nhớ, dù ở bất cứ nơi đâu, mẹ vẫn sẽ luôn luôn kề bên các cháu.
Nó nức nở trong lòng bà. Bà đã già thật rồi. Nhữn nếp nhăn trên khuôn mặt hằn sâu nỗi vất tủi nhục, chiếc lưng bà càng ngày càng còng xuống. Chiếc lưng ấy đã gánh hết những nỗi vất vả, mọi đắng cay trong cuộc đời. Tâm trạng nó đã khá hơn. Nó muốn ở bên bà thật lâu, bà thương hai chị em nó như mẹ. Bát chè xanh ấm lòng. Cả gia đình ngồi lặng ngắm bầu trời quê hương cao vời vợi. Niềm vui với nó không được trọn vẹn, sáng sớm mai, ba bố con sẽ lên đường về lại ngoại ô thành phố.

Mồng hai tết-Khoảng lặng mùa xuân
Về tới nhà, nó hít thở bầu không khí trong lành, lắng nghe tiếng chim líu lo trong vòm lá xanh tươi, tâm hồn nó đã vui hơn sau chuyến về quê ngoại ấm áp tình thương. Bố đi chúc tết cùng các chú công ti, nó cùng em ở nhà. Nó vội vàng bật máy tình gửi tin nhắn chúc mừng năm mới đến tất cả mọi người trong list bạn bè. Những đứa đang trực tuyến hồi âm lại ngay với hàng tá lời chúc thân thương. Sau một hồi nói chuyện thả phanh với bè bạn, nó dọn dẹp lại phòng nó. Cũng chả có việc gì làm ngoài trông em, My rất ngoan chơi búp bê với bé Minh hàng xóm. Căn phòng rất ngăn nắp từ hôm ba mươi tết nên không phải dọn dẹp. Nó mon men đến làm bài tập về nhà. Sự lạ vì bình thường phải mồng năm nó mới giải quyết. Phải khởi động thôi, sắp đi học rồi mà. Đúng chỉ tiêu đề ra, 5 bài toán một ngày, nó làm nhanh gọn. Hết việc, nó sực nhớ đến bảo bối mà nó rất quý vì đó là của mẹ đã làm cho "Chiếc hộp kỉ niệm". Ở trong đó chứa nhưng thiếp sinh nhật, giáng sinh hay đơn giản là nhưng mảnh giấy dặn dò đầy yêu thương của bố. Thói quen mà, từ khi không có mẹ ở nhà thu vén, bố thường viết giấy sắp xếp mọi thứ. Nó đọc lai một lượt và mỉm cười. Bất chợt, nó nhìn thấy một chiếc thiệp màu xanh lá cây đã phai theo năm tháng. Trên thiệp có dòng chữ "Mẹ yêu con". Thiệp của mẹ. Nó ngạc nhiên cao độ. Ngày tặng nó chiếc hộp kỉ niệm, chỉ cách một tuần là đến ngày mẹ mất, chiếc thiệp màu xanh ấy mẹ nó đặt khi nào nó không hề hay biết. Hồi hộp mở lá thư, những dòng chữ nắn nót hiện ra:"Có lẽ lúc con đọc được lá thư này chắc mẹ cũng không còn sống bên con nữa nhưng con hãy nhớ rằng mẹ mãi mãi ở bên con. Mẹ sẽ dõi theo con trên mỗi bước đường con đi ngày ngày. Đừng bao giờ làm bố buồn con nhé, hãy là con ngoan của bố mẹ. Mẹ yêu con thật nhiều." Gấp lá thư, nó mỉm cười. Nó biết những ngày còn lại với nó sẽ không còn vô nghĩa. Nó đã có một mùa xuân yêu thương theo đúng nghĩa. Nó biết việc sắp tới mà mình phải làm:nó sẽ quyên góp tiền mừng tuổi, sách vở và quần áo cũ cho các em ở trại trẻ mồ côi, nó sẽ mang đến hơi ấm tình thương để các em có nghị lực để cố gắng vươn lên trên khó khăn và nỗi cô đơn mồ côi cha mẹ. Mùa xuân này, nó đã có trong mình một mục tiêu sống: luôn luôn lạc quan và mỉm cười với tất cả những gian khó. Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn.
 
Last edited by a moderator:
O

oanhib

Họ và tên đầy đủ: Nguyễn Huệ Oanh
Nick trên diền đàn: oanhib
Địa chỉ: Hải Phòng
Email: Silentnocturne1207@yahoo.com.vn
Ngày tháng năm sinh: 12/07/1992

TẾT ĐẾN...
Vậy là một mùa xuân mới đã về!
Tết đến, thật vui khi được nhận biết bao tin nhắn từ những người bạn và còn vui hơn biết nhường nào khi được gửi cho họ những lời chúc, những lời nhắn gửi mà từ trái tim mình luôn bấy lâu luôn ấp ủ.
Và rồi…
Tết đến, trong lòng mình lại rạo rực những nỗi niềm xôn xao khó tả. Tết đến, mình nghe trong cái gió se se của miền Đông Bắc một chút hoài niệm của quá khứ và đôi chút hi vọng của hai chữ “tương lai”.
Tết đến, mình cảm nhận thấy cái hương vị của ngày xưa trong thoang thoảng hương nhang bài, thấy “màu cổ truyền” của dân tộc như tràn vào từng khu phố, từng mái nhà trong cái sắc đỏ, sắc hồng phai của hoa đào; trong cái sắc xanh xanh của đôi ba cặp bánh chưng; trong cái ánh đèn lấp lánh giăng khắp chậu quất sai trĩu quả…
Tết đến, mình thấy yêu hơn màu cờ Tổ Quốc được trịnh trọng treo mỗi nơi xóm phố, mình thấy tự hào biết bao về ánh cờ đỏ sao vàng tung bay trên mỗi nóc nhà, và bỗng dưng, trong lòng một cô nhóc sắp 18 tuổi như mình, thấy yêu quê hương, yêu đất nước Việt Nam vô cùng…
Tết đến, mình thấy thật thanh thản và ấm lòng khi đi vãn cảnh chùa cùng gia đình, người thân và bạn bè… Mình thấy trong làn sương mờ mờ ấy một chút yên bình… Trong cái chốn linh thiêng ấy, tất thảy dường như chỉ là sự chân thật, thành tâm và tôn trọng… Không có sự ghen tị, đố kị, không một chút âu lo về cuộc sống bộn bề ngoài kia… Con người như được trở về với chính mình, được sống với đúng tâm hồn của mình… để rồi nhận ra rằng: mình phải sống và sống cho có ý nghĩa…
Tết đến, mình nghĩ đến hai chữ “sum họp”… Dù ở bất cứ nơi đâu, dù công việc có bộn bề thế nào, Tết đến là ai ai cũng mau chóng trở về “sum họp” với gia đình, để được trở về với vòng tay, trở về với tình yêu thương ấm áp của ba mẹ, để được hoài niệm về dăm ba câu chuyện ngày xưa, để được quây quần bên cái bếp củi, ngây ngô trông nồi bánh chưng hồ hởi chờ trời sáng… Thích biết bao cái cảm giác gục đầu vào lòng mẹ và lắng tai nghe câu chuyện quen thuộc của ba…
Tết đến, mình thích được mẹ sắm quần áo mới… Sắp 18 tuổi, ừ thì cũng lớn rồi đấy, nhưng vẫn mãi là trẻ con trong tình yêu của ba mẹ mà!!! Mẹ bảo mình trẻ con, nhưng cứ mãi trong vòng tay ba mẹ, mình đã lớn được đâu. Mình đã từng mong lớn nhanh, thật nhanh, nhưng giờ đây, khi mình sắp bước vào một con đường mới, đứng trước nhiều sự lựa chọn mới, mình muốn cứ bé mãi thế thôi, để được yêu trong chính vòng tay của ba mẹ…

Tết đến, mở máy điện thoại, lại thêm một lời chúc, thật vui… “Happy new year 2010!Chúc cậu và gia đình một năm mới vạn sự như ý, chúc cho mọi lời ước đêm giao thừa của cậu đều trở thành hiện thực, cùng nhau vượt qua 2 kì thi quan trọng cậu nhé!”, “Chúc em năm nay đạt được điểm cao nhất trong kì thi đại học”, “Xuân về hạnh phúc bình an đến/Năm mới vinh hoa phú quý về/Điều gì không muốn bay đi hết/Để lại quanh năm sự tốt lành”...
Tết đến, cảm thấy hạnh phúc khi mình biết yêu và được yêu… Chúc tất cả mọi người một năm mới: 12 tháng sức khỏe, 52 tuần thành công, 365 ngày hạnh phúc, 8760 giờ tốt lành, 525600 phút may mắn, 3156300 giây như ý…
Chúc Xuân, chúc Tết, chúc bình an
Chúc luôn tươi trẻ, chúc giàu sang
Chúc sang năm mới nhiều hạnh phúc
Công thành danh toại chúc vinh quang!
 
Last edited by a moderator:
C

conech123

“Nín đi con …” và “Xuân mới”

Họ và tên : Luyện Thị Tố Nhi
Nick HM : Conech123
Nơi ở : Hưng Yên
Email : Mylove_lonely2010@yahoo.com.vn
Sinh : 20/10
-----------------------------------------------------------------------------------------


“Nín đi con …” và “Xuân mới”

Xuân đang về! Xuân tràn trên đường phố , nó mở màn bằng những cơn mưa phùn bay bay khắp lối , cái tiết trời se lạnh , ẩm ướt . Phải chăng để bắt đầu 1 năm mới, “ông trời” cần phải gột rửa thứ gọi là bụi trần ? . Người người , nhà nhà đều đang nô nức , hứng khởi , sắm sửa cho 1 cái Tết an lành , còn bên góc nhỏ nhà nó ? Ba mươi rồi ! Chiều nay nó vừa đạp vội lên chợ , mua vài nhành hoa cho kịp ngày tết . Căn phòng chẳng có gì , chiếc tủ cũ , chiếc bàn bằng sắt mà bố nó hàn , bên trên là tấm kính đã bị rạn 1 góc , nó đẩy nhẹ bình hoa , che lấp đi mấy mảnh vỡ , còn cửa kính hôm trước vừa bị đập vỡ thì sao nhỉ ? nó sẽ dùng tờ giấy báo to để dán lại. Vậy là xong ! Tết năm nay , có vẻ bắn pháo hoa nhiều hơn mọi năm , nghe bảo nhà cô Mai cũng buôn pháo , quả này sẽ bắn cho thiên hạ lác mắt , nó tủm tỉm cười vì nhà cô Mai chỉ cách nhà nó có mấy mét , phen này nó tha hồ mà ngắm pháo hoa rực trời. Nó thích xem pháo hoa , nó chỉ ngước lên , reo hò , cười tít mắt mỗi lần xem bắn pháo hoa. Nó thấy vui . Giao thừa năm nay hứa hẹn với nó đủ điều , mùa xuân mới đến , nó cũng đã chuẩn bị sẵn điều ước để cầu nguyện rồi.
….Chì còn 15 phút nữa là đến giao thừa , nó hồi hộp chờ đợi . Phựt !!! Mất điện ! Hình như người ta cố ý làm cho mất điện để màn bắn pháo hoa được lung linh hơn , nó thích chí cười. Trong nhà vừa lóe lên ngọn đèn mà cha nó vừa thắp, nó khẽ giục cha nó ra ngoài đón giao thừa và ngắm pháo hoa . Tiêng chuông đồng hồ vừa điểm “keng!keng!keng!” giao thừa đến rồi , tiếp theo là màn bắn pháo hoa tưng bừng , nó vỗ tay phấn khích . Nhưng khi quả pháo vừa vút lên , trong nụ cười hân hoan trên khuôn mặt rạng ngời của nó , có bàn tay ai đó , đang kéo nó đi về nhà. Mẹ ! Mẹ đang lôi nó về . Mẹ bắt nó vào nhà , và đóng cửa lại : “ Mày không được ra kia , phải ở nhà !” À nó nhớ rồi , nó quên mất mẹ nó đang bị “bệnh” , nước mắt nó chảy ra, lúc đầu in ít rồi sau thì ùa ra không sao kìm chế nổi , nó vừa khóc vừa chèo kéo mẹ , chạy về phía cửa , chỉ mong mở thóat, nó hét lên “Mẹ cho con đi xem pháo hoa, con muốn xem pháo hoa cơ , mẹ ơi … cho con đi lần này thôi mẹ ơi…hức hức…con muốn đi xem pháo hoa…” . Rồi lại gào thét lên khi mẹ nó vẫn xiết chặt đôi bàn tay bé nhỏ của nó. Người cha ngồi trong nhà , não lòng vỗ về cô con gái “ Nín đi con … Đầu năm mà khóc là giông cả năm đấy con. Nín đi , mai bố trở đi xem pháo hoa nhé. Không được khóc nữa !
Trong tiếng nấc khe khẽ “ Vâng , con nín là nhà mình hết giông chứ ạ, hức hức.. Con nín đây, mai bố nhớ trở con đi nhé , à lúc nãy con cầu cho mẹ khỏi bệnh rồi , con không khóc nữa cho nhà mình khỏi giông …” Nói rồi , nhưng nước mắt vẫn giàn giụa trên khuôn mặt non tơ …

Đó là dòng kí ức chợt ùa về của 5 năm trước đây , khi nó cùng gia đình đón tết , cũng khung cảnh mất điện của năm nào, cũng làn mưa phùn rả riết trong gió xuân , pháo hoa vẫn đang nổ , con người đã thưa thớt hơn , không còn cảnh xôm tụ của đám trẻ trong làng như trước nữa , chỉ có nụ cười trên môi là không thay đổi , à nó đã tươi hơn, rạng rỡ hơn , bởi lát nữa đây , nó , em nó và mẹ nó sẽ ra chùa cầu bình an, cầu cho 1 mùa xuân mới với biết bao may mắn và hạnh phúc.
Hình như đây là năm đầu tiên mẹ nó ra chùa , nó hỏi bố , và nụ cười được nhân đôi . Nó nghĩ đến mùa xuân năm nay , mùa xuân thứ 17 của nó , vui thật ! hạnh phúc thật , chỉ ít phút trước thôi , nó nhận được cuộc gọi của 1 người bạn xa. Nó vẫn không quên để lại trong nhật ký vài dòng : “Tối hôm nay , lúc 22h00, ? lần đầu tiên call cho mình :D . Bất ngờ thật , mình lúng túng , quay cuồng như con ngốc , bất ngờ quá mà lị , ngại thía :”> , giọng con trai Bình Định ;)) , mặc dù cậu ấy nói rất to nhưng tai mình dường như ù đi , chẳng nghe đươc gì nữa , lần đầu tiên mình thấy nghe tiếng người miền trong khó thế , ko phải do mình nghe ko quen, có lẽ do tậm trạng. Mình thực sự vui, vui ko thể tả , cười, chỉ biết cười mà ko biết nói gì hơn nữa :D Mình bạo dạn lắm thế mà hôm nay , 2 má đỏ ửng tô điểm cho làn da trắng hồng, mình nên đi quảng cáo cho Pone mới đúng ^^ , nóng bừng lên mặc dù trời lạnh , đôi môi thấy nóng, cũng đỏ rực lên , căng mọng ;)) , khuôn miệng lúc nghe điện thoại chỉ biết mím lại lắp ba lắp bắp 1 vài từ rồi kết thúc bụp 1 cái “thôi!” , rồi lại nhoẻn cười , lại cười ! Thấy vui^^ nhưng chẳng biết nói gì nữa, có lẽ lúc ấy hát bài Bối rối là hợp nhất ;)). Con tim đập rộn ràng lên khiến mình chẳng muốn nghe bất cứ điều gì nữa, khó mà xác định được nhịp tim lúc ấy nữa, chân tay run run , híhí.
Hehe! Tình bạn 3 tháng nữa là tròn 1 năm, lần đầu tiên mình được nghe cậu ấy call ^^ Sao cứ những lúc như thế này mình lại thấy mình trẻ con thế nhỉ >”<
Giọng cậu ấy cũng hay chứ bộ, nếu biết hát thì thật tuyệt ! Thấy ấm áp quá ^^. Mình ước lúc ấy thời gian ngừng trôi lại nhỉ , mình ước mình có thể nói với cậu ấy thật nhiều thật nhiều ^^”

Sau 1 năm trôi qua với biết bao đổi thay , nó ủ rột , cuộn trong mình là cái buồn sâu thẳm , của nỗi cô đơn , sự trống vắng bạn bè ,… nhưng năm mới rồi , nó sẽ không thể nữa, nó có thể cảm nhận thấy hơi ấm của 1 sức sống mới . Thì ra nó cũng có nhiều niềm vui chứ bộ!

Thế là niềm vui nhỏ nhỏ đầu xuân của nó bắt đầu như thế đấy ! 1 chút kỉ niệm dạo về , và 1 niềm vui mới chớm . Nó bắt đầu hy vọng 1 mùa xuân, 1 năm mới bội thu như Trang14 - đứa em md^^, yêu thương của nó đã chúc nó . Nó biết rằng còn nhiều người vẫn luôn bên cạnh nó , chị Giang , Cúc (nhóc hay điên cùng chị ;)) ) , Oanh , chị Tài :eek: , ... nhiều lắm và ? nữa :)




 
Last edited by a moderator:
T

thumaivbgialinh

mùa xuân

Họ và tên đầy đủ: vũ Phương Hạnh
- Nick trên diễn đàn: thumaivbgialinh
- Nơi ở: Vinhcx Quỳnh
- Địa chỉ e-mail: thumaivbgialinh@yahoo.com
- Ngày tháng năm sinh: 30-4-1997
bài dự thi

Vào dịp Tết năm ngoái,đã có người nói với mình rằng:
"Tết là dịp để tha thứ lỗi lầm cho nhau
Tết là lúc mọi nói lời cảm ơn và nhận lại nó
Và Tết cũng là lúc mọi người trao yêu thương và trao nụ cười"
Đến bây giờ,khi nghĩ lại câu nói đó,tôi mới thấy thật ý nghĩa
Trong một năm qua,có bao lần ta phạm lỗi,nhưng khi đến Tết,hãy tha thứ cho những lỗi lầm đó.Bởi lỗi lầm hôm qua là nền tảng cho sự tốt lành ngày sau
Cứ mỗi khi đến Tết,người ta lại muốn trao ban cho nhau bao điều tốt lành và khi đó chúng ta sẽ nhận được một lời cảm ơn
Cứ mỗi khi xuân về,những đứa con xa quê lại mong được trở về nhà,sum họp cùng gia đình.Và lúc đó,chính là khi chúng ta trao cho nhau yêu thương và nụ cười
Và giờ khi sắp đến Tết,tôi mún nói với người đó rằng:"Em cảm ơn cô rất nhìu.Chúc cô lun hạnh phúc &mãi tươi trẻ,cô nhé."
7A mún nói với cô :
7A LOVE XUAN!!!!!!!!!!!!!!!!Tết này,cô về thăm chúng con nhé
 
S

suzyana

Bài dự thi thứ 2

- Họ và tên đầy đủ: Phạm Trân Châu
- Nick trên diễn đàn: Suzyana
- Nơi ở: Bến Tre
- Địa chỉ e-mail: tieuthu_barbie2001@yahoo.com
-Ngày tháng năm sinh: 13-8-1999
Bài dự thi :
Dịu dàng sắc Xuân
Khi những giọt nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá cũng là lúc mùa xuân về. Nắng ấm xua tan đi cái héo tàn hanh khô của mùa đông buốt giá. Hoà vào làn gió thoang thoảng hương xuân. Bầu trời trong xanh, man mát như tấm lưới khổng lồ bao trùm vạn vật. Chị gió vui đùa cùng cây, rì rào, rì rào, một âm thanh dễ chịu làm sao ! Gío chơi trò ú tim của bọn trẻ con, gió nấp dưới tán cây dày, ôm ấp mái tóc nâu bồng bềnh của cô thiếu nữ. Ngồi trong vườn, ngắm nhìn từng đàn chim én chao liệng trên nền trời xanh thăm thẳm và thưởng thức những làn gió se lạnh phả vào mặt, mang theo mùi hoa quả chín mọng trong vườn, mùi của mùa xuân đang đến. Bao nhiêu cảm xúc chợt ùa về. Gío xuân hây hẩy, quyện cùng bản nhạc nồng nàn của họ hàng nhà chim và hương cỏ xanh mướt dịu dàng còn đọng lại những giọt sương mai của buổi tối hôm qua, trông như những viên ngọc trai long lanh. Nhắm mắt lại và mơ đến một chân trời xa, bạn sẽ thấy mọi thứ của cuộc sống này không như bạn tưởng. Dù chỉ một niềm vui be bé thôi cũng đủ điểm xuyết cho một năm mới của riêng bạn. Một bức tranh sống động của chính bạn vẽ lên trong tâm hồn mình là những gì mà cuộc sống trao tặng bạn. Hãy cùng đan tay nhau vẽ lên những ước mơ, đam mê và khát vọng đón chào năm mới, bạn nhé !
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom