H
hermionegirl27
nick trên diễn đàn: A.Einstein
Tên thật: Lê Hữu Linh
19 tuổi, nam
Chủ đề: Nhật kí ngày xa mẹ
Mẹ à, thời gian trôi qua cũng thật nhanh nhỉ! Mới đó mà đã được gần 4 tháng rùi. Kể từ cái ngày con bước chân đầu tiên vào cổng trường đại học, con mới biết thế nào là nỗi nhớ xa quê. Nó da diết, nó cháy bỏng đốt trái tim con mẹ ạ. Mỗi ngày qua đi, con lại nhớ đến mẹ và mảnh đất quê mình. Con muốn về ngay bên mẹ nhưng con phải ở đây, con phải học để mai này vinh quy bái tổ.
Đà Nẵng những ngày này tràn nắng, cái nắng chang chang nhưng ko gay gắt, những cơn gió biển nhẹ thổi mát lòng người. Nó làm con nhớ đến mảnh đất Hương Khê quê mình cũng thật đầy nắng và gió mẹ nhỉ! Con nhớ những ngày hè oi ả, những con gió lào khô và nóng thổi khô khốc những cành cây, con vẫn ngủ ngon lành nhờ đôi bàn tay mẹ quạt cho con. Con nhớ những lần về quê thăm bà, mỗi chiều con được đẫm mình vào dòng sông Ngàn Trươi trong mát, khiến con thật thích thú. Con nhớ bóng mẹ hàng chiều cùng con tưới nước cho cây.Mẹ có biết ko? con nhớ nhiều lắm. Con yêu mẹ biết chừng nào, con yêu đôi bàn tay gầy gò xương xương ngày ngày bên trang giáo án của mẹ, con yêu ánh mắt mẹ nhìn đám trẻ học trò thật trìu mến, con yêu lời nói mẹ dịu dàng, ân cần dạy bảo cho con.
Mẹ biết ko? Xa nhà dài ngày lần đầu tiên con đã khóc. Con đã khóc khi ôm mẹ, khi bóng mẹ khuất dần trên chuyến tàu Đà Nẵng-Hương Khê (ga Hương Phố). Vẫn biết con trai mẹ phải mạnh mẽ nhưng con ko thể cầm nổi nước mắt mẹ ạ. Từng tiếng còi tàu làm con thổn thức, nhịp tàu xình xịch chuyển bánh. Kí ức đâu đó như lùa về. Phải, 11 năm về trước, trên chuyến tàu chợ về quê, mẹ con mình đã suýt xuống nhầm ga, còn định nhảy xuống khi tàu chạy nữa chứ. Nghĩ lại, mẹ con mình liều thật, . chuyến tàu xình xịch, nhìn những cánh đồng mạ gieo xanh mênh mông con ngây ngô hỏi mẹ: "Mẹ ơi! răng ở đây trồng nhiều hành ri mẹ hè?". Tiếng mẹ cười vang trìu mến. Tút...tút...tiếng còi tàu vang hồi cuối ra khỏi sân ga Đà Nẵng, con mỉm cười trong nước mắt, tất cả như mới còn đây thôi...
Mẹ có biết ko? Nơi xứ lạ này con nhớ món ăn mẹ nấu biết nhường nào. Con thèm đc ăn nhút, ăn chuối nộm,...con thèm những món ăn bình dị quê mình, ngon lắm mẹ ạ. Dân Đà Nẵng ăn cay, ăn ngọt, con đâu có chịu nổi. Sinh nhật 16 tuổi, con đã vui biết nhường nào khi mẹ làm ram lá Lốt,...mẹ vẫn luôn biết đó là món con thích nhất và cũng chỉ mẹ mới bít mà thôi. Đà Nẵng nhiều quả mới lạ giờ con mới bít, nhưng con vẫn thích nhất bưởi Phúc Trạch quê mình. Từng múi bưởi thật thơm, thật ngọt mới tuyệt vời làm sao!
Mẹ a`. Con nhớ nhà lắm, nhớ mùi hương hoa đồng nội, nhớ mùi hương bưởi dìu dịu, nhớ mùi rơm mùi rạ,...nhớ cả mùi phân đàn gà mẹ nuôi.
Hương Khê thân iu, nơi có núi, có rừng, có những cánh đồng xanh ngắt, có Thác Vũ Môn, có Hồ Bình Sơn. Tết sắp đến, con sắp được trở về bên người để gặp lại những gì thân thương "mô, tê, răng, rứa",....gặp lại những con người chất phác, bình dị thân quen. và gặp người-người mẹ hiền thêu dệt tuổi thơ con.
Gửi mẹ_Đà Nẵng những ngày nắng mùa đông...
Tên thật: Lê Hữu Linh
19 tuổi, nam
Chủ đề: Nhật kí ngày xa mẹ
Mẹ à, thời gian trôi qua cũng thật nhanh nhỉ! Mới đó mà đã được gần 4 tháng rùi. Kể từ cái ngày con bước chân đầu tiên vào cổng trường đại học, con mới biết thế nào là nỗi nhớ xa quê. Nó da diết, nó cháy bỏng đốt trái tim con mẹ ạ. Mỗi ngày qua đi, con lại nhớ đến mẹ và mảnh đất quê mình. Con muốn về ngay bên mẹ nhưng con phải ở đây, con phải học để mai này vinh quy bái tổ.
Đà Nẵng những ngày này tràn nắng, cái nắng chang chang nhưng ko gay gắt, những cơn gió biển nhẹ thổi mát lòng người. Nó làm con nhớ đến mảnh đất Hương Khê quê mình cũng thật đầy nắng và gió mẹ nhỉ! Con nhớ những ngày hè oi ả, những con gió lào khô và nóng thổi khô khốc những cành cây, con vẫn ngủ ngon lành nhờ đôi bàn tay mẹ quạt cho con. Con nhớ những lần về quê thăm bà, mỗi chiều con được đẫm mình vào dòng sông Ngàn Trươi trong mát, khiến con thật thích thú. Con nhớ bóng mẹ hàng chiều cùng con tưới nước cho cây.Mẹ có biết ko? con nhớ nhiều lắm. Con yêu mẹ biết chừng nào, con yêu đôi bàn tay gầy gò xương xương ngày ngày bên trang giáo án của mẹ, con yêu ánh mắt mẹ nhìn đám trẻ học trò thật trìu mến, con yêu lời nói mẹ dịu dàng, ân cần dạy bảo cho con.
Mẹ biết ko? Xa nhà dài ngày lần đầu tiên con đã khóc. Con đã khóc khi ôm mẹ, khi bóng mẹ khuất dần trên chuyến tàu Đà Nẵng-Hương Khê (ga Hương Phố). Vẫn biết con trai mẹ phải mạnh mẽ nhưng con ko thể cầm nổi nước mắt mẹ ạ. Từng tiếng còi tàu làm con thổn thức, nhịp tàu xình xịch chuyển bánh. Kí ức đâu đó như lùa về. Phải, 11 năm về trước, trên chuyến tàu chợ về quê, mẹ con mình đã suýt xuống nhầm ga, còn định nhảy xuống khi tàu chạy nữa chứ. Nghĩ lại, mẹ con mình liều thật, . chuyến tàu xình xịch, nhìn những cánh đồng mạ gieo xanh mênh mông con ngây ngô hỏi mẹ: "Mẹ ơi! răng ở đây trồng nhiều hành ri mẹ hè?". Tiếng mẹ cười vang trìu mến. Tút...tút...tiếng còi tàu vang hồi cuối ra khỏi sân ga Đà Nẵng, con mỉm cười trong nước mắt, tất cả như mới còn đây thôi...
Mẹ có biết ko? Nơi xứ lạ này con nhớ món ăn mẹ nấu biết nhường nào. Con thèm đc ăn nhút, ăn chuối nộm,...con thèm những món ăn bình dị quê mình, ngon lắm mẹ ạ. Dân Đà Nẵng ăn cay, ăn ngọt, con đâu có chịu nổi. Sinh nhật 16 tuổi, con đã vui biết nhường nào khi mẹ làm ram lá Lốt,...mẹ vẫn luôn biết đó là món con thích nhất và cũng chỉ mẹ mới bít mà thôi. Đà Nẵng nhiều quả mới lạ giờ con mới bít, nhưng con vẫn thích nhất bưởi Phúc Trạch quê mình. Từng múi bưởi thật thơm, thật ngọt mới tuyệt vời làm sao!
Mẹ a`. Con nhớ nhà lắm, nhớ mùi hương hoa đồng nội, nhớ mùi hương bưởi dìu dịu, nhớ mùi rơm mùi rạ,...nhớ cả mùi phân đàn gà mẹ nuôi.
Hương Khê thân iu, nơi có núi, có rừng, có những cánh đồng xanh ngắt, có Thác Vũ Môn, có Hồ Bình Sơn. Tết sắp đến, con sắp được trở về bên người để gặp lại những gì thân thương "mô, tê, răng, rứa",....gặp lại những con người chất phác, bình dị thân quen. và gặp người-người mẹ hiền thêu dệt tuổi thơ con.
Gửi mẹ_Đà Nẵng những ngày nắng mùa đông...
Last edited by a moderator: