M
mattroimuadong_1012
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Mik đã từng nghĩ, cuộc sống này luôn tươi đẹp, mọi chuyện vui luôn đến với mik. Nhưng mik đã lầm khi bước vào cấp 2... khi ấy, mik mới chợt nhận ra rằng, mọi chuyện hok dưng mà đến với mik, mik cần phải cố gắng mới có thể đạt được. Lên cấp 2, cũng là bước qua một ngưỡng cửa mới, với thử thách mới, với nhiều câu chuyện mới đang đợi mik.
Mik thy ra trường chuyên của huyện, với biết bao công sức, hi vọng, cuối cùng mik cũng được học lớp chuyên, điều mik mong ước từ lâu. Nhưng mik hok ngờ, ngôi trường mik đến lại quá tiêu cực, mik cố gắng bao nhiêu, thỳ càng buồn bấy nhiêu, bao nhiêu mong muỗn ấp ủ trong lòng của mik như bị cuốn đi, mik hok còn muốn phấn đấu nữa, vs áp lực học tập, gia đình, bạn bè,... mik cảm thấy quá mệt mỏi.
Và ngày hôm nay, mọi chuyện dường như chưa chịu kết thúc. Ở trường, mik học tập đã có tiến bộ hơn, nhưng mỗi khi tiếng trống tan học vang lên, mik cảm thấy hok muốn rời khỏi lớp, đơn giản vì ở nhà, mik hok còn được hưởng thụ dù chỉ là 1 tia sáng le lói của sự tự do.
Mik hok biết phải diễn tả thế nào, mik hok muốn nói xấu bố mẹ hay đại loại là như vậy, nhưng bố mẹ mik dường như quá đáng quá. Bố mẹ hok cho mik động vào máy tình vì nghĩ rằng mik sẽ chát chúm..., dù mik có nói thế nào đi nữa, thỳ lời nói của mik vẫn hok có hiệu lực vs bố mẹ, hok những vậy, bố mẹ luôn ép buộc mik vào những điều lệ khắt khe, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ mik có những phút giây giải trí giống như những người bạn hàng xóm, mik chỉ có thể đứng cửa mà thèm khát. Và bây giờ cũng vậy. Nhiều lúc mik hok thể chịu được nữa, mik đã cãi lại, và mik phải chịu đứng cho bố mẹ đánh mắng.
Có hôm, đang trời mưa bão, mik toan bỏ nhà đi, nhưng mik chợt nghĩ ra đó chỉ là 1 hành động ngốc nghếch mà thôi. Mik đành ngồi trong bóng tối mà nghĩ lại mọi chuyện vừa diễn ra, những cái tát hok làm mik khóc, mà mik khóc vì cuộc đời quá bất công đối vs mik. Tại sao người lớn hok bao giờ chịu hiểu cho mik và cũng như 1 số bạn khác, họ chỉ luôn nghĩ điều gì tốt cho mik mà hok nghĩ đến suy nghĩ của mik...
Mik thy ra trường chuyên của huyện, với biết bao công sức, hi vọng, cuối cùng mik cũng được học lớp chuyên, điều mik mong ước từ lâu. Nhưng mik hok ngờ, ngôi trường mik đến lại quá tiêu cực, mik cố gắng bao nhiêu, thỳ càng buồn bấy nhiêu, bao nhiêu mong muỗn ấp ủ trong lòng của mik như bị cuốn đi, mik hok còn muốn phấn đấu nữa, vs áp lực học tập, gia đình, bạn bè,... mik cảm thấy quá mệt mỏi.
Và ngày hôm nay, mọi chuyện dường như chưa chịu kết thúc. Ở trường, mik học tập đã có tiến bộ hơn, nhưng mỗi khi tiếng trống tan học vang lên, mik cảm thấy hok muốn rời khỏi lớp, đơn giản vì ở nhà, mik hok còn được hưởng thụ dù chỉ là 1 tia sáng le lói của sự tự do.
Mik hok biết phải diễn tả thế nào, mik hok muốn nói xấu bố mẹ hay đại loại là như vậy, nhưng bố mẹ mik dường như quá đáng quá. Bố mẹ hok cho mik động vào máy tình vì nghĩ rằng mik sẽ chát chúm..., dù mik có nói thế nào đi nữa, thỳ lời nói của mik vẫn hok có hiệu lực vs bố mẹ, hok những vậy, bố mẹ luôn ép buộc mik vào những điều lệ khắt khe, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ mik có những phút giây giải trí giống như những người bạn hàng xóm, mik chỉ có thể đứng cửa mà thèm khát. Và bây giờ cũng vậy. Nhiều lúc mik hok thể chịu được nữa, mik đã cãi lại, và mik phải chịu đứng cho bố mẹ đánh mắng.
Có hôm, đang trời mưa bão, mik toan bỏ nhà đi, nhưng mik chợt nghĩ ra đó chỉ là 1 hành động ngốc nghếch mà thôi. Mik đành ngồi trong bóng tối mà nghĩ lại mọi chuyện vừa diễn ra, những cái tát hok làm mik khóc, mà mik khóc vì cuộc đời quá bất công đối vs mik. Tại sao người lớn hok bao giờ chịu hiểu cho mik và cũng như 1 số bạn khác, họ chỉ luôn nghĩ điều gì tốt cho mik mà hok nghĩ đến suy nghĩ của mik...