Cuộc đời,...

B

bosjeunhan

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đây là những kỉ niệm không thể quên trong tôi,...Như là mới hôm qua vậy,...Tôi muốn nói ra để nhớ,...và vươn lên.


Cuộc đời-niềm vui và nỗi buồn

Chap 1: Sự bắt đầu cho những niềm vui,...


Cuộc đời,...ai có thể định nghĩa nó?

Do cái tính nết mãi không thể sửa được mà tôi dần cảm nhận được nó là gì,...Nó,..là con đường trải đầy hoa, mà bông hoa nào cũng tràn đầy vị ngọt,...và đôi lúc nó lại trở thành một vũng bùn sâu,...một miệng cát chảy,...Nó là cái tinh khiết, tươi trẻ của mùa xuân ấm áp...và đôi lúc là cái u ám, cái lạnh thấu da thịt của mùa đông ảm đả...Nó là như thế,...Đời mà!

Nó cứ xoay, đổi chiều trong một con người hiếu thắng,...với một lòng tự trọng cao ngất trời như tôi...Có thể điều mà tôi không thể tới cuối chân trời trắng kia là thay đổi được cái gọi là "phong cách" vốn có này của tôi,...

Nhớ lại, những kỉ niệm đầu tiên về đời như vẫn in đậu những dấu mực trong tâm hồn tôi,...

Đó là một buổi sáng mùa thu trong trẻo, với những gợn mây nhè nhẹ trên nền xanh của bầu trời, đâu đó là tiếng chim như làn hương thoảng vào không gian.

Tôi hứng khởi, hơn hết là tự tin để "đối mặt" với một thử thách đầy khó khăn,...Đó là một cuộc thi, với tôi thì mục tiêu hơn cả vẫn là ngôi đầu...Một suy nghĩ khó tưởng trong đầu của một đứa bé lớp 5.

-Ừ thi hôm qua đã cày đến như thế, hôm nay là thắng được thì thôi nak
Tôi tự nhủ mình, có thể như một lời động viên cho chính mình.Trên con đường quen thuộc, tôi bước tới trường trong ánh nắng nhẹ dịu và mơ mộng rằng phía trước kia là một cái thảm đỏ đang chờ đợi, tôi lại càng thấy háo hức và chờ đón nó, một cơ hội, không nói cho đúng nó vẫn là một cuộc thi (với tôi mà) để tôi có thể chứng minh được bản thân.
Đương nhiên là có thể hô vang trước mọi người:
-Ta là số một.

Tuy vậy, con người đâu có ai hoàn hảo đâu. Và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Tôi chỉ tìm được niềm cảm hứng thực sự từ toán, là đam mê cháy bỏng trong tôi. Còn với văn, tôi lại là một người ngoại đạo,...khô khan,...chẳng biết tí gì,...Tôi cũng hơi lo vì điều này,...
(Văn toán là hai môn trong cuộc thi HSG trường ngày đó :D)

Nhưng lần đầu tiên,.... tôi bị ông trời trêu ngươi một cách tệ hại, đầy khó hiểu....Umm, nghĩ lại, dường như là hai thứ cảm xúc lẫn lộn trong tôi.
 
Last edited by a moderator:
B

bosjeunhan

Chap 2: Điều không thể (Chap viết vội...đọc chớ ném đá chap này nhá :D)


Tôi thực sự mong chờ kết quả đẹp dẽ sẽ đến với mình khi tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Đến rồi, cái ngày đó, bảng thông báo đã có điểm. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cố để xem được thành tích của mình như thế nào, nhưng thật khó khi xung quanh cái bảng như là một đàn ong đang bu lấy cái tổ vậy,...

-Sao mà chen vào được nhỉ, ai xem mình cái
-Bò ơi! =)) m thứ hai, thua t

Hứ, cái gì thế nhỉ, một tiếng nói, ak ko tiếng sấm bên tai tôi...

-Cái chi, t được bao nhiêu điểm
-Toán 8, văn 8 =)). Thua t toán 9, văn 7,5. Tuy thua nhưng mà văn m cao nhất, siu nhỉ =))

Thật không thể ngờ được nó là cái gì...Không thể như thế được...Thủ khoa tuột khỏi tay mình ư...
Mình bỏ bao công sức, bài làm đều hoàn chỉnh, nhưng tại sao...chuyện gì thế này,...
Mặt tôi tím hẳn lại, đôi mắt cứ như bị ai thôi miên vậy, tinh thần tôi bắt đầu đi xuống,...

-Hay nó lừa mình nhỉ?
-Uk, đúng rồi, nó lừa mình, không thể tin nó được
-Nhưng nó cười đểu thế kia, nó tức mình mà
-Đúng rồi, mình nhất văn ư,...làm gì có chuyện, nó lừa mình

Tôi chạy ra đứng dưới một gốc cây bàng đã rụng hết lá, khô gầy rồi tự kỉ một mình như thế,...Tôi muốn chờ để tận mắt nhìn thấy nó-kết quả của tôi,

Ở đó, cứ một lúc lại có những nhóm người đi qua, bàn tán này nọ. Và thật buồn vì chủ đề của bọn nó là tôi, chính xác là kết quả của tôi...

Không còn đông như trước, tôi chạy òa vào...Thật không thể tin nổi,...

-Khônggggggggggggggg! Cái gì thế này
-Nó là sự thật ư

Vậy là...mình đã thất bại...mình thua nó ư,...nó có thể hơn mình ư...Không thể chấp nhận hơn là....ta lại thua nó ngay chính sở trường của mình.......đau đớn quá,...tôi muốn khóc...đôi mắt tôi bắt đầu "long lanh" và sau đó là những giọt nước mắt lăn dài...Tôi tìm đến một góc trống...và khóc một mình

-M nhất văn đấy? Như thế là đk rồi, đang nào cũng thứ hai mà,...đâu có quá tệ
-T ko cần, t muốn nhất cơ,.........

Ngồi tự kỉ như thế dần lau đi những vết đau trong lòng tôi...Có lẽ đó là vị thuốc tốt nhất cho những vết thương lòng như thê...Nhưng vị của nó thì không hề dễ chịu chút nào...đắng đắng...rồi thi thoảng có gì đó bùi bùi nhưng đến cuối cùng thì nó lại cay cay, khó để tôi có thể nuốt trôi....

-Mình thua ai đây! Không thể tin được, nó có thể thắng mình như thế....

-----------------flashblack-------------------

1 năm trước:

-Con N nó thích cậu đấy.
-N nó thích mày đấy.

Rồi những gì nó thể hiện thì có lẽ N, cô bé này thích tôi thật.
Nhưng tôi...đâu có thích cô bé kia.

-Cậu bị điên à.
-Đồ thần kinh.

Đó là lời đáp lại hơi khiếm nhã của tôi.

"Dăm bữa nửa tháng sau"

"i love you"
Một tờ giấy chẳng biết của ai,...ngay dưới ngăn bàn của tôi,...á của em kia
Lời đáp lại của tôi là: But i hate you :|

Chắc em kia nó tức lắm, nhưng đâu chuyện của mình...kệ đi

----------------Endflashblack-----------------

-Nó vượt nhanh quá....đã vượt lên trên cả mình...

-Chờ xem ta sẽ phục thù như thế nào...

Tôi đã đứng dậy...
 
Last edited by a moderator:
B

bosjeunhan

Chap 3: Tôi đứng dậy...

-Không! Không thể gục ngã như thế này đươc...
-Ta sẽ phục thù,...Nhớ đấy....
Tôi rời khỏi chỗ đó,..lau vội đi những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má

Lần đầu nếm cái vị này thật là khó chịu. Nhưng nếu không trải qua một thất bại nào thì làm sao người ta có thể thành công. Quả thật, tôi không muốn một ai hơn mình cả....nhưng tôi cũng không muốn mình chị biết ngồi một chỗ rồi tự gắm nhấm nỗi đau "tái tê" này....Tôi quyết định sẽ làm lại....Lấy lại....những gì mà tôi đã để tuột mất...để bay đi....ngay cả khi, tưởng như nó đã nằm gọn trong tay mình.

Tùng...tùng...tùng....
Thế là trống trường đã điểm giờ ra về. Cái sân lúc này trông như là mối vỡ tổ vậy...Đông nghịt...Đứa nào đứa nấy, lấy nhà xe làm đích và...chạy...Có mấy đứa lớp 1 thì ba mẹ vẫn còn đón cơ....uhmm, chả mấy chốc là bây h, trường chẳng còn thấy một bóng ai nữa....Chắc còn mình tôi...

Tôi không hồ hởi khi nghe tiếng trống đó nữa....cũng không chạy như là ngày hôm qua nữa...và tôi cũng không đi trên con đường tắt nhanh chóng đưa tôi về nhà với bữa cơm trưa ngon ngọt của mẹ, với bộ phim hoạt hình mà tôi ưa thích nữa....Tôi đi một con đường khác...dài hơn...và đương nhiên là tôi sẽ có thời gian là một nửa của một bộ phim truyền hình để suy nghĩ,...Bây h, tôi cần phải làm gì....Tôi không còn muốn về nhà thật nhanh như mọi hôm còn là vì...mẹ. Tôi sợ phải đối điện với ánh mắt hiều hậu...nhưng tôi cảm nhận được ẩn sâu trong đó là niềm kì vọng lớn lao dành cho tôi...Tôi không biết phải nói với mẹ thế nào về ngày hôm nay.

Một mình bước trên con đường dài này...Tôi nhận ra rằng...con đường này tuy dài, nhưng rất đẹp. Con đường khá sạch, chắc hẳn được quét dọn thường xuyên. Bên vệ đường là những bông hoa dại, nhiều màu sắc thật rực rỡ....Không như là con đường tắt tôi đi...một con đường đất bụi bặm, cây cối chẳng thấy được ai tỉa phát...Nó chỉ được cái ngắn hơn thôi....Nghĩ về những cái vớ vẩn như thế, lại bất chợt gợi cho tôi nhiều điều....Về con đường phía trước tôi cần đi...Và trước tiên, tôi sẽ nói hết cho mẹ....vi chỉ có mẹ là người hiểu tôi.

-Con chào mẹ ạ! Con đi học về.
-Rửa mặt, rửa mày vô ăn cơm đi con.
Không quá lâu, tôi cũng đã về đến nhà.

-Mẹ ơi...
-Sao vậy con?
-Có kêt quả....thi hôm bữa...rồi mẹ ạ.
-Có rồi à con! Con được bao nhiêu điểm.
-Con...chỉ được thứ hai thôi mẹ à. Thua con bé N.
Thế là tự nhiên má tôi lạy thấm ướt bởi hai hàng lệ dài...
-N học vượt nhanh quá nhỉ! Nó đâu bằng con được mà bây h...chà nó cố gắng nhiều đây!
-Nhưng mà chả sao đâu con trai! Con còn nhiều cơ hội nữa mà!
Mẹ vừa nói, vừa khẽ xoa đầu tôi. Nhận được sự quan tâm ấm áp đầy yêu thương của mẹ, tôi không ngần ngại gì nữa...nói hết một hồi...nào là lý do...nào là con làm hết mà...nào là tự nhiên văn thứ nhât....Mẹ tôi chỉ mỉm cười,...nhìn tôi với một ánh mắt âu yếu,...tôi cảm thấy thật hạnh phúc...được bù đắp cho những gì tôi phải đối mặt ngày hôm nay...

---------------Ngày hôm sau--------------
Tôi đã vui lên rất nhiều, như thường lệ, nghe được tiếng trống tan trường kia, chúng tôi lại cùng nhau chạy đua. Nhưng như ngày hôm qua,...tôi lại đi con đường đó....nó thật đẹp! hơn nữa nó còn có ý nghĩa rất lớn. Vẫn là con đường đó nhưng sao trong tôi lại có một cảm giác rất kì lạ...Như có một chuyện gì đó sẽ xảy đến với mình...Một cảm giác bất an...

Khi tôi về tới nhà thì mới biết linh cảm của mình là đúng! Tôi không thể ngờ là điều này có thể xảy ra. Mẹ đưa cho tôi hai tờ giấy...Tôi nhận ra ngay nó là gì...

-Ơ! mẹ ơi..đây là bài kiểm tra của con mà mẹ
-Cả của con bé N nữa con à...mẹ tôi lại mỉm cười

Thì ra là mẹ đã đến và mượn nó cho tôi. Tôi liền hì hục soát lại bài.
-Hứ! Gì thế này, cách làm như nhau, sao kết quả lại khác nhau, nó đúng đáp số ak
-Để thử tính lại xem nào...mình tính đúng mà...

Bấm bấm cái máy một lúc...tôi tính bị sai...Hình như...

--------------------Flashblack--------------------
-Con nhớ mang máy tính đi nhá!
-Dạ! Mẹ yên tâm....
--------------
-Trời ơi, lại quên mang máy tính rồi, tức thật!
------------------EndFlashblack-------------------

Chết cha, hôm bữa quên mang máy tính, tính tay bị sai mất roài. Cơn điên trong tôi lại bắt đầu...đầu tôi hiện lên...nào là chỗ này tính đúng là được rồi, chỗ này tính thế mà cũng sai...rồi liếc sang bài của nó...ơ con bé N đâu làm được câu chốt, mình làm được mà thua nó ư....Tôi bấn loạn cả lên....Thật là bực mình

-Con đã thấy điều gì, con cần sửa đổi chưa.
-Con hiểu rồi mẹ à!
-Từ nay con sẽ đứng dậy...và con sẽ trở thành một con người khác mẹ ạ
-Mẹ hãy tin ở con...
-Ừ! cố lên con...mẹ cũng tin là con làm được.
-Thôi! xem gì nữa con, xuống ăn cơm với mẹ nào....
 
Last edited by a moderator:
B

bosjeunhan

Chap 4: Nhiệm vụ bất khả thi

Nắng nóng, oi bức,...rồi những tiếng ve râm ran giữa trưa,...rồi những cành phượng thắm hồng,...Vậy là mùa hè đã đến rồi...và một năm học cũng đã kết thúc, với bao niềm nhớ nhung. với những cảm giác bâng khâng, xao xuyến,...của tuổi học trò. Đặc biệt hơn, khi chúng tôi lúc đó sẽ phải rời xa ngôi trường cấp I đầy thân thương sau những tháng ngày dài gắn bó. Mặc dù ngôi trường của tôi chỉ là một dãy nhà cấp 4 với mái ngói không còn giữ được màu gạch, với những chiêc bảng luôn luôn phải đánh than để viết,...mọi thứ đều rất khó khăn

Nơi ghi dấu những kỉ niệm không thể nào phai nhòa về một tuổi thơ ấm áp của tình bạn bè, của sự chở che yêu thương của thầu cô, nó đã chắp cánh cho bao nhiêu ước mơ được bay thật cao, thật xa,...Và tôi cũng muốn ước mơ tôi là những cánh hồng đó, và là cánh hồng lớn nhất nữa,..

Đó chính là nhiệm vụ to lớn mà chúng tôi phải gánh vác. Năm nào, trường tôi cũng có học sinh dỗ vào trường huyện, nên năm nay, cái tôi gọi là "đội tuyển" cũng sẽ phải làm được điều này. Tôi lại gặp lại cô bé N kia, nhưng h nó đã khác,...nó học giỏi hơn,...nó cẩn thận hơn, và...nó ghét tôi. Vì thế, cuộc chiến lần này không chỉ là ước mơ tôi, mà nó còn là dịp để tôi "báo thù" khi tôi đã rút ra được nhiều điều...

"Thành công sẽ không đến nếu như ta không nỗ lực hết mình"
Tôi hiểu điều đó, nên tôi đã sớm bắt đầu cho "kế hoạch" của mình. Tôi lên một thời gian biểu cho việc học, cũng khá là hợp lí,...cứ mỗi ngày một môn, hôm nay toán thì mai sẽ học văn,...cứ thế. Tôi đọc nhiều sách hơn, làm nhiều bài tập hơn,...chú tâm hoàn toàn cho việc học. Chúng tôi(kể cả bé N) được cô giáo chủ nhiệm hồi còn lớp 5 đưa về để bồi dưỡng thêm. Nhóm có vẻ khá đông, chừng 17, 18 đứa gì đó, chỗ học lại chật nên ngồi học khá nóng bức, cũng tại mùa hè mà. Phòng chỉ có mỗi cái quạt treo tường ở bàn 2, những khổ nỗi có quay được đâu, cứ đứng yên một chỗ ak, đã thế con bé N lại chiếm hết, bữa nào cũng như bữa nào...Tôi tức nó lắm, bao nhiều nỗi "oán hận" trong tôi được đổ hết vào những câu trả lời khủng khiếp(về thời gian) cho những câu hỏi của cô,...lập lại cái trật tự đơn cực mà tôi đã từng tạo ra...Haiz, mấy ngày đầu là như vậy thôi, hôm nay đi học, tôi đã hiểu thế nào là "núi cao, còn có núi cao hơn". Cô đưa về ở đâu một con em nữa, nó tên A. Cái gì nó cũng giỏi, kêu nó văn toán song toàn quả thật không ngoa một tí nào,...Cái văn của nó hay dễ sợ, khi nào cũng được điểm cao nhất, tôi đọc mà cũng phải thấy phục,...Còn toán thì nó cạnh tranh tôi từng tí một, có nhiều bài nó làm thoáng là nó "hét" to đáp sô,...trong khi tôi chẳng nảy ra một ý tưởng gì cả....Đúng là siu nhân! nó ở đâu chiu ra mà học kinh thế không biết,...nó học ở đâu nhỉ, ai dạy cho nó,...đối thủ quả thật đáng gờm...tôi nhận ra cần phải làm nhiều điều hơn nữa để có thể thắng con bé A.

Thấm thoát mới thế mà đã 1 tháng đã trôi qua,...Ngày thi cũng đã cận kề một bên,...và có lẽ cô cũng không còn gì để dạy cho chúng tôi nữa...Tôi cảm thấy thực sự tự tin để đối mặt với nó. Dễ hiểu là trong thời gian qua tôi đã nỗ lực hết mình...

Chỉ còn một ngày nữa thôi, mai tôi đã phải trải qua kì thi cam go này,...nghe đâu 1 chọn 5 lận,...cũng hơi lo, có chút áp lực,...mệt mỏi nữa, không biết ngày mai mình sẽ làm như thế nào,...Mẹ thì cứ bảo an tâm thôi, hôm nay đừng học nữa, cứ ăn rồi ngủ lấy sức mai thi...Tôi thì chả muốn tí nào-tâm trạng của một sĩ tử mà...Tối hôm đó, tôi quyết định đầu tư cho môn văn, tôi kiếm lại những quyển văn mẫu mà ba mua cho mỗi khi bắt đầu một năm học. Trong tay tôi có tận 3, 4 quyển lận,...đọc quyển này chưa xong, thấy chán, lại next sang quyển khác, quay vòng như thế,...ài chà tôi đã bắt đầu buồn ngủ, hai mắt tôi bắt đầu ríu lại,..bất chợt ngục xuống bàn...Tôi cố mở mắt ra, để thêm một bài nữa, nhưng quả thật là không thể,...tôi đành đi ngủ. Trước khi đi ngủ, làm màu với mẹ, thấy cái đề trên trang sách, tôi cất cao giọng với đầy sự mệt mỏi:

-Mẹ ơi, con buồn ngủ,...bây giờ con đọc bài: "Tả cảnh mùa gặt" là con đi ngủ nhá mẹ.
-Ừ! đọc nhanh thì đi ngủ sớm đi con, mai đậy sớm đi thi

Nói thì nói thế chứ tôi không thể nào vực hai cái cửa sổ tâm hồn của mình lên mà đọc tiếp. Tôi giả vờ lướt luớt, thế rồi,...trèo lên giường luôn chứ đâu.

Một ngày mới lại tên với tiếng gáy dài của chú gà, với những tia nắng nhẹ dịu của bình minh,...Vẫn là những thứ đó, nhưng là một ngày đặc biệt, nên có vẻ tôi cảm thấy rất khác thường,...Tôi dậy khá sớm-Cứ khi nào có những ngày thế này, tôi thường dấy sớm-rồi làm những công việc thường ngày,...vệ sinh cá nhân, thay bộ quần xanh áo trắng, đội thêm cái mũ đen xì, chả mấy chốc thì tôi đã là một cậu bé chỉnh chu, lịch lãm,...(mặc dù là bình thường tôi đã đẹp trai lắm rồi)....Mẹ tôi khi nào cũng chu đáo, chuẩn bị bữa sáng cho tôi cả bát phở, rồi cứ dặn đi dặn lại: "con nhớ đọc đề cho kĩ nhá, làm bài, soát lại cận thận,...". Vì là nghe nhiều lần rồi, nên lần này đây, tôi cũng chẳng để tâm làm gì những lời của mẹ,...dạ...dạ mấy câu rồi hì hục ăn tiếp,..."ăn cho no làm bài chứ" tôi mỗi nghe và quan tâm câu này thôi,...tôi háu ăn mà.

Nhà cách địa điểm thi tâm 3,4 cây gì đó,...hôm nay, tôi được mẹ đèo đi. Đi xe máy nên chỉ mất tầm 10 phút là đã đến nơi. Vào trường cần đi vào một cái ngõ dài cỡ 100m gì đó, khá rộng, và đương nhiên thì dù sao bây h nó cũng đã chật cứng hết cả,...xe đạp, xe máy, có cả mấy cái ô tô,...nhiều quá,...Tôi cảm nhận rõ nét về thử thách lần này, thực sự rất khó khăn,...và rất cam go...Tôi không chỉ dấu với bé N, rồi bé A, mà còn đấu với cả trời đứa thế kia,...toàn là con nhà giàu thôi, có tiền,có điều kiện,...chi mà không giỏi. Tôi thấy hơi run,...Me đưa tôi đến cổng trường, thì bỗng:
-Chỉ có học sinh được vào, phụ huynh đứng chờ ở ngoài.
-Cháu vô đi,...
Giọng nó khá ấm của một người đàn ông trông đã ngoài 40, nước da khá đen, không cao lắm, nhìn rất chắc khỏe, tận tình giúp đỡ cho chúng tôi thực hiện nội quy của cuộc thi.
-Có được đem máy tính không ạ!
-Chiều mới thi toán cơ mà, không cần đâu...
Tôi đoán đó là bác bảo vệ.
-Vào đi con, vào nhanh làm lễ khai mạc kìa-bác lại cất giọng
-Con vào thi, làm bài tốt nhá, mẹ ở đây chờ con
-Dạ, con vào đây ạ!
Bác mở cánh cổng đang đóng chặt, tôi bước chân vào trường đầy mơ ước này. uhm...Trước mặt tôi là hàng trăm đứa khác đang ngồi ngay ngắn, nghe những cái chi chi của mấy thầy cô ở phía trên. Tôi nhanh chân kiếm cho mình một chỗ ngồi-có vẻ tôi đã chậm. Tôi chăm chú nghe những gì mà họ nói trên kia, đặc biệt là mấy cái nội quy, cố ghi nhớ,...con người tôi cũng cận thận từng li từng tí một, vì tôi không muốn mình phạm phải một sai sót nào. Thủ tục rờm rà thì cũng đến lúc kết thúc, chúng tôi tìm tên của mình, ở phòng nào thì nhảy ngay vào phòng đó. Phòng của tôi ở tít tầng hai, tìm cho liệt cả chân. Phòng tôi, nhưng các phòng khác, có 24 người(kể cả tôi). Nói chung là chả quen đứa nào sất,...thấy có một đứa cũng đẹp trai như tôi, rồi một đứa bị bỏng, nhìn phát hãi, nhìn nhiều đứa mặt mày cũng sáng, đặt biệt là...có mấy cô bé cũng xinh. Nhưng mà tôi chả quan tâm, mặc chúng nó, tôi ngồi tĩnh tâm lại, chuẩn bị tinh thần thật tốt để làm bài chất chất một tí, là môn văn, nên cần nhiều cái gọi là "sự bay bổng của tâm hồn"

Đang ngồi, bỗng có mấy tiếng trống, là tín hiệu vào thi thì phải. Một lúc sau, "cán bộ coi thi" đã lên các phòng,...phòng tôi có một thầy, một cô. Chúng tôi bước vào, tìm SBD của mình ở đâu mà ngồi xuống,...tất cả đều rất nghiêm túc. Tôi cũng dần cảm thấy thoải mái hơn, và hơn hết là tôi vào chính bạn thân mình, tôi sẽ làm được.
-Ôi không! Quên mang bút rồi, h chạy ra đâu được nữa
-Chết rồi, toi rồi, xong phim luôn, tôi như mếu vậy.
Ông trời trớ trêu thay, khi đang có một ngọn lửa rực cháy trong tôi, thì đã vội mang mưa tới, làm hỏng tất cả. Tại sao vậy trời? Tôi nhìn xung quanh, đứa nào cũng chỉ có một cái thôi ư,...hự bọn này đi thi mà thằng nào cũng mang 1 cái thôi sao.Thầy. cô, cũng chả thấy ai có,...chết thật không nak,...
-Thôi, bây h chưa vào thi, xin cô ra ngoài lấy.
-Không cho thì sao h, lại mất hết mặt
-Kiểu gì mà cô chả cho, với lại nếu không cho nói thế, biết đâu đứa nào, hay là cô có.
-Thôi...
-Không bây h m lấy chi viết đây

Cứ thế một hồi, tôi đã phải chịu cảnh không có bút viết vì...không dám nói.
Đã thế, cái cô kia, lại nói nhảm nhảm cái gì nữa ấy...càng thêm bực.Ế! nhưng khoan, cô vừa nói gì ế nhỉ:
-Các em không cần mang bút vì nhà trường sẽ phát bút cho các em.
Tôi chỉ ngó đến mỗi câu này, mấy câu trước vs sau, tôi cho vào sọt rác cả.Kựa kựa, thế là có bút viết rồi, đúng là trời không phụ lòng người tốt.

Lai một hồi trống nựa, chúng tôi bắt đầu được phát đề. Chờ mãi, đây rồi, tôi cầm trên tay, rồi đọc lướt qua một lượt...Không! cái gì thế này, khổng... không...không. Tôi đọc kĩ lại đề,...thôi chết mình rồi,..đọc lại lần nữa, lần nữa, lần nữa,...aaa....aa...a
-Trời ơi..........................

 
Last edited by a moderator:
V

valyn_khanh_hoa

Xời... bò ơi là bò ... sao lại hết chap đúng cái lúc này cơ chứ :( ...

~~> Làm tui bắt đầu nghĩ sau đó sẽ ra sao nè 8-} ...

Đề khó.. hoặc đề dễ .... hoặc đề sai 8-}
 
B

bosjeunhan

Xời... bò ơi là bò ... sao lại hết chap đúng cái lúc này cơ chứ :( ...

~~> Làm tui bắt đầu nghĩ sau đó sẽ ra sao nè 8-} ...

Đề khó.. hoặc đề dễ .... hoặc đề sai 8-}

Thì thế mới hấp dẫn chứ :p
Phải làm như phim ấy, kết lúc nào cũng gay cấn đề người ta còn koi tập sau chứ =)).
 
T

thienlong_cuong

éc ! Răng truyện giống tau rứa bây ! Chưa từng đc đứng thứ 1 trên bảng nhãn ! Ko nhì thì ba , mà ko ba thì ót ! Có như thế mới vui ! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
B

boy8xkute

Ồ! ở chỗ bác lắm thứ hay nhỉ ?

Chỗ em mà đc thế là em cũng mừng, học tiểu học ko có thi hsg (em mong mà chả có), vào cấp 2 cũng chỉ có xét điểm ...haizzzz

Mà công nhận bác viết văn thế là hay rồi đấy, còn chê j` mà ngoại đạo, khô khan nữa, em cầu con ko đc........... Em chỉ có toán mới cao đc thoy, còn văn thì .........ôi thôi....=.=''
 
B

bosjeunhan

éc ! Răng truyện giống tau rứa bây ! Chưa từng đc đứng thứ 1 trên bảng nhãn ! Ko nhì thì ba , mà ko ba thì ót ! Có như thế mới vui ! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chú m tưởng ai cũng như chú ak, quên mother hs đi nha. Anh đây không biết bao lần lên ngôi đầu roài đấy.

Ồ! ở chỗ bác lắm thứ hay nhỉ ?

Chỗ em mà đc thế là em cũng mừng, học tiểu học ko có thi hsg (em mong mà chả có), vào cấp 2 cũng chỉ có xét điểm ...haizzzz

Mà công nhận bác viết văn thế là hay rồi đấy, còn chê j` mà ngoại đạo, khô khan nữa, em cầu con ko đc........... Em chỉ có toán mới cao đc thoy, còn văn thì .........ôi thôi....=.=''

Đây là trường huyện, phải thi :D
Mình khác tất cả mọi người mà, chap 1 đã nói rồi chí :)


Xin lỗi toàn thể anh/chị/em tại hôm nay đi học cả ngày nên không có thời gian để ra chap 5 như dự định, nếu có thể đêm nay chắc sẽ có...Cảm ơn mọi người nhiều, đã ủng hộ em :D
 
B

bosjeunhan

Chap 5: Hy vọng mong manh

Đề gồm 3 câu, một câu là tiếng việt, một câu đoạn văn, một câu viết bài và nó chiếm trọn 5 điểm. Chẳng nói làm gì hai câu trên, cái câu cuối này,..."Em hãy tả cảnh mùa gặt"...Cái câu hôm qua mình đọc, ak không...đọc đâu, lật đi lật lại mấy lần rồi đi ngủ luôn chứ đâu ra mà đọc. Chết rồi, có nhớ gì đâu, ak không...có biết gì cái này đâu. Chắc trật cha nó rồi, viết chi được đây. Thôi kệ,..cứ từ từ vậy, đầu xuôi đuôi lọt-tôi cũng chỉ biết tự an ủi mình mà tập trung làm bài.

Tiếng việt cũng chẳng dễ nhai, gặm mãi như 10, 15 phút mới ra, mà không chắc đúng sai nữa kìa,...haiz. Chuyển sang câu đoạn văn, thì viết nhào viết bừa, chả có tí hài lòng nào của tôi về bài viết này cả, thế mà cũng ngón mất của tôi 20 phút nữa...Thế là bài 3 này tôi chỉ còn đúng 25 phút,...nhưng mà có biết viết cái chi đâu, ngồi nghĩ, đúng hơn là ngồi nghiềm....Một lúc nó lại ra một câu, cũng chả mấy chốc mà thành một bức tranh lem nhem, mờ mịt của một vụ mùa....khi tôi vừa đặt cái đấm chấm cuối cùng thì trống thu bài cũng vang lên.
-Hù,..may, vừa kịp.

Giám thị thu bài, kiểm bài xong thì chúng tôi được ra về.
-Ê, mi có làm được bài không?
-Sơ sơ
......
-Bài ny nhà ta học rồi chi nựa, trúng tủ,...dê
......
-Đề dễ thật, toàn dạng cô cho làm rồi ry nak m hầy.

Khi cái bọn kia nói mà tôi nghĩ hy vọng của mình chắc chỉ còn lại $10%$ quá. Tui bực, chạy ào ra cổng, nhưng đâu được yên thân đâu:
-Đề dễ không cháu.
-Đề như thế nào cháu.
.....................
-Bò ơi! Mẹ đây, ra chỗ này nào.
Tôi vội đi đến chỗ mẹ.
-Làm bài tốt không con, mẹ coi cái đề nào.
-Sơ sơ thôi mẹ.
-Bài này con làm tốt chứ, hôm qua con được trước khi đi ngủ mà, trúng tủ còn gì.
-Con chả nhớ gì nữa, thành ra con tự viết thôi mẹ.
-Thôi về nhà cái đã con...Mẹ tôi lại nở trên môi nụ cười âu yếm.
Mẹ đưa tôi về, đi ngang chợ, mẹ có mua cho tôi một ít hoa quả, với chai nước, cho tôi đỡ mệt. Tôi thực sự thất vọng về mình, vì đâu có làm được bài đâu, mà mẹ lại...cứ như là tôi làm được bài tốt ấy,...tôi buồn bực, và lấy hết quyết tâm vào buổi chiều này. Mong rằng môn toán sẽ có thể giúp được con tàu này khỏi bị chìm vào nước biển sâu sau khi đã bị đâu thủng một lần. Một buổi thi đầy khó khăn nữa vẫn đang chờ đợi mình ở phía truớc, cố lên nào, mình là bò siu nhân.

Về tới ngôi nhà nhỏ của mình, tôi chỉ biết nằm dài trên ghế...tiếng gió nhẹ của chiếc quạt và một ít trái cây mát lạnh xưa đi phần nào cái nóng oi ả của mùa hè, và hơn hết là tâm trạng của tôi lúc này. Tôi không tốn quá nhiều sức lực và thời gian để lấy lại cân bằng...Tôi chỉ muốn chuẩn bị tốt nhất cho buổi chiều này...Tôi ngồi vào bàn, lấy hết những quyển ôn thi để đọc lại, tôi chỉ củng cố kiến thức mà thôi, không có học thểm gì nữa.
-Bò, học gì nữa con, nghỉ 1 tí, ăn cơm mà còn đi thi chứ con
-Dạ, con ôn lại 1 tí thôi mẹ
Mẹ nói thì tôi cũng đáp lại thế thôi, tôi vẫn cứ miệt mài mà ôn lại, biết đâu chiều nó ra trúng thì sao...Tôi cảm thấy thiếu tự tin hơn nhiều, tôi cũng dần cảm thấy sợ,...sợ rằng mình không đủ sức để chống chọi lại những cơn bão ngoài kia. Những cơn gió mạng cuồn cuồn cứ thổi trong khi tôi chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Mai mình sẽ tiếp tục update, hôm nay hơi mệt, thông cảm nhé ^^
 
Last edited by a moderator:
N

nguyengiahoa10

Cám ơn em đã cho tôi cơ hội nhìn lại mình! Sao chuyện của em giống chuyện của tôi đến thế!
 
B

bo_ieu_tho

Em sẽ update chap 5 ở dưới này nhé ^^

Như là lúc sáng tôi vẫn run, vẫn hồi hộp...chỉ khác là bây h, đã bớt đi phần nào bỡ ngỡ, rụt rè mà thay vào đó là 1 sự nhanh nhẹn, tự tin của tôi....và chả có cái lễ nghĩa lằng nhằng nữa. Tôi bắt đầu làm bài từ lúc 2 rưỡi, có khoảng 2 tiếng gì đó. Đúng là chả một thành công nào là không trải qua gian nan và thử thách cả. Cái đề văn đã thế, cái đề toán còn thế này...nó làm tôi phát ngán. Hầu như là toàn những bài xa lắc xa lơ, chả họ hàng anh em gì cả....Haizz, tiếng thở dài hiện hiện trong tâm trí tôi.
-Die roài, còn gì nữa đâu.
-Không! Không thể để mọi chuyện dừng ở đây được.
-Nhưng mà,...cái đề có cho ta cơ hội đâu.
-Cơ hội là do chính m tạo ra cơ mà.

Căng phòng yên ắng, nhưng cái không khí đó là bởi cuộc chiến đầy cam go này. Xung quang tôi, ai ai cũng cặm cụi,...cò vài đứa thì thấy ngồi cầm cái bút, con mắt cứ đưa ngang đưa đọc. Nó so độc trắng của trần nhà với giấy thi, giấy nháp của bạn nó hay sao ý,...Thầy cô thì một đọc báo, một cầm điện thoại, tôi không thích kiểu koi thi thế này....mặc dù nó thuận lợi cho cả tôi. Tôi đăng rất đau đầu...Có nên...nhìn sang bên kia không nhỉ...hay là hỏi thằng trên kia, nó làm ùn ùn kìa. Bất chợt, tôi lại nhìn ra ngoài kia, một bầu trời rộng, xanh ngắt,...từng đợt gió thôi, đưa mây đi như chiếc thuyền lướt giữa biển cả mênh mông vậy,...Tôi biết là tôi phải làm gì...nhưng dường như, tôi không thể...

Mất 1 vài phút đâu tranh và tự kỉ, tôi chợt nhận ra, tôi có thể. Uhmm...tôi đã cố gắng tận dụng hết vốn kiến thức ít ỏi mà tôi góp nhặt được, tôi cố phát huy óc suy nghĩ của mình,...và tôi cố để lòng tự trọng của mình luôn đứng ngay trước mắt tôi.
-Chết cha m chưa, 1 thằng
-Lại thêm 1 thg nha
.....
-Chết mày chưa, bốn thằng, còn 1 thg nữa thoai, mày chết với ông rồi

Thực sự là tất cả đã cho tôi niềm tin. Tôi chỉ còn một bài nữa để kết thúc trận đấu. Nhưng....tôi lại phát hiện ra, một thứ trong tôi, mà vì nó, tôi đã phải lên xuống bao nhiêu lần. Tôi không hiểu chính bản thân mình nữa.

Chap kết thúc ở đây cho nó hồi hộp. Cộng cả phần bên kia chap cụng kha khá roài. Mọi người đừng giục em quá, mấy hôm nay em mệt, em qua đợt ốm này đã nhá :D
P/s: Thg kia, ai cho mày đọc truyện t, ko hoan nghênh m đâu, có thấy bài m bị del đó ko. Muốn thì t sẽ kể cho m nghe...(T gét bâyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy)
 
Last edited by a moderator:
N

nghgh97

Bò lại viết truyện tiếp à
Viết tiếp đi chứ, mình chờ lâu lắm rồi
Truyện của bò rất hay, có những chỗ giống hệt như mình
Viết tiếp đi bò thân thương :x
p/s: hai ta hợp nhau ấy chứ :D
 
B

bosjeunhan

Hứa thì sẽ làm :)

Cái này cho
valyn_khanh_hoa

Không biết là bà có vô đây mà đọc ko, nhưng mà chẳng lẽ nói mà ko giữ ;))

Chap 6: Kết thúc.

Đó là sự hài lòng. Tôi giường như đang hài lòng với những gì mình có. "Chỉ còn một bài thôi, chả nhẽ không đậu" ....những luồng suy nghĩ cứ thế xuất hiện làm tan đi những con số trong đầu tôi.
-Thế này, có khi nhất môn toán cũng nên ấy chứ.
-Bọn nó học gớm lắm chí, làm ri thì răng mà được.
Tôi nhìn nhìn xung quanh, có ý tham dò.
-Ê, bài cuối chưa?
-Rồi.
Nó trả lời thản nhiên.
-Xong hết rồi à?
-Chưa, còn bài 4, mày thì sao?
Ơ. Tôi thân người ra.
-Có nên nhìn bài nó không nhỉ?
-Hay trao đổi
-Không cho nói nhìn đâu?
-Thế có liếc sang không?
-Mình tự làm được, tự làm được...
Tôi lại cặm cụi một hồi.
-Khó thế không biết...Đệch.
-Liếc đi, liếc đi...
Nó che hết rồi còn đâu.
Hai cái thằng ngồi sau tôi nó hùa nhau, chúng làm xong hết rồi, đang khảo bài, chờ trống.

Trống điểm rồi, nộp bài rồi, và tôi thua rồi...Ngồi nhìn đề bài với một tờ giấy trắng không ý tưởng.

Cuộc thi kết thúc, tôi cũng may mắn đậu, trên sàn tầm điểm rưỡi gì đấy. Vào cái lớp bét nhất thôi, nhưng mà càng về sau, tôi càng thấy tự hào và may mắn cho những gì tôi được nhận.

Có lẽ tôi chưa đủ những trải nghiệm, thời gian cho những thứ mà tôi gọi nó là cuộc đời. Có lẽ cái tên đó, cũng chỉ là những cảm xúc cho những thứ mà tôi xem đó là tệ hại. Nên sửa tiêu đề thành: "Thử thách đầu đời"

Trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng phải đối mặt với rất nhiều thử thách chông gai...Và hãy cố gắng vượt qua nó, nếu bạn đã nỗ lực, nhưng cơ hội chưa đến, thì bạn hãy chia sẻ. Mọi người sẽ giúp bạn. Nhưng bạn hãy nhớ, cô hội sẽ không đến nhiều lần nếu bạn cứ bỏ lỡ như vậy.

Tôi không biết là ở phía trước là những khó khắn thế nào, sẽ phải vượt qua ra sao, nhưng tôi nghĩ, mình vẫn sẽ không bỏ cuộc. Tôi thua bạn thật đấy, tôi không thể hoàn thành đề thi, nhưng ít nhất tôi cũng đã cố gắng rồi, và hơn nữa thì bạn đã không cho tôi cơ hội để tôi giở những chiêu trò của mình. Cảm ơn.

Mọi thứ...tôi đang nói về kì thi vào lớp 6 của mình. Tôi cũng chỉ kệ vu vơ vậy thôi, và thực sự nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Và tôi cũng không biết mình đang nói gì....Chúc bạn thành công trong con đường mà bạn chọn. Chúc cho bạn luôn tự hào về những dấu chân của mình trên con đường ấy.

 
Top Bottom