H
hoangngoc88
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Tôi ngồi nhìn lên bầu trời cao những ngôi sao đang lấp lánh.Bóng đêm đã bao trùm cả khu vườn .Chỉ có vài ánh đèn leo lét bên kia đường.Trong lòng tôi nhớ đến mẹ nhớ con đường tôi đi qua luôn có mẹ ở bên vỗ về che chở .Tổi thơ tôi thật đẹp tựa như là một giấc mơ trong đó có hình bóng mẹ.Đêm nay trong sự cô đơn tĩnh lặng tôi mới có thể viết về mẹ,viết về tình thương yêu bao la của mẹ giành cho tôi. Tôi lớn lên với sự thiếu vắng tình cảm của người cha bù vào đó mẹ yêu thương tôi hết mực chăm lo tôi lớn từng ngày.Những bài học đầu tiên về cuộc sống cũng bắt đầu từ mẹ.Từ khi tôi chào đời đến khi tôi biết đi lại trên đôi chân của mình là cả một quá trình mẹ chăm bẵm và dạy dỗ.Tiếng nói đầu đời của tôi là ''mẹ'' ,tiếng nói ấy sau này đã trở thành sức mạnh lớn lao trong lòng tôi giúp tôi vượt qua tất cả.Số phận của tôi còn nghiệt ngã hơn khi trái gió trở trời mẹ tôi lại nằm liệt giường đau yếu.Những lúc ấy tôi cố gắng nén giọt nước mắt đau thương lại để chăm sóc cho mẹ.Từ nhỏ đến lớn tôi luôn mơ ước''mình phải làm được một cái gì đó cho mẹ,tạo niềm tự hào cho mẹ''.Nhiều lúc tôi cũng phạm phải những sai lầm tôi cảm thấy hổ thẹn và tự ti.Mẹ đã khuyên nhủ tôi giúp tôi vượt qua tất cả và làm lại từ đầu .Giờ đây khi đã lớn khôn tôi càng thấm thía hơn lời dạy của mẹ''phải biết mình biết người ,biết trả ơn những người đã giúp mình'' Trong căn phòng tĩnh lặng tôi cố gắng trải cảm xúc của mình ra với mọi người.Để nói hết những công lao của mẹ giành cho tôi thì không thể.Tôi chỉ mong muốn rằng mình sẽ sống thật với lòng mình và tìm cách để đên đáp công ơn của mẹ.
Hạ ngọc Hoàng.
Hạ ngọc Hoàng.