Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
(mình rất mong các bạn sẽ comt trả lời nhiệt tình, nhé)
Các bạn thử đọc lại đoạn văn này:
Tôi và mẹ tôi cũng đều có ý buồn, vì thế mà lại nhắc đến Nhuận Thổ. Mẹ tôi nói:
- Cái chị Hai Dương, "nàng Tây Thi đậu phụ" ấy mà! Từ khi nhà ta bắt đầu sửa soạn hành lý, chẳng ngày nào là chị ta không đến. Hôm trước, chị ta đứng cạnh đống tro, moi ra hơn mười chiếc, cả bát lẫn đĩa, bàn tán một hồi rồi nói quyết rằng Nhuận Thổ vùi vào đấy để khi nào xúc tro là mang đi luôn. Chị ta khám phá ra việc đó, tự cho mình là có công, liền lấy ngay cái "cẩu khí sát" (một dụng cụ ở quê tôi người ta dùng nuôi gà làm bằng một tấm ván, trên có song song, trong đựng thức ăn, gà chỉ việc thò cổ vào mổ còn chó thì đứng nhìn, chịu chết), rồi chạy biến. Tuy chị ta lùn và chân bé tí tẹo thế mà chạy cũng nhanh đáo để!
Ngôi nhà cũ xa dần, phong cảnh làng cũ cũng mờ dần, nhưng lòng tôi không chút lưu luyến. Tôi chỉ cảm thấy xung quanh tôi là bốn bức tường vô hình, nhưng rất cao, làm cho tôi vô cùng lẻ loi, sầu muộn. Hình ảnh đứa bé oai hùng, cổ đeo vòng bạc, đứng giữa ruộng dưa hấu, tôi vốn nhớ rõ lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên cũng mờ nhạt đi, khiến tôi lại càng thêm ảo não.
Câu hỏi được đặt ra ở đây là, Nhuận Thổ đã thực sự tha hóa tới mức đúng như lời thím Hai Dương nói, hay thím ấy cố tình vu oan cho Nhuận Thổ?
Thực sự thì lên GG tra thể nào cũng khó mà tìm ra bài viết có giá trị nên các bạn đừng lên mất công. Nhưng đa phần, hoặc tất cả họ đều nói Nhuận Thổ bị oan. Mình cũng nghĩ thế và chưa bao giờ nghĩ khác
Nhưng một số người có uy tín đối với mình lại hiểu theo hướng tối tăm hơn. Nhuận Thổ thực sự có ý ăn cắp, từ đó có thể lý giải về sự "không chut lưu luyến", ngột ngạt, hình ảnh vốn sâu sắc cũng nhạt đi của tác giả. Chi tiết này thể hiện sâu sắc cái thay đổi đáng sợ của xã hội TQ, khiến người đọc cảm thấy ám ảnh. Ẩn sau đống tro tàn là một sự thật đáng buồn, giống như những quá khứ tươi đẹp của quê hương giờ đã hoàn toàn cháy thành tro bụi, ( à đoạn này mình tự chém ra theo cách suy nghĩ đấy nên hơi .. tí) ...(vv.. còn một đống)
Tuy nhiên nó mâu thuẫn với vế trước. Rõ ràng Nhuận Thổ có thể tùy chọn những gì anh ta muốn, nhưng anh ta chỉ xin những thứ gần gũi cần thiết : Bàn, ghế để tiếp khách hoặc gia đình ngồi, bộ tam sự thể hiện sự mê tín, cân để tránh bị lừa trong cái xã hội mục rỗng này. Anh ta cũng không phải là người tự mở lời trước mà là mẹ và "tôi" cho. Tình cảm của Nhuận Thổ dành cho tôi cũng vô cùng sâu sắc, dù bị ảnh hưởng tư tưởng quá nhiều nhưng dường như trong thâm tâm Nhuận Thổ vẫn coi tôi như 1 người bạn..
Nếu thực sự Nhuận Thổ ăn cắp thì đó là điều khá tàn nhẫn, tuy nhiên như HCM đã nhận xét, Lỗ Tấn như bác sĩ phẫu thuật lạnh lùng nên khó mà dám chắc điều này
Bài viết gốc của mình khá dài và phân tích kĩ từng câu nhưng mình đánh máy chậm nên không thể đưa nó lên được. Mình rất mong các bạn sẽ đưa ra quan điểm của riêng mình. Mình thì ủng hộ hướng tích cực hơn cơ mà mình vẫn thừa sức để phản biện những ý kiến ủng hộ Nhuận Thổ đấy !!
Các bạn thử đọc lại đoạn văn này:
Tôi và mẹ tôi cũng đều có ý buồn, vì thế mà lại nhắc đến Nhuận Thổ. Mẹ tôi nói:
- Cái chị Hai Dương, "nàng Tây Thi đậu phụ" ấy mà! Từ khi nhà ta bắt đầu sửa soạn hành lý, chẳng ngày nào là chị ta không đến. Hôm trước, chị ta đứng cạnh đống tro, moi ra hơn mười chiếc, cả bát lẫn đĩa, bàn tán một hồi rồi nói quyết rằng Nhuận Thổ vùi vào đấy để khi nào xúc tro là mang đi luôn. Chị ta khám phá ra việc đó, tự cho mình là có công, liền lấy ngay cái "cẩu khí sát" (một dụng cụ ở quê tôi người ta dùng nuôi gà làm bằng một tấm ván, trên có song song, trong đựng thức ăn, gà chỉ việc thò cổ vào mổ còn chó thì đứng nhìn, chịu chết), rồi chạy biến. Tuy chị ta lùn và chân bé tí tẹo thế mà chạy cũng nhanh đáo để!
Ngôi nhà cũ xa dần, phong cảnh làng cũ cũng mờ dần, nhưng lòng tôi không chút lưu luyến. Tôi chỉ cảm thấy xung quanh tôi là bốn bức tường vô hình, nhưng rất cao, làm cho tôi vô cùng lẻ loi, sầu muộn. Hình ảnh đứa bé oai hùng, cổ đeo vòng bạc, đứng giữa ruộng dưa hấu, tôi vốn nhớ rõ lắm, nhưng bây giờ bỗng nhiên cũng mờ nhạt đi, khiến tôi lại càng thêm ảo não.
Câu hỏi được đặt ra ở đây là, Nhuận Thổ đã thực sự tha hóa tới mức đúng như lời thím Hai Dương nói, hay thím ấy cố tình vu oan cho Nhuận Thổ?
Thực sự thì lên GG tra thể nào cũng khó mà tìm ra bài viết có giá trị nên các bạn đừng lên mất công. Nhưng đa phần, hoặc tất cả họ đều nói Nhuận Thổ bị oan. Mình cũng nghĩ thế và chưa bao giờ nghĩ khác
Nhưng một số người có uy tín đối với mình lại hiểu theo hướng tối tăm hơn. Nhuận Thổ thực sự có ý ăn cắp, từ đó có thể lý giải về sự "không chut lưu luyến", ngột ngạt, hình ảnh vốn sâu sắc cũng nhạt đi của tác giả. Chi tiết này thể hiện sâu sắc cái thay đổi đáng sợ của xã hội TQ, khiến người đọc cảm thấy ám ảnh. Ẩn sau đống tro tàn là một sự thật đáng buồn, giống như những quá khứ tươi đẹp của quê hương giờ đã hoàn toàn cháy thành tro bụi, ( à đoạn này mình tự chém ra theo cách suy nghĩ đấy nên hơi .. tí) ...(vv.. còn một đống)
Tuy nhiên nó mâu thuẫn với vế trước. Rõ ràng Nhuận Thổ có thể tùy chọn những gì anh ta muốn, nhưng anh ta chỉ xin những thứ gần gũi cần thiết : Bàn, ghế để tiếp khách hoặc gia đình ngồi, bộ tam sự thể hiện sự mê tín, cân để tránh bị lừa trong cái xã hội mục rỗng này. Anh ta cũng không phải là người tự mở lời trước mà là mẹ và "tôi" cho. Tình cảm của Nhuận Thổ dành cho tôi cũng vô cùng sâu sắc, dù bị ảnh hưởng tư tưởng quá nhiều nhưng dường như trong thâm tâm Nhuận Thổ vẫn coi tôi như 1 người bạn..
Nếu thực sự Nhuận Thổ ăn cắp thì đó là điều khá tàn nhẫn, tuy nhiên như HCM đã nhận xét, Lỗ Tấn như bác sĩ phẫu thuật lạnh lùng nên khó mà dám chắc điều này
Bài viết gốc của mình khá dài và phân tích kĩ từng câu nhưng mình đánh máy chậm nên không thể đưa nó lên được. Mình rất mong các bạn sẽ đưa ra quan điểm của riêng mình. Mình thì ủng hộ hướng tích cực hơn cơ mà mình vẫn thừa sức để phản biện những ý kiến ủng hộ Nhuận Thổ đấy !!