


Mẹ à,
Tự dưng con thấy con yếu đuối, đáng ghét quá. Cho dù có bất mãn với mẹ thì con cũng chẳng dám nói thẳng mà chỉ có thể ngồi viết những dòng này.
Mẹ biết không? Con đã từng rất nhiều lần muốn chết đi. Con cảm thấy bản thân được sinh ra chẳng có ý nghĩa gì cả. Ý nghĩa sao được khi mẹ con lại chẳng yêu thương con.
Con cũng chẳng biết con người có trí nhớ từ khi nào... Nhưng khi con rất nhỏ, trong ký ức của con chẳng có mấy hình bóng của mẹ.
Khi ấy, mẹ hay đi làm xa, cả tháng về có hai ngày, rồi sau đó lại vội vã lên đường. Cuộc sống của con chỉ có bà nội và bố. Mỗi sáng sớm, bố sẽ đánh thức con dậy, đánh răng và thay đồ cho con. Nhưng mà bố lại không biết buộc tóc bởi thế mà tuổi thơ con gắn liền với mái tóc ngắn cũn cỡn.
Nhiều lúc nhìn chúng bạn mặc váy hoa, tóc tết đuôi sam, con đã rất ghen tị, và con bỗng ghét mẹ, ghét mẹ hay đi làm xa, ghét mẹ không dành thời gian cho con, ghét mẹ chẳng tết tóc cho con lần nào. Nhưng, mỗi lần mẹ về, con lại dính lấy mẹ như một cái đuôi mặc dù tối hôm trước con đã tự hứa là sẽ không quan tâm mẹ nữa, sẽ để mẹ xin lỗi, dỗ dành thì con mới chịu mở miệng.
Rồi khi mẹ mang thai em trai con bây giờ, kể từ ấy mẹ nghỉ việc và xin làm cho một công ty gần nhà. Lúc đó con rất vui, nhưng giờ nghĩ lại con vẫn không hiểu là do mẹ tìm được công việc tốt hơn nên không đi làm xa nữa, hay đơn giản chỉ là mẹ yêu thương em trai con và không muốn rời xa nó.
Mẹ có thấy con quái dở không? Suy nghĩ của con thật tiêu cực nhỉ? Nhưng... con chẳng có cách nào phủ định suy nghĩ là mẹ không yêu thương con bằng em trai cả.
Khi em con lên hai và con bảy tuổi, mẹ rất hay mua sữa tươi. Một ngày mẹ sẽ cho em uống sáu, bảy hộp sữa... Nhưng con chẳng được hộp nào cả. Có lần, con thèm quá mà uống trộm một hộp và bị mẹ bắt gặp. Mẹ không nói gì, cầm hộp sữa trong tay con để lên bàn rồi đánh con. Mẹ đánh đau lắm. Thật đấy, con khóc thét lên, nhưng vẫn cảm thấy thật sự rất đau đớn, từng cơn bỏng rát từ má, lưng và mông truyền đến, mắt con như nhòa đi. Con không hiểu, tại sao con lại không thể uống sữa cơ chứ?
Ngày hôm sau, mẹ mua cho con một cái áo nắng màu hồng rất xinh xắn. Và buổi chiều hôm ấy, mẹ dẫn con ra đồng để gặt lúa. Mẹ dúi vào tay con cái liềm mà tay con chẳng thể cầm chắc. Mẹ chỉ nói:
- Làm theo mẹ.
Sau đó mẹ chẳng nói với con lời nào nữa. Và đây cũng là câu nói đầu tiên mẹ nói với con từ hôm qua tới giờ. Con vui lắm, vì mẹ không giận nữa rồi.
Con cố gắng cầm liềm và cắt theo mẹ, nhưng con làm rất chậm và nhìn vô cùng nham nhở. Mẹ nhìn thấy mà chẳng nói gì.
Và hôm sau, mẹ đưa con tới ruộng lúa nhỏ hơn chút. Nhưng mẹ lại bỏ đi, để lại con với cái liềm và một chai nước khoáng. Khi ấy con bật khóc, con tưởng như mẹ bỏ con cho ông ba bị rồi.
Mẹ à,
Con cũng chẳng biết con kể câu chuyện lúc nhỏ xíu ấy ra làm gì, trong khi chuyện như vậy luôn xảy ra trong suốt tuổi thơ của con nhỉ? Ví như tám tuổi giặt hết chậu quần áo đầy, phải nấu cơm canh, chín tuổi phải đi xới đất... Cứ khi tan học, nghĩ tới hàng đống công việc ở nhà là con lại chẳng muốn bước đi chút nào.
Sự sợ hãi về việc trở về "nhà" trong con cứ kéo dài theo từng ngày tháng.
Rồi hôm ấy, khi con cuối lớp 11, có một chú là bạn cũ của bố tới chơi. Chú ấy mở một phòng khám tư, cũng khá giàu có. Chú ấy hỏi con định thi trường gì. Con nói con muốn học Kinh tế quốc dân, khoa Marketing.
Chú ấy cười cười rồi nói với bố rằng trường đó toàn bọn ăn chơi, đua đòi, con mà học ở đấy có khi chưa kịp ra trường đã làm cái 50 mâm. Chú ấy còn nói, học trường đấy toàn người nhà có công ty, chứ con học làm gì, lên tỉnh học Y, ra trường chú cho làm ở phòng khám.
Khi ấy, mẹ cũng cười và nói:
- Vậy thì nhờ chú.
Mẹ nói câu ấy, là con đã biết rằng mẹ không cho con học trường con yêu thích nữa rồi. Con thật sự sợ hãi, con không cam lòng và cả tức giận nữa. Tại sao mẹ có thể làm theo ý của mẹ như vậy? Mẹ đã từng nghĩ cho con chưa? Mẹ đã từng hỏi con thích gì và con muốn gì chưa? Chưa từng, mẹ chỉ làm như vậy với em trai con thôi.
Và rồi con tìm việc qua mạng, con làm quản lý cho website. Con muốn kiếm tiền tự học đại học, con không muốn tương lai con bị thay đổi bởi bất cứ ai, kể cả mẹ.
Nhưng rồi thời gian học tập của con đã bị cắt bớt đi, bởi những "công việc nhà mà ai cũng phải làm" mẹ giao cho, và cả công việc của website. Thành tích của con dần bị tụt lùi, từ một học sinh top 3 của trường, là học sinh nhiều lần đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi, con trở thành một học sinh tiên tiến, và điểm thi chẳng thể đỗ vào trường con yêu thích, hay trường mẹ muốn.
Con tuyệt vọng, con đã mua thuốc ngủ. Con định sẽ kết thúc cuộc sống của mình tại đây. Con không chịu nổi nữa rồi... Con thật sự quá thất bại, quá hèn nhát, quá vô dụng. Nhưng trong giây phút cầm lọ thuốc ngủ trong tay, đầu con vẫn lóe lên một suy nghĩ: Nếu mẹ gõ cửa, chỉ cần gõ cửa thôi, thì con sẽ không tự tử nữa. Nhưng 5 phút trôi qua, 10 phút nữa qua, nửa tiếng tiếp theo nữa, mẹ vẫn chẳng xuất hiện như con đã tưởng tượng.
...
P/s: Còn nữa cơ, nhưng mà Chi bận làm nên không có thời gian viết tiếp. Hôm nào rảnh Chi viết full rồi đăng nhé.
Chi nhận tất cả lời góp ý, trừ câu nói: Truyện phi thực tế. Bởi đây hoàn toàn là cuộc đời của một chị mà Chi quen biết, chỉ là chị đã không còn nữa rồi. Có thể bạn cảm thấy nó phi thực tế, nhưng không có gì là không thể xảy ra cả, chỉ là bạn chưa gặp thôi.
Last edited: