Chương 2:
Trước khi Nga vào học, Quỳnh với Hạnh ngồi chung một bàn. Bàn có hai người, nhưng mỗi người ngồi tít một đầu, chừa khoảng trống ở giữa. Nga không biết ai đã tạo ra khoảng trống đó, Quỳnh hay là Hạnh. Nhưng Nga chẳng thắc mắc nhiều, bởi bây giờ nó đã lấp đầy cái khoảng không bất thường đó. Nó ngồi giữa Hạnh và... thằng quỷ nhỏ.
Quỳnh có vẻ bỡ ngỡ trước sự xuất hiện của người bạn mới. Anh đã quen với vị trí cô độc của mình trong góc lớp. Bây giờ bỗng nhiên có người ngồi sát ngay bên cạnh, Quỳnh đâm ra mất tự nhiên. Lúc xếp hàng đi vào lớp, Quỳnh tiến về phía chỗ ngồi với dáng vẻ nấn ná, ngại ngần. Có vẻ anh cố tình đi chậm lại.
Khi ngồi vào chỗ, Quỳnh cũng tìm cách ngồi sát ngoài rìa, cố xích thật xa Nga. Suốt trong giờ học, anh hoặc nhìn chăm chăm lên bảng hoặc lặng yên hí hoáy chép bài, chẳng quay sang trò chuyện với Nga một câu.
Nga chẳng biết Quỳnh đang chú ý đến bài học thật hay anh chỉ giả vờ. Thỉnh thoảng tò mò liếc sang bên cạnh, Nga thấy Quỳnh cựa quậy trên ghế với vẻ khổ sở, hệt như anh đang bị trói chặt bởi những sợi dây vô hình nào.
Khi nãy, thấy Quỳnh bị bạn bè xúm lại chọc ghẹo, Nga cảm thấy tội cho anh quá chừng, và lúc đó Nga có ý nghĩ sẽ tìm cách trò chuyện an ủi anh. Nhưng bây giờ, ngồi sát bên Quỳnh, nhìn thấy cái vành tai quái dị và cái mũi đỏ của anh ngay trước mắt, Nga đâm ra sờ sợ và thế là bao nhiêu ý nghĩ tốt lành bay biến đâu mất. Vì vậy khi thấy Quỳnh chẳng tỏ vẻ gì muốn bắt chuyện với mình, Nga cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Nga với thằng quỷ nhỏ di-n ra như vậy, im lặng và hững hờ. Trong thâm tâm, Nga cảm thấy áy náy về thái độ lạnh nhạt của mình, nhất là với một người bạn ngồi cùng bàn, lại kế bên, nhưng Nga biết mình chẳng thể xử sự theo cách khác.
Ngày hôm sau, mọi việc di-n ra cũng từa tựa hôm trước, giống như một vở kịch được lặp lại. Thằng quỷ nhỏ vào lớp, kéo theo những trò đùa nghịch tai ác của đám bạn và những tiếng hò hét ồn ào, và cuối cùng kết thúc bằng cảnh anh ngồi câm nín bên cạnh Nga.
Tối hôm qua, về nhà nghĩ lại, Nga cảm thấy xấu hổ về sự xa lánh của mình đối với Quỳnh và nó định sáng nay sẽ chủ động làm quen với anh. Nhưng rồi đến khi vào học, ngồi loay hoay một hồi, Nga lại đâm ra bối rối. Mình là con gái, ai lại mở miệng làm quen trước bao giờ, Nga nhủ thầm như vậy và suốt buổi học đó, nó vẫn lặng thinh, chốc chốc lại liếc sang Quỳnh để thấy cái mũi của anh mồi lúc một đỏ ửng, chẳng rõ vì lý do gì.
Những ngày tiếp theo cũng chẳng khá hơn chút nào. Hai người vẫn tiếp tục im như thóc.
Chỉ đến khi xảy ra cuộc gặp gỡ tình cờ mới đây thì Nga và Quỳnh mới "có dịp" nói chuyện với nhau.
Hôm đó, Nga đang đạp xe từ trường về nhà. Đang đi, thình lình Nga nhác thấy Quỳnh đang rảo bước trước mặt, tay ôm cặp, chiếc nón quả dưa đội lệch trên đầu. Quỳnh di cùng chiều nên không thấy Nga.
Tự dưng Nga thấy tim mình đập mạnh. Nga không muốn Quỳnh trông thấy mình. Mấy hôm nay làm mặt lạ với nhau, bây giờ bỗng gặp ngoài đường, Nga thấy kỳ kỳ. Nó cố đạp xe chậm lại nhưng khoảng cách giữa nó và Quỳnh mỗi lúc một thu ngắn. Không biết làm sao, Nga đành phóng vụt xe qua. Nó mím môi đạp mạnh pédale, giả vờ như không thấy Quỳnh.
Chiếc xe đang phóng như gió, đột nhiên bị chao đi. Trong tích tắc, Nga kinh hãi nhận ra mình bị cột chặt vào yên xe, không nhúc nhích được, và dường như có ai đó đang kéo mạnh vai nó và sắp sửa hất tung nó xuống mặt đường. Nga điếng người. Nó nhắm mắt lại..
Nhưng Nga không té. Chiếc xe bỗng lắc mạnh, lảo đảo rồi đứng sững lại. Nga bàng hoàng mở mắt ra và thấy mình đang ngồi trên xe, hai chân vẫn đặt trên pédale.
Nga giật mình ngoảnh lại phía sau. Quỳnh đã đứng đó tự bao giờ, mũi đỏ ửng còn tay thì đang giữ chặt cái yên sau của chiếc xe.
Nga chưa kịp mở miệng, Quỳnh đã lên tiếng trước:
- Tà áo của Nga bị quấn vào sợi xích. May mà tôi chạy tới kịp.
Nga liếc xuống chân và bất giác đỏ mặt. Vạt sau của chiếc áo dài bị quấn chặt vào líp xe. Hèn gì khi nãy Nga có cảm giác như ai níu lấy vai mình. Trong khi Nga đang loay hoay chưa biết làm sao để gỡ vạt áo ra thì Quỳnh bỗng bảo:
- Nga cứ ngồi yên đó, để tôi lùi xe lại!
Tự nhiên Nga cảm thấy mắc cỡ. Nó vội vàng lên tiếng:
- Thôi, để Nga leo xuống đã!
- Không được đâu! - Quỳnh lắc đầu - Bây giờ Nga leo xuống là rách áo liền!
Một tay nắm ghi-đông, một tay giữ yên sau, Quỳnh từ từ lui xe lại. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào líp xe nơi vạt áo bị mắc kẹt của Nga đang được nhả ra từng chút một.
Nga ngồi trên xe, lòng rối bời. Nó có cảm giác mình là đứa bé được người lớn dắt đi chơi. Đang lúng túng, Nga bỗng nghe Quỳnh thở phào:
- Xong rồi!
Nga tưởng như mình vừa trút được một gánh nặng. Nó chống chân xuống đất, kéo vạt áo ra đằng trước và nhìn Quỳnh, ấp úng:
- Cám ơn anh nghen!
Nói xong, Nga cảm thấy xấu hổ về sự bất cẩn của mình và để che giấu nỗi bối rối, nó vội vã đạp xe đi.
Quỳnh đứng chôn chân tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn theo.
Ngày hôm sau, Quỳnh tỏ ra vui vẻ khác thường. Anh tiếp nhận sự trêu chọc của đám bạn quỷ quái với nụ cười tươi tỉnh trên môi. Anh mặc kệ cho tụi thằng Luận làm tình làm tội hai vành tai "phản chủ" và không màng đòi lại cái nón đang được chuyền nhoang nhoáng giữa đám đông. Thậm chí, Quỳnh còn cao hứng thực hiện những cú "trồng cây chuối" ngoạn mục và bi-u di-n trò đi hai tay vòng quanh trong lớp khiến đám bạn vỗ tay đôm đốp và hò hét ầm ĩ.
Nga đến tr-. Vừa tới cửa lớp, nghe náo nhiệt, Nga không vào ngay. Nó đi vòng lại cửa sổ, đứng nhìn vào. Thấy Quỳnh đang say sưa làm trò, Nga khẽ mỉm cười. Khung cảnh trước mắt Nga hệt như trong rạp xiếc, chỉ thiếu những con khỉ mặc quần áo và các tấm bạt căng chung quanh nữa thôi.
Nga cứ đứng tựa người vào cửa sổ. Nó chưa muốn vào lớp vội. Không hiểu sao Nga có cảm giác h- thấy Nga, Quỳnh sẽ mất tự nhiên và những trò vui của anh sẽ lập tức chấm dứt. Nghĩ vậy, Nga cứ đứng yên. Nó đứng đợi chuông reo.
Nhưng Qùnh cũng chỉ bộc lộ niềm hứng khởi của mình đến thế thôi. Vào lớp, ngồi kế bên Nga, Quỳnh trở lại là anh chàng nhút nhát và lầm lì muôn thuở.
Có lẽ Quỳnh cũng muốn nói chuyện với Nga nhưng dường như anh chẳng biết nói gì và phải mở đầu câu chuyện ra sao. Thỉnh thoảng anh lại len lén liếc Nga một cái rồi vội vã quay mặt đi chỗ khác. Bằng sự nhạy cảm đặc biệt của phụ nữ, Nga nhận ra ngay dấu hiệu mới mẻ đó. Nó cảm thấy vui vui. Và trong một lần bắt gặp ánh mắt thập thò của Quỳnh, Nga mỉm cười với anh một cách thân thiện.
Nụ cười tươi tắn của Nga khiến Quỳnh cảm thấy dạn dĩ hơn lên. Anh đằng hắng hai, ba tiếng như để lấy can đảm rồi rụt rè hỏi:
- Chiếc áo Nga mặc hôm qua có bị rách không ?
Nga lắc đầu:
- Không! Nhưng dầu mỡ dính đen thui, Nga giặt hoài không ra!
Quỳnh lại đằng hắng. Nhưng lần này anh ngồi im. Mặc dù quan hệ giữa anh và Nga đã d- chịu hơn nhưng anh chẳng biết phải trò chuyện tiếp tục như thế nào. Từ hồi vào lớp đến giờ, nghĩ mãi, Quỳnh mới nói được một câu. Về chiếc áo. Nếu hôm qua, vạt áo của Nga không vướng vào líp xe, hẳn hôm nay Quỳnh lại ngồi trơ như phổng. Mặc dù Nga đã mỉm cười với anh. Và nụ cười ấy dường như muốn bảo "Anh trò chuyện với tôi tự nhiên đi chứ!".