Cổ tích 1 chuyện tình!

G

girlbuon10594

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

-ngốc! có thế mà cũg ko bik nói sao cho bé hỉu! rõ ngốc tử.
- không biết phải nói sao…
- Thật chả biết phải nói gì với Khoa!
- …
Minh Minh bực tức quay đầu định mắng thêm vài câu cho tên bạn ngốc, chăngr ngờ vừa quay lại cô đã bắt gặp bộ mặt buồn xo của Anh Khoa. Và cô ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, cho dù gặp chuyện gì khó khăn, bi đát đến mấy, Khoa cũng không bao giờ buồn bã hay lo lắng. Ngược lại, anh luôn vui vẻ, sống tích cực. Thật cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh có một ngày, chỉ vì một cô bạn cùng lớp mà Anh Khoa ngày nào lại ngồi một góc với bộ mặt thảm hại như thế này.
Chuyện bắt đầu từ ngày cô bạn ấy chuyển vào lớp Khoa và Minh Minh. Cô bé tên Thanh Vân. Vân được đám học trò chú ý ngay bởi cô trông rất xinh với nụ cười tươi và má lúm đồng tiền đág yêu. Ngay cả Minh Minh là hoa khôi của trường cũng phải khen ngợi:
-ui, cô bé này xinh như thiên thần ấy!
Không hiểu sao mà ngay từ ngày đầu tiên vào học, mọi người đều gọi Vân là cô bé. Có lẽ bởi ngoại hình nhỏ nhắn và khuôn mặt rất chi baby của cô. Cô thu hút sự chú ý của mọi người, ngoại trừ Anh Khoa.
Khoa không để ý đến Vân lắm. Anh có nhìn thoáng qua cô rồi lại cắm cúi hý hoáy bên cuốn sách.Cô không gây được chút ấn tượng nào với anh. Khi Phúc, anh chàng ngồi bàn trên gọi khẽ:
-Cô bé xinh hén mày. Hotboy cỡ mày chắc mới có cơ lọt vào mắt xanh, à không, mắt…nâu của nó.
Anh Khoa đáp cộc lốc:
-Kệ nó! Tao không quan tâm!
Minh Minh ngồi bàn dưới khẽ lắc đầu.
Phúc cũng không còn biết nói gì với Khoa. Anh cũng quen rồi. Dường như sống cạnh một bà chị xinh đẹp, quen nhìn cô bạn hoa khôi Minh Minh, trong mắt Khoa chắc chả có cô gái nào gọi là đẹp ấn tượng. Anh chỉ biết có học và thể thao. Minh đẹp trai, con nhà khá giả, học giỏi, thể thao luôn đứg nhất nhì trường, lại là hotboy, có biết bao cô gái theo đuổi nhưng thật lạ là ngoài Minh Minh-cô bạn thân từ hồi còn học lớp một, Khoa không hề biết quan tâm đến cô gái nào khác.Cho đến khi cô chủ nhiệm xếp Vân ngồi cạnh Khoa, anh vẫn không hề chú ý đến cô. Khi cô chào, anh cũng chỉ chào lại theo phép lịch sự và thậm chí khôg hề ngẩng mặt lên. Anh cứ chăm chú vào cuốn sách trên tay, coi như không có cô bên cạnh. Suốt buổi học, Khoa không nói tiếng nào với Vân và thậm chí cho đến lúc ra về. Buổi đầu tiên, Vân không ngạc nhiên lắm. Nhưng đến ngày thứ hai, thứ ba, rồi tuần thứ 4, thứ 5 trôi qua, anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng với Vân. Cô chỉ thấy anh cười đùa trò chuyện với Minh Minh và một số bạn anh, còn với cô, anh coi như không có trong lớp học.Một vài bạn học cùng lớp giải thích cho cô biết tính Khoa xưa nay vậy, không thích giao tiếp với người không quen biết. Vân không tránh khỏi cảm giác ngạc nhiên và xen lẫn tò mò về con người này. Học chung cùng lớp, lẽ nào Khoa lại có thể coi cô như người không quen biết? Từ bé đến giờ cô luôn chiếm được cảm tình của tất cả mọi người xung quanh, người như anh cô chưa từng gặp.Thế nhưng ngạc nhiên chỉ là ngạc nhiên, tò mò chỉ là tò mò. Lúc đầu Vân cũng không mấy để ý đến anh chàng này cho đến một hôm.
Hôm ấy là chủ nhật, nhưng là ngày họp phụ huynh nên Vân và Khoa phải có mặt ở lớp để chuẩn bị và quét dọn sạch sẽ trước khi bắt đầu bởi đó là ngày trực lớp của cả hai. Lúc đi trời còn đẹp thế vậy mà đến khi về, một cơn mưa từ đâu bất chợt đổ xuống. Mưa to như trút nước. Vân và Khoa không thể về nhà được đành đứng lại dưới mái hiên. Cả hai đều im lặng, không ai nói với ai một tiếng nào.
Bỗng một tia chớp loé lên rạch một đường sáng trên bầu trời kèm theo đó là tiếng sấm như nổ bên tai khiến Vân hoảng hốt. Cô vội đưa hai tay ôm đầu, mắt nhắm nghiền và đi tìm chỗ nấp như một phản xạ tự nhiên. Nhưng vì nhắm mắt, lại đi vội vàng, cô bước loạng choạng rồi đâm phải Khoa. Thấy cô sắp ngã, anh vội đưa tay đỡ cô. Lúc ấy, một tiếng sấm nữa lại vang lên. Vân như không còn ý thức được nữa. Vẫn đôi mắt nhắm nghiền, cô dụi sát đầu mình vào lòng Khoa như để tìm chỗ trú ẩn. Và Khoa, lúc ấy anh vội siết chặt cô trong vòng tay một cách vô ý thức. Có lẽ anh muốn che chở cho cô gái bé nhỏ này. Ngay thời khắc ấy, cả hai cảm nhận được một sự ấm áp. Vân như tìm được chỗ dựa vững chắc để tránh đi những tiếng sấm đáng sợ đối với cô ngay từ bé. Đối với Khoa, lòng anh chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Cảm giác này lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được. Nó chợt làm anh nhớ đến mẹ. Ngày bé mẹ hay bế anh trong vòng tay, che chở cho anh. Tuy quãng thời gian ấy quả thật quá ngắn ngủi khi mà anh vừa lên 6 tuổi, mẹ anh lâm bệnh qua đời để anh bơ vơ sống tiếp cuộc đời thiếu tình mẹ chở che. Đến bây giờ, những cảm giác ấy lại trở về trong anh. Ngày trước khi sống trong vòng tay của mẹ, anh cảm thấy thật yên bình. Và sự bình yên ấy đang trở lại trong anh qua từng giây phút ở cạnh Vân.
Bất chợt Vân buông tay Khoa ra, cắt ngang dòng hồi ức của anh. Cô bối rối:
-Vân…Vân … xin lỗi!
-À, không có gì đâu.
-Khoa!
-Gì?
-ừm…
-
-Cảm ơn Khoa!
Khoa nhìn thẳng vào mắt cô. Vân chợt giật mình, cô cố tránh ánh mắt đó của anh.
-Tôi phải cảm ơn Vân mới đúng.
-Sao?
-Không có gì!
Rồi Khoa im lặng.
Vân cũng im lặng.
Cả hai nhìn mưa rơi trong dòng suy nghĩ riêng.
Mưa tạnh.Vân thả bộ trên đường mà vẫn không ngừng suy nghĩ miên man. Người đã cắt đứt dòng suy nghĩ đó của cô lại là Khoa. Anh chạy xe đến sát bên cô:
-Nhà Vân ở đâu? Khoa đưa về.
-À, thôi. Vân đi bộ cũng được mà. Không phiền đến Khoa đâu.
-Vân cứ lên xe đi, đừng ngại. Coi như tôi cảm ơn chuyện hôm nay.
-Ơ…
-Mũ nè!
Khoa đưa mũ cho Vân. Cô hơi do dự rồi bước lên xe. Khoa chở Vân về tận nhà rồi quay lại đón Minh Minh. Chả là hôm nay Khoa chở Minh Minh đi học thêm tin ở trung tâm tin học rồi đến trường luôn. Khi nào xong việc anh sang đón cô về. “Trách nhiệm” này Khoa đã quen gần 3 năm nay kể từ ngày anh mới có xe. Vả lại hoàn cảnh gia đình Minh Minh không cho phép cô có xe máy như chúng bạn. Nhà lại xa nơi học. Ban đầu cô nhất định không chịu để Khoa nhận trách nhiệm cao cả này với lý do: đi bộ cho khoẻ. Thế nhưng khi Khoa nhất định không chịu để bạn bè chịu khổ và thậm chí đòi cắt đứt tình bạn bao nhiêu năm với Minh Minh, cô đành chấp nhận.
Vừa trờ xe đến trước cổng trung tâm, Khoa đã thấy ngay bộ mặt xuôi xị của nhỏ bạn. Khi Minh Minh leo lên xe, anh chưa kịp xin lỗi Minh Minh đã cướp lời:
-Trễ 20 phút! Khoa giải thích chuyện này thế nào đây!
-À… Khoa bận chút xíu chuyện.




(còn nữa)
 
G

girlbuon10594

(Tiếp)

- Bận chở Vân đi đâu đúg không?

Khoa giật nảy mình như bị ai điểm trúng yếu huyệt. Anh thắng gấp làm Minh Minh muốn ngã nhào xuống đất.

- Trời ạ! Khoa muốn hại chết Minh hay sao.

- Làm sao, làm sao Minh biết được chuyện Vân…

- Tưởng gì! Hai người chở nhau đi ngang qua cổng trung tâm. Làm sao mà Minh chẳng thấy.

Thôi quên mất. Lúc nãy mình có đi ngang công trung tâm mà không biết. Khoa chưa kịp nói thêm tiếng nào Minh Minh đã giở giọng tinh quái:

- Thế nào, hotboy chịu làm quen hotgirl rồi à?

- Làm quen gì đâu. _ Khoa lúng túng. Anh dường như đánh mất hẳn tính cách thường ngày.

- Không làm quen! Thật không?

- Không, không, à có, có làm quen, à mà không…

- Trời ơi! Có thì nói có. Làm gì mà ấp úng cả buổi vậy chứ.

- Ừ thì…

- Chuyện thế nào kể Minh nghe đi.

Và Khoa kể Minh Minh nghe toàn bộ câu chuyện. Cứ chốc chốc, Minh Minh lại cười rúc rích làm Khoa đâm cáu không thèm kể nữa. Thế nhưng với miệng lưỡi ngọt như bôi mật của Minh Minh, Khoa lại tiếp tục kể.

- ra là thế! _ Minh Minh thở dài khi vừa nghe hết câu chuyện.

- Không hiểu sao lúc đó Khoa lại nhớ đến mẹ. Lại cảm thấy như đang ở cạnh mẹ như lúc còn nhỏ.

Khoa nói trong ánh mắt xa xăm. Minh Minh như nhìn thấy được hình ảnh mẹ đang hiện ra trong mắt anh. Hình như có cả Vân nữa. Không khí đột nhiên chùng hẳn xuống. Nhưng Khoa không để cho không khí đó tồn tại lâu, anh cố giữ cho khuôn mặt vui vẻ với nụ cười thường trực trên môi. Anh cố tìm cách đùa vui với Minh Minh như để giấu đi tâm trạng rối bời của mình lúc này:

- Nãy giờ đến nhà chưa mời được Khoa ly nước nào để trả công mà lại còn bắt ân nhân đứng giưa trưa nắng thế này sao?

- Lãng xẹt! Chả vui tẹo nào! Thôi vô nhà đi!

Minh Minh còn mải suy nghĩ nhưng cô nhận ra ngay sự che giấu vụng về của bạn mình. Cô biết đối với Khoa, mẹ là cả cuộc đời anh, là người mang đến cho anh những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời. Mọi người nhìn vào vẻ ngoài của anh với cuộc sống sung túc mà cứ ngỡ rằng được sống như thế thật không còn gì bằng, rằng sống như anh thật sung sướng biết bao. Thế nhưng có mấy ai biết được đằng sau tấm màn hào nhoáng ấy là một thế giới trầm lặng và không có hạnh phúc. Bố anh cung cấp cho anh đầy đủ những gì anh cần về vật chất. Nhưng ông không cho Khoa một mái ấm gia đình. Chưa ngày nào trong hơn 10 năm qua, anh được có chung một bữa cơm trọn vẹn với bố như trong những gia đình bình thường khác. Sau khi mẹ anh mất khoảng 2 năm, bố anh cưới một người vợ khác với lý do để có người chăm sóc Khoa chu đáo hơn. Người mẹ mới của Khoa quả có chăm sóc chu đáo thật, nhưng là chăm sóc cho chính bản thân bà với đủ mọi hình thức, việc của Khoa bà giao cho mấy người giúp việc. Khoa không quan tâm. Dù sao anh cũng đã quen với việc này như thể đó là chuyện bình thường trong nhiều điều bình thường của cuộc sống.

Kể từ ngày mẹ mất, anh kết thúc luôn tuổi thơ của mình. Anh sống nội tâm, không còn hoạt bát hiếu động như mọi đứa trẻ khác. Ngày đầu tiên vào lớp một, người dắt tay anh qua cổng trường không phải bố anh, mà là bác quản gia. Thấy bạn bè cùng lớp có bố mẹ cạnh bên, được quyền nũng nịu với bố mẹ, khi ấy, Khoa chỉ chực trào nước mắt. Nhưng cậu bé Khoa ngày ấy lại cố kiềm chế chỉ bởi một suy nghĩ có đôi chút trẻ con:”Không, mình là người lớn, sống không cần bố mẹ, đã là người lớn thì không được khóc, không được khóc….không đươc…!”
 
G

goodfriend138

hay lắm tiếp đi hcị ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!111
 
G

girlbuon10594

Từ đó, Khoa sống trong những suy nghĩ như vậy. Mỗi khi có ai đó nhắc đến mẹ, lòng anh lại quặn đau. Nỗi đau đó anh cố giấu cho riêng mình. Không một ai hay biết bởi vẻ ngoài anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không tình cờ gặp cảnh Khoa khóc thầm khi một mình trước ảnh mẹ, có lẽ chẳng bao giờ Minh Minh biết được tâm trạng của bạn.

Bây giờ, đột nhiên những cảm xúc về mẹ lại được Khoa cảm nhận bằng chính trái tim mình, khi ở bên Vân. Thật sự, có Vân bên cạnh có tốt cho Khoa hay không? Minh Minh không trả lời được.

Chính Khoa cũng đã tự đặt ra câu hỏi như vậy và cũng không thể trả lời được. Anh không hiểu nổi những gì đang diễn ra trong lòng mình. Cảm xúc đó đang đốt nóng tim anh từng ngày, làm tan dần tảng băng mà anh đã tạo nên trong hơn mười năm qua. Lòng anh như lửa đốt và nó càng nóng bỏng hơn khi:

- Á, trời đất ơi, bộ Minh muốn luộc Khoa hả?_tiếng Khoa thất thanh vang lên.

- Nóng không?_Minh Minh thản nhiên cầm ly nước.

- Cái gì?

- Minh hỏi Khoa thấy nóng không?

- Minh đùa kiểu gì kỳ vậy?

- Minh đâu có đùa, người ta giúp chưa có lời cảm ơn nào còn bảo đùa.

- Giúp?

- Ừ. Tại thấy có người ngồi trơ như phỗng đá lạnh lẽo tội nghiệp nên Minh giúp cho tí sức sống đó. Không cảm ơn lại còn nhìn Minh bằng cặp mắt cáo kia à.

- Giúp kiểu gì lạ đời vậy. Hại Khoa bỏng lưỡi thì có.

- Chứ chẳng lẽ đã lạnh như tiền thế còn cho ly nước đá để Khoa đóng băng luôn à. Minh không muốn thấy có tảng băng trong nhà đâu.

Khoa chỉ biết botay.com với cô bạn tinh quái. Lúc này Khoa biết im lặng còn quý hơn vàng. Cãi nhau một lúc với Minh Minh thể nào Khoa cũng bị con nhỏ này bắt bí hết đường này đến ngõ khác. Khoa bị nhiều lần mới rút cho mình bài học xương máu đó.

Từ ngày chủ nhật định mệnh đó, Khoa đã cởi mở hơn với Vân. Anh cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên thay đổi như vậy nữa. Cởi mở hơn đồng nghĩa với việc nói chuyện với nhau nhiều hơn. Nói nhiều hơn họ cảm thấy hiểu nhau hơn. Càng hiểu nhau cả hai lại càng muốn được gặp gỡ nói chuyện với nhau như một thói quen thường ngày. Vậy nên đến một ngày, khi Vân bị ốm phải nghỉ học, Minh Minh, với trách nhiệm của một lớp phó học tập, lãnh nhiệm vụ đến đưa vở và giảng lại bài học cho Vân. Thế nhưng mới đầu giờ chiều hôm đó, Khoa đã thấy Minh Minh trước cửa nhà mình với bộ mặt hiền lành không thể tả:

- Khoa ơi, chiều nay Minh bận rồi, Khoa đem đến cho Vân sẵn tiện giảng bài cho bạn ý luôn nhá!

- Gì nữa đây? Minh đừng có bày trò lôi thôi.

- Minh bận thật mà. Thế nhé!

Khoa chưa kịp nói thêm câu gì nữa thì Minh Minh đã đặt mấy cuốn vở lên bàn rồi vội vàng chuồn mất. Khoa biết tỏng con nhỏ này chả bận gì, nó chỉ kiếm cớ thế thôi.

Chiều, Khoa ôm tập đến nhà Vân theo nhiệm vụ cao cả Minh Minh vừa mới giao lại. đứng trước cửa, anh rụt rè không dám bước vào trong, cứ lẩn quẩn trước sân nhà. Mẹ Vân thấy có người thập thò trước cửa liền đi ra:

- Cháu tìm ai à?

- Dạ,… cháu chào bác. Bác … cho cháu hỏi Vân có nhà không ạ?

- À, cháu là bạn Vân hả? Vào nhà đi. Vân đang đợi cháu đó!

Khoa đi theo mẹ Vân vào nhà. Khi gặp Vân, câu nói đầu tiên mà anh nhận được từ cô đó là:

- Ơ, Khoa à?

- Khoa thì sao?

- Vân cứ tưởng là Minh Minh?

- À, Minh bận nên nhờ Khoa đem cho Vân.

- Ra thế.

- …

Không khí bỗng dưng yên lặng tĩnh mịch hẳn. Cũng phải thôi, có ai nói tiếng nào đâu. Cả hai im lặng và đều chợt nhận ra mình đang bối rối khi đối diện nhau. Lúc ấy, Khoa rủa nhỏ Minh Minh tơi tả khi để anh lâm vào hoàn cảnh như thế này. Nhưng chỉ lúc ấy thôi, bởi vì sau đó nửa tiếng anh lại thầm cảm ơn cô bạn không để đâu cho hết khi anh và Vân cùng ở bên nhau, khi anh giảng bài cho cô, khi cô cười anh lại cảm nhận được một sự ấm áp đến kỳ lạ trong lòng mình. Anh ngơ ngơ ngác ngác có đến 2 phút. Vân tất nhiên vô cùng ngạc nhiên cộng thêm chút ngượng nghịu:

- Sao… sao vậy Khoa? Mặt Vân dính gì à?

- …

- Khoa!

- …

- Khoa ơi?

- Hả? À. Xin lỗi.

- Khoa sao vậy?

- Không có gì.

- Sao lại không có gì? Khoa bị đau ở đâu hả?

Khoa không biết phải trả lời làm sao. Anh lúng túng và vội lảng đi:

- Không có gì đâu! Học tiếp đi. Tới đâu rồi nhỉ?

Trên khuôn mặt Vân hiện rõ 2 chữ nghi-ngờ nhưng cô chả thể làm gì để đánh tan thắc mắc này được. Vậy nên cô đành cắm cúi vào trang vở tiếp tục bài học.
 
G

girlbuon10594

Đến khi đã về đến nhà, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Khoa lại tìm ngay đến nhà Minh Minh kéo nhỏ bạn ra quán kem cho bằng được. Rồi như một con người khác, Khoa vui vẻ yêu đời, kể lể chuyện của hai người cho Minh Minh nghe, lại đãi cô bạn ăn uống mệt nghỉ. Minh Minh lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng rồi cô mỉm cười. Cô cười vì kế hoạch của mình đã thành công rực rỡ. Cười vì cô không ngờ Vân- một cô gái bé nhỏ- đã làm Anh Khoa thay đổi nhanh đến thế. Và cô còn cười vì cô không ngờ ẩn đằng sau một Anh Khoa lạnh lùng lại là một Anh Khoa khác trẻ con hơn cô tưởng.

Khoa và Vân càng ngày càng xích lại gần nhau hơn. Nhưng vào đúng lúc đó lại có một người khác cũng cố gắng gần Khoa nhiều hơn, đó là Châu.

Châu là con gái một gia đình giàu có, học cùng lớp với Khoa. Từ bé cô đã quen được cung phụng nuông chiều nên tính tình có phần ngổ ngáo, ngang bướng và có phần mạnh mẽ, bạo dạn hơn các cô gái khác. Cô muốn gì được đó nhưng chưa bao giờ đề nghị của cô quá đáng đối với bất cứ ai. Châu là cô gái biết quan tâm và thông cảm cho người khác. Có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng đối với Châu, chỉ có Khoa là người duy nhất làm trái tim cô rung động. Cô không ngại sự lạnh lùng của Khoa, cô mặc kệ Khoa không quan tâm cô, ngày nào cũng như ngày nào, Khoa đều là người duy nhất cô dõi theo trong ánh nhìn.

Ngày đầu tiên thấy Vân và Khoa thân thiết bên nhau, Châu không tránh khỏi cảm giác ngỡ ngàng. Ngày qua ngày chứng kiến cảnh ấy, hy vọng trong Châu tưởng như đang tắt dần nhưng không, cô luôn tự động viên mình, luôn cố gắng đến gần Khoa hơn.Nhưng mọi nỗ lực của cô Khoa đều không nhận thấy. Đến ngày cô phải rời xa nơi này, có thể mãi mãi không gặp anh nữa. Cô đã tìm anh trong nỗi thất vọng thật sự.

- Nói chuyện với Châu được không?

Khoa mải nhìn ra nơi khác:

- Có gì quan trọng không?

- Khoa đi với Châu đến một nơi được không?

- Ngay bây giờ?

- ừ. Ngay bây giờ.

- Tôi có hẹn. Xin lỗi!

Khoa quay mặt đi, trông về phía cuối đường.

Lòng Châu đột nhiên chùng xuống:

- Vậy Châu chỉ xin Khoa một điều thôi.

- …

Đột nhiên, Châu ôm chầm lấy anh từ phía sau. Đôi tay cô ghì chặt anh. Khoa không khỏi ngạc nhiên:

- Châu làm gì vậy?

- một lần thôi. Một lần này thôi.- Châu nức nở qua hàng nước mắt.

- Châu.

Châu vẫn cứ thổn thức. Khoa im lặng. Có lẽ đây chính là điều đầu tiên và cũng là cuối cùng anh có thể làm cho cô.

Giữa khoảnh khắc đó, Vân lại đến. Và cô như không tin vào mắt mình. Không đợi Khoa kịp lên tiếng, Vân đã vội quay đi. Cô lao ra đường và:

- Kíííit…!
 
G

girlbuon10594

Vân đang nhắm nghiền mắt trong đau đớn trên tay Khoa.

- Vân ơi! Vân! Vân…! Tỉnh lại đi! Vân có nghe Khoa nói không? Tỉnh lại đi! Vân…!



Trong bệnh viện…

- Khoa! Có chuyện gì vậy? Sao lại ra nông nỗi này? _ tiếng Minh Minh thảng thốt kêu lên. Vừa nghe điện thoại của Khoa xong cô vội đến ngay đây.

- Là Khoa…Khoa hại cô ấy rồi! Là tại Khoa! Khoa đập đầu vào tường chết đi cho rồi.

Minh Minh vội vã ngăn bạn lại. cô vừa lo lắng thấp thỏm, vừa cố tìm cách trấn an Khoa.

- Khoa bình tĩnh lại đi! Đừng như vậy! Vân sẽ không sao đâu!

- Vân…

Minh Minh thở dài. Cô thấy lòng mình nặng trĩu. Cô thầm cầu mong cho Vân được bình yên vượt qua thử thách này.

Ông trời quả không phụ lòng người. Cuối cùng Vân cũng đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, thoát khỏi mọi nguy hiểm. Khoa như hồi tỉnh sau cơn mê. Anh ở lại bên Vân, chăm sóc cho cô từng chút một trong suốt quãng thời gian cô nằm viện. Nhưng đấy là nói khi Vân chưa tỉnh lại. Sau khi tỉnh, Vân một mực lạnh nhạt với Khoa, nhất định không chịu nghe anh giải thích. Không biết phải nói sao cho Vân hiểu, Khoa buồn bã ngồi trong một góc, mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không bên dưới cửa sổ cuối hành lang. Minh Minh thở dài nhìn bạn. Lát sau, cô đành bỏ đi.

Đến ngày Vân xuất viện, Khoa vẫn không thể giải thích một lời. Thật không may tí nào, hôm nay trời lại mưa, taxi chưa đến, Vân đành đứng chờ trước cổng bệnh viện, cùng với Khoa. Cả hai đều im lặng.

Một tia chớp rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm khiến Vân ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu mình, toàn thân run rẩy. Khoa không biết làm gì để cô đỡ sợ, anh lúng túng, vội vã dìu Vân vào bên trong. Trong vòng tay ấm áp đó, cảm xúc về một chiều mưa của ngày xưa lại trở về với cả Vân và Khoa…





Một ngày đẹp trời, Minh Minh đứng trước cổng trung tâm tin học, mỉm cười khi nhìn thấy bóng dáng của hai người bạn đi ngang qua. Đó là Vân và Khoa. Trông họ thật hạnh phúc. Cô vừa bước khỏi cổng vừa miên man nghĩ ngợi. Hạnh phúc đã về bên họ. Đó chỉ là khởi đầu của một câu chuyện mới, và cô mong rằng, dù thời gian có trôi qua, cả hai con người ấy sẽ được ở cạnh nhau trong niềm vui như thế này, mãi mãi.

…………………..

…………………

………………………


Hết!
 
Top Bottom