8
816554
bài này mình tự làm nè:
Thầy tôi!
Tôi được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mẹ lại không được học hành nên cuộc sống rất khó khăn. Thấy vậy, ba mẹ cũng cố gắng cho tôi đi học, mong tôi sau này có tương lai sáng rạng hơn. Vì là một thằng con trai nghịch ngợm, hăm chơi hơn hăm học nên tôi chằng mấy thiết tha với việc học hành. Trong lớp lúc nào tôi cũng đội sổ với những quà trứng ngỗng, gậy trường sơn hay những con vịt đỏ chót. Ở lớp tôi chẳng chơi được với ai ngoài những đứa quậy phá như tôi.
Thầy chủ nhiệm lớp tôi lá một người nhân hậu, hiền lành và vui tính, thầy luôn có những cách làm cho học sinh trật tự trong giờ học mà không cần phải la mắng.Trong lớp ai cũng yêu quý thấy, riêng tôi, tôi ghét thầy cay đắng. Không hiểu vì sao tôi lại ghét thầy đến thế, tôi ghét đôi mắt nhân hậu của thầy, tôi ghét giọng nói trầm ấm chan chứa tình cảm của thầy. Thầy chủ nhiệm biết hoàn cảnh của gia đình tôi nên hết lòng khuyên nhủ tôi nhưng tôi vẫn chứng nào tật đó. Tôi sống theo quán tính, chẳng nghe lời ai, vì vậy tôi càng không nghe lời thầy, người mà tôi ghét cay ghét đắng. Một hôm, tôi và mấy đứa bạn quậy phá của mình nghĩ ra một trò mới: trét mắt mèo lên ghế thầy, lúc đó tôi nghĩ khi ngồi lên ghế, thầy sẽ ngứa ngáy, gãi tay, gãi chân, và tôi sẽ có được một trận cười đau bụng. Hôm đó thầy dạy tiết đầu tiên, tôi thấy khi khi thầy ngồi lên ghế, vẻ mặt thầy bỗng nhăn lại, thầy nhìn tôi với một ánh mắt buổn và thất vọng, rồi thầy nhờ lớp trưởng coi lớp còn thầy thì xuống văn phòng. Trong tôi bỗng hiên có một cảm giác kì lạ, không phải là cảm giác sung sướng mà là một cảm giác tội lỗi, buồn vô hạn. tôi không hiểu sao cảm giác ấy lại tràn ngập trong tôi lúc này. Hôm sau, thầy tôi đi dạy lại, thầy vẫn nhìn tôi với ánh mắt hiền từ ấy, vẫn nói với tôi giọng nói trầm ấm ấy, những thứ mà tôi ghét nhất nhưng sao hôm nay tôi lại thấy chúng thật sự ngọt ngào, và chính tôi cũng không hiểu cái cảm xúc ấy từ đâu đến. Tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, tôi cảm thấy hối hận nhiều…
Rồi một ngày, thầy tôi bị ốm, đám trong lớp đua nhau đi thăm thầy. Bọn nó mua cho thầy bao nhiêu sữa, quà,.. mong thầy khỏi bệnh. Thật lòng tôi rất muốn đến thăm thầy, nhưng tôi lại cảm thấy ngại ngùng lúng túng, một cảm giác khó tả, và một phần là tôi không thể tưởng tượng rằng có một ngày, một học sinh yếu kém như tôi lại nghĩ đến chuyện đi thăm thầy giáo chủ nhiệm. Nhưng lòng tôi cứ bứt rứt không nguôi, những câu hỏi cứ dồn dập ập đến. “ Không biết thầy đã khoẻ chưa nhỉ? Không biết bao giờ thầy đi dạy lại nhỉ?...” Tôi dấu đám bạn, chạy sang nhà thầy. Tôi không dám vào thẳng nhà thầy ma chỉ dám đứng trước cổng.Lấp ló ở cổng tôi thấy thầy đã đi lại được và nói chuyện với đám bạn tôi rằng ngày mai thầy sẽ đi dạy. Tôi an lòng, chạy nhanh về nhà.Hôm sau vào lớp, thấy thầy bỗng dưng tôi vui hẳn ra, không biết vì sao, hay tình cảm của tôi đối với thầy đã thay đổi?.. Bắt đầu từ hôm ấy tọi chăm chú nghe thầy giảng bài, học bài và làm bài đầy đủ hơn, biết giơ tay phát biểu trong giờ học… Những biểu hiện của tôi gần đây làm thầy rất hài lòng. Những lúc như vậy, thầy nhìn tôi bằng một vẻ rất hài lòng, tôi cũng vui vì điều này. Tôi đã nhận ra, tôi đã thay đổi vì thầy, thầy là người đã giúp tôi học hành tốt hơn.
Tôi cứ tưởng tôi sẽ mãi nhận được ánh mắt hài lòng của thầy khi tôi học tốt . Nhưng rồi một ngày, thầy đã dời đi nơi khác và để lại tôi một mình. Hôm đó tôi đến lớp và nghe lũ bạn háo nhau rằng thầy có việc nên phải chuyển lên thành phố. Tôi hốt hoảng hỏi: “ Khi bào thầy đi ?” “Trưa nay thầy đi, chắc bây giờ chắc thầy đang ở bến xe”. “Lớp trưởng xin cho tôi nghỉ tiết này nha!” Rồi tôi chạy vội ra bến xe, nước mắt chảy, lăn trên má, tôi ít khi khóc, và tôi cũng không hiểu sao lần này tôi khóc, chắc vì tôi quá yêu thầy, vì thầy đã làm cho tôi cảm động…
Ra đến bến xe tôi gọi to: “Thầy ơi, thầy ơi” Rồi tôi thấy thầy đang đứng ở trước một chiếc xe, tôi chạy vội đến, ôm lấy thầy khóc nức nở. “Thầy ơi, hôm đó em đã bôi mắt mèo lên ghế thầy, thầy tha lỗi cho em nha thầy, em hối hận lắm”. Thầy ôm tôi vào lòng, dỗ dành, rồi nói: “Em đã hối lỗi vậy là tốt, thầy sắp đi rồi, em cố gắng học giỏi nhé, rồi sẽ có một ngày thầy quay lại thăm các bạn và em.” “Thầy hứa nhé”- tôi nói. “Thôi thầy phải đi rồi, em ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ, cố gắng học tập nhé!” Rồi thầy bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh để tôi ở lại đứng nhìn theo bóng chiếc xe xa dần, giọt lệ vương trên mi. Thầy ơi, em sẽ nhớ thầy lắm, em sẽ cố gắng học tập để thầy vui lòng, hãy tin em, thầy nhé!...
Và giờ đây, tôi đã trở thành một cậu học trò cấp hai đĩnh đạc, khác xưa, chăm học hơn và học tốt hơn xưa rất nhiều. Thầy ơi, em đã nghe lời thầy, em đã thay đổi, tốt hơn xưa, em vẫn chờ đợi ngày thầy trở về nơi này!Thầy ơi, em vẫn đợi thầy. Thầy sớm về thăm em và các bạn, thầy nhé!
Thầy tôi!
Tôi được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mẹ lại không được học hành nên cuộc sống rất khó khăn. Thấy vậy, ba mẹ cũng cố gắng cho tôi đi học, mong tôi sau này có tương lai sáng rạng hơn. Vì là một thằng con trai nghịch ngợm, hăm chơi hơn hăm học nên tôi chằng mấy thiết tha với việc học hành. Trong lớp lúc nào tôi cũng đội sổ với những quà trứng ngỗng, gậy trường sơn hay những con vịt đỏ chót. Ở lớp tôi chẳng chơi được với ai ngoài những đứa quậy phá như tôi.
Thầy chủ nhiệm lớp tôi lá một người nhân hậu, hiền lành và vui tính, thầy luôn có những cách làm cho học sinh trật tự trong giờ học mà không cần phải la mắng.Trong lớp ai cũng yêu quý thấy, riêng tôi, tôi ghét thầy cay đắng. Không hiểu vì sao tôi lại ghét thầy đến thế, tôi ghét đôi mắt nhân hậu của thầy, tôi ghét giọng nói trầm ấm chan chứa tình cảm của thầy. Thầy chủ nhiệm biết hoàn cảnh của gia đình tôi nên hết lòng khuyên nhủ tôi nhưng tôi vẫn chứng nào tật đó. Tôi sống theo quán tính, chẳng nghe lời ai, vì vậy tôi càng không nghe lời thầy, người mà tôi ghét cay ghét đắng. Một hôm, tôi và mấy đứa bạn quậy phá của mình nghĩ ra một trò mới: trét mắt mèo lên ghế thầy, lúc đó tôi nghĩ khi ngồi lên ghế, thầy sẽ ngứa ngáy, gãi tay, gãi chân, và tôi sẽ có được một trận cười đau bụng. Hôm đó thầy dạy tiết đầu tiên, tôi thấy khi khi thầy ngồi lên ghế, vẻ mặt thầy bỗng nhăn lại, thầy nhìn tôi với một ánh mắt buổn và thất vọng, rồi thầy nhờ lớp trưởng coi lớp còn thầy thì xuống văn phòng. Trong tôi bỗng hiên có một cảm giác kì lạ, không phải là cảm giác sung sướng mà là một cảm giác tội lỗi, buồn vô hạn. tôi không hiểu sao cảm giác ấy lại tràn ngập trong tôi lúc này. Hôm sau, thầy tôi đi dạy lại, thầy vẫn nhìn tôi với ánh mắt hiền từ ấy, vẫn nói với tôi giọng nói trầm ấm ấy, những thứ mà tôi ghét nhất nhưng sao hôm nay tôi lại thấy chúng thật sự ngọt ngào, và chính tôi cũng không hiểu cái cảm xúc ấy từ đâu đến. Tôi cảm thấy mình thật tội lỗi, tôi cảm thấy hối hận nhiều…
Rồi một ngày, thầy tôi bị ốm, đám trong lớp đua nhau đi thăm thầy. Bọn nó mua cho thầy bao nhiêu sữa, quà,.. mong thầy khỏi bệnh. Thật lòng tôi rất muốn đến thăm thầy, nhưng tôi lại cảm thấy ngại ngùng lúng túng, một cảm giác khó tả, và một phần là tôi không thể tưởng tượng rằng có một ngày, một học sinh yếu kém như tôi lại nghĩ đến chuyện đi thăm thầy giáo chủ nhiệm. Nhưng lòng tôi cứ bứt rứt không nguôi, những câu hỏi cứ dồn dập ập đến. “ Không biết thầy đã khoẻ chưa nhỉ? Không biết bao giờ thầy đi dạy lại nhỉ?...” Tôi dấu đám bạn, chạy sang nhà thầy. Tôi không dám vào thẳng nhà thầy ma chỉ dám đứng trước cổng.Lấp ló ở cổng tôi thấy thầy đã đi lại được và nói chuyện với đám bạn tôi rằng ngày mai thầy sẽ đi dạy. Tôi an lòng, chạy nhanh về nhà.Hôm sau vào lớp, thấy thầy bỗng dưng tôi vui hẳn ra, không biết vì sao, hay tình cảm của tôi đối với thầy đã thay đổi?.. Bắt đầu từ hôm ấy tọi chăm chú nghe thầy giảng bài, học bài và làm bài đầy đủ hơn, biết giơ tay phát biểu trong giờ học… Những biểu hiện của tôi gần đây làm thầy rất hài lòng. Những lúc như vậy, thầy nhìn tôi bằng một vẻ rất hài lòng, tôi cũng vui vì điều này. Tôi đã nhận ra, tôi đã thay đổi vì thầy, thầy là người đã giúp tôi học hành tốt hơn.
Tôi cứ tưởng tôi sẽ mãi nhận được ánh mắt hài lòng của thầy khi tôi học tốt . Nhưng rồi một ngày, thầy đã dời đi nơi khác và để lại tôi một mình. Hôm đó tôi đến lớp và nghe lũ bạn háo nhau rằng thầy có việc nên phải chuyển lên thành phố. Tôi hốt hoảng hỏi: “ Khi bào thầy đi ?” “Trưa nay thầy đi, chắc bây giờ chắc thầy đang ở bến xe”. “Lớp trưởng xin cho tôi nghỉ tiết này nha!” Rồi tôi chạy vội ra bến xe, nước mắt chảy, lăn trên má, tôi ít khi khóc, và tôi cũng không hiểu sao lần này tôi khóc, chắc vì tôi quá yêu thầy, vì thầy đã làm cho tôi cảm động…
Ra đến bến xe tôi gọi to: “Thầy ơi, thầy ơi” Rồi tôi thấy thầy đang đứng ở trước một chiếc xe, tôi chạy vội đến, ôm lấy thầy khóc nức nở. “Thầy ơi, hôm đó em đã bôi mắt mèo lên ghế thầy, thầy tha lỗi cho em nha thầy, em hối hận lắm”. Thầy ôm tôi vào lòng, dỗ dành, rồi nói: “Em đã hối lỗi vậy là tốt, thầy sắp đi rồi, em cố gắng học giỏi nhé, rồi sẽ có một ngày thầy quay lại thăm các bạn và em.” “Thầy hứa nhé”- tôi nói. “Thôi thầy phải đi rồi, em ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ, cố gắng học tập nhé!” Rồi thầy bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh để tôi ở lại đứng nhìn theo bóng chiếc xe xa dần, giọt lệ vương trên mi. Thầy ơi, em sẽ nhớ thầy lắm, em sẽ cố gắng học tập để thầy vui lòng, hãy tin em, thầy nhé!...
Và giờ đây, tôi đã trở thành một cậu học trò cấp hai đĩnh đạc, khác xưa, chăm học hơn và học tốt hơn xưa rất nhiều. Thầy ơi, em đã nghe lời thầy, em đã thay đổi, tốt hơn xưa, em vẫn chờ đợi ngày thầy trở về nơi này!Thầy ơi, em vẫn đợi thầy. Thầy sớm về thăm em và các bạn, thầy nhé!