U
uocmovahoaibao
CHƯƠNG:14
6h 30….am…
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ đánh thức cậu nhóc tỉnh dậy.
-mình đang ở nhà sao?? Làm cách nào mà mình lại về đây đc nhỉ. Ui za! Cái đầu của mình… cậu nhóc thức dậy trong tình trạng k mấy tôt đẹp,khắp ng nồng nặc mùi bia rượu, cái đầu thì đau ê ẩm.
-bạn giỏi thật đấy. cậu nhóc giật bắn ng khi nghe thấy giọng S. ngước mắt lên thì thấy cô bé đang đứng trc phòng, tay cầm cốc nc.
-uống say tới mức k thể tụ về nhà, bạn khá thật. S nc = giong lạnh lùng, xen chút mỉa mai. Nhóc biết vậy nên cúi mặt xuống k ns j cả. “ vậy tối qua là do S đưa về sao?? Biết làm sao bây giờ, tiên đoán chưa đầy 1 phút nữa thân thể mình sẽ k còn nguyên vẹ, chúa ơi! Hãy cứu giúp sinh linh bé nhỏ này.” Nhóc ta đã chuẩn bi sẵn sàng tinh thần chịu cực hình vì việc làm của mình. Mắt cậu nhóc nhắn chặt lại.
-nc mật ong đây, bạn uống đi. S đặt chiếc cốc xuống bàn rùi lẳng lặng đi ra ngoài.
Nhóc ta tròn xoe đôi mắt trc hành động của S. cảm ơn chúa! Amen !
-nhưng sao thái độ của S hôm nay khác vậy, k những k tức giận mà còn pha nc cho mình uống!?? kỳ lạ thật.
-trơi! Ng mình sặc mùi bia rượu, nhóc ta đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà veei sinh. 15 phút trôi qua, mọi hoạt động vscn của cậu nhóc đã hoàn thành. Bây giờ tinh thần cũng sảng khoái hơn nhìu rùi. Nhóc tiến thẳng vào phòng, cầm cốc nc ngắm ngía, nhoẻn cười rùi uống hết.
-thích thật.! nhưng bây giờ biết ns sao vs S đây?? Ns sao bây giờ?? Nhóc gãi đầu, gãi tai mà vẫn k nghĩ đc j. thui kệ, cứ đi ra, hỏi đến đâu tính đến đấy.
Nhóc lọ mọ bước ra phòng khách.
-đi đâu rùi nhỉ?? Hay lên phòng rui?? Nhóc lại hì hục đi lên phòng S.
-“cốc…cốc…” bạn có trong đó k S ??
-sao k tl vậy ?? lại ra ngoài rùi sao?? Thui vậy,đành xuống nhà đợi vậỵ.
Nhóc thở dài 1 tiếng rùi lăn ra ghế nằn.-chờ đợi là hp mà.
…………………
Trên con đg nhỏ quen thuộc.
S thả từng bước chân nhẹ nhàng, một chiếc xe trắng vô cùng sang trọng đag tiến lại gần. Từ trong xe bước ra là 1 ng đàn ông trung tuổi, mặc véc đen, khuôn mặt lạnh lùng. Ông ta tiến lại phía S cúi ng chào tôn trọng. S thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ta. –“chẳng phải ông ta chính là ng lái xe lần trc sao?? Có chuyện j mà lại tìm mình??”
-chào cô! Chắc cô vẫn còn nhớ tôi. Tôi là quản gia của cậu Nhật Minh.
- quản gja ??
-thật cảm ơn cô vì đêm qua đã đưa cậu chủ về. tôi đã rất lo lắng vì k thể tìm thấy cậu ấy. bình thường thì cậu ấy k như vậy chỉ vì hôm qua là ngày…. Chưa kịp ns hết câu thì chuông điện thoại của ông ta reo lên. –vâng thưa bà chủ! Tôi sẽ đưa cậu chủ đến liền!
-tôi phải đến đón cậu chủ đi công chuyện rùi! Mong cô quan tâm đến cậu ấy gúp tôi. Cảm ơn cô rất nhìu!
Vừa rứt lời ông ta đã vội vã bước vào xe, chiếc xe dần lăn bánh tiến sâu vào con ngõ nhỏ. S nhin theo chiếc xe, nghĩ về những lời ns của ông quản gja.
-Thực ra đã có chuyện j sảy ra vs cậu ta???
……………………….
8h pm…..
Cậu nhóc trở về vs 1 tâm trạng k mấy vui vẻ, lê từng bước nặng nhọc vào nhà.
-minh vê rùi! Sao hôm nay lại ngồi ở đây vậy?? đợi mình sao?? Nhóc tỏ ra vui vẻ, chêu chọc S khi thấy cô bé ngồi tại phòng khách. Bình thường thì k như vậy.
S vẫn lặng im k ns j.
Nhóc cũng k còn tâm trạng, thở dài 1 tiếng rùi ngồi vào ghế đối diện, chống tay lên cằm mệt mỏi.
-bạn sao vậy?? có chuyện j sao. S khẽ hỏi nhưng đôi mắt lại hướng ra ngoài.
-uk! Có chút chuyện nên k đc vui. Bạn có bận j k?? nhóc tl đầy tâm trạng.
-k !
-ra ngoài đi dạo vs mình 1 lát đc chứ. Nhóc hỏi nhỏ
Suy nghĩ 1 lúc, S đứng dậy bước ra cửa, nhóc thoáng ngạc nhiên nhưng rùi cũng lặng lẽ tiến theo sau.
Hai chiếc bóng của 2 con ng trải dài trên con đường vắng. gió hiu hiu thổi, xương giăng khắp trời làm dịu đi cái oi bức của mùa hè. Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô xào xạc bên đường cùng tiếng bước chân của đôi bạn nhỏ.
Trong lòng mỗi ng đều mang 1 nỗi niền, 1 sự chắc ẩn và hiêú kỳ. k ai ns vs ai câu nào, tất cả đều nhờ gió, nhờ thời gian làm vơi bớt đi chút nỗi niền. nhưng quan trọng hơn cả là cả 2 đều cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhìu trong sự im lặng lạ lùng ấy.
6h 30….am…
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ đánh thức cậu nhóc tỉnh dậy.
-mình đang ở nhà sao?? Làm cách nào mà mình lại về đây đc nhỉ. Ui za! Cái đầu của mình… cậu nhóc thức dậy trong tình trạng k mấy tôt đẹp,khắp ng nồng nặc mùi bia rượu, cái đầu thì đau ê ẩm.
-bạn giỏi thật đấy. cậu nhóc giật bắn ng khi nghe thấy giọng S. ngước mắt lên thì thấy cô bé đang đứng trc phòng, tay cầm cốc nc.
-uống say tới mức k thể tụ về nhà, bạn khá thật. S nc = giong lạnh lùng, xen chút mỉa mai. Nhóc biết vậy nên cúi mặt xuống k ns j cả. “ vậy tối qua là do S đưa về sao?? Biết làm sao bây giờ, tiên đoán chưa đầy 1 phút nữa thân thể mình sẽ k còn nguyên vẹ, chúa ơi! Hãy cứu giúp sinh linh bé nhỏ này.” Nhóc ta đã chuẩn bi sẵn sàng tinh thần chịu cực hình vì việc làm của mình. Mắt cậu nhóc nhắn chặt lại.
-nc mật ong đây, bạn uống đi. S đặt chiếc cốc xuống bàn rùi lẳng lặng đi ra ngoài.
Nhóc ta tròn xoe đôi mắt trc hành động của S. cảm ơn chúa! Amen !
-nhưng sao thái độ của S hôm nay khác vậy, k những k tức giận mà còn pha nc cho mình uống!?? kỳ lạ thật.
-trơi! Ng mình sặc mùi bia rượu, nhóc ta đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà veei sinh. 15 phút trôi qua, mọi hoạt động vscn của cậu nhóc đã hoàn thành. Bây giờ tinh thần cũng sảng khoái hơn nhìu rùi. Nhóc tiến thẳng vào phòng, cầm cốc nc ngắm ngía, nhoẻn cười rùi uống hết.
-thích thật.! nhưng bây giờ biết ns sao vs S đây?? Ns sao bây giờ?? Nhóc gãi đầu, gãi tai mà vẫn k nghĩ đc j. thui kệ, cứ đi ra, hỏi đến đâu tính đến đấy.
Nhóc lọ mọ bước ra phòng khách.
-đi đâu rùi nhỉ?? Hay lên phòng rui?? Nhóc lại hì hục đi lên phòng S.
-“cốc…cốc…” bạn có trong đó k S ??
-sao k tl vậy ?? lại ra ngoài rùi sao?? Thui vậy,đành xuống nhà đợi vậỵ.
Nhóc thở dài 1 tiếng rùi lăn ra ghế nằn.-chờ đợi là hp mà.
…………………
Trên con đg nhỏ quen thuộc.
S thả từng bước chân nhẹ nhàng, một chiếc xe trắng vô cùng sang trọng đag tiến lại gần. Từ trong xe bước ra là 1 ng đàn ông trung tuổi, mặc véc đen, khuôn mặt lạnh lùng. Ông ta tiến lại phía S cúi ng chào tôn trọng. S thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ta. –“chẳng phải ông ta chính là ng lái xe lần trc sao?? Có chuyện j mà lại tìm mình??”
-chào cô! Chắc cô vẫn còn nhớ tôi. Tôi là quản gia của cậu Nhật Minh.
- quản gja ??
-thật cảm ơn cô vì đêm qua đã đưa cậu chủ về. tôi đã rất lo lắng vì k thể tìm thấy cậu ấy. bình thường thì cậu ấy k như vậy chỉ vì hôm qua là ngày…. Chưa kịp ns hết câu thì chuông điện thoại của ông ta reo lên. –vâng thưa bà chủ! Tôi sẽ đưa cậu chủ đến liền!
-tôi phải đến đón cậu chủ đi công chuyện rùi! Mong cô quan tâm đến cậu ấy gúp tôi. Cảm ơn cô rất nhìu!
Vừa rứt lời ông ta đã vội vã bước vào xe, chiếc xe dần lăn bánh tiến sâu vào con ngõ nhỏ. S nhin theo chiếc xe, nghĩ về những lời ns của ông quản gja.
-Thực ra đã có chuyện j sảy ra vs cậu ta???
……………………….
8h pm…..
Cậu nhóc trở về vs 1 tâm trạng k mấy vui vẻ, lê từng bước nặng nhọc vào nhà.
-minh vê rùi! Sao hôm nay lại ngồi ở đây vậy?? đợi mình sao?? Nhóc tỏ ra vui vẻ, chêu chọc S khi thấy cô bé ngồi tại phòng khách. Bình thường thì k như vậy.
S vẫn lặng im k ns j.
Nhóc cũng k còn tâm trạng, thở dài 1 tiếng rùi ngồi vào ghế đối diện, chống tay lên cằm mệt mỏi.
-bạn sao vậy?? có chuyện j sao. S khẽ hỏi nhưng đôi mắt lại hướng ra ngoài.
-uk! Có chút chuyện nên k đc vui. Bạn có bận j k?? nhóc tl đầy tâm trạng.
-k !
-ra ngoài đi dạo vs mình 1 lát đc chứ. Nhóc hỏi nhỏ
Suy nghĩ 1 lúc, S đứng dậy bước ra cửa, nhóc thoáng ngạc nhiên nhưng rùi cũng lặng lẽ tiến theo sau.
Hai chiếc bóng của 2 con ng trải dài trên con đường vắng. gió hiu hiu thổi, xương giăng khắp trời làm dịu đi cái oi bức của mùa hè. Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng lá khô xào xạc bên đường cùng tiếng bước chân của đôi bạn nhỏ.
Trong lòng mỗi ng đều mang 1 nỗi niền, 1 sự chắc ẩn và hiêú kỳ. k ai ns vs ai câu nào, tất cả đều nhờ gió, nhờ thời gian làm vơi bớt đi chút nỗi niền. nhưng quan trọng hơn cả là cả 2 đều cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhìu trong sự im lặng lạ lùng ấy.