CHƯƠNG 10:NỤ CƯỜI BẤT TRỢT
6h 30…am…
-Chúng ta về thui,!cậu nhóc toe tóet cái miệng ns vs S.
-bạn về trc đi, tôi cần đến 1 nơi trc, rùi tôi ms về.S lạnh lùng đáp lại.
-bạn đi đâu mình sẽ đưa đi.
-k cần, tôi muốn đi 1 mình.
-k may bạn lại xảy ra chuyện j thì sao?
-bạn k cần quan tâm, bây giờ sưc khoẻ của tôi đãhoàn toàn bình phục rùi.
-mình vẫn k thể yên tâm đc, để mình đi cùng bạn!
-bạn phiền phức quá đấy! điều 4 trong hợp đồng thuêphòng-k đc can thiệp quá sâu vào chuyện riêng của gia chủ, bạn òn nhớ chứ? S bắtđầu thấy bực mình.
-mình chỉ lo cho bạn thui mà. Cậu nhóc chau mày,lẩmbẩm trong miệng.
-thui bạn về đi,
Cô bé bươc ra khỏi bệnh viện, đi đến nơi đó…..
-kjll ak! E xl nhé! 2 ngày rùi e k đến thăm a đc,hjhj a k giận e đấy chứ?
-kjll này! E đã gặp 1 ng, e cảm thấy ng đó rất đặcbiệt, khi ở bên cạnh, e luôn cảm thấy rất thân quên, tựa như a vậy! ấm áp, nhẹlòng…
Liệu đó có phải là a k???
*****
Nhà S….
-sao 10h rùi mà nhỏ đó vẫn chưa về nhỉ? đừng bảo làlại xảy ra chuyện j nha?!
Đôi mắt cậu nhóc hướng ra phía cổng có vẻ lo lắng.đôimày thì chau lại.
nhưng cũng nhanh chóng dãn ra khi nhìn thấy cô bé đãvề đến cổng.
-bạn về rùi ak! Có đói k? vào ăn com đi! Cậu nhóc hớnhở ns chuyện nhưng trái lại S vẫn dùng cái khuôn mắt lạnh hơn tiền ấy mà đáp lại
-tôi k muốn ăn, bạn cứ ăn đi, tôi lên phòng đây!
-k muốn cũng phải ăn! Bạn như thế thì sớm muộn cũngvào viện lần nữa vì hạ huyết áp đấy.
Cậu nhóc ns = giọng nghiêm nghị, rùi nhanh chóng chạyđến phía S nắm lấy vai cô bé từ phía sau và ẩn cô bé ngồi xuống bàn ăn.
-Bạn làm cái j thế, đừng có chạm vào ng tôi.
-Có sao đâu! Dù sao tôi cũng ôm bạn rùi mà. Cậu nhócns vs thái độ rất thản nhiên, miệng cười tươi, còn S thì trợn tròn măt lên, màhỏi.
-bạn ns lung tung cái j thế hả?? là khi nào hả?? nsmau k??
Cậu nhóc k trả lời, vẫn cười toe toét, còn nháy mắtra hiệu.
S tức giận hét lên:N…À…YYYYY.
-Bạn làm j mà nóng thế, bình tĩnh đi! Cậu nhóc vẫnthản nhiên k chút pư.
-thôi bình tĩnh lại đi, mình đùa thui mà, bạn dễ tinng vậy ak.
-Bạn nghĩ là chuyện này có thể đùa đc sao hả?? S vẫn vô cùng tưc giận.
-mà cũng k hẳn là đùa, thực tế là vậy mà, chẳng qualà mình ns theo cách khác thui. Chẳng phải lúc bạn bi ngất trong phòng chínhmình đã đưa bạn đến bệnh viện sao, k lẽ bạn tự đến hay là ng ta đến đưa bạn đi.
-bạn vừa ns j?? khuôn mặt S bắt đầu biến sắc,.
-bạn vào phòng tôi sao..???
-phải! cậu nhóc vẫn trả lời 1 cách rất tự nhiênnhưng ngay sau đó bỗng nhận ra 1 điều… mắt chữ O miệng chữ A, lắp bắp ns.
-k k k… p..h..ả..i vậy đâ…u.. mì…nh.. chỉ…chỉ…là vôtình thui. Mình thật sự k…. mình xl… xl..xl tha cho mình lần này đi, 1 lần thuitha cho mình đi …., nể tình mình đã chăm sóc bạn 2 ngày qua nhé!
Hai tay đan lại( kiểu như ng ta cầu nguyện trong nhàthờ ý,hjhj), miệng ns k ngừng nghỉ,
S k ns j, đứng đậy đi lên phòng.
-S bạn tha cho mình nhé! 1 lần thui mà! Cậu nhóc lẽođẽo phiá sau cho đến khi S dừng bước tại cưả phòng.
-đừng có đi theo tôi như thế! Tôi hỏi bạn: bạn đãnhìn thấy những j ở trong phòng? S nhìn cậu nhóc vs ánh mắt phát ra lửa, khiếnnhóc ta bủn rủn chân tay.
-mình…minh..đâu có thấy j, lúc đó vì lo cho bạn quánên k còn để ý đến xung quanh như thế nào nữa.cậu nhóc ns rất chi là nhẹnhàng,(hhj đang hối lỗi mà)
-thui bạn về phòng đi , tôi mệt rùi. S vẫn lạnh lùngnhư mọi khi.
Cậu nhóc thì đành bậm bụng đi xuống,k dám ns thêmcâu nào.
2h…pm
Chiếc điện thoại của S reo lên.(tin nhắn) Là số lạ.Sthắc mắc k biết aiđọc tn”bạn S xinh đẹp, dễ thương, đáng yêu nhất trên đời. bạntha cho mình 1 lầm nhe! 1 lần thui” miêng S bỗng nở 1 nụ cười mà ngay cả S cũngk biết rằng minh đag cười khi đọc dòng tn đó. S bỗng thấy lòng trợt nhẹ nhõm, khiểu vì sao.
Chiếc điện thoại lại reo lên, lại 1 tin nhắn từ số lạ.lần này là ai đây?
“đi chơi nhé! Mình đang đợi ngoài ngõ nè! Nhanhnhé!- San”
-là San sao?, làm sao biết đc số của mình nhỉ? “bâygiờ sao??” Sam ngập ngừng gửi tn đi.
-“phải! lần này thì bạn k từ trối đc đâu! Bạn k rathì mình sẽ vào nhà dươc bạn ra đấy.hjhj”
S lưỡng lự suy nghĩ ”uk! Đợi mình 1 lát nhé!”
S bước xuống nhà thì thấy anh bạn thuê phòng đang nằmngủ ngon lành trên chiêc so fa. S lặng lẽ bước ra ngoài.
Thấp thoáng đầu ngõ có 1 chiêc xe ô tô màu đen rất đẹp,dĩ nhiên ngồi trong đó là cậu nhóc San rùi. Thấy S đến cậu nhóc mở cửa bước ra,k quên kèm theo nụ cười ngây ngất của mình.
-Bạn đến rùi ak! Chà…! Hôm nay nhìn bạn xinh thật đấy!nhưng con gái mà bạn hay mặc màu đen nhỉ?hjhj lên xe thui!
S k trả lời chỉ khẽ cúi đầu bước lên xe.
-nhìn bạn đã khỏe lên nhiều rùi nhỉ? sắc mắt tươi tỉnhhẳn ra!
S k tl hướng đôi mắt nhìn ra bên ngoài.
-bạn sao thế? Bạn vẫn còn mệt ak? Hay mình ns điều jsai?
-ak k! mình k sao chỉ cảm thấy….
-thấy sao?? Cậu nhóc quay sang hỏi.
-k có j đâu! Bạn tập chung lái xe đi,đừng nhìn lungtung.
-bạn k vui ak? Thui k sao, hôm nay mình sẽ làm cho bạnvui lên, tin mình đi.
Chiếc xe chạy vs tốc độ nhanh hơn. Tay S bám chặtvào dây an toàn. Khuôn mặt thì cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thưc tế là đang rất sợ.Cô bé bắt đầu thấy sợ đi xe oto từ sau vụ tai nạn đó… chiêc xe dừng lại tại khuvui chơi giải trí. Nhưng ở đây khác so vs những khu vui chơi thông thường khác.S bươc xuống, ngơ ngác nhin xung quanh, nơi này quen quá, nơi này mình đã từngđến vs 1 ng…….
-Sao bạn lại đưa mình đến đây?
-chúng ta đi thôi nào! Cũng khá lâu rùi mình k đếnđây chơi. Cậu nhóc vừa ns vừa nẵm lấy tay S kéo vào bên trong khiến cô bé k kịp p/ư lại.
-bạn làm j thế? Bỏ tay mình ra đi, mọi ng đang nhìnkìa!
Mọi ánh mắt xung quanh đều đổi rồn vào họ 1 cach soi mói. S thì k hiểu đc vì sao lại vậy, ở đây toàn là ng lạ vậy tại sao lại nhìn mình vs ánh mắt như vậy nhỉ???