[Câu chuyện thứ hai]

B

bosjeunhan

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

[Câu chuyện thứ ba]

Một câu truyện ngắn thôi :))

Cái này là tưởng tưởng, thêm chút ít về thằng bạn :">

--------------

Nó là con thứ, ba mẹ nó có hai thằng con trai. Nhà nó được mọi người xunh quanh xem trọng lắm, người là thanh tra, người là giáo viên, tính tình của họ thì hòa đồng, khiên tốn và nhiệt tình nên ai cũng quí.

Cái hồi mới sinh nó ra thì cũng đỡ rồi, chứ 4 năm trước đó nữa thì nhà nó cũng khổ lắm. Lúc ấy, gia đình nó chỉ còn vài đồng tiền lương của mẹ nó thôi, ba nó vẫn chưa có việc làm. Nghe mẹ nó kể, may nhà có vườn rộng, trồng được nhiều cây, buổi nào ở nhà thì đi bán hoa quả, chứ mấy đồng làm gì đủ ăn, chưa kể là lo cho anh nó nữa.

Nói thì nói thế chứ, nó sinh ra thì cũng là may mắn thôi, gần 5 năm ba nó ở nhà phụ mẹ nó chứ, tìm được việc trong những năm 95 ấy đâu phải là dễ. Nhà càng ngày càng khó, mà mẹ nó lại mang thai đứa thứ hai. Cũng định bỏ nó đi đấy chứ, may mà cái cô y tá ở trạm xá không làm, mẹ nó cũng đành chịu.

Sinh nó ra thì ba nó có việc làm ngay, cái nghề của ba nó được đi nhiều nơi lắm, đi đến đâu có gì ngon cũng mua về cho cả nhà ăn...Nhưng mà nó cũng chỉ nghe nói thế thôi, có nhờ gì đâu. Ba nó cứ nhắc suốt chuyện con lợn rừng. Mua nhiều lắm, về cho anh em, hàng xóm nữa. Ấy mà có được miếng nào đâu, nó dai quá, thấy ngon thì mua về làm thế thôi chứ có biết nấu sao đâu. Nói thì cả nhà nó, ba, mẹ, anh nó đều cười, rất vui về những kỉ niệm không dễ phai đó, còn nó thì cười vì không hiểu là có cái ý nghĩa gì trong đó nữa không biết?

Nhà nó cũng ở gần quê ba, tâm 20 cây số gì đó, tết đến thì cả nhà lại về thăm chú, bác. Lúc nó còn bé thì ở nhà với mẹ, chỉ có anh nó với ba đi thôi. Ba mẹ nó kể lại là lúc nó một tuổi, bữa hai cha con đi thì trời đang nắng ấm áp trong không khí giá lạnh của mùa đông bỗng chợt nổi giông, mưa lớn, gió to. Anh nó về đến nhà thì bị cảm lạnh, rồi từ đó bị bệnh hen...Cái chứng bệnh đó thì vẫn dai dẳng bám theo anh nó tới tận giờ, cũng được gần 15 năm rồi.

Tội cho anh nó lắm, sinh ra thì vỡ ối, đâu sinh được đâu, phải mang cái gì móc ra ấy. Đã yếu rồi, giờ thêm cái bệnh đó...ai nghĩ cũng thương. Nhiều năm rồi mà có lơn hơn chút nào đâu, da thì ngăm đen, hai mươi tuổi rồi nhưng mà cao có hơn mét sáu. Cuộc sống lúc bé của anh nó thì là ăn, học và đi viện...Có những lúc ba nó đi công tác xa, một hai giờ sáng mẹ nó phải một mình đưa anh nó cấp cứu. Uống thuốc tây nhiều thì lại hại dạ dày, không uống thì không được. Ba mẹ nó đi khắp nơi mà hỏi bài nó anh nó, nhưng mà có cái nào được đâu...Có cái gì mà anh nó chưa thử, tắc kè, giun, chuồn chuồn,...nói chung là đủ thứ, đủ thuốc. Ba mẹ nó khổ, làm ăn vất vả tiền giành giùm đều cho anh nó chạy chữa cái căn bệnh oái oăm đó. Cũng biết vậy nên anh nó chăm học lắm, cái gì cũng làm cho ba mẹ nó nở mày nở mặt...Nhưng tội là cái lần thi đại học đầu tiên, cái ngày thi thứ hai thì anh nó lại lên cơn, vì lo lắng quá chăng nên sáng ra đâu còn sức mà làm, gượng thế thôi...Kết quả thì cũng sớm biết từ ngày hôm đó. Cái thứ đó làm anh nó buồn lắm, cả nhà thì vừa giận vừa thương, nó cũng cảm thấy như mọi thứ bị đổ vỡ ý. Nó muốn nói gì đó cho anh nó lắm...nhưng mà dường như nó không đủ cảm đảm để chia sẻ cảm giác đó với anh mình.

Cũng chính vì ba có việc làm, có thu nhập, nó được ăn nhiều hơn, khỏe mạnh hơn. Vì thế mà hình như cũng chẳng cần ai quan tâm nó thì phải.

[Bị bắt đi ngủ, chiều viết nốt]
 
Last edited by a moderator:
B

be_mum_mim

Bạn sửa chính tả đi:
nhưng mà giường như nó không đủ cảm đảm để chia sẻ thứ cảm giác đó với anh mình.

Truyện hay và hấp dẫn lắm
 
B

bosjeunhan

Bạn sửa chính tả đi:
nhưng mà giường như nó không đủ cảm đảm để chia sẻ thứ cảm giác đó với anh mình.

Truyện hay và hấp dẫn lắm

Mình viết lúc nào cũng sai chính tả với sót từ cả :">

Nó ko được hay cho lắm. Cảm ơn :)
----------------------
Nó khỏe mạnh, lớn nhanh, bệnh tật cũng chả gì cả, nên cũng có gì đáng phải quan tâm tới nó đâu. Nó dần trở thành con người ít nói, và luôn muốn một mình...Kể cả nó có dau đớn gì thì nó cũng giả vờ như không và chẳng nói cho ai biết cả, tới lúc mà nó nằm liệt trên giường thì cả nhà mới biết là nó ốm. Bởi vì nó hiểu rằng, anh nó chịu nhiều đau đớn hơn nó, mỗi đêm dài cùng cha mẹ trông anh với những tiếng thở như cắt xé trái tim của họ, nó đủ suy nghĩ để biết nó không cần tới họ và cũng không muốn làm họ lo lắng cho mình.Nó nghe lời lắm, sai gì, cũng có thể là nó đúng thì nó cũng im lặng, không phải là nó sợ đòn roi, mà nó không thèm chấp, mặc dù nó luôn cho mình là đúng. Nhưng đâu ai biết đâu, nó thèm nói lắm, nó muốn hét to cho mọi người cảm giác của mình khi phải suốt ngày chịu đựng, kiềm chế. Nó thân với tôi, từ nhỏ hai đứa đã cùng chơi với nhau. Cũng đơn giản là vì nhà nó cách nhà tôi chỉ một vách tường. Lớn lên, tôi mới hiểu nhiều về nó, cùng quãng thời gian gần mười năm, nó mới "chấp nhận" cho tôi được chia sẻ cùng nó. Chúng tôi thân như ba anh em, ấy vậy mà tôi cũng phải qua từng ấy năm "kiểm duyệt"

Tuổi thơ chúng tôi vui lắm, vì anh nó bệnh tật thế thôi chứ cái gì cũng giỏi. Mùa hè thì chiều nào, ba đứa cũng ba cái diều anh làm cho, chạy trên đồng thơm mùa lúa non, nhờ gió đưa lên cao những ước mơ. Mùa đông lạnh rồi, thì ba đứa lại rủ thêm những đứa bạn đánh cù, thì cũng anh ấy làm thôi, rất đẹp, và chơi rất thích...Tôi có lẽ cũng sẽ không quên những kỉ niệm trẻ con cùng với anh em nó được.

Anh nó khác nó, cái gì cũng phải cãi cho bằng được, nên là cũng ăn đòn nhiều lắm. Cá tính của anh ấy rất mạnh, luôn phải vừa ý mình cơ. Có lần trời mưa tầm tã, không ra ngoài mưa được, mà anh nó lại muốn đi tiểu, không nhớ rõ nhưng mà nó nói thế nào ấy, ổng ra đi vào cái xô đựng nước luôn. Tất nhiên, không có nước dùng thì anh nó bị ăn lươn chứ sao nữa. Có bữa, anh nó bắt cả cóc về mổ ra, nhìn mà ớn của người. Nghịch ngợm thế nên anh nó chịu đòn nhiều hơn nó.

Nó thì vẫn im lặng, luôn luôn phải tuân theo những "qui định" mà nó mẹ nó đặt ra. Ba nó đi làm hai ba tuần mới về từ hồi đó đến giờ nên có lẽ không có sự ảnh hưởng nhiều tới nó, với lại bác cũng hiền nữa. Không được nói bây, không được ham chơi, đi học về là về nhà liền....Rất nhiều, thế mà anh nó thì vẫn cứ "chống" và những thứ đó chỉ cho mỗi nó thực hiện. Nó ở nhà nhiều, không được đi đâu chơi cả,...dần rồi nó cũng chẳng thèm đi đâu nữa. Hồi cấp hai, đi học trường huyện xa nhà, có dịp nghỉ học cả bầy rủ nhau đi chơi thì nó cũng chạy xe nhanh để về.

Việc học hành của nó thì cũng cứ vậy thôi, cũng chả thèm ai quan tâm cả. Hồi cấp một mà đêm nó ngồi vào bàn thì bữa đó mưa to. Nó chẳng bao giờ thức quá 8h cả. Còn với anh nó thì mẹ ngồi cạnh bên, đi học về thì giở vở ra cho mẹ kiểm tra, nắn cho anh nó từ bé. "Tao lười, chỉ là nó có tí trí nhớ thôi, đọc đâu thì nhớ đấy...Đi thi toàn trúng chứ làm gì học mà giỏi" Nó nói thế chứ tôi biết nó cố gắng lắm để không bị ba mẹ nó mất mặt đấy. Vì lúc nào mà nó chẳng phải nghe "Không học bựa sau học tau không biết lấy lộ mô mà chui mô nạ".

Luôn có sự đối lập giữa anh em nhà nó, đôi lúc nó cảm thấy bất công lắm. Vì tính "dễ nuôi" của nó nên là nó chỉ ăn thừa, mặc thừa thôi, trong tủ thì một hai chiếc áo, chiếc quần là của nó thôi, chứ toàn là nguời ta cho thì mặc thôi. Nó cao to, nên mặc đồ thừa nhưng mà cái nào cũng hợp, cũ vẫn thấy đẹp. Ngược lại thôi, anh nó cái gì cũng được ba mẹ sắm cho đầy đủ, quần áo, giày, dép, đồng hồ,...nhiều thứ lắm. Nhưng mà nó cũng vui mà cười gượng bởi ba bốn năm gì đó thì cũng thành của nó cả thôi. Nhưng mà nó vãn tỏ ra tôn trọng mọi người trong nhà, luôn đành tình cảm từ sâu trong trái tim của nó, và giữ sâu những cảm xúc đó trong lòng.

[Gượng viết. Chiều ko làm đk rồi. Mà xin lỗi nhé, đây là câu chuyện thứ ba rồi :">]
 
Last edited by a moderator:
B

bosjeunhan

Kêt thúc thôi...Dài vậy đủ rồi ~ Đã nói là ngắn mà :))

Kết thúc thế nào được nhỉ? Bởi chỉ làm cảm xúc, đã có nội dung gì đâu...

Rõ ràng cái cách kể nó là của mình. Trước h toàn dùng mà :)) Đi dạo lại thấy hình như là có người dùng trước cái pic ni. Đụng hàng!
-----------------------
Nó luôn nghĩ cho người khác và luôn làm những thứ thầm lặng cho họ. Bởi nó thích vậy, nó cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì những thứ đó.

Sự đối lập trong mọi thứ đó có lẽ lại là thứ đó có lẽ lại là lọ keo gắn kết hai anh em nó. Anh nó cũng thương nó lắm, có cái gì cũng cho nó. Nó thích ăn, cả nhà đều biết, và gọi là thằng tham ăn, mỗi lần về nhà anh nó lại mua kẹo với hoa quả cho nó. Nó cũng muốn được đôi giày, được bộ quần áo mới, nhưng cũng chẳng ai biết, trừ anh nó. Tết nào anh nó cũng đi với mẹ vào chợ mua đồ, anh nó giành dụm mua cho nó vài món gì đó....Tuy anh nó hiểu, dù ít thôi, cũng tại nó có nói cho ai biết đâu, nhưng dù sao thì cũng làm cho nó thấy ấm lòng, sưởi cho phần nào trái tim lạnh của nó....

Tội cho nó lắm...Nó cảm thấy thế là đủ cho nó rồi, mọi thứ đều đầy đủ cho cuộc sống của nó. Nhưng mà nó, cả tôi nữa đều biết, nó thiếu đi một thứ, mà từ rất lâu rồi nó luôn khát khao có được...Có lẽ sẽ thêm bạn nữa, nếu bạn hiểu tôi nói gì.

Mồng 10 tháng 3 năm nay anh nó có tranh thủ về, cũng trùng vào ngày giỗ cố nó thì phải. Sáng ra, anh nó với nó có đi ra tiệm mua ít đồ. Không biết đi sao mà có va vào xe mấy thằng du côn, rồi mấy thằng đó kiểu muốn kiểu hành hung ý, xô xát với anh nó. Con xe của nhà nó tông vào đuôi xe tụi nó, cũng xước xước vài tí...Lúc đầu anh nó cũng ở nước dưới: "Xin lỗi, tôi đi không cẩn thận, xe cũng không bị gì, thôi anh em bỏ qua" Nhưng mà cái thằng cha côn đồ đó lúc đầu hình như cũng muốn kiếm ít tiền hay sao thì cũng:"Không sao gì mày, c.o.n m.ẹ m.à.y tông xe tao xước như đ.é.o ri mà mày bảo cho qua à. Tao đến tận nhà chém chết m.ẹ m.à.y giờ con trai?" Ông anh nó tính đã nóng rồi, thằng đó lại kích thêm nữa....Hồi xưa anh nó chơi nhiều loại người lắm, ba mẹ nó hỏi thì anh nói là quen họ thì sau này đỡ bị đánh chí, họ là người tốt mà, ba mẹ nó cũng quan trọng trong những mối quan hệ của anh nó lắm, sợ sa vào mấy cái tệ nạn. Anh nói quát lớn:"Mày thích gì? Tiền hay là đập chắc...Đợi tao gợi thằng Nam ra, mày biết thằng Nam cùi không? Mày thích gì cũng có" Anh nó bấm số rồi đưa điện thoại cho thằng đó. Nghe cái tên đại ca vùng này thì thằng kia xanh mặt, xin lỗi, hiểu nhầm...Hai anh em nó lại đi mua đồ, anh nó dặn là về nhà thì đừng nói với bố mẹ. Nó xưa nay luôn nghe lời anh nó, xem anh như là mục đích phấn đầu của mình, sự tôn trọng có khi còn cao hơn với cả bố mẹ nó.

Chiều cả nhà nó mới về quê, ba mẹ nó đi ô tô về trước như gần tiếng rồi. Nó chờ anh nó ngủ dậy mới đi. Nó thì nhưng mà anh nó thì không thể thiếu đi giấc ngủ trưa....Hình như là anh nó có điện thoại, nó ở ngoài nhà nghe tiếng chuông, nó địng vào nhưng mà nghĩ thôi, để cho anh dậy luôn...Nó nghe được hờ hờ mấy câu anh nó nói thì phải:
- Tao chả biết, mà sao mày...
- Đàn em lắm mà sao vẫn để cho chúng nó làm thế à
- Gì? Thế cơ á, chúc mừng nhé, làm việc thiện như tao đê.
- Ờm, tao sẽ cận thận, giờ tao đi, nhớ đến nhá.
Rồi anh nó bảo đi. Soạn sửa đồ đạc, khóa nhà, chốt cửa, hai anh em lên đường. Đi được chừng nửa thì xe bị chặn lại. Cái thằng lúc sáng ở phía sau, đứng đầu là một đứa khác, hình xăm đầy mình, cao to, rắn chắc, đầu lão cạo trọc, hắn mặc quần jean thủng toe tua với chiếc áo ba lỗ màu trắng. Mấy thằng ở sau nữa thì đứa nào cũng cầm một cái bóng đèn tuýp dài.
-Thằng c.h.ó đó anh.
-Lên đê-Hắn gào mạnh.
Nó đâu biết võ gì đâu, một mình anh nó đánh nhau với chúng để bảo vệ cho em trai mình. Từng chiếc bóng đèn nện vào tay anh nó. Đôi bàn tay rắn rỏi, chống chọi với những thằng giang hồ....Nó hiểu ra là bọn này tranh giành địa bàn với anh Nam, anh ấy khuyên anh nó cẩn thận, và hình như là có hẹn gặp nhau. Nó chợt thấy hắn ta, tên đại ca lấy ở đâu ra thanh mã tấu, chạy lao vào anh nó như một con ong lao vào kẻ dám chọc vào tổ của chúng. Anh nó đang nhắm mắt vì những mảnh vỡ của bóng đèn, và không hề hay biết. Nó ở nấp ở sau lưng anh nó bỗng đứng lên trước, ôm lấy anh nó...Và nó...Máu trèm xuống người nó, vết đâm dọc từ vai len xuống ngực, lười mã tấu đi xuyên tim của nó...Không kịp nói câu nào nữa, nhưng đôi tay thì vẫn ôm chặt lấy anh nó, như không cho một ai đụng vào...nó mất rồi.

Thì ra Nam đã là một cảnh sát, và những tên đó đang bị anh ấy theo dõi vì những vụ án mạng liên tiếp xảy ra gần đây trên địa bàn. Nam đã đến chậm, chỉ có thế cứu anh nó và ngăn anh nó không giết lại tên kia thôi...nó thì vĩnh viễn không còn nữa rồi.

Cái đám tang của nó thì...tôi không muốn nói nhiều về thứ đó, bởi sống trên đời này, chỉ quan trọng lúc khi còn được ở bên nhau thôi, chết đi rồi thì mọi sự khóc lóc, thương xót đều là vô nghĩa.

Nó sống vậy đấy. Và nó chết đi vậy đấy...

[Đừng bôi đen chỗ này]
Đã bảo đừng bên đen mà >"<

Nó là tôi đấy.
 
Last edited by a moderator:
H

happy.swan

Cái này gọi là Nhật kí đời tôi hơn là câu chuyện.
Cir là dòng cảm xúc nhưng bạn nên tiết chế và thêm thắt cho nó dữ dội đôi chút và thêm những suy nghĩ nội tâm dậy sóng thì sẽ hấp dẫn hơn đó.:D
 
B

bosjeunhan

Cái này gọi là Nhật kí đời tôi hơn là câu chuyện.
Cir là dòng cảm xúc nhưng bạn nên tiết chế và thêm thắt cho nó dữ dội đôi chút và thêm những suy nghĩ nội tâm dậy sóng thì sẽ hấp dẫn hơn đó.:D

Cái này là truyện mà :))

Còn muốn đọc cái gọi là "Nhật kí đời tôi" thì bạn tìm sang trang sau đi...chắc vẫn còn đấy.

Tất cả là bịa cả mà...đúng là mình thiếu về những suy nghĩ như vậy. Cảm ơn bạn nhé :)
 
Top Bottom