Cần giúp về làm văn !

K

kakaran01

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Giúp mình 3 đề
Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học .

Đề 2: Người ấy ( bạn,thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi.

Đề 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn.

VIết không cần hay lắm, không cần dài 2 trang rưỡi ( giấy vở ) là đủ lắm rồi
Giúp mình nhé các ace
 
A

aawm01

Bạn sẽ chỉ thật sự yêu quý ai khi người đó sống mãi trong lòng bạn. Tôi cũng vậy, tôi rất yêu quý ông ngoại tôi - vì thế mà những hình ảnh to lớn vĩ đại về ông vẫn luôn gắn chặt trong trái tim tôi.
Cho tới bây giờ, tôi cũng không còn nhớ rõ được về vẻ ngoài của ông. Tôi chỉ nhớ rằng ông tôi rất cao, vì cứ mỗi lần ông dắt tôi đi chơi thì tôi lại thấy cái bóng khổng lồ của ông đổ dài trên mặt đường. Ông tôi có một đôi bàn tay rất to và đầy chai với vô vàn những đường gân sần sùi chạy dọc chạy ngang. Không hiểu sao hồi đó tôi rất thích chơi"chi chi chành chành" với ông; có lẽ là tại vì bàn tay to lớn ấy của ông chẳng bao giờ bắt được ngón tay tí hon của tôi. Tôi lấy làm tự hào lắm! Và tôi cũng nhớ khuôn mặt hiền từ của ông mỗi khi ông cười; lúc ấy trên vầng trán cao cao và dưới khóe mắt ông tôi lại hiện ra những nếp da nhăn nheo; tưởng chừng như cả dòng thời gian cuộn vào trong những nếp gấp ấy... Những hình ảnh về ông in vào tâm trí tôi lúc đó - tâm trí của một đứa trẻ mới năm tuổi- dù chỉ nhẹ nhàng mờ ảo như những làn sương nhưng không bao giờ tôi có thể quên được!
Ông ngoại rất chiều tôi - đó là một lí do rất có lí để tôi rất yêu quý ông. Ông thường hay kể chuyện cho tôi nghe. Khác với bà tôi - bà lúc nào cũng kể chuyện cổ tích, thì ông tôi toàn kể những câu chuyện có thật, ông đã được nhìn, được nghe, được chứng kiến. Đó là những chiếc máy bay dội bom như trút nước tàn phá biết bao nhiêu ruộng vườn, nhà cửa; những đoàn quân đội lá xanh trên đầu rầm rập hành quân hay những con đường làng xơ xác, vắng vẻ mà ông đã từng hành quân qua... Lúc ấy tôi chưa hiểu thế nào là tình đoàn kết, tình đồng chí bên trong những câu chuyện của ông, thế nhưng tôi luôn chăm chú lắng nghe. Khi tôi bắt đầu biết đọc, cứ mỗi buổi sáng thức dậy tôi lại thấy một quyển truyện nhỏ đặt ở đầu giường. Tôi nhảy cẫng lên vì sung sướng, la hét ầm ĩ và hỏi ông thì ông bào:
- Có một ông bụt hiện ra bảo ông là ai ngoan thì thưởng cho quyển truyện này!
- Cháu hả ông, cháu ngoan hả ông?... -Mắt tôi long lanh.
Và ông lại cười hà hà, xoa xoa đầu tôi...
Có lần bố mẹ tôi đi vắng, để tôi ở nhà một mình với ông bà. Buổi sáng ngủ dậy không thấy ông, tôi liền chạy ra cổng chờ ông về. Từ bên kia đường, ông tôi mỉm cười và vẫy tôi. Thế là tôi chẳng để ý xe cộ gì cả, chạy ào ra ngoài đường. Bỗng một tiếng "kít" ở ngay sát tôi! Không phải ô tô, không phải xe máy, chỉ là một người đi xe đạp; mà tôi cũng chỉ bị ngã trầy da. Ấy thế mà tôi đã òa lên khóc nức nở, mà lại còn không chịu đứng dậy nữa chứ! Mắt tôi đang nhòe đi vì nước, thì bỗng có một bàn tay thô thô, ráp ráp quẹt nước trên má tôi, xốc nách tôi vào nhà. Tự nhiên tôi cảm thấy chẳng còn đau đớn gì nữa cả; tôi nín thinh. Bàn tay của ông ngoại sao mà rộng lớn và ấm áp đến thế! Tôi thấy ông thật giống như người khổng lồ tốt bụng trong các câu chuyện của bà vậy. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi tôi ở bên ông!
Thời gian đến và đi cũng thật nhanh. Rồi cho tới một ngày, thần chết đã tới và mang đi của bà tôi người chồng, của bố mẹ và các bác tôi người cha, và của tôi người ông - người mà tôi tin tưởng và yêu quý nhất. Lúc ấy tôi không biết thế nào là cái chết, tôi chỉ thấy người ta đặt ông tôi nằm vào một cái hòm đậy kín. Tôi ngạc nhiên lắm khi thấy tất cả mọi người đều khóc lóc và đều tỏ ra rất đau đớn. Tôi đã không hề khóc được một giọt nước mắt nào cho tới khi chiếc xe chở quan tìa của ông tôi lăn bánh. Tôi còn nhỏ nên chỉ được ngồi ở xe khách. Bấy giờ tự nhiên tôi mới cảm thấy một cái gì đó thiếu vắng; không phải vì tôi nhận ra ông tôi đã mất mf chỉ đơn giản là tôi không được ngồi trên chiếc xe ấy, không được nhìn thấy ông tôi! Tôi đưa tay ra khoảng không để với lấy chiếc xe. Nhưng bàn tay của tôi vô vọng và nhòe đi giữa không trung. Tôi không biết rằng kể từ giờ phút ây, tooi không bào giờ còn được gặp ông, không bao giờ còn được chơi trò "chi chi chành chành" với ông nữa!! Những ngày sau đó, tôi thấy trên bàn thờ nhà tôi đặt tấm ảnh của ông. Ông đang mỉm cười, những nếp nhăn hiện lên trên vầng trấn và khóe mắt của ông. Mỗi lần đi qua chỗ ấy, tôi đều cười lại và chào ông rõ to, tôi còn vẫy tay với ông nữa; mặc dù chẳng bao giờ ông vẫy tay chào lại tôi!
Nhiều năm qua đi. Rồi bất chợt trong một khoảng thời gian nào đó, một giờ, một phút, một giây - không, chỉ một khoảnh khắc ngẳn ngủi tôi chợt nhận ra thế nào là mất đi một người thân yêu. Lúc đó tôi mười tuổi. Và tôi đã khóc, đã khóc thật nhiều bởi tôi nhớ tới ông tôi, nhớ bàn tay với những đường gân sần sùi chạy dọc chạy ngang, nhớ cái bóng khổng lồ của ông đổ dài trên mặt đường. Tôi cảm thấy ân hận vì tôi - đứa cháu mà ông yêu quý nhất không thể hiểu rằng ông đã ra đi, vì lúc ấy sao mà tôi khờ dại và ngốc nghếch thế,sao tôi không ngoan hơn, không chăm sóc ông tốt hơn, biết đâu.... Ông tôi đã mất. Đó là sự thật. Tôi phải dũng cảm nhìn vào sự thật ấy. Giờ đây tôi đã hiểu rằng mình phải sống tốt hơn, phải chăm sóc bà ngoại của tôi thật tốt. Bởi vì tôi hiểu rằng, ở một nơi nào đó trên kia, một nơi rất xa và rất xa, ông luôn bảo vệ và che chở cho tôi; ông sẽ mãi là người khổng lồ tốt bụng của tôi!
Tôi đã lớn. Và có thể sau này khi tôi lớn hơn nứa, tôi sẽ yêu quý ông và hiều ông nhiều hơn. Tôi sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho tất cả những ai bị bệnh tim như ông tôi. "Ông ơi!"
 
G

giang_hoo_99

Đầu tiên, tôi chúc bạn thành công với bài làm của mình

Đề 1
Mấy tháng nghỉ hè đã trôi qua như một giấc mơ đẹp. Hôm nay đã là ngày khai trường. Không hiểu sao cứ đến ngày này là lòng tôi lại bồi hôi xao xuyến nhớ lại những kỉ niệm tôi đi học lớp một. Hôm đó đã trở thành một kỉ niệm khó phai trong kí ức tuổi thơ của tôi.
Đêm trước ngày khai trường, tôi sống trong tâm trạng xốn xang, háo hức. Mẹ đã sắm cho tôi từng cai áo, cái quần đến cặp sách và nhiều đồ dùng học tập khác. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc trong ánh mắt của cha mẹ. Sáng hôm sau,mẹ đưa tôi đi đến trường. Trời trong xanh, những tia nắng bình minh vàng nhạt lấp lánh trên những rặng cây. Hai hàng cây bên đường đung đưa theo gió như vẫy tay chào đón tôi tới trường. Những chú chim sẻ đang chuyền cành, hót líu lo như chào mừng ngày khai trường đầu tiên của chúng tôi. Qua phố Lcj Trung thẳng đến trường Nguyễn Đình Chiểu. Trước mắt tôi là một khung cảnh rộng lớn và hoàn toàn mới lạ. Có rất nhiều bạn nhỏ khác cũng đang đượ bố mẹ dắt tay vào trường. Nhìn ngôi trường rộng lớn, tôi cảm thấy mình bé nhỏ lại chỉ biết núp sau mẹ, hồi hộp và bỡ ngỡ. Bỗng một hồi trống vang lên: Tùng...tùng..tùng, tôi giật mình, thấy các anh chị lớp lớn đang xếp hang. Tôi xiết chặt tay mẹ, mẹ cúi xuống, dỗ dành mãi tôi mới rời tay mẹ và xếp hàng theo lớp. Rời xa mẹ, tim tôi đập thình thịch, tôi hoảng sợ thì thầm gọi: "mẹ ơi". Buổi khai trường đầu tiên trong đời học sinh mới long trọng và trang nghiêm là sao! cả sân trường được tô điểm bởi áo trắng, quần đen. Cùng tiếng nói, tiếng cười và tiếng trống, lớp tôi được cô giáo chủ nhiệm dắt qua lễ đài , tôi thấy hơi e thẹn nhưng lòng đầy tự hào. Buổi lễ khai giảng kết thúc, tôi cùng các bạn theo cô giáo vào lớp. Lớp hoc thoáng mát, sạch sẽ, bàn ghế được xếp ngay ngắn và tôi được cô phân ngồi bàn thứ hai. Nhìn qua cửa sổ,bỗng cảm xúc nhớ mẹ bỗng ùa đến, nhớ lại những lời mẹ dặn:" Con đi học là để trở thành người có giáo dục , trở thành công dân có ích cho đất nước, vì vậy con phải họ thật giỏi. Lớp học vang lên tiếng giảng bài ấm áp của cô giáo. Tôi nhìn lên bảng và đọc những chữ cái đầu tiên trong cuộc đời
Nhờ sự tần tảo và yêu thương của thầy cô giáo, vài ngày sau tôi đã biết đọc, biết viết và hòa nhập được với bạn bè. Giờ đây, tôi đã là một học sinh lớp tám nhưng những kỉ niệm hồi đầu tiên đi học lớp một vẫn in mãi trong lòng tôi.
Chúc bạn đạt được điểm cao!!!
 
V

vitconxauxi_vodoi

Giúp mình 3 đề
Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học .

Đề 2: Người ấy ( bạn,thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi.

Đề 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn.

VIết không cần hay lắm, không cần dài 2 trang rưỡi ( giấy vở ) là đủ lắm rồi
Giúp mình nhé các ace
Tham khảo tại đây , đây và cả đây nữa :D
 
Top Bottom