Cảm nghĩ về người mẹ

C

conangkieuxa

có ai làm hộ mình bài này ko Cảm nghĩ về bài thơ cảnh khuy của Hồ Chí Minh .mình đang rất cần ......làm hộ mình nhé.............
 
V

vitconxauxi_vodoi

có ai làm hộ mình bài này ko Cảm nghĩ về bài thơ cảnh khuy của Hồ Chí Minh .mình đang rất cần ......làm hộ mình nhé.............
Trăng là nguồn cảm hứng bất tận của biết bao nhiêu thi nhân từ xưa cho đến nay, ánh trăng ko chỉ mang lại vẻ đẹp cho thiên nhiên đất nước mà hơn thế có những lúc ánh còn trở thành người bạn trhi kỉ. để mỗi có thể chia sẻ buồn vui, có lúc trăng như dòng suôí mát làm tan đi những ưu phiền, mệt mỏi sau những giờ phút căng thẳng. bác Hồ của chúng ta sau những giờ phút vất vả cũng tìm đến trăng để tạm quên đi những vất vả. Biết bao nhiêu công việc bề bộn. Thế nhưng khi đọc bài thơ Cảnh Khuya của Bác, ta vẫn thấy hiên lên một bức tranh thiên nhiên đẹp.Bài thơ cho em hiuể rõ hơn về bác, đó là một con người ko chỉ có tình yêu đối với nhân loại mà còn có một tình yêu sâu đậm với thiên nhiên. Bài thơ hiện lên như một bức tranh:

Tiếng suối trong như tiếng hát xa

Trăng lồng cổ thụ bong lồng hoa
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà.
Hai câu thơ đầu:

Tiếng suối trong như tiếng hát xa

Trăng lồng cổ thụ bong lồng hoa.

Đọc hai câu thơ này ta cảm nhận được một không gian tĩnh lặng, đó là vào một đêm khuya trong khu rừng của chiến khu Việt Bắc, nơi đang diễn ra một cuộc kháng chiến vô cùng ác liệt của quân và dân ta trong 9 năm chống quân Pháp xâm lược. Giữa bề bộn công việc ấy,Bác Hồ của chúng ta vẫn dành một khoảng thời gian để tìm đến với thiên nhiên hiện lên như một bức tranh phong cảnh thật đẹp. Ta có thể thấy tất cả như đang chìm đắm say sưa trong khung cảnh thiên nhiên của đất trời. Cảnh vật như ngừng lặng, chỉ nghe đâu đây tiếng suối chảy rì rầm và nghe văng vẳng như tiếng hát cất lên nhẹ nhàng trong trẻo, lan toả, ngân vang khắp núi rừng. Đặc biệt là âm thanh càng trở nên nhẹ nhàng, ngân vang khi nó được cất lên dưới ánh trăng vàng. Ánh trăng sang chiếu vào lá và hoa tạo nên vẻ đẹp lấp lánh. Hoa lá nghiêng bong trên mặt đất tạo nên những bức tranh lấp loá, lúc ẩn lúc hiện. Hoa lá cỏ cây và ánh trăng lồng quyện vào nhau, trăng đan vào cậy cổ thụ, trăng tràn vào hoa. Hình ảnh trăng lồng hoa này khiến ta gợi nhớ đến câu thơ trong Chinh Phụ Ngâm Khúc:


Hoa giãi nguyệt,nguyệt in một tấm,

Nguỵêt lồng hoa, hoa thắm từng bong
Nguyệt hoa hoa nguyệt trùng trùng Thế nhưng bức tranh của thơ xưa đọc lên ta thấy đượm buồn và ko thể hiện đc rõ nét vẻ đẹp thơ mộng, trong trẻo của thiên nhiên. Và có một sự khác biệt nữa là bức tranh của Bác Hồ có sức sống hơn hơn khi giữa khung cảnh đó ta còn nghe tiếng suối chảy như tiếng hát xa vọng lại. Tiếng hát khiến cho không gian của đêm khuya vắng lặng như chợt tỉnh, ở đây Bác Hồ đã sử dụng nghệ thuật lấy động để tả tĩnh, lấy tiếng suối để gợi tả sự yên tĩnh, vắng lặng của đêm khuya ở chiến khu Việt Bắc.

Tiếng suối trong như tiếng hát xa


Đọc câu thơ ta nghe văng vẳng như âm vang của tiếng suối chảy ở Côn Sơn mà sáu chăm năm về trước Nguyễn Traĩ đã từng nghe thấy:


Côn sơn suối chảy rì rầm

Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai Chỉ có 2 câu thơ ngắn gọn nhưng khi đọc lên chúng ta như thấy hiện ra 1 bức tranh tuyệt đẹp. Ở đó có dòng suối chảy, hơn thế còn có cả tiếng suối chảy róc rách. Và tất cả như đang ẩn hiện dưới bong’ cây loang loáng ánh trăng. Ánh trăng trong veo, vàng dịu toả khắp cánh rừng tạo nên 1 khung cảnh đẹp, lung linh huyền bí. Bài thơ gồm 4 câu thơ vậy mà Bác đã dành 1 nửa để miêu tả thiên nhiên, nên mới đọc qua ta tưởng Bác đang thả tất cả tâm hồn của mình với thiên nhiên và ta có cảm giác như vẻ đẹp thiên nhiên khiến tâm hồn Bác thật sự thanh thản, tạo quên đi những khó khăn vất vả của cuộc kháng chiến đang diễn ra gay go, quyết liệt. Nhưng chúng ta thấy nếu ở 2 câu thơ đầu Bác chỉ miêu tả về thiên nhiên thỳ đến 2 câu thơ cuối ta chợt nhận thấy đó là 1 tâm hồn đang trằn trọc “chưa ngủ” vì 1 lẽ rất cao cả “lo nỗi nước nhà”:

Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ

Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
Hai câu thơ cuối gíup ta thấy rõ hơn con người của Bác. Một con người yêu thiên nhiên tha thiết nhưng cũng chính vì yêu thiên nhiên mà luôn lo cho sự nghiệp của đất nước.Đây chính là nỗi lòng, là tâm tình của thi nhân, của vị lãnh tụ.Đồng thời ta cũng có thể thấy Bác Hhồ của chúng ta dẫu bận trăm công nghìn việc nhưng Bác vẫn dành thời gian để chiêm nghưỡng thiên nhiên. Có lẽ thiên nhiên chính là người bạn giúp Bác khuây khoả, bớt đi sự vất vả mà hàng giò hàng phút Bác phải chăng chở suy tư. Từ đây ta nhân thấy Bác là một người luôn biết hài hoà giữa công việc với tình yêu thiên nhiên.Và càng yêu thiên nhiên thì trách nhiệm đối với công việc càng cao bởi ta có thể nhận thấy đằng sau hình ảnh người ung dung ngắm trăng đó là một nõi khao khát về một đất nứơc thanh bình, để ngày ngày con người đc sống tự do, hạnh phúc. Dương như trong Bác luôn xoáy sâu câu hỏi: Biết đến bao giờ đất nứơc mới đc tự do để con người thoả sức ngắm trăng?Đọc đến đây ta càng hiểu rõ hơn con người của Bác đó là một người luôn canh cánh trong lòng nỗi lo vì dân vì nước.Vì đất nước Bác có thể hi sinh tất cả.Đối với trẻ thơ Bác HỒ cũng luôn dành tình yêu thương nhất:
Trung Thu trăng sáng như gương
Bác Hồ ngắm cảnh nhớ thương nhi đông.
Sự hi sinh của Bác đã đc đền đáp, đất nước chúng ta đẫ thanh bình,tự do, hạnh phúc.Chúng ta có thể thả sức ngắm trăng và dưới ánh trăng lung linh huyền ảo ấy ta vẫn như thấy đâu đây hình ảnh Bác ung dung,thanh thản,mỉm cười dưới ánh trăng.
~>Sưu tầm!
 
D

daotronkute123

đề bài: Cảm nghĩ về người mẹ

Bài làm:

"Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"​
Trong cuộc đời này, ai mà ko có mẹ. Mẹ là dòng sữa ngọt ngào nuôi ta khôn lớn, là ngọn hải đăng soi đường khi ta lạc lối và mẹ. mẹ còn là người đã sinh ra ta, đã cho ta tình yêu, niềm tin để ta bước vào cuộc sống. Con yêu mẹ....

Mẹ tôi- người đã yêu thương và quan tâm tôi hết mực. Suốt cuộc đời này, không ai yêu con bằng mẹ, mẹ là lẽ sống, là chỗ dựa để con vươn lên đến bến bờ hạnh phúc. Đôi cánh non nớt của con đã đc mẹ nâng niu, chắp cánh để con bay vào cuộc sống. Có lẽ vì vậy mà mẹ có thân hình nhỏ nhắn. Đôi bàn tay rám nắng, chai sần vì sương vì gió và cón vì lo lắng cho con. Đôi mắt của mẹ sáng long lanh, lúc nào cũng ngời lên niềm tin, niềm hi vọng trên mỗi bước đường con đi. Ánh mắt ấy đã dõi theo con trong suốt đoạn đường đời, bàn tay ấy đã nâng đỡ con mỗi khi con vấp ngã và nụ cười ấy đã động viên, an ủi con, giúp con đi tiếp trong cuộc sống. Mẹ yêu con, quan tâm con hết mực. Vậy mà....

Ngày hôm ấy, cô giáo chủ nhiệm trả bài kiễm tra cho cả lớp, ai cũng đc 9, 10 điểm, tiếng cười tràn ngập cả lớp, đến lượt tôi lên lấy bài kiểm tra thì,... trời đất như sụp đổ khi mình chỉ có 5 điểm, là lớp phó học tập, lại là hs giỏi nên tôi cảm thấy xấu hổ đã giấu mất bài kiểm tra của mình, các pn hỏi thì mình nói đc 10 đ . Ai ai cũng cười thật vui vẻ,... Sau khi về nhà, mẹ hỏi tôi:
- hôm nay lớp con phát bài kiểm tra phải không? con được mấy điểm?
- dạ..dạ...con...con dc 10 đ ạ!
- giỏi lắm con yêu, giờ thì mau rửa tay rồi xuống ăn cơm đi con!
-dạ
Tôi đỏ bừng mặt và chạy xuống bếp, đây là lần đầu tiên tôi nói dối me, tôi biết đây là một hành động ngỗ nghịch nhưng vì không muốn mẹ buồn nên tôi đã nói dối. cứ mỗi hi lên giường là tôi lại trằn trọc ko ngủ đc tôi rất muốn xin lỗi mẹ nhưng lại ko dám. Dần dà, tôi cũng quên đi chuyện đó...

1 ngày, 2 ngày, 3 ngày trôi qua, tôi thấy mẹ hình như có chuyện j đó ko vui, mẹ cứ bất thần, hay quên, có khi, giật đồ mà lại quên không cho xà phòng vào máy giặt. Tôi lấy làm lạ lắm nhưng rối cũng cho qua.

hôm ấy, tôi vô tình phát hiện bài kiểm tra 5đ của mình đã biến mất, rối chợt nhớ tới hành động kì lã của me mà tôi mới hiểu rằng, thì ra mẹ đã phát hiện bài kiểm tra của mình. tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng ko dám, thế là tôi lấy một tờ giấy nắn nót viế từng chữ: "Con xin lỗi mẹ " rồi bỏ lên bàn ăn

về nhà, tờ giấy của tôi đã biến đâu mất mà thay vào đó là một mâm cơm thật ngon, mẹ cũng đã thoải mái hơn rất nhìu, vui vẻ, hoạt bát lại như trước kia, tôi vui lắm,...

mẹ ko chỉ nhân hậu mà mẹ còn là một người hàng xóm tốt bụng nữa đó, các cô chú hàng xóm thường nhờ mẹ làm người hòa giải, chỉ cho các bí quyết nấu ăn có lẽ vì vậy mà mẹ d9ac mọi người quý mến tôn trọng

ngày ngày,mẹ còn phải lên lớp, tối về thì còn soạn giáo án. nhìu đêm thấy mẹ thức khuya để soạn giáo ná, tôi hỏi: " mẹ ơi, nghề giáo vất vả thế tại sao mà mẹ lại chọn nghế này? " Lúc ấy, mẹ tôi ôn tồn mà nói rằng: Mẹ yêu nghề giáo như yêu những đứa con của mình vậy, mẹ thích đc đứng trên bục, giãng bài cho các em và mẹ thích nghề giáo còn vì đc nhìn thấy ánh mắt trẻ thơ hồn nhiên nữa, dđiều đó làm mẹ hạnh phúc lắm , con biết ko?' Đấy, mẹ tôi lúc nào cũng nhẹ nhàng, ân cần như vậy cả. Trong hành trang mà con gói vào sẽ có tình yo của mẹ, nụ cười của mẹ. Dù mai này nếu như ko còn mẹ thì con cũng sẽ nhớ lời mẹ dạy: " nếu có hai con đường, 1 con dường trải đấy thảm đỏ và 1 con đường chông chênh, ghồ ghề thì con hãy chọn con đường ghồ ghề mà đi, vì có trải qua khó khăn chông gai thì con của mẹ mới trưởng thành hơn sau mỗi lần vượt qua nó và thành công của con sẽ lớn hơn so với con đường trải thảm đỏ, mẹ yêu con!"

Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm, con sẽ nhớ mãi lời mẹ dạy, sẽ nhớ mãi về người mẹ dấu yêu của con. cho dù con có đi đâu thật xa đi nữa thì trái tim con vẫn hướng mẹ, vẫn ở bên cạnh mẹ để mẹ sưởi ấm tim con.
" ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc
đừng để buồn lên mắt mẹ nghe ko?"


các pn thấy mình viết có hay không nhớ bình luận cho mình đễ mình rút kinh nghiệm nha! Thanks các pạn nhìu lắm!
 
H

hongngam_29

CẢM NGHĨ VỀ NGƯỜI MẸ


“ Mẹ” – một tiếng gọi cao cả thiêng liêng mà ai cũng muốn được gọi ít nhất một lần trong đời. Mẹ là tất cả đối với con, Mẹ là đấng sinh thành, dưỡng dục… ngày hôm nay có được tất cả là đều nhờ Mẹ. Mẹ đã che chở, nâng cánh những ước mơ hoài bão và là nguồn sức mạnh lớn tiếp bước cho con thành người. Để ngày hôm nay, con cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện để khoe với mọi người rằng Mẹ là Mẹ người con yêu quý và tôn trọng nhất. Trong tim con luôn thốt lên rằng “ Mẹ ơi! Thật hạnh phúc khi con có Mẹ” khi con gặp khó khăn hay khi con được hạnh phúc.


Cách đây 13 năm, có một vị thần đã mang sự sống đến cho con, vị thần ấy không ai khác chính là Mẹ. Mẹ đã quyết định hy sinh sự sống của mình để sinh con ra khi nghe Bác sĩ nói rằng một trong hai chúng ta Mẹ hoặc con được sống, nếu sinh con ra có thể Mẹ sẽ không còn trên cõi đời này nữa… Nhưng với bản lĩnh và niềm thương yêu con, Mẹ đã chấp nhận sự có mặt của con trên thế gian này mà mẹ đã không màng đến tính mạng của mình, chỉ biết phó thác sự sống của Mẹ nơi ông trời vậy.
Và rồi, với lòng bao la, ý chí quyết tâm bảo vệ giọt máu đầu tiên của mình, Mẹ đã sinh con ra trong niềm hạnh phúc vô biên, kèm theo đó là nỗi đau đớn tột cùng. Tiếng khóc của trẻ thơ với giọt nước mắt hạnh phúc của Mẹ đã động lòng nơi trời cao, ông trời đã không cướp đi Mẹ mà trả Mẹ về bên cạnh con và bố. Bố thật sự vui mừng khi ôm hai mẹ con mình và khóc, chắc có lẽ đây là giọt nước mắt đầu tiên của bố giành cho hai Mẹ con chúng ta đúng không hả Mẹ?
Chuyện này, trước đây, con không hề biết, mà cũng có ai cho con biết đâu. Con chỉ nghe Bài kể lại, đủ ngày, đủ tháng mà con vẫn chưa chịu ra, cứ quậy Mẹ hoài, làm cho Mẹ chịu những cơn đau vật vã; cuối cùng, đi xin gạo nhà người ta ăn con mới chịu ra… Trong một lần bị bệnh, con đã nghe Mẹ nói chuyện với bạn của Mẹ, và như thế, con đã biết được mình ra đời như thế nào. Một lần bị bệnh, biết được câu chuyện về sự ra đời của mình, đó lần bệnh con cảm thấy hạnh phúc nhất đấy Mẹ ạ !
Nhưng tại sao? Tại sao Mẹ lại không cho con biết điều đó, để con có thể yêu Mẹ nhiều hơn, và nhất định con sẽ không làm Mẹ buồn đâu Mẹ ạ ! Sau khi biết câu chuyện đó, nhiều lần con đã bật khóc khi nghĩ về những lỗi lầm của mình; con xin Mẹ, xin Mẹ hãy thứ tha cho những gì mà từ trước tới nay con đã làm Bố Mẹ buồn lòng, con ngốc quá Mẹ ơi! Con bao nhiêu tuổi chắc có lẽ cũng là bấy nhiêu thời gian Mẹ khó khăn vất vả kèm theo sự buồn lòng về con. Từ nhỏ, con đã là môt đứa trẻ khó nuôi, Mẹ đã phải hơn ngàn lần bực tức khi chăm sóc con, vậy mà chưa một lần Mẹ lớn tiếng, nặng lời hay la mắng; ngược lại, Mẹ ôm con vào lòng, dịu dàng chăm sóc, vỗ về con. Mẹ cười vui với những bước đi, những tiếng nói đầu đời của con; nhưng cũng còn lắm nỗi lo về “ Bé Bo” suy dinh dưỡng của mẹ. Mẹ đã vì con tất cả, nhưng con chưa làm được gì cho Mẹ hết, chắc có lẽ điều mà con làm Mẹ vui nhất là con được học sinh giỏi 6 năm liền đúng không Mẹ? Rồi con còn làm mẹ tức giận với những trò nghịch ngợm, quậy phá của con; con cũng chẳng hề quan tâm rằng, Mẹ đã buồn đến mức nào những lần con không nghe lời Mẹ, nhưng lần nào Mẹ cũng khuyên bảo, dạy dỗ con,… không hề trách phạt.
Khi con lớn hơn rồi tình yêu đầu đời cũng đến, nhưng rồi chẳng giữ được lâu, chính khi con thất bại, con mới cảm nhận được sự ấm áp của gia đình và sự che chở của Mẹ. “ Đừng buồn nữa con gái của Mẹ, rồi chuyện gì cũng sẽ qua, tất cả mọi thứ bắt đầu đều có sự khó khăn, hãy vững tin vào con nhé, gia đình mình sẽ là nơi che chở, dìu dắt bước đi của con, sẽ là nơi cho con che chở về sau những lần vấp ngã. Và Mẹ, Mẹ sẽ luôn bên con để nghe con kể lể, than phiền những khó khăn trong cuộc sống thường ngày. Mẹ tin con của Mẹ sẽ làm được.”, Tin nhắn đó, là Mẹ đã nhắn cho con khi con vấp ngã và buồn bã nhất.
Con nhớ hoài Mẹ ơi ! Mười ba năm trôi qua, Mẹ đã lo lắng cho con thật nhiều; sinh con ra, phải lo nuôi con khôn lớn, đến tuổi đi học thì phải lo chọn trường cho con; mỗi lần con đi thi dù là cuộc thi nhỏ hay lớn Mẹ cũng đều lo lắng, và ủng hộ con. Và khi con lớn lên, cũng chẳng có gì khác biệt; cũng vẫn là Mẹ phải lo lắng suy nghĩ và định hướng cho tương lai của con.
Và con cũng không thể nào quên trong một lần bệnh nặng, con đã nằm nhà hơn một tuần liền, tưởng chừng như suốt cuộc đời này, con sẽ nằm trên giường bệnh; thì lúc này con lại có Bố Mẹ và gia đình mình, nhất là Mẹ, Mẹ vất vả lo lắng chạy ngược, chạy xuôi để chăm sóc con, luôn bên con trong những khi con cần và ủng hộ tinh thần khi con gục ngã. Vậy mà con thật đáng ghét, tỉnh dậy rồi lại không nhớ ra ai là ai cả, phải mất một thời gian sau, con mới nhớ ra được Mẹ, Bố, và tất cả mọi người.
Mẹ ơi! Con biết việc Mẹ không giữ được hai đứa em con là điều Mẹ không muốn, và không ai trong gia đình mình muốn, nhưng chuyện đã qua, Mẹ hãy thôi, đừng buồn nữa Mẹ nhé! Con sẽ luôn bên Mẹ, chăm sóc Mẹ như Mẹ đã lo cho con vậy, hãy tin ở con!
Mẹ của con ơi! Thật hạnh phúc khi con có Mẹ.
Con yêu Mẹ, ngàn lần con yêu Mẹ!
 
N

ngkhkhanhhuyen7

Ôi! Chẳng biết đã từ bao giờ mà tiếng “Mẹ” đã in sâu vào trong lòng con như thế, và chẳng biết đã từ bao giờ, con đã yêu tiếng gọi đó, tiếng gọi dịu dàng, giản dị.
Thời gian thấm thoát đã trôi qua, và thật tàn nhẫn, nó đã cướp đi bao tuổi xuân của mẹ. Giờ đây, mẹ đã gần bốn mươi tuổi, gần nửa cuộc đời đầy trông gai đã trôi qua. Mỗi lần nhổ tóc sâu cho mẹ, con lại thấy mái tóc đó ngày một nhiều điểm trắng, mái tóc đã một thời giãi nắng dầm mưa. Đôi mắt mẹ giờ đã hằn những nếp nhăn nhưng nó vẫn đầy vẻ dịu hiền với tình yêu tha thiết. Dường như trong ánh mắt mẹ không có một sự hận thù, căm ghét nào mà chỉ tràn đầy tình thương. Và con yêu ánh mắt đó, ánh mắt đã không biết đã bao nhiêu lần chìm nỗi buồn, nhỏ bao giọt lệ khi thấy con thơ làm điều dại. Ánh mắt đó cũng đã sáng lên vui sướng khi con đã trưởng thành từng ngày. Đôi bàn tay mẹ nhỏ nhắn nhưng nó thật cao cả, lớn lao. Đôi tay đã chịu bao nắng sương, mưa gió. Đôi tay đã từng ngày nuôi nấng con lên người, cho con ăn từng bữa cơm, chăm cho con từng giấc ngủ. Đôi bàn tay luôn rộng mở dang tay ôm con vào lòng.
Những lần con không nghe lời làm mẹ buồn, con cảm thấy thật hối hận và chỉ muốn nói một lời: “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ” nhưng con không đủ can đảm. Những lúc mẹ ốm, con đau sót vô cùng, con chỉ mong người đó là con chứ không phải mẹ. Những đêm khuya tỉnh giấc, con vẫn thấy mẹ đang bận bịu làm việc, bóng mẹ in trên bức tường nhỏ. Bao lần con ngã xuống, thế giới như chìm trong bóng tối thì dựa vào lòng mẹ, một thứ sức mạnh vô hình đã nâng đỡ con dậy, đưa ánh sáng lại tràn đầy thế giới. Tình thương của mẹ dành cho con thật đẹp.
Dù mẹ đã già đi, mẹ không còn được đẹp như xưa nhưng tình thương của mẹ dành cho con thì vẫn còn đó, vẫn đẹp như ngày nào và không bao giờ biến mất, không bao giờ phai mờ. Cái tình thương đó cao lớn hơn núi, sâu rộng hơn biển, cái tình thương đó thật dạt dào. Mẹ là quê hương cho con sinh ra, là chiếc nôi nhỏ chăm cho con từng giấc ngủ, là bài học dạy con lên người, là cánh chim cho con bay khắp bốn phương trời…Tấm lòng của mẹ mặn mà, sâu lắng và trầm ấm. Và con yêu mẹ, yêu mái tóc mẹ, yêu ánh mắt mẹ, yêu bàn tay mẹ, yêu tà áo dài mẹ mặc, yêu tấm lòng của mẹ, yêu tình thương của mẹ dành cho con. Đối với con, mẹ lớn lao hơn tất cả mọi thứ trên đời. Tình yêu của con dành cho mẹ sẽ chẳng bao giờ cạn, vì mẹ là tất cả đối với con.
Dù con có lớn khôn, con có trưởng thành thì đối với mẹ, con vẫn cảm thấy con vẫn bé bỏng như ngày nào. Con sẽ cố gắng học tập thật tốt, thật giỏi để mai này báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ hiền

★ 。★ 。★ 。★ 。★ 。★ 。★ 。★
★˛˚˛*˛°.˛*.˛°˛.*★˚˛*˛°.˛*.˛°˛.*★Merry*★* 。*˛.
˛°_██_*.。*./ ♥ \ .˛* .˛。.˛.*.★* Christmas*★ 。*
˛. (• ..•)*.。*/♫.♫\*˛.* ˛_Π_____.♥ ♥ ˛* ˛*
.°( . • . ) ˛°./• '♫ ' •\.˛*./______/~\*. ˛*.。˛* ˛.*。
*(...'•'.. ) *˛╬╬╬╬╬˛°.|田田 |門|╬╬╬╬╬*˚ .˛ ...
 
Last edited by a moderator:
Q

qualyroyal

Ờ, các bài văn khá hay và đầy đủ đó, tuy nhiên nó chỉ theo khuôn mẫu mà thôi
Tại sao lạii không cho những câu ca dao hay về mẹ để bắt đầu nhỉ
Hoặc đến phần thân bài ta có thể thêm phương thứ nghị luận để bài trở nên hay hơn
"Thế đấy các bạn ạ , mẹ thì. Chỉ có một trên đời , hãy yêu thương và đừng bao giờ khiến mẹ phải khóc , đừng bao giờ vấy bẩn lên ba chữ vàng tình mẫu tử "
Chẳng hạn là vậy , cảm nhận mẹ qua hình dáng , qua việc làm, những việc thầm lặng mà có lẽ ta không bao giời biết, mùa đông giá rét đang đến , trong khi ta đang yên giấc quận tròn chiếc chăn bông, thì mẹ làm gì ????
Đại loại như thế đấy. Chúc em có nhiều ý tưởng
 
Top Bottom