Văn 7 Cảm nghĩ về bà.

trmxth4fnercw atqz

Học sinh mới
Thành viên
25 Tháng chín 2019
5
0
1
16
Bắc Ninh
THCS Từ Sơn

thach200712

Học sinh
Thành viên
9 Tháng chín 2019
26
15
21
Bắc Ninh
Trường Trung học Cơ sở Tương Giang
Nguồn Internet Bạn ơi chẳng ai không copy trên mạng đâu nhé :)
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa?
Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bà sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bà tôi không may mắn như những người bà khác. Trong suốt cuộc đời bà có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ.
70 tuổi khi đã đi được nửa chặng đời người, bà đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bà cũng rất hiền lành với cháu mình.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay vẫn mềm mại, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió.
Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bà, bà luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền ông bà kiếm được hàng ngày.
Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bà chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bà cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bà phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bà đã bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bà lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bà vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường.
Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bà giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bà đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bà. Nhìn khuôn mặt bà nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bà như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bà ơi, giá như cháu có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bà, giá như cháu có thể giúp bà kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bà vào lúc này để bà được vui hơn, cháu sẽ làm tất cả, bà hãy nói cho cháu được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bà, xoa dầu cho bà, tôi chỉ muốn với bà đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bà. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bà sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bà luôn nói rằng bà sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bà rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bà học rất giỏi nhưng nhà nghèo bà phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bà luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bà thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bà lắm, bà thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng...
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bà, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bà và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bà. Tôi luôn biết ơn bà rất nhiều, bà đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bà dạy để sống, lấy bà là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bà là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bà.
Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bà còn lại rất ít nhưng bà vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bà quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào?
Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bà còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bà còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa.
Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bà nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bà luôn đối mặt với “tử thần”, bà luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bà bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bà lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia.
Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại.
Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bà đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bà có biết chăng nơi đây cháu cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ cháu ở lại mà đi hả bà?
Nhưng cháu cũng cảm ơn bà, bà đã cho cháu thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bà của mình, tha thứ cho bà, khi bà nóng giận và nỡ mắng mình bởi bà luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bà ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bà sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bà hãy yên tâm, cháu sẽ luôn nhớ những lời dạy của bà, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bà, sẽ sống theo gương sáng mà bà đã rọi đường cho cháu đi.
Hình ảnh của bà sẽ luôn ấp ủ trong lòng cháu. Những kỷ niệm, những tình cảm bà dành cho cháu, cháu sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

Nguồn: thuvienvanmau
 
Last edited by a moderator:

Thảo Nguyễn ^ ^

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng sáu 2019
466
811
96
Hải Phòng
Trường THCS Nam Sơn
Giúp mình với!
Viết một bài biểu cảm về bà(Tự nghĩ, không lấy mạng, dàn ý chi tiết cũng được ạ)
Cảm ơn mọi người!
Dàn ý:
Mở bài:
*Giới thiệu chung:
-Bà tên gì,bao nhiêu tuổi,..
-Bà sống một mik hay với ai.
Thân bài
*Tả bà
Ngoại hình
-Tuổi tác,hình dáng,khuôn mặt.
Tính nết
-Siêng năng,cần cù,yêu thương con cháu(qua hành động,lờ nói,..)
Kết bài
*Cảm nghĩ của em
-Em rất yêu quý,kính phục bà.
-Mong bà sống lâu bên con cháu.
 

Nguyễn Lê Hoài Thương

Học sinh
Thành viên
27 Tháng chín 2019
58
19
21
16
Ninh Bình
Trường trung Học Cơ Sở Sơn lai
Bài này không chép mạng nha. Cho kiểm tra trên mạng xem có bài nào giống không. ;);););););););););););););););););););););););););););););););););););););)
Tuổi thơ tôi không chỉ sống trong tình yêu thương của mẹ mà còn sống trong lời ru êm ái và những câu chuyện cổ tích của bà. Nhưng tôi vẫn thích nhất là được ngắm bà tôi khi đang kể chuyện.
Nội tôi năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi. Ở độ tuổi này nhưng nội tôi vẫn còn khoẻ lắm. Suốt cả ngày, nội quanh quẩn ở nhà, luôn chân luôn tay làm hết việc này đến việc khác. Tối đến, nội lại ôm ấp vỗ về tôi bằng những câu chuyện cổ tích. Tối nào cũng vậy, sau khi học bài xong, tôi lên giường nằm cạnh nội. Nội tôi thường ăn mặc rất giản dị. Hôm nay, nội vẫn mặc áo hoa chấm đỏ đã cũ và khá rộng so với thân hình nội. Mái tóc đen và dày ngày nào giờ đây đã lốm đốm sợi bạc, đã có lúc tôi nghĩ đó chỉ là những sợi tóc sâu. Đôi mắt hiền hậu của nội không còn như trước nhưng nội vẫn nhìn rất rõ. Chứa đựng trong đôi mắt ấy là cả một biển trời yêu thương. Nội có thói quen ăn trầu, tuy vậy cũng không làm mất đi sự trắng bóng của hàm răng đều tăm tắp và chưa bị rụng chiếc nào. Trên đôi môi nhạt mỏng luôn nở nụ cười hiền hậu. Khuôn mặt phúc hậu của nội đã lấm tấm những chấm đồi mồi cùng với những nếp nhăn như những rẻ quạt chạy dài từ phía trước ra phía sau trông như những lớp sóng của cái tuổi xế chiều. Nội bỏm bẻm nhai trầu rồi bắt đầu kể chuyện '' Ngày xửa, ngày xưa...''. Đôi mắt nội nhìn xa xăm như tìm lại quá khứ. Thỉnh thoảng nội ngừng kể, nhìn tôi với ánh mắt đầy trìu mến. Đôi bàn tay già nua, nhăn nheo qua làn da mỏng hằn rõ những đường gân xanh, khẽ vuốt tóc tôi và âu yếm vỗ nhẹ lên má tôi như muốn truyền cho tôi hơi ấm của tình yêu thương. giọng nội trầm ấm, ngọt ngào, êm ái, lúc trầm bổng. Nghe nội kể, tôi như lạc vào thế giới cổ tích thần kì. Đến đoạn Tấm bị mẹ con Cám hãm hại, giọng nội trầm xuống, nét mặt buồn rầu, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía khoảng không bao la đầy vẻ xúc động. Tôi hỏi nội: '' Nội làm sao thế ạ ? '' Nội thương cô Tấm hiền lành hay bị mẹ con Cám hãm hại. Nội lại lấy một miếng trầu cho vào miệng nhai bỏm bẻm rồi kể tiếp. Nghe nội kể chuyện tôi tưởng tượng trước mắt mình một cô Tấm xinh đẹp, ngoan hiền, nết na. Ngồi cạnh nội, tôi cảm thấy hơi ấm của nội truyền sang tôi. Mặc cho ngoài kia gió đông lạnh buốt. Thỉnh thoảng, tôi thấy nội vặn mình. Chắc là nội đang mỏi lưng, mỏi cổ nhưng giọng nội vẫn ngọt ngào, trầm ấm. Câu chuyện cứ thế rồi Tôi thiếp đi trong vòng tay nội lúc nào không biết.
Nội tôi có tấm lòng vị tha nhân hậu như một bà Tiên ngoài đời. Theo tháng năm, mỗi ngày nội một già đi lưng nội mỗi ngày một còng xuống nhưng kho truyện nội kể cho tôi nghe thì không bao giờ vơi cạn. Mỗi cậu chuyện nội kể là một bài học quý về đạo lí làm người mà tôi không bao giờ quên.
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom