em à, thật sự thì chị rất muốn giúp em, nhưng cái này chị đã học qua 2 năm rồi nên cũng không nhớ rõ, chị có mấy bài tham khảo, nếu đc thì xem nha
*cảm nghĩ về nhân vật lão hạc:
Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao là 1 người rất đáng thuơng, ong hết lòng lo cho con của mình,ông rất hiền lành ,nhân hậu,ngay cả vói cậu Vàng mà ông cũng rất yêu thuơng,ông đành bán cậu Vàng vì dành tiền lo cho con của mình,ông không nỡ bán cậu Vàng đâu bằng chứng thể hiện là ông dã khóc rất nhiều khi bán chó, ông đọc được cả suy nghĩ của cậu Vàng, vì thương con mà ông không dám sống lâu chỉ sợ mình xài hết tiền để dành cho con.Vì vậy mà ông đã chọn cái chết.Một cái chết rất thuơng tâm .Nói chung lão Hạc là 1 người hết sức tội nghiệp.
truyện ngắn lão Hạc là một tác phẩm phản ảnh nổi bất công trong xã hội thời đó qua nhân vật con trai lão Hạc. Đó là môt bức tường thành được xây cất đề phân chia giai cấp, ngăn cãn những bần dân trong xã hội. ca dao VN có viết
Cao xu đi dễ khó về.
Khi đi trai tráng, khi về bũng beo.
Cao xu đi dễ khó về.
Trai đi mất vợ, gái về đông con
Tác phẩm lão hạc của nhà văn nam cao đã phản ảnh một cách sâu sắc qua hình ảnh lão hạc.
*cảm nghĩ về nhân vật chị dậu:( chị có 2 bài cũng khá hay, em tham khảo nha)
bài 1:
Đọc Tắt Đèn, qua cuộc đời chị Dậu, ta hiểu biết được khá sâu sắc cuộc sống của nhân dân ta, của người phụ nữ nông dân Việt Nam trước đây dưới ách thống trị của thực dân Pháp. Hình tượng chị Dậu với những nét điển hình về nỗi khổ sở ( chị cần cù làm ăn hết năm này sang năm khác, cùng chồng đấu tắt mặt tối, không dám chơi ngày nào, mà vẫn cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Gia đình ở trong một căn nhà chật hẹp mà chủ nợ còn doạ cắm làm chuồng xí. Với chúng, ngôi nhà ngoài giá trị ấy ra không còn giá trị nào khác. Chị không còn một tài sản nào có thể bán để nộp sưu, ngoài mấy đứa con, đàn chó, hai gánh khoai ...), đau xót ( vì phải nhìn đám con ngồi mót khoai, nhưng đã đói vàng cả mắt không nhặt được nữa; đau xót vì phải nghe đứa con van xin “ thầy u đừng bán con”. Đau xót vì phải bỏ cả gia đình, làng mạc lên tỉnh đi ở vú ... ), và những đức tính phẩm cách trong sạch ( chị hi sinh tất cả cuộc đời cho chồng, cho con; chị luôn luôn bảo vệ phẩm cách trong sạch và đã có dũng khí để đấu tranh ... ), đã có một tác dụng tố cáo lớn, rạch toang cái màn nhung che đậy sự thối nát của bọn quan lại cường hào, địa chủ sống phè phỡn, dâm dục trên xương máu mồ hôi, nước mắt của nông dân.
Chị Dậu là cái đốm sáng đặc biệt của Tắt đèn. Trong cái đêm tối của xã hội cũ, cái “đốm sáng” càng sáng, vì vậy mà ngày nay hình tượng chị Dậu mãi mãi sống trong lòng chúng ta. Chúng ta vừa thương mến, vừa kính phục chị. Xót xa cho cuộc đời chị , chúng ta càng thêm căm ghét cái xã hội bạo tàn đã vùi dập chị.
bài 2:
Chị là mẫu người phụ nữ đại diện cho lớp người phụ nữ thống khổ dưới chế độ nước ta bị thực dân Pháp cai trị, xâm lược. Cuộc sống người dân thống khổ qua hình tượng các nhân vật. Chị là người phụ nữ yêu chồng, thương con. Cái khắc nghiệt của cuộc sống người nông dân đã làm cho chị đôi lúc phải bất lực. Chồng bị bắt, chị phải đem con đi ở đợ để có tiền thuế thân đóng cho chồng. Nhìn cảnh chị em Tí nhường nhau rổ khoai bị sượng mà người đọc không cầm được nước mắt. Tình vợ chồng gắn bó, tình chị em lúc chia li. Tất cả do chiến tranh, lề thói phong kiến gây ra. Trong đêm tối định mệnh, chị vùng dậy bỏ chạy trong màn đêm như chính cuộc đời tối tăm của chị
Tắt đèn là một tiểu thuyết phản ánh cuộc sống thực của người nông dân thời kì phong kiến mà chị là nhân vật tiêu biểu. Hai ách bóc lột thực dân và phong kiến đè nặng lên đôi vai gầy, mỏng manh của người phụ nữ chịu thương, chịu khó. Tắt đèn, cuộc sống nó u tối như chính người nông dân vậy. Chị Dâu là người như thế. Trong gian khổ., chị mạnh mẽ phi thường. Người phụ nữ Việt Nam là như thế.
*cảm nghĩ về nhân vật cô bé bán diêm:
bài 1:
cô bé bán diêm nhỏ bé cô đơn trong đêm giao thừa với đôi chân lạnh cóng, em ngồi thu mình giữa hai bức tường để tránh rét, những bông tuyết vẫn rời. Đới rét khiến em nhớ lại những ngày tháng êm đềm xưa kia, khi em còn có bà và mẹ, cô bé rón rén bật một que diêm, ngọn lủa chiếu sáng lung linh, em mơ thấy một lò sưởi, bật que thứ hai, em thấy một bàn ăn đầy những thức ăn ngon, rồi que thứ 3 là một cây thông noen, nhưng lạ chưa, khi cây diêm thứ 4 sáng lên, em nhìn thấy bà, bà đang đứng đó, mỉm cười với em... Em bé bán diêm tội nghiệp lang thang trong đêm giao thừa, cô đơn và lạnh giá trong khi mọi người đâng xum họp quây quần bên bữa cơm gia đình, hình ảnh thời còn hạnh phúc hiện về trước mắt em, em ước ao có một cuộc sống đầm ấm như ngày xưa. Nhưng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, và sự thực là em đã chết cóng trong đê giao thừa đó, em đã đi theo bà em, em bước đi theo bà với nụ cười còn nở trên môi, bước vào một thế giới của hạnh phúc, chẳng ai thương em cả, họ chỉ vô tình nhìn em bé ngèo chết cóng trong đêm giao thừa ... "chắc nó muốn sưởi cho ấm"
bài 2:
Câu chuyện chỉ có duy nhất một nhân vật, một em bé không có tên: em bé bán diêm. Ba người trong gia đình em là bà, mẹ và cha đều không được miêu tả trực tiếp. Mẹ được nhắc đến thông qua đôi giày quá khổ, cha hiện diện trong nỗi sợ hãi khi cô bé bán diêm nghĩ đến việc phải về nhà khi chưa bán được xu nào và bà thì trong ảo ảnh của những que diêm cháy. Với lối dẫn chuyện đa dạng: miêu tả cảnh vật, miêu tả tâm trạng, lời độc thoại, lời đối thoại một chiều và dẫn lời gián tiếp, câu truyện trở nên hấp dẫn, tránh được sự đơn điệu. Xuyên suốt câu truyện là sự tương phản giữa cảnh ngộ của cô bé bán diêm với khung cảnh rực rỡ, đầm ấm xung quanh trong buổi tối giao thừa, với ảo ảnh đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi do những que diêm mang lại. Cảnh ngộ đó còn đáng thương hơn khi con người xung quanh cũng lạnh giá như mùa đông khắc nghiệt. Đỉnh điểm của câu truyện là cái chết của em bé bán diêm giữa đêm giao thừa, một kết cục không giống như cổ tích truyền thống, tính cổ tích có chăng là đôi má hồng và nụ cười của em khi lên cõi thiên đàng, giải thoát khỏi mọi khổ đau