1.MB
dòng sông thời gian cứ trôi hoài trôi mãi,mang theo nỗi hoài niệm cung những kỉ vật cua1 1thời gian.Nhưng mỗi kgi trở về vs quá khứ ,vs trang sử hao hùng của dân tộc,gạt đi lớp bụi thời gian,ta vẫn thấy những tác phẩm văn học như những vì tinh tú toả sáng trên bầu trời cao.Một trong những vi sao ấy chính là "Đồng Chí" của Chính Hữu.Kết thúc bài thơ,ông có viết:
"Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo"
2.TB
--Đọc câu thơ,dường như 1 bức tranh như hiên ra trước mắt ng đọc.Nó tái hiện lại một thời hào hùng của dân tộc,có nhg ng lính dũng cảm,hiên ngang.Buổi tối nơi núi rưng Việt Bắc, màn sương phủ dày đặc,lạnh giá,tê buôt,tới tận xương tận tuỷ,tưởng chừng như cắt tưng miêng da miếng thịt,vẫn có những ng lính dang o đó.Họ đứng cạnh bên nhau,truyền hơi ấm cho nhau,cùng nhau vượt qua khó khăn ,gian khổ.Bởi vì họ là đồng đội,là những ng cùng chí hướng,họ chiến đấu vì qh,tổ quốc,vì hoà bình cho dân tộc.(co the noi 1 chut ve tinh dong chi)
--câu thơ hay nhất

câu thơ cuối)hình ảnh đầu súng trăng treo thật đẹp,thật kì diệu.Nhg ng linh đứng cạnh bên nhau giơ cao khẩu súng.Trăng như sà xuống,toả ah sáng cho các chiến sĩ,như nhg ng ban thân thiết,tri kỉ.Một buc tranh co hinh anh súng,trăng,ng lính hoà quyện với nhau,tao nên 1 vẻ dep huyen ao,lung linh.
OI/MINH QUÊN HÊT OY.THÔI ĐỂ HÔM NÀO MINH GỬI CHO BÀI VIÉT CỦA MÌNH