Đã bao giờ em hỏi vì sao? Và đã có bao giờ tôi hỏi vì sao?
Nhiều lúc, trong đêm tôi không thể ngủ được vì những câu hỏi vì sao như thế!
Và bạn tôi, cũng nhiều lần hỏi tôi những câu hỏi như thế!
Xin mạn phép bắt đầu bằng cô bạn rất đỗi yêu thương....
Một buổi tối, khi tôi đến nhà cô bé chơi, vô tình cô bé đã hỏi tôi: “Vì sao Nguyên hay cười thế?”
Vừa rồi, cô bé rơi vào một hoàn cảnh khó xử, nhỏ lại hỏi: “Vì sao cuộc đời vẫn thế mà không thể nào khác? Vì sao con người cứ mãi yêu thương?”
Và còn nhiều lần nữa, cô bé ấy hỏi tôi “vì sao…”? Chính cô bé đã làm cho tôi nhiều đêm mất ngủ để suy nghĩ về những câu hỏi “vì sao…” đó- những câu hỏi “Vì sao…” không bao giờ kết thúc!
Vì sao tôi hay cười thế? Cười với chính tôi và cười với cuộc đời! Vì tôi biết mỗi con người đều có một số phận, hãy lạc quan để làm chủ được số phận của mình! Cười để thấy cuộc đời vẫn còn hi vọng, cười để thấy cuộc đời vẫn còn đó những hi vọng, hi vọng vào hiện tại và vaò tương lai…
Vì sao con người cứ phải sinh ra đê rồi phải mất đi? Không phải vậy đâu – tôi vẫn tự nhủ! Con người sinh ra và họ không bao giờ mất đi! Cái chết- đó là tên gọi của sự vĩnh hằng! Ừ, thì đúng thế đấy, con người sinh ra để được sống, để được yêu thương, để được hòa mình vào với dòng đời này đây! Và đến khi con người cảm thấy mình đã trải nghiệm đủ rồi, cảm thấy mình đã mỏi chân rồi trong suốt cuộc hành trình của cuộc đời, thì sẽ tìm nơi để dừng chân lại. Như nhạc sĩ Trinh Công Sơn đã viết lời cho bài hát "Ngẫu nhiên": "... mệt quá thân ta này... tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi... mệt quá thân ta này... Nằm xuống với đất muôn đời..." Cái chết, không hề đáng sợ như mọi người vẫn tưởng. Thiết nghĩ, chết là giải thoát! Chết, là được trở về với cát bụi, về với cõi vô trần, về với thiên nhiên! Bởi vậy, con người cần phải sinh ra và cần phải chết đi.
Vì sao con người ta lại luôn phải yêu thương? Thầy chủ nhiệm tôi đã từng nói: “Sống là không vô cảm”! Đúng vậy đây, sống là phải biết yêu thương: yêu thương cuộc sống, yêu thương làng quê và yêu thương một ai đó… Khi sinh ra, con người đã được bạn cho một phép màu- đó là con tim, con tim rừng rực lửa yêu thương. Tôi đoan chắc rằng, ở lứa tuổi của tôi và của các bạn, các bạn đã từng hoặc đang cảm thấy con tim mình rung rinh với một ai đó. Đó là tình yêu- một tình yêu non trẻ! Nhưng nó cần thiết vì yêu chính là một phần của hồn người! Cho nên, tôi cho rằng yêu là một nhu cầu để thể hiện cái nhân trong mỗi con người! Mỗi người sinh ra đều đã biết yêu: em bé yêu mẹ của mình- người đã cho em những dòng sữa nóng ngọt lịm cả người. Đứa trẻ yêu cha nó, yêu ông bà nó, những người sống bên nó, trao cho nó tình thương. Lớn hơn chút nữa, ta chợt thấy yêu gia đình ta quá, và rồi yêu cả xóm làng và cả non sông! Hơn nữa, đó là tình yêu của một nam- một nữ, đó là tình yêu vĩnh cửu của một trái tim đang lớn, là một tình yêu vô tận. Con người luôn phải yêu thương, vì yêu thương chính là nguồn sống của cuộc đời này…
Trong một lần xem phóng sự về những trẻ mồ côi, cơ nhỡ, em gái tôi đã hỏi: “Anh ơi, vì sao những bạn đó lại không có gia đình?”. Bạn biết không, tôi rất xót xa khi nghe câu hỏi thơ dại đó của bé em tôi. Tôi xót xa vì biết rằng tôi và em tôi đã có một tuổi thơ hạnh phúc, quá hạnh phúc. Tôi đã được sống cùng cha, cùng mẹ, dù đó là quá khứ! Tôi chợt đau cho em tôi, vì nó sinh ra đã vắng bóng cha! Vì sao cha tôi lại bỏ nhà đi, để lại mẹ tôi với em tôi đang trong bụng và với nỗi sầu đau? Giờ tôi đã biết, vì cha tôi có những nỗi niềm riêng mà tôi không thể nào trách ông được! Nhưng dù sao, tôi và em tôi vẫn có một người mẹ. Còn những em bé kia, đã trót sinh ra dưới một ngôi sao xấu số. Các em không có quyền chọn cho mình ngôi sao đó, cũng không thể thay đổi định mệnh đã an bày. Đó chẳng phải là xót xa lắm hay sao??? Vì sao trên đời này vẫn còn hiện hữu những thiên thần lạc lối như thế chứ? Những lỗi lầm của bậc mẹ cha, của những đấng sinh thành không làm tròn trách nhiệm, đã làm đau khổ những cuộc đời… Tôi biết, mình không thể làm gì khác hơn ngoài việc tự hỏi “Vì sao…” và tự trả lời như thế! Tôi bất hạnh, nhưng tôi vẫn may mắn hơn những đứa trẻ kia- những đứa trẻ đã vắng bóng gia đình!
Trên Cầu Kim Sơn, cách đây nhiều tháng, có một cụ bà đã già lắm rồi, ngồi đó để xin những đồng bạc lẻ của khách qua đuờng. Nhìn bà cụ ngày qua ngày và lại gầy hơn. Tôi tự hỏi, con bà cụ đâu? Vì sao bà lại thế? Vì sao lại còn những người phải khổ cực đến thế? Mặt trái của cuộc đời! Chúng ta sung sướng nhưng vẫn còn đó những kiếp người bất hạnh. Có thể vì một nguyên nhân nào đó đã khiến cho đời bà cụ phải như thế. Tôi không hiểu, và cũng không rõ! Tỗi chỉ biết rằng xót thương quá cho một cụ bà gầy gò, ốm yếu, hai mắt lại mù, cứ ngồi đó, mà chìa ra cái ca đã bạc màu, dù cho ngoài trời là nắng hay mưa! Thương thay những mảnh đời như thế, tôi biết phải làm sao đây để cuộc đời mất bớt những đau thương như thế đó? Và hôm nay, khi tôi đi đến tiệm net để viết tiếp những dòng này, tôi chợt nhận ra bà cụ không còn đó nữa! Trong lòng tôi chợt tràn lên một câu hỏi: “Vì sao chiếc cầu kia đã vắng bóng một cụ bà?” Một lần nữa tôi không thể trả lời câu hỏi đó, tôi chỉ có thể đoán mà thôi! Ừ, có lẽ thế, có lẽ bà cụ đã trở về với cát bụi, có lẽ bà cụ đã tìm được một cánh cửa để thoát khỏi cái thế giới chật chội này đây! Cũng có thể bà đã tìm được một mái ấm để an ủi cho tuổi già sức tàn lực kiệt, có thể lắm chứ. Đừng mất hết hi vọng, vì cuộc đời này vẫn còn đó nhiều những tấm lòng cao cả và giàu lòng nhân ái…
Và còn nhiều câu hỏi “Vì sao…” khác nữa! Vì sao tôi hay nghĩ sâu sa đến thế? Vì sao tôi cứ hay trầm tư? Vì sao tôi thích triết lí và hay triết lí thế? Vì sao tôi hay nghĩ đến cuộc đời, nghĩ đến dòng đời ngắn ngủi, nghĩ đến thế gian? Vì sao tôi không thể dang tay ra để giúp tất cả mọi người trên thế gian này một cuộc sống tươi đẹp? Vì sao tôi không thể làm cho chiến tranh mất đi, vì sao tôi không thể làm cho thế giới ngập tràn màu xanh của ước mơ, của hi vọng, của an bình? Vì sao tôi không thể làm cho tất cả trẻ em trên thái đất này được an vui trong một gia đình có đủ cha và mẹ, có ông bà và anh chị em?
Đấy, những câu hỏi đấy, tôi tự hỏi và không thể nào giải đáp được vì sao lại thế!
Và giờ tôi lại tự hỏi, vì sao tôi viết những dòng này?
-----------------------
Người viết: Dương Lưu
------------------------------------------------------------------
Một bài viết nhìn cuộc đời dưới nhiều góc cạnh khác nhau của một người trẻ, rất xuất sắc trong những câu chuyện em đưa ra để nói lên chính quan điểm cá nhân. Anh thích nhất câu này trong bài viết của em: “ Cười với chính tôi và cười với cuộc đời! Vì tôi biết mỗi con người đều có một số phận, hãy lạc quan để làm chủ được số phận của mình! Cười để thấy cuộc đời vẫn còn hi vọng, cười để thấy cuộc đời vẫn còn đó những hi vọng, hi vọng vào hiện tại và vaò tương lai…” Nhưng đọc kĩ lại thì anh nghĩ, nên bỏ chữ hiện tại, vì có mấy ai hi vọng trong hiện tại đâu em, đó là 1 sự phi logic nho nhỏ trong bài viết của em
Trong bài viết này, em luôn trăn trở về những câu hỏi vì sao của mình, nhưng có lẽ vẫn chưa có vấp váp nhiều nên em chưa đi tới cùng sự thật về bản thân.
Tất cả các câu chuyện em kể anh đồng tình và cùng quan điểm, nhưng có câu chuyện về bà cụ, thì em àh hãy giải thích theo quy luật của Phật giáo “Luật Nhân – Quả”… Và điều em viết về bà cụ, về em bé… Anh thấy em có cái nhìn chưa sâu vì chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, chứ chưa đi vào thực chất của vấn đề; và hơn nữa là chưa đi đến hướng giải quyết theo cách một người trẻ của em có thể làm.
Vì sao lại thế? Đặt ra câu hỏi để tìm lời giải… và lời giải cuối cùng ko bao giờ là lời nói suông mà là hành động thực tiễn.
Cám ơn bài viết của em để anh biết em là con người biết yêu thương lăm lắm! Biết chia sẻ, biết em sống không vô cảm… Anh tin em sẽ là người “có danh gì với núi sông”
Hi vọng sẽ được gặp em trong nhiều lần thi tới. Em ok?