Mưa! Những giọt nước to, tròn, cứ thế lăn dài mãi trên những mái hiên, những con đường… Cơn mưa cuối xuân đầu hạ.
Lâu lắm rồi mới mưa to như thế. Nó xỏ vội đôi dép, xách xe, ào ra đường, như 1 cơn gió nhỏ, hoà vào làn mưa dày…Nó đi trong vô định, không phương hướng, không đích đến, chỉ biết mải miết đạp…Những cơn gió đưa mưa đến bên nó. Nước mưa bám vào tóc nó, quện lấy quần áo nó, táp vào mặt nó. Lạnh toát!
Trưa. Những con ngõ nhỏ vắng ngắt, im lìm không một bóng người. Chỉ có tiếng mưa và tiếng " cành cạch " phát ra từ chiếc xe đạp cũ. Trống rỗng, cô đơn, vô định… Sao mà tâm trạng nó lại giống với con đường này đến vậy?
Chỉ mấy phút trước thôi, nó đã tưởng như mình là kẻ hạnh phúc nhất trên đời. Huh`m, không hạnh phúc sao được chứ? Khi mà nó vẫn ngỡ rằng mình có tất cả… Một gia đình hạnh phúc…Những người bạn tuyệt vời…Và có một người quan trọng….Yêu và được yêu, nó đã sống như thế đấy, chẳng phải là rất hạnh phúc hay sao?
Nó quành xe, rẽ lên đường lớn, lại đạp miết. Mưa vẫn mải miết rơi cùng nó. Nước đọng đầy trên mặt nó, trên mi mắt, trên gò má, trên khoé môi… Nước mưa hay là nước mắt… Nó cũng chẳng biết nữa. Tất cả dường như là vô nghĩa, kể từ giây phút ấy, cái giây phút mà nó nhìn thấy mẹ ngồi viết tờ đơn xin li hôn. Nó không tin vào những gì mà mình đang thấy, không tin được những điều mình đang nghe. Mẹ bảo nó : " Hai chị em con lớn rồi, phải tự hiểu… ". Hiểu ư? Hiểu gì mới được cơ chứ? Hiểu rằng từ nay, tất cả sẽ chẳng còn được như trước nữa, hiểu rằng cuộc sống của nó sẽ hoàn toàn thay đổi, hay hiểu rằng nó đã mất tất cả? Không, nó không hiểu, không hiểu gì cả….
Một cơn gió mạnh thổi đến. Nó khẽ co người, rùng mình. Lạnh! Nó thấy mệt mỏi quá! Trong đầu nó vang lên hàng trăm âm thanh, những lời oán trách, kêu gào, tuyệt vọng, những câu hỏi dồn dập, bủa vây lấy nó…vắt kiệt nó…. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao chuyện đó lại xảy ra? Tại sao chuyện đó lại xảy đến với nó? Tại sao bố mẹ lại làm như vậy với chị em nó? Cảnh vật lại nhoà đi trước mắt nó, tất cả những gì đang diễn ra dường như chậm lại, tựa hồ một đoạn phim xước. Tại nước mưa…chắc vậy?
Nó vẫn nghĩ, chuyện đó chỉ xảy ra trong film hay trong truyện thôi… Nếu thế, chắc giờ nó đang là diễn viên chính hoặc nhân vật chính rồi nhỉ? Nhếch môi cười khẽ. Một giọt nước lăn nhẹ vào miệng. Mặn chát! Nước mưa hay là nước mắt….
Nó tự hỏi mình, chẳng lẽ, tất cả những gì mà nó thấy, tất cả những điều nó cảm nhận được trước đây, những niềm hạnh phúc đã khiến nó từng rất tự hào ấy, về cái gia đình nhỏ của mình.. tất cả đều là dối trá hay sao? Những lời nói luôn làm ấm căn nhà nhỏ, những câu đùa âu yếm luôn làm gương mặt của 4 người bừng lên nụ cười hạnh phúc…đều là dối trá hay sao? Cả cái biệt danh "lùn con" mà nó được "ăn hôi" từ mẹ nó, cũng là do bố nó dối trá hay sao? Nghĩ đến đây, nó cảm thấy ngực mình thắt lại. Đau!
Nó thấy sợ hãi, thật sự. Khác lắm với nỗi sợ mỗi khi đi chơi về muộn, sợ bố mẹ lo. Cũng khác lắm cái nỗi sợ mỗi lần bị kết quả kém trong học tập, sợ bố mẹ buồn. Khác lắm, cái nỗi sợ đầy hạnh phúc ấy… Rồi đây, nó sẽ ra sao… Tương lai của nó, sẽ như thế nào….18 tuổi rồi. Nó đang đứng trước rất nhiều lựa chọn, sắp phải đối mặt với rất nhiều thử thách. Từ trước đến giờ, nó vẫn làm rất tốt mọi việc, luôn là 1 đứa con ngoan, 1 học trò giỏi, 1 người bạn tốt… Vì nó cố gắng và nó xứng đáng đạt được những điều ấy. Nhưng nó cố gắng vì cái gì, vì ai? Không phải chỉ cho tương lai của nó, không phải chỉ vì bản thân nó… mà còn vì những người mà nó yêu thương, tất nhiên, quan trọng nhất, là vì gia đình nó. Nhưng bây giờ thi sao? Nó phải làm gì đây, nó nên làm gì đây… Mưa lại lăn dài trên mặt nó…
Những câu hỏi, những điều nghi vấn, vẫn đang vang lên trong đầu nó. Nó không thể trả lời, cũng chẳng thể hỏi ai. Mà, nếu như nó hỏi, và nó được trả lời thì sao? Nếu nó hỏi bố mẹ, tại sao bố mẹ lại phải li hôn? Nếu bố mẹ nó trả lời, 1 câu trả lời nghe rất thích đáng và hợp lí, như là : vì bố mẹ không hợp nhau, nếu sống tiếp với nhau sẽ là bất hạnh….Nếu như nó hỏi, bố mẹ đừng li hôn có được không, đừng bắt bọn con phải chịu đựng chuyện này, đươc không? Nếu như bố mẹ nó trả lời, không!.... Lúc đó, nó phải làm sao? Mỉm cười và chấp nhận điều đó như 1 đứa trẻ ngoan luôn biết nghe theo lời người lớn ư? Không, nó không muốn! Nó nhắm mắt lại. Một giọt nước rơi xuống mặt đường ướt, vỡ tan ra… Ước gì, đây chỉ là một cơn ác mộng…. Ước gì, ngay bây giờ, nó mở mắt ra, nó sẽ thấy mình đang cuộn tròn trên chiếc giường thân yêu, nghe những âm thanh yên bình của buổi sớm mai, nghe tiếng mẹ đánh thức, nghe tiếng bố gàn : " Để con nó ngủ thêm chút nữa, hôm qua nó học khuya quá mà ". Ước gì…
Nhưng, trước mắt nó lúc này, vẫn là con đường hun hút ấy. Nó khẽ nấc lên… Mưa dường như càng nặng hạt hơn. Hiện thực vẫn là hiện thực, vẫn quá đỗi tàn khốc. Dù cho nó có khóc bao nhiêu, có ước nguyện thành tâm đến đâu, hiện thực vẫn chẳng thay đổi. Nó muốn hét thật lớn, rằng tại sao lại sinh nó ra, tại sao lại cho nó xuất hiện trên cuộc đời này, tại sao lại để cho nó từng hạnh phúc đến thế…. để rồi giờ đây lại bắt nó phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp nhường này… TẠI SAO……
Nó chẳng biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết khi mưa bắt đầu nhẹ hạt, nó đã thấy mình đứng ở đây, trên cây cầu mà nó và lũ bạn rất yêu : Cầu gió. Gọi như vậy, bởi đứng trên cây cầu dài bắc qua biển này, có thể tận hưởng được những cơn gió tuyệt vời nhất, mát lạnh và dịu dàng. Mỗi khi đứa nào đó trong bọn có chuyện buồn, là cả lũ lại kéo nhau ra đây, ngồi vắt vẻo trên xe, ngửa mặt đón gió, nhờ gió mang hết những muộn phiền trong lòng bay đi. Im im được 1 lúc, tự thưởng cho mình cái cảm giác bình yên, thanh thản ấy vài phút, rồi lại bắt đầu chí choé, ầm ĩ. Con Thu chấy mơ màng:" Sau này mà có người yêu, nhất định, tao sẽ cùng nó lên cầu". Cả lũ lập tức nhao nhao lên:" Tao trước", " Lên cầu mà nhảy với nhau ah`?", " Mà mày thì làm gì có ai yêu đâu mà đòi đưa lên đây". Tiếng cười vang cả một vùng trời nước… Những mảng quá khứ hạnh phúc lại trôi chầm chậm qua tâm trí nó. Nó tự hỏi, nếu cái lũ quỷ ấy biết nó đạp xe lên cầu, 1 mình, trong 1 chiều mưa như thế này, chúng nó sẽ phản ứng ra sao nhỉ. Chắc là cả lũ sẽ rú lên, rồi nhao nhao tranh luận xem động lực nào đã thúc đẩy nó vượt qua cả một chặng đường dài với những con dốc hun hút, để rồi đứng đó 1 mình trong mưa. Chắc hẳn con Yên trâu sẽ chu mỏ lên: " Điên, điên thật rồi !" . Và bà chị kết nghĩa yêu quý sẽ cười đểu : " Yêu rồi có khác, lãng mạn ghê…". Tất nhiên sau đó sẽ là một tràng cười ghê rợn của cả lũ, lại bắt đầu bâu vào trêu chọc nó với người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy… Ah`, còn ấy nữa chứ, ấy sẽ nhìn nó cười cười, sẽ hỏi nó có sao ko, hấp ah`…. Chỉ cần đơn giản thế thôi, dù có chuyện gì, nó cũng sẽ cười toe được…. Nhưng bây giờ, ở đây, chỉ có nó, một mình, với nỗi đau không biết san sẻ cùng ai….
Mưa ngớt dần. Gió vẫn thổi, vẫn nhẹ nhàng, quấn quýt bên nó. Gió làm tạnh những giọt nước còn đọng trên người nó, trên khuôn mặt nó. Dễ chịu! Nó yêu gió, chắc vì bên gió, nó thấy tâm hồn mình bình lặng đi… Những người qua cầu, lướt qua chỗ nó, nhìn nó với vẻ tò mò không giấu diếm, và dường như có cả chút … canh chừng nữa? Uh` nhỉ, chắc họ thấy lạ lắm, một chiều như thế này, một con nhóc như nó, không đến trường thì cũng nên chui vào chăn mà ngủ chứ, sao lại đến đây bám lên thành cầu nhìn xuống dòng nước đang chảy làm gì? Trừ phi, con nhóc đó muốn … tự tử. Nghĩ đến đây, nó bất giác mỉm cười.
Mưa tạnh hẳn. Trời sáng dần lên. Nó vươn người, đón gió. Hít hà cái hương vị mát mẻ, trong lành của đất trời sau cơn mưa, nỗi buồn vẫn còn đó, nhưng nó thấy lòng mình đã nguôi ngoai phần nào. Nó mở túi, bật di động. Dường như chỉ chờ có thế, chiếc máy rung lên gần như lập tức. Số nhà. Giọng mẹ nó cuống quýt vọng đến : " Con đang ở đâu vậy? Không sao chứ, mưa to thế có bị ướt không? Ah`, về nhà đã con, về rồi nói tiếp". Có cả tiếng bố nó xen vào, mơ hồ… Nó không trả lời câu hỏi nào, chỉ khẽ vâng rồi ngắt máy. Một nỗi day dứt len lỏi trong lòng nó. Nghe giọng mẹ, chắc mẹ cũng vừa khóc rất nhiều. Máy lại rung lên lần nữa. Lần này là bà chị kết nghĩa: " Em yêu! Trốn đi đâu mà mất dạng thế hả? Làm chị mày mất ngủ cả chiều vì có ai-đó cứ gọi điện đến hỏi thăm liên tục. Đang ăn sữa chua trân châu này, ngon lắm, có về nhanh không, hết phần bây giờ. Trời mưa lạnh thế này ăn kem cho nó lãng mạn, hehe. Về ngay nhá, tình yêu!". Cúp máy. Nó ngước lên nhìn bầu trời, cao và trong vắt, không nắng. Uh`m, cũng đến lúc phải về rồi. Về, rồi sao nữa nhỉ. Uh`m, nó sẽ tìm câu trả lời cho những nghi vấn trong lòng, sẽ hỏi Tại sao... Và dù cho câu trả lời có như thế nào, nó cũng sẽ cố gắng đối mặt, nó ko muốn trốn tránh nữa. Có thể nó sẽ bị thương rất nhiều, sẽ đau rất nhiều, nhưng nó tin rằng nó sẽ vượt qua được, vì nó không cô đơn. Nó ngửa mặt, đón mộy cơn gió mát lạnh vừa thổi đến. Một nụ cười, nhẹ nhưng rất sáng, bừng lên trên khuôn mặt vừa tạnh nước….
-------------------------------------
Anh rất thik câu chuyện của ZIN, em viết rất tốt! Đây là 1 truyện ngắn hay, có kết cấu, có nhân vật, có hình ảnh (thậm chí có thể xây dựng thành kịch bản film ngắn); ngôn từ sử dụng rất chuyên nghiệp, và có sự phù hợp với đối tượng độc giả - lứa tuổi học trò.
Truyện ngắn của em đem đến cho anh một ý nghĩ về gia đình: GIA ĐÌNH là nơi cuối cùng mà tất cả chúng ta có thể về nương náu khi tất cả quay lưng, nơi đó cha mẹ là chỗ dựa vững chãi nhất, ko vụ lợi, ko lo sợ, nơi đó ta là chính ta, và chúng ta là của để dành của cha mẹ.
Em có hỏi tại sao, nhưng thực chất lại chưa trả lời được, song cái hay của em lại là hành động thay cho lời giải thik. => Đó là thành công trong cách xây dựng cốt truyện của em. Và câu nói :”Em không cô đơn” như là bông pháo hoa bừng sáng trong câu chuyện đó. Em xứng đáng là người đạt giải trong cuộc thi lần này!
Chúc em luôn là chính mình, mãi là “lùn con” yêu thương của ba mẹ em, của bạn bè em, và của người em yêu… Và nhớ nhé “em không cô đơn dù ở đâu, lúc nào?” Vì sao àh? Vì em nghĩ thế mà