Tôi sẽ giải thích cho bạn rõ hơn tại sao bức tranh tâm hồn của 1 con người lại ko thể chỉ mang 1 màu đơn lập. Thậm chí những điều tôi nói dưới đây, bạn sẽ thấy tâm hồn con người lại còn phức tạp hơn 1 bức tranh đơn thuần rất nhiều. Như điều tôi dã đề cập, 1 bức tranh là sự phối hợp bởi nhiều màu sắc, bởi tâm hồn con người rất phong phú, không những vậy, con người ko chỉ ngắm 1 bức tranh mà có thể ngắm nhiều bức tranh. Đó là lúc tiếng nói đa điệu của tâm hồn đang vang lên trong bạn, mà nguyên ủy sự phong phú ấy của tâm hồn lại chính là sự phức tạp của tâm trạng. Con người cũng có lúc buồn, lúc vui, lúc mệt, lúc sung sức, lúc yêu thương, lúc hờn giận... Và khi tâm trạng mang trong mình những sắc thái khác như thế, cũng là lúc con người kí thác, gửi lòng mình vào những sắc màu khác nhau của cuộc sống. Màu sắc lúc này phù hợp với tiếng nói của tâm trạng, buồn mang màu u ám, vui mang gam màu tươi sáng, nhiệt huyết mang gam màu rực, nhớ nhung mang gam màu trầm... Vậy sắc màu lúc này ko còn tách biêt với tâm hồn con người, mà tâm trạng con người đã quy định sắc màu phủ lên lăng kính tâm hồn khi nhìn vào mọi vật. Chính thế, đâu phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Du đã 1 thời rút ra triết lý muôn thưở về quy luật của tâm trạng:
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ...
Có 1 câu chuyện thế này, 1 cuộc thi vẽ tranh cho thiếu nhi ở Nga diễn ra, người ta nhận được rất nhiều bức tranh từ khắp nơi gửi về. Và trong số đó, có 1 bức tranh khá đặc biệt, nó chỉ có 1 bông hồng hình tam giác, và được tô màu xanh da trời. Người ta đã quyết định tìm đứa bé đã vẽ ra bức tranh đó. Đấy là 1 cậu bé 5 tuổi, sống cô lập trong 1 căn phòng áp mái do cha mẹ cậu sắp đặt. Khi người ta hỏi: Tại sao cháu lại vẽ như vậy, đứa trẻ đã hướng về phía khung cửa sổ, người ta đã nhận ra tất cả: khung cửa sổ hình tam giác, chính là bông hoa hồng, và cái nền trời xanh ngoài kia, đó chính là màu xanh của bông hoa. Người vẽ đã hướng về phía cái màu xanh tự do ấy, dù bị cô lập với thế giới bên ngoài, đó là khát vọng của 1 tâm hồn thơ bé, và dù màu xanh kia trên bông hoa có ko bao giờ tồn tại ngoài thực tế, thì đó cũng chính là màu xanh mà tâm hồn đứa bé đã gửi gắm vào hình ảnh xinh xắn bông hồng nhỏ hình ô cửa. Lênin biết được câu chuyện, đã khóc, và ông đã cho người đưa đứa bé ra khỏi căn phòng, được sống đúng với cái lứa tuổi hồn nhiên mà lẽ ra em cần được hưởng. Câu chuyện 1 lền nữa đã khẳng định về màu sắc tuân theo cảm xúc và tâm trạng, liệu có phải quan trọng là việc có lựa chọn hay không. Không phải điều gì ta cũng có thể lựa chọn, nhất là khi nó có mối liên kết với xúc cảm, tâm hồn con người. Tôi không thể nói tôi chọn giữa cha và mẹ tôi rằng tôi yêu ai hơn, vì tôi yêu cả hai người. Lựa chọn lúc này đã trở nên thật vô lý.
Vì vậy, không nên nói rằng ta chọn 1 màu nào đó, và nếu cho tôi cái quyền chọn nhiều màu thì tôi cũng chẳng thể nào liệt kê ra hết được, bởi tâm hôn tôi không thể nào chỉ sống với những màu mà tôi đã chọn, chọn nghĩa là đã dùng lý trí, để so sánh, để mổ sẻ và đặt nó lên hàng đầu. Trong khi, tâm hồn tôi, trái tim tôi chẳng thể sống bằng một thứ cảm xúc, hay những thứ cảm xúc chỉ được thống kê ra được hiểu 1 vài màu mà tôi đã chọn. Tôi cũng cần được sống 1 cách hết mình trong những công việc mà mình đã lựa chọn, nhưng tôi cũng cần phải hết mình trong những cuộc vui, nhưng tôi không thể thiếu những phút tĩnh lặng để lắng lòng chiêm nghiệm, vô cùng cần sau tất cả mệt mỏi được quên đi tất cả, đến với cái vô vi... Mỗi 1 phút tâm trạng như thế lại gắn với 1 sắc màu khác nhau, và lúc này tâm trạng lại quy định mất rồi, đâu còn là sự lựa chọn hay không nữa. Tôi thích nhất màu đỏ khi đang làm việc, học tập vì nó cho tôi bầu nhiệt huyết và cảm giác may mắn, nhưng tôi cực ghét chính cái màu ấy khi mình đang thực sự cần cái thanh thản trong tâm hồn..
Nếu, cho tôi nói lại, tôi chỉ có thể nói màu mà tôi yêu thích, chứ tôi không thể nói tôi sẽ chọn bất cứ màu nào, vì sự đa dạng của màu sắc đối với tâm hồn tôi là vô cùng quan trọng, bất cứ màu nào cũng có ý nghĩa riêng của nó đối với tôi trong từng thời khắc đặc biệt của cảm xúc. Nhưng màu mà tôi yêu thích sẽ chính là màu thuộc về cái tạng của tôi, nó nằm trong bản chất con người tôi, tính cách tôi.
Từ lâu tôi đã yêu màu xanh dương hay những gam màu của nó, bởi tôi yêu những gì thanh bình, những gì dịu nhẹ, tươi mát, màu xanh còn tượng trưng cho cái gì bao la, rộng lớn, của sự tự do, bay bổng, nhưng cũng lắng đọng, thẳm sâu, không chịu dừng ở đó, màu xanh còn muốn cựa động bằng nội lực ẩn chứa bên trong cái cảm giác thanh thản bên ngoài bởi nó là màu của hi vọng, của khát vọng, để vươn xa. Chính thế tôi luôn sống theo suy nghĩ ấy, và khi mình tìm về cái nguyên bản của con người mình sau tất cả, thì cũng là lúc màu xanh lộ diện. Tôi thích sống trong cảm giác như vậy, thích sự tự do, ghét điều áp đặt và luôn tràn ngập hi vọng, tin tưởng vào bản thân, đồng thời luôn muốn sống 1 cuộc sống thanh bình nhất, ghét sự đấu đá, đố kị, cái gì quá ồn ã, phù phiếm, thiếu chiều sâu...
Nhưng dù yêu thích là vậy tôi vẫn không thể lúc nào cũng đem cái cảm giác thanh bình đó vào mọi lúc của cuộc sống, ví như khi tôi đấu tranh bảo vệ cho cái đúng, hoặc cần đến sự sôi động của bản thân trong từng hoàn cảnh. Vì vậy tôi vẫn muốn 1 lần nữa, tôi khẳng định với bạn, ta không thể lựa chọn màu sắc trong cuộc sống, vì cuộc sống của con người rất phong phú, phức tạp. Ta chỉ có thể nói trên cái nền bức tranh tâm hồn ta đằng rất nhiều màu sắc làm nên 1 tổng thể hài hòa, quy định nội dung của tất cả gam màu còn lại trên cái nền tảng ấy, các màu khác cũng sẽ hiện ra như thế nào cũng chính bởi cái nền ấy, đó chính là màu sắc chủ đạo của con người ta, tâm hồn ta, trái tim ta, đó chính là cái bản sắc riêng của ta. Như vậy, không lựa chọn ko có nghĩa là ko thể hiện được tôi cá nhân của bản thân, mà quan trọng, cái tôi ấy phải được thể hiện như thế nào thông qua sự phối hợp của nhiều màu sắc đã đươc chưng cất từ cuộc sống thể hiện sự phong phú của tâm hồn trong từng hoàn cảnh của cuộc sống hiện lên trên cái nền tảng màu sắc đặc trưng của tâm hồn con người. Cách phối màu giữa nhiều loại màu sắc khác nhau cũng sẽ làm nên vẻ riêng của mỗi 1 bức tranh, cho dù chúng có cùng sử dụng chất liệu màu là xanh đỏ tím vàng...Và sắc màu của bản chất con người ta sẽ quy định cách thể hiện của những màu sắc còn lại.
Cuối bài, tôi xin cảm ơn các bạn đã kiên trì đọc những lời dài dòng trên của tôi. Dông dài là vậy, nhưng cô ngắn lại thì tất cả cũng chỉ để chứng minh rằng: Ta ko thể lựa chọn màu sắc, vì khi tâm trạng thay đổi thì màu sắc cũng thay đổi, lựa chọn ko phải lúc nào cũng đúng nhất là với 1 kẻ ko chịu sự ràng buộc như tâm hồn. Chỉ có màu sắc chủ đạo, chứ ko có màu sắc tuyệt đối , đó là bản chất trong tâm hồn, là cái tôi của mỗi người... không có sự lựa chọn nào cho tâm hồn bằng việc ta sống thực với quy luật cảm xúc của chính mình. Và nếu bạn muốn cho bức tranh tâm hồn mình đẹp, có được những cảm xúc đẹp, hãy không ngừng hoàn thiện nhân cách, lối sống, tất yếu tổng thể những màu sắc tâm hồn bạn sẽ tươi hơn, đẹp hơn khiến bạn luôn tự hào, hạnh phúc vì nó mà chẳng cần đến sự lựa chọn riêng lẻ nào.
********************************************************************
Bài viết của conu vẫn luôn là sự trăn trở như người già vậy đấy! Bác học! Cứ đi tìm và giải thích cho những điều mình nghĩ, sau đó lại kiên nhẫn giải thích cho những người muốn hiểu… Thật đáng để trân trọng!
Nhưng có một điều, anh thấy em vẫn cần chỉnh sửa (mạo muội nói cùng em): cần có tính khái quát cao khi trình bày vấn đề em ạ! Em có kiến thức rộng nhưng việc sắp xếp kiến thức ấy không được như em mong muốn! Thử ngẫm xem sao em nhé?
Và cuộc sống luôn cần đến sự lựa chọn riêng lẻ em ạ! Để ta không nhạt nhòa, để ta không mất tích.
Bài viết của em: 6.95