Bài thi của @Trịnh Nữ Uyển Nhi
Thời gian gửi lúc 23h15' ngày 10/11/2017.
Trời buổi sáng thật trong hiền hòa và dễ chịu. Nắng tràn kháp không gian, bao phủ lên con đường quen thuộc, hòa cùng với vẻ đẹp của khí trời. Những chú chim nhỏ hót líu lo trên những cành cây xanh tràn đầy sức sống. Lá vàng lìa càng lác đác, rơi trên vai áo của người qua đường như đang lưu luyến với cuộc đời lẻ loi ngắn ngủi. Tiếng còi xe “bíp bíp ”, tiếng nói chuyện của khách qua đường, tiếng máy nổ động cơ, … tất cả, tất cả làm nên một khung cảnh buổi sáng thật đẹp.
Tôi dạp trên chiếc xe “cà tàng ” tren con đường đến trường quen thuộc. Khí trời thật dễ chịu biết bao! Được đi học như thế này thật thú vị. Cuộc sống như vậy làm tôi rất hài lòng. Chờ chút, có lẽ có hai vấn đề lớn khiến tôi không hài lòng cho lắm.
Vấn đề thứ nhất của tôi. Tôi có nói đi học buổi sáng thật vui. Sẽ vui hơn nữa nếu như tôi không phải đị trên chiếc xe đạp cũ này. Nó là của người chị họ, sau khi đi đại học, chị gửi về cho tôi. Chiếc xe đã qua sử dụng trông thật thê thảm, còi thì không kêu , giỏ xe bị móp sang một bên, tay lái thì cong vẹo và thỉnh thoảng cứ hay tuột xích. Có lẽ khi mới mua về, nó đẹp lắm với tông màu hồng ngọt ngào, yên xe chắc chắn, được trang trí đẹp mắt, tôi tự an ủi mình như vậy nhưng tôi biết chắc mặt tôi vần không ngừng nhăn nhó trông rất khó coi khi phải ngồi cạo lớp sơn tróc và méo mó hết sức khi nhìn đám bạn chạy xe đạp điện vòng vòng khắp xóm, khắp phường. Tất nhiên là, ba mẹ tôi không đồng ý về việc có xe đạp điện. Ba nói đợi đến lên cấp III rồi mua luôn cho chiếc xe máy. Dĩ nhiên, tôi không thể cãi lại và đành ngậm ngùi chờ mình bước vào ngưỡng cửa trung học phổ thông.
Vấn đề thứ hai của tôi. Bây giờ tôi sẽ kể ngay đây.
_ Á! Đau quá!
_ Hahahaha, con Mai Pha lớp Tám rồi mà còn vấp té! – Một tràng cười nổ lên của bọn con trai, cộng thêm tiếng khúc khích của mấy đứa con gái. Vì đang trôi trong mạch suy nghĩ, tôi không để ý nên vấp phải một cục đá. Nhưng ấy là bạn đừng hiểu nhầm rằng vấn đề của tôi là hay ngã. Có thể là do tôi hay té thật, nhưng nỗi buồn của tôi là học chưa giỏi lắm. Không có môn học nào nổi trội, cũng như không được nhiều thầy cô giáo để ý. Vì vậy, ai cũng nghĩ là tôi tầm thường và mỗi khi tôi vô tình làm điều gì đó xấu hổ, cả lớp lại được một trận cười. Nhưng chắc chắn một điều rằng, nếu như một bạn học giỏi nào đó mà vấp ngã, thì sẽ có một, hai hoặc nhiều hơn thế nữa lại đỡ bạn ấy dậy và xuýt xoa hỏi han. Bởi vì, năng lực và cách nhìn nhận của người khác đối với mình, luôn đi song hành với nhau. Nếu bạn là cán sự lớp, người ta sẽ có cái nhìn khác với bạn. Cũng như nếu bạn là thành viên, là “dân thường” ,thì chẳng ai nhìn bạn như lớp trưởng cả.
Thôi chết, tôi lạc đề rồi. Nhưng ý chính tôi muốn nói, tức là tôi chỉ là một học sinh bình thường, không giỏi không dở. Nhưng học sinh bình thường té cũng biết đau chứ! Tôi rên rỉ, cố đến chỗ ngồi của mình thì bỗng nhiên thấy có một bạn lạ đang ngồi cùng bàn với tôi. Mang theo tâm trạng ngạc nhiên, tôi định mở miệng thì bạn ấy lại hỏi :
_ Cậu có đau không ?
_ Có. – Tôi đáp cộc lốc – Cậu là học sinh mới hả ?
Bạn đó cười, nhìn khuôn mặt thật dịu dàng.
_ Ừ, tớ vừa gặp cô chủ nhiệm. Cô bảo tớ ngồi đây, vì cậu ngồi một mình mà. Tớ tên Mai Hương.
_ Còn tớ tên là Mai Pha.
Tôi vừa cất cặp vừa nói. Bỗng dưng bất ngờ, tôi quay sang nhìn người bạn mới, thấy Mai Hương cũng đang nhìn lại mình. Tên đệm của tôi và bạn ấy đều là Mai. Nhưng có lẽ, tính tình chúng tôi sẽ khác nhau đây.
Bỗng dưng bạn ấy khều tôi, hỏi :
_ Này, cậu có biết Dấu Mốclà gì không ?
_ Là đồ bị mốc, để lại dấu gọi là Dấu Mốc hả ?
_ Không, chắc không phải thế đâu ….
Mai Hương trả lời, tôi thì băn khoăn. Sao cậu ấy lại hỏi thế nhỉ ? Dấu mốc thì có liên quan gì đâu. Tôi thừa biết nó chẳng phải là đồ bị mốc meo chi cả. Nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa thấy ai hỏi về nó, thường thì là do đó là một từ người ta ít khi dùng trong giáo tiếp. Thế là Mai Hương lại hỏi ngay trong ngày đầu gặp mặt.
Đúng như dự đoán, bạn ấy khắc tôi. Mai Hương hăng hái phát biểu, xây dựng bài. Cậu ấy kết bạn rất tốt, giờ ra chơi, các bạn đều bu quanh chỗ Mai Hương ngồi. Bạn còn làm bài tập rất nhanh và trả lời được câu hỏi khó của cô nữa. Cô chủ nhiệm có nói bạn ấy là học sinh xuất sắc. Quả đúng như vậy. Ngồi cạnh bạn, tôi cảm thấy mình kém xa, như vịt con xấu xí đang đứng cạnh với thiên nga xinh đẹp vậy.
Tôi mang tâm trạng đó suốt, ngay cả khi ra về. Đi được một đoạn, tôi thấy Mai Hương . Cặp cậu ấy chưa gài khóa hết. Định chạy lại giúp, thì bỗng có người làm thay rồi. Bạn nam đó tên Hoàng Hà ( không phải sông Hoàng Hà đâu!), là lớp trưởng. Rồi hai bạn ấy đi song song với nhau. Đấy, chân lý học giỏi khác học dở giờ đem ra áp dụng ra chuẩn luôn. Có bao giờ, tôi được con trai kéo khóa giùm cho đâu.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Sáng sớm hôm sau, thì bỗng có một nhân vật bất ngờ đến nhà tôi. Đó là Mai Hương, cậu ấy còn mang sách vở theo nữa. Và không để tôi hỏi trước, bạn nói luôn một tràng :
_ Nhà tớ gần nhà Mai Pha đấy, thế mà tớ không biết. Hôm qua mới nghe mẹ kể, nên tớ mang sách vở qua nhà cậu học chung.
Thế là buổi học nhóm nhỏ diễn ra. Mai Hương biết nhiều thứ, giảng giải rất nhiều thứ. Tôi chưa thấy ai đủ kiên nhẫn như vậy khi phải dạy cho đứa ù ù cạch cạch như tôi. Hơn nữa, Mai Hương qua nhà rủ tôi trước.
Đang làm toán, tôi bỗng thấy khó hiểu, và quay sang hỏi :
_ Cậu còn nhớ tập hợp số không?
_ Nhớ chứ! –Ngừng một lát, cậu ấy nói tiếp – Tớ sẽ kể cho cậu nghe về câu chuyện của chúng
Rồi cậu ấy say xưa nói. Rằng ngày xưa, rất rất lâu về trước, khi thần Nữ Oa mới tạo ra con người. Ban đầu, họ là những người “ ăn lông ở lỗ”, không có sự phân chia gì cả. Tuy nhiên, theo thời gian, con người càng ngày càng tiến hóa, từ đó hình thành khái niệm, bộ tộc này , bộ tộc nọ. Càng ngày càng xuất hiện nhiều người, vì vậy cần phải đếm để phân chia. Đó là tập hợp N. Rồi khi mà của cải sản xuất được nhiều, lương thực thực phẩm sản xuất thừa ra, thì lại xuất hiện sự bán buôn, đổi chác. Dĩ nhiên là nợ, lãi sinh ra rồi bắt đầu có tập Z. Mẹ đi chợ, mua năm trái táo, nếu mà nhà có năm người con thì không vấn đề gì. Nhưng nếu có ba người con, thì lại phải chia ra. Chia thì được phân số 5/3 mà bây giờ chúng ta đều biết nó thuộc tập hợp số hữu tỉ, kí hiệu là Q. Rồi càng ngày càng xuất hiện các tập hợp khắc nữa, là R, là I, …
_ Thế những thứ đó có được coi làDấu Mốckhông ? – Đang nghe say sưa, tôi bỗng hỏi. Thật sự khi nhớ lại, tôi không biết điều gì đã thôi thúc mãnh liệt trong tôi, khiến tôi buột miệng nói. Nếu không có câu hỏi đó, tôi nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ rẽ sang ngã khác, mặc dù đó chỉ là linh cảm, là suy nghĩ không đâu.
_ À, ừ. Có lẽ đó. – Mai Hương đáp.
_ Thế thì khi tớ có xe máy mà không phải đi xe đạp thì đó cũng là Dấu Mốc .
_ Đến tuổi dậy thì cũng là Dấu Mốcnhỉ, nếu theo cách nghĩ đó đúng không ?
_ Học giỏi lên chắc cũng làDấu Mốc, nhưng chắc ngày đó còn xa vời lắm…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đang mưa. Màn mây xám bay cao, gió thổi phần phật, ôm lấy người đi dường. Mưa nặng hạt, hơi nước bay vào nhà, nước mưa đập bùng bùng trên tàu lá chuối. Cảnh sắc mang một màu đơn điệu tẻ nhạt, trông buồn chết đi được. Có ai đó muốn nhắn nhủ tôi rằng, tôi có thể học khá lên, không như tôi nghĩ.Họ gửi gắm thiên nhiên báo cho tôi biết. Hay là trận mưa ấy, cũng cùng suy nghĩ với tôi …
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
_ Này Mai Pha, ngày mốt thi Địa lý một tiết ấy!- Mai Hương quay sang nói với tôi.
_ Ừ, tớ biết rồi – Tôi đáp lại, câu trả lời không có âm sắc rõ rệt.
_ Mai tớ qua nhà Pha học nhe!
_Ừ.
Màn đối thoại ngắn ngủi kết thúc. Mai Hương có lẽ thấy rất băn khoăn, sao hôm nay tôi lạ lùng vậy. Tôi cũng không biết tại sao nữa. Tại sao khi nghĩ đến lực học kém cỏi của mình, tôi bồn chồn không chịu được. Và khi đứng cạnh Mai Hương, sự xấu hổ và tủi thân lan khắp người tôi, trong khi lúc trước tôi lại có suy nghĩ “ kiểm tra mình có thể hỏi bài bạn được rồi”. Nỗi lo lắng bao trùm lấy tôi, cứ mỗi lần các bạn nói chuyện là tôi tưởng như đang nói xấu mình. Khi ngồi trong lớp, tôi nghĩ có nghìn tia dò xét hình kim đang nhắm vào tôi. Bạn gọi, tôi giật bắn mình, tưởng như điện giật. Và thậm chí, tôi mang khuôn mặt bồn chồn ấy cả khi ra về. Giống như ngày đầu gặp Mai Hương vậy.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Tôi không về nhà ngay mà ghé vào nhà sách mua … sách giải Địa Lý. Những bạn học giỏi lớp tôi toàn học kiểu này. Nói đừng cười chê, chứ đó là sự thật ấy. Khi sắp thi một tiết môn Lịch Sử, Khánh Linh, một trong những bạn học sinh gương mẫu, đã nói thế này :
_ Chiều nay mẹ tớ chở tớ đi mua sách giả bài tập Lịch Sử. Các câu dự đoán sẽ ra, chắc chắn có hết!
Đúng như vậy, lúc phát bài, Linh được mười điểm trọn vẹn.
Ngữ Văn gọi là soạn nhưng hầu hết cũng chép chứ đâu. Có đưa chép mạng, đứa chép sách giải. Mà sách giải thì nghe sang hơn, vì người ta kiểm duyệt đàng hoàng rồi mới in bán ra cho mình mua. Còn Internet, được cô dạy Văn hồi lớp Sáu chúng tôi ví von như cái thùng rác. Ai quẳng vô cái thùng đó cái gì cũng được. Quang trọng là chúng ta có biết moi những thứ cần thiết, những điều giúp ích cho chúng ta từ cái thùng đó không. Đang quan sát xem mình nên mua cuốn sách nào, thì tôi thấy Mai Hương và Hoàng Hà. Không phải tôi thấy hai người ấy ở trong nhà sách, là ở ngoài đường. Hương và Hòa đang nói chuyện với nhau trên đường về nhà. Là tôi quên mất lớp trưởng lớp cũng sống gần nhà tôi. Tôi vội nấp sau cánh cửa, không hiểu tại sao. Và khi hai cậu ấy đi qua, bỗng tôi nghe thấy Mai Hương tâm sự, là về tôi:
_ Dạo này Mai Pha lạ lắm ấy. Giống như không thích chơi với tớ ấy.
_ Không có đâu, cậu tốt thế mà. Chắc cậu ấy căng thẳng …
Tôi cố áp tai vào cửa kính, nghe ngóng. Tôi căng thẳng gì, sao bạn ấu biết được. Nhưng hai bạn đã đi ngang qua rồi, tôi không thể biết được phần tiếp theo của câu nói nữa. Thôi bỏ đi, tôi lựa lấy một quyển sách rồi đến quầy tính tiền. Tôi chạy một mạch về nhà, bằng con đường khác. Tôi không muốn thấy Mai Hương và Hoàng Hà. Khi vừa về, tôi sà vào bàn học ngay. Học không tắm rửa, không ăn cơm luôn. Ba mẹ nhìn tôi ngạc nhiên, không hiểu vì sao tôi lại chăm chỉ đột suất thế này. Tôi tụng không ngớt, lúc nào cũng lặp đi lặp lại học thuộc đề cương. Từ vị trí địa lý, địa hình Châu Á, đến đặc điểm dân cư, xã hội, chủng tộc, qua tình hình phát triển kinh tế, tôi học không sót một chữ trong vở. Xong rồi, tôi tìm dữ liệu trong sách, lên mạng tra. Tại sao Châu Á lại có dân số đông như vậy, vì đâu Châu Á lại chia ra nhiều đới khí hậu. Trời chưa tỏ, tôi đã dậy sớm ngồi ôm sách giải học bài. Và khi Mai Hương đi qua, cầm theo sách vở, cùng với Hoàng Hòa, tôi đã đóng chặt cửa lại, làm ra nhà đã có công chuyện đi hết rồi. Dĩ nhiên, tôi vẫn đứng ở của sổ nhìn xem hai người bạn. Tôi nghe loáng thoáng rằng, họ sẽ giời địa điểm đến thư viện ở nhà Văn Hoá, và chiều nay sẽ hỏi tôi đi đâu. Có thể ai cũng nghĩ rằng tôi thật tầm phào, làm cái chuyện gì đâu mà trời ơi đất hỡi. Bạn có ý tốt, ấy thế mà tôi nỡ lòng từ chối họ. Nhưng ai nào đâu hiểu được tình cảnh của tôi lúc này. Sau khi thi xong, tôi sẽ xin lỗi Mai Hương và Hoàng Hà sau.
Buổi tối hôm đó, tối đang tổng ôn lại lần cuối, thì mẹ bỗng sai tôi :
_ Con qua nhà bên cạnh mua cho mẹ hai bịch bột ngọt.
Tôi vâng dạ cầm tiền đi qua, bỗng tôi nghe thấy tiếng nói từ trong nhà bác hàng xóm và người anh trai con bác vọng ra :
_ Con định đi thật hả ? Con à, không nghĩ cho con thì con hãy nghĩ cho mẹ. Tỉ lệ thành công ít lắm con ơi…
_ Không mẹ à, sức khỏe con rất tốt, con có thể chinh phục đỉnh Everest với bạn con. – Rồi anh nhìn thấy tôi : A, Mai Pha hả, mua gì đó nhóc ?
Tôi đáp :
_ Hai bịch bột ngọt ạ. Mà, anh đi leo núi thật hả ?
_ Ừm, nhưng mẹ anh không cho. Địa hình khó khăn, độ cao tới 8 848 km lận mà.
Tôi chơi thân anh ấy lắm. Anh là dân thể thao, cứ mỗi tháng là lại đi phượt một lần. Anh chơi môn thể thao nào cũng giỏi, à không, xuất sắc luôn chứ! Anh là niềm tự hào của cả xóm làng, nổi tiếng cực kì. A, hình như Fansipan hay Kinabalu anh đều leo qua rồi. Nhưng Everest thì mẹ anh không cho là đúng rồi,ngoài sức khỏe phải có tinh thần thép nữa chứ.
Và sau này, bạn biết không, anh ấy leo được thành công với những người bạn rồi đó. Lá cờ Việt Nam tung bay trên nóc nhà thế giới. Điều đó làm tôi rất hãnh diện và vui mừng. Nhưng đó là mai sau, còn ngay ngày thi Địa ,tôi đã có quyền cho phép mình được hãnh diện đến mức tối đa. Tôi làm được đúng hết tất cả các bài, và câu cuối cùng, câu một điểm, đề là như thế này “ Hãy cho biết độ cao của đỉnh Everest và mô tả vị trí địa lý, dạng địa hình của nó”. Các bạn xôn xao, còn tôi thì bất ngờ. Cái này gọi là “ mèo mù vớ cá rán ” ,đúng không ?
Và lúc phát bài kiểm tra, tôi được mười điểm. Tôi rủn người, như có luồn điện chạy dọc sống lưng. Mai Pha và các bạn khác đều không làm được câu cuối nên không được trọn vẹn điểm mười. Khi đọc điểm , các bạn đổ dồn vào phía tôi. Nhưng mà tôi biết tia nhìn này khác những lúc trước, có cả dò xét, nghi ngờ và ngưỡng mộ. Một vài bạn mượn bài tôi, và tôi thấy được vẻ khâm phục trong mắt các bạn. Đúng là tôi thấy thật rồi, tôi quay sang nhìn Mai Hương, cậu ấy đang cười với tôi.Rồi cậu ấy nói :
_ Cậu giỏi thật, thế mà các bạn lại nói cậu học rất bình thường.
_ Không, tớ học bình thường thật mà. – Ngừng một lát, tôi nói tiếp: - Cậu không biết đâu, cậu là động lực cho tớ ấy. Khi nhìn vào cậu, tớ thấy được sự kém cỏi của mình. Tớ nhận ra rằng, khi được điểm cao, người ta hạnh phúc như vậy, thế mà tớ đã bỏ qua biết bao nhiêu lần cơ hộ tận hưởng chúng – Tôi nói, và khi sờ lên khóe mắt, tôi thấy có gì đó ươn ướt. Trong đầu tôi vừa hiện ra một ý nghĩ:
_ Tớ hiểuDấu Mốc là gì rồi, Mai Hương ạ. Khi chúng ta cố gắng đạt được điều gì, chúng ta sẽ đặt ra một mục tiêu. Đạt được đến nó rồi, ta sẽ cảm thấy tự hào và vui sướng. Điều đó trở thành kỉ niệm khó quên trong dòng thời gian, gọi là Dấu Mốc
_ À, thì ra là vậy.Tớ sẽ ghi nhớ – Mai Hương nhoẻn miệng cười. Lời của kẻ ăn may được điểm cao mà bạn ấy làm như trang trọng lắm vậy.
_ Tớ hỏi cậu được không ? Tại sao cậu suốt ngày hỏi vậy ? Nó liên quan tới cuộc đời cậu hả ?
_ Không, không hẳn. Thật ra, là có cuộc thi viết Văn do Diễn Đàn học mãi tổ chức, đề làDấu Mốc . Tớ không hiểu nghĩa của nó, vậy nên thấy rất khó khăn. Tớ định bỏ rồi đó, vì hôm nay là hạn chót mà, nhưng vì cậu, tớ sẽ về nhà viết liền. Mặc dù, tớ có lẽ sẽ là một trong những người nộp cuối cùng.
_ Cố lên, tớ tin cậu sẽ làm được. Cậu sẽ được đăng bài đó. – Qua đôi mắt long lanh của Mai Hương, tôi thấy khuôn mặt tôi cũng đang đỏ ửng lên. Nhưng có một linh cảm nào đó, khiến tôi chắc chắn rằng bài làm của Mai Hương sẽ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người, và trong lòng tôi nữa, vì cậu ấy viết vì tôi mà.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều bất ngờ nhất.Và khi ra về, bỗng Hoàng Hòa gọi tôi lại. Cậu bảo tôi rơi bút, cậu nhặt được nên trả. Tôi nhìn cây bút, đâu phải của tôi.Có tia tinh nghịch thoáng trên mắt cậu, rồi cậu bắt đầu nói:
_ Chúng ta làm bạn đi, Mai Pha . Mai Pha có thể cho tớ mượn bài kiểm tra được không ? Tớ không ngờ cậu giỏi Địa ngầm ấy.
Trời ơi, tôi có giỏi gì đâu. Thì ra chung quy là Hoàng Hà muốn mượn bài thôi. Bỗng nhiên tôi nhớ đến định lý “ Học giỏi khác học dở ”.Rằng người ta sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác khi bạn học giỏi, khi bạn có Dấu Mốccủa riêng mình…
-----------------------------------
Link bài dự thi để các bạn gửi khi kêu gọi bình chọn: https://diendan.hocmai.vn/threads/c...i-cay-but-tre-2017.646821/page-4#post-3277110
Thời gian gửi lúc 23h15' ngày 10/11/2017.
Trời buổi sáng thật trong hiền hòa và dễ chịu. Nắng tràn kháp không gian, bao phủ lên con đường quen thuộc, hòa cùng với vẻ đẹp của khí trời. Những chú chim nhỏ hót líu lo trên những cành cây xanh tràn đầy sức sống. Lá vàng lìa càng lác đác, rơi trên vai áo của người qua đường như đang lưu luyến với cuộc đời lẻ loi ngắn ngủi. Tiếng còi xe “bíp bíp ”, tiếng nói chuyện của khách qua đường, tiếng máy nổ động cơ, … tất cả, tất cả làm nên một khung cảnh buổi sáng thật đẹp.
Tôi dạp trên chiếc xe “cà tàng ” tren con đường đến trường quen thuộc. Khí trời thật dễ chịu biết bao! Được đi học như thế này thật thú vị. Cuộc sống như vậy làm tôi rất hài lòng. Chờ chút, có lẽ có hai vấn đề lớn khiến tôi không hài lòng cho lắm.
Vấn đề thứ nhất của tôi. Tôi có nói đi học buổi sáng thật vui. Sẽ vui hơn nữa nếu như tôi không phải đị trên chiếc xe đạp cũ này. Nó là của người chị họ, sau khi đi đại học, chị gửi về cho tôi. Chiếc xe đã qua sử dụng trông thật thê thảm, còi thì không kêu , giỏ xe bị móp sang một bên, tay lái thì cong vẹo và thỉnh thoảng cứ hay tuột xích. Có lẽ khi mới mua về, nó đẹp lắm với tông màu hồng ngọt ngào, yên xe chắc chắn, được trang trí đẹp mắt, tôi tự an ủi mình như vậy nhưng tôi biết chắc mặt tôi vần không ngừng nhăn nhó trông rất khó coi khi phải ngồi cạo lớp sơn tróc và méo mó hết sức khi nhìn đám bạn chạy xe đạp điện vòng vòng khắp xóm, khắp phường. Tất nhiên là, ba mẹ tôi không đồng ý về việc có xe đạp điện. Ba nói đợi đến lên cấp III rồi mua luôn cho chiếc xe máy. Dĩ nhiên, tôi không thể cãi lại và đành ngậm ngùi chờ mình bước vào ngưỡng cửa trung học phổ thông.
Vấn đề thứ hai của tôi. Bây giờ tôi sẽ kể ngay đây.
_ Á! Đau quá!
_ Hahahaha, con Mai Pha lớp Tám rồi mà còn vấp té! – Một tràng cười nổ lên của bọn con trai, cộng thêm tiếng khúc khích của mấy đứa con gái. Vì đang trôi trong mạch suy nghĩ, tôi không để ý nên vấp phải một cục đá. Nhưng ấy là bạn đừng hiểu nhầm rằng vấn đề của tôi là hay ngã. Có thể là do tôi hay té thật, nhưng nỗi buồn của tôi là học chưa giỏi lắm. Không có môn học nào nổi trội, cũng như không được nhiều thầy cô giáo để ý. Vì vậy, ai cũng nghĩ là tôi tầm thường và mỗi khi tôi vô tình làm điều gì đó xấu hổ, cả lớp lại được một trận cười. Nhưng chắc chắn một điều rằng, nếu như một bạn học giỏi nào đó mà vấp ngã, thì sẽ có một, hai hoặc nhiều hơn thế nữa lại đỡ bạn ấy dậy và xuýt xoa hỏi han. Bởi vì, năng lực và cách nhìn nhận của người khác đối với mình, luôn đi song hành với nhau. Nếu bạn là cán sự lớp, người ta sẽ có cái nhìn khác với bạn. Cũng như nếu bạn là thành viên, là “dân thường” ,thì chẳng ai nhìn bạn như lớp trưởng cả.
Thôi chết, tôi lạc đề rồi. Nhưng ý chính tôi muốn nói, tức là tôi chỉ là một học sinh bình thường, không giỏi không dở. Nhưng học sinh bình thường té cũng biết đau chứ! Tôi rên rỉ, cố đến chỗ ngồi của mình thì bỗng nhiên thấy có một bạn lạ đang ngồi cùng bàn với tôi. Mang theo tâm trạng ngạc nhiên, tôi định mở miệng thì bạn ấy lại hỏi :
_ Cậu có đau không ?
_ Có. – Tôi đáp cộc lốc – Cậu là học sinh mới hả ?
Bạn đó cười, nhìn khuôn mặt thật dịu dàng.
_ Ừ, tớ vừa gặp cô chủ nhiệm. Cô bảo tớ ngồi đây, vì cậu ngồi một mình mà. Tớ tên Mai Hương.
_ Còn tớ tên là Mai Pha.
Tôi vừa cất cặp vừa nói. Bỗng dưng bất ngờ, tôi quay sang nhìn người bạn mới, thấy Mai Hương cũng đang nhìn lại mình. Tên đệm của tôi và bạn ấy đều là Mai. Nhưng có lẽ, tính tình chúng tôi sẽ khác nhau đây.
Bỗng dưng bạn ấy khều tôi, hỏi :
_ Này, cậu có biết Dấu Mốclà gì không ?
_ Là đồ bị mốc, để lại dấu gọi là Dấu Mốc hả ?
_ Không, chắc không phải thế đâu ….
Mai Hương trả lời, tôi thì băn khoăn. Sao cậu ấy lại hỏi thế nhỉ ? Dấu mốc thì có liên quan gì đâu. Tôi thừa biết nó chẳng phải là đồ bị mốc meo chi cả. Nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa thấy ai hỏi về nó, thường thì là do đó là một từ người ta ít khi dùng trong giáo tiếp. Thế là Mai Hương lại hỏi ngay trong ngày đầu gặp mặt.
Đúng như dự đoán, bạn ấy khắc tôi. Mai Hương hăng hái phát biểu, xây dựng bài. Cậu ấy kết bạn rất tốt, giờ ra chơi, các bạn đều bu quanh chỗ Mai Hương ngồi. Bạn còn làm bài tập rất nhanh và trả lời được câu hỏi khó của cô nữa. Cô chủ nhiệm có nói bạn ấy là học sinh xuất sắc. Quả đúng như vậy. Ngồi cạnh bạn, tôi cảm thấy mình kém xa, như vịt con xấu xí đang đứng cạnh với thiên nga xinh đẹp vậy.
Tôi mang tâm trạng đó suốt, ngay cả khi ra về. Đi được một đoạn, tôi thấy Mai Hương . Cặp cậu ấy chưa gài khóa hết. Định chạy lại giúp, thì bỗng có người làm thay rồi. Bạn nam đó tên Hoàng Hà ( không phải sông Hoàng Hà đâu!), là lớp trưởng. Rồi hai bạn ấy đi song song với nhau. Đấy, chân lý học giỏi khác học dở giờ đem ra áp dụng ra chuẩn luôn. Có bao giờ, tôi được con trai kéo khóa giùm cho đâu.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Sáng sớm hôm sau, thì bỗng có một nhân vật bất ngờ đến nhà tôi. Đó là Mai Hương, cậu ấy còn mang sách vở theo nữa. Và không để tôi hỏi trước, bạn nói luôn một tràng :
_ Nhà tớ gần nhà Mai Pha đấy, thế mà tớ không biết. Hôm qua mới nghe mẹ kể, nên tớ mang sách vở qua nhà cậu học chung.
Thế là buổi học nhóm nhỏ diễn ra. Mai Hương biết nhiều thứ, giảng giải rất nhiều thứ. Tôi chưa thấy ai đủ kiên nhẫn như vậy khi phải dạy cho đứa ù ù cạch cạch như tôi. Hơn nữa, Mai Hương qua nhà rủ tôi trước.
Đang làm toán, tôi bỗng thấy khó hiểu, và quay sang hỏi :
_ Cậu còn nhớ tập hợp số không?
_ Nhớ chứ! –Ngừng một lát, cậu ấy nói tiếp – Tớ sẽ kể cho cậu nghe về câu chuyện của chúng
Rồi cậu ấy say xưa nói. Rằng ngày xưa, rất rất lâu về trước, khi thần Nữ Oa mới tạo ra con người. Ban đầu, họ là những người “ ăn lông ở lỗ”, không có sự phân chia gì cả. Tuy nhiên, theo thời gian, con người càng ngày càng tiến hóa, từ đó hình thành khái niệm, bộ tộc này , bộ tộc nọ. Càng ngày càng xuất hiện nhiều người, vì vậy cần phải đếm để phân chia. Đó là tập hợp N. Rồi khi mà của cải sản xuất được nhiều, lương thực thực phẩm sản xuất thừa ra, thì lại xuất hiện sự bán buôn, đổi chác. Dĩ nhiên là nợ, lãi sinh ra rồi bắt đầu có tập Z. Mẹ đi chợ, mua năm trái táo, nếu mà nhà có năm người con thì không vấn đề gì. Nhưng nếu có ba người con, thì lại phải chia ra. Chia thì được phân số 5/3 mà bây giờ chúng ta đều biết nó thuộc tập hợp số hữu tỉ, kí hiệu là Q. Rồi càng ngày càng xuất hiện các tập hợp khắc nữa, là R, là I, …
_ Thế những thứ đó có được coi làDấu Mốckhông ? – Đang nghe say sưa, tôi bỗng hỏi. Thật sự khi nhớ lại, tôi không biết điều gì đã thôi thúc mãnh liệt trong tôi, khiến tôi buột miệng nói. Nếu không có câu hỏi đó, tôi nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ rẽ sang ngã khác, mặc dù đó chỉ là linh cảm, là suy nghĩ không đâu.
_ À, ừ. Có lẽ đó. – Mai Hương đáp.
_ Thế thì khi tớ có xe máy mà không phải đi xe đạp thì đó cũng là Dấu Mốc .
_ Đến tuổi dậy thì cũng là Dấu Mốcnhỉ, nếu theo cách nghĩ đó đúng không ?
_ Học giỏi lên chắc cũng làDấu Mốc, nhưng chắc ngày đó còn xa vời lắm…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đang mưa. Màn mây xám bay cao, gió thổi phần phật, ôm lấy người đi dường. Mưa nặng hạt, hơi nước bay vào nhà, nước mưa đập bùng bùng trên tàu lá chuối. Cảnh sắc mang một màu đơn điệu tẻ nhạt, trông buồn chết đi được. Có ai đó muốn nhắn nhủ tôi rằng, tôi có thể học khá lên, không như tôi nghĩ.Họ gửi gắm thiên nhiên báo cho tôi biết. Hay là trận mưa ấy, cũng cùng suy nghĩ với tôi …
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
_ Này Mai Pha, ngày mốt thi Địa lý một tiết ấy!- Mai Hương quay sang nói với tôi.
_ Ừ, tớ biết rồi – Tôi đáp lại, câu trả lời không có âm sắc rõ rệt.
_ Mai tớ qua nhà Pha học nhe!
_Ừ.
Màn đối thoại ngắn ngủi kết thúc. Mai Hương có lẽ thấy rất băn khoăn, sao hôm nay tôi lạ lùng vậy. Tôi cũng không biết tại sao nữa. Tại sao khi nghĩ đến lực học kém cỏi của mình, tôi bồn chồn không chịu được. Và khi đứng cạnh Mai Hương, sự xấu hổ và tủi thân lan khắp người tôi, trong khi lúc trước tôi lại có suy nghĩ “ kiểm tra mình có thể hỏi bài bạn được rồi”. Nỗi lo lắng bao trùm lấy tôi, cứ mỗi lần các bạn nói chuyện là tôi tưởng như đang nói xấu mình. Khi ngồi trong lớp, tôi nghĩ có nghìn tia dò xét hình kim đang nhắm vào tôi. Bạn gọi, tôi giật bắn mình, tưởng như điện giật. Và thậm chí, tôi mang khuôn mặt bồn chồn ấy cả khi ra về. Giống như ngày đầu gặp Mai Hương vậy.
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Tôi không về nhà ngay mà ghé vào nhà sách mua … sách giải Địa Lý. Những bạn học giỏi lớp tôi toàn học kiểu này. Nói đừng cười chê, chứ đó là sự thật ấy. Khi sắp thi một tiết môn Lịch Sử, Khánh Linh, một trong những bạn học sinh gương mẫu, đã nói thế này :
_ Chiều nay mẹ tớ chở tớ đi mua sách giả bài tập Lịch Sử. Các câu dự đoán sẽ ra, chắc chắn có hết!
Đúng như vậy, lúc phát bài, Linh được mười điểm trọn vẹn.
Ngữ Văn gọi là soạn nhưng hầu hết cũng chép chứ đâu. Có đưa chép mạng, đứa chép sách giải. Mà sách giải thì nghe sang hơn, vì người ta kiểm duyệt đàng hoàng rồi mới in bán ra cho mình mua. Còn Internet, được cô dạy Văn hồi lớp Sáu chúng tôi ví von như cái thùng rác. Ai quẳng vô cái thùng đó cái gì cũng được. Quang trọng là chúng ta có biết moi những thứ cần thiết, những điều giúp ích cho chúng ta từ cái thùng đó không. Đang quan sát xem mình nên mua cuốn sách nào, thì tôi thấy Mai Hương và Hoàng Hà. Không phải tôi thấy hai người ấy ở trong nhà sách, là ở ngoài đường. Hương và Hòa đang nói chuyện với nhau trên đường về nhà. Là tôi quên mất lớp trưởng lớp cũng sống gần nhà tôi. Tôi vội nấp sau cánh cửa, không hiểu tại sao. Và khi hai cậu ấy đi qua, bỗng tôi nghe thấy Mai Hương tâm sự, là về tôi:
_ Dạo này Mai Pha lạ lắm ấy. Giống như không thích chơi với tớ ấy.
_ Không có đâu, cậu tốt thế mà. Chắc cậu ấy căng thẳng …
Tôi cố áp tai vào cửa kính, nghe ngóng. Tôi căng thẳng gì, sao bạn ấu biết được. Nhưng hai bạn đã đi ngang qua rồi, tôi không thể biết được phần tiếp theo của câu nói nữa. Thôi bỏ đi, tôi lựa lấy một quyển sách rồi đến quầy tính tiền. Tôi chạy một mạch về nhà, bằng con đường khác. Tôi không muốn thấy Mai Hương và Hoàng Hà. Khi vừa về, tôi sà vào bàn học ngay. Học không tắm rửa, không ăn cơm luôn. Ba mẹ nhìn tôi ngạc nhiên, không hiểu vì sao tôi lại chăm chỉ đột suất thế này. Tôi tụng không ngớt, lúc nào cũng lặp đi lặp lại học thuộc đề cương. Từ vị trí địa lý, địa hình Châu Á, đến đặc điểm dân cư, xã hội, chủng tộc, qua tình hình phát triển kinh tế, tôi học không sót một chữ trong vở. Xong rồi, tôi tìm dữ liệu trong sách, lên mạng tra. Tại sao Châu Á lại có dân số đông như vậy, vì đâu Châu Á lại chia ra nhiều đới khí hậu. Trời chưa tỏ, tôi đã dậy sớm ngồi ôm sách giải học bài. Và khi Mai Hương đi qua, cầm theo sách vở, cùng với Hoàng Hòa, tôi đã đóng chặt cửa lại, làm ra nhà đã có công chuyện đi hết rồi. Dĩ nhiên, tôi vẫn đứng ở của sổ nhìn xem hai người bạn. Tôi nghe loáng thoáng rằng, họ sẽ giời địa điểm đến thư viện ở nhà Văn Hoá, và chiều nay sẽ hỏi tôi đi đâu. Có thể ai cũng nghĩ rằng tôi thật tầm phào, làm cái chuyện gì đâu mà trời ơi đất hỡi. Bạn có ý tốt, ấy thế mà tôi nỡ lòng từ chối họ. Nhưng ai nào đâu hiểu được tình cảnh của tôi lúc này. Sau khi thi xong, tôi sẽ xin lỗi Mai Hương và Hoàng Hà sau.
Buổi tối hôm đó, tối đang tổng ôn lại lần cuối, thì mẹ bỗng sai tôi :
_ Con qua nhà bên cạnh mua cho mẹ hai bịch bột ngọt.
Tôi vâng dạ cầm tiền đi qua, bỗng tôi nghe thấy tiếng nói từ trong nhà bác hàng xóm và người anh trai con bác vọng ra :
_ Con định đi thật hả ? Con à, không nghĩ cho con thì con hãy nghĩ cho mẹ. Tỉ lệ thành công ít lắm con ơi…
_ Không mẹ à, sức khỏe con rất tốt, con có thể chinh phục đỉnh Everest với bạn con. – Rồi anh nhìn thấy tôi : A, Mai Pha hả, mua gì đó nhóc ?
Tôi đáp :
_ Hai bịch bột ngọt ạ. Mà, anh đi leo núi thật hả ?
_ Ừm, nhưng mẹ anh không cho. Địa hình khó khăn, độ cao tới 8 848 km lận mà.
Tôi chơi thân anh ấy lắm. Anh là dân thể thao, cứ mỗi tháng là lại đi phượt một lần. Anh chơi môn thể thao nào cũng giỏi, à không, xuất sắc luôn chứ! Anh là niềm tự hào của cả xóm làng, nổi tiếng cực kì. A, hình như Fansipan hay Kinabalu anh đều leo qua rồi. Nhưng Everest thì mẹ anh không cho là đúng rồi,ngoài sức khỏe phải có tinh thần thép nữa chứ.
Và sau này, bạn biết không, anh ấy leo được thành công với những người bạn rồi đó. Lá cờ Việt Nam tung bay trên nóc nhà thế giới. Điều đó làm tôi rất hãnh diện và vui mừng. Nhưng đó là mai sau, còn ngay ngày thi Địa ,tôi đã có quyền cho phép mình được hãnh diện đến mức tối đa. Tôi làm được đúng hết tất cả các bài, và câu cuối cùng, câu một điểm, đề là như thế này “ Hãy cho biết độ cao của đỉnh Everest và mô tả vị trí địa lý, dạng địa hình của nó”. Các bạn xôn xao, còn tôi thì bất ngờ. Cái này gọi là “ mèo mù vớ cá rán ” ,đúng không ?
Và lúc phát bài kiểm tra, tôi được mười điểm. Tôi rủn người, như có luồn điện chạy dọc sống lưng. Mai Pha và các bạn khác đều không làm được câu cuối nên không được trọn vẹn điểm mười. Khi đọc điểm , các bạn đổ dồn vào phía tôi. Nhưng mà tôi biết tia nhìn này khác những lúc trước, có cả dò xét, nghi ngờ và ngưỡng mộ. Một vài bạn mượn bài tôi, và tôi thấy được vẻ khâm phục trong mắt các bạn. Đúng là tôi thấy thật rồi, tôi quay sang nhìn Mai Hương, cậu ấy đang cười với tôi.Rồi cậu ấy nói :
_ Cậu giỏi thật, thế mà các bạn lại nói cậu học rất bình thường.
_ Không, tớ học bình thường thật mà. – Ngừng một lát, tôi nói tiếp: - Cậu không biết đâu, cậu là động lực cho tớ ấy. Khi nhìn vào cậu, tớ thấy được sự kém cỏi của mình. Tớ nhận ra rằng, khi được điểm cao, người ta hạnh phúc như vậy, thế mà tớ đã bỏ qua biết bao nhiêu lần cơ hộ tận hưởng chúng – Tôi nói, và khi sờ lên khóe mắt, tôi thấy có gì đó ươn ướt. Trong đầu tôi vừa hiện ra một ý nghĩ:
_ Tớ hiểuDấu Mốc là gì rồi, Mai Hương ạ. Khi chúng ta cố gắng đạt được điều gì, chúng ta sẽ đặt ra một mục tiêu. Đạt được đến nó rồi, ta sẽ cảm thấy tự hào và vui sướng. Điều đó trở thành kỉ niệm khó quên trong dòng thời gian, gọi là Dấu Mốc
_ À, thì ra là vậy.Tớ sẽ ghi nhớ – Mai Hương nhoẻn miệng cười. Lời của kẻ ăn may được điểm cao mà bạn ấy làm như trang trọng lắm vậy.
_ Tớ hỏi cậu được không ? Tại sao cậu suốt ngày hỏi vậy ? Nó liên quan tới cuộc đời cậu hả ?
_ Không, không hẳn. Thật ra, là có cuộc thi viết Văn do Diễn Đàn học mãi tổ chức, đề làDấu Mốc . Tớ không hiểu nghĩa của nó, vậy nên thấy rất khó khăn. Tớ định bỏ rồi đó, vì hôm nay là hạn chót mà, nhưng vì cậu, tớ sẽ về nhà viết liền. Mặc dù, tớ có lẽ sẽ là một trong những người nộp cuối cùng.
_ Cố lên, tớ tin cậu sẽ làm được. Cậu sẽ được đăng bài đó. – Qua đôi mắt long lanh của Mai Hương, tôi thấy khuôn mặt tôi cũng đang đỏ ửng lên. Nhưng có một linh cảm nào đó, khiến tôi chắc chắn rằng bài làm của Mai Hương sẽ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người, và trong lòng tôi nữa, vì cậu ấy viết vì tôi mà.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều bất ngờ nhất.Và khi ra về, bỗng Hoàng Hòa gọi tôi lại. Cậu bảo tôi rơi bút, cậu nhặt được nên trả. Tôi nhìn cây bút, đâu phải của tôi.Có tia tinh nghịch thoáng trên mắt cậu, rồi cậu bắt đầu nói:
_ Chúng ta làm bạn đi, Mai Pha . Mai Pha có thể cho tớ mượn bài kiểm tra được không ? Tớ không ngờ cậu giỏi Địa ngầm ấy.
Trời ơi, tôi có giỏi gì đâu. Thì ra chung quy là Hoàng Hà muốn mượn bài thôi. Bỗng nhiên tôi nhớ đến định lý “ Học giỏi khác học dở ”.Rằng người ta sẽ nhìn bạn bằng con mắt khác khi bạn học giỏi, khi bạn có Dấu Mốccủa riêng mình…
-----------------------------------
Link bài dự thi để các bạn gửi khi kêu gọi bình chọn: https://diendan.hocmai.vn/threads/c...i-cay-but-tre-2017.646821/page-4#post-3277110
Last edited by a moderator: