Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
- Tôi vốn chỉ là một cô bé học sinh lớp 7 bình thường , hết sức là bình thường ..... Nhưng cũng đặc biệt hơn người khác rất nhiều . Cuộc sống tôi , con người tôi , tất cả như là một tấm màn vô ảo cho đến khi đôi chân tôi dừng lai ở hai từ từ " kết thúc " thì đó chính là dấu chấm kết thúc của những ngày hôm qua và cũng là dấu gạch đầu dòng của một khởi đầu trở lại .
Bạn biết không , tôi khác bạn rất nhiều . Tuổi thơ tôi không trọn vẹn giống như các bạn . Tôi chưa bao giờ được hưởng ngày sinh nhật của riêng mình . Những ngày sinh nhật đó tôi chỉ có thể khóc và viết cho chính bản thân một bức thư để chúc mừng ngày sinh nhật của riêng mình . Từ khi sinh ra cho tới năm tôi lên 6 , chưa bao giờ tôi có 1 người bạn . Đến bây giờ cũng vậy . Họ chơi với tôi cũng chỉ vì lợi dụng tôi , biến tôi trở thành một người chuyên bị sai khiến . Tôi đến trường bạn bè cô lập tôi . Tôi cô đơn , lạc lõng . Không có ai bên cạnh để tôi tâm sự . Đó là về mặt xã hội ....
"Còn bố mẹ bạn thì sao ?" .
Đã có rất nhiều người hỏi tôi câu đó . Bố mẹ tôi sao , họ cũng như những người bố người mẹ khác , họ làm nghề buôn bán . Họ vất vả kiếm tiền để nuôi nấng tôi . Tôi cũng rất thương họ , nhưng có một điều luôn khiến tôi không bao giờ muốn nghĩ đến . Đó là sự tồn tại của tôi trong tim họ . Khi tôi đi học về , từ xa nhìn thấy mẹ tôi đang cười nói với bác hàng xóm rất vui , khi thấy tôi nụ cười ấy lại dập tắt . Và điều đó lặp đi lặp lại liên tục . Hay bố tôi , ông ấy chưa bao giờ hiểu tôi và mẹ tôi cũng thế .
" Không ai hiểu ta bằng người cha người mẹ của ta "
Phải , đúng không ai hiểu tôi bằng bố và mẹ tôi , nhưng đó chỉ là một phần nhỏ . Đối với tôi cuộc sống này luôn đầy sự ghẻ lạnh . Có nhiều bạn đã nói tôi là một đứa con bất hiếu chỉ biết nhìn một mặt mà đã tự bản thân nói về bố mẹ như thế . Phải họ nói cũng đúng nhưng đó là họ thấy chứ họ không phải tôi . Và cho đến khi chính bản thân tôi tự mình chọn lấy hai chữ " Biến mất " đến lúc đó họ mới biết tôi đã trở nên như thế nào. Và họ mới biết sự tồn tại của tôi quan trọng như thế nào .
Và bây giờ tôi có thể tự nhủ rằng :
" Buông tay không có nghĩa là chấp nhận thất bại
mà đây là sự dũng cảm của tôi đối với sự thực mờ ảo để tôi có thể buông bỏ những thứ vốn không thuộc về mình "
Bạn biết không , tôi khác bạn rất nhiều . Tuổi thơ tôi không trọn vẹn giống như các bạn . Tôi chưa bao giờ được hưởng ngày sinh nhật của riêng mình . Những ngày sinh nhật đó tôi chỉ có thể khóc và viết cho chính bản thân một bức thư để chúc mừng ngày sinh nhật của riêng mình . Từ khi sinh ra cho tới năm tôi lên 6 , chưa bao giờ tôi có 1 người bạn . Đến bây giờ cũng vậy . Họ chơi với tôi cũng chỉ vì lợi dụng tôi , biến tôi trở thành một người chuyên bị sai khiến . Tôi đến trường bạn bè cô lập tôi . Tôi cô đơn , lạc lõng . Không có ai bên cạnh để tôi tâm sự . Đó là về mặt xã hội ....
"Còn bố mẹ bạn thì sao ?" .
Đã có rất nhiều người hỏi tôi câu đó . Bố mẹ tôi sao , họ cũng như những người bố người mẹ khác , họ làm nghề buôn bán . Họ vất vả kiếm tiền để nuôi nấng tôi . Tôi cũng rất thương họ , nhưng có một điều luôn khiến tôi không bao giờ muốn nghĩ đến . Đó là sự tồn tại của tôi trong tim họ . Khi tôi đi học về , từ xa nhìn thấy mẹ tôi đang cười nói với bác hàng xóm rất vui , khi thấy tôi nụ cười ấy lại dập tắt . Và điều đó lặp đi lặp lại liên tục . Hay bố tôi , ông ấy chưa bao giờ hiểu tôi và mẹ tôi cũng thế .
" Không ai hiểu ta bằng người cha người mẹ của ta "
Phải , đúng không ai hiểu tôi bằng bố và mẹ tôi , nhưng đó chỉ là một phần nhỏ . Đối với tôi cuộc sống này luôn đầy sự ghẻ lạnh . Có nhiều bạn đã nói tôi là một đứa con bất hiếu chỉ biết nhìn một mặt mà đã tự bản thân nói về bố mẹ như thế . Phải họ nói cũng đúng nhưng đó là họ thấy chứ họ không phải tôi . Và cho đến khi chính bản thân tôi tự mình chọn lấy hai chữ " Biến mất " đến lúc đó họ mới biết tôi đã trở nên như thế nào. Và họ mới biết sự tồn tại của tôi quan trọng như thế nào .
Và bây giờ tôi có thể tự nhủ rằng :
" Buông tay không có nghĩa là chấp nhận thất bại
mà đây là sự dũng cảm của tôi đối với sự thực mờ ảo để tôi có thể buông bỏ những thứ vốn không thuộc về mình "