C
clover141
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Đây là truyện mình viết lúc rảnh rỗi, câu cú hơi lộn xộn mong bà con thông cảm, chớ chém em nó tội nghiệp
chọi đá thui ^^
Ak, truyện này minh cũng có post bên zing, ai thấy đừng bảo mình đạo fic tội em nó ^^
I. Hợp đồng
Tôi từng rất yêu hắn và có lẽ hắn cũng đã từng yêu tôi.
Lúc yêu hắn xung quanh tôi là một màu hồng xinh đẹp, màu hồng của tình yêu của hạnh phúc. Vị ngọt của tình yêu đầu đời đủ để che mờ lí trí khiến tôi không hề biết rằng tình yêu của tôi đối với hắn hắn chỉ coi là một cơn say nắng thoáng qua, một thử thách chinh phục của tuổi mới lớn. Dần dà hắn xem tôi là một con ngốc, một cái đuôi không biết nhục cứ suốt ngày bám theo hắn. Hẳn sẽ có người bảo tôi ngu ngốc tôi khờ dại. Tôi biết chứ, tôi biết tình cảm hắn dành cho tôi đã nguội lạnh nhưng tôi vẫn cố níu kéo, cố nuôi trong mình hi vọng về một ngày hắn sẽ quay đầu lại với tôi. Và cái hi vọng viển vong ấy đã nhấn chìm tôi vào những chuỗi ngày của hờn ghen trong câm lặng, của nước mắt và của máu.
Máu? Phải, đau khổ khiến tôi mất đi lí trí và tìm đến cái chết như một sự giải thoát cho bản thân. Tôi không chết nhưng sự dại dột ấy đã khắc vào tay tôi một vết sẹo, nó không đủ lớn để khiến tôi chết nhưng nó đủ lớn để làm tôi nhức nhói, đau đớn đến quằn quại mỗi khi chạm vào nó, nó không chỉ là nổi đau về thể xác mà đó còn là nổi khốn khổ về tinh thần. Tôi chỉ biết khóc, khóc và khóc. Rồi đến một ngày tưởng chừng như không còn nước mắt để khóc nửa tôi quyết định từ bỏ hắn, từ bỏ mối tình đầu đầy đau khổ.
Thế nhưng có lẽ tạo hóa không muốn hoặc bản thân hắn không muốn tôi thoát khỏi cuộc chơi, thoát khỏi sự đau khổ quá sớm. Hắn quay lại, cầu xin tôi cho hắn một cơ hội cho hắn một lần nữa được ở bên cạnh tôi. Nỗi đau chưa khép mí nay lại được bóc lên một cách mạnh mẽ. Trong một lúc mất đi bình tĩnh và khả năng phán xét tôi đã đồng ý. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm đẹp, tôi chìm trong hạnh phúc vì nghĩ cuối cùng hắn cũng trở về bên mình thì tôi lại phát hiện sự quay lại của hắn chẳng qua là một thách thức của lũ bạn.
Tôi gần như phát điên. Phải, tôi điên vì tình, điên vì sự ngu ngốc của bản thân. Nước mắt rơi, những giọt nước mắt tôi tưởng rằng đã cạn nay lại được dịp tuôn rơi thêm một lần nữa. “ Một lần nữa thôi, một lần nửa thôi rồi tôi sẽ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào vì hắn nửa, không, không bao giờ”
- Khóc, khóc, khóc thì ngươi giải quyết được mọi chuyện không, hắn gây bao nhiêu đấy đau khổ cho ngươi ngươi chỉ biết khóc, biết trốn tránh thôi sao?- Một giọng nói bất chợt vang lên, giọng nói không âm sắc khiến tôi khẽ rùng mình.
- Ai? Ai? Đang nói đấy.- Tôi bất giác la to vì trong phòng này chỉ có mình tôi thì giọng nói ấy ở đâu ra.
- Ta là ngươi.- Giọng nói ấy lại tiếp tục lên tiếng.
- Ai? Đừng đùa nữa ra đây mau, ta không sợ trò ma quỷ đâu.- Tôi nói thế nhưng trong đầu đầy cảm giác sợ hãi, giọng tôi run run đáp trả.
- Ta thật sự chính là ngươi, ta là một phần của người, một phần tính cách mà ngươi chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
- Ngươi nói xạo, người ra mau.- Tôi giả bộ cứng giọng nhưng thật sự tôi rất sợ.
- Được.
Tôi nhìn quanh quất cố tìm xem cái thứ quỷ quái gì nãy giờ đang nói chuyện với mình.
- Khỏi nhìn quanh quất, ngươi nhìn vào cái bóng của mình đi.
Vẫn cái giọng nói không ấm sắc ấy nhưng tôi cảm thấy nói đáng sợ hơn cả lúc nãy, tôi nhìn vào cái bóng của mình đang in rõ mồn một trên sàn. Cái bóng đen đó nhô lên, lớn dần rồi biến thành tôi. Phải tôi, nó giống tôi hoàn toàn từ vóc dáng đến khuôn mặt duy có đôi mắt có chút khang khác, nó sắc nhưng vô hồn, lạnh lẽo đến tột cùng. Tôi cố gắng dụi mắt mình, nhéo mình xem đây là một cơn ác một cần thức tỉnh ngay. Nhưng mội nổ lực đều vô vọng, đây là hiện thực chứ không phải là mơ.
- Ngươi thật sự là ta?- Tôi thốt lên một câu hỏi đầu ngu ngốc. Cái bóng cười khẩy rồi thốt lên.
- Phải, ta là người.
- Tại sao ngươi lại hiện ra?
- Ta muốn giúp ngươi.
- Giúp ta, ngươi có thể giúp ta? Tôi nghi hoặc hỏi
- Phải, ta có thể giúp ngươi trả thù tên khốn ấy, giúp ngươi cho hắn một bài học, một cái giá mà hắn đáng phải nhận. Cái bóng bình thản trả lời.
- Bằng cách nào? -Tôi khó có thể tin được những điều mà cái bóng vừa nói. Trả thù ư, tôi có thể ư. Tôi chỉ là một con bé sinh ra trong một gia đình hơi khá giả một chút còn hắn, đại công tử của tập đoàn Vương Thị. Tôi , một con bé với nhan sắc bình thường, một con mọt sách chính hiệu. Hắn, hotboy của trường, nổi danh là thần đồng. Cái lí thuyết trả thù ấy quá xa vời với tôi.
- Đừng quên ta là người, ta có thể biết tất cả các suy nghĩ của ngươi. Ngu ngốc, ngươi chỉ biết chìm trong sự tự ti của bản thân thì còn lâu ngươi mới trả thù được hắn. Cái bóng giận dữ trả lời.
Như một gáu nước lạnh tạt vào người, tôi bừng tỉnh “ Tại sao không, tại sao tôi chưa chiến đã bại, tại sao tôi không thử tin vào bản thân một lần, một lần để sao này không cần phải hối tiếc.”
- Được ta ta đồng ý.
- Được thỏa thuận đã xong, bây giờ người phải nghe tất cả nhưng gì ta nói. Cái bóng lạnh lùng trả lời
- Khoan! Thỏa thuận gì? – Tôi hốt hoảng nảy giờ có nghe nó nói gì đến thỏa thuận đâu chứ.
- Rất đơn giản, khi xong chuyện mọi thứ của ngươi sẽ là của ta.
- Là sao?- Tôi hoàn toàn không hiểu cái bóng này nói cái quỷ quái gì nửa.
- Là ta sẽ là ngươi, biến thành chính ngươi chứ không còn là một cái bóng nữa. Cái bóng bình thản như biết rằng tôi chắn chắn sẽ đồng ý.
…
- Tôi đồng ý. Sau một hồi suy nghĩ tôi cũng đồng ý dù sao cái bóng này cũng là tôi thôi mà có sau đâu.
Cái bóng lại cười, một nụ cười lạnh, phải rất lạnh, nó chứa đầy sự mỉa mai khinh bỉ, nhưng có hề gì cứ coi như tôi tự cười bản thân mình.
- Được, mọi chuyện đã được thỏa thuận xong, hãy đi theo ta.
chọi đá thui ^^
Ak, truyện này minh cũng có post bên zing, ai thấy đừng bảo mình đạo fic tội em nó ^^
I. Hợp đồng
Tôi từng rất yêu hắn và có lẽ hắn cũng đã từng yêu tôi.
Lúc yêu hắn xung quanh tôi là một màu hồng xinh đẹp, màu hồng của tình yêu của hạnh phúc. Vị ngọt của tình yêu đầu đời đủ để che mờ lí trí khiến tôi không hề biết rằng tình yêu của tôi đối với hắn hắn chỉ coi là một cơn say nắng thoáng qua, một thử thách chinh phục của tuổi mới lớn. Dần dà hắn xem tôi là một con ngốc, một cái đuôi không biết nhục cứ suốt ngày bám theo hắn. Hẳn sẽ có người bảo tôi ngu ngốc tôi khờ dại. Tôi biết chứ, tôi biết tình cảm hắn dành cho tôi đã nguội lạnh nhưng tôi vẫn cố níu kéo, cố nuôi trong mình hi vọng về một ngày hắn sẽ quay đầu lại với tôi. Và cái hi vọng viển vong ấy đã nhấn chìm tôi vào những chuỗi ngày của hờn ghen trong câm lặng, của nước mắt và của máu.
Máu? Phải, đau khổ khiến tôi mất đi lí trí và tìm đến cái chết như một sự giải thoát cho bản thân. Tôi không chết nhưng sự dại dột ấy đã khắc vào tay tôi một vết sẹo, nó không đủ lớn để khiến tôi chết nhưng nó đủ lớn để làm tôi nhức nhói, đau đớn đến quằn quại mỗi khi chạm vào nó, nó không chỉ là nổi đau về thể xác mà đó còn là nổi khốn khổ về tinh thần. Tôi chỉ biết khóc, khóc và khóc. Rồi đến một ngày tưởng chừng như không còn nước mắt để khóc nửa tôi quyết định từ bỏ hắn, từ bỏ mối tình đầu đầy đau khổ.
Thế nhưng có lẽ tạo hóa không muốn hoặc bản thân hắn không muốn tôi thoát khỏi cuộc chơi, thoát khỏi sự đau khổ quá sớm. Hắn quay lại, cầu xin tôi cho hắn một cơ hội cho hắn một lần nữa được ở bên cạnh tôi. Nỗi đau chưa khép mí nay lại được bóc lên một cách mạnh mẽ. Trong một lúc mất đi bình tĩnh và khả năng phán xét tôi đã đồng ý. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ êm đẹp, tôi chìm trong hạnh phúc vì nghĩ cuối cùng hắn cũng trở về bên mình thì tôi lại phát hiện sự quay lại của hắn chẳng qua là một thách thức của lũ bạn.
Tôi gần như phát điên. Phải, tôi điên vì tình, điên vì sự ngu ngốc của bản thân. Nước mắt rơi, những giọt nước mắt tôi tưởng rằng đã cạn nay lại được dịp tuôn rơi thêm một lần nữa. “ Một lần nữa thôi, một lần nửa thôi rồi tôi sẽ không rơi bất cứ giọt nước mắt nào vì hắn nửa, không, không bao giờ”
- Khóc, khóc, khóc thì ngươi giải quyết được mọi chuyện không, hắn gây bao nhiêu đấy đau khổ cho ngươi ngươi chỉ biết khóc, biết trốn tránh thôi sao?- Một giọng nói bất chợt vang lên, giọng nói không âm sắc khiến tôi khẽ rùng mình.
- Ai? Ai? Đang nói đấy.- Tôi bất giác la to vì trong phòng này chỉ có mình tôi thì giọng nói ấy ở đâu ra.
- Ta là ngươi.- Giọng nói ấy lại tiếp tục lên tiếng.
- Ai? Đừng đùa nữa ra đây mau, ta không sợ trò ma quỷ đâu.- Tôi nói thế nhưng trong đầu đầy cảm giác sợ hãi, giọng tôi run run đáp trả.
- Ta thật sự chính là ngươi, ta là một phần của người, một phần tính cách mà ngươi chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
- Ngươi nói xạo, người ra mau.- Tôi giả bộ cứng giọng nhưng thật sự tôi rất sợ.
- Được.
Tôi nhìn quanh quất cố tìm xem cái thứ quỷ quái gì nãy giờ đang nói chuyện với mình.
- Khỏi nhìn quanh quất, ngươi nhìn vào cái bóng của mình đi.
Vẫn cái giọng nói không ấm sắc ấy nhưng tôi cảm thấy nói đáng sợ hơn cả lúc nãy, tôi nhìn vào cái bóng của mình đang in rõ mồn một trên sàn. Cái bóng đen đó nhô lên, lớn dần rồi biến thành tôi. Phải tôi, nó giống tôi hoàn toàn từ vóc dáng đến khuôn mặt duy có đôi mắt có chút khang khác, nó sắc nhưng vô hồn, lạnh lẽo đến tột cùng. Tôi cố gắng dụi mắt mình, nhéo mình xem đây là một cơn ác một cần thức tỉnh ngay. Nhưng mội nổ lực đều vô vọng, đây là hiện thực chứ không phải là mơ.
- Ngươi thật sự là ta?- Tôi thốt lên một câu hỏi đầu ngu ngốc. Cái bóng cười khẩy rồi thốt lên.
- Phải, ta là người.
- Tại sao ngươi lại hiện ra?
- Ta muốn giúp ngươi.
- Giúp ta, ngươi có thể giúp ta? Tôi nghi hoặc hỏi
- Phải, ta có thể giúp ngươi trả thù tên khốn ấy, giúp ngươi cho hắn một bài học, một cái giá mà hắn đáng phải nhận. Cái bóng bình thản trả lời.
- Bằng cách nào? -Tôi khó có thể tin được những điều mà cái bóng vừa nói. Trả thù ư, tôi có thể ư. Tôi chỉ là một con bé sinh ra trong một gia đình hơi khá giả một chút còn hắn, đại công tử của tập đoàn Vương Thị. Tôi , một con bé với nhan sắc bình thường, một con mọt sách chính hiệu. Hắn, hotboy của trường, nổi danh là thần đồng. Cái lí thuyết trả thù ấy quá xa vời với tôi.
- Đừng quên ta là người, ta có thể biết tất cả các suy nghĩ của ngươi. Ngu ngốc, ngươi chỉ biết chìm trong sự tự ti của bản thân thì còn lâu ngươi mới trả thù được hắn. Cái bóng giận dữ trả lời.
Như một gáu nước lạnh tạt vào người, tôi bừng tỉnh “ Tại sao không, tại sao tôi chưa chiến đã bại, tại sao tôi không thử tin vào bản thân một lần, một lần để sao này không cần phải hối tiếc.”
- Được ta ta đồng ý.
- Được thỏa thuận đã xong, bây giờ người phải nghe tất cả nhưng gì ta nói. Cái bóng lạnh lùng trả lời
- Khoan! Thỏa thuận gì? – Tôi hốt hoảng nảy giờ có nghe nó nói gì đến thỏa thuận đâu chứ.
- Rất đơn giản, khi xong chuyện mọi thứ của ngươi sẽ là của ta.
- Là sao?- Tôi hoàn toàn không hiểu cái bóng này nói cái quỷ quái gì nửa.
- Là ta sẽ là ngươi, biến thành chính ngươi chứ không còn là một cái bóng nữa. Cái bóng bình thản như biết rằng tôi chắn chắn sẽ đồng ý.
…
- Tôi đồng ý. Sau một hồi suy nghĩ tôi cũng đồng ý dù sao cái bóng này cũng là tôi thôi mà có sau đâu.
Cái bóng lại cười, một nụ cười lạnh, phải rất lạnh, nó chứa đầy sự mỉa mai khinh bỉ, nhưng có hề gì cứ coi như tôi tự cười bản thân mình.
- Được, mọi chuyện đã được thỏa thuận xong, hãy đi theo ta.