Box văn 12 : ôn tập kiến thức trọng tâm trong kì thi đh

D

duyenkute93

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Cũng k còn lâu nữa là chúng ta lại bước sang kì thi mới.ffice:eek:ffice"
Hôm nay t lập pic này với hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau ôn thi đh môn văn,sẵn sàng cho kì thi năm 2012. cố lên nhé mọi người J

Sau đây t sẽ tổng hợp lại một số bài đã thi(và có thể sẽ gặp lại) của cả khối D,C từ năm 2006 đến nay.


Đây mùa thu tới-Xuân Diệu


Chiếc thuyền ngoài xa –Nguyễn Minh Châu

Tống biệt hành-Thâm Tâm>

Ai đã đặt tên cho dòng sông-Hoàng Phủ Trọng Tường


Chữ người tử tù-Nguyễn Tuân


Một người HN-Nguyễn Khải>

Vợ nhặt-Kim Lân
Việt bắc-Tố Hữu

Đây thôn vĩ dạ-Hàn Mặc Tử


Đàn ghi-ta của Lor-ca – Thanh Thảo

Chí phèo-Nam Cao<
Hai đứa trẻ-Thạch Lam

Đất nước-Nguyễn Khoa Điềm


Tiếng hát con tàu-Chế Lan Viên


Người lái đò sông Đà- Nguyễn Tuân

Đôi mắt-Nam Cao

Vở kịch Vũ Như Tô-Nguyễn Huy Tưởng

Rừng xà nu-Nguyên Ngọc<
Vấn đề t đặt ra ở đây là mỗi ngày t sẽ post 1 phần của 1 tác phẩm ,chỉ dàn ý+ý chính thôi nhé của những bài chúng ta đã học(hoặc có khả năng sẽ thi). Mọi người cùng thảo luận và cho ý kiến nhé. Và nếu như ai có bài gì k hiểu có thể nhờ mọi người giúp đỡ.

Để giúp ‘’box 12’’ ngày càng phát triển,t hy vọng sẽ nhận được sự đóng góp+tham gia của mọi người J. Mọi người cho ý kiến nhé,nếu đc chúng ta sẽ bắt đầu.okie?


NO SPAM J>

 
Last edited by a moderator:
H

hoanghondo94

Bắt đầu thôi , box của chúng ta coi như muộn nhất rồi đấy ...he he.:D...mọi người vào ủng hộ nhiệt tình nào , cùng học thôi ....yeah.;)
 
D

duyenkute93

ít ng tham gia quá nhỉ?
nhưng thôi kệ ^^
m.n có câu gì k hiểu thì đưa lên đây,chúng ta cùng ''mổ xẻ'' nhá.
 
M

miss_kool

hay qá,t tham gia mới
có đề này đây,t cũn k hiểu lắm,mn vào cho ý kiến nhé
"kẻ nào k dám căng buồm,kẻ ấy đã bị leo lại trong sự sợ hãi"
suy nghĩ a/c về điều này khi đứng trc ngưỡng của cuộc đời...
..
 
P

passingby

Hihe...........Hôm nay mới biết đến pic nhà mình :D
ò,ủng hộ và join thôi...;) Yeahhhhhhhh.............
P/S: Uhm thì vẫn còn tình cảm vs Văn :-<
 
D

duyenkute93

đề hay+khó=phải suy nghĩ đây :)
đại loại theo t hiểu thì ở đây ng nói muốn đề cập đến v.đề những khó khăn của con ng khi đứng trc ngưỡng cửa của c.đời
-trc tiên giải thích nghĩa đen+nghĩa bóng của câu nói đó
-nói sơ qua về bản lĩnh,đúng hơn là quyết tâm của m.n khi đứng trc những v.đề khó khăn (bước tiếp hay dừng lại )
-những thứ đc và mất khi ng ta dám ''căng buồm''
-những khó khăn giúp ta đủ tự tin+bản lĩnh để hoàn thành nó
-từ sự quyết tâm ấy ta nhận đc những gì :thành công,kinh nghiệm và bài học cho mình...
-đưa ra vài dẫn chứng về sự quyết tâm và đạt đc điều mình mong muốn :Mạc Đĩnh Chi,Nguyễn Hiền...
-qua đó cũng nên đưa ra thực tế hiện nay,bên cạnh những tấm gương biết vượt qua khó khăn ấy thì vẫn còn rất nhiều ng trong xã hội ta luôn tìm cách lui xuống,k biết nỗ lực,phấn đấu...
-c.đời k ai biết trc đc chuyện gì sẽ xảy ra,nhưng mỗi chúng ta cần-nên trang bị cho mình 1 kiến thức vững vàng để tự tin bước vào ngưỡng cửa mới.''thất bại là mẹ thành công '' nên k gì là k thể.

p/s: t suy nghĩ+bổ sung sau nha :(
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh

hay qá,t tham gia mới
có đề này đây,t cũn k hiểu lắm,mn vào cho ý kiến nhé
"kẻ nào k dám căng buồm,kẻ ấy đã bị leo lại trong sự sợ hãi"
suy nghĩ a/c về điều này khi đứng trc ngưỡng của cuộc đời...
..

"leo" hay "neo" nhỉ ^^ - Chưa gặp câu nầy bao giờ nhưng đoán là neo chứ :-? (hay do cái tiếng địa phương miền bắc nên nó lộn nờ thành lờ nhểy :-?)

Dàn ý:

1) Giới thiệu khái quát câu nói [Bỏ qua nhé :">]

2)Giải thích - Phân tích các mặt đúng sai

- Nghĩa đen :

+Căng buồm, leo/neo là những "thuật ngữ" quen thuộc của các ngư dân

+ Nghĩa đen: Mỗi chuyến ra khơi đều chứa nhiều nguy hiểm trước mắt, chỉ ai dám căng dây, tự tin ra khơi, đối mặt với biển cả, với sự sợ hãi của chính mình thì mới có cơ hội có được những mẻ lưới bội thu. Nếu ko vượt qua những rào cản khách quan và cả chủ quan thì người ngư dân sẽ mãi bị bỏ lại trong hàng rào sợ hãi mà mình dựng nên.

- Phân tích:

+ Trước ngã rẽ cuộc đời, bạn sẽ phải đối mặt với nhiều sự lựa chọn.
Cũng như người ngu dân trước mỗi chuyến ra khơi, trước ngã rẽ cuộc đời, con người cũng bị bao nỗi lo lắng khác nhau vồ vập: là gia đình, bản thân, hay những vấn đề riêng tư khác...

+ Người ngư dân "căng buồm" nhờ gió của đất trời và sức của con người. Còn con người đối mặt với những thử thách nơi ngã rẽ bằng kiến thức, nghị lực của bản thân và cả sự ủng hộ của gia đình, bè bạn.

+ Một nhà triết học đã từng nói: "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông" --> Thời gian là dòng chảy tuyến tính 1 chiều, đã qua thì ko trở lại. Nếu ko biết nắm bắt cơ hội, không biết nhanh tay "căng buồm" thì những vòng quay của đồng hồ sẽ chẳng chờ đợi bạn

+ Nhưng đâu phải ai cũng có thể "căng buồm"?
> Bạn có niềm tin ư? -Nó chỉ góp sức 1 phần nhỏ trong tinh thần
>> Quan trọng nhất là vốn kiến thức và hiểu biết của bạn về những điều sẽ đội bạn phía trước

+ Dẫn chứng (tốt nhất là có dẫn chứng trong văn học ^^)
>Những người lính trong Nhớ của Hồng Nguyên
> Từ lịch sử (em mù tịt sử :)) )

+ Mặt khác: Không thể đánh đồng những người tự tin đứng trước để rồi bước qua ngưỡng cửa cuộc đời với những kẻ cơ hội, "chờ táo rụng"

3) Mở rộng và nâng cao vấn đề:
*Cái nì cũng như phần 1 - cách của mỗi người*
 
C

congchualolem_b

Cũng lâu rồi tớ không còn ngồi ngẫm đề Văn nữa. Hôm bữa về nhà sẵn ghé trường thăm trường cũ người xưa thế nào :)) Chợt hay tin con bé em họ nhà mình thi vào quốc gia. Ngẫm lại cái thân ôi sao mà tệ hại :)) Đúng là mình đã lỗi thời quá rồi :( Mình xem ra chỉ đáng hàng xách dép với bọn trẻ bây giờ :( buồn lắm nhưng mà chấp nhận vì là số phận :-s

"Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi."

Tặng mấy bn đó :p

Đề đó :( K làm àh
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh

Khổ thân em quá…Lúc nãy type gần xong ấn nhầm phím nào đấy nó del sạch
Thích cái đề nên kiên nhẫn re-type :”>


"Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi."

-Hạnh phúc: là khái niệm trừu tượng; thể hiện tâm trạng mãn nguyện, hứng khởi của con người khi đạt được điều mình mong muốn.

- Đích: điểm đến cuối cùng như đã dự tính

- Cuộc đời mỗi người gắn với những chặng đường. Đó có thể là đường công danh, đường tình duyên hay những con đường chưa được gọi tên khác.
Mỗi con đường lại mang những đặc thù khác nhau

- Phía cuối con đường là gi? Nụ cười mãn nguyện của sự thành công, giọt nước mắt chua chát của sự xót xa, hối tiếc ... hay khao khát muốn trở lại con đường đó, nhằm để lại một cái tôi rõ nét hơn, để thêm một lần tìm lại những cơ hội mà mình đã bỏ qua.

- Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi:

+ Hạnh phúc là khi được đi trên con đường mình chọn, sống hết mình với đam mê gửi nơi “đích” muốn đến

+ Có thể bạn đến cái đích của mình với tâm trạng chưa được thỏa mãn nhưng trong suốt quá trình phiêu lưu trên chặng đường ấy, bạn đã tích góp cho mình nhiều trải nghiệm qua những khó khăn thử thách – sẽ có ích cho bạn trong những chặng đường tiếp theo

+ Có nhiều trải nghiệm trên chặng đường, bạn sẽ là người hạnh phúc nhất.

-"Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại". Không phải ngẫu nhiên mà người nhạc sĩ lại viết nên những giai điệu thiết tha như thế. Nỗi ám ảnh về thời gian, về quá khứ, sự hối tiếc về những điều đã qua dường như là nỗi niềm rất tự nhiên của con người. Đừng để thời gian trôi qua vô nghĩa, sống hết mình, cố gắng hết mình cho từng “chặng đường” đi qua


p.s: Đề khó --> Viết bừa :D
 
C

congchualolem_b

Ý nghĩ đầu tiên chị nghĩ về câu nói này là: mình chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác hạnh phúc trên từng chặng đường đi mà chỉ đăm đăm ngó vào đích đến cuối cùng. Nhưng sau đó lại nhận ra rằng mình không hề thỏa mãn với kết quả đạt được, lúc nào cũng thấy thiếu và chưa đủ... Vậy rồi, liệu có phải cảm giác sung sướng đến tận cùng là đã về đến đích không?

Hạnh phúc trên từng chặng đường đi là những chông gai khó khăn gặp phải, những thách thức, nước mắt, nụ cười đi song hành với từng bước chân hành trình làm mình có cảm giác không đơn độc, rằng thành công có thật nhiều cảm giác chứ không phải chỉ mỗi một niềm vui đơn thuần. Mùi đời và vị đời chỉ xuất hiện đủ nhất trên những con đường ta đi. Nơi cuối cùng chỉ là một điểm kết lại để ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình khác. Rồi cảm giác hạnh phúc đó cũng sẽ nằm lại sâu trong kí ức nhưng những bài học sâu sắc, những kinh nghiệm quý báu được chắt đúc trong những lần đi qua khó khăn mới in dấu mãi trong tâm thức một con người.

Có phải không nhỉ? :p
 
M

miss_kool


"Một con người làm sao có thể nhận thức được chính mình? Đó ko phải là việc của tư duy mà là việc của thực tiễn" --Gớt đại thi hào Đức.
suy nghĩ của a chị về câu nói trên
;)) đây là đề thi thử dh trường em :d, mới thi song thấy hay hay mn xem làm câu này ntn nhé:d


>> Bạn chú ý viết bài có dấu. :)
 
Last edited by a moderator:
S

suabo2010

Mình xin post 1 số câu hỏi ngắn liên quan đến tác phẩm "Hai đứa trẻ":
1, Có những mảnh đời nào trong bức tranh phố huyện? Anh(chị) ấn tượng với nhân vật nào nhất? Vì sao?
(Câu này đòi hỏi phải chọn nhân vật sao cho khéo, chứ k phải chọn bừa đâu nha).
2,Cảm nhận về chi tiết ánh sáng, bóng tối trong tác phẩm.
3, Ý nghĩa hình ảnh đoàn tàu.
Tạm 3 câu đã nhé. Sẽ cùng thảo luận và giải đáp sau.
 
H

hoanghondo94


"Một con người làm sao có thể nhận thức được chính mình? Đó ko phải là việc của tư duy mà là việc của thực tiễn" --Gớt đại thi hào Đức.
suy nghĩ của a chị về câu nói trên
;)) đây là đề thi thử dh trường em :d, mới thi song thấy hay hay mn xem làm câu này ntn nhé:d

Đề này hay nhỉ , nhưng bắt đầu làm thì chẳng biết làm thế nào...hơ hơ...

"Mình là ai" , tư duy không thể trả lời được .Con người chỉ có thể nhận ra được bản chất , giá trị của chính mình khi đương đầu , trải nghiệm với cuộc sống thực tế.

-Tư duy là thứ trừu tượng , nó cho phép ta đánh giá về bản thân theo cảm tính và vì thế đôi khi không chính xác , nó có thể khiến ta có những suy nghĩ sai lệch, từ đó dẫn đến những việc làm sai lầm.

-Thực tiễn là nơi hội tụ đầy đủ những thứ mà ta muốn khám phá, là nơi để ta học hỏi và biết mình đang đứng ở vị trí nào.

-Thực tiễn là chỗ dể con người học những bài học đường đời đầu tiên , giúp con người trưởng thành từng ngày và dạy cho con người biết sống một cách "đúng" với chính mình.
-Vì vậy..con người ta hãy đừng bao giờ dùng tư duy để áp đặt cho mình những thứ không xác thực (ảo ) , phải đặt mình vào những khó khăn, những thử thách , phải đối mặt với hiện thực , đối mặt với tất cả nhằm sóng tốt hơn và thực hơn.
 
Last edited by a moderator:
H

hoanghondo94

Mình xin post 1 số câu hỏi ngắn liên quan đến tác phẩm "Hai đứa trẻ":

2,Cảm nhận về chi tiết ánh sáng, bóng tối trong tác phẩm.



Có thể thấy xung đột giữa bóng tối và ánh sáng trong tác phẩm khá mạnh mẽ. Ánh sáng và bóng tối đang giao tranh nhau. Ánh sáng yếu dần ban đầu là “ bầu trời đỏ rực như lửa cháy, mây ánh hồng như hòn than sắp tàn” sau đó là bóng tối hiện dần ở bóng xẩm trên ngọn tre và cuối cùng bao trùm lên khu phố huyện là cái bóng tốI mênh mông của nó, tín hiệu là ngọn đèn Hoa Kỳ của chị Tí. Ở đây ánh sáng và bóng tối còn mang ý nghĩa tượng trưng, ánh sáng là ước mơ , bóng tối là nghèo nàn và cô đơn; mở đầu chuyện ánh sáng tắt dần, bóng tối chiếm lĩnh. Chính cái ánh sáng cuối cùng ấy báo hiệu rõ màn đêm- màn đêm vừa sâu vừa dày sẽ diễn ra tiếp đó. Ánh sáng càng ngày càng thu nhỏ phạm vi hoặc ở xa manh mảnh, li ti như ánh sáng của ngôi sao trên bầu trời hoặc yếu ớt ảm đạm lọt qua khe cửa khép hờ hoặc toả trên cái bóng tre của chị Tí. Ánh sáng ấy biểu hiện một sự tàn lụi ở cường độ thấp và khả năng thu hẹp của nó.

-Ánh sáng của đoàn tàu là mảng ánh sáng rực rở, mạnh mẽ song ở ánh sáng này cũng chỉ vụt loé lên nhanh như một vì sao băng dể rồi vĩnh viễn tắt lịm trong màn đêm khiến ta phải ngơ ngác, bàng hoàng. Dường như “Hai đứa trẻ” là truyện của những nguồn ánh sáng, hồi tưởng của Liên cũng là hồi tưởng về ánh sáng. Lần đầu tiên Liên “nhớ lại” Hà Nội, một kí ức không rõ rệt, Hà Nội là một vừng sáng rực lấp lánh “và” Hà Nội nhiều đèn quá. Lần thứ hai, Liên mơ tưởng “Hà NộI xa xăm” , “Hà Nội sáng rực vui vẻ và huyên náo” . Cái cảnh tượng của quá khứ đẹp đẽ ấy tương phản gay gắt với cái tối mịt mù dưới gốc bàng của hiện tại đang diễn ra. Quá khứ và hiện tại, ánh sáng và bóng tối, lãng mạng và hiện thực, giấc mơ nghèo và sự thật nghèo khổ, tất cả tạo nên biến động sâu kín trong tâm hồn Liên. Ánh sáng của đoàn tàu là ánh sáng của mơ ước, nó chỉ thoáng qua, tắt lịm và để rồi tất cả lại chìm trong bóng tối mênh mông, buồn tẻ.


-Bóng tối như một ám ảnh, như một sự hăm doạ, như một quái vật đè nặng lên cảnh vật và con người. Tác giả nhắc đến bóng tốI nhiều lần dưới những cách nói hình ảnh từ ngữ tuy có khác nhau : “buổi chiều hòn than sắp tàn”, “mặt đen lại”, “chiều, chiều rồi” , “bóng tối ngập đầy” , “bước của buổi chiều” , “ngày tàn” . Tác giả miêu tả rất nhiều trạng thái khác nhau của bóng tối đến vớI tiếng trống thu không tư trên chòi cao, bóng tối sắp đến với những đám mây hồng như hòn than sắp tàn, bóng tối đến vớI dãy tre làng đen lại, bóng tối đến với cánh muỗi vo vo, bóng tối đến với những viên đá nhỏ trên con đường mấp mô, bóng tối trùm lên đường phố và các ngõ huyện… Nói tóm lạI, bóng tốI được lặp đi lặ lại đầu và cuối huyện. Bóng tối như một cái gì hãi hùng đang hoạt động, đang thâm nhập, đang len lỏI, luồn lách, bám sát vào mọi cảnh vật, mọI trạng thái hoạt động âm thâm của mọi sinh vật. Nó như cái nền không gian nghệ thuật của tác phẩm và không gian xã hộI của con người. BởI tốI là lúc chị Tí xuất hiện “tốI đến chị mới dọn cái hàng dưới gốc cây bàng”; về đêm bác phở Siêu mới xuất hiện như một chấm lửa nhỏ và vàng lơ lửng đi trong đêm tối, mất đi rồi lại hiện ra … bóng tối là nơi cụ Thi mang đến và mang đi “một tiếng cườI khanh khách nhỏ dần” , một cụ Thi cuộc đờI không rõ ràng nhưng rõ ràng là đang chứa ẩn một nỗI lòng u uất cứ chìm trong bóng tốI; vợ chồng bác Xẩm thu gọn trên manh chiếu chật hẹp, vớI chị em Liên, tác giả kể tỉ mỉ hơn nhưng tâm trạng, những suy nghĩ của hai đứa trong đêm tốI: đêm tốI ngập đầy đôi mắt của Liên, Liên thích ngồI yên lặng ngắm nhìn trong đêm tốI, về khuya, Liên ngồI yên lặng trong đêm chờ đón đoàn tàu, khi tàu vụt qua, Liên nhập dần vào giấc ngủ yên tĩnh như đêm ở trong phố tịch mịch và đầy bóng tối…
:D:D:D:D
 
D

duyenkute93

Mình xin post 1 số câu hỏi ngắn liên quan đến tác phẩm "Hai đứa trẻ":
1, Có những mảnh đời nào trong bức tranh phố huyện? Anh(chị) ấn tượng với nhân vật nào nhất? Vì sao?
-Tớ thì thấy ấn tượng với nhân vật Liên,gần như cả truyện,nhà văn chỉ tập trung nói về tâm trạng của Liên và Liên là mảng màu chủ đạo tạo nên chất hiện thực và chất lãng mạn trong cả thiên truyện này. sau đó thì phân tích thêm về nhân vật Liên nữa là ok :)
3, Ý nghĩa hình ảnh đoàn tàu.
-Đoàn tàu mang đến 1 thế giới đối lập với người dân nơi đây cả về tính biểu tượng lẫn thực trạng.
-Tàu đêm mang trên nó 1 ánh sáng hực hở đối lập với đêm tối mịt xóm chợ nghèo
-Tàu đêm thể hiện 1 ước mơ khắc khoải xa vời của họ, đem cho họ 1 phút giải tỏa khỏi sự buồn chán đơn điệu của kiếp sống hẩm hiu, để còn giữ hy vọng sống...
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh

Mình có tí ý kiến

Tốt nhất là chỉ nên nêu ý ra thôi

Chứ thường thì viết cả đoạn văn ra, đọc có vẻ trôi chảy nhưng lại thiếu ý thì cũng bằng thừa :D

 
H

hoanghondo94

Mình có tí ý kiến

Tốt nhất là chỉ nên nêu ý ra thôi

Chứ thường thì viết cả đoạn văn ra, đọc có vẻ trôi chảy nhưng lại thiếu ý thì cũng bằng thừa :D


Chuẩn chuẩn....cứ như thế đi ...văn của tớ nhiều khi viết xong chả biết mình vừa viết cái quái gì nữa......., mà thuytinh sao không thấy vào đây mấy nhỉ...siu nhân phải vô thường xuyên cho bọn tớ lĩnh hội chút xíu chứ...hj

P/s: vắng vẻ quá...nhà mình đi đâu cả rồi..mai tớ thi thử hu hu...lo quá...
:D:D
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh

Trích từ 1 đề thi HSG

Một đoạn trong nhật kí của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc đề ngày 20 tháng 11 năm 1971 có ghi:
...." Cuộc sống tuyệt vời biết bao, trong thực tế và trên trang sách. Nhưng cuộc sống cũng bi thảm biết bao. Cái đẹp còn trộn lẫn niềm sầu muộn. Cái nên thơ còn lóng lánh giọt nước mắt ở đời."
(Trích trong" Mãi mãi tuổi 20")
Bình luận ý kiến trên.


Vừa lượm được thôi, đọc qua chả hiểu gì sất ^^
 
S

spring_bud1935

Trích từ 1 đề thi HSG

Một đoạn trong nhật kí của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc đề ngày 20 tháng 11 năm 1971 có ghi:
...." Cuộc sống tuyệt vời biết bao, trong thực tế và trên trang sách. Nhưng cuộc sống cũng bi thảm biết bao. Cái đẹp còn trộn lẫn niềm sầu muộn. Cái nên thơ còn lóng lánh giọt nước mắt ở đời."
(Trích trong" Mãi mãi tuổi 20")
Bình luận ý kiến trên.

:) Dàn bài:
1.MB

- Dẫn dắt, trích dẫn câu.

- Giới thiệu khái quát: Cách nhìn về cuộc sống của 1 ngưòi thanh niên tuổi 19 ( tại mình nhớ Nguyễn Văn Thạc mất năm 1972): Cuộc sống là một bức tranh với nhiều gam màu được anh cảm nhận 1 cách bao quát và rất tinh tế.

2.TB

a. Cuộc sống tuyệt vời biết bao, trong thực tế và cả trên trang sách.

- Mĩnh nghĩ là dẫn chứng cái gì đó :D : lí tưởng cách mạng của NVT: đó cũng là 1 trong cái tuyệt vời, hay 1 tình yêu của tuổi 19 ( thực tế), còn trang sách, NVT là 1 người yêu văn và giỏi văn.......

b. Nhưng cuộc sống cũng bi thảm biết bao...................

- Mình nghĩ doigiaythuytinh nếu muốn hiểu chắc chắn hoàn cảnh lúc này thì tìm đọc đến cuốn "Mãi mãi tuổi 20" để có 1 cảm nhận nhất định. Mình xin trích tiếp theo lời trong câu hỏi của bạn 1 đoạn để cùng tham khảo:
[Lược 1 đoạn] Khi còn phổ thông, ước mơ khá lớn, khá lâu dài là được đi, được đi xa và nhiều, và rãnh rỗi và viết lách.... [lược] Có điềum thơ là gì mình cũng chịu. Thơ không cần chi tiét mà cần hình tượng (ý của nên thơ đây chăng:confused: Hình tượng thơ phản ánh tâm hồn con người, Đó là điều quan trọng trong thơ.
Cuộc sống này mình rất yêu, rất đắm mình vào...."
".... Bao giờ để niềm vui về cùng hạnh phúc, để những dôi bạn bình yên dạo trong rừng bạch đàn, có ánh nắng xanh dịu dàng và những đàn chim câu trắng muốt điểm sáng của rừng? Cái đẹp ?? :d
Phải đây, rừng không nên thơ như ta tưởng. Và để ngày mai tuyệt diệu ấy, hôm nay, có bao người cầm súng, có bao người gửi gắm vào thiên nhiên xanh tươi, vào cánh rừng.....
Ai đấy, khi năm tay người bạn thân yêu của mình, khi cánh buồn xanh đi về, cánh cửa trời rộng mở, chớ quên dưới chân mình là cát sỏi, là hòn đất đượm mồ hôi, thấm máu bao thế hệ, mà cuộc sống của họ đã xa xôi.... Trộn lẫn niềm sầu muộn ...?"
Đến đây, chắc hẳn các bạn đã có ý riêng cho mình rồi nhé!/:)
.... Ai đây, khi khoác vai người bạn yêu quý của mình, chỉ có bạn, kia là ngôi sao Hôm- ngôi sao Mai... Ngôi sao ban chiều và ngôi sao của bình minh. Chớ quên rằng, có buổi sáng nào, sao Mai mang mày đỏ, màu máu và màu lửa! Chớ quên rằng, để đêm trăng có những ngôi sao tình tự, để con người tự do mơ ước vướn tới những đỉnh cao xa, có những trái tim đầy khát vọng phải xếp vào ba lô mọi mơ ước dịu hiền nhất, mọi tương lai cá nhân quen thuộc nhất mà đánh giặc.
Có lúc nào anh tự hỏi: Đâu là chiến hào đánh Mỹ? Đâu là dây cung để bật lên những mũi tên căm uất? Còn tôi. Từ rất lâu rồi, tôi đã tìm ra đâu là chỗ đi và chỗ đến của mình....."


- 1 đấu trang nhỏ trong tư tưởng, ước mơ của tuổi trẻ nhưng vẫn tìm đến chân lí cuối cùng....
- Với cả viết trong ngày 20-11 nên có lẽ nhiều kí ức ùa về. :(


P/s: Thời đó mà anh đã viết đc những dòng chữ tn này, với lí tưởng cách mạng như
thế này. HỔ THẸN.

bạn nào có thể cho mình biết dàn bài chung cho 1 bài văn bình luận không? Cảm ơn trước nhé.
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom