Bố mẹ nghe con nói được không?

H

haunguyen39

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

hinh-anh-buon-ve-tinh-yeu-508-14.jpg

Bố mẹ…. Bố mẹ có biết con có rất nhiều thứ trong lòng con muốn bố mẹ nghe được không? Nhưng thật sự quá khó, con không biết phải bắt đầu như nào. Con sẽ bắt đầu như nào khi bố mẹ vẫn coi con là một đứa bé, con sẽ bắt đầu như nào khi bố mẹ vẫn cứ áp đặt mọi thứ vào cuộc sống của con và con sẽ bắt đầu như nào khi bố mẹ vẫn luôn đúng còn con thì luôn sai.

Có thể con chưa trưởng thành nhưng con đâu còn là đứa trẻ chỉ biết vâng lời và làm theo. Mọi thứ thay đổi rồi bố mẹ ạ… Thay đổi từ khi con được trải nghiệm, thay đổi từ khi con được vấp ngã, thay đổi từ khi con biết được đâu là cuộc sống thật sự của con. Dẫu vậy bố mẹ đâu có hiểu con, bố mẹ vẫn luôn vô tình biến con thành một đứa trẻ dù điều đó là vô lý, là đau khổ đối với con. Con biết bố mẹ muốn tốt cho con nhưng lại chẳng bao giờ quan tâm đến cái tốt đó có thừa không hay thậm chí là đang dần dần làm hại con.

Có bao giờ bố mẹ để ý đến cảm xúc của con, có bao giờ bố mẹ xem con cần gì, có bao giờ bố mẹ quan tâm xem con muốn trở thành ai? Nhưng không! Bố mẹ vẫn áp đặt, vẫn muốn con trở thành người mà bố mẹ muốn, như vậy liệu có phải tốt cho con hay bố mẹ đang từ từ giết chết tâm hồn, giết chết đam mê, giết chết cái cuộc sống đầy màu sắc của con mà nhốt con vào căn phòng ngột ngạt, không lỗi thoát. Như vậy đâu phải bố mẹ giúp con…

Bố mẹ không bao giờ đặt mình vào vị trí của con nhưng bố mẹ có biết con luôn nghĩ tới bố mẹ không? Nhiều đêm trắng con nghĩ liệu bố mẹ có buồn không, bố mẹ có cảm thấy xấu hổ với người khác không? Có lúc con nghĩ con nên làm gì để bố mẹ được vui? Lại có lúc con nghĩ không biết trong lòng bố mẹ có tâm sự gì hay có những lúc con cảm thấy buồn chỉ vì thấy bố mẹ mệt mỏi.

Nhưng… còn làm được gì, con đã cố gắng, cố gắng hết sức mình, cố gắng chỉ vì muốn làm bố mẹ cười, cố gẳng chỉ vì muốn bố mẹ được “mát mày mát mặt” với người ta. Con không thể bố mẹ ạ, có lẽ những thứ làm bố mẹ vui nằm ngoài khả năng của con, nó hoàn toàn đối nghịch với đam mê, đối nghịch với cuộc sống mà con muốn, nó không thể nào song hành cùng con được bởi đơn giản con chọn con đường mà lại không khớp với con đường bố mẹ vẽ ra cho con. Liệu có phải con bất hiếu không bố mẹ?

Thật sự con vẫn đang rối bời lắm bố mẹ, con thắc mắc tại sao chữ “Hiếu” và “Đam Mê” nó luôn đối nghịch vậy? Sống trên đời quan trọng nhất là “Hiếu” nhưng có phải luôn vâng lời bố mẹ, làm theo những điều bố mẹ bảo là “Hiếu”… Con nghĩ chắc không phải đâu, “Hiếu” là biết chăm sóc bộ mẹ khi về già, là không phải khiến bố mẹ lo lắng, là tự có cuộc sống tốt cho bản thân. Nếu “Hiếu” thực sự là như vậy thì con chỉ mong bố mẹ hãy yên tâm về con, còn sau này tuy không chắc chắn nhưng con tin rằng cuộc sống con sau này sẽ tốt và con sẽ bên cạnh bố mẹ khi bố mẹ già. Như vậy là con được chữ “Hiếu”. Nhưng để được chữ hiếu vẹn toàn ấy thì con phải có cuộc sống tốt, lúc ấy thì nó lại liên quan đến hai chữ “Đam Mê” bố mẹ à…

Làm sao con có thể sống tốt nếu con không được làm cái mình muốn, cái mình đam mê? Bố mẹ luôn lo lắng rằng đam mê ấy là viển vông, là hại cho bản thân nhưng con thấy nó đâu có như vậy? Nó không hề gây hại cho ai, lại chẳng khiến con của bố mẹ gặp nguy hiểm và hơn nữa có thể nó còn là thứ nuôi được con thì tại sao bố mẹ lại lo lắng về nó quá nhiều như vậy? Vả lại cuộc sống đâu phải chỉ có sống mỗi vì đam mê? Con vẫn ở ngoài kia, vẫn trải nghiệm, vẫn kiếm sống, kiếm sống để nuôi đam mê và bản thân bố mẹ ạ…

Nhưng sống vì đam mê cũng thú vị, cũng ý nghĩa lắm chứ bố mẹ. Thử hỏi bao nhiêu người ngoài kia khi về già cảm thấy hối tiếc khi không được làm điều mình muốn, không được thực hiện đam mê của bản thân họ, chắc rằng cuộc sống của họ thật vô nghĩa, sống cả đời làm bao nhiêu việc, thực hiên bao nhiêu thứ mà chẳng thể làm được việc họ muốn, thực hiện được thứ họ đam mê. Đối với con cuộc sống như vậy thực rất vô nghĩa, con hứa sẽ không bao giờ phải để bản thân hối tiếc như họ bởi con cũng đã từng như họ…

Con cũng muốn bố mẹ đọc được những dòng này những chắc khó bao giờ có thể. Nhưng thôi, viết được những dòng này con cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn nhiều rồi. Nếu có thể con chỉ muốn bố mẹ và con sẽ hiểu nhau hơn, đừng coi con là đứa trẻ nữa bố mẹ.
 
Top Bottom