Bên người. Có hạnh phúc không anh

D

donquanhao_ub

Buồn đau nào cũng lắng lại, ồn ào nào cũng đi qua, và cuộc sống sẽ bình an khi tâm mình tĩnh tại.

- Mỗi lần vấp ngã, một lần đau khổ là một lần giúp ta tỉnh ngộ ra được nhiều điều hay ho và lấy đó làm kinh nghiệm sống để có thêm sức mạnh bước về phía trước.

- Hãy mạnh mẽ và tự tin bước về phía trước nhé ! ĐỪNG BAO GIỜ GỤC NGÃ DÙ CHUYỆN GÌ

426281_432966493418122_60520355_n.jpg
 
M

muabuon034

thật nhói

khi em thấy....

anh đi bên người đó...

phải chi em có thể bộc lộ cảm xúc của em

không đứng nhìn như thế




giữa tình bạn và tình yêu....

em nên chọn gì
 
M

mylovemh

Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của em mà đối xử với em!

Đừng làm em tổn thương nữa :)

269501_433525873362184_1491558807_n.jpg
 
M

mylovemh

Họ - Không hiểu em - Vì họ ghét bỏ em ...

Còn anh - Yêu thương em - Nhưng tại sao cũng không hiểu em?!

183989_433030340078404_742378778_n.jpg
 
R

rua.khoc

Có lẽ E giỏi chịu đựng : )*
- Giỏi kìm nén cảm xúc : )*
- Nhưng không có nghĩa là E k biết đau : )*
- Ừ thì E hay cuời
- Lúc nào E cũng vui
- Nhưng không có nghĩa là E không buồn : )*
- Nếu như E thật sự là một cái gì đó trong A : )*
- Thì có lẽ A đã hiểu E đang như thế nào : )* [Rua]
 
R

rua.khoc

Gió à!
]
- Nhờ gió mang lời yêu thương gửi đến người tôi yêu!
]
- Đừng làm lạnh người tôi yêu, gió nhé!
]
- Lặng lẽ thôi. . .
]
] ] ] . . .Thoáng qua mang sự mát mẻ đến cho họ. . .
]
] ] ] ] ] ] ] ] . . .Gửi đến họ tình yêu của tôi, gió nhé!
]
. . .Âm thầm thôi!
]
Mong họ luôn hạnh phúc!
 
R

rua.khoc

Một lời tạm biệt.....Đơn giản Khiến ta khóc.
♥ Một lời chia tay... Đơn giản Khiến ta đau.
♥ Một lời nói dối.....Đơn giản Khiến ta hận
♥ Một lời thú nhận....Đơn giản Khiến ta tha thứ.
♥ Và đơn giản.....Một người Khiến ta yêu... ♥
♥ Đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn ♥
♥ Tình yêu không có lỗi, chỉ đơn giản là có 1 trái tim nào đó đang vô tình loạn nhịp. Nếu có, hãy trách duyên số đưa đẩy họ đến với nhau và gặp nhau quá muộn trong đời.. [ Rua`]
 
R

rua.khoc

... Cảm xúc á?
Nhạt lắm! ...
.... Niềm tin à?
Vỡ tan rồi !!!
.... Có còn thì cũng chỉ còn hụt
hẫng thôi, vị của nó đắng lắm
...Sẽ là vô ích thôi, nếu Em cứ mãi chạy theo Anh
bám lấy cái yêu thương mà Em-vẫn-luôn-hi- vọng-là-thật! ♥
Anh à, Em của ngày xưa... chết
rồi!!! =))~[R][ua`]
 
R

rua.khoc

♥Chia tay:
•Mà cả hai cùng phải khóc...
•Thì thử hỏi-Chia tay để làm gì...
♥Chia tay:
•Mà cả hai vẫn lặng lẽ quan tâm đến nhau...
•Thì thì hỏi - Chia tay để làm gì...
♥Chia tay:
•Mà cả hai vẫn còn yêu...
•Thì sao không thử - Cùng nhau quay lại...
•Sao không thử - Cùng cho nhau một cơ hội Yêu Thương.
 
R

rua.khoc

Bình yên là gì?
Là khi ngồi lên chiếc xích đu ngày bé nắm tay ai thật khẽ… đung đưa đung đưa theo điệu nhạc, là tiếng thì thầm bên tai của ai đó “yêu thương ơi, mãi mãi nhé!
 
D

donquanhao_ub

Than thở cho anh nghe chuyện người đời lừa lọc
Sớt bớt cho anh nổi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về dù mất cả thời gian
Em sẽ không bao giờ lẻ loi đơn độc
Em sẽ không bao giờ thiếu một bờ vai
Em sẽ không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, tựa vai anh mà khóc

Chia bớt cho anh nỗi khổ những xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận vui buồn con tàu em chở đến
Dù một ngày con tàu em thay bến
Sân ga củ cũng sẽ vẫn còn đây
Dù một ngày sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại tựa vai anh mà khóc


602256_440805095967595_1936318369_n.jpg
 
D

donquanhao_ub

Tôi nghiện khói thuốc cay nồng , nghiện nỗi cô đơn lâu ngày đã dần quen thuộc ...

Tôi nghiện nỗi buồn , nghiện vị máu rơi ...

Những cơn nghiện khó cai dày cơn thêm qua mỗi ngày dài thiếu vắng anh!!!


417018_440805165967588_1667238889_n.jpg
 
D

donquanhao_ub

Thừa nhận với lòng là em đang rất nhớ rất yêu ...

Nhưng biết làm gì hơn với cái thái độ của anh khiến em muốn bỏ cuộc? :')

197179_440804709300967_282093813_n.jpg
 
D

donquanhao_ub

Cô từng bảo với anh rằng cô ghét sự chờ đợi. Không, cô không nói thế, chưa từng nói thế với anh. Nhưng anh hiểu cô qua giọng điệu. Đêm trước ngày anh ra phi trường, cô nói sẽ đợi anh năm năm. Năm năm - một quãng thời gian đủ dài với phụ nữ. Khi nói lên những lời đó anh đã để ý thấy trong giọng nói của cô một ít rụt rè, một ít hờn tủi. Và anh biết rằng cô sẽ không có đủ kiên nhẫn.

Cô không đẹp.Đó là một điều chắc chắn. Anh đã chối từ vô số cơ hội để có thể tiến xa hơn với những người con gái khác, đẹp, dễ gần và phù hợp với anh hơn cô. Cô thường hỏi anh tại sao. Anh không đáp.

Cô có biết đâu tình yêu là điều kỳ lạ nhất trên đời này. Trong số ba phảy năm tỷ người phụ nữ trên thế giới, có những người anh có hứng thú nhưng lại không phù hợp với anh, có những người phù hợp với anh nhưng anh lại không hứng thú, có những người không hợp với anh mà anh cũng không quen biết họ - số này rất nhiều. Cô là trường hợp thứ nhất. Anh chọn cô với xác suất 1 trên 3,5 tỷ. Lại thêm một điều kỳ lạ.

Hai đêm trước ngày lên đường, anh đưa N vào một quán cafe. Một cuộc gặp gỡ bình thường giữa hai người bạn. Tháng 11 trời tối sớm, tin thời tiết lúc bảy giờ nói đêm nay có bão. Hai ngọn đèn cao vút sáng nhàn nhạt. Thế nhưng đèn trong quán không mờ mà lại rất sáng. N gọi dâu đá, còn anh cafe đen. Không có đường. Anh muốn thức trọn đêm này.

Quán nằm bên hông Nhà thờ Lớn. Đêm nay hình như người gác nhà thờ vô tình quên điểm chuông. Ngõ hẹp nên ít có xe cộ đi vào. Chỉ ở ngoài ngõ thi thoảng vọng vào tiếng rao của một người bán xôi khúc dạo trên đường. Chấm hết. Rồi mưa bắt đầu đổ. Phố phường thưa dần tiếng rao quà đêm. Quán xá dần thưa người.

N hỏi anh về hành trình sắp tới. Anh vừa đáp nhát gừng vừa khua khoắng muỗng cà phê. Lanh canh. Với N, anh biết mình có thể nói thật lòng. Còn với cô, anh sẽ trả lời rằng cô chỉ phải chờ anh trong năm năm. Đó là anh nói vậy. Anh biết rằng có thể lâu hơn hoặc nhanh hơn. Tùy thời điểm. Là con người, có ai đoán được chuyện tương lai ? Chỉ là anh không muốn cô phải chờ anh trong sự mơ hồ, vì anh biết chắc mình sẽ về. Anh biết rằng có những kỷ niệm ràng buộc người ta còn hơn những lời thề nguyền khăng khít. Mảnh đất này, đối với anh, là niềm vui, là nỗi buồn, là hạnh phúc đớn đau-là quá khứ, là hoài niệm, là hờn tủi, là chua chát. Mỗi lần đi xa lại nhớ trào nước mắt mà không biết thực ra là nhớ mảnh đất, hay nhớ những người đã được sinh ra và trưởng thành trên đó. Rồi ra đi – như anh.

N hỏi anh nhiều về những gì anh đã trải qua. Anh trả lời rất chân tình. Tuy thế anh lại giữ cho mình một ước muốn thầm lặng: Anh chỉ ước gì N là cô, hoặc có cô ở đây. Anh sẽ nói cho cô rất nhiều. Anh sẽ học nhạc để đàn cho cô bản Forever, rồi sẽ thuyết phục cô trên đời vẫn còn tồn tại một vài điều vĩnh cửu. Như tình cảm anh dành cho cô. Dù anh cũng biết rồi tình cảm anh dành cho cô theo thời gian rồi cũng nhạt dần. Anh không được như Ngưu Lang, cô cũng không phải là Chức Nữ. Nhưng mất gì đâu mà không nói vậy cho oách.

Tiếng nhạc Trịnh Công Sơn phát ra từ chiến Radio cũ, kéo anh khỏi giấc mơ. N vẫn ở đó, đối diện anh, má ấp vào bàn tay trái và hơi nghiêng đầu cho mái tóc buông xuống. Cô cười:

- N thích bài này.

- Tại sao vậy.

- K có biết ý nghĩa của việc đợi chờ không.

Đợi chờ. Phải rồi. Đợi chờ. Đâu có hẳn vì một điều cụ thể gì. Anh làm sao nói cho cô hiểu đây. Cô sẽ bảo anh hay triết lý mất. Cô làm sao hiểu được với những người như anh, sự chờ đợi đôi khi còn giá trị hơn một trăm liều thuốc an thần. Mong đợi mà không cần biết điều mình mong đợi cụ thể là gì. Đợi chờ vì trên đường đời đôi khi chỉ cần có một mục tiêu, một cái đích. Để ngắm nhìn. Và hy vọng.

N nói với anh nhiều điều nữa. Về hy vọng trong cuộc đời. Con người cần hy vọng cũng như ngọn đèn cầy cần dầu để cháy sáng. Hy vọng vào ngày mai để quên đi ngày hôm nay. Và cứ như thế mãi. Đời người là một chuỗi hy vọng kéo dài.

- N sợ K sẽ quên.

- Quên gì cơ.

- Quên quê hương mình, nơi có quán cafe này, có nhà thờ này, và tiếng chuông lúc mười hai giờ khuya...

Không. Sẽ không quên. Sẽ quay về. Lại thêm một lý do để chờ đợi.

Quá 12h đêm. Anh đưa N về. Trời Hà Nội mưa giông. Thời tiết năm nay thật thất thường.Tiếng chuông nhà thờ đuổi theo anh từ phía sau, át đi tiếng mưa trên đường nhựa. Trên một đỉnh tháp, cây thánh giá màu đen vẫn đội mưa vươn thẳng lên trời, cô đơn. Tiếng nhạc Trịnh Công Sơn dai dẳng vương vấn hai người trên suốt đường về.

Mưa vẫn hay mưa cho đời biến động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

Hai hôm nữa, giờ này anh đã có mặt ở sân bay. Anh đi. Anh biết cô sẽ không chờ anh, vì anh hiểu như vậy. Nhưng anh vẫn sẽ quay lại. Chắc chắn. Không còn cô, có những người mong chờ anh hơn cô đã từng mong chờ. Như N. Như bạn bè anh. Như tháp chuông nhà thờ. Như quán cafe. Như thành phố. Như mùa đông. Và anh cũng mong chờ. Anh biết giữa mình và nơi đây có những ràng buộc còn hơn những lời thề ước.

Có một số thời điểm nào đấy mà giá trị của cuộc sống nằm cả ở việc đợi chờ. Như anh tin, như cô đã từng tin. Như anh sẽ tin, dù có thể từ hôm nay anh sẽ chờ đợi một điều hoàn toàn khác. Như anh đã từng chờ đợi cô, chờ đợi cafe đêm, chờ đợi món quà anh chưa từng được nhận, chờ đợi một mùa đông có tiếng chuông nhà thờ ...

431588_436597939721644_503010319_n.jpg


P/s: Tôi đã khóc :). Cảm ơn anh Phạm Minh Khôi vì bài viết này :)
 
M

muabuon034

cảm thấy lòng như vỡ tan ...

đứng trước cơn sóng ấy em như thật nhỏ, thật nhỏ

thấy nhớ anh, em chẳng thể dấu nỗi niềm

trở về...
 
B

bookho

Bó gối. Nhìn anh đánh vật với chảo sườn :)) em thấy lòng mình bình yên lắm :')
Dẫu biết rằng đó là lần cuối cùng anh nấu cơm cho em ...
Em yêu anh. Mèo hen ạ :')
Dẫu biết rằng anh chẳng còn là của em ...
 
Top Bottom