Bạn nào giỏi văn giúp mình với

N

nhok_hamhochoi

M

mo0n_ng0k_1698

Ừ ! Trường mình cũng làm báo tường có bạn nào giúp với !
Cảm ơn mấy bạn trước nha!
 
N

nhattien113

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...



LỜI CỦA THẦY
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ


Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!


Không đề

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !

Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
 
N

nhattien113

minh` còn rất nhiều bài neu ban muốn mình sẽ bot len nhe nhớ
thanhk minh nha
hay tui minh lam` quen qua njck chat di
njck cua to la`
merry_adorn
 
N

ngoi_sao_huyen_bi

nhớ củm ơn nghe

nhăc dến ngày 20/11 là nhắc đến 1 ng trọng đại ,ý nghĩa nhất () tất cả các ngày ý nghĩa. là ngày toàn nhân loại hướng về thầy cô ,những người luôn hết long vì thế hệ mai sạu
đôn-ki-xtoi da nói :dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời ,o có nghề nào quý hơn nghề dạy học . quả thật vậy ,nghề dạy học là nghề vô cùng cao quý , no đã đào tao nên nguồn nhân lực làm fat triển đất nước . vì vậy ,ngày 20/11 ,từ cụ già đến em nhỏ đều luôn nhớ đến những thầy cô đã ra công dạy dỗ mình .
là những chủ nhân tương lai của đất nước ,chúng em hứa sẽ cố găng học tâp tốt để xứng đáng với kì vọng của thầy cô . điều đó đc thể hiên ràng những bông hoa điêm 9.10 luôn đỏ rực () vở .và quan () hơn các thầy cô đã cho em 1 hoài bão vĩ đại luôn ấp ủ ,cảm ơn các thẩy cô đã cho em tri thuc để em vững trãi vào đời .cảm ơn thầy cô đã thắp lên ánh sáng cho những tâm hồn bé nhỏ , dìu dắt em thành người có ích
 
N

nhattien113

minh` còn rất nhiều bài neu ban muốn mình sẽ bot len nhe nhớ
thanhk minh nha
hay tui minh lam` quen qua njck chat di
njck cua to la`
merry_adorn
 
N

nhattien113

mời bạn vào
http://vn.myblog.yahoo.com/cobexinhxinh1…
Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 10 TN 1 với thầy cô mới nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp 10 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ... Còn biết bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ hôi và hơi ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà không hề toan tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phải biết cội nguồn cho mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ... nhưng nó sẽ động viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
...Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi tươi xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã rời xa quê hương. Em đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương lai rộng mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai mở. Vì thế, cho dù đã trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì những hình bóng kính yêu của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời. Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp 10 TN 1, chung em xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏi ở chúng em.Ngoài mẹ cha , thầy cô là tất cả ,
Đã cho em đôi cánh bước vào đời
Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ :
"Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!"
 
N

ngoi_sao_huyen_bi

nhớ củm ơn nghe

nhăc dến ngày 20/11 là nhắc đến 1 ng trọng đại ,ý nghĩa nhất () tất cả các ngày ý nghĩa. là ngày toàn nhân loại hướng về thầy cô ,những người luôn hết long vì thế hệ mai sạu
đôn-ki-xtoi da nói :dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt trời ,o có nghề nào quý hơn nghề dạy học . quả thật vậy ,nghề dạy học là nghề vô cùng cao quý , no đã đào tao nên nguồn nhân lực làm fat triển đất nước . vì vậy ,ngày 20/11 ,từ cụ già đến em nhỏ đều luôn nhớ đến những thầy cô đã ra công dạy dỗ mình .
là những chủ nhân tương lai của đất nước ,chúng em hứa sẽ cố găng học tâp tốt để xứng đáng với kì vọng của thầy cô . điều đó đc thể hiên ràng những bông hoa điêm 9.10 luôn đỏ rực () vở .và quan () hơn các thầy cô đã cho em 1 hoài bão vĩ đại luôn ấp ủ ,cảm ơn các thẩy cô đã cho em tri thuc để em vững trãi vào đời .cảm ơn thầy cô đã thắp lên ánh sáng cho những tâm hồn bé nhỏ , dìu dắt em thành người có ích
 
N

nhattien113

bạn ngôi_sao_huyền_bi nè tụi mình làm bạn nha
njck chat cua minh la`
merry_adorn
lam quen nha
 
N

nhattien113

mình ko bit bai hat duic ko ban
nhung minh ốt len thu nha
Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy,
để em đến bên bờ ước mơ
Rồi năm tháng sông dài gió mưa
Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa
Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa
Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi
Chiều trên phố bao người đón đưa
Dòng sông vắng bây giờ gió mưa
Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa ....
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi,
có hay bao mùa lá rơi
Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng,
sáng soi bước em trong cuộc đời
Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi
Vẫn chiếc áo xưa choàng đôi vai
Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ ...
Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Tóc xanh bây giờ đã phai
Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy
Dõi theo bước em trong cuộc đời
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
em đếm hết công ơn người thầy ....
Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm, làm sao
em đếm hết công ơn người thầy ....

"Muốn qua phải bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
 
N

nhattien113

NGỒI LẠI BÊN NHAU

Ngồi lại bên nhau này bạn thân ơi .
Ngồi lại bên nhau cùng hát ca,
Bạn bè thân yêu cách xa lâu rồi.
Giờ ngồi bên nhau hát ca vui đùa
Truyền lại cho nhau hơi ấm bạn bè..

Ngồi gần bên nhau kể chuyện nhau nghe

Chuyện buồn chuyện vui chuyện chúng ta.

Về ngày xa xưa ở bên ngôi trường

Về ngày hôm nay với bao ước vọng

Nắm chặt tay nhau ta bước vững vàng .


Nhớ những lúc gắn bó bên nhau hôm nào

Nhớ ánh mắt lấp lánh trao nhau nụ cười .
Nhớ tiếng nói tiếng hát thiết tha trong lòng
Và những ngấn nước mắt của ngày chia tay ta xa nhau .

Hãy thắp sáng thắp sáng trong tim bạn bè
Những ước muốn ước muốn với bao hi vọng.
Những sóng gió bão tố có nhau trong đời và nhớ gắng sống xứng đáng cho nhau .


NHỮNG ĐIỀU THẦY CHƯA KỂ


Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào

Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng quê ta

Vầng răng vàng lục bác, ai mang xẻ làm đôi

Cơn mưa từng câu hò, rộn ràng cánh cò bay

Cũng có một vầng trăng
Nhưng sao thầy không kể
Những đêm ngồi soạn bài
Ánh trăng vàng khuya khoắt.

Và vào những cơn mưa
Thầy ơi sao không kể
Mùa mưa thầy lặn lội
Sớm chiều với đàn em.

Bao nhiêu là bụi phấn sao không kể thầy ơi!
Bao nhiêu là bụi phấn sao không kể thầy ơi!
 
N

nhattien113

con day la` bai viet
ây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!
 
N

nhattien113

KHÔNG ĐỀ

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.

Nguyễn Thị Chí Mỹ


GỬI VỀ CÔ GIÁO DẠY VĂN

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...
 
N

nhattien113

Tuổi học trò năm tháng cũ chợt về theo
Trên ký ức mơ hồ lãng đãng
Sắc mây mùa thu tiếng trống trường khai giảng
Sang sảng giọng Thầy trên bục giảng âm vang
Còn dăm bảy đứa tôi nghịch ngợm ngang tàng
Đâu hay biết, đâu hay lời dạy thầy mình đánh mất
Để đến lúc hè kia về náo nức
Nghe tiếng ve mới thấu hết tình Thầy.

Lại mùa thu đến lá vàng bay
Trong tôi lại bồi hồi thương thương nhớ nhớ
Nhớ cái tuổi học trò đáng yêu một thuở
Hạnh phúc sao nay tôi lại được làm Thầy
Và ... tuổi học trò lại mãi mãi bên tôi.
 
N

nhattien113

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ người đào giếng... Từ thuở ấu thơ cắp sách đến trường chúng ta đã được thầy cô dạy dỗ những điều đó, những bài học đạo đức đầu tiên đã giúp chúng ta nên người như hôm nay.
Là một người Việt Nam chúng ta không thể nào quên truyền thống tôn sư trọng đạo mà ông cha ta đã truyền dạy từ bao đời nay. Không thầy đố mày làm nên... Chính thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của chúng ta bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho chúng ta bước vào đời và giúp chúng ta thành công trên con đường học vấn. Thế nhưng sau khi ra đời có mấy ai còn nhớ về thầy cô giáo cũ của mình ? Có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa để thăm lại những người đã hy sinh tâm huyết giúp chúng ta thành người hữu ích ? Ngày 20 - 11 hàng năm, ngày lễ và cũng là ngày vui của các thầy cô giáo, ngày để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đến những người cha người mẹ thứ hai đã dạy dỗ chúng ta nên người. Đối với những học trò xa xứ như chúng ta một bó hoa dâng tặng cho thầy cô trong ngày này chắc có lẽ là hơi khó, nhưng những món quà tinh thần bằng thơ văn hay một chút vật chất thì chắc có lẽ là không khó lắm đối với mỗi người trong chúng ta !
Nhân ngày 20 - 11 Trang ....( gì đó của báo tường) ) xin gởi đến các bạn những bài thơ văn về thầy cô giáo để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui và bày tỏ lòng biết ơn với các thầy cô của mình trong ngày vui này, đồng thời cũng để nhắc nhở rằng : Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây.
(Các) nguồn
http://www.thoiaotrang.com/muctim/20-11-…
 
H

hong_sieutoan

hic
thanks các bạn trước
trường mình cũng làm báo
nhưng bây giờ sắp đến 20/10 chứ còn 20/11 thì,,,,,,,,,,:D
 
Top Bottom