Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang cả tấm thân gầy cha che chở đời con
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
Mùa báo hiếu đã về trong khói lửa,
Giọt mưa ngâu như giọt sữa mẹ hiền.
Nhớ gương xưa đại hiếu Mục Kiền Liên,
Cứu vong mẫu thoát gông xiềng địa ngục.
Ai còn mẹ thật là điều diễm phúc,
Mẹ nhũ khuyên khi con mắc lỗi lầm,
Mẹ vỗ về khi con buồn tủi khổ tâm,
Mẹ chăm sóc khi con lâm trọng bệnh.
Ai thiếu mẹ thật là điều bất hạnh,
Vắng mẹ rồi lòng giá lạnh cô đơn.
Tìm đâu ra nguồn an ủi khuyên lơn,
Khi lầm lỗi hoặc lâm cơn thất bạị.
Bực cổ đức đã để lời khuyên dạy , Kẻ chơn tu phải thờ lạy Phật trong nhà.
Bằng cách hết lòng phụng dưỡng mẹ cha,
Ấy chính là DI ĐÀ , THÍCH CA tại thế.
Ân phụ mẫu rộng như trời bể,
Tình thương con biết kể sao cùng.
Tình thiêng liêng bất diệt thủy chung,
Con bất hiếu vẫn bao dung tha thứ.
Rằm tháng bảy mùa Vu Lan Tự Tứ,
Hỡi thiện nam , tín nữ gần xa.
Khắp bốn phương lòng hiếu đạo chan hòa,
Hãy thành kính dâng Tâm hoa cúng mẹ.
Mẹ Là Quê Hương
Có nơi nào bình yên bằng quê hương mẹ .
Giấc ngủ con dịu hiền man mác lúa đơm bông.
Mẹ bao la như dòng sông...mênh mông những cánh đồng
Cho con vui đùa tung tăng ca hát ...
Cánh điều tuổi thơ giữa bầu trời bát ngát
Khúc hát ...vẫn ru - khi năm tháng xa rồi
Mẹ vẫn hiền như quê hương của ta ơi !
Lũy tre còn xanh ước mơ con bỏng cháy
Dòng sông trôi sao bình yên đến vậy
Tuy những lúc giận hờn cũng âu yếm quanh con.
À ! mẹ còn trong như một mảnh trăng non
Trong bức tranh quê hương có những điều con không nhớ hết .
Chỉ đi xa theo dòng đời mọi mệt
Một lúc nào con mới chợt nhận ra
Con cũng là một điều gì rất đỗi bao la
Khi con đi xa ...ánh mắt nào mòn mỏi
Có phải quê hương vang lên từng tiếng gọi
Của mẹ ta cùng năm tháng vọng về
Lòng mẹ trải dài như những con đê
Con có đi trăm vạn nẻo đường cũng không bao giờ qua nổi
Một bước chân nặng lòng người chời đợi
Quê hương ơi hóa mẹ tự bao giờ ...
Mẹ!
Mẹ là những dịu dàng nơi trái tim con
Là những chắt chiu, tảo tần nuôi con khôn lớn
Mẹ là chốn bình yên khi con quay cuồng giữa dòng đời tất bật
Mẹ là ấm êm khi con đã mệt nhoài.
MẸ LÀ BÔNG HỒNG
Vườn trầu không thênh thang áng nắng chiều
Bên giếng thẫm liêu xiêu nghiêng dáng Mẹ
Nếp nhà đơn,
khói bếp chiều vương nhẹ
Rơi chiếc lá vàng
để mẹ khóc mùa xa
Trắng khăn tang ngày ấy tiễn đưa cha
Đôi mắt ướt sầu đong ngày ly biệt
Vai gầy run run
bùi ngùi … thương tiếc
Đỡ con thơ, tiễn linh cha an giấc chốn khôn cùng
Làn hương trầm lan toả không trung
Thương lắm mẹ ơi…!
Bóng mẹ đơn côi, bên mộ cha chiều nắng quái
Con đi xa…
Chỉ còn mẹ và mùa hoàng lan ở lại
Cùng câu kinh chiều theo tiếng vọng thu không
Cho con xin
gửi về mẹ nụ hôn nồng
Gửi chút nắng ấm lòng mẹ nhé
Cho con xin
trong hương khói Vu Lan lời nguyện cầu cho mẹ
Xin đoá hồng cài áo mãi tươi nguyên
Mùa Vu Lan
Suốt cả đời Mẹ vất vả ngược xuôi
Áo Mẹ sờn, bạc màu vì dãi dầu mưa nắng
Vai Mẹ gầy vì gánh đời trĩu nặng
Tóc con đen dài...tóc Mẹ bạc thời gian.
Chưa một lần con nghe Mẹ thở than
Những nhọc nhằn Mẹ âm thầm một mình gánh chịu
Chỉ mong sao cho con mình được đủ đầy bằng chúng bạn
Con lớn khôn dần...mắt Mẹ quầng sâu.
Dù con trưởng thành và đi đến nơi đâu
Trong trái tim con vẫn khát khao vòng tay Mẹ
Con muốn ngược thời gian trở về những ngày còn thơ bé
Để được sà vào lòng Mẹ...
Mẹ ơi!