

Trên đồng cỏ xanh quen thuộc, trên tay tôi cầm một đóa hoa tử Đằng, tôi đứng trước ngôi mộ của anh ấy .... người mà tôi yêu thương thầm nhớ suốt 3 năm đại học. Tôi lấy tay, nhẹ nhàng chùi đi những vết bụi bặm trên ngôi mộ, những nét đen hiện lên quen thuộc với tên " Hạ Nhất Lâm", nước mắt sắp tuôn trào khi nhìn vào tấm bia mộ cùng hàng chữ với tên của anh ấy, tim tôi như thắt lại ... tôi lấy tay gạt bỏ những giọt nước mắt của sự cô đơn và nuối tiếc. Tôi thẫn thờ nhớ lại câu chuyện của 2 tháng trước khi anh ấy ra đi mãi mãi .....
2 tháng trước .........................
- Lam Khuê con có định đến dự sinh nhật của Nhất Lâm không đấy?
- Tất nhiên là con đi ạ! Con đang chuẩn bị quà cho anh ấy!
- Nhanh nha con! Gần 6h rồi đấy!
Mẹ tôi hối tôi phải đến dự tiệc sinh nhật của Nhất Lâm, tôi cũng bận lắm chứ, nào là lựa trang phục phù hợp này, nào là gói quà nữa ...v...v ôi dào năm nào cũng thế, tôi luôn bận rộn như vậy đấy, chỉ vì tôi muốn tạo cho Nhất Lâm một món quà đặc biệt mà thôi.
Đúng 6h tối, tôi có mặt tại buổi tiệc sinh nhật sang trọng .... tôi tiến về phía Nhất Lâm, có lẽ anh ấy đã nhìn thấy tôi, anh ấy vẫy tay chào tôi, ừm tôi cũng nên chào lại cho lịch sự chứ nhỉ? Rồi Nhất Lâm vội chạy đến chỗ tôi, anh nắm chặt tay rồi lôi tôi đi nhanh mặc kệ mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi và anh ấy ...... anh ấy lôi tôi đến một bãi cỏ xanh ngan ngát .....
- Lam Khuê, anh có cái này muốn tặng em!
- Là gì vậy ạ?
- * quỳ xuống [ kiểu cầu hôn í]* Làm vợ anh được không?
- * ngơ ngác* ......... em ........... em ........
Tại sao tôi lại ngập ngừng? Rõ ràng là yêu anh ấy mà? Tại sao lại không nói gì chứ? Chỉ là nói 1 câu " đồng ý" thôi mà ... tại sao lại không thể nói ra được chứ? ....... Thấy vẻ bàng hoàng của tôi, anh chợt rút lại câu nói ấy, nhẹ nhàng xoa đầu tôi
- Không sao em cứ việc suy nghĩ nhé!
Vài day sau ...............................
- Alo bạn có phải Lam Khuê không?
- Vâng đúng vậy! Có gì không ạ?
- Bạn mau đến bệnh viện, Nhất Lâm đang nằm tại bệnh viện X
- Cái gì? Bệnh .... bệnh viện?
- Nhanh nhé, nếu không cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại Nhất Lâm đâu!
Thế là tôi vội vàng vơ chiếc áo khoác, bắt chiếc taxi rồi đi thật nhanh đến bệnh viện. Tôi xuống xe đưa tiền taxi rồi chạy ngay đến phòng mà Nhất Lâm đang nằm ....... tôi khẽ mở cửa ...... mọi người nhìn tôi, rồi ai nấy lặng lẽ bước ra ngoài, chừa lại khoảng không gian yên tĩnh cho tôi và Nhất Lâm, tôi bước nhẹ nhàng tới chỗ anh ấy nằm, anh ấy mở mắt nhìn tôi, và mỉm cười.
- Em đến rồi sao?
- Ừm em đến rồi! Tại sao chứ ... tại sao anh lại dấu em?
- Anh ......... anh sợ em lo lắng!
- Anh là đồ ngốc! Tại sao lại nghĩ như thế hả?
- Được rồi anh xin lỗi!
- Thật ra .... em đến đây là để nói quyết định về chuyện hôm trước mà anh nói .... em ..... đ ....ô ........ng .........
Anh ấy chạm vào tay tôi, khẽ đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, anh cười thật ấm áp.
- Em không cần nói gì hết, anh đeo nó vào tay em! Nếu em chấp nhận nó thì hãy đeo nó, cho tới khi gặp được người đàn ông hợp với em!
Rồi bất chợt anh ngồi dậy, thay bộ trang phục mới, rồi lại lôi tôi đi thật nhanh, không để ý đến bệnh của mình bây giờ! Anh dẫn tôi đến bãi cỏ quen thuộc, nơi mà anh từng cầu hôn tôi .... vẫn đóa hoa Tử Đằng đó, anh nắm chặt tay tôi " Anh yêu em! Anh sẽ luôn bên cạnh em mãi mãi" vừa dứt lời, anh ngã khụy xuống bãi cỏ, nhịp tim ngừng đập, cơ thể lạnh toát, tôi gần như không tin vào mắt mình ... anh ấy đã xa tôi mãi mãi ........... trên tay cầm đóa hoa Tử Đằng tôi ôm chầm lấy thân xác lạnh như băng của anh ấy và òa khóc .............
__________________________________________________
Chuyện xảy ra lâu như vậy .... nhưng tôi vẫn không thể quên đi hình bóng của anh ấy! Bây giờ đứng trước mộ của anh ấy tôi muốn nói rằng : " em đồng ý" ... có lẽ đã muộn, nhưng lời hẹn ước cùng đóa hoa Tử Đằng vẫn in sâu trong tim của tôi.
2 tháng trước .........................
- Lam Khuê con có định đến dự sinh nhật của Nhất Lâm không đấy?
- Tất nhiên là con đi ạ! Con đang chuẩn bị quà cho anh ấy!
- Nhanh nha con! Gần 6h rồi đấy!
Mẹ tôi hối tôi phải đến dự tiệc sinh nhật của Nhất Lâm, tôi cũng bận lắm chứ, nào là lựa trang phục phù hợp này, nào là gói quà nữa ...v...v ôi dào năm nào cũng thế, tôi luôn bận rộn như vậy đấy, chỉ vì tôi muốn tạo cho Nhất Lâm một món quà đặc biệt mà thôi.
Đúng 6h tối, tôi có mặt tại buổi tiệc sinh nhật sang trọng .... tôi tiến về phía Nhất Lâm, có lẽ anh ấy đã nhìn thấy tôi, anh ấy vẫy tay chào tôi, ừm tôi cũng nên chào lại cho lịch sự chứ nhỉ? Rồi Nhất Lâm vội chạy đến chỗ tôi, anh nắm chặt tay rồi lôi tôi đi nhanh mặc kệ mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi và anh ấy ...... anh ấy lôi tôi đến một bãi cỏ xanh ngan ngát .....
- Lam Khuê, anh có cái này muốn tặng em!
- Là gì vậy ạ?
- * quỳ xuống [ kiểu cầu hôn í]* Làm vợ anh được không?
- * ngơ ngác* ......... em ........... em ........
Tại sao tôi lại ngập ngừng? Rõ ràng là yêu anh ấy mà? Tại sao lại không nói gì chứ? Chỉ là nói 1 câu " đồng ý" thôi mà ... tại sao lại không thể nói ra được chứ? ....... Thấy vẻ bàng hoàng của tôi, anh chợt rút lại câu nói ấy, nhẹ nhàng xoa đầu tôi
- Không sao em cứ việc suy nghĩ nhé!
Vài day sau ...............................
- Alo bạn có phải Lam Khuê không?
- Vâng đúng vậy! Có gì không ạ?
- Bạn mau đến bệnh viện, Nhất Lâm đang nằm tại bệnh viện X
- Cái gì? Bệnh .... bệnh viện?
- Nhanh nhé, nếu không cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại Nhất Lâm đâu!
Thế là tôi vội vàng vơ chiếc áo khoác, bắt chiếc taxi rồi đi thật nhanh đến bệnh viện. Tôi xuống xe đưa tiền taxi rồi chạy ngay đến phòng mà Nhất Lâm đang nằm ....... tôi khẽ mở cửa ...... mọi người nhìn tôi, rồi ai nấy lặng lẽ bước ra ngoài, chừa lại khoảng không gian yên tĩnh cho tôi và Nhất Lâm, tôi bước nhẹ nhàng tới chỗ anh ấy nằm, anh ấy mở mắt nhìn tôi, và mỉm cười.
- Em đến rồi sao?
- Ừm em đến rồi! Tại sao chứ ... tại sao anh lại dấu em?
- Anh ......... anh sợ em lo lắng!
- Anh là đồ ngốc! Tại sao lại nghĩ như thế hả?
- Được rồi anh xin lỗi!
- Thật ra .... em đến đây là để nói quyết định về chuyện hôm trước mà anh nói .... em ..... đ ....ô ........ng .........
Anh ấy chạm vào tay tôi, khẽ đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, anh cười thật ấm áp.
- Em không cần nói gì hết, anh đeo nó vào tay em! Nếu em chấp nhận nó thì hãy đeo nó, cho tới khi gặp được người đàn ông hợp với em!
Rồi bất chợt anh ngồi dậy, thay bộ trang phục mới, rồi lại lôi tôi đi thật nhanh, không để ý đến bệnh của mình bây giờ! Anh dẫn tôi đến bãi cỏ quen thuộc, nơi mà anh từng cầu hôn tôi .... vẫn đóa hoa Tử Đằng đó, anh nắm chặt tay tôi " Anh yêu em! Anh sẽ luôn bên cạnh em mãi mãi" vừa dứt lời, anh ngã khụy xuống bãi cỏ, nhịp tim ngừng đập, cơ thể lạnh toát, tôi gần như không tin vào mắt mình ... anh ấy đã xa tôi mãi mãi ........... trên tay cầm đóa hoa Tử Đằng tôi ôm chầm lấy thân xác lạnh như băng của anh ấy và òa khóc .............
__________________________________________________
Chuyện xảy ra lâu như vậy .... nhưng tôi vẫn không thể quên đi hình bóng của anh ấy! Bây giờ đứng trước mộ của anh ấy tôi muốn nói rằng : " em đồng ý" ... có lẽ đã muộn, nhưng lời hẹn ước cùng đóa hoa Tử Đằng vẫn in sâu trong tim của tôi.