F
funny9x
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
VÀI SUY NGHĨ VỀ VIỆC DẠY VÀ HỌC MÔN VĂN Ở TR?
Các bạn suy nghĩ sao về bài báo này. Bài viết là những là những suy tư, trăn trở, thể hiện sự tâm huyết với môn văn ở phổ thông của người viết, các bạn và mình cũng phần nào cảm nhận được điều đó.
VÀI SUY NGHĨ VỀ VIỆC DẠY VÀ HỌC MÔN VĂN Ở TRƯỜNG PHỔ THÔNG
Trên các diễn đàn (báo chí cũng như mạng internet) đang rộ lên những cuộc tranh luận về chương trình Văn, thậm chí có lúc đã biến thành cuộc đấu khẩu căng thẳng giữa một số cây bút phê bình và những người soạn sách. Trong một thời đại bùng nổ thông tin như hiện nay, các em học sinh bỗng đâm ra hoang mang khi thấy không biết nên tin vào ai nữa: các thầy giáo hay dư luận? Nhưng hình như chúng ta chưa bàn với nhau một vấn đề thật nghiêm túc: làm sao cho các em say mê học môn Văn?
Chương trình Văn đã có nhiều thay đổi, tính từ mốc cải cách giáo dục vào những năm 90 của thế kỷ XX. Nhưng hình như sau bao lần cải cách, cái nhìn, quan điểm về môn Văn vẫn chưa mấy thay đổi. Tôi chỉ xin nêu mấy ví dụ về sách giáo khoa môn Văn học ở cấp THPT:
1. Điểm bất hợp lý trong cách sắp xếp chương trình từ lớp 9 (THCS) đến lớp 10 (THPT) khi ở lớp dưới các em học không theo tiến trình lịch sử Văn học Việt Nam (phần văn học lãng mạn, văn học hiện thực và văn học yêu nước cách mạng trước 1945 được học ở lớp 8, trong khi lớp 9 lại quay lại với văn học trung đại). Còn lớp 10 lại lặp lại những tác giả Nguyễn Trãi, Nguyễn Du. Có thể quan niệm sắp xếp chương trình như vậy là cho phù hợp trình độ tư duy của các em, nhưng làm vậy chẳng khác nào là để giáo viên cấp THPT phủ nhận vai trò của giáo viên dạy lớp 9 THCS (do yêu cầu ở mỗi cấp học khác nhau). Một điều lạ là hầu như các em đều rất lỗ mỗ, mơ hồ về những nội dung ở lớp 10 dù rằng các em vừa học xong ở lớp 9. Phải chăng, chúng ta thiếu đồng bộ, nhất quán trong quan điểm chỉ đạo giữa hai cấp học. Hay do ở lớp cuối cấp, các em được học theo kiểu luyện tủ để thi tốt nghiệp, cứ việc nhét kiến thức, còn sau đó thì phó mặc cho thầy cô cấp THPT? Tôi không muốn đổ thừa về trình độ hay kiến thức của các thầy cô cấp THCS nhưng rõ ràng có sự bất cập trong lượng kiến thức tiếp thu môn Văn giữa cấp THCS và THPT, thậm chí ngay ở lớp chuyên Văn các em nắm kiến thức rất mơ hồ, giáo viên THPT phải điều chỉnh gần như hoàn toàn về tư duy và phương pháp làm bài
2. Chúng ta có sự lệch pha giữa môn Văn và môn Sử (trước kia, theo tôi được biết có cách sắp xếp chung thành ban Văn – Sử - Triết ). Bằng chứng là hầu như năm nào dạy lớp 10 chúng tôi cũng gặp phải tình trạng học sinh sai kiến thức trầm trọng về văn học sử hay chỉ hỏi riêng phần bối cảnh lịch sử là lại có những câu trả lời như: Lê Lợi chiến thắng quân Minh hay Nguyễn Trãi thay mặt Trần Hưng Đạo viết Bình Ngô Đại Cáo (?). Đó là sự thật đau lòng. Còn ở chương trình lớp 12, các em khi học phần Văn học 45 – 75 rất lúng túng khi diễn đạt ý nghĩa, giá trị của tác phẩm với hiện thực. Hỏi ra mới biết phần lịch sử các em chưa học tới. Tình trạng này làm cho các em học môn Văn như bơi trong lời giảng của thầy. Nếu thầy không khái quát hoàn cảnh lịch sử xã hội thì coi như mảng kiến thức đó bị bỏ trống. Các em không nắm được giai đoạn kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc... nên viết văn, trình bày lại kiến thức rất lúng túng. Nhiều khi chúng tôi dạy Văn phải làm việc lấn sân giáo viên Sử bởi không còn cách nào khác giúp các em thâm nhập vào tác phẩm nếu không làm vậy. Kết quả là rất mất thời gian trong khi giới hạn thời lượng tiết dạy không cho phép (phải chăng đó cũng là nguyên nhân đẻ ra tình trạng dạy thêm môn Văn?)
3. Trách nhiệm, lòng nhiệt tình của giáo viên dạy Văn cũng là một nhân tố tác động đến việc tiếp thu môn Văn của các em. Ở những thầy cô có kinh nghiệm, từng trải và say mê nghề nghiệp, vấn đề này đơn giản hơn so với đội ngũ giáo viên trẻ. Lượng kiến thức trong một bài giảng là yêu cầu tối thiểu nhưng bên cạnh đó còn cần đến chất lửa trong lời giảng của thầy cô. Nhiều học sinh chán học môn Văn bởi lẽ bài giảng của giáo viên chỉ đơn thuần là kiến thức sách vở, trong khi môn Văn luôn được coi là môn dạy người (Văn học là nhân học). Giữa nội dung môn Văn trong nhà trường với thực tế văn học ngoài cuộc sống đến nay đã có một độ chênh rất lớn. Dường như cả thầy và trò đến cấp THPT vẫn bị áp lực học để thi. Sau đó, khi các em ra trường, hầu như các em không mấy ai vận dụng những điều được giảng để áp dụng vào cuộc sống, hay đôi khi lại có tình trạng phê phán ngược trở lại thầy cô. Hiện tượng xuất hiện một số cây bút trẻ mà lứa tuổi của họ khoảng 20 – 25 phải chăng là hậu quả của việc nhồi nhét kiến thức nên họ muốn bứt phá, muốn tìm một tiếng nói riêng (có người gọi đó là tâm lý “nổi loạn”). Bên cạnh đó, hàng ngày các em mê mẩn hát theo những giọng ca thần tượng “Con trai yêu nhau chỉ vài ngày, để rồi sau đó nói bye bye...” rồi ngồi ngáp vặt nghe lời ca dao “bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen” cô giáo giảng về lòng chung thuỷ. Các em có thể kể vanh vách về các “siêu sao nhạc Pop”, tiểu sử ca sĩ nhưng ấp úng như hột thị khi bị dò bài về tiểu sử Nguyễn Trãi... Rõ ràng, tác động của xã hội hiện đại không phải nhỏ nhưng các em vẫn phải học và làm bài Văn theo kiểu cũ. Giáo dục phải đón đầu sự phát triển nhưng dường như môn Văn cứ lạc hậu dần, chưa có một bài giảng nào giúp các em nhận chân những giá trị, chuẩn mực cần phải có trong xã hội hiện đại. Môn Giáo dục Công dân có thể làm điều này, nhưng còn Văn thì dường như bị thả nổi.
Hiện nay lại chuẩn bị cho phân ban. Liệu môn Văn có gì mới chăng? Hay cứ lạch bạch đi sau? Và sẽ có bao nhiêu phần trăm các em theo ban Khoa học Xã hội, trong khi hiện nay đầu vào Đại học cũng như chế độ chính sách cho các ngành Khoa học xã hội quá hạn hẹp. Hầu như có đến 90% các em học giỏi chọn Khoa học Tự nhiên hay nếu chọn KHXH thì sẽ chọn khối D – Anh Văn. Văn chương đi về đâu?
Các bạn suy nghĩ sao về bài báo này. Bài viết là những là những suy tư, trăn trở, thể hiện sự tâm huyết với môn văn ở phổ thông của người viết, các bạn và mình cũng phần nào cảm nhận được điều đó.
VÀI SUY NGHĨ VỀ VIỆC DẠY VÀ HỌC MÔN VĂN Ở TRƯỜNG PHỔ THÔNG
Trên các diễn đàn (báo chí cũng như mạng internet) đang rộ lên những cuộc tranh luận về chương trình Văn, thậm chí có lúc đã biến thành cuộc đấu khẩu căng thẳng giữa một số cây bút phê bình và những người soạn sách. Trong một thời đại bùng nổ thông tin như hiện nay, các em học sinh bỗng đâm ra hoang mang khi thấy không biết nên tin vào ai nữa: các thầy giáo hay dư luận? Nhưng hình như chúng ta chưa bàn với nhau một vấn đề thật nghiêm túc: làm sao cho các em say mê học môn Văn?
Chương trình Văn đã có nhiều thay đổi, tính từ mốc cải cách giáo dục vào những năm 90 của thế kỷ XX. Nhưng hình như sau bao lần cải cách, cái nhìn, quan điểm về môn Văn vẫn chưa mấy thay đổi. Tôi chỉ xin nêu mấy ví dụ về sách giáo khoa môn Văn học ở cấp THPT:
1. Điểm bất hợp lý trong cách sắp xếp chương trình từ lớp 9 (THCS) đến lớp 10 (THPT) khi ở lớp dưới các em học không theo tiến trình lịch sử Văn học Việt Nam (phần văn học lãng mạn, văn học hiện thực và văn học yêu nước cách mạng trước 1945 được học ở lớp 8, trong khi lớp 9 lại quay lại với văn học trung đại). Còn lớp 10 lại lặp lại những tác giả Nguyễn Trãi, Nguyễn Du. Có thể quan niệm sắp xếp chương trình như vậy là cho phù hợp trình độ tư duy của các em, nhưng làm vậy chẳng khác nào là để giáo viên cấp THPT phủ nhận vai trò của giáo viên dạy lớp 9 THCS (do yêu cầu ở mỗi cấp học khác nhau). Một điều lạ là hầu như các em đều rất lỗ mỗ, mơ hồ về những nội dung ở lớp 10 dù rằng các em vừa học xong ở lớp 9. Phải chăng, chúng ta thiếu đồng bộ, nhất quán trong quan điểm chỉ đạo giữa hai cấp học. Hay do ở lớp cuối cấp, các em được học theo kiểu luyện tủ để thi tốt nghiệp, cứ việc nhét kiến thức, còn sau đó thì phó mặc cho thầy cô cấp THPT? Tôi không muốn đổ thừa về trình độ hay kiến thức của các thầy cô cấp THCS nhưng rõ ràng có sự bất cập trong lượng kiến thức tiếp thu môn Văn giữa cấp THCS và THPT, thậm chí ngay ở lớp chuyên Văn các em nắm kiến thức rất mơ hồ, giáo viên THPT phải điều chỉnh gần như hoàn toàn về tư duy và phương pháp làm bài
2. Chúng ta có sự lệch pha giữa môn Văn và môn Sử (trước kia, theo tôi được biết có cách sắp xếp chung thành ban Văn – Sử - Triết ). Bằng chứng là hầu như năm nào dạy lớp 10 chúng tôi cũng gặp phải tình trạng học sinh sai kiến thức trầm trọng về văn học sử hay chỉ hỏi riêng phần bối cảnh lịch sử là lại có những câu trả lời như: Lê Lợi chiến thắng quân Minh hay Nguyễn Trãi thay mặt Trần Hưng Đạo viết Bình Ngô Đại Cáo (?). Đó là sự thật đau lòng. Còn ở chương trình lớp 12, các em khi học phần Văn học 45 – 75 rất lúng túng khi diễn đạt ý nghĩa, giá trị của tác phẩm với hiện thực. Hỏi ra mới biết phần lịch sử các em chưa học tới. Tình trạng này làm cho các em học môn Văn như bơi trong lời giảng của thầy. Nếu thầy không khái quát hoàn cảnh lịch sử xã hội thì coi như mảng kiến thức đó bị bỏ trống. Các em không nắm được giai đoạn kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc... nên viết văn, trình bày lại kiến thức rất lúng túng. Nhiều khi chúng tôi dạy Văn phải làm việc lấn sân giáo viên Sử bởi không còn cách nào khác giúp các em thâm nhập vào tác phẩm nếu không làm vậy. Kết quả là rất mất thời gian trong khi giới hạn thời lượng tiết dạy không cho phép (phải chăng đó cũng là nguyên nhân đẻ ra tình trạng dạy thêm môn Văn?)
3. Trách nhiệm, lòng nhiệt tình của giáo viên dạy Văn cũng là một nhân tố tác động đến việc tiếp thu môn Văn của các em. Ở những thầy cô có kinh nghiệm, từng trải và say mê nghề nghiệp, vấn đề này đơn giản hơn so với đội ngũ giáo viên trẻ. Lượng kiến thức trong một bài giảng là yêu cầu tối thiểu nhưng bên cạnh đó còn cần đến chất lửa trong lời giảng của thầy cô. Nhiều học sinh chán học môn Văn bởi lẽ bài giảng của giáo viên chỉ đơn thuần là kiến thức sách vở, trong khi môn Văn luôn được coi là môn dạy người (Văn học là nhân học). Giữa nội dung môn Văn trong nhà trường với thực tế văn học ngoài cuộc sống đến nay đã có một độ chênh rất lớn. Dường như cả thầy và trò đến cấp THPT vẫn bị áp lực học để thi. Sau đó, khi các em ra trường, hầu như các em không mấy ai vận dụng những điều được giảng để áp dụng vào cuộc sống, hay đôi khi lại có tình trạng phê phán ngược trở lại thầy cô. Hiện tượng xuất hiện một số cây bút trẻ mà lứa tuổi của họ khoảng 20 – 25 phải chăng là hậu quả của việc nhồi nhét kiến thức nên họ muốn bứt phá, muốn tìm một tiếng nói riêng (có người gọi đó là tâm lý “nổi loạn”). Bên cạnh đó, hàng ngày các em mê mẩn hát theo những giọng ca thần tượng “Con trai yêu nhau chỉ vài ngày, để rồi sau đó nói bye bye...” rồi ngồi ngáp vặt nghe lời ca dao “bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen” cô giáo giảng về lòng chung thuỷ. Các em có thể kể vanh vách về các “siêu sao nhạc Pop”, tiểu sử ca sĩ nhưng ấp úng như hột thị khi bị dò bài về tiểu sử Nguyễn Trãi... Rõ ràng, tác động của xã hội hiện đại không phải nhỏ nhưng các em vẫn phải học và làm bài Văn theo kiểu cũ. Giáo dục phải đón đầu sự phát triển nhưng dường như môn Văn cứ lạc hậu dần, chưa có một bài giảng nào giúp các em nhận chân những giá trị, chuẩn mực cần phải có trong xã hội hiện đại. Môn Giáo dục Công dân có thể làm điều này, nhưng còn Văn thì dường như bị thả nổi.
Hiện nay lại chuẩn bị cho phân ban. Liệu môn Văn có gì mới chăng? Hay cứ lạch bạch đi sau? Và sẽ có bao nhiêu phần trăm các em theo ban Khoa học Xã hội, trong khi hiện nay đầu vào Đại học cũng như chế độ chính sách cho các ngành Khoa học xã hội quá hạn hẹp. Hầu như có đến 90% các em học giỏi chọn Khoa học Tự nhiên hay nếu chọn KHXH thì sẽ chọn khối D – Anh Văn. Văn chương đi về đâu?