Mama, con xin lỗi, con chưa làm tròn đạo hiếu của mình, trước đây con từng trách mẹ bỏ rơi con, k quan tâm đến con, k xem con là con của mẹ, thậm chí con còn đem lòng ghét bỏ mẹ.Nhưng mẹ à, con biết con sai rồi, giờ đây dù có bị bệnh thế nào chăng nữa, nhưng dưới bàn tay chăm sóc của mẹ, con cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho con.Con k thể nào quên được khi bàn tay chai sần đầy gân guốc của mẹ sờ lên trán con, làm sao con có thể vô tâm trước dáng mẹ thấp thỏm lo âu mỗi khi con đau. Mẹ, con tự nghĩ sau này mẹ sẽ sống ra sao, con là con cả, là niềm tin và tương lai sau này của cả nhà, vậy mà…Cả cuộc đời mẹ đã khổ đau, nước mắt chan cơm mà k nghe vị mặn, chịu bao nhiêu nhọc nhằn chỉ mong rằng khi con lớn lên sẽ k phải khổ như mẹ, sẽ được sung sướng và no đủ. Con đã làm mẹ thất vọng, sao k phải là ai khác mà là con hả mẹ, sao con lại mắc phải căn bệnh quái ác này, con thương mẹ, con thương ba, con ghét phải nhìn thấy ba mẹ làm vất vả mà con lại k giúp được gì cả, con thấy bất lực, thấy mình vô dụng, với bạn bè con là ng nhiệt tình, ng bn tốt, luôn giúp đỡ bạn, nhưng sao trong gia đình con lại là kẻ bất tài. Có những lần con lén nhìn mẹ, con thấy mẹ tựa đầu vào anh hai mà khóc, giọt nước mắt của mẹ rơi trên vai anh mà sao con cảm nhận được vị mặn trên đầu lưỡi của mình, từ bé, tuy k đc bên mẹ nhiều, nhưng chưa bao giờ con thấy mẹ khóc, kể cả khi bị ba đánh đến gần chết mẹ cũng chỉ ngồi lặng câm, ba hay bảo mẹ gan góc, đánh đến thế mà k rơi nước mắt. Nhưng giờ đây, k ai đánh mẹ, k ai làm gì mẹ, nhưng mẹ lại khóc, từng tiếng nấc, từng lời than thở con nghe sao cay đắng quá, đó là mẹ của con đó, người mẹ con từng hận đến xương tủy, người con từng ghét bỏ, người đã từng bỏ rơi con. Đã nhiều lần con để ý, con thấy đồ của con toàn đồ hiệu, đồ tốt và đắt tiền, còn mẹ, đã ba năm qua mẹ chưa có một bộ đồ mới, mẹ k sắm cho mình cái gì cả, ngay cả ngày tết bị thím cười mẹ hà tiện nhưng mẹ k giận, mẹ nói mẹ già rồi, mua sắm làm gì, để cho con gái lớn của mẹ, nó chịu nhiều tủi nhục vì mẹ, giờ mẹ muốn bù đắp cho con, ôi mẹ ơi, sao mẹ đối xử với con thế, mẹ làm con cắn rứt lương tâm, con k dám nhìn vào mắt mẹ, con sợ, con k phải là con ng dũng cảm sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách nữa. Mắt mẹ chỉ có những quầng thâm, những nếp nhăn đang từng ngày xếp lên nhau, mắt mẹ k có màu xanh tuyệt mỹ, cũng k có màu đen tuyền, chỉ là đôi mắt nâu pha chút màu sương, con biết mẹ đã khóc rất nhiều, nhưng dù nó k đẹp với vẻ bề ngòai nhưng với con nó là đôi mắt đẹp nhất con từng thấy, bởi một lẽ rất đơn giản, đó là đôi mắt của mẹ con, trong đó chứa hàng vạn tình yêu thương của mẹ dành cho con, con đã sống nhờ tình thương của mẹ, sống nhờ đôi mắt đó và vươn lên cũng vì nó. Dù con chưa một lần được bú sữa mẹ, chưa một lần được mẹ tắm, chưa lần nào mẹ hò ru con ngủ, chưa được mẹ đưa đến trường lần nào, cũng k một lần mẹ cầm tay con tập viết, mẹ chưa từng làm những công việc của một ng mẹ thường phải làm cho con mình. Con từng khao khát tới mãnh liệt, được một lần nghe tiếng mẹ cất giọng hò ru con trong giấc ngủ trưa, được mẹ cầm tay con dắt đến trường như bao người bạn khác, được làm nũng với mẹ, thậm chí phải chịu đòn dưới tay mẹ con cũng cam lòng k phí một đời ng. Con hay chê anh hai lì lợm, k nghe lời mẹ ảnh dạy, cứ lo chơi bời, trách ảnh k quan tâm tới cha mẹ, nhưng con thì sao, con có hơn gì anh hai đâu, con lo cho một con bé mồ côi k thân thích, kể cả tiền đi làm của con cũng dành cho em nó, vậy mà con chưa hề mua cho mẹ được cái áo hay đôi dép, kể cả lần mẹ ốm, con chỉ phải mua liều thuốc cho mẹ mà cũng ca thán. Sao con bất hiếu quá, mẹ con mà con đối xử như thế đó, mẹ sinh ra con, đã từng cực công nuôi dưỡng lo lắng cho con cũng k kể lể, thế mà con lại có thể tính toán với mẹ, con có phải là con ng nữa k mẹ, sao con lại mất hết nhân tính thế chứ, lòng mẹ là biển còn lòng của con là gì, tình mẹ ngọt như nước trong nguồn còn tình của con là cái chi????Mấy đêm nay con trằn trọc mãi, con k ngủ đựơc, con nghĩ về mọi ng, nghĩ về đời con và đời mẹ. Hai cuộc đời đều đầy những đau khổ, nhiều lúc phải cười trong nước mắt, khi con nhận ra tình cảm của mẹ dành cho con cũng là lúc muộn màng, con k chỉ còn vài cơ hội để nói với mẹ, nhưng con k đủ can đảm mẹ à, nhiều lần con cố thử rồi, nhưng sao con run quá, con bỗng sợ một cái gì đó, con k rõ cảm giác của mình nữa, con chỉ biết rằng khi mẹ đến chăm sóc con, lòng con bỗng quặng lên một nỗi đau, lại những kí ức xưa tràn về và…Mẹ, con hèn quá phải k mẹ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng k làm được. Cả cuộc đời mẹ chịu bao ấm ức mà con nào biết, con chỉ nghĩ tới bản thân mình mà k nghĩ cho nỗi khổ của mẹ, con thà rằng mẹ cứ đánh mắng hay làm gì con cũng được, mẹ càng quan tâm và lo cho con thì con càng hổ thẹn với chính mình. Nhiều đêm nay khi trong bệnh viện đã vắng người, mẹ đang ngủ rất say vì quá mệt mỏi, con lại khóc, nước mắt rơi từng giọt nóng hổi xuống má và làm ướt tóc con, con khẽ sờ tóc mình, hóa ra nó còn đó mẹ à, nhưng mà…không bao lâu nữa…nó sẽ rụng hết, sẽ k còn sợi tóc nào nữa, con k sợ mình xấu, con chỉ sợ tới khi đó, con sẽ k được cảm nhận bàn tay mẹ dịu dàng chải tóc cho con và khẽ nói “tóc con gái mẹ sao mượt quá”, suốt 16 năm qua, có đúng 3 lần mẹ chải tóc cho con, đó là 3 ngày từ khi mọi ng biết tin con bị “ung thư”, 3 lần đó với con quý giá lắm, nếu có tỉ phú trả cho con cả tỉ đô cũng chưa chắc con đã đồng ý, bởi khoảnh khắc đó k phải dễ dàng có được, qua bao năm khao khát con mới có được nó, giờ khi con sắp biến mất trên cõi đời này thì nó lại càng quan trọng hơn. Mẹ, thời gian của con k còn nhiều, con chỉ được bên mẹ trong vài tháng nữa thôi, đứa con gái hư hỏng này sẽ ra đi mãi mãi, sao con thấy sợ quá, con sợ nó hơn cả cái bóng tối mà trước đây con từng đối mặt một mình trong nỗi cô đơn, nó ghê rợn quá mẹ à, cảm giác ớn lạnh cả xương sống, sao con hồi hộp quá, con thèm khát đến tột độ có 1 tia sáng nào đó le lói chiếu qua đây thì hay biết mấy, nó sẽ sưởi ấm lòng con và mảnh hồn nhỏ bé. Mẹ à, con biểt những cảm giác đó chỉ là tưởng tượng nhưng mà…có một sự thật…nghĩa là con phải chết, điều đó là không giả, rồi thân xác con sẽ trở về với cát bụi, tan trong hư vô như một ảo ảnh vậy, dù có thế thì tình cảm, tấm lòng của con với mẹ vẫn không thể chết đâu, con tin rằng, dù chết đi thì cái “tinh anh” vẫn còn đó, linh hồn con sẽ mãi thuộc về mẹ, là của mẹ và đi theo mẹ suốt cả cuộc đời này, chính trái tim và tình yêu của con sẽ bảo vệ và chở che cho mẹ. Con k biết nên nói gì với mẹ nữa, con k muốn mẹ đau lòng, mà sao trong từng câu chữ vẫn nhấm nháp thấy vị đắng, hay là mực đắng hả mẹ? Giờ con mệt mỏi quá, con thèm được ngủ…con mơ…con được nép dưới cánh tay mẹ…được mẹ ru ngủ…giọng mẹ thanh và trong làm sao…từng câu hò mượt mà đưa con say vào giấc ngủ… “hò…ò….ơ…ví dầu cầu ván đóng đinh….cầu tre lắc lẽo… ơ … ờ…gập ghềnh khó đi….khó đi mẹ dắt con đi…con đi trường học…ơ…ờ…con đi trường học…mẹ đi trường đời….”