[Ngữ văn 8] Viết bài tập làm văn số 1 - văn tự sự

N

nhok_kjno

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề 1 : kể lại nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
Đề 2 : người ấy(bạn,thầy,ngừơi thân,…)sống mãi trong lòng tôi
Đề 3 : tôi thấy mình đã khôn lớn
........................................................................
Giúp em làm mấy đề này để làm ktcl đầu năm nhá:D
 
V

vothien14

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
 
N

nhocvip9x96

Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.

Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học...

Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé.

Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được.

Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ!

Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo:
-Con đi học đi, ráng học giỏi nha con!

Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình.

Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác.

Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?"

Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi:
- Con tên gì?
- Dạ! Con tên Đực.
- Con còn tên Đức nữa phải không?

Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá:
- Dạ phải rồi ạ! Con quên.
- Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi!

Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường.

Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ!

Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp".



Tuổi thơ mỗi người gắn liền với những ngày tháng thật êm đềm. Tuổi thơ tôi cũng vậy, nhưng sao mà mỗi lần nhắc đến, lòng tôi lại rung động và xót xa vô cùng. Phải chăng... điều đó đã vô tình khơi đậy trong tôi những cả xúc yêu thương mãnh liệt, da diết về người. Đó không ai khác ngoài nội.

Nội sinh ra và lớn lên khi đất nước còn trong chiến tranh lửa đạn. Do đó như bao người cùng cảnh ngộ, nội hoàn toàn "mù chữ". Đã bao lần, nội nhìn từng dòng chữ, từng con số với một sự thơ dại, nội coi đó như một phép màu của sự sống và khát khao được cầm bút viết chúng, được đọc, được đánh vần. Thế rồi điều bà thốt ra lại đi ngược lại những gì tôi kể: "Bà già cả rồi, giờ chẳng làm chẳng học được gì nữa đâu, chỉ mong sao cháu bà được học hành đến nơi đến chốn. Gía như bà có thêm sức khoẻ để được chứng kiến cảnh cô cháu bé bỏng hôm nào được đi học nhỉ?..." Một ước muốn cỏn con như thế, vậy mà bà cũng không có được!

Lên năm tuổi, bà tôi qua đời. Đó quả là một mất mát lớn lao, không gì bù đắp nổi. Bà đi đẻ lại trong tôi ba xúc cảm không nói được thành lời. Để rồi hôm nay, những xúc cảm đó như những ngọn sóng đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng.

Nội là người đàn bà phúc hậu. Nội trở nên thật đặc biệt trong tôi với vai trò là người kể chuyện cổ tích đêm đêm. Tôi nhớ bà kể rất nhiều chuyện cổ tích. Hình như bà có cả một kho tàng chuyện cổ tích, bà lấy đâu ra nhiều chuyện thú vị và kì diệu đến thế nhỉ??? Cũng giống như chú bé A-li-ô-sa, tuổi thơ của tôi đã được sưởi ấm bằng thứ câu chuyện cổ tích ấy. Tôi lớn lên nhờ chuyện cổ tích, nhờ cả bà. Bà là người đàn bà tài giỏi, đảm đang. Bà thông thạo mọi chuyện trong nhà ngoài xóm. Bà thành thạo trong mọi viêc: việc nội trợ,... đến việc coi sóc tôi. Bà làm tất cả chỉ với đôi bàn tay chai sạn. Hình ảnh của bà đôi khi cứ hiện về trong kí ức tôi, trong những giấc mơ như là một bà tiên.

Nhớ rất rõ những hôm có chợ đêm, hai bà cháu đi bộ ra đó chơi. Khung cảnh hiện lên rực rỡ màu sắc ánh đèn, chợ thật đông vui với đầy đủ các thứ hàng hoá... và thêm cả trò chơi đu quay "sở trường". " Pằng! Pằng! Pằng!" Bà vẫy tay đưa mắt dõi theo." Bay lên nào! Hạ xuống thôi!... Bùm bùm chéo!..." Tôi thích thú vô cùng. Đêm về ngã vào vòng tay bà nghe bà ru và kể chuyện cổ tích. Giọng kể êm ái và đầy ngọt ngào đưa tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

... Mới đó mà đã hơn chục năm trôi. Chục năm đã đi qua nhưng " bà ơi, bà à ! Những kỉ niệm về bà trong kí ức cháu vẫn còn nguyên vẹn. Dù cho bà không còn hiện diện trên cõi đời này nữa nhưng trái tim cháu, bà còn sống mãi". Người bà trong linh hồn của một đứa trẻ như tôi cũng cũng giống như thần tiên trong chuyện cổ tích. Mãi mãi còn đó không phai mờ." Bà ơi, cháu sẽ ngoan ngoãn và cố gắng học hành chăm chỉ như lời bà đã từng dạy bảo, bà nhé."

Cháu gái bé bỏng của bà

-------


Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con ngưới cũng có phần thay đổi. Tôi không cón thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ dảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm độnghay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giàn là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đạ lớn rồi sao?

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn " Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Có ai đó đã hỏi tôi:" Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lơì: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phài chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.
 
S

sakura_1996

Toi co 1 ky niem se ko bao gio quen duoc . Cho du di toi dau lam viec gi hinh bong loan se khong mo nhat trong ky uc cua toi

Qua that day la 1 cau chuyen het suc buon doi voi toi . Dan dan toi se ke cho cac ban nghe , Khi loan con song chung toi than nhau nhu ca voi nuoc . Chung toi di toi dau moi nguoi luon luon nhin chung toi voi anh mat triu men va than phuc doi ban cua chung toi . Nhung chuyen o lop hay o nha chung toi deu ke cho nhau nghe cho du chuyen do la chuyen buon hay chuyen vui . Co lan toi bi om toi khong di hoc duoc toi phai o nha , loan den nha toi thay toi om nang loan nhu nguoi mat hon, mat may cu lo lang dieu gi do. Dat trong tinh huong do toi nghi toi co le dau 1 phan thi loan phai dau 10 phan thi dung hon . Loan ngoi canh toi doc cho toi nghe nhung cau chuyen vui de toi co tinh than sang khoai hon va quen mat benh va tat di . va cai buoi toi om do loan da hi sinh 1 buoi hoc de cham soc toi . Co the noi loan la 1 nguoi me , nguoi cha doi voi toi. Toi yeu loan nhat tren doi . Nhung hanh phuc cua chung toi se ko mim cuoi dc bao lau thi loan da lia xa doi toi :)) that ko the song dc neu thieu loan . Me toi ke rang vi muon di mua thuoc cho toi mau khoe de den truong voi di qua nen loan da va phai o to va cuoi cung bi nao . 1 cau chuyen qua la kinh khung doi voi toi. Toi biet chinh toi da giet ban ay . Toi dau don vo cung nhung dc ong ba cha me khuyen toi nen toi cung do buon hon 1 phan nao
Qua do la 1 cau chuyen buon phai khong? toi nghi cang ban se dong cam cho toi
************************Mjnh su*u tam^` na`k*********888
doc thu~ coj coj dc hem. dc nho' thank ha'
viết chữ có dấu nha bạn
 
Last edited by a moderator:
N

namphuc04

Em Cua sắp vào lớp một. Nhìn em lăng xăng chuẩn bị sách vở, bút chì và líu lô hát, tự nhiên tôi lại thấy vui vui, háo hức cùng em. Cua và tôi học chung một trường tiểu học, em thường hay bám lấy tôi để hỏi về trường mới, lớp học, các thầy cô...

Hôm nay, mẹ dẫn hai chị em đi mua cặp sách. Trong muôn vàn các loại ba lô, cặp, túi bày ở cửa hàng, bất giác, tôi thấy một chiếc túi vải dù sặc sỡ. Những kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học ùa về, khiến tôi không khỏi xao xuyến... Hồi ấy, đúng vào dịp khai trường, bố mẹ phải đi công tác xa, đành để tôi ở nhà nhờ ông ngoại chăm sóc. Một mình ông ngoại vừa lo trông cháu, làm việc nhà, lại phải bọc sách, chuẩn bị vở viết, bút thước cho tôi. Dù nhiều việc như thế, ông vẫn làm mọi thứ thật cẩn thận, chu đáo, nhất là rèn chữ viết cho tôi thật chỉn chu để cháu gái vào lớp một tự tin như các bạn. Biết là bố mẹ không thể về nhà vào ngày khai trường và mua cặp sách cho tôi như đã hứa, ông ngoại bèn tự tìm vải dù khâu túi xách cho tôi thay cặp. "Trường chỉ cách nhà mình một con phố thôi, mấy ngày đầu tiên đi học cũng chưa học gì nhiều đâu cháu"- Ông cố dỗ dành khi tôi phụng phịu đòi mua cặp sách mới để đựng nhiều sách vở. Nhưng tôi không dỗi được lâu: Bước vào góc học tập, thực chất là cái bàn học ông đóng từ gỗ mít ở quê, tôi vô cùng ngạc nhiên. Cạnh chồng sách vở ông sắp xếp sẵn là một chiếc túi vải dù màu xanh da trời xinh xắn. Dưới bàn tay khéo léo của ông ngoại, chiếc túi đơn giản được khâu chắc chắn. Trong đám mây trắng, ông còn thêu tên tôi rất đẹp nữa. Quá vui sướng, tôi lon ton chạy đi tìm ông. Lúc ấy, ông đang là cho tôi bộ váy đồng phục...

Con đường tôi đi hôm ấy thật lạ. Những căn nhà ven đường tự dưng trở nên khác hẳn mọi ngày. Dường như cái gì cũng mới mẻ. Lòng tôi reo lên. Bình thường thì tôi đã níu tay ông ngoại và hỏi han đủ thứ chuyện nhưng hôm nay, ông lại bảo tôi tự đi lên phía trước và xách cái túi nhỏ của mình. Ngôi trường dần dần hiện trước mắt tôi như toà lâu đài hiện ra trong truyện cổ tích. Cổng trường kín đặc học sinh. Ông đưa tôi tới chỗ tập trung của học sinh lớp một. Tôi nghe ông nói gì đó với cô giáo chủ nhiệm của mình. Trước khi ra về, ông buộc lại dây quả bóng bay vừa mua ngoài cổng trường cho tôi. Một bàn tay tôi nắm chặt dây buộc bóng, một bàn tay nằm gọn trong bàn tay ấm áp của cô giáo. Sự ân cần ấy cùng những lời dặn dò của ông ngoại và bao nhiêu bóng bay, cờ hoa làm tôi quên đi những lo lắng ngây ngô. Rồi tôi hòa vào dòng các bạn học sinh lớp một tiến vào trường trong tiếng trống, nhạc, tiếng vỗ tay. Rồi tiếng trống trường khai giảng rộn rã vang lên, tôi thả quả bóng bay xanh màu ước mơ của mình bay lên bầu trời cao vời vợi. Sân trường nắng mùa thu trải vàng như mật ong.

Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm tôi tò mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng, khen chiếc túi vải ông khâu cho tôi rất đẹp. Chúng tôi líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm tôi tin tưởng. Rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp mới. Tôi tròn mồm đọc những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng tôi, bằng tình yêu thương của ông, bố mẹ và cô giáo. Nắng ghé qua cửa lớp xem chúng tôi học. Những tia nắng ấm như trong truyện cổ tích ông ngoại kể hàng đêm. Kỷ niệm ngày đầu tiên đi học sống trong lòng tôi như những đám mây hồn nhiên mãi lơ lửng trên bầu trời trong xanh cao vời vợi. Không lâu sau ngày khai giảng, bố mẹ mua cho tôi cặp sách rất đẹp. Tuy thế tôi vẫn rất yêu cái túi xanh da trời được may từ tình thương yêu của ông ngoại. Ông ngoại chính là người đã giúp tôi mở cánh cửa tươi sáng chờ đợi tôi phía trước...
 
U

uocmobenho_ad

Mở bài: Tôi thấy mình đã lớn !Lớn thật rồi!Mọi người bảo tôi là 1 đứa trẻ thônh minh, nhưng cho dù có thônh minh thế nào tôi vẫn không thể hiểu được vì sao thời gian trôi đi nhanh như thế!Mới ngày nào tôi còn bi bô tập nói,mới ngày nào tôi khóc thét khi đến trường mẫu giáo!Rồi tôi vào lớp 1,lớp 2 ,lớp 3,......................Vậy mà giờ đây tôi đã lớn thật rồi!

Nhớ thanks mình nha!!!!!!
__________________
 
U

uocmobenho_ad

Mở bàì: Tuổi học trò là một khung trời bao la ,đầy ắp những ước mơ, những kỉ niệm buồn ,vui với mái trường ,bạn bè,................Và với tôi kỉ niệm mà tôi sẽ ko bao giờ quên sẽ là kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
nếu thấy được thì thanks!ko thì thui!
 
N

ngoleminhhai12k

làm giùm em bài kỉ niệm ngày dầu tiên di học nhanh lên nhá em dang cần gấp

Để làm bài van này phải xây dựng một dàn bai và bạn nên bám sát, dùng những vốn từ của mình để diễn tả thành một bài văn hoàn chỉnh.
DÀN BÀI VỀ NHỮNG KỶ NIỆM NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC



Mơ bài:
Giới thiệu về hoàn cảnh lúc bạn đến trường lần đầu tiên.

Thời gian, không gian: ví dụ: Ngày 5/9 năm đó, vào một ngày đẹp trời, bầu trời trong, xanh,

nhung ánh năng ban mai đang lan tỏa trên những làn cây bên đường như nói lên

những điều giạn dị,

đâu đây tiếng chim hòa cùng tiếng cười của các bạn như đang chào đón những ánh mắt bỡ ngỡ, ngây thơ của ngày đầu đến trường.

Tiếp đó bạn nói thêm ai đưa bạn đến trường và đến trường bạn được làm quen với các bạn mới ra sao,

(nếu ba mẹ ban đưa bạn đến trường thì lúc đó họ đang nói chuyện với ai)


Thân bài:
Mô tả tiếng trống trường như thế nào, tranh phục của các bạn và thầy cô. Buổi khai giảng năm học mới diễn ra thế nào.


Vào lớp bạn bỡ ngỡ với không gian lớp học làm sao,

bạn ngồi bàn thứ mấy?

Xung quanh bạn có ai quen biết không?

tả cô giáo chủ nhiệm già hay trẻ (ví dụ: bước vào lớp là một cô giáo chừng tuổi mẹ mình, nét mặt cô qua nhiều năm làm bạn với phấn trắng bảng đen đã để lại những nét nhăn,

một người thầm nặng đưa đường dẫn lối để chúng mình bước tiệp chặn đường) hãy liên tưởng đến ánh mắt của mẹ bạn và miêu tả về cô giáo chủ nhiệm.


Giờ học đầu tiên bạn được học những gì?


Kết luận:
Khi ra về bạn muốn kể buổi đến trường đầu tiên với ai? Ba mẹ, người thân.
Bỗng dưng bạn nhớ đến bài hát đi học:
Hôm qua em đến trường
Mẹ giắt tay từng bước
Hôm nay mẹ lên lương
Một mình em tới lớp
Hường rừng thêm đồi vắng
Cọ xòe ô che nắng
Râm mát đường em đi.....
********************************
Bạn phân tích bài thơ trền để làm ý kết cho bài thơ.



Chúc bạn thành công.
 
Last edited by a moderator:
1

12van12

dề văn số 2

ua sao không có ai làm bài văn về đề 2:confused::confused: người ấy và tôi(ban,thầy,người thân,...)

sống mãi trong lòng tôi em xin thank you trước nha bye :)|:)|:)| gửi sớm cho em nha em dang cân gấp
 
S

seagirl_41119

ua sao không có ai làm bài văn về đề 2:confused::confused: người ấy và tôi(ban,thầy,người thân,...)

sống mãi trong lòng tôi em xin thank you trước nha bye :)|:)|:)| gửi sớm cho em nha em dang cân gấp


- Theo mình, bn có thể giới thiệu về ng thầy của mình. Thầy cô nào thì cũng thế nhưng vs một ng thầy cũ có lẽ tình cảm sẽ đậm hơn đấy.
Bn đang học cấp 2, có thể kể về thầy cô giáo cũ ở cấp 1 chẳng hạn. Hoặc bn có thể nói về ng thầy có kỉ niệm đặc biệt vs bn

-Ngoài ra, bn có thể kể về một kỉ niệm tình bn, kể về ng bn thân thiết của mình.
- Nếu bn thấy khó khăn thì hãy chọn ng ấy là ng nào bn dễ bộc lộ tình cảm nhất, vd như bố hoặc mẹ hoặc ng thân trong gia đình.
Bn chú ý, đề bài yêu cầu là "ng ấy", nhưng thực chất là yêu cầu kể lại kỉ niệm đặc sắc vs ng đó. Bn nên chọn lọc trước khi viết. Cần thêm những câu miêu tả cho bài văn thêm sinh động.
 
K

kyushiru

đề 2 nha:
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy cuộc đời vẫn còn nhiều mơ uớc giản đơn mà ta thường không để ý đến nhưng lại hết sức lung linh và màu nhiệm trong sâu thẳm trái tim ai một khi biết quan tâm. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ.
Ngày ấy, cậu xuất hiện trong tim tôi là 1 cô bé nhỏ nhắn, nhưng thật không may khi đôi chân cậu không thể đi lại một cách bình thường như bao đứa trẻ khác. Gia đình cậu chuyển đến gần nhà tôi trong một ngày đông giá lạnh, bố mẹ bảo tôi sang chào hỏi và giúp cậu làm quen với các bạn khác trong xóm vì cậu cũng gần trạc tuổi tôi… Lúc đó, thú thật tôi tự nguyện và nhận nhiệm vụ này một cách hồ hởi bởi một đứa trẻ ở cái độ tuổi đó thì làm quen được nhiều bạn bè là điều hạnh phúc nhất rồi. Tôi háo hức mong đợi không biết người bạn mới trông ra sao, đập vào mắt tôi là một cô bé trạc tuổi nhưng ốm yếu và… phải ngồi xe lăn. Thất vọng ê chề, nên tồi chỉ chào hỏi qua loa rồi cắm đầu chạy thật nhanh về nhà, vậy là tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ… Tự cảm thấy mình cũng thật quá đáng, nhiều lần tôi len lén nhìn qua cảm giác như một kẻ tội phạm, nửa muốn qua thăm cậu, nửa còn lại thì như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn lại, rôi tôi cũng thôi… thời gian thấm tháp thoi đưa, những nỗi day dứt đó qua đi trong lòng 1 đứa trẻ như cơn mưa rào thoáng đến rồi nhẹ đi. Tôi mau chóng khoả lấp nó bằng những người bạn mới quen ở lớp mẫu giáo, tôi không còn chú ý đến ngôi nhà đơn sơ, tuờng vôi tróc lở, có vẻ rất bần hàn… nằm ở phía bên kia đường. Hình như quanh năm căn nhà ấy sáng đèn, một ngọn đèn lờ mờ, gợi một khung cảnh lạnh lẽo, u tịch.
Từ ngày cậu chuyển về, mỗi khi bước ra khỏi nhà tôi lại cảm giác như có ai đang gọi tôi, 1 cách khẩn thiết và tuyệt vọng nhưng khi nhìn quanh thì lại chẳng thấy gì… chắc có lẽ mình bị ảo giác- tôi nhủ thầm và cốc nhẹ vào đầu mình. Một hôm, tôi có việc phải đi sát cửa ngôi nhà ấy. Tôi nhìn quanh lên ô cửa sổ quanh năm che kính chỉ có một lớp bụi bám mờ mờ. Bên trong nhà là thứ ánh sát vàng vọt, không đủ rõ để nhận biết bất cứ cái gì. Tuy thế tôi cũng kịp nhận ra vô số hình bàn tay in lên kính , ở mặt bên trog. Tôi chợt hiểu ra rằng mỗi khi tôi mở cửa, đứng tư lự bên này đường, cậu ta lại cố dướn lên đập đập tay vào cửa kính. Hàng ngàn buổi chiều như thế khiến những bàn tay chồng chéo lên nhau. Hàng ngàn lần cậu thất vọng khi thấy tôi vô tâm quay vào. Nhưng lần tiếp theo nào cậu cũng chứa chan hi vọng. Cậu không biết rằng khi đó tôi đang bị hút về những miền xa lắc…Tôi chạy thật nhanh vào ngôi nhà ấy, nơi có 1 ước mơ nhỏ bé, giản dị mà tôi chưa 1 lần quan tâm đến. Cậu ở đó, trên chiếc giường cũ kĩ, đôi mắt lanh lợi nhìn xa xăm… rồi khẽ giật mình nhìn tôi. Bất giác tôi ôm chầm lấy cậu, oà lên khóc rồi cứ thế mà nức nở, cậu cũng sụt sùi theo, tôi bật lên thành tiếng:
-Mình xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm, từ nay chúng ta sẽ trở thành bạn nhé! Mãi mãi là bạn thân của nhau nhé!...
Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, nụ cười của cậu trông thật hạnh phúc và mãn nguyện. Từ đó trở đi mỗi khi gặp chuyện gì dù vui hay buồn chúng tôi đều chia sẻ với nhau, và chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở thành 1 đôi bạn thân thiết, gắn bó với nhau như chị em ruột thịt. Cho đến một hôm, Linh trở bệnh nặg, phải nhập viện gấp , nghe tin tôi chạy vội vào bệnh viện. Nhưng muộn mất rồi, tôi sẽ ko bao giờ đuợc gặp cậu ấy nữa. Truớc khi đi cậu để lại cho tôi 1 lá thư: trong thư cậu nói rất vui vì đã được làm bạn với tôi trong những ngày vừa qua,đối với cậu đó là những ngày tháng vui vẻ và hạnh phúc nhất… Những dòng chữ như nhoà dần , nhoà dần trong nước mắt và lúc này tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc…không chỉ mãi ở trong niềm vui mà đôI khi còn là những giọt nước mắt.
Ni ềm vui ko phải lúc nào cũng trọn vẹn, mu ốn đ ược người khác quan tâm thì đầu tiên phải biết quan tâm người khác. Đừng chỉ biết nhận mà hãy biết cho đi : những điều này là do bạn dạy tôi đấy , Linh ạ! Kỉ niệm này tôi sẽ khắc ghi mãi trong tim: một bài học và cũng là một tình bạn sâu đẹp…phải không Linh? V à bạn luôn sống mãi trong lòng tôi…
 
C

congchuamouoc_ad

làm văn có thương

ai có thể giúp mình phần đọc _hiểu văn bản cô bé bán diêm của An-đec-xen không:) a cả phần tác giả tác phẩm nữa nha cảm ơn nhiều nha ai làm hộ mình bài nay mình sẽ cho 1 món quà rât đặc biệt :D thanh you truoc nha ôi buồn ngủ quá :)|:)| bai bye:)|
 
K

kyushiru

umh, ko phải văn mẫu nhưng em ko nên chép nguyên trang vào bài làm mà hãy dùng lời văn của mình để kể lại nha
 
Last edited by a moderator:
V

vampire_knight_1710

Chị chỉ tóm tắt nội dung và nghệ thuật thôi.Câu chuyện trở nên hấp dẫn nhờ vào lối dẫn truyện đa dạng:miêu tả tâm trạng,cảnh vật,lời độc thoại.Xuyên suốt câu chuyện là sự tương phản giữa cảnh ngộ của cô bé và khung cảnh rực rỡ do những que diêm tạo ra.Trái tim của những người xung quanh lạnh giá như mùa đông đã dẫn đến cái chết đáng thương cho cô bé
 
M

matbo

:D:Dvoi tui hinh anh ong noi that mo ho!Tat nhien roi vi truoc khi toi chao doi ong da ra di, mai...Nhung khong hieu sao moi lan nho den ong tim toi bong thay rao ruc va that am ap lam sao. Cu nhu la ong dang o ben toi vay, ngay gan ben toi. Toi chi nhin thay khuan mat ngiem nghi, doi mat hien cua ong qua tam anh cu. Duong nhu toi da cam nhan duoc tinh thuong bao la cua ong danh cho con, cho chau. Yeu men ong toi cang ne phuc ong hon. Hoi ay, khong co dieu kien hoc, ong van luon kien tri hoc ngoai ngu tren dai phat thanh. Ong thao ca tieng Nga va tieng Anh nua. Toi xin ba rat nhieu cuong so tay kien thuc cua ong ve doc. Trong do toi thich nhat van la cong dia ly. Ten duong hanh quan ong da ghi chep toan bo kien thuc biet dc do qua la quy bau. O ong toi da hoc duoc rat nhieu dieu. Tuy ong da ra di nhung toi biet ong luon ben toi, dua chau gai be bong cua ong cho du hai ong chau chua mot lan tro chuyen! "ong a, con luon luon nho toi ong, ong hay o ben con, la dong luc cho con co gang. Ong nhe! "
DONG CAM XUC CUA TUI TAT NGOM RUI! THAY DC THI CAM UN TUI MOT CAU NHA!:D

Seagirl_41119 : Chú ý viết có dấu bn nhé
 
Last edited by a moderator:
H

hoaphudung98

để 3

Chắc hẳn rằng khi một người nao hỏi bạn: "Người đáng nhớ nhất trong cuộc đời bạn là ai?"bạn sẽ nghĩ ngay đến mẹ-người thân yêu nhất của mình.
nhưng đối với riêng tớ thì anh trai là người mà tớ luôn yêu quý và nhớ nhất .Người anh trai vừa là bố vừa là mẹ của tớ!
 
T

thegioidiencuongtrongtoi

văn số 1

Ngày đầu tiên đi học là ngày gắn liền vớicuộc đời của mỗi đứa học sinh, mỗi con người… Ngày đầu tiên đi học là ngày tôi thấy cả thế giới như thay đổi hoàn toàn. Một thế giới với bao điều ngạc nhiên, thú vị,…

“Dậy ăn sáng rồi đi học. Mau lên con!”Tiếng kêu của mẹ như nói với tôi về một ngày khai trường rộn rã với biết bao điều mới lạ. Hôm nay khác hẳn với mọi ngày. Tôi như được đổi mới hoàn toàn. Khác hẳn với cô bé hay ngủ nướng, gật gù và không chịu đi học hàng ngày. Hôm nay, tôi là cô học sinh dậy sớm, lo chuẩn bị mọi thứ để khởi đầu năm học mới tốt đẹp. Bữa ăn sáng chán ngắt mọi ngày bỗng trở nên bữa ăn đầy hào hứng. Ba mẹ nhìn tôi một cách chăm chú và tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.


Sau khi ăn xong. Việc tôi làm đầu tiên là chạy nhanh thoăn thoắt lên phòng. Khoác lên người bộ đồng phục mới toanh. Khiến cho tôi thật là vui và thích thú. Chiếc váy xanh dương kèm hai dây phía sau, được kéo lên, xỏ vào hai bên vai áo. Chiếc áo trắng tinh với hai tay ngắn và chiếc túi trước ngực. Trông tôi chững chạc hẳn ra. Được phối màu phù hợp, trông bộ đồng phục mới đẹp làm sao! Mẹ lại cột thêm cho tôi hai bím tóc kèm vào hai bông hoa nở màu xanh biếc.

Con đường tôi đi hàng ngày quen thuộc. Hôm nay, trông nó trở nên thật khác lạ. Cũng những bác cổ thụ cao to với vòm lá xanh um lung lay trong gió. Những chị cúc vàng rực rỡ. Vẫn anh hoa nhài toả hương ngào ngạt nằm bên kia đường. Anh chàng hát rong chích choè, cứ hát đi hát lại cái điệp khúc cũ ấy. “Chích…choè…choẹt…” Mọi thứ như được thay đổi hoàn toàn trông mắt tôi.

Hai mẹ con tôi nắm tay vui vẻ đến trường. Dọc đường tôi và mẹ nói chuyện rối rít. Mẹ hỏi tôi:

- Tí vào trường, con gái mẹ có khóc nhè không?

- Con không khóc đâu! Cô con nói khóc nhè là xấu lắm đó mẹ! Tôi nói.

- Một lát ngồi trong trường đợi mẹ. Không đi đâu hết đó!

Mẹ nói với vẻ mặt nghiêm khắc.

Dọc đường, hàng loạt câu hỏi và lời dặn dò của mẹ dành cho tôi. Đoạn đường đến trường dù có xa bao nhiêu. Nhưng qua những lời nói của tôi và mẹ thì cũng đã đến nơi.

Chắc các bạn đã thắc mắc ngôi trường của tôi là trường gì rồi phải không nè? Đó là ngôi trường yêu dấu Nguyễn Thị Định (Q.7). Trước cổng trường mọi người đông như kiến. Những người bạn chạc tuổi tôi nhiều đến nỗi đếm không siết. Mỗi người một vẻ mặt. Người thì vui vẻ, người lại sợ sệt,…Còn riêng tôi, cái cảm giác phấn khởi, mong đợi liền tan biến trong phút chốc. Và thay vào đó là cái cảm giác run sợ, không dám bước vào cổng trường. Lúc ấy, tôi như con chim non không muốn xa mẹ.

- Lát mẹ đón. Ráng học giỏi, nghe lời cô nha con. Mẹ tôi nói.

Bóng mẹ khuất dần sau đám người chen lấn đông đúc. Lúc ấy, tôi cảm giác hụt hững hoàn toàn. Câu nói “ Con không khóc đâu! Cô con nói…” như ban đầu bỗng dập tắt. Đôi mắt tôi bắt đầu đo đỏ. Kế tiếp là một trận mưa khóc sướt mướt do chính tôi tạo ra. Câu nói mà tôi sẽ không bao giờ quên khi tôi khóc nhè là:” Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Mẹ ơi!”Xung quanh là một biển người xa lạ. Càng nhìn, tôi càng sợ hơn. Đúng là hồi đó, ai chẳng vậy phải không các bạn?


Từ phía sau, một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng bỗng nắm lấy tay tôi. Giọng nói hiền từ khe khẽ phát lên:

- Con học lớp nào mà đứng đây khóc?

Khuôn mặt ướt đẫm nước và chiếc mũi đỏ ửng. Tôi quay sang rụt rè trả lời:

- Dạ…dạ…Con học lớp 1H.

Nở một nụ cười thật tươi, cô nói:

- Con học lớp cô chủ nhiệm. Để cô dẫn con về lớp.

Được cô dắt đi, tôi như không còn sợ nữa. Khi vào lớp hàng chục đôi mắt xa lạ nhìn tôi.

Đầu tiên cô nói rằng các bạn sẽ tự giới thiêu về mình.

- Dạ…Con tên Tiế..n.

- Dạ…dạ…em tên Mai.

Đến lượt tôi:

- Dạ…Con tên…Kiều Trinh.

- Hôm nay là ngày đầu tiên. Cô cho lớp mình chơi “đoán vật” nha! Cô vui vẻ nói.

Khi ấy cả lớp náo nhiệt vui chơi. Có một bạn trai đội A . Tiến nhanh lên bục. Với vẻ mặt hồi hộp, bạn ấy cầm được một chiếc kính vạn hoa.Các bạn có thể đoán nổi là bạn ấy trả lời sao không?

- Thưa cô, đây là cái lọ đựng thuốc.

Vậy là nhờ bạn ấy mà cả lớp đã có một trận cười sảng khoái.

Mới đây, ba tiếng vui chơi đã trôi qua. Tùng…tùng…tùng…tùng…Kết thúc giờ học. Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi, tôi cũng chẳng biết rằng, những giọt nước mắt sợ sệt, nhút nhát đã biến thành những nụ cười vui vẻ.

Và cũng trong ngày hôm nay,tôi quen được rất nhiều bạn mới. Lan Quyên- xinh xắn, năng động. Nhật Vy- học giỏi, đáng yêu,…v…v….Từ buổi đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất yêu thích. Tối ấy, tôi đã kể cho ba mẹ nghe biết bao điều thú vị đã diễn ra ở lớp. Trông như vẻ hài lòng đã xuất hiện trên khuôn mặt cả ba và mẹ.

Các bạn thấy đó! Bao kỉ niệm tươi đẹp lại ập về với tôi khi nhắc về bốn từ:” Ngày đầu tiên đi học.”Có lẽ “cái ngày đầu tiên đi học” ấy sẽ mãi mãi không phai mờ trong kí ức của tôi
 
V

vampire_knight_1710

Lần sau em nhớ chọn font chữ lớn hơn nha.Qua bài văn của em,chị thích nhất câu:Còn riêng tôi, cái cảm giác phấn khởi, mong đợi liền tan biến trong phút chốc. Và thay vào đó là cái cảm giác run sợ, không dám bước vào cổng trường. Lúc ấy, tôi như con chim non không muốn xa mẹ.
 
Top Bottom