Chào em vấn đề em đưa ra rất chính xác. Truyện Kiều là đỉnh cao thơ ca được đánh giá là một tuyệt bút bởi nghệ thuật sử dụng ngôn từ đến mức điêu luyện của Nguyễn Du. Nếu muốn bạn nhận ra chép nhầm dẫn đến hiệu quả ngôn ngữ không được giữ nguyên thì nên giải thích bạn hiểu về nghĩa cụ thể mỗi từ:
- Buồn: đồng nghĩa với rầu, sầu. Thường là tính từ chỉ trạng thái không thích thú với việc gặp phải
- Hờn: đồng nghĩa với dỗi, giận, hận. TH trong câu là động từ, mang nét nghĩa không bằng lòng nhưng không nói ra mà tỏ bằng thái độ, hành động cốt cho người ấy biết
=> Kết hợp nghĩa hai vế: Người phụ nữ khiến cho "hoa ghen" & "liễu hờn" - những sv tự nhiên, thiên nhiên, tạo hóa phải ganh ghét, đố kị -> Khẳng định vẻ đẹp vượt qua cả tạo hóa khiến mọi vật phải đố kị -> Đây là dự báo cho một cuộc đời nhiều sóng gió, gian truân.
Nếu việc sử dụng từ buồn sẽ làm giảm sắc thái cũng như giá trị của câu thơ, làm mất cân đối và không thể khẳng định vẻ đẹp của Thúy Kiều.