- 11 Tháng hai 2019
- 722
- 3,337
- 326
- Bình Phước
- Trường THPT Chuyên Bình Long


Ai trong chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ trải qua cảm giác đi học xa nhà. Có thể là từ những ngày đầu cấp ba đối với trường chuyên hay khi chúng ta trưởng thành hơn một xíu đó là đại học. Cho dù thế nào đi nữa thì khi xa rồi mới nhận ra rằng mái ấm gia đình thật sự quan trọng và ắt hẳn cũng không ít người tiếc nuối.
Chúng ta tiếc những ngày mà trước đây được xem là tẻ nhạt, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn thì giờ đây nó chỉ đọng lại vỏn vẹn trong ta chút gì đó cay xè, mặn chát. Giờ đây, những ngày "buồn tẻ'' đó chỉ còn là phút giây trôi qua chớp nhoáng, ngắn ngủi bên người thân rồi ta lại phải đi đến 1 môi trường mới, một xã hội mới để rèn dũa bản thân-một nơi không còn tiếng là mắng, tiếng hò réo mỗi sáng hay sự săn sóc của cha mẹ.
Một nơi mới sẽ nhiều điều mới càng khiến chúng ta lo lắng, dè chừng, cô đơn, buồn tủi. Rồi ai sẽ bên mình khi một mai mình khó khăn? Và rồi không chỉ như thế, áp lực liên tục dồn dập đến, nào là học tập nào là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Tự nhiên thấy mình vô dụng và là gánh nặng khi alo về nhà :" Ba ơi, mẹ ơi, con xài hết tiền rồi !" hay :"Con bệnh rồi ba mẹ ơi !",....đủ thứ chuyện. Ba mẹ lại phải tạm gác công việc mà lên trường với mình.
Từ khi đi học xa nhà, mình mới thấy không đâu bằng nhà mình cả. Từ đồ ăn của mẹ nấu cho đến chiếc nệm cũ mèm nhưng rất ấm, tất cả đều thật đáng trân trọng. Chưa bao giờ mình cảm thấy đồ ăn mẹ cất công mang từ nhà xa xôi lên đến tận trường, dù có nguội nhưng nó ngon, ngon một cách lạ thường, và bao giờ mình cũng quất sạch bách. Mẹ luôn nhắc nhở mình mỗi khi đi thăm mình, nhắc những lời mẹ hay nói ở nhà :" Lo mà học đó nghe chưa! Đừng có quậy phá!", những câu này trước đây mình đều lãng đi vì cho rằng nó quá nhàm, vấn đề đó ai cũng biết mà sao mẹ nhắc hoài. Nhưng khi học xa nhà, thời gian nói chuyện với mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay thì mình mới biết là lời nói đó thật sự quan trọng. Trên trường thời gian trôi chậm chứ về nhà rồi thời gian trôi nhanh lắm, cứ như không muốn cho mình về thăm ba mẹ ấy, nhắm mắt mở mắt là hết một ngày.
Ai cũng nói đi học xa nhà đỡ cho ba mẹ, nhưng mình nghĩ ba mẹ mình còn lo hơn, lo rằng hôm nay nó có bỏ bữa không, lo rằng nó thức quá khuya để học hay không, lo rằng nó lại té rồi bị thương chỗ này chỗ nọ, lo rất nhiều thứ. Mỗi lần mình gọi về là ba mẹ căn dặn đủ điều, ấy thế cũng vui.
Nói đi nói lại thì mình nhớ nhà thật đấy :" Ba mẹ ơi, con muốn về nhà!"
Chúng ta tiếc những ngày mà trước đây được xem là tẻ nhạt, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn thì giờ đây nó chỉ đọng lại vỏn vẹn trong ta chút gì đó cay xè, mặn chát. Giờ đây, những ngày "buồn tẻ'' đó chỉ còn là phút giây trôi qua chớp nhoáng, ngắn ngủi bên người thân rồi ta lại phải đi đến 1 môi trường mới, một xã hội mới để rèn dũa bản thân-một nơi không còn tiếng là mắng, tiếng hò réo mỗi sáng hay sự săn sóc của cha mẹ.
Một nơi mới sẽ nhiều điều mới càng khiến chúng ta lo lắng, dè chừng, cô đơn, buồn tủi. Rồi ai sẽ bên mình khi một mai mình khó khăn? Và rồi không chỉ như thế, áp lực liên tục dồn dập đến, nào là học tập nào là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Tự nhiên thấy mình vô dụng và là gánh nặng khi alo về nhà :" Ba ơi, mẹ ơi, con xài hết tiền rồi !" hay :"Con bệnh rồi ba mẹ ơi !",....đủ thứ chuyện. Ba mẹ lại phải tạm gác công việc mà lên trường với mình.
Từ khi đi học xa nhà, mình mới thấy không đâu bằng nhà mình cả. Từ đồ ăn của mẹ nấu cho đến chiếc nệm cũ mèm nhưng rất ấm, tất cả đều thật đáng trân trọng. Chưa bao giờ mình cảm thấy đồ ăn mẹ cất công mang từ nhà xa xôi lên đến tận trường, dù có nguội nhưng nó ngon, ngon một cách lạ thường, và bao giờ mình cũng quất sạch bách. Mẹ luôn nhắc nhở mình mỗi khi đi thăm mình, nhắc những lời mẹ hay nói ở nhà :" Lo mà học đó nghe chưa! Đừng có quậy phá!", những câu này trước đây mình đều lãng đi vì cho rằng nó quá nhàm, vấn đề đó ai cũng biết mà sao mẹ nhắc hoài. Nhưng khi học xa nhà, thời gian nói chuyện với mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay thì mình mới biết là lời nói đó thật sự quan trọng. Trên trường thời gian trôi chậm chứ về nhà rồi thời gian trôi nhanh lắm, cứ như không muốn cho mình về thăm ba mẹ ấy, nhắm mắt mở mắt là hết một ngày.
Ai cũng nói đi học xa nhà đỡ cho ba mẹ, nhưng mình nghĩ ba mẹ mình còn lo hơn, lo rằng hôm nay nó có bỏ bữa không, lo rằng nó thức quá khuya để học hay không, lo rằng nó lại té rồi bị thương chỗ này chỗ nọ, lo rất nhiều thứ. Mỗi lần mình gọi về là ba mẹ căn dặn đủ điều, ấy thế cũng vui.
Nói đi nói lại thì mình nhớ nhà thật đấy :" Ba mẹ ơi, con muốn về nhà!"