Thi cử đã xong, chuẩn bị hồi sinh truyện nhỉ (chắc là thế)
Hay ghia, em vừa đọc mà vừa hồi hộp lun áChương 10: Đường hầm
Không cần đến môt giây anh đã hiểu chuyển gì đang xảy ra. Chúng đã nghe thấy tiếng động vừa rồi và chắc hẳn đang vội vã tới đây. Thời gian của Simmon, lại một lần nữa, chỉ có thể tính bằng từng giây mà thôi.
“Bây giờ mình nên làm gì?” – Anh bắt đầu hơi hoảng loạn. Anh cần tìm một chỗ trốn. Anh cần thoát khỏi chúng ngay lập tức. Không còn thì giờ để suy tính nữa, Simmon đành phải hành động thật nhanh theo những gì anh mới chỉ nghĩ ra, dù nguy cơ thất bại là rất cao. Với đại một quyển sách lớn trên kệ, anh di chuyển dần dần ra phía cánh cửa ra vào phòng, chú ý để không tạo thêm một âm thanh thừa thãi nào nữa. Cố gắng giữ bình tĩnh, anh đợi cho tiếng bước chân tới đủ gần. Sau khi lấy sức thật mạnh, anh ném quyển sách thẳng qua cửa một căn phòng nào đó nằm ở vị trí đầu hành lang, đồng thời lách người vào lại phòng ngủ. Gần như ngay lập tức, anh nghe thấy tiếng gáy sách cứng đập mạnh vào cửa gỗ rồi rơi xuống mặt sàn, tạo nên hai tiếng động kế tiếp nhau. Tiếng bước chân bỗng chậm lại rồi ngừng hẳn, cách nơi anh đứng khoảng 30 mét. Đối với anh, đó là tín hiệu báo rằng trò nghi binh đã thành công. Giờ này hẳn chúng đang ở trong căn phòng mà quyển sách đã đáp đất, có gắng tìm hiểu nguyên nhân gây ra tiếng động. Quyển sách sẽ giúp anh cầm chân chúng thêm một vài phút.
Không chút chần chừ, anh nhanh tay lấy mảnh tường ngụy trang bên ngoài đậy lại chỗ cũ, che đi công tắc bí mật. Sau đó, anh bước lại gần chỗ chiếc của sập mới xuất hiện phía trên sàn, thử tháo chỗ dây thừng đang buộc chắc nó với phần dưới sàn không cho mở ra. Không ăn thua gì cả, những nút thắt quá chắc chắn đến mức cần rất nhiều thời gian để mở ra bằng tay không. Tuy vậy, việc ấy không làm khó được anh. Từ thời còn học hướng đạo sinh, anh đã thuộc nằm lòng cách cắt dây bằng lực ma sát. Chỉ cần tháo một bên dây giày dùng làm “cưa”, tìm cách cố định hai bên đoạn dây thừng cần cắt, luồn sợi dây giày xuống dưới sợi dây thừng rồi kéo dây giày qua lại. Nhiệt lượng và lực kéo sinh ra giúp anh cắt đứt sợi dây thừng một cách nhanh chóng, đơn giản mà không cần dùng kéo hay dao.
Thanh toán xong phàn dây thừng, anh mở rộng cửa sập và xem xét. Phía dưới cánh cửa bằng sắt là một đường hầm bê tông cao khoảng 2 mét, rộng gần 1 mét, chạy dài dưới móng căn biệt thự. Bám tay vào mép sàn, anh nhẹ nhàng đu người xuống dưới hầm, không quên đóng chặt cửa sập. Cánh cửa mới vừa khép lại, một loạt âm thanh ầm ầm lại vang lên như lúc anh gạt công tắc. Chỉ khác là lần này, dù cho hai kẻ truy bắt có mò tới căn phòng thì anh cũng không gặp nguy hiểm nữa.
Bên trong hầm tối đen như mực. Không có camera, thậm chí anh chẳng thể phân biệt nổi phía trước với phía sau. Quá mệt mỏi sao một hồi trốn chạy, Simmon chọn ngay một chỗ ngồi xuống nghỉ và buộc lại dây giày. Mùi ẩm mốc trong hầm xộc vào mũi anh, nhưng anh chẳng bận tâm. Việc đầu tiên anh chú ý tới là camera hồng ngoại của anh chỉ còn khoảng 40% pin. Không thể lãng phí lượng pin ít ỏi này mãi được, anh đành tạm tắt camera trong lúc nghỉ chân. Giờ đây chỉ còn anh với không gian tăm tối, hoàn toàn yên ắng.
Chẳng biết làm gì, anh nghĩ ngợi miên man. Đường hầm được xây lúc nào? Có những ai đã biết về nó? Có lẽ tên trùm Edward là kẻ hiểu rõ nhất lối đi bí mật dưới lòng đất này, bởi anh tin chắc đây là con đường bí mật mà hai kẻ lạ mặt nói tới. Đương nhiên anh không biết được nó dẫn tới đâu, nhưng đã đến nước này thì không thể quay lại được nữa. Anh chỉ có thể hi vọng rằng, phía sau cái vẻ hun hút trước mắt anh là một lối thoát khả dĩ. Nghĩ đến đây, anh bất giác mỉm cười. Chỉ vì một bài báo mà anh đã đưa bản thân vào tình thế tiến thoái lượng nan. Có quá nhiều việc xảy ra liên tiếp nằm ngoài tầm kiểm soát. Và giờ, anh đang ở đây, khát nước, mệt đứt hơi, cầm chiếc máy quay và cố gằng chạy thoát khỏi nơi mà cách đây vài giờ anh còn muốn tới. Cuộc đời đôi lúc đẩy con người vào những trường hợp thật là kì lạ…
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chúng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Những âm thanh kì lạ vang lên không hề báo trước. Trong phòng tắm ở hành lang tầng một lại có một cuốn sách rơi trên sàn. Còn phòng ngủ cuối hành lang, nơi tiếng động cuối cùng phát ra lại chẳng có một bóng người. Tên to con không khỏi băn khoăn. Thằng lỏi đang ở chỗ quái quỷ nào mới được? Tầng hai không thấy, tầng một cũng không có dấu hiệu gì. Tuy thế, hắn vẫn yên tâm là nó không thể thoát được. Dù nấp kĩ đến đâu thì đói khát sẽ tự khắc làm nó phải lộ mặt. Không sớm thì muộn, nó cũng phải liều mình xông ra trước khi chết rũ ở một góc tường. Tự tin như vậy, hắn ra lệnh:
- Tiếp tục kiểm tra tầng một và đồng thời cố tìm lối vào căn phòng bí mật. Nếu đến gần sáng mà không thấy nó, tao sẽ gọi thêm người tới giúp. Để xem nó trốn được đến đâu!
Chú thích: Dưới đây là video giải thích thủ thuật mà "anh thanh niên" đã thực hiện :> Vì trong truyện hai đầu dây thừng không thể dùng được (đang bị buộc mà) nên Simmon phải dùng tới dây giày.
Nguồn: DaveHax - Youtube
@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Cherry_cherry
P/s: Đọc lại thấy giống Outlast voãi =)))
hay quá cậu ơi :3 chỉ mình cách viết đi cậuuuuuuuuChương 11: Một chút quá khứ
Đồng hồ tích hợp trong camera đã chỉ 10 giờ 45 phút. Vậy là Simmon đã bị kẹt lại căn bietj thự được hơn hai giờ đồng hồ. Việc nghỉ ngơi đã xong. Anh lại đứng dậy, tiếp tục đi dọc theo theo đường hầm.
Con đường phía trước cứ trải dài mãi, tưởng như đến vô tận. Simmon đã đi được một quãng khá dài, tầm vài chục mét. Những mặt tường bê tông lâu ngày đã bám đầu rêu mốc và mạng nhện. Dưới chân, tỉnh thoảng anh lại bắt gặp một vài con chuột tụ tập lại cùng một chỗ, chí chóe với nhau liên tục. Gặp người, chúng bỏ chạy một mạch, tiếng chuột kêu nho nhỏ mà vang vọng cả con đường ngầm.
Được thêm vài bước chân, đường đi quẹo gắt 90 độ sang bên phải, đưa anh đến một ngã giao nhau của 4 lối đi dẫn về 4 phía, tính cả con đường anh đang đứng. Trên trần hầm, chỗ chính giữa nơi giao nhau treo lủng lẳng một bóng đèn sợi đốt đời cũ. Phần thủy tinh đã vỡ, chỉ còn trơ lại hai sợi dây kim loại găm chặt vào đuôi đèn. Ở một góc tường chất đầy những thùng gỗ, bên trong chứa vài bộ muỗng dĩa và một đống bát đĩa đã cũ. Anh vô cùng khó hiểu về sự xuất hiện của những đồ vật ấy. Tuy vậy, anh không để ý đến chúng quá nhiều. Nhiệm vụ chính của anh là phải tìm đường thoát ra càng sớm càng tốt.
“Đành phải thử lần lượt cả ba hướng vậy.” – Anh nghĩ. Thực ra, anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác tốt hơn.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi giao nhiệm vụ cho đồng bọn tìm ở phía nhà bếp, tên to con quyết định tự mình kiểm tra hành lang phía đối diện. Rảo bước qua tiền sảnh rộng lớn, hắn nhớ lại những ngày đầu tiên hắn được kết nạp vào đường dây của Edward.
Vốn trước kia, hắn cũng trải qua gần một năm trong quân đội. Nhưng khá nhanh chóng, hắn đào ngũ trốn về vì cảm thấy không hợp với kỉ luật nghiêm ngặt ở đó. Vô công rồi nghề, hắn lang thang khắp các đường phố đông người qua lại, dùng những mánh khóe lừa đảo hắn tự nghĩ ra để kiếm sống qua ngày. Hắn tình cờ chạm mặt Edward trong một phi vụ nho nhỏ như thế. Nhận thấy tiềm năng ở hắn, Edward đã đưa hắn về “dạy dỗ” thành một tay cò mồi chuyên nghiệp, nhận nhiệm vụ dụ dỗ và đào tạo thêm nhiều kẻ như hắn thay cho Edward. Hắn chưa bao giờ xưng tên thật của mình cho bất cứ ai, kể cả Edward. Khi được hỏi, hắn chỉ xưng bằng một tên giả là Aris. Dần dần, cái tên đó gắn luôn với danh tiếng ngày càng lớn dần của hắn trong đường dây. Trong thời gian đó, hắn đã từng tới đây, thậm chí sống ở đây nhiều lần. Điều đó giải thích sự thông thạo của hắn với khu nhà rộng lớn này. Nhờ những tin đồn về ma quỷ, căn biệt thự trở thành chỗ hoàn hảo để thực hiện những hành vi phạm pháp…
Hắn đã bước qua cảnh cửa dẫn đến hành lang. Trong 7 căn phòng thì phòng tắm và phòng ngủ cuối hành lang – hai nơi mà hắn nghi ngờ đầu tiên, đã được lục soát kỹ lưỡng. Vì vậy, hắn chọn căn phòng nằm ngay sau phòng tắm làm nơi tìm kiếm tiếp theo. Cửa phòng để ngỏ, phía trên treo tấm biển gỗ sơn đen ghi vài chữ cái được mạ vàng: Library – Thư viện. Vậy là đủ để bất cứ ai hiểu được trong phòng có gì. Ngay sát bốn bức tường kê một loạt các kệ sách giống với loại kệ ngoài phòng khách. Bên trên xếp đầy những quyển sách bụi bặm, được sắp xếp gọn gàng theo thể loại và thời gian xuất bản. Lúc hắn còn ở đây, cửa nhà bếp và cửa thông với hành lang này đều bị khóa nên hắn cũng không quan tâm nhiều lắm đến những gì đằng sau chúng. Tuy vậy, từ khi hắn xử ông trùm Edward, hai cánh cửa ấy bỗng dưng không bị khóa nữa. Điều đó càng làm Aris thêm nghi ngờ rằng tên chỉ huy cũ của hắn đang cố cất giấu thứ gì đó một cách bí mật.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Simmon đã đi đến ngõ cụt của đường hầm, không thể tiếp tục đi thẳng được nữa. Ngay trên đầu anh là một cửa sập sắt gần giống như ở chiếc cửa sập ở nơi mà anh bắt đầu. Chỉ khác là lần này, sợi dây thừng đã bị tháo ra từ lâu, bị vứt lại trên sàn hầm. Anh giơ tay mở hé cửa trong tâm trạng hồi hộp vì không biết thứ gì đang chờ đợi bên ngoài. Liệu đây có phải lối thoát mà anh mong đợi?
Nhìn qua khe cửa mới mở, anh cảm thấy đôi chút thất vọng. Dưới ánh sáng hồng ngoại nhợt nhạt, anh vẫn thấy rõ cảnh bên ngoài là một căn phòng khác khá rộng trong biệt thự. Vậy là kẹt vẫn hoàn kẹt! Nhưng không vì thế mà anh bỏ cuộc. Căn cứ vào vị trí của nó với đường hầm, anh đoán phòng này nằm ở phía nhà bếp, nghĩa là về bên phải tiền sảnh. Nếu may mắn, anh vẫn có thể tìm được một ô cửa sổ không khóa. Chỉ bằng một cú đu người nhẹ nhàng, anh đã chạm chân xuống sàn phòng bằng gỗ.
Ngay sau đó một giây, anh nhận ra hành động vừa rồi là một sai lầm rất lớn.
@realjacker07 @jehinguyen @God of dragon @Quang Đông @Cherry_cherry
T chưa từng nghĩ đến cách viết luôn á Kiểu nó là mặc định rồi, biết chỉ thế nào :vhay quá cậu ơi :3 chỉ mình cách viết đi cậuuuuuuuu
T chưa từng nghĩ đến cách viết luôn á Kiểu nó là mặc định rồi, biết chỉ thế nào :v
Nói chung t bị ảnh hưởng bởi cách viết của Dan Brown => Thích chuyển cảnh liên tục theo thời gian thực cho hấp dẫn
T thích dùng ngôi thứ ba khi kể những truyện phiêu lưu như thế này, có tác dụng tăng sự gay cấn rất tốt :>
Chỉ có vài mẹo vậy thôi ... còn lại t nghĩ bạn nên tự tạo một cách viết riêng cho mình và phát triển cách viết ấy, nếu có thể thì chọn lấy một thể loại chủ đạo luôn. Như vậy văn phong sẽ tự nhiên hơn đó
Uầy, thế là ngon quá rồi còn gì Giờ bảo t viết ngôn tình chắc t đập bút quá :vTrước giờ thì văn phong của mình khá đa dạng kiểu nhạc nào cũng nhảy ấy cậu :3 Riêng có mỗi mấy kiểu trinh thám với kinh dị là mình không nhảy nổi :3 Truyện kiểu kinh dị trinh thám mình có đọc qua khá nhiều cuốn, văn phong cũng cảm thấy tạm ổn nhưng khi viết lại không bánh cuốn được như cậu ý
Giờ nói tui viết trinh thám với kinh dị chắc tui đập đầu quáUầy, thế là ngon quá rồi còn gì Giờ bảo t viết ngôn tình chắc t đập bút quá :v
Hay quá bạn ơi.Nhanh ra chap mới nhé!Chương 13: An toàn và nguy hiểm
Simmon cố gắng giãy giụa để thoát khỏi cánh tay lực lưỡng đang quàng qua cổ mình. Vô ích. Đối thủ của anh đã nắm thế chủ động hoàn toàn và đang chuẩn bị ra đòn kết liễu. Lượng adrenalin lớn được giải phòng trong người anh làm nhịp tim tăng nhanh dần, buộc não bộ phải tỉnh táo và tìm cách sống còn. Tiếng tia điện phát ra từ hai đầu kìm chích điện càng thôi thúc anh tìm cách bảo vệ tính mạng.
“Mình không thể chịu chết thế này được” – Ý nghĩ ấy vọt ra chỉ trước khi nguy hiểm ập xuống có vài khắc. Tên hói nhanh chóng nhắm thẳng kìm điện vào người anh. Cùng lúc đó, anh dùng hai chân làm trụ, đẩy cả hai cơ thể quay 180 độ, làm cánh tay phải của hắn đập mạnh vào sàn nhà. Lợi dụng yếu tố bất ngờ, anh dùng tay trái giữ lấy bàn tay đang cầm vũ khí của hắn, vừa vặn tránh được khỏi tầm đánh của tia điện. Hắn chưa kịp sử dụng kìm điện lần thứ hai, anh đã đưa cả hai tay ngược lên mặt hắn, dùng móng tay cái tấn công vào mắt – bộ phận duy nhất trên mặt dễ tổn thương. Tên hói rú lên đau đớn. Theo phản xạ bảo vệ mắt, hắn dùng tay phải cầm kìm điện để gạt hai cánh tay của Simmon khỏi mặt. Lực siết từ tay còn lại cũng lỏng đi phần nào.
Không để vuột mất cơ hội, anh dồn hết lực thoát khỏi thế khóa cổ, ngồi lên được và thở dốc. Không khí ùa vào hai lá phổi đang ủ rũ như một phương thuốc diệu kì. Bên cạnh anh, tên hói đầu đã đứng dậy được nhanh hơn dự tính. Hai người lại đối mặt với nhau, chỉ cách có hơn một mét. Trong một khắc tính toán, hắn nhìn anh, và anh nhìn hắn. Đột ngột, hắn lao tới tấn công Simmon. Nhận thấy động tĩnh, anh vội với tay lấy chiếc đèn pin đang nằm trên sàn, rọi thẳng vào mắt hắn. Vừa mới bị thương, lại bị chiếu sáng đột ngột, hai mắt không kịp điều tiết ngay lập tức làm hắn mất tầm nhìn.
“Đến giờ phản công rồi” – Những bài học võ thuật thời trung học lại lướt trong đầu anh. Những huyệt đọa chủ chốt, nhưng dây thần kinh dễ bị chấn động. Tuy đánh đấm không phải lợi thế của anh, nhưng anh thà trượt tất cả cú đấm còn lại trong đời còn hơn để hỏng cú đấm quan trọng anh sắp thực hiện. Nắm chặt tay phải, Simmon xoay hông, tạo lực đẩy cho tay đấm thật mạnh vào thái dương tên hói. Không thể ra đòn hay tránh đòn, hắn chỉ biết mở to mắt nhìn.
Khớp ngón tay chạm mạnh vào xương sọ, làm não hắn bị tác động mạnh. Toàn thân hắn trở nên không trọng lượng trong một giây rồi sụp xuống sàn một cách nhanh chóng, tạo ra tiếng động lớn khi thân người va chạm với mặt gỗ. Đòn đánh chính xác của anh đã làm hắn bất tỉnh.
Ngay khi nhận ra đối thủ đã bị hạ gục, anh vội vã lôi thân thể đang bất động của hắn xuống hầm bí mật, không quên xóa mọi dấu vết về cuộc ẩu đả vừa rồi. Mãi đến khi chui xuống hầm, ngồi cạnh cái thân người, anh mới dám thở mạnh, dù mạch vẫn đập thình thịch. Đồng bọn của hắn có lẽ đã nghe thấy âm thanh khi hắn ngã xuống và ngửi thấy mùi không lành. Sớm thôi, kẻ còn lại sẽ nhận ra tên hói đầu đã biến mất một cách bí ẩn. Câu hỏi là hắn sẽ làm gì sau đó?
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mặc cho Simmon lo lắng, Aris vẫn chẳng mảy may nghi ngờ. Trong thư viện đã được cách âm, không một chút âm thanh nào bên ngoài tới được tai hắn. Hơn thế nữa, hắn đang tập trung cao độ vào việc đang làm: khai thông đường xuống lối đi ngầm dưới phòng.
Cách đây vài phút, sau một hồi di chuyển dọc theo chiều dài căn phòng, hắn nhận thấy con đường bí mật dưới chân kết thúc ngay dưới gầm một chiếc bàn ở góc phòng. Tuy vậy, hắn không thể tìm được bất kì cách nào để vào được đó.
Aris không định bỏ cuộc ngay. Chỉ cần quan sát kí càng, hắn nhận thấy có một phần mặt sàn hình vuông bị phân cách với diện tích xung quanh mà không liền mạch, giống như có ai đó đã ốp một tấm gỗ vào cho vừa với chỗ hình vuông bị thiếu. Hắn hiểu ngay mình phải làm gì. Không để mất thời gian, hắn vào phòng chứa đồ bên cạnh lục lọi và tìm được một chiếc rìu sắt đã han gỉ. Không vấn đề gì. Sức lực của hắn sẽ lo liệu phần còn lại.
Ngay lúc này, hắn vẫn đang cần mẫn bổ từng nhát rìu xuống ô vuông trên mặt sàn. Khắp phòng tràn ngập âm thanh của kim loại chạm vào gỗ, làm từng mảnh gỗ nhỏ văng tứ tung. Đối với Aris, mọi thứ bên ngoài không còn quan trọng nữa.
“Ta đang đào bới bí mật của Edward” – Gã nghĩ một cách tự mãn. Vấn đề về kẻ nghe lén đã bay khỏi đầu hắn từ lúc nào. Chẳng có gì phải lo lắng cả. Một mình đồng bọn hắn là đủ để giải quyết chuyện đó. Hơn thế nữa, hắn đã cẩn thận khóa hết tất cả mọi lối ra hắn có thể tìm được. Bây giờ, ngôi biệt thự này chẳng khác nào một nhà giam ngoại cỡ.
Một tiếng rắc đanh gọn vang lên. Mặt sàn đã chịu thua, vỡ ra thành hai mảnh lớn dọc theo đường lưỡi rìu. Dẹp hết những thứ vô dụng sang một bên, trước mặt hắn là một cửa sập sắt thông xuống dưới. Hắn nghe máu hồi hộp bốc trong người. Thử mở chiếc của sập, hắn nhận ra nó bị cố định bằng một sợi dây thừng.
Trò rẻ tiền. Thêm vài nhát rìu, đống dây thừng đã bị chặt đứt, buông thõng xuống như những con rắn đã mất đi phần đầu lợi hại. Nhìn xuống khoảng trống bên dưới, hắn không thể nghi ngờ gì nữa.
“Nhiệm vụ của ta đã thành công tốt đẹp”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cách đó vài cây số, trước máy tính, người đàn ông đang nhìm chăm chú vào hai căn phòng khác nhau đang được quay lại qua camera. Xung quanh hắn, phòng ngủ vẫn tối tăm, không chút ánh đèn. Di chuột quanh màn hình, hắn phóng to hai ô hình ảnh lên gấp 4 lần. Một phòng là thư viện, phòng còn lại là kho chứa đồ dùng phía sau nhà bếp. Trong vài chục phút vừa qua, tình thế đã thay đổi chóng mặt, theo hướng vừa tốt mà lại vừa xấu. Hắn với lấy cốc rượu rồi khoanh tay ngang ngực, cố chắp nối những mảnh ghép với nhau. Quan trọng hơn hết, hắn cần đánh giá mức ảnh hưởng của những sự việc vừa xảy ra.
Gã Aris đã tìm ra đường hầm, tên còn lại đã bị knock out. Bây giờ, trên bàn cờ chỉ còn lại một con tối thí và một con xe hiếu chiến. Theo kế hoạch, hắn cần con xe kia đè nát con tốt và chui đầu vào rọ. Tuy vậy, hắn không dám khẳng định. Kẻ yếu hơn đã chứng minh mình không phải là miếng mồi dễ xơi, nhưng hắn có thể chắc rằng Aris cũng không phải một tên tầm thường. Mọi thứ sẽ diễn ra trơn tru thôi.
“Không được khinh suất.” – Những lời dặn dò lại vang vọng trong hắn. “Những điều vô lý nhất đều có thể xảy ra ngoài tầm kiểm soát. Tất cả phải chắc chắn như đinh đóng cột”
Hớp một chút rượu, hắn đứng thẳng dậy. Đầu óc hắn vẫn tỉnh như sáo dù đã khuya khoắt. Làm nhiều thì thành quen. Vì công việc, hắn đã thay đổi một chút giờ giấc sinh học và thích nghi với khung giờ mới.
Cầm lấy chiếc điện thoại, hắn chuẩn bị thực hiện cuộc gọi tới một người vô cùng quan trọng.
T chưa nghĩ đến vụ đăng ở web khác luôn ấy Có lẽ t sẽ làm vậy lúc viết xong xuôi.Hay vl ông ơi :3 Đọc cuốn thật sự luôn ấy :3 Tui nghĩ ông nên đăng truyện đâu đó đi :3 Ông đã đăng đâu chưa? :3 Có cần tui đăng hộ không :3 Tròi địu mé hay vđ luôn ý :3 Sao ông có thể viết được như vậy nhỉ? :3
T chưa nghĩ đến vụ đăng ở web khác luôn ấy Có lẽ t sẽ làm vậy lúc viết xong xuôi.
Chịu khó tìm tòi một chút, thêm mắm thêm muối vào truyện là ngon ngay ấy mà :3
Hình như có mà Truyện tâm lý phải không? Nghe hay hấp dẫn phết đấy bàTui từng có ý định viết truyện tình của một thanh niên bị mấy bệnh tâm lý kiểu rối loạn đa nhân cách hay kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế ý. Nhưng chắc do cái bệnh tui muốn viết không có nên tui nản quá không buồn viết ý. :3 mà ông siêu ghê :3
Hình như có mà Truyện tâm lý phải không? Nghe hay hấp dẫn phết đấy bà
Liệu đó có phải là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế :>Bệnh của tui nó kiểu mà bản thân biết rõ mình đang làm gì nhưng mà không khống chế được cơ thể cơ Mà không có cái bệnh đó
Liệu đó có phải là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế :>
Tui từng có ý định viết truyện tình của một thanh niên bị mấy bệnh tâm lý kiểu rối loạn đa nhân cách hay kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế ý. Nhưng chắc do cái bệnh tui muốn viết không có nên tui nản quá không buồn viết ý. :3 mà ông siêu ghê :3[/QUOTE
Em có thể tham khảo phim "kill me, heal me"(Tìm lại chính mình)_nói về đa nhân cách và "I miss you/missing you" của hàn quốc nhé. Đây là 2 phim chị đã từng xem nhưng bản thân chị thích 'kill me, heal me" hơn vì nó có yếu tố giải trí ^^
Còn nhiều phim khác của hàn cũng xoay quanh những bệnh tâm lý đó em có thể xem để tham khảo thêm. Thật ra ngoài đời có 1 số người nghiện rượu quá mức cũng có tình trạng tương tự như vậy, uống nhiều rượu quá đến 1 lúc nào đó(tầm ngoài 50 tuổi) làm hỏng hệ thần kinh và hay tưởng tượng có người đuổi đánh, theo dõi rồi cứ phải trốn những thứ mà họ tưởng tượng ra. Nó chỉ xảy ra 1 thời điểm nào đó xong lại hết, lại bình thường và mọi người hay nói là điên hoặc bị ma ám ấy. Chị cũng không biết đó là gì nhưng những người đó đều sử dụng rượu quá nhiều trong thời gian dài. Vấn đề này thì nó lại giới hạn độ tuổi( trẻ hình như là không có) còn 2 phim kia thì đều là những người trẻ bị do tổn thương tâm lý từ khi còn nhỏ mà tạo nên bệnh.
Chị cũng thích đề tài đa nhân cách, nếu em viết thì cho chị xin 1 vé làm khán giả nha.@@