Văn 10 Bản thảo kịch bản xâu chuỗi truyện ADV- MC TT, cổ tích Tấm Cám và ca dao thân yêu thương tình nghĩa.

Harry Nanmes

Cựu Mod Văn | Tài năng sáng tạo 2018
Thành viên
6 Tháng chín 2017
1,593
3,819
544
Hải Dương
THPT Tứ Kỳ.
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Ha lô!
Chào các bạn, các bạn có muốn chúng mình giới thiệu một kịch bản do chính tay tụi mình viết( gồm mình, @Tam Cửu và những người bạn cùng lớp 10G chúng mình :D) và được cô dạy văn của tụi mình chỉnh sửa. Kịch bản của bọn mình đã đạt giải nhất khối 10 về cuộc thi viết kịch và đạt giải nhì trường về diễn xuất. Cuộc thi đã diễn ra lâu roài nên mình muốn chia sẻ với các bạn. Chỉ tiếc là diễn xuất còn non nớt :p
Mời các bạn cùng tham khảo nhé!
Lưu ý: Khi lấy đi nhớ ghi nguồn. Cảm ơn :D

Kịch bản xâu chuỗi truyện An Dương Vương- Mị Châu Trọng Thủy, cổ tích Tấm Cám và ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa.
Sau khi ADV giận dữ tuốt gươm bên mình chém MC, nàng đã kịp tình ngộ VÀ nguyện sinh nhận cái chết để chuộc lỗi lầm khủng khiếp mà mình đã gây ra. đôi mắt nàng dần mờ hẳn và tai còn văng vẳng những tiếng thét ai oán của thần dân đất nước Âu Lạc. Nhưng rủ lòng thương nàng- một người con gái ngoan hiền, xinh đẹp, Thủy tề đã nhận nàng làm con nuôi. Từ đó MC được sống trong 1 long cung rộng lớn, nguy nga, tráng lệ và cảnh vật đẹp đến mê hồn người….
Cảnh 1:
Khung cảnh:
Cảnh thủy cung nguy nga, lộng lẫy. Mị Châu ngồi tựa cửa sổ, lòng nghĩ ngợi, ánh mắt hướng về nơi xa xăm. Hai tì nữ bước vào, trên tay là đĩa hoa quả. Không gian lắng xuống, trầm ngâm, thoáng đượm nỗi buồn, gợi một nỗi mênh mang trong lòng người.
Cuộc đối thoại giữa Mị Châu và 2 tì nữ- 1 trung niên, 1 trẻ.
Tì nữ 1(
đặt đĩa hoa quả xuống bàn một cách nhẹ nhàng, nhìn công chúa, vẻ mặt cảm nhận được nỗi buồn ẩn sau gương mặt xinh đẹp kia): Thưa công chúa, trông người có vẻ ủ rũ, phải chăng người có chuyện gì buồn?( vẻ mặt lo lắng)
Mị Châu( nét mặt buồn, ủ rũ, khi nghe tì nữ 1 chợt hỏi thì gượng cười): Em không cần lo lắng, được Long Vương nhận làm con gái nuôi, lại sống trong cung điện nguy nga, tráng lệ, tuyệt đẹp, được các em hầu hạ tận tình như thế này, thì làm sao ta có thể buồn được cơ chứ!
Tì nữ 2 (có ý đồng tình với tì nữ 1): Công chúa, xin người đừng giấu chúng nô tì . Tuy không thể hiểu hết tâm trạng của người, nhưng nhìn dáng vẻ này, quả thực là người đang có chuyện phiền lòng nên mới sinh ra nỗi buồn như vậy!
Mị Châu( quay mặt đi hướng khác, vẫn giấu giếm một điều gì đó): Ta quả thực không có chuyện gì đáng để bận lòng cả. Hai em đã nghĩ quá rồi! Ta thật may mắn vì có các em là người bầu bạn, quan tâm tới ta , ta cảm kích lắm! Nhưng, sống trong cuộc sống mới giàu sang, phú quý như vậy, ta sao có thể buồn phiền chứ? Hãy nhìn kìa!- ( đưa tay chỉ ra xa)- Màu sắc hoàng hôn đẹp biết bao, mang theo đó là cả những niềm vui đấy, ngươi có biết không? Như thế, nếu buồn thì ta đã sai lầm rồi!
Tì nữ 2(có vẻ ngập ngừng, rồi không biết nói gì nữa):Nhưng, thưa người…
Tì nữ 1( vừa gọt trái cây, vừa quan sát Mị Châu, đến lúc này mới lên tiếng): Công chúa à, bản thân nô tì đã sống gần nửa cuộc đời, nô tì cũng chưa từng nghe rằng cảnh hoàng hôn mang theo niềm vui, niềm hạnh phúc mà lặn xuống. Bản thân nô tì chỉ nghe rằng cảnh hoàng hôn có nét đượm buồn, đây là cảnh để con người gửi gắm những tâm trạng của bản thân. Cũng như câu nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”….
Mị Châu(có ý muốn nói phản biện lại) :Nhũ mẫu à, quả thực là ta…
Tì nữ 1( đưa tay ngăn Mị Châu nói) : Công chúa a, xin người hãy nghe tiếp những lời mà nô tì muốn nói. Bản thân thần hiểu được nỗi lòng của ngừoi và có lẽ với dáng vẻ ấy, e rằng người không thể giấu nổi chúng nô tì. Người ta nói rằng, khi tâm sự với ai đó sẽ giải tỏa được phần nào nỗi buồn ấy, cho nên người có thể tâm sự với chúng nô tì được không? Người càng giấu trong lòng, nỗi buồn sẽ ngày càng khiến người thêm đau đớn . Hơn nữa, nếu thấy chúng nô tì chăm sóc công chúa không tốt, khiến công chúa luôn buồn bã, ủ rũ Long Vương hẳn sẽ quở trách nô tì…
Tì nữ 2( tì nữ 2 dứt lời thì tiếp lời): Công chúa à, chúng thần không sợ bị quở trách, chỉ sợ người vì đau đớn, buồn tủi mà ngày càng tiều tụy đi thôi. Mong người có thể tâm sự với chúng nô tì được không?
Mị Châu( sau khi nghe cả hai tì nữ khuyên nhủ, cảm động lau nước mắt):Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới ta. Quả thực ta có một chuyện luôn trằn trọc, nó khiến ta rất đau buồn đó là khi ta nhớ nhà, nhớ về về quê hương. Không hiểu sao dù khi đã sống ở đây, được sống trong gấm vóc lụa là nhưng ta vẫn nhớ về nơi chốn ấy. Ta nhớ lắm!
Tì nữ 1( ngậm ngùi): Nô tì cũng giống với người vậy, nhưng bản thân đã ở thế giới khác rồi, không thể trở lại được nữa. Bèn giấu nỗi nhớ trong lòng, trong những kỷ niệm, kỷ vật mà thôi.
Tì nữ 2( gương mặt tươi cười): Nói đến kỷ niệm, ngày trước nô tì cũng có rất nhiều kỷ niệm với lũ bạn cùng trang lứa. Được vui chơi cùng nhau, vui biết mấy! (cười)
Mị Châu( đang cười, bỗng dưng gượng lại): Ta cũng có những kỷ niệm. Kỷ niệm của ta, là được nghe kể chuyện bởi…bởi…Người- vị vua nước Âu Lạc…(suy ngẫm một lúc bỗng mỉm cười tươi tắn) Vua cha đã kể cho ta những câu chuyện rất hay, nào là Lợn cưới áo mới, Tam đại con gà,…Và đặc biệt là một câu chuyện cổ tích mà ta yêu thích nhất- truyện Tấm Cám….
( Cả không gian im lặng, Mị Châu nhìn xa xăm, hồi tưởng lại câu chuyện- trong tiềm thức của nàng công chúa ngây thơ này chỉ còn là cảnh mà mẹ con Cám giết hại con cá Bống- người bạn duy nhất của Tấm….)
Khung cảnh: Giếng nước, bên cạnh là cây chuối, thấp thoáng hình ảnh nhà tre.
Mẹ Con Cám bắt cá Bống.
Sau khi bị Cám lừa trút hết giỏ cá, Tấm chỉ còn con cá Bống. Theo lời bụt dặn, Tấm nuôi bống ngày một lớn, dì ghẻ sinh nghi liền sai Cám đi theo Tấm. Cám nhẩm theo lời gọi của Tấm rồi về kể cho mẹ nghe. Mụ dì ghẻ kiếm chuyện lừa Tấm đi chăn trâu thật xa rồi 2 mẹ con mụ âm mưu ở nhà bắt bống.
Cám: Mẹ ơi cái giếng nè. Mẹ ngó coi có gì lạ không?
Dì ghẻ: Trời! đẹp quá! Hí hí…. Người bao nhiêu tuổi hỡi người Người bao nhiêu tuổi miệng cười nở hoa( Ngó xuống cái giếng)
Cám: Gì đẹp thế mẹ?(Ngó nghiêng nhìn mẹ)
Dì ghẻ: Bóng mẹ trên mặt nước đó con.
Cám: Ôi, mẹ nhìn xem bóng con này.
Dì ghẻ: Bóng con cũng đẹp quá! Lên trời đo gió đo mây Xuống sông đo nước về đây đo người Đo từ mười tám đôi mươi Đo được một người vừa đẹp vừa xinh ai nào như Cám đây.
Rồi 2 mẹ con cùng nói : 2 mẹ con mình đẹp như nhau…
Dì ghẻ: Nhưng mẹ đẹp nhỉnh hơn con 1 tí ! Hè hè
Cám: Không biết đâu con đẹp hơn cơ.
Dì ghẻ: Thôi được rồi, con gái của mẹ đẹp nhất làng nhất xóm, nhất thiên hạ này luôn. Ai xinh chứ con thì Mười phân vẹn mười rồi.
Cám: A…mẹ ơi, nghe nói nhà vua sắp mở hội đó. Mẹ con mình cùng đi đi.
Dì ghẻ: Được đó, mẹ sẽ sắm cho 2 ta quần áo đẹp để đi trẩy hội. Với nhan sắc của con, nhà vua sẽ để mắt tới thôi..
Cám: mẹ nhớ sắm bộ nào đẹp nhất đó. Mà mẹ mau bắt con bống ấy đi.
Nói rồi mẹ con Cám bắt giết cá Bống làm thịt, để tránh bụng đói khi lên đường trẩy hội….
Tất cả chỉ là tiềm thức trong trí nhớ của Mị Châu…..
(nhảy Bống bống bang bang)
Cảnh 2 :
Mị Châu
( bồi hồi, xúc động):Không chỉ những câu chuyện ấy đâu. Ta còn nhớ về những lời ru của bà nữa. Bà hay ru ta mỗi khi ta còn nhỏ, những lời ru ngọt ngào biết bao nhiêu! Liệu bây giờ ta còn có thể nghe lại chăng? Tất cả dường như đã lùi vào dĩ vẵng…
Tì nữ 1( nghe thấy MC nói liền mỉm cười, khi MC kết thúc lời nói thì nhẹ nhà cất tiếng ru):
Thân em như tấm lục đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai
Thân em như củ ấu gai
Ruột trong thì trắng vỏ ngoài thì đen
Ai ơi, nếm thử mà xem!
Nếm ra, mới biết rằng em ngọt bùi.

Mị Châu( ngạc nhiên): Là em hát đó sao? Giọng hát êm dịu, ngọt ngào, tha thiết quá! Ta như sống dậy lại những ngày tháng tuổi thơ năm nào…Lời hát ru luôn thể hiện những ý nghĩa, nội dung khác nhau phải không?
Tì nữ 2: Thưa công chúa, lời hát này quả thực rất hay!
Tì nữ 1( cười tươi): Đây là vẻ đẹp của người phụ nữ nước ta, nếu không phiền, nô tì có thể hát vài câu nữa chứ?
Mị Châu(vẻ mặt háo hức) : Ta rất mong chờ điều đó!
Tì nữ 1:
Muối ba năm muối đang còn mặn
Gừng chín tháng gừng hãy còn cay
Đôi ta nghĩa nặng tình dày
Có xa nhau đi chăng nữa cũng ba vạn sáu ngàn ngày mới xa.

Những lời ru trên cũ vang vọng mãi trong tâm trí MC. Rồi đâu đó bóng dáng quê hương, đất nước hiền hậu đang hiện ra trước mắt. Cánh đồng lúa cò bay thẳng tắp, lũy tre xanh bên mái đình làng quen thuộc, thành Cổ Loa vẫn sừng sững ở đây. Bỗng chốc, tất cả dường như sụp xuống trước mắt MC, cảnh cơ đồ Âu Lạc chìm đắm biển sâu. Những tiếng rên xiết của nhân dân vang lên khắp nơi. Nước mất nhà tan trước tay của quân Triêu Đà. Chỉ vì một lỗi lầm nhỏ của một con người mà khiến dân tộc phải chịu thảm cảnh nghìn năm phong kiến phương Bắc đô hộ. Đau thương mất mát, không điều gì có thể diễn tả nổi. MC cất lên tiếng khóc ai oán, trách bản thân mình quá ích kỷ, chỉ vì phút ngây thơ, dại khờ mà đã gây nên nỗi đau đớn đến thế này.
MC( nói trong nước mắt): Cũng chỉ vì bản thân ta quá dại khờ, quá tin tưởng vào tình yêu, không đề cao trách nhiệm là một công chúa nước Âu Lạc. Đem cái tình nghĩa riêng tư mà đặt lên trên nghĩa vụ đối với hàng triệu dân tộc. Lỗi lầm này của ta thật đáng trách, đáng bị người đời khinh bỉ. Cái chết dưới nhát kiếm của cha ta là cái kết cục duy nhất mà ta xứng đáng nhận được.
Tì nữ 2( đến gần an ủi MC) : Người đừng tự trách mình, có trách thì hãy trách kẻ vô tình bạc nghĩa kia, không hề mảy may suy nghĩ cái lợi chung của dân tộc hai nước, mà sẵn sàng lợi dụng sự ngây thơ, trong sáng, niềm tin yêu của người đối với hắn.
Tì nữ 1( trầm ngâm, ôn tồn): Xin thứ lỗi vì nô tì nói thẳng. Trong chuyện này, người quả thực có tội. Bị thần Kim Quy kết tội là giặc không hề sai trái, và cái chết cũng có lẽ là cái kết xứng đáng giành cho người. Nhưng, người dân không hề có ý trách công chúa. Công chúa cũng không nên tự giam mình mà dằn vặt bản thân quá nhiều. Trọng Thủy- kẻ giặc của nước Âu Lạc- kẻ bạc tình đáng chịu tội nặng. Đó là cái chết. Nhưng liệu cái chết có thể giúp hắn chuộc lại lỗi lầm với nhân dân AAL hay không? Có thể là không, những trước sự sám hối của hắn, nhân dân đã tha thứ cho hắn phần nào. Nếu là nô tì, có lẽ nô tì cũng không tha thứ cho hắn như người. Nhưng dân ta luôn có một lòng vị tha, yêu thương người, cao thượng hơn bao giờ hết. Cũng bởi lẽ, công chúa và hắn đều là nạn nhân của một cuộc hôn nhân chính trị.
Mị Châu( sau khi nghe tì nữ 1 nói thì tỉnh táo hơn): Ta thật biết ơn tấm lòng cao thượng, vi tha của nhân dân ÂL. Một phẩm chất vô cùng cao quý! Ta mong rằng, người đời sau sẽ lấy câu chuyện của ta mà làm gương. Phải cảnh giác trước kẻ thù, phải xử lý đúng đắn giữa cái chung và cái riêng, giữa việc nước và việc nhà……….
Người dẫn(bước ra): Thưa thầy cô và các bạn, ngày nay vẫn còn biết bao cuộc chiến tranh tàn khốc, dữ dội, ác liệt, xảy ra chỉ bởi vì những nguyên nhân cạnh tranh trên thị trường. Đâu đó trên thế giới vẫn còn những tiếng khóc đau thương, trách than của các dân tộc.Tiếng thét ai oán ấy cất lên từ cuộc chiến tranh một đất nước bé nhỏ Syria- chỉ vì vũ khí hóa học, rồi buộc họ phải trở thành những người dân tị nạn. Cái chết của cậu bé Aylan là minh chứng cho điều đó. Hay là cuộc chiến tranh ở Iraq, đã gây nên một hậu quả vô cùng to lớn không chỉ cho Iraq mà là cả thế giới. Nỗi niềm đau thương đó cứ kéo dài mãi, để rồi một ngày, con người quay đầu nhìn lại là là một bức tranh hỗn độn của thế giớibởi mọi thứ dường như bị phá hủy và đó chính là một bức tranh thấm đấm nước mắt. Và lúc ấy, con người mới nhận ra hậu quả khôn lường như thế nào, lỗi lầm ra sao. Vì vậy, bài học của MC chính là bài học cảnh tỉnh cho mỗi con người- ý thức của một công dân trong việc bảo vệ đất nước….
Tất cả (cùng nhau bước ra trước sân khấu): Hãy đấu tranh cho 1 thế giới hòa bình ,vì 1hành tinh không khói đạn , bom lửa không vũ khí hạt nhân .
(Hai bạn đưa ra sân khấu băng zôn về đầu tranh có một thế giới hòa bình, đồng thời tất cả cùng hát bài hát...)
~ Hết ~

Nếu các bạn muốn xem diễn mình sẽ đăng video nha! Cảm ơn đã đón đọc! :D
 
Last edited:

Hỗ trợ Windows

Banned
Banned
Thành viên
19 Tháng một 2019
304
506
71
Nghệ An
Trường THCS Hùng Sơn
Ha lô!
Chào các bạn, các bạn có muốn chúng mình giới thiệu một kịch bản do chính tay tụi mình viết( gồm mình, @Tam Cửu và những người bạn cùng lớp 10G chúng mình :D) và được cô dạy văn của tụi mình chỉnh sửa. Kịch bản của bọn mình đã đạt giải nhất khối 10 về cuộc thi viết kịch và đạt giải nhì trường về diễn xuất. Cuộc thi đã diễn ra lâu roài nên mình muốn chia sẻ với các bạn. Chỉ tiếc là diễn xuất còn non nớt :p
Mời các bạn cùng tham khảo nhé!

Kịch bản xâu chuỗi truyện An Dương Vương- Mị Châu Trọng Thủy, cổ tích Tấm Cám và ca dao than thân, yêu thương tình nghĩa.
Sau khi ADV giận dữ tuốt gươm bên mình chém MC, nàng đã kịp tình ngộ VÀ nguyện sinh nhận cái chết để chuộc lỗi lầm khủng khiếp mà mình đã gây ra. đôi mắt nàng dần mờ hẳn và tai còn văng vẳng những tiếng thét ai oán của thần dân đất nước Âu Lạc. Nhưng rủ lòng thương nàng- một người con gái ngoan hiền, xinh đẹp, Thủy tề đã nhận nàng làm con nuôi. Từ đó MC được sống trong 1 long cung rộng lớn, nguy nga, tráng lệ và cảnh vật đẹp đến mê hồn người….
Cảnh 1:
Khung cảnh:
Cảnh thủy cung nguy nga, lộng lẫy. Mị Châu ngồi tựa cửa sổ, lòng nghĩ ngợi, ánh mắt hướng về nơi xa xăm. Hai tì nữ bước vào, trên tay là đĩa hoa quả. Không gian lắng xuống, trầm ngâm, thoáng đượm nỗi buồn, gợi một nỗi mênh mang trong lòng người.
Cuộc đối thoại giữa Mị Châu và 2 tì nữ- 1 trung niên, 1 trẻ.
Tì nữ 1(
đặt đĩa hoa quả xuống bàn một cách nhẹ nhàng, nhìn công chúa, vẻ mặt cảm nhận được nỗi buồn ẩn sau gương mặt xinh đẹp kia): Thưa công chúa, trông người có vẻ ủ rũ, phải chăng người có chuyện gì buồn?( vẻ mặt lo lắng)
Mị Châu( nét mặt buồn, ủ rũ, khi nghe tì nữ 1 chợt hỏi thì gượng cười): Em không cần lo lắng, được Long Vương nhận làm con gái nuôi, lại sống trong cung điện nguy nga, tráng lệ, tuyệt đẹp, được các em hầu hạ tận tình như thế này, thì làm sao ta có thể buồn được cơ chứ!
Tì nữ 2 (có ý đồng tình với tì nữ 1): Công chúa, xin người đừng giấu chúng nô tì . Tuy không thể hiểu hết tâm trạng của người, nhưng nhìn dáng vẻ này, quả thực là người đang có chuyện phiền lòng nên mới sinh ra nỗi buồn như vậy!
Mị Châu( quay mặt đi hướng khác, vẫn giấu giếm một điều gì đó): Ta quả thực không có chuyện gì đáng để bận lòng cả. Hai em đã nghĩ quá rồi! Ta thật may mắn vì có các em là người bầu bạn, quan tâm tới ta , ta cảm kích lắm! Nhưng, sống trong cuộc sống mới giàu sang, phú quý như vậy, ta sao có thể buồn phiền chứ? Hãy nhìn kìa!- ( đưa tay chỉ ra xa)- Màu sắc hoàng hôn đẹp biết bao, mang theo đó là cả những niềm vui đấy, ngươi có biết không? Như thế, nếu buồn thì ta đã sai lầm rồi!
Tì nữ 2(có vẻ ngập ngừng, rồi không biết nói gì nữa):Nhưng, thưa người…
Tì nữ 1( vừa gọt trái cây, vừa quan sát Mị Châu, đến lúc này mới lên tiếng): Công chúa à, bản thân nô tì đã sống gần nửa cuộc đời, nô tì cũng chưa từng nghe rằng cảnh hoàng hôn mang theo niềm vui, niềm hạnh phúc mà lặn xuống. Bản thân nô tì chỉ nghe rằng cảnh hoàng hôn có nét đượm buồn, đây là cảnh để con người gửi gắm những tâm trạng của bản thân. Cũng như câu nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”….
Mị Châu(có ý muốn nói phản biện lại) :Nhũ mẫu à, quả thực là ta…
Tì nữ 1( đưa tay ngăn Mị Châu nói) : Công chúa a, xin người hãy nghe tiếp những lời mà nô tì muốn nói. Bản thân thần hiểu được nỗi lòng của ngừoi và có lẽ với dáng vẻ ấy, e rằng người không thể giấu nổi chúng nô tì. Người ta nói rằng, khi tâm sự với ai đó sẽ giải tỏa được phần nào nỗi buồn ấy, cho nên người có thể tâm sự với chúng nô tì được không? Người càng giấu trong lòng, nỗi buồn sẽ ngày càng khiến người thêm đau đớn . Hơn nữa, nếu thấy chúng nô tì chăm sóc công chúa không tốt, khiến công chúa luôn buồn bã, ủ rũ Long Vương hẳn sẽ quở trách nô tì…
Tì nữ 2( tì nữ 2 dứt lời thì tiếp lời): Công chúa à, chúng thần không sợ bị quở trách, chỉ sợ người vì đau đớn, buồn tủi mà ngày càng tiều tụy đi thôi. Mong người có thể tâm sự với chúng nô tì được không?
Mị Châu( sau khi nghe cả hai tì nữ khuyên nhủ, cảm động lau nước mắt):Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới ta. Quả thực ta có một chuyện luôn trằn trọc, nó khiến ta rất đau buồn đó là khi ta nhớ nhà, nhớ về về quê hương. Không hiểu sao dù khi đã sống ở đây, được sống trong gấm vóc lụa là nhưng ta vẫn nhớ về nơi chốn ấy. Ta nhớ lắm!
Tì nữ 1( ngậm ngùi): Nô tì cũng giống với người vậy, nhưng bản thân đã ở thế giới khác rồi, không thể trở lại được nữa. Bèn giấu nỗi nhớ trong lòng, trong những kỷ niệm, kỷ vật mà thôi.
Tì nữ 2( gương mặt tươi cười): Nói đến kỷ niệm, ngày trước nô tì cũng có rất nhiều kỷ niệm với lũ bạn cùng trang lứa. Được vui chơi cùng nhau, vui biết mấy! (cười)
Mị Châu( đang cười, bỗng dưng gượng lại): Ta cũng có những kỷ niệm. Kỷ niệm của ta, là được nghe kể chuyện bởi…bởi…Người- vị vua nước Âu Lạc…(suy ngẫm một lúc bỗng mỉm cười tươi tắn) Vua cha đã kể cho ta những câu chuyện rất hay, nào là Lợn cưới áo mới, Tam đại con gà,…Và đặc biệt là một câu chuyện cổ tích mà ta yêu thích nhất- truyện Tấm Cám….
( Cả không gian im lặng, Mị Châu nhìn xa xăm, hồi tưởng lại câu chuyện- trong tiềm thức của nàng công chúa ngây thơ này chỉ còn là cảnh mà mẹ con Cám giết hại con cá Bống- người bạn duy nhất của Tấm….)
Khung cảnh: Giếng nước, bên cạnh là cây chuối, thấp thoáng hình ảnh nhà tre.
Mẹ Con Cám bắt cá Bống.
Sau khi bị Cám lừa trút hết giỏ cá, Tấm chỉ còn con cá Bống. Theo lời bụt dặn, Tấm nuôi bống ngày một lớn, dì ghẻ sinh nghi liền sai Cám đi theo Tấm. Cám nhẩm theo lời gọi của Tấm rồi về kể cho mẹ nghe. Mụ dì ghẻ kiếm chuyện lừa Tấm đi chăn trâu thật xa rồi 2 mẹ con mụ âm mưu ở nhà bắt bống.
Cám: Mẹ ơi cái giếng nè. Mẹ ngó coi có gì lạ không?
Dì ghẻ: Trời! đẹp quá! Hí hí…. Người bao nhiêu tuổi hỡi người Người bao nhiêu tuổi miệng cười nở hoa( Ngó xuống cái giếng)
Cám: Gì đẹp thế mẹ?(Ngó nghiêng nhìn mẹ)
Dì ghẻ: Bóng mẹ trên mặt nước đó con.
Cám: Ôi, mẹ nhìn xem bóng con này.
Dì ghẻ: Bóng con cũng đẹp quá! Lên trời đo gió đo mây Xuống sông đo nước về đây đo người Đo từ mười tám đôi mươi Đo được một người vừa đẹp vừa xinh ai nào như Cám đây.
Rồi 2 mẹ con cùng nói : 2 mẹ con mình đẹp như nhau…
Dì ghẻ: Nhưng mẹ đẹp nhỉnh hơn con 1 tí ! Hè hè
Cám: Không biết đâu con đẹp hơn cơ.
Dì ghẻ: Thôi được rồi, con gái của mẹ đẹp nhất làng nhất xóm, nhất thiên hạ này luôn. Ai xinh chứ con thì Mười phân vẹn mười rồi.
Cám: A…mẹ ơi, nghe nói nhà vua sắp mở hội đó. Mẹ con mình cùng đi đi.
Dì ghẻ: Được đó, mẹ sẽ sắm cho 2 ta quần áo đẹp để đi trẩy hội. Với nhan sắc của con, nhà vua sẽ để mắt tới thôi..
Cám: mẹ nhớ sắm bộ nào đẹp nhất đó. Mà mẹ mau bắt con bống ấy đi.
Nói rồi mẹ con Cám bắt giết cá Bống làm thịt, để tránh bụng đói khi lên đường trẩy hội….
Tất cả chỉ là tiềm thức trong trí nhớ của Mị Châu…..
(nhảy Bống bống bang bang)
Cảnh 2 :
Mị Châu
( bồi hồi, xúc động):Không chỉ những câu chuyện ấy đâu. Ta còn nhớ về những lời ru của bà nữa. Bà hay ru ta mỗi khi ta còn nhỏ, những lời ru ngọt ngào biết bao nhiêu! Liệu bây giờ ta còn có thể nghe lại chăng? Tất cả dường như đã lùi vào dĩ vẵng…
Tì nữ 1( nghe thấy MC nói liền mỉm cười, khi MC kết thúc lời nói thì nhẹ nhà cất tiếng ru):
Thân em như tấm lục đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai
Thân em như củ ấu gai
Ruột trong thì trắng vỏ ngoài thì đen
Ai ơi, nếm thử mà xem!
Nếm ra, mới biết rằng em ngọt bùi.

Mị Châu( ngạc nhiên): Là em hát đó sao? Giọng hát êm dịu, ngọt ngào, tha thiết quá! Ta như sống dậy lại những ngày tháng tuổi thơ năm nào…Lời hát ru luôn thể hiện những ý nghĩa, nội dung khác nhau phải không?
Tì nữ 2: Thưa công chúa, lời hát này quả thực rất hay!
Tì nữ 1( cười tươi): Đây là vẻ đẹp của người phụ nữ nước ta, nếu không phiền, nô tì có thể hát vài câu nữa chứ?
Mị Châu(vẻ mặt háo hức) : Ta rất mong chờ điều đó!
Tì nữ 1:
Muối ba năm muối đang còn mặn
Gừng chín tháng gừng hãy còn cay
Đôi ta nghĩa nặng tình dày
Có xa nhau đi chăng nữa cũng ba vạn sáu ngàn ngày mới xa.

Những lời ru trên cũ vang vọng mãi trong tâm trí MC. Rồi đâu đó bóng dáng quê hương, đất nước hiền hậu đang hiện ra trước mắt. Cánh đồng lúa cò bay thẳng tắp, lũy tre xanh bên mái đình làng quen thuộc, thành Cổ Loa vẫn sừng sững ở đây. Bỗng chốc, tất cả dường như sụp xuống trước mắt MC, cảnh cơ đồ Âu Lạc chìm đắm biển sâu. Những tiếng rên xiết của nhân dân vang lên khắp nơi. Nước mất nhà tan trước tay của quân Triêu Đà. Chỉ vì một lỗi lầm nhỏ của một con người mà khiến dân tộc phải chịu thảm cảnh nghìn năm phong kiến phương Bắc đô hộ. Đau thương mất mát, không điều gì có thể diễn tả nổi. MC cất lên tiếng khóc ai oán, trách bản thân mình quá ích kỷ, chỉ vì phút ngây thơ, dại khờ mà đã gây nên nỗi đau đớn đến thế này.
MC( nói trong nước mắt): Cũng chỉ vì bản thân ta quá dại khờ, quá tin tưởng vào tình yêu, không đề cao trách nhiệm là một công chúa nước Âu Lạc. Đem cái tình nghĩa riêng tư mà đặt lên trên nghĩa vụ đối với hàng triệu dân tộc. Lỗi lầm này của ta thật đáng trách, đáng bị người đời khinh bỉ. Cái chết dưới nhát kiếm của cha ta là cái kết cục duy nhất mà ta xứng đáng nhận được.
Tì nữ 2( đến gần an ủi MC) : Người đừng tự trách mình, có trách thì hãy trách kẻ vô tình bạc nghĩa kia, không hề mảy may suy nghĩ cái lợi chung của dân tộc hai nước, mà sẵn sàng lợi dụng sự ngây thơ, trong sáng, niềm tin yêu của người đối với hắn.
Tì nữ 1( trầm ngâm, ôn tồn): Xin thứ lỗi vì nô tì nói thẳng. Trong chuyện này, người quả thực có tội. Bị thần Kim Quy kết tội là giặc không hề sai trái, và cái chết cũng có lẽ là cái kết xứng đáng giành cho người. Nhưng, người dân không hề có ý trách công chúa. Công chúa cũng không nên tự giam mình mà dằn vặt bản thân quá nhiều. Trọng Thủy- kẻ giặc của nước Âu Lạc- kẻ bạc tình đáng chịu tội nặng. Đó là cái chết. Nhưng liệu cái chết có thể giúp hắn chuộc lại lỗi lầm với nhân dân AAL hay không? Có thể là không, những trước sự sám hối của hắn, nhân dân đã tha thứ cho hắn phần nào. Nếu là nô tì, có lẽ nô tì cũng không tha thứ cho hắn như người. Nhưng dân ta luôn có một lòng vị tha, yêu thương người, cao thượng hơn bao giờ hết. Cũng bởi lẽ, công chúa và hắn đều là nạn nhân của một cuộc hôn nhân chính trị.
Mị Châu( sau khi nghe tì nữ 1 nói thì tỉnh táo hơn): Ta thật biết ơn tấm lòng cao thượng, vi tha của nhân dân ÂL. Một phẩm chất vô cùng cao quý! Ta mong rằng, người đời sau sẽ lấy câu chuyện của ta mà làm gương. Phải cảnh giác trước kẻ thù, phải xử lý đúng đắn giữa cái chung và cái riêng, giữa việc nước và việc nhà……….
Người dẫn(bước ra): Thưa thầy cô và các bạn, ngày nay vẫn còn biết bao cuộc chiến tranh tàn khốc, dữ dội, ác liệt, xảy ra chỉ bởi vì những nguyên nhân cạnh tranh trên thị trường. Đâu đó trên thế giới vẫn còn những tiếng khóc đau thương, trách than của các dân tộc.Tiếng thét ai oán ấy cất lên từ cuộc chiến tranh một đất nước bé nhỏ Syria- chỉ vì vũ khí hóa học, rồi buộc họ phải trở thành những người dân tị nạn. Cái chết của cậu bé Aylan là minh chứng cho điều đó. Hay là cuộc chiến tranh ở Iraq, đã gây nên một hậu quả vô cùng to lớn không chỉ cho Iraq mà là cả thế giới. Nỗi niềm đau thương đó cứ kéo dài mãi, để rồi một ngày, con người quay đầu nhìn lại là là một bức tranh hỗn độn của thế giớibởi mọi thứ dường như bị phá hủy và đó chính là một bức tranh thấm đấm nước mắt. Và lúc ấy, con người mới nhận ra hậu quả khôn lường như thế nào, lỗi lầm ra sao. Vì vậy, bài học của MC chính là bài học cảnh tỉnh cho mỗi con người- ý thức của một công dân trong việc bảo vệ đất nước….
Tất cả (cùng nhau bước ra trước sân khấu): Hãy đấu tranh cho 1 thế giới hòa bình ,vì 1hành tinh không khói đạn , bom lửa không vũ khí hạt nhân .
(Hai bạn đưa ra sân khấu băng zôn về đầu tranh có một thế giới hòa bình, đồng thời tất cả cùng hát bài hát...)
~ Hết ~

Nếu các bạn muốn xem diễn mình sẽ đăng video nha! Cảm ơn đã đón đọc! :D
Bài viết khá tốt đấy , chỉ có dài quá
 
  • Like
Reactions: Harry Nanmes

Harry Nanmes

Cựu Mod Văn | Tài năng sáng tạo 2018
Thành viên
6 Tháng chín 2017
1,593
3,819
544
Hải Dương
THPT Tứ Kỳ.

Harry Nanmes

Cựu Mod Văn | Tài năng sáng tạo 2018
Thành viên
6 Tháng chín 2017
1,593
3,819
544
Hải Dương
THPT Tứ Kỳ.
  • Like
Reactions: Hỗ trợ Windows

Hỗ trợ Windows

Banned
Banned
Thành viên
19 Tháng một 2019
304
506
71
Nghệ An
Trường THCS Hùng Sơn
Video diễn kịch nha, diễn viên của khối mình còn quá non nớt nên chưa thể bộc lộ hết cảm xúc! Cảm ơn mọi người đã đón xem!
Dù sao cũng đã thi xong rồi nhưng em phải góp ý một số điều :
- Các anh chị lớn rồi nhưng diễn còn quá '' bỡ ngỡ ''
- Giongj đọc của một số người có vẻ chưa tốt lắm
- Âm thanh phụ đề thì ok rồi đấy
 
  • Like
Reactions: Harry Nanmes

xuanle17

Cựu Mod Ngữ Văn
Thành viên
14 Tháng chín 2018
804
1,014
181
25
Thừa Thiên Huế
Đh sư phạm huế
Video diễn kịch nha, diễn viên của khối mình còn quá non nớt nên chưa thể bộc lộ hết cảm xúc! Cảm ơn mọi người đã đón xem!
Tự viết kịch bản, tự biên đạo diễn xuất luôn thì công nhận các e rất là sáng tạo rồi. Như vậy là đủ thể hiện bản lĩnh của mình. Kịch bản tuy non nhưng mà thể hiện được kiến thức văn học tốt, kiến thức văn hóa ổn. Dù kết quả này khiến các e chưa hài lòng lắm nhưng cũng xin chúc mừng các e nha!
 
Top Bottom