"Hai đứa trẻ" được Thạch Lam xây dựng từ thứ chất liệu lấy từ cái buồn thảm, héo tàn của góc chợ nơi phố huyện nghèo, với con người đang sống cầm chừng trên cuộc sống của mình, không ước mơ, không hi vọng, không có cả một mục đích để tồn tại. Hai chị em Liên là một đại diện cho những con người khốn khổ ấy, cuộc sống nghèo nàn tẻ nhạt kia dường như chỉ được khuây khỏa khi chuyến tàu đêm cuối cùng đi qua. Chuyến tàu mang theo chút ánh sáng ngắn ngủi, vụt lên rồi vĩnh viễn tắt lịm trong màn đêm. Nhưng chỉ cần nhừng ấy thôi cũng đủ kéo Liên đến những hồi ức về Hà Nội: một Hà Nội "xa xăm" không thành hình, một Hà Nội "sáng rực, vui vẻ và huyên náo" tất cả gợi về một quá khứ tươi đẹp, hạnh phúc, một thế giới không có sự ám ảnh của màn đêm, không có cả những con người héo úa, tàn lụi. Ước mơ ấy như ánh sáng của đoàn tàu kịp chỉ thoáng qua để rồi bị bóng tối mênh mông nuốt chửng