H
hsonmonkey


Câu 1(1,5đ):
a)Thế nào là nghĩa tường minh?Hàm ý?
b)Tìm câu chứa hàm ý trong văn bản “Sang cả mình con” sau:
Mùa hè nóng nực,một lão nhà giàu đi chơi về,mồ hôi đầm đìa
như tắm.Lão ta mới sai người ở lấy quạt ra quạt.Người ở cắm đầu
quạt.Một lúc lâu ráo mồ hôi,lão nhà giàu khoái quá nói:
-Ơ…mồ hôi của tao nó đi đâu mất cả rồi ấy nhỉ?
-Dạ!Nó sang cả mình con rồi ạ!
(Trương Chính-Phong Châu,Tiếng cười dân gian Việt Nam)
Câu 2(3,5đ):
a)Trong các truyện ngắn sau đây,truyện nào là truyện trung đại?Ai là tác
giả của truyện ấy?
A.Bến quê.
B.Chuyện người con gái Nam Xương.
C.Lão Hạc.
b)Nêu(không phân tích) tình huống truyện “Làng” của Kim Lân.
c)Chép lại theo trí nhớ câu thơ cuối cùng bài thơ “Đòng Chí” của
Chính Hữu.Em có nhận xét như thế nào về sang tạo hình ảnh của tác
giả trong câu thơ?
Câu 3(5đ):
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
Tin sương luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể bơ vơ,
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.
Sót người tựa của hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
(Nguyễn Du,Kiều ở lầu Ngưng Bích,Ngữ văn 9,tập một,Nxb Giáo dục)
Cảm nhận của em về đoạn thơ trên.
a)Thế nào là nghĩa tường minh?Hàm ý?
b)Tìm câu chứa hàm ý trong văn bản “Sang cả mình con” sau:
Mùa hè nóng nực,một lão nhà giàu đi chơi về,mồ hôi đầm đìa
như tắm.Lão ta mới sai người ở lấy quạt ra quạt.Người ở cắm đầu
quạt.Một lúc lâu ráo mồ hôi,lão nhà giàu khoái quá nói:
-Ơ…mồ hôi của tao nó đi đâu mất cả rồi ấy nhỉ?
-Dạ!Nó sang cả mình con rồi ạ!
(Trương Chính-Phong Châu,Tiếng cười dân gian Việt Nam)
Câu 2(3,5đ):
a)Trong các truyện ngắn sau đây,truyện nào là truyện trung đại?Ai là tác
giả của truyện ấy?
A.Bến quê.
B.Chuyện người con gái Nam Xương.
C.Lão Hạc.
b)Nêu(không phân tích) tình huống truyện “Làng” của Kim Lân.
c)Chép lại theo trí nhớ câu thơ cuối cùng bài thơ “Đòng Chí” của
Chính Hữu.Em có nhận xét như thế nào về sang tạo hình ảnh của tác
giả trong câu thơ?
Câu 3(5đ):
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
Tin sương luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể bơ vơ,
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.
Sót người tựa của hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
(Nguyễn Du,Kiều ở lầu Ngưng Bích,Ngữ văn 9,tập một,Nxb Giáo dục)
Cảm nhận của em về đoạn thơ trên.