[Ngữ văn 8] Một kết thúc khác cho những câu chuyện nước ngoài

N

nhoc_bettyberry

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tớ thấy nhiều member hỏi viết kết thúc mới cho một số câu chuyện như: Chiếc lá cuối cùng, Cô bé bán diêm, ... vậy tại sao chúng ta ko lập một topic là nơi để member thử vận động trí tưởng tượng, làm " nhà văn nhí " một lần nhỉ?
Các bạn cùng tham gia viết bài nhé ! Phần thưởng sẽ là nút thanks. %%-
 
N

nhoc_bettyberry

Chủ pic póc tem nhé :)
Cô bé bán diêm ( Dàn ý )
( ... )
Mở đoạn: Cô bé bán diêm cùng bà bay lên cao.
Thân đoạn: 1. Khoảng khắc hai bà cháu bay lên trời.
- Tuyết vẫn rơi. Nhưng em bé ko cảm thấy lạnh nữa. Vòng tay của bà thật ấm áp.
- Bầu trời rộng lớn, vũ trụ bao la và những vì sao lấp lánh đang hiện ra trước mắt em bé.
- Thế giứoi nhỏ bé dưới kia bây giờ thật nhỏ bé so với niềm hạnh phúc của em bé.
2. Hai bà cháu ở thiên đường.
- Bà dẫn cháu đến một ngôi nhà nhỏ nhắn có dây thường xuân bao quanh, nằm trên một vườn hoa đẹp lạ kì.
- Hai bà cháu bước vào nhà. Ngôi nhà thật đầy đủ: Có lò sưởi ấm cúng trong bếp, có ngỗng quay trên bàn ăn trải khăn trắng tinh, có cây thông Nô-en trang hoàng lộng lẫy.
- Và bên cạnh bàn, một người phụ nữ đang ngồi đó. Em bé nhìn. Bao nhiêu kí ức trở về: Vẫn mái tóc đó, vẫn khuôn mặt đó, vẫn nụ cười như bừng nở nắng mai, vẫn mùi hương dịu dàng ấm áp. Đó là mẹ.
- Em bé chạy lại. Mẹ ôm em bé vào lòng. Hai mẹ con khóc ướt đẫm khuôn mặt. Khóc cho hạnh phúc.
- Em bé kể lại chuyện ở dưới trần gian, cuộc sống ko no đủ và thiếu tình thương cho mẹ nghe. Mẹ xoa đầu em bé.
3. Em bé gặp thượng đế chí nhân.
- Đã đến giờ gặp thượng đế, em bé chia tay mẹ để cùng bà đi gặp thượng đế.
- Thượng đế thật cao lớn như trái tim vĩ đại của ngài. Chiếc ngai dát vàng lông lẫy nguy nga.
- Em bé quỳ xuống yết kiến ngài. Thượng đế từ từ bước xuống xoa đầu em bé và cho em ba điều ước.
( Em bé ước
(1) Mong bố dưới trần gian cai rượu, mạnh khỏe và gây dựng sự nghiệp, tìm được bạn đời để quan tâm, chăm sóc.
(2) Mọi trẻ em đều tìm được một mái ấm gia đình, được sống no đủ, hạnh phúc.
Và em nói rằng thế là quá đủ cho em rồi. Em ko cần điều ước thứ 3 )
Thượng đế cảm động trước trái tim nhân hậu của em bé. Ngài quyết định sẽ cho em bé đi học - 1 món quà thay cho điều ước thứ 3.
-> Kết thúc: Em bé vui đùa cùng những người bạn ở trường học trên thiên đường
Kết đoạn: Thượng đế chí nhân sẽ ban cho những con người nhân hậu cuộc sống tốt đẹp
 
K

kiss.baby97

Kết thúc mới cho truyện "Cô bé bán diêm" đêy:

Khác với các que diêm cô bé đốt lần trước, que diêm cuối cùng cô đốt đã cháy rực lên trong bóng đêm cho đến sáng ngày hôm sau và giúp cô bé sống được qua 1 đêm lạnh giá. Cuối cùng cô được 1 gia đình giàu có và tốt bụng đem về nuôi.



 
G

ga_cha_pon9x

Kết thúc mới cho truyện ''Chiếc lá cuối cùng''
Khi Giôn-xi đã yêu đời trở lại,không còn cảm giác chán nản,buồn bã và tuyệt vọng nữa thì bác bảo vệ thông báo với mọi người rằng cụ Bơ-men đang bị bệnh viêm phổi nặng khó lòng mà cứu chữa.Tất cả mọi người tập trung tại giường bệnh của cụ Bơ-men để từ biệt cụ lần cuối.Ai cũng buồn và thương cho người hoạ sĩ già.Họ không mong muốn ông lìa khỏi cõi đời này chút nào.Và rồi bỗng nhiên như một phép lạ,cụ Bơ men dần dần hé mở đôi mắt mà tưởng chừng đã khép lại mãi mái...
 
H

hongnhung.97

Kết thúc mới cho truyện ''Chiếc lá cuối cùng''
Khi Giôn-xi đã yêu đời trở lại,không còn cảm giác chán nản,buồn bã và tuyệt vọng nữa thì bác bảo vệ thông báo với mọi người rằng cụ Bơ-men đang bị bệnh viêm phổi nặng khó lòng mà cứu chữa.Tất cả mọi người tập trung tại giường bệnh của cụ Bơ-men để từ biệt cụ lần cuối.Ai cũng buồn và thương cho người hoạ sĩ già.Họ không mong muốn ông lìa khỏi cõi đời này chút nào.Và rồi bỗng nhiên như một phép lạ,cụ Bơ men dần dần hé mở đôi mắt mà tưởng chừng đã khép lại mãi mái...

Nhung có chút ý này ^^. Theo Nhung phần kết thúc nếu chỉ nêu là như 1 phép lạ không thì sẽ không thực sự tạo được sự lôi cuốn + có cảm giác hơi mơ hồ + chưa gây được sự bất ngờ + làm mất đi 1 phần cái chất của nhân vật cụ Bơ-men:-?. Có nên sửa thành thế này?:

Sự có mặt của chiếc là khiến Giôn-xi yêu đời trở lại, không còn cảm giác chán nản,buồn bã và tuyệt vọng nữa. Cứ ngỡ rằng sau sóng gió, cuộc sống lại yên bình... Thế nhưng, ai có thể ngờ rằng, đánh đổi cho cái hi vọng sống ấy lại là 1 sự hi sinh thầm lặng khác... Cụ Bơ-men đã qua đời trong đúng cái đêm định mệnh... cái đêm mà tất cả những chiếc lá khác rời cành, chỉ còn một kiệt tác được vẽ bằng chính lòng nhận hậu... Giôn-xi im lặng, nhìn ra ngoài khung cửa, trong khi nghe Xiu kể lại... Chính bởi sự mất mát đó khiến cô thấy mình càng phải sống tốt hơn... Giờ đây, sau nhiều năm, Giôn-xi đã là một họa sĩ danh tiếng, hầu hết những tác phẩm đều nhận được nhiều lời khen ngợi. Nhưng đối với cô, trên đời này vẫn mãi chỉ có 1 kiệt tác...

P.s Tình hình là mình viết không hay :p. mạch văn càng về sau càng nhanh... không diễn đạt được cảm xúc của tác phẩm :(( ~~> Chưa sáng tạo về nội dung... không phát triển được kết hấp dẫn :((
 
G

ga_cha_pon9x

Ừ mình cũng cảm tháy bài văn này có gì đó chưa được :-??
Một phát từ ''khi cụ Bơ men mất,Giôn xi cố gắng sống tốt'' lên luôn ''Giôn-xi trở thành hoạ sĩ tài năng''.Ruốc gà nghĩ thế chưa ổn cho lắm,nhanh quá;;)
 
G

ga_cha_pon9x

Mình tham khảo được cái kết sáng tạo của truyện ''Cô bé bán diêm'' ở báo VHVTT,các bạn tham khảo nhé:
...Thực ra cô bé không chết mà cô chỉ ngất đi,lúc tỉnh dậy,cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện.Cô cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình nhưng cô không thể nhớ được-đầu cô đau quá.Bỗng,bố cô bước vào phòng bệnh,ôm chầm lấy cô,nức nở khóc và xin lỗi cô vì bao lâu nay đã đối xử không tốt với cô.Ông nói ông đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm trước đây.Ông đã bỏ rượu và tìm được 1 việc làm tốt.Ông hứa từ bây giờ ông sẽ bù đắp những mất mát cô đã chịu trong thời gian trước
Và cuối cùng hai bố con học dắt nhau ra khỏi bệnh viện,dù trời rất lạnh nhưng họ không cảm thấy lạnh vì có một ngọn lửa của tình yêu thương đang nhen nhóm trong trí tim họ...:)
 
H

hongnhung.97

Ừ mình cũng cảm tháy bài văn này có gì đó chưa được :-??
Một phát từ ''khi cụ Bơ men mất,Giôn xi cố gắng sống tốt'' lên luôn ''Giôn-xi trở thành hoạ sĩ tài năng''.Ruốc gà nghĩ thế chưa ổn cho lắm,nhanh quá;;)

Uhm tui thấy nó có chút vấn đề + chưa thực sự tạo dựng được 1 kết khác đem lại sự thỏa mãn hay chính những cảm xúc mà tác giả đem lại tui cũng đánh mất :((. Tóm lại cái kết của tác giả thực sự rất hay :x.
- Kết để lại ấn tượng về sự bất ngờ
- Cho người đọc có thể tự hướng phần còn lại
- Làm bật lên nội dung chính của tác phẩm

P.s Muốn có 1 cái kết được 1 nửa như thế khó quá :((. Để tui thử nghiền ngẫm xem còn có thể viết như thế nào để tạo dựng được sự mới mẻ cái :-?
 
V

vuloong92

nhận xét về bài của ruốc gà

Tớ thấy kết bài của chiêc lá cuối cung của you đã làm sai ý nghĩa của câu chuyện mất rồi. Nếu như cụ Bơ- men sống lại thì sẽ làm mất GT nhân đạo cao cả của tác phẩm đó là một người hi sinh để cho một người sống , một người ra đi để cứu một con người. Đấy mới chính là tâm điểm của toàn bộ tác phẩm chứ.
 
N

nhoc_bettyberry

Tớ thấy kết bài của chiêc lá cuối cung của you đã làm sai ý nghĩa của câu chuyện mất rồi. Nếu như cụ Bơ- men sống lại thì sẽ làm mất GT nhân đạo cao cả của tác phẩm đó là một người hi sinh để cho một người sống , một người ra đi để cứu một con người. Đấy mới chính là tâm điểm của toàn bộ tác phẩm chứ.

Oh ko, bạn đang suy nghĩ chỉ cái chết mới làm ra ý nghĩa, cái nhân đạo của tác phẩm sao, tôi k đồng ý :| .
 
O

onlystar97

Oh ko, bạn đang suy nghĩ chỉ cái chết mới làm ra ý nghĩa, cái nhân đạo của tác phẩm sao, tôi k đồng ý :| .

@nhoc_bettyberry Nếu như kết thúc chuyện, cụ Bơ-men sống. Điều đó cũng một phần nào đó khiến câu chuyện thêm có hậu, nhưng liệu nó có còn nguyên giá trị? Tôi nghĩ nếu kết truyện, cụ Bơ men chết, còn Giôn-xi sống, như vậy vẫn tốt hơn. Đặt cái chết bên cạnh một sự hồi sinh chẳng phải rất hay sao? như vậy, khiến người đọc cũng như Giôn-xi và Xiu kính trọng và nể phục cụ Bơ-men hơn, và thêm trân trọng tính mạng của mình ^^
Hơn nữa, chọn một cái kết thế nào cũng là ý đồ của tác giả. Đôi khi, một câu chuyện rất hoàn hảo bị phá hỏng cũng chỉ vì cái kết. Tác giả chọn cái kết như vầy cũng có ẩn ý cả. Nên giữ nguyên bạn ak
 
L

lan_phuong_000

tôi cũng dồng ý với bạn đó
nếu như kết chuyện mà cụ bơ-men không chết ngược lại lại sống tốt sông khỏe thì vẫn chưa ổn lắm. Vì giá trị nhân đạo ở đâu là sự hi sinh của cụ Bơ-men để cứu lấy cuộc sông của Giôn-xi. Cụ Bơ-men sống thì kết thúc sẽ có hậu nhưng không phải lúc nào kết thúc có hậu cũng hay ^^
Nếu được thì cuối chuyện hãy là đám tang của cụ Bơ-men và một phần thưởng xứng đáng cho kiệt tác của cụ.
 
Last edited by a moderator:
T

thachthao_lion

Bạn Phương:
hãy là đám tang của cụ Giôn-xi
Giôn -xi mới lên chức cụ.
Tớ nghĩ là Giôn-xi sẽ trở thành một người hoạ sĩ giỏi,kiếm được khá nhiều tiền.Nhờ đâu?Nhờ đâu mà cô trở nên thế ?Nhờ cái chết của cụ Bơ-men chẳng hạn .
 
L

lolem_theki_xxi

Tớ thấy thích ý nghĩ này của Lan Phương " một phần thưởng xứng đáng cho kiệt tác của cụ''

cụ Bơ-men chết sẽ làm tăng giá trị của tác phẩm rất nhiều và cái giá của sự chết ấy là sao ?
LÀ cứu sống được giôn-xi < Cũng có thể là một tài năng sau này >
như onlystar97 nói " Đặt cái chết bên cạnh một sự hồi sinh ''
Và cao hơn cả là trị nhân đạo của tác phẩm .
NẾu cụ bơ-men không chết thì sự nhân văn của tác phẩm liệu có được đặt lên đến đỉnh điểm ?
 
L

lan_phuong_000

đầu tiên mình thật sự xin lỗi vềlooix chính tả của mình đúng là cụ Bơ-men chứ không phải là Giôn-xi
nhưng bạn à nếu Giôn-xi kiếmdduwowjc rất nhiều tiền điều này mình thấy nó cứ sao sao ấy chưa thấy được hết giá trị nhân đạo trong tác phẩm
Nếu nhờ cái chết của cụ Bơ-men mà Giôn-xi sống thì sao ta không để kết thúc tự nhiên như tác giả đã sắp xếp...
 
G

ga_cha_pon9x

Nếu nhờ cái chết của cụ Bơ-men mà Giôn-xi sống thì sao ta không để kết thúc tự nhiên như tác giả đã sắp xếp...
Nếu thế thì làm sao mà có 1 pic thuộc kiểu ''tranh luận''(8-}) như thế này?
nhưng bạn à nếu Giôn-xi kiếmdduwowjc rất nhiều tiền điều này mình thấy nó cứ sao sao ấy chưa thấy được hết giá trị nhân đạo trong tác phẩm
T thấy hai điều này chẳng có gì liên quan đến nhau cả.Giôn-xi kiếm được nhiều tiền<>Gt nhân đạo của t/p,bạn hãy thử phân tích mối liên hệ của chúng ra xem.
Mà nếu Giôn-xi cứ tiếp tục sống trong cảnh nghèo khó thì cái chết của cụ Bơ-men chẳng có ý ngjĩa gì với Giôn xi hay sao.Tớ nghĩ cách suy luận của bạn là sai lầm:-j
 
T

tanpopo_98

Em xin góp ít dòng ạ: :">

Kết của Chiếc lá cuối cùng
Giôn-xi chạy đến phòng bệnh cụ Bơ-men, bác sĩ buồn bã lắc đầu đi ra, các cô y tá đã rải lên người cụ tấm chăn trắng lạnh lẽo. Nước mắt cô chợt rơi ra, chan hòa trên má. Giôn-xi quỳ gục trước giường cụ Bơ-men, tay cô run run kéo tấm chăn xuống để lộ rõ mặt của cụ. Lòng tôn kính đối với một con người có đức ki sinh cao cả, cô nhìn lại một hình ảnh thân thuộc với cô lâu nay lưu luyến, cô muốn giữ lại chút gì đó về Người. Nắm tay thật chặt, tay Giôn-xi lại thấm màu xanh từ đôi tay gầy guộc và đã lạnh ngắt của cụ Bơ-men. Màu xanh của kiệt tác cuối cùng - cũng là cái kiệt tác cao cả nhất từ trước đến nay không người họa sĩ nào đạt đến. Màu xanh như hi vọng, màu xanh như mở ra một tương lai mới cho chính Giôn-xi. Cụ Bơ-men nằm đó, mắt nhắm nghiền nhưng sắc da và nụ cười nhẹ khóe môi làm Giôn-xi tưởng chừng trái tim kia còn đập, hơi thở kia vẫn đều đặn trong cái vỏ bọc lạnh lẽo của một người đã sang thế giới bên kia.

Phải mất một thời gian, nước mắt trên khuôn mặt vừa khỏe lại của cô họa sĩ nghèo mới dừng, Xiu đã lo hết mọi thủ tục bệnh viện.
Giôn-xi trở về trong nỗi buồn - sự kính trọng về một người họa sĩ. Một ngày mùa đông rét mướt, đám tang cụ Bơ-men diễn ra. Trong cảnh thiếu thốn về vật chất nhưng chứa chan tình người. Cụ Bơ-men yên nghỉ sau nấm mồ đó, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ ấm áp và "dường như" nụ cười mãn nguyện cũng đã ở trên môi. Xiu thì thầm với Giôn-xi:"Cụ đích thực yên lòng vì đã tạo nên một kiệt tác vĩ đại như thế".

Cuộc sống lại trở về như vốn có, hai cô gái tiếp tục bươn chải nơi thành phố tấp nập, họ cố gắng trong mọi tình huống. 2 năm sau, mỗi người tìm ra cho mình một công việc ổn định. Giôn-xi và Xiu bước nhanh trên con đường trở về nhà, họ đã đủ tiền để sống ở một căn hộ tốt hơn, một buổi chiều tà sau khi đã xem xét căn nhà mới. Bước chân Giôn-xi sững sờ, dáng vẻ ấy, chiếc áo công nhân màu xanh đã cũ, chợt bao kỉ niệm ùa về với cô. Xiu ngơ ngác nhìn Giôn-xi rồi nhìn về hướng ánh mắt cô bé nhìn lại, cả hai cùng thốt lên :"Chúa ơi!" Con người kia quay lại nhìn hai cô gái, mỉm cười rồi đi khuất vào khu tập thể cũ. Giôn-xi nói, giọng nghẹn ngào:" Cụ .... cụ Bơ-men ..." Xiu gật đầu lia lịa, hai người đứng sững nhìn bóng dài khắc khổ đi về phía bóng tối rồi mất hút. Giôn-xi thì thào nhưng đủ để Xiu nghe rõ:"Em không muốn chuyển đi bất kì đâu nữa, em biết mà .... em biết cụ Bơ-men vẫn ở cạnh chị em ta ....."
 
M

mia_kul



Kết của Chiếc lá cuối cùng
Giôn-xi chạy đến phòng bệnh cụ Bơ-men, bác sĩ buồn bã lắc đầu đi ra, các cô y tá đã rải lên người cụ tấm chăn trắng lạnh lẽo. Nước mắt cô chợt rơi ra, chan hòa trên má. Giôn-xi quỳ gục trước giường cụ Bơ-men, tay cô run run kéo tấm chăn xuống để lộ rõ mặt của cụ. Lòng tôn kính đối với một con người có đức ki sinh cao cả, cô nhìn lại một hình ảnh thân thuộc với cô lâu nay lưu luyến, cô muốn giữ lại chút gì đó về Người. Nắm tay thật chặt, tay Giôn-xi lại thấm màu xanh từ đôi tay gầy guộc và đã lạnh ngắt của cụ Bơ-men. Màu xanh của kiệt tác cuối cùng - cũng là cái kiệt tác cao cả nhất từ trước đến nay không người họa sĩ nào đạt đến. Màu xanh như hi vọng, màu xanh như mở ra một tương lai mới cho chính Giôn-xi. Cụ Bơ-men nằm đó, mắt nhắm nghiền nhưng sắc da và nụ cười nhẹ khóe môi làm Giôn-xi tưởng chừng trái tim kia còn đập, hơi thở kia vẫn đều đặn trong cái vỏ bọc lạnh lẽo của một người đã sang thế giới bên kia.

Phải mất một thời gian, nước mắt trên khuôn mặt vừa khỏe lại của cô họa sĩ nghèo mới dừng, Xiu đã lo hết mọi thủ tục bệnh viện.
Giôn-xi trở về trong nỗi buồn - sự kính trọng về một người họa sĩ. Một ngày mùa đông rét mướt, đám tang cụ Bơ-men diễn ra. Trong cảnh thiếu thốn về vật chất nhưng chứa chan tình người. Cụ Bơ-men yên nghỉ sau nấm mồ đó, khuôn mặt vẫn toát lên vẻ ấm áp và "dường như" nụ cười mãn nguyện cũng đã ở trên môi. Xiu thì thầm với Giôn-xi:"Cụ đích thực yên lòng vì đã tạo nên một kiệt tác vĩ đại như thế".

Cuộc sống lại trở về như vốn có, hai cô gái tiếp tục bươn chải nơi thành phố tấp nập, họ cố gắng trong mọi tình huống. 2 năm sau, mỗi người tìm ra cho mình một công việc ổn định. Giôn-xi và Xiu bước nhanh trên con đường trở về nhà, họ đã đủ tiền để sống ở một căn hộ tốt hơn, một buổi chiều tà sau khi đã xem xét căn nhà mới. Bước chân Giôn-xi sững sờ, dáng vẻ ấy, chiếc áo công nhân màu xanh đã cũ, chợt bao kỉ niệm ùa về với cô. Xiu ngơ ngác nhìn Giôn-xi rồi nhìn về hướng ánh mắt cô bé nhìn lại, cả hai cùng thốt lên :"Chúa ơi!" Con người kia quay lại nhìn hai cô gái, mỉm cười rồi đi khuất vào khu tập thể cũ. Giôn-xi nói, giọng nghẹn ngào:" Cụ .... cụ Bơ-men ..." Xiu gật đầu lia lịa, hai người đứng sững nhìn bóng dài khắc khổ đi về phía bóng tối rồi mất hút. Giôn-xi thì thào nhưng đủ để Xiu nghe rõ:"Em không muốn chuyển đi bất kì đâu nữa, em biết mà .... em biết cụ Bơ-men vẫn ở cạnh chị em ta ....."


Hay. Cảm động :x

nhưng nó cứ ngường ngượng thế nào í Tan ạ :)

em biết cụ Bơ-men vẫn ở cạnh chị em ta .....
cái đó làm tớ nghĩ mãi 8-} có đến mức "sâu đậm" như thế ko hả Tan?
 
T

tanpopo_98

Cảm ơn lời góp ý của mia nhá!! ^^~ :x Tan hôm qua ý định viết là sau cái chết của cụ Bơ-men thì mọi chuyện đã trở lại như cũ và chuyện cũng khá phai với 2 cô gái. Nhưng sau lần gặp gỡ đó thì Giôn-xi mới nhận thấy là tâm trí m` luôn luôn nhớ về những cái kí ức đó. Nhưng mà cách diễn đạt chắc chưa tốt lắm nên mới thấy ngường ngượng :">
 
Top Bottom