zúp zới!!!!! PBCN về b/thơ Qua đèo Ngang vz' b/thơ Tiếng gà trưa

P

pun3be

G

godrortol

*Trong chương trình NV7 , em đã được học rất nhiều bài thơ nhưng có thể nói bài " Qua đèo ngang" của Bà Huyện Thanh Quan là em thích nhất.
*Đằng sau bức tranh thiên nhiên là nỗi buồn , cô đơn của tác giả khi xa quê hương của mình.
"Bước tới Đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen đá lá chen hoa"
Qua đoạn thơ trên cho thấy quan cảnh đìu hiu và yên tĩnh , bức tranh ấy giúp ta thông cảm cho nỗi buồn của tác giả. Các từ láy , đảo ngữ gợi cảnh có người nhưng người như hút vào giữa cái bạt ngàn của rừng núi, nhạt nhòa trong không gian mênh mông khiến thêm xót xa hơn , sự buồn tẻ của Đèo Ngang cứ bám lấy bà .
Càng buồn hơn khi bắt gặp tiếng chim cuốc và chim đa đa.
"Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia"
Âm thanh nghe thật não ruột . Chẳng lẽ đây là tiếng của những kẻ nhớ nước , thương nhà .
" Dừng chân đứng lại trời non nước
Một mảnh tình riêng ta voi ta"
Cái sự hùng vĩ , bát ngát của trời đất làm cho con người cảm thấy nhỏ bé , nỗi buồn lớn lao , khó san sẻ , không thể bày tỏ nên thành khối sầu chuyền đến ta.
*Bài thơ là một khúc tâm trạng u buồn và sống mãi với thời gian . Em rất thông cảm và thấu hiểu nỗi buồn ấy .
" Cái * là từng phần MB , TB , KB nha bạn "
 
Last edited by a moderator:
P

pun3be

uk. tks bn. nhe. nhưg mình cần nguyên bài dài áh!! :D. cái nì hình như là mới dàn ý àh, phãi k bn. ???
 
M

melody_mimi

%%-%%-%%-%%-Đây nhé (nhớ thank ^^):%%-%%-%%-%%-
Bài "Qua đèo Ngang" :
"Có rất nhiều tác giả lấy Đèo Ngang làm chủ đề sáng tác như Cao Bá Quát trong "Đăng hoành sơn" ; Nguyễn Khuyến với "Qúa hoành sơn";...v..v...nhưng bài "Qua Đèo Ngang" của bà huyện Thanh Quan vẫn để lại ấn tượng mạnh hơn cả trong tâm khảm người đọc.
Bài thơ miêu tả cảnh thiên nhiên thoáng đãng,đẹp đẽ nhưng heo hút,bóng dáng con người còn đơn sơ ,chỉ còn mờ nhạt,nhòa vào khung cảnh rộng lớn ,và nếu xuất hiện chú tiều,chợ nhà thì cũng chỉ lom khom,thưa thớt...Không gian chiều tà với tiếng chim cuốc,chim đa đa (con gia gia trong bài í mà :) ) khiến tâm trạng tác giả càng u sầu.Nỗi khắc khoải,tê tái,buồn bã mãi không dứt ...nhưng liệu có người đồng cảm để chia sẻ với bà ?Câu trả lời là: KHÔNG !!!Chính câu kết:
@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-"Một mảnh tình riêng,ta với ta"@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
Đã nói lên sự cô đơn trống vắng trong bà mà không có ai để dãi bày ưu tư...Trớ trêu thay,trong giờ khắc bước qua đèo Ngang chia cắt hai đàng Trong và đàng Ngoài theo ý vua,xa que nhà thân thuộc yêu dấu,xung quoanh bà vẫn chỉ có một mình không ai chia sẻ,khiến niềm hoài cổ càng thêm mạnh mẽ"

Bài này mình tự làm từ hôm học thêm tuần trước,không cóp-py đâu ,không sợ bị tội chép sách ^^ :))
%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-%%-
:khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59)::khi (59):
 
Last edited by a moderator:
T

thaophuongnguyenxinh

Buổi trưa hè nắng gắt, cơn gió làm nóng rát làn da sẫm màu chiến trường của tôi. Ngang một con xóm nhỏ, tôi dừng chân giữa cái nắng chói chang của ông mặt trời, chợt nghe tiếng gà gáy, tiếng gà làm xao động buổi trưa nóng nực, làm bàn chân tôi đỡ mỏi. Mọi thứ ùa về với tôi như một cơn bão,những kỷ niệm tuổi thơ. "Cục...cục tác cục...tác" Tiếng gà trưa như một chiếc máy thời gian đưa tôi trở về với ngôi nhà tranh nho nhỏ bên xóm làng thân thương, nơi tôi vẫn hay ngồi xem ổ rơm hồng đầy ắp những trứng. Những con gà mái mơ, khắp mình hoa đốm trắng, còn những con gà mái vàng thì lông cứ óng ánh như màu nắng bấy giờ vậy. Tôi nhớ như in câu nói "Gà đẻ mà mày nhìn,rồi sau này lang mặt" của bà, tôi tức tốc chạy về nhà lấy gương soi, lòng dại thơ lo lắng của một đứa con nít. Tôi nhớ bà, nhớ mỗi khi bà khum khum quả trứng hồng trên tay, soi soi, nhìn nhìn vẻ âu yếm. Bà cũng thế với tôi, nâng tôi như trứng vàng vậy. Bà lo cho đàn gà vào ngày đông giá rét, mong trời đừng sương muối để cuối năm bán gà tôi có áo mới mặc, sao tôi yêu bà quá.
 
H

hoangdien123321

Bài qua đèo ngang đây

kô bik hay kô nếu được cứ thanhks :D
Qua đèo ngang:
Bà Huyện Thanh Quan là 1 nữ thi sĩ nổi tiếng trong thời kì cuối thế kỉ XiX.Bà sáng tác thơ rất ít nhưng hầu hết các tác phẩm của bà đều có giá trị to lớn.Đặc biệt qua bài thơ "Qua Đèo Ngang" bà đã bộc lộ tài năng độc đáo của mình thật sâu lắng , thật trang nhã ,đầy hình tựơng.
Mở đầu bài thơ,ta bắt gặp 1 quang cảnh đựơm buồn ,hoang vắng.cô tịch .Đó là cảnh buổi hoàng hôn tím sẫm,cái khoảng thời gian, kô gian gợi buồn , gợi nhớ nhất trong 1 ngày.Cảnh đèo Ngang bóng xế tà tịch mịch rất dễ gợi buồn trong lòng ngừơi,nhất là đối với kẻ lữ thứ tha hương.
Tuy vậy ,trời vẫn còn đủ sáng để nhà thơ nhận ra vẻ đẹp thiên nhiên như 1 bức tranh "Cỏ cây chen lá,lá chen hoa".Điệp từ chen các vế đối :cây chen lá,lá chen hoa tạo nên sức sống mãnh liệt của 1 vùng núi hoang dã, chưa có hơi ấm con ngùơi.Cảnh tuy đẹp nhưng nhuộm màu buồn tẻ,quạnh hiu. Những bông hoa rừng đây đó kô đủ làm sáng bức tranh núi non lúc ngày tàn,đêm xuống.Trên bối cảnh thiên nhiên bao la ấy chỉ thoáng bóng hình ảnh con ngừơi.Đó là những ngừơi dân lao động nghèo,vất vả làm ăn,sinh hoạt của họ thật tẻ nhạt, thiếu sinh động.
"Lom khom dứơi núi tiều vài chú
Lác Đác bên sông chợ mấy nhà "
Tác giả đã sử dụng biện fáp đảo ngữ ở mức cao nhất nhằm làm nổi bật dáng con ngừơi trong cảnh,nhưng cảnh vẫn buồn,vẫn cô tịch, đìu hiu.Bởi vì buổi hoàng hôn là lúc mọi họat động con ngừoi đã lắng xuống.Vả lại,ở đây vắng vẻ quá chỉ có "tiều vài chú","Chợ mấy nhà".Vì thế ,bà Huyện Thanh Quan ko thể vui đựơc,kô thể hững hờ trứoc cảnh được nên bà đã bộc lộ nỗi niềm mãnh liệt nhất và sâu kính nhất trong tâm hồn bà.Nhưng nổi niềm tâm sự đó là gì ?Đó là nỗi y hoài,nỗi nhớ sâu lắng ẩn trong tâm hồn bà,nỗi nhớ nứơc,nhớ nhà bà luôn giấu kín trong lòng.Trứoc cảnh vật quá phù hợp với tâm trạng mình,bà đã bộc lộ:
"Nhớ nứơc đau lòng con quốc quốc
Thưong nhà mỏi miệng cái gia gia"
Bứoc qua Đèo Ngang,vào buổi chìêu tịch mịch,bà nghe được tiếng cuốc kêu và cảm nhận nó ứng với tâm trạng mình. phải chăng bà cũng như ông vua nứoc Thục đã mất nuớc,luôn nuôi giữ những hoài niệm xưa.Tiếng chim kêu ko làm cho cảnh vui lên mà còn làm tăng phần quạnh quẽ,cô liêu.Tiếng cuốc kêu như cũng ứng với tiếng gọi tha thiết, mãnh liệt nhất trong tâm tư tình cảm của bà,tiếng gọi gửi về đất nứơc? Còn tiếng "gia gia" như gợi nỗi nhớ niềm thương gửi về cố hương xa xôi.
Bà xa cách với quê hưong qua. cũng như xa cách với thời đại ngày xưa.Thế nên khi dừng chân lại ngắm cảnh Đèo Ngang bà đã thổ lộ :
"Dừng chân đứng lại trời non,nứơc
Một mảnh tình riêng,tavớita"
Mảnh tình riêng đó chỉ riêng bà với cảnh biết thôi.Bà và cảnh tuy 2 mà 1 bởi vì có chung 1 tâm trạng.Quả là 1 nỗi buồn lớn lao,thấm thía,khó san sẻ, giải bày.Nó như kết thành hình,thành khối,thành mảnh tình riêng khiến nhà thơ phải thốt lên chua xót:ta với ta.Chỉ có ta hiểu lòng ta mà thôi!Vì thế sự cô đơn càng tăng lên gấp bội.
Qua bài thơ:"Qua Đèo Ngang" tuy ra đời cách đây hơn 1 thế kỉ nhưng tác phẩm bà vẫn đựoc xếp vào hàng ngũ những thi sĩ tài hoa nhất thời đại phong kiến và cho đến nay, thơ bà vân lắng đọng mãi trong lòng ngừoi đọc.Đọc bài thơ,em càng thêm yêu tổ quốc với bao phong cảnh tuyệt vời và càng trân trọng những tấm lòng ưu ái non sông đất nứơc
Phù,mệt quá :)|
 
Top Bottom