Tài năng HMF |xav||truyện dài| Sự thật năm thập ngũ

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chap 1: Khởi đầu

Yamaguchi.

Akai.

Itou.

Takumi.

Một sợi dây xích cứng rắn đang giam cầm cổ họng của mỗi người, bọn họ chỉ phát ra được tiếng ú ớ, đồng loạt đang giơ tay lại phía tôi kêu cứu. Đột nhiên, tôi bị ai đó đẩy vào một nơi chỉ có bóng tối bao trùm. Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng cười khanh khách vang lên.

“Đây là cái giá phải trả!”

“Nó thật ngọt ngào, đúng chứ anh bạn trẻ?”

“Cậu có cảm thấy thoải mái không?”

“Trả lời cho tôi biết đi đồ kỳ đà (1) !”

“Nếu muốn thể hiện nữa thì đến đây và triệt hạ tao đi!”

Một giọng nói quái dị như bị bóp đến méo mó bởi bóng tối, lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng bị xen lẫn bởi những thứ tạp âm chói tai.

Giọng nói đó là của ai?

Tiếng cười đó là của ai?

Người đó…

Là ai?

Tiếng cười bỗng vụt tắt, sắc mặt bọn họ bỗng dưng tái nhợt, họ dần rời xa tầm nhìn của tôi, bị bóng tối nuốt chửng.



- Hơ…

- Khụ khụ....

Hai con mắt nặng trịch này cuối cùng cũng chịu mở ra. Tôi thở dốc. Vừa rồi… là mơ? Tôi gắng gượng ngồi dậy, tay bất giác sờ lên trán. Tôi hết sốt rồi, vậy mà đầu vẫn còn âm ỉ, toàn thân nặng nề. Tôi lấy tay xoa xoa thái dương vài cái, tay còn lại đấm đấm vào lưng. Cảm thấy đã đỡ hơn một chút, tôi xoay người bước xuống giường, lại gần mở chiếc cửa sổ bằng kính ra, ngay cả việc cỏn con này tôi làm vẫn còn khá chậm chạp.

Bầu trời cuối tháng 12 quang đãng, ít mây. Mặt trời dù vẫn chiếu nắng nhưng có lẽ không chống cự lại nổi sắc gió se lạnh đầu đông. Trời ít gió, nhưng mỗi đợt gió nổi lại mang theo những hơi thở lạnh buốt xương của phong thần. Tôi ngắm nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, ngón trỏ mân mê giọt sương sớm đọng lại ở bục cửa. Bản thân trong gương, đầu tóc rối bù, gương mặt không chút sức sống, đôi mắt bị vẩn đục bởi ghèn mắt, đôi môi khô cứng do sắc trời khắc nghiệt. Tôi hà hơi vào gương một cái, khuôn mặt của một chàng thiếu niên 15 tuổi biến mất.

Rùng mình.

Mở cửa ra ít nhất cũng xua được một chút mùi khó ngửi của thuốc men trong phòng. Còn hơn một tuần nữa là năm mới, một khởi đầu mới.

Tiếng cửa mở làm tôi giật mình, chị y tá thường trực cho tôi trên tay cầm một tập tài liệu nhỏ bước vào phòng.

- Chào buổi sáng Toshiro-kun!

Một giọng nói nhẹ nhàng mà lảnh lót được phát ra bởi đôi môi căng mọng của chị ấy. Hôm nay dường như là một ngày đặc biệt nào đó, tôi thấy chị chải chuốt hơn mọi ngày.

- Chào buổi sáng chị Akari!

Chị Akari là y tá thường trực cho tôi, năm nay chị ấy 19 tuổi - sinh viên năm nhất Đại học ngành Y. Tôi từng hỏi chị còn trẻ thế này mà làm y tá được sao, chị nói năm nay khoa Y điều dưỡng của trường rất ít nghiên cứu sinh nên trường quyết định chia mỗi nhóm khoảng vài người thực hành ở một trong những bệnh viện thuộc tỉnh. Chị Akari tuy là nghiên cứu sinh thực tập nhưng tay nghề và thái độ còn hơn những y tá lâu năm, tôi rất ngưỡng mộ chị, chị cũng rất mến tôi.

- Chiều nay là em được xuất viện rồi. - Chị đặt tay lên bờ vai gầy guộc của tôi. - Có vui không?

- Vâng, vui lắm ạ! - Đột nhiên tôi trả lời như một đứa con nít, tôi thấy chị cười mỉm. - Nhưng…

Nhưng,

Nếu tôi xuất viện, tôi lại sẽ phải đối diện với mọi chuyện sao? Mọi chuyện thê lương đồng loạt xảy ra trước mắt tôi, tại sao chứ? Có kẻ nào muốn nhằm vào tôi à? Đó không phải là Takumi, vậy là ai? Tôi muốn trốn tránh nó quá, tôi thật ích kỉ…

- Sao cơ? Có chuyện gì làm em buồn à? - Chị Akari nhẹ nhàng hỏi.

- À, không có gì đâu chị.

Chị không nói gì, chỉ cười nhẹ nhàng. Chị ngồi ngắm tôi đang quay mặt về phía cửa sổ, một lúc sau, chị cất tiếng:

- Chị không biết điều gì làm em buồn, nhưng em đừng cố trốn tránh khỏi nó… vì càng trốn tránh, nó sẽ càng dày vò em thêm thôi. Thay vào đó, hãy dũng cảm đối diện và làm bạn với sự thật, sau khi tìm được điểm yếu của nó rồi, em có thể quang minh chính đại đánh bại nó… Như vậy không phải tốt hơn sao?

Chị Akari nói không phải giọng điệu khích lệ, an ủi như hằng ngày, mà là bằng một giọng cứng rắn.

Tách.

Giọt nước mắt lăn dài trên má, sau đó nhiều hơn, ướt cả giường bệnh.

- Ngoan, ngoan nào...

Tôi lại khóc nữa rồi.



Tôi chải rửa mặt, đánh răng thật sạch, chải lại tóc, mặc bộ đồng phục nam sinh cấp 2 mẹ mới giặt, thắt nơ giày rồi xách cặp đến trường.

- Con đi học đây!

- Cẩn thận nhé con!

Mới đến trường, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào hơn mọi ngày. Có chuyện gì sao?

Xe cảnh sát, nhiều học sinh, ồn ào, tiếng còi, tiếng khóc, tiếng cười, tiếng chạy nhảy… phát ra từ phía phòng học của tôi.

Tôi chạy thật nhanh lên lầu 2, phòng 13, là lớp tôi. Tim tôi chợt nhói đau. Mới chạy lên hành lang đã thấy vài người mặc đồng phục cảnh sát mặt người nào người nấy đều ủ dột. Trong lớp học nhốn nháo như chợ vỡ, tôi chen lấn mọi người để vào trong.

Trước mắt tôi là hai viên cảnh sát đang đứng trước Takumi, còn cậu ấy thì đang cầm một con dao găm để ngay cổ, giọng gừ gừ. Mọi người trong lớp đều hoảng sợ, phần thì núp sau tấm màn, dưới bàn ghế, phần thì trốn nơi bàn giáo viên.

- Cậu bé, có gì thả dao xuống rồi nói… Cậu bé à, tụi chú sẽ không bắt cháu đâu, nghe lời chú, ngoan nào!

Một trong hai viên cảnh sát đó nói, sắc mặt Takumi vẫn không hề thay đổi. Mặt cậu ấy đang bị xước đến chảy máu, bên dưới là chiếc kính vỡ.

- Yamamoto Takumi!

Tôi hét lớn. Cả lớp đều dồn sự chú ý vào tôi, hai viên cảnh sát cũng nhìn tôi, còn Takumi, cậu ấy nghe thấy tiếng của tôi liền biến thành một con quái thú, điên cuồng chạy về phía tôi. Hai viên cảnh sát nhanh chân ngăn cậu ấy lại được, nếu không bây giờ tôi cũng chết toi rồi.

- Này Takumi, nghe tớ! Cậu bị sao vậy, hả? Tỉnh táo lại lại đi! Takumi!

Đột nhiên mắt cậu ấy ngấn lệ, cậu ấy… khóc? Tay Takumi mò mẫm lấy tay tôi, đôi chân vầ đầu đều gục xuống.

- Toshiro ơi… làm ơn giúp mình đi… làm ơn mà. Mình không phải là kẻ giết người! Mình không có bị điên! Đúng không? Nói cho họ biết đi Toshiro! Bọn họ sẽ giết mình, bọn họ giết mình mất! - Cậu ấy thút thít.

Tôi câm nín.

- Bắt lấy cậu ta! - Vị cảnh sát già đang đứng ngoài lớp lớn tiếng nói. Tôi nhận ra người đó là bác thanh tra Hayashi, đi bên cạnh bác ấy là chú Simizu.

Nghe tiếng lệnh, Takumi sợ hãi cuống cuồng rúc đầu vào thân tôi, càng lúc càng khóc to hơn. Bác Hayashi thấy vậy liền ra lệnh cho mọi người dừng lại.

- Phải. Cậu không giết người, cậu không bị điên. Cậu bình tĩnh lại đi Takumi. - Tôi hằn giọng, nghèn nghẹn ở cổ.

- Đúng, đúng, đúng! Vậy mau nói cho họ biết đi, bọn họ không biết điều đó nên bọn họ muốn giết mình đó!

- Takumi à…

Hai viên cảnh sát liền lấy con dao găm từ tay cậu ấy ra, họ còng tay Takumi lại rồi lôi đi như giải phạm nhân.

- Toshiro! Toshiro ơi, giúp mình với!

Tôi gục xuống bàn, cơ thể như bị đè nặng, đau đầu quá…

Hoảng loạn!

Từ trong đôi mắt Takumi hiện lên một nỗi sợ hãi vô tận như đang van xin sự giúp đỡ, một đôi mắt ráo hoảnh, không hề có tính người.

Takumi.

Có thật cậu là hung thủ không?

------------------------------------------------------------------------

(1) ý nói "Kỳ đà cản mũi" : kẻ thứ 3

Đọc Phần 1 ở đây.
Chào năm mới! Như lời đã hứa, sang năm nếu mình còn sống mình sẽ viết tiếp. Và đây là phần 2. Mình không chắc là nó hay đâu, nên nếu bạn thấy không hay cứ góp ý, mình sẽ nhận :>
 
Last edited:

ihattl

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng chín 2019
1,962
3,052
371
Bình Định
Trường Trung học cơ sở Nhơn Hòa
Chap 2: Bác sĩ?

Tôi. Yutaka. Yuichi. Không hẹn mà gặp.

Tôi mở ba lô ra, tay mò mẫm giữa đống đồ linh tinh một lúc lâu mới vớ được con dao thép. Tôi rút vỏ bọc của nó ra, lưỡi dao ánh lên trong nháy mắt, đôi mắt vô hồn của cậu thiếu niên mười lăm tuổi hằn lên đó, tôi có cảm tưởng như đôi mắt ấy đã có phần giống với đôi mắt nâu của Natsuki rồi. Sau một hồi ngắm nghía, tôi chui nó lại vào vỏ rồi ném vào cái túi xách nhỏ của mình. Điện thoại và giấy bút có vẻ không cần đến, những thứ khác cũng không, tôi đóng túi xách lại rồi đi ra khỏi nhà. Bố mẹ tôi hôm nay đi dự hội thảo gì đó ở trường của Maeko, còn cô Eriko thì đến quán, tôi không rõ Natsuki đi đâu, nhưng có lẽ cô ấy cũng đến quán. Căn nhà bây giờ trống không, ít khi nhà tôi như vậy. Tôi đứng nhìn căn nhà một lúc bằng một cảm xúc bất định, chính tôi cũng không hiểu mình làm vậy để làm gì.

Tôi đi đến ngã ba thì bắt gặp hai người quen, à không, là rất rất quen - Yuichi và Yutaka. Mặt mũi đứa nào đứa nấy đều khó coi, không cần nói tôi cũng biết họ đi đâu. Ba đứa chỉ chào nhau một tiếng rồi cứ sải bước đi tiếp, bầu không khí im lặng tưởng như đã bao trùm hết mọi ngóc ngách. Tôi chẳng buồn nhìn mặt hai thằng bạn mà ngước cổ lên trời. Bầu trời hôm nay trong và xanh, mới bốn giờ chiều mà trời đã bắt đầu tối. Những cơn gió mang hơi lạnh liên tiếp thổi qua làm tôi bất giác thu người vào trong chiếc áo nỉ, tôi nhận ra hai người họ cũng làm vậy. Những bầy chim di cư rối rít tìm nơi ẩn nấp, con thì hối hả, con thì bị lạc khỏi đàn, con thì bị đói rét quá mà không bay nổi, mặc kệ cho gió đưa đẩy rồi rơi thân xuống đất. Tôi thấy Yuichi đang nhìn những con chim đó, cậu không biểu cảm gì ngoài một ánh mắt ráo hoảnh, cậu tưa đay vào trong túi áo rồi đi nép vào người tôi. Yutaka bỗng cất tiếng, giọng cậu ấy bình thường rất lảnh lót mà hôm nay lại khàn đặc:

- Cậu bỏ gì trong túi xách của cậu vậy?

Yutaka đang nhìn vào túi xách của tôi.

- Tớ chỉ mang theo một con dao thôi, cậu biết nó chứ nhỉ?

- Ừm. - Yutaka hà hơi ra một cái rồi thắt chặt chiếc khăn quàng cổ một cách vụng về. - Lạnh thật!

- Ờ, lạnh thật. - Yuichi từ nãy giờ im lặng bây giờ cũng nở một nụ cười.

Nhật Bản đã vào đông.

Bọn tôi dừng lại trước trụ sở cảnh sát Keishicho. Ba đứa đồng loạt nhìn nhau rồi lại im lặng đi vào. Chưa vào đến cửa chính thì chúng tôi đã thấy một viên cảnh sát cao ráo đi ra, đó là chú Simizu. Trông thấy bọn tôi, chú tiến lại gần.

- Các cháu làm… - Chú nheo mắt rồi thở hắt ra một cái, hạ giọng nói. - Chú biết rồi, mấy đứa đi theo chú.

Lại gần hơn mới thấy, khuôn mặt chú ấy từ lúc từ cửa chính đi ra đã có phần ủ dột và căng thẳng, chú ấy không mặc đồng phục nhưng quần áo cũng chẳng gọn gàng chút nào. Trông chú ấy như bị điều gì đó gây phiền nhiễu.

Có vẻ chú Simizu định đưa chúng tôi đến tầng cao nhất. Trong lúc lên cầu thang, tôi ngửi thấy mùi ẩm mốc, chắc là để lâu không dọn dẹp. Bầu không khí yên tĩnh một lần nữa lại bao trùm cả không gian. Bốn người cùng đi lên một cái cầu thang chật hẹp, đã vậy tôi vốn không quen với mùi ẩm mốc nên thấy hơi xây xẩm.

- Cậu chỉ bỏ mỗi một cái dao vào đó thôi à?

Giọng Yuichi cất lên phá vỡ bức tường im lặng, cậu ấy nói rất nhẹ nhàng nhưng ngữ điệu lại có sức nặng. Chú Simizu có vẻ không nhận thấy được có người vừa mới nói. Tay tôi bất giác sờ vào túi xách đang đeo trên vai nơi chiếc dao thép đang nằm yên.

- Ờ. - Tôi hằn giọng. - Tớ không nghĩ đem theo thứ gì khác sẽ có ích.

- Trống rỗng thật đấy.

Yuichi nói mà mặt không hề có chút cảm xúc nào, giọng cậu ấy nhẹ tênh như lông vũ.

Trống rỗng.

Cái gì trống rỗng?

Là con dao ấy?

Hay là tôi?

Bọn tôi cuối cùng cũng lên hết cầu thang. Cuối hành lang là bác Hayashi. Vóc người thấp đậm và đôi mắt nhỏ như sợi chỉ của bác vẫn không hề thay đổi. Nhưng có vẻ dạo này bác đang phiền não chuyện gì nên sự mệt mỏi hiện rõ lên khuôn mặt.

- Thăm phạm nhân phải không? - Bác ấy hỏi chú Simizu nhưng ánh mắt lại hướng về phía chúng tôi với vẻ dò xét.

- Takumi không phải phạm nhân.

Yutaka lí nhí, mắt cậu ấy bỗng trở nên đỏ ngầu như sắp khóc. Cậu cúi xuống khịt khịt mũi vài cái rồi vội lau nước mắt sắp chảy ra. Tôi chợt thấy cảm thương cho Yutaka.

Có vẻ như bác ấy nghe được nên chỉ “Hừm.” một cái rồi im lặng. Bác ấy dẫn chúng tôi đến phòng giam Takumi ở gần cuối hành lang. Bác Hayashi ái ngại mở cửa cùng một tiếng thở dài.

- Yamamoto Takumi, bạn cháu… - Bác Hayashi bỗng im bặt.

Chúng tôi đều nghe thấy một tiếng gầm thất thanh từ phía trong phòng giam. Takumi đang quỳ xuống dưới sàn, cậu lườm tôi với một ánh mắt đầy thù hận. Cả hai tay cậu ấy đều bị còng phía sau, đầu tóc rối bù, toàn thân gầy gò, trông Takumi giống như một một con mãnh thú bị giam cầm đang rú lên vì hận thù. Yuichi và cả chú Simizu, bác Hayashi đều lùi lại phía sau, hai chân tôi đột nhiên bất động. Trong phút chốc, bao nhiêu cảnh tượng bi thương hiện về.

Itou Yuuka nằm bất động trên sàn.

Đám tang của Yamaguchi và Akai.

Natsuki bị áp đảo tinh thần.

Takumi khóc lóc cầu xin tôi một cách bi thảm.

Mọi chuyện đều đổ dồn vào tôi. Tại sao? Tại sao chứ? Tôi không muốn phải thấy cảnh bi thương nữa. Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.

Ôm đầu. Ngã khuỵu. Chóng mặt quá.

- Takumi… - Yutaka bỗng tiến lên phía trước. - Takumi à, cậu còn nhớ tớ không? Là Yutaka, Yutaka đây, bạn thân của cậu nè!

Takumi chạy đến huých đầu vào Yutaka làm cậu ấy ngã quỵ. Cậu ấy bây giờ đã đau thương đến nỗi chẳng có chút sức lực nào cả. Chú Simizu vội chạy đến đè Takumi xuống, cậu ấy vẫn ra sức giãy giụa, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đó vẫn hằn học nhìn tôi.

Sau khi mọi thứ đã yên vị, chú Simizu và bác Hayashi đỡ tôi lên ghế xong liền ra ngoài, chỉ còn lại ba người chúng tôi ngồi đối diện Takumi. Chiếc bàn đặt giữa chúng tôi tựa như một ranh giới nối tiếp giữa hai thái cực, tôi nhích ghế lại gần bàn, áo tôi bị bụi dưới mặt bàn bám đầy. Takumi đang ngồi bất động trên ghế, cậu cúi gằm mặt xuống.

- Cậu ở trong này có khoẻ không? - Yutaka lo lắng hỏi.

Bốn giây.

Năm giây.

Sáu giây.

Không có tiếng trả lời.

- Nói cho bọn tớ biết đi, cậu có giết người không?

Yuichi bỗng dưng đứng bật dậy lấy tay đập bàn, trông cậu ấy như trút hết mọi dũng khí để nói ra được câu đó. Tôi cũng hơi bất ngờ, câu hỏi đó có thể được xem là khiêu khích, nhưng bây giờ chúng tôi cũng chẳng thể hỏi được câu nào khác.

Cũng không có câu trả lời.

- Này! Cậu có nghe tớ hỏi không đấy? - Yuichi nhổm người về phía trước nắm lấy cổ áo Takumi, tôi có thể thấy trán cậu ấy đổ đầy mồ hôi.

Cuối cùng thì Takumi cũng chịu ngước mặt lên, nhưng phía dưới mái tóc rối bù đó là một đôi mắt của sự điên loạn.

- Bác sĩ, bác sĩ! Chữa bệnh cho tôi đi, chữa bệnh, chữa bệnh… - Takumi bỗng thở dốc rồi ngã quỵ xuống sàn.

Bất tỉnh.

Chú Simizu nói chỉ là do Takumi bị hạ đường huyết nên ngất đi, bảo bọn tôi yên tâm. Cuộc nói chuyện giữa bọn tôi và Takumi tuy không nhiều lời nhưng lại mất tận một tiếng đồng hồ. Lúc bọn tôi ra khỏi trụ sở cảnh sát thì trời đã sập tối.

- Này, lúc nãy Takumi có nói từ ‘bác sĩ’, là ai thế?

Bọn tôi đi men theo con đường lúc nãy về nhà, từ đây về Shinjuku mất khoảng hơn ba mươi phút. Gió trời thổi lồng lộng, chốc chốc lại có vài chiếc lá bị gió thổi bay tứ tung lên nền trời. Tôi hà hơi ra một cái, hơi thở ấm áp của con người cũng phải chịu thua cái rét của mùa đông. Trời chập tối, dòng người qua lại càng lúc càng nhiều, bọn tôi hoà mình vào đám đông chỉ trong chốc lát.

- Tớ cũng không biết cậu ấy muốn nói tới ai. - Yutaka chậm rãi lắc đầu, đôi mắt cậu hiện lên vẻ buồn rười rượi.

- Tớ nghĩ Takumi đã được ai đó điều trị sai phương pháp trước đó nên bệnh tình mới diễn biến xấu như thế. - Tôi cố gắng nói thật chậm, tuy không quả quyết, nhưng tôi đoán là như thế. - Có thể người đó không phải vô tình điều trị sai phương pháp mà là cố tình làm thế bởi vì tính tình Takumi từ bé đến giờ luôn luôn cẩn trọng mà đúng không, cậu ấy không thể mời đại một người nào đó nghiệp dư để chữa trị cho mình được.

- Vậy ý cậu là, mấu chốt nằm ở người bác sĩ đã điều trị cho cậu ấy? - Yuichi hỏi.

Tôi gật đầu.

Ba người không nói gì thêm nữa mà tiếp tục sải bước đi. Bọn tôi dừng lại ở trước quán ăn của cô Eriko, đột nhiên tôi cảm nhận được một chút ấm cúng và yên bình.

- Này, cậu không vào hả?

- Tớ đi bộ hóng gió gần đây, lát nữa tớ sẽ vào.

Tôi đi thẳng ra bờ sông Arakawa. Mùa này đang độ nước hiền hoà. Tôi đứng chống tay vào lan can sắt, đôi mắt hướng về những ánh đèn nhấp nháy của các toà nhà phía bờ bên kia. Hít vào. Thở ra. Không khí mang theo mùi lành lạnh và hơi tanh từ sông. Shinjuku là một thành phố đầy ắp các trung tâm mua sắm, câu lạc bộ, các cao ốc chọc trời… Và mùa đông luôn là thời điểm mọi người đổ xô ra đường nhiều nhất để hưởng lạc. Trái ngược lại với những điều đó, tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy sự vui vẻ khi ở đây.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Vụt.

Vụt.

Vụt.

Tôi cầm con dao sắt trong tay mà chém tứ tung trong không gian, tôi muốn giết hết những mệt mỏi, kề cổ chúng và van xin một câu trả lời chân thật. Tôi muốn khóc, nhưng không hiểu sao lại không khóc được.

Làm ơn.

Ai đó hãy cho tôi câu trả lời.

- Oái!

Tiếng người nào đó cất lên làm tôi bừng tỉnh. Tôi quay lại, người đó không ai khác chính là Natsuki. Cô ấy không khác gì mọi ngày, nhưng gương mặt có phần tươi tỉnh hơn.

- Cậu bị ấm đầu à? Muốn thử dao hay gì mà quơ lung tung thế? Một chút nữa là cậu chém trúng tớ rồi có biết không?

Thật kỳ cục. Natsuki luôn là người thức tỉnh tôi mỗi khi tôi bị mắc kẹt trong những giấc mơ và suy nghĩ tiêu cực, dù là vô tình hay cố ý.

Đôi mắt biếc thơ mộng nhưng cũng chứa đầy huyền bí.

- Tớ… xin lỗi. - Tôi lí nhí. Không biết cô ấy có nghe được hay không.

Cô ấy đưa chai nước ép cho tôi, tôi nốc một hơi dài gần hết lon.

- Uống từ từ thôi kẻo sặc!

Natsuki vỗ mạnh vào lưng tôi mấy cái, sau đó liền lấy khăn từ trong túi áo ra lau miệng cho tôi.

Gia đình.

Là như thế này sao?

- Hây! Tình tứ quá ha?

Yutaka từ đâu chạy lại vỗ bộp vào lưng tôi một cái.

- Đau!

- Con trai gì đâu mà yếu xìu à! - Yuichi bĩu môi.

- Yếu xìu nhà các cậu ấy! - Tôi vừa mắng vừa với tay ra xoa lưng.

Vẻ mặt của Yuichi và Yutaka có vẻ phấn chấn hơn, chắc là hai cậu ấy đã nốc bao nhiêu là đồ ăn thức uống rồi nên mới như thế. Cả hai đồng loạt tiến lại gần tôi và Natsuki, Yutaka đột nhiên hạ giọng.

- Đến trường không?

Đến trường?

Để làm gì?

Không đợi tôi hỏi, Yuichi cũng tiếp đó mà khai.

- Chúng ta phải đi thăm dò một lần nữa, nhỡ đâu tìm được gì thì sao? Trường là nơi mọi việc xảy ra mà.

Trường là nơi mọi việc xảy ra.

- Xảy ra nhà cậu! Xảy ra chuyện tớ suýt ngã xuống hồ sen, xảy ra chuyện Yutaka suýt té lầu, xảy ra chuyện cậu bị đâm à?

- Thôi mà, thôi mà! Lần này chúng ta sẽ cẩn thận hơn, tớ có đi học vài chiêu võ rồi nè. - Yuichi dở khóc dở cười, cậu vừa nói vừa khoa tay khoa chân làm chúng tôi phải cười thiểu não.

- Tớ thấy Yuichi nói cũng đúng. Chuyến đi trước tại chúng ta quá chủ quan nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta còn nhiều nơi chưa đến lắm.

Natsuki cũng hùa theo.

- Đi đi! Đi đi!

Tôi cúi gằm mặt xuống vẻ mệt mỏi.

- Ừ thì đi…

- Hoan hô! Mau lên kẻo tối đó!

- Cậu xin phép bố mẹ chưa?

- Nói tụi mình học nhóm là xong ấy mà.

...

Giải oan cho Natsuki.

Chứng minh Takumi vô tội.

Cầu nguyện cho Akai và Yamaguchi.

Và cả, giải thoát cho linh hồn bị ràng buộc của tôi.



Hi vọng chuyến đi này có thể.

----------------------------------------------------------------------

Lời trăn trối của tác giả:
Tui viết cái mống này cỡ hơn 7 ngày đó .-. Đáng lẽ là nếu tập trung thì tui có thể viết nhanh hơn, cỡ 4 ngày là xong một chap như này thôi, do tui lười và nhân dịp lễ nên bung ;-;
Còn một lí do nữa làm tui viết lâu là tui gần như quên hết tên nhân vật và cốt truyện sau khi drop truyện mấy tháng trời, nếu có lỗi chính tả hay tên nhân vật sai thì xin hãy thứ lỗi cho tên già lẩm cẩm này T^T
Chúc các bạn có một ngày lễ vui vẻ nhé, đọc truyện nếu có dở thì xin đừng quạo ;-;
Có gì muốn hỏi hay sửa chữa mong mọi người góp ý nhiệt tình ạ.
Cảm ơn mọi người nhiều chữ u kéo dài !!!!!!
:Tonton18
 
Top Bottom