Vợ ơi, kẹo nhá !

U

uocmovahoaibao

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

* Tên tác phẩm: Vợ ơi, kẹo nhá !

* Author (tác giả): Hyo


* Category (thể loại): tình cảm, hài hước......


* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): on-going


Mình mới tập viết, có gì sai sót mọi người chỉ bảo thêm nha ^^

Chap 1

Ngày hôm nay trước cổng trường nó xuất hiện một sinh vật, à nhầm nhân vật lạ.

_ Vợ ơi, kẹo nhá ! – nhân vật lạ chìa cây kẹo mút ra trước mặt nó, cười toe toét.
Nó không thèm nhìn, kéo tay nhỏ bạn thân đi một nước, mặc kệ nhân vật lạ đứng ngơ mất mấy giây.
_ Này mày, cho người ta ăn trái bơ to thế thì hơi ác ák – nhỏ bạn lên tiếng bênh vực tên kia – dù gì cũng là…….
_ Là – gì – hả ??? – không để nhỏ bạn nói hết câu, nó gằn từng chữ, giọng hăm doạ.
“CỐP”
_ Con gái ăn nói phải nhỏ nhẹ chứ, hăm dọa bạn thế là không đáng yêu đâu nha – tên kia chạy tới cốc nhẹ vào đầu nó một cái, mắt chớp chớp làm điệu bộ đáng yêu.
Hôm nay là một ngày…..xui xẻo đối với nó, thức cả đêm làm đống bài tập to đùng cô giáo cho, vào đến lớp thì mới sựt nhớ ra để quên bài tập ở nhà, sự kiện lớn trong lớp, lần đầu tiên lớp trưởng bị ghi tên vô sổ đầu bài tội không làm bài tập. Nó tức lắm lắm luôn, vẫn chưa biết làm gì để trút giận thì tự nhiên ăn một “trái cốc” lãng xẹt, thêm vào đó là con mắt chớp chớp đầy đáng ghét của tên kia, máu nóng không biết lên tới não chưa, nó cóc quan tâm, túm cổ áo tên kia giật mạnh xuống:
_ DƯƠNG THIÊN LONG ANH CHẾT VỚI TUI !!!!!!!
Vâng, cái tên nhân vật lạ đang “được” nó bóp cổ là hắn – Dương Thiên Long – chồng “tương lai” của nó, và đã gọi là tương lai thì chắc gì đã là chồng.
_ Em tính sát phu á, ui sợ quá – miệng bảo sợ nhưng cái mặt hớn hở như thế thì sợ quái gì muk sợ – à mà mỏi lưng quá, em buông tay ra cho anh nhờ.
Lý do hắn mỏi lưng là đây, nó 1m53, hắn 1m79 và đang trong tư thế bị một con bé lùn hơn mình cả một cái đầu túm cổ áo kéo xuống.
_ Anh tới đây làm gì? Muốn ngoan ngoãn đi về nhà hay vừa khóc vừa đi về nhà? – nó buông tay ra, dứ dứ nắm đấm về phía hắn.
_ Anh đến đón em – hắn nhe răng cười.
_ Tui tự về, cấm anh đi theo, theo là biết tay tui – nó kéo nhanh nhỏ bạn chạy vội, cứ như sợ hắn chạy theo vậy.
Để lại hắn một mình đứng đó, mỉm cười cho cây kẹo mút vào miệng.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 2

_ Dù sao anh Long với mày cũng là “thanh mai trúc mã”, hơn nữa lại là chồng tương lai của mày, có cần tuyệt tình vậy không?

_ “Thanh mai trúc mã” gì gì đó thì có, còn chồng tương lai thì cho tao xin, đó là do mami với cô Tâm tự quyết định thôi, chứ tao ứ thèm.
_ Ứ thèm thiệt không đó? Ứ thèm thế tao thèm giùm cho nhá? – con bạn trêu nó.
_ Ừ cho đấy, cưới lão về, mày được cả kho kẹo – nó cười ha hả, lè lưỡi trêu lại.
_ Thiệt bó tay mày luôn, có anh chồng đẹp trai, cao ráo thế mà cứ chê tới chê lui, Thiên Y ơi là Thiên Y, “chống ề” bây giờ – nhỏ bạn chỉ biết ngước cổ than trời.
_ Tao là tao ghét cái kiểu người lớn không ra người lớn, con nít không ra con nít của hắn ta, ai đời 24 tuổi rồi mà còn ngậm kẹo mút, gặp tao thì lúc nào cũng “vợ ơi kẹo nhá” nghe mà tức điên, mày xem xem có ai như hắn không? Hắn chỉ được mỗi cái cao hơn tao, trắng….chưa bằng tao, 24 tuổi đầu mà cái mặt búng ra sữa như con nít thế hỏi sao tao thích được? Với lại tại hắn ta cứ suốt ngày vợ này vợ nọ nên chẳng có đứa con trai nào dám bén mảng lại gần tao, TAO GHÉT HẮN !!!!
Thảo Nhi cứ đứng im thin thít nhìn nó thao thao bất tuyệt, mặt chẳng có tí gì là hào hứng cả. Nó cứ nói ào ào như sợ bị giành nói, nói chán chê rồi quay đi…..thở.
_ Con này, ai giành với mày đâu mà mày nói cứ như mới được lột lưỡi vậy? – Nhi lắc đầu ngao ngán, vuốt vuốt nhẹ lưng nhỏ bạn.
Sau khi ổn định lại……nhịp thở, nó tuyên bố một câu xanh rờn:
_ Ai cũng được trừ hắn ta ra !
~~~~~~~~~~~
Nó – Lục Thiên Y – sở hữu một chiều cao ‘‘không thể cao hơn nữa’’ 1m53, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn tinh nghịch, nó tự tin mình xinh xắn dễ thương hơn khối đứa con gái xung quanh. Nhưng sự thật thì…….nó 17 tuổi và chưa có một mối tình đúng nghĩa, tất cả đều tại cái tên đáng ghét Dương Thiên Long.
À kể vui thêm về cái tên của nó, Thiên Y. Số là hồi nhỏ mami tính đặt tên cho nó là Thiên Ý cơ, đáng yêu thế đấy, hôm ấy papa nó mới đi làm về, chẳng biết nghe thế nào lại tưởng mami nó đặt tên con là Thiên Y, thấy lạ thì lạ thiệt thế mà papa cũng chẳng thèm hỏi lại mami, cứ thế muk đi thẳng tới chỗ làm khai sanh. Xong xuôi hết mọi chuyện, papa tung tăng mang khai sinh về. Ở nhà papa sợ mami nhất, và các bạn cũng biết là số phận papa nó đi về đâu rồi đấy, papa bị phạt cả ngày hôm ấy không được đụng vô nó, cái tội có cái tên đặt cho con mà cũng sai tới sai lui.
Còn cái tên Thiên Long đáng ghét kia, hắn hơn nó 7 tuổi, là con của một người bạn rất thân của mami nó. Nghe papa kể lại hồi mami mới siêu âm về thông báo là con gái, mami hắn vui như tết vậy, tuyên bố một câu xanh rờn ‘‘Sau này tao với mày làm sui gia’’, và thế là nó có một anh chồng trời ơi đất hỡi khi còn trong bụng mẹ.
Giới thiệu thêm về hắn – Dương Thiên Long – là một tên mà nó nhìn vào chỉ thấy hai chữ ‘‘trẻ con’’. Như đã nói ở trên, hắn 1m79 và đang phấn đấu để cao thêm 1cm, ai cũng bảo hắn nhìn đẹp trai nhắm, mà sao nó nhìn tới nhìn lui chỉ thấy giống một tên mặt búng ra cả lít sữa, đẹp trai thế quái nào được. Có lẽ lớn lên bên nhau nên nó thấy hắn bình thường hơn cả mức bình thường cũng không chừng. Điểm duy nhất nó thấy được ở hắn là đôi mắt, diễn tả sao nhỉ, mắt hắn đẹp lắm, lông mi dài, nhìn vào mắt hắn cứ như thấy cả bầu trời vậy ( nhiều lúc không biết phải nó bị ảo tưởng không nữa )
Hắn thích ăn kẹo, à không phải nói cứ là đồ ngọt thì hắn có thể cho hết vào miệng. Ngày bé lúc nào cũng thấy hắn tò tò đi theo nó, giơ cây kẹo ra mắt cười tít ‘‘vợ ơi kẹo nhá’’. 1 lần thì không sao, 2 lần thì chẳng là gì, nhưng 10 lần gặp hắn thì hết…..10 lần hắn cứ cây kẹo mút và ‘‘vợ ơi kẹo nhá’’ thì ai mà chịu nổi. Đây là nguyên nhân số 1 khiến nó ghét đồ ngọt, đặc biệt là kẹo.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 3

Từ trường nó về nhà mất 10’ đi bộ, nhà Thảo Nhi cách nhà nó mấy căn, sáng nào nó cũng cùng Thảo Nhi ‘‘tung tăng cắp sách tới trường’’, nhà có xe nhưng chẳng bao giờ papa cho nó đụng vào, papa bảo ngoài đường xe cộ nguy hiểm, nhà cũng gần trường nên đi bộ cho an toàn lại có thể tập thể dục tốt cho sức khỏe.

Tạm biệt Thảo Nhi, nó lết thết mở cửa bước vào nhà
_ Con về rồi đây ma……
‘‘Cạch’’ ‘‘Cạch’’
Ơ cửa bị khóa mất tiêu rồi, kì lạ thiệt, đúng ra giờ này mami phải đang ở nhà nấu nướng chờ 2 bố con nó về chứ ? Mở cặp lấy chiếc chìa khóa dự phòng, nó mở cửa bước vào nhà, quăng chìa khóa lên bàn, lại lết thết leo lên phòng. Bắt đầu đếm ngược 3s khi nó mở cánh cửa phòng thân yêu.
3
2
1
_ ************AA – nó hét to, tần suất đủ phá hỏng tất cả các cửa kính trong nhà.
Căn phòng thân yêu của nó giờ đây đúng nghĩa ‘‘đồng không hiu quanh’’, ngoại trừ 4 bức tường ra, giường, bàn, tủ, ghế biến mất ko còn thứ gì cả. Trộm ư ? Không thể nào, đồ đạc trong nhà trừ phòng nó ra thì vẫn còn nguyên mà ?
_ Em hét lên vậy khéo người ta lại tưởng cháy nhà đấy ? – tiếng một ai đó dưới nhà vọng lên.
Giọng nói quen thuộc gắn liền với tuổi thơ trong nó, cái tên ai cũng biết là ai đó – Dương Thiên Long. Nó chạy ào xuống dưới nhà, cảnh tưởng trước mắt nó bây giờ là…..một tên con trai cao to đang nằm dài trên ghế salon nhà nó, tay ôm con gấu bông của nó, miệng mút kẹo, điệu bộ rất chi là phè phỡn.
_ Đi từ từ thôi làm gì mà chạy ầm ầm như khủng long, con gái gì mà lúc nào cũng ào ào, mẹ Diệp dịu dàng thế cơ mà, em có phải con mẹ Diệp ko đấy ?
Ơ hay, mẹ nó chứ phải mẹ hắn đâu mà kiu mẹ Diệp tỉnh queo là sao ? Với lại mẫu thân đại nhân của nó muk dịu dàng ák, ở nhà này mami nó là tối cao vô thượng, lời mami nói ra cứ y như thánh chỉ ấy, đủ có thể hiểu mami nó ‘‘dịu dàng’’ thế nào rồi. À mà quên mất, hắn ta mới gọi mình là gì nhở ?
_ Anh có tin khủng long đạp anh phát chết ngắt không hả ? – nó grừ grừ lườm hắn – mà anh làm gì ở nhà tui, nãy chẳng phải đã bảo là không được theo tui mà.
_ Anh đến đón em, nãy nói rồi mà – hắn ngồi dậy, đặt con gấu bông về vị trí cũ.
_ Thì giờ tui đang ở nhà rồi nè, hết việc, mời anh về – nó bước tới mở rộng cửa…..tiễn khách.
_ Anh có bảo đến đón em về nhà đâu, với lại nói chuyện với anh mà tui này tui nọ, anh mách mẹ Diệp giờ – hắn giở chiêu hăm dọa.
_ Thế chứ anh đưa tui, ấy nhầm đưa em đi đâu ? – nghe mách má nó hơi sợ sợ.
_ Về nhà anh – hắn nhe răng cười, điệu bộ tí tởn phát ghét.
Như không để nó có thời gian ‘‘hấp thụ’’ câu hắn vừa nói, hắn kéo nó đi thẳng một mạch ra sân, khóa chốt, đóng cửa cái rầm. Lúc nó vừa ‘hấp thụ’ xong thì đã thấy mình đang đứng ngoài sân, bước tới mở cửa thì bị khóa mất tiu, quay sang thì hắn đang cười toe toét.
_ Chìa khóa đâu ? – mặt nó hầm hầm
_ Anh đâu biết ? – rồi làm như đang suy nghĩ – hình như nằm trên bàn thì phải ?
_ Thế – sao – em – vô – nhà ??? – mặt nó giờ cứ như muốn giết người ấy.
_ Đã bảo là về nhà anh rồi mà. Bố mẹ em đi với bố mẹ anh ra Hà Nội thăm bà con rồi, chừng đâu 1 tuần sẽ về, 2 bác không yên tâm để em ở nhà một mình, nên bảo em sang ở với anh để tiện việc chăm sóc nhau.
Đi Hà Nội ? 1 tuần ? Sang ở với anh ? Đầu nó giờ đang xoay xoay, cố ‘nuốt’ cái đống hắn vừa nói, sắp xếp đi sắp xếp lại, ngước lên nhìn hắn, hắn đang nhe răng cười, quay sang nhìn nhà, cửa vẫn đóng im lìm.
_ Sao em chưa nghe bố mẹ nói bao giờ ? – như không tin vào những gì đang nghe, nó hỏi lại.
_ Thì giờ anh nói rồi nè – lại tiếp tục cười.
Hắn thản nhiên nói, nhẹ như gió nhưng nó nghe cứ như sét đánh ngang tai. Lại tiếp tục như ban nãy, màn 1 cảnh 2, nó túm cổ hắn giật lấy giật để :
_ DƯƠNG THIÊN LONG LÀ ANH BÀY TRÒ PHẢI KHÔNG HẢ ???? CÒN ĐỐNG ĐỒ TRONG PHÒNG TUI BIẾN ĐÂU HẾT RỒI ????
_ Ở nhà anh – hắn nói nhẹ như không ấy.
Nó buông hắn ra, cố gắng ‘tiếp thu’ 3 chữ tưởng chừng ngắn gọn ‘ở nhà anh’. Thế hóa ra là mami lợi dụng lúc nó đi học, đem khuân hết đồ đạc của nó về nhà hắn ák ? Giờ thì nó mới sựt nhớ ra lý do tại sao ban sáng mami cứ nhìn nó cười tủm tỉm.
_ Cau có quá làm gì, thả lỏng ra nào, anh cho cục kẹo hén.
Không để nó kịp phản ứng, nhanh như chớp hắn móc trong túi ra một cục kẹo, lột vỏ và…..bỏ vào miệng nó. Đang lơ ngơ tận cung trăng với câu nói như sấm của hắn, nó cảm nhận được một vị ngọt đáng……ghét, phun cây kẹo ra, nó nhìn hắn bằng ánh mắt tóe lửa, tay bẻ răng rắc :
_ BÂY GIỜ TUI ĐI, ANH MÀ ĐI THEO LÀ TUI CHO KHỎI THẤY NGÀY MAI LUÔN !
Nó hổ báo thế thôi chứ làm sao nó đánh lại hắn, tại nó biết thừa hắn cưng chiều nó còn hơn bố mẹ, nó đánh hắn hắn cũng chẳng nỡ đánh lại, nó được nước làm tới nên hay bắt nạt hắn lắm. Nói rồi nó quay đi thẳng tiến tới nhà Thảo Nhi. Đi được đâu chừng vài bước tự nhiên cảm thấy lương tâm cắn rứt ( ngay lúc đó nó từng ao ước giá như lương tâm nó đừng có răng để mà cắn, nó đỡ phải thấy cái cảnh đáng ghét này ), dù gì hắn cũng quan tâm đến nó, người ta cho kẹo muk mình phun như thế thì hơi bất lịch sự với lại cũng hơi uổng. Đang tính xin lỗi hắn, vừa quay lại nó đã thấy hắn đang……ngồi thụp xuống đất, mắt chăm chăm nhìn cây kẹo, nếu ko phải rớt xuống đất mà rớt xuống sàn, dám hắn cũng cầm lên ăn tiếp ( này nó nói thật ak, nhớ hồi nhỏ có lần chơi trong nhà, hắn cũng làm rớt kẹo như vậy, nó đã kiu bỏ đi rồi muk hắn vẫn thản nhiên cầm lên ăn, còn cười toe bảo sàn nhà anh mới lau, sạch nhắm ).
_ Mở miệng ra là vợ này vợ nọ mà mình bỏ đi hắn cũng không thèm đuổi theo, cứ ngồi đó chăm chăm cây kẹo, thế thì sau này đi mà cưới kẹo về làm vợ , TÊN CHẾT TOI – nó bực bội hét to, chạy một mạch sang nhà Thảo Nhi.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 4

_ NHI ƠI MỞ CỬA BỚ THẢO NHI – nó tay đập cửa, miệng hét ầm, volume không giảm mà cứ tăng vùng vụt.

Cửa mở, nhỏ bạn thân tay cầm tô cơm, mắt liếc nó đầy ‘‘yêu thương’’, buông một câu gọn lọn rồi đóng cửa cái rầm :
_ Đang ăn cơm, trời đánh tránh bữa ăn mậy, về nhà đi lát tao sang.
_ MỞ CỬA CHO TAO ! HIX NHÀ CÓ VÔ ĐƯỢC ĐÂU MÀ VỀ – nó lại tiếp tục màn đập cửa, giọng mếu máo như muốn khóc.
_ Làm gì vô nhà không được ? Lại làm mất chìa khóa à, rõ con hậu đậu, thế đã gọi cho mama mày chưa ? – Nhi mở cửa, tay vẫn chưa rời tô cơm.
_ Từ từ tao kể mày nghe, tức lắm luôn – như sợ con bạn lại đóng cửa, nó chuồn lẹ vào nhà.

Hiện giờ nó đang nằm dài trên giường nhỏ Nhi nhớ về……cái giường thân yêu của nó. Nhi ăn vội tô cơm rồi chui vào phòng tám với nó.

_ Ở nhà một mình à ? Hai bác đâu rồi ? – nó nhìn xung quanh, mới sựt nhớ ra nãy giờ chưa gặp bố mẹ nhỏ.
_ Bố tao đi công tác rồi, mẹ tao thì đi đám cưới, đang tận hưởng tự do ở nhà một mình thì bị mày qua ám này – Nhi liếc xéo nhỏ bạn – mà mày bỏ giùm tao cái thói đập cửa rầm rầm đi, cửa nhà tao có phải bằng sắt đâu, nó mà hư là tao cho vừa khóc vừa sửa á, NGHE KHÔNG HẢ CON KIA ???
_ Dạ nghe rồi đại tỉ – nó bịt tai lại, mém tí thủng cả màng nhỉ.
_ Nhà mày làm sao mà không vô được ?
_ Chẳng làm sao hết – nó tiu nghỉu trả lời.
_ Grừ về ngay cho tao, con vớ vẩn – Nhi lôi nó đứng dậy, kéo xềnh xệch ra cửa.
_ Á đùa thôi đùa thôi, tha cho em Nhi đại nhân, giờ nói thiệt nè – nó la oai oái, tay ghị chặt cái bàn.
_ Thế sao nói xem ? Mày mà còn đùa nữa là tao quẳng ra đường nhá – nhỏ nhìn nó lườm lườm.

Rồi nó bắt đầu kể, nào là về nhà thì thấy đồ đạc trong phòng không cánh mà lũ lượt bay hết trơn, rồi thì bố mẹ nó đi Hà Nội chơi cả 1 tuần lễ, rồi thì nó bị bắt sang nhà hắn ở, rồi thì đóng đồ đạc của nó cũng được khuân sạch sẽ sang nhà hắn, cuối cùng kết lại một câu :

_ Cái tên mê kẹo ấy mặc kệ tao bỏ đi cũng không thèm đuổi theo, cứ ngồi đó mà nhìn cây kẹo ra vẻ tiếc nuối lắm. Chồng mà thế thì tao cóc có mà thèm, ai cũng được trừ hắn ta ra !
Nhỏ Nhi chán nãn nằm dài ra bàn, mặc kệ nó cứ ngồi đó độc tấu. Nhỏ cóc có hiểu con bạn suy nghĩ gì trong đầu, miệng thì kiu người ta đừng đuổi theo, người ta làm theo thì lại cáu.
_ Mày với anh Long rốt cuộc là quan hệ gì á ?
_ Chắc hắn chỉ xem tao như em gái – nó đáp gọn lỏn.

Nhi lắc đầu ngao ngán, hắn có ‘xem tao như em gái’ không là chuyện ‘ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu’, Long ơi anh thật đáng thương. Nhìn chăm chăm con bạn, nhỏ hỏi một câu gọn lỏn không kém :

_ Mày ngốc thiệt hay giả ngu á con kia ?
Nó ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, tự nhiên con bạn lại hỏi mình có ngu không là sao ? Nhỏ Nhi lại hỏi tiếp :
_ Đừng hòng dùng bộ mặt ‘ngơ ngác nai vàng’ với tao, nói thử xem làm gì mà ghét anh Long kinh thế ?
_ Có 2 lý do. Lý do thứ nhất là tại hồi nhỏ hắn cứ đi theo tao tò tò, lúc nào cũng vợ này vợ nọ, làm bọn con nít trong xóm cứ chọc tao miết. Mỗi lần chơi trò cô dâu chú rể mà tới phiên tao làm cô dâu, thì cứ y như rằng cả đám sẽ đùng đẩy sang cho hắn. Mày xem xem, xinh đẹp ngời ngời như tao mà cứ như bị ế từ hồi nhỏ ấy hix hix – nó từ tốn kể lể, giọng điệu vô cùng căm phẫn.
Nhi vừa nghe xong cái lý do ‘to đùng’ ấy của nó, lăn dài ra sàn…..ôm bụng cười nghặt nghẽo. Thiên Y ơi nà Thiên Y, mày con nít một cây ra đó mà cứ mở miệng bảo người ta con nít.

_ Tao nói đàng hoàng mày làm gì cười dzữ vậy ? – nó xụ mặt nhìn con bạn, bộ mặt như mún khóc.

_ He he tao xin lỗi, kể tiếp y, còn lý do thứ hai ?
_ Lý do thứ hai là…..là……là…… – nó ấp úng, mặt đã từ từ chuyển sang đỏ.
_ Là sao hả ? – thấy nó cứ ấp úng, nhỏ tò mò lắm, cái mặt hí hửng thấy sợ.
_ Tao…..tao không nói đâu – nó bịt miệng lại, mặt giờ đã đỏ lựng.
_ Thiên Y, tối rồi tao không thích tắm nước lạnh – nhỏ nhìn nó hầm hầm.
_ Eh? – nó ngơ ngác chẳng hiểu ý con bạn.
_ Mày nghĩ sao mà đang nói nửa chừng rồi kiu ‘tao không nói đâu’, tạt nguyên gáo nước lạnh vô mặt tao vậy hả?
_ Tại…..tại….tao nói ra mày cười tao nữa? – nó mếu máo nói
_ Thì nãy giờ tao cũng cười rồi đó thôi, đếm tới 3 mà ko nói, tao quẳng ra đường cho ngắm sao giờ – nhỏ dùng chiêu hăm dọa
_ Oa oa chỗ bạn bè mà mày đối xử với tao dzậy hả?
_ 1
_ Mày tính làm thiệt hả con kia? – nó xụ mặt
_ 2 – nhỏ bước tới mở cửa phòng.
_ Mày có phải bạn tao hk dạ, ác như quỷ?
_ 3. Uk tao bạn mày mà tao cũng ác như quỷ vậy đó, ra nhanh không tao cắn phát thành quỷ như tao giờ – nhỏ lại kéo nó lôi xềnh xệch.
_ Rồi rồi tao sợ mày, tao nói được chưa? – nó tức muốn phát khóc.
_ Hehe có thể chứ, sao nói nghe coi? – nhỏ buông tay nó ra, ngồi xuống bàn, chống cằm chăm chú nghe.
_ Mày chỉ được cái hăm dọa tao là giỏi – nó liếc xéo Nhi.
_ Ai bảo mày lì quá chi, nói nhẹ nhàng không nghe toàn đợi dùng biện pháp mạnh, tao hiền lành thế kia, chơi với mày riết thành con bạo lực luôn nè.
_ Mày mà hiền tao chết liền ák – nó lẩm bẩm
_ Đừng tưởng tao không nghe – nhỏ trừng mắt với nó – khôn hồn thì nói mau, không tao cho chết không kịp ngáp giờ.

_ Hồi tao mới vào lớp 1 – nó xụ mặt bắt đầu kể lể – hắn tặng tao cái cặp sách mới đẹp lắm luôn, tao mới tặng lại hắn cây kẹo mút ( thật ra là kẹo hắn cho muk nó không ăn, đem tặng lại, nó ‘tốt’ thế cơ đấy ), thấy hắn hớn hở lắm, tao mới hỏi hắn một câu……– kể tới đây mặt nó đã đỏ như quả cà chua rồi

_ Hỏi gì, con này, đang kể tự nhiên im re là sao – Nhi cáu
_ Tao hỏi là……– volume nó giảm dần – anh Long thích kẹo hơn hay thích Thiên Y hơn – nó lí nhí, hi vọng nhỏ bạn không nghe thấy.
_ Rồi….rồi ổng trả lời sao? – Nhi cố nén cười
_ Ổng bảo thích kẹo hơn, tao dzị mà thua cây kẹo mút, tức mún chết lun – nó đập bàn rầm rầm
_ Hahahaha – Nhi ôm bụng cười như chưa từng được cười
_ Con vô duyên, kiu tao kể rồi ngồi cười hả mậy – mặt nó đỏ bừng bừng
_ Thiên Y ơi là Thiên Y, chết mày rồi, hóa ra mày tỏ tình với anh Long từ hồi nhỏ rồi cơ à, thế mà cứ làm bộ ghét ổng hoài.
_ Hứ ai thèm, hồi ấy tao còn nhỏ có biết gì đâu. Với lại ổng xem tao không bằng cây kẹo mút, tao ghét ghét ghét – nó vớ con thỏ bông trên kệ, cứ mỗi từ ghét là đập thỏ bông một phát.
_ Ê ghét ai thì đập người đó, đập thỏ tao là tao đập mày giờ – nhỏ giựt con thỏ bông lại.

‘‘Baby là anh đó, baby thật xinh trai.Baby đội nón hiphop, áo Baby Milo cùng quần tụt’’

_ Alô em nghe! Dạ em biết rồi, xuống liền.
_ Mày thay cái nhạc chuông giùm tao, nhí nhảnh nghe muk nổi hết cả da gà.
_ Kệ tao mày, mà tao cài cho mày hẳn một bài riêng không đụng hàng lun – Nhi chớp chớp mắt, làm bộ bí hiểm
_ Bài gì dạ? – nó nghiêng đầu thắc mắc
_ Người về từ lòng đất – Nhi cười hè hè
_ Grừ grừ mày biết tay tao – nó dứ dứ tay hăm dọa
_ Thôi không đùa nữa, đi với tao xuống nhà, có khách kiếm mày – nói rồi Nhi kéo nó đi thẳng một mạch, không cho nó kịp thắc mắc.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 5

Khách kiếm nó không ai khác là……hắn. Nó nhăn mặt, quay sang trốn sau lưng nhỏ Nhi


_ Thái độ gì vậy hả? – cả hai cùng đồng thanh


Rồi không đợi nó trả lời, hắn bước tới kéo mạnh tay nó đi phăm phăm về hướng cái xe. Nó giãy nãy, túm tay con bạn ghị lại, khóc òa như trẻ bị giành kẹo. Hắn chán nản hết nhìn nó, rồi lại nhìn sang Nhi, buông tay nó ra, bực tức không biết làm gì, hắn hết vò đầu rồi lại gãi tai, nhăn mặt nói như dỗi:


_ Thiên Y làm riết nhìn anh như là ông kẹ vậy. Bộ em ghét ở chung với anh thế ak?


Thấy hắn mặt mày bí xị vậy nó cũng thấy có lỗi. Mà nó cũng chẳng hiểu nổi mình, nó không ghét ở chung với hắn, nó cũng ứ sợ sang nhà hắn ở, từ nhỏ đến giờ nó cũng ở miết bên ấy đấy thôi, thế rốt cuộc thì nó sợ gì ở hắn nhỉ?


_ Em không thích qua nhà anh thì anh dọn sang nhà em ở, thế có được chưa?


Cái tên đáng ghét này có biết suy nghĩ không dzậy? Nó sang nhà hắn ở hay hắn dọn sang ở với nó thì có khác quái gì đâu chứ? Rõ tên dở hơi.


_ Hồn về hồn về bớ Thiên Y – Nhi lay lay con bạn


Nó chẳng thèm trả lời nhỏ, quay sang ôm tay nhỏ cứng ngắt, quay qua nhìn hắn thách thức:


_ Tui ứ theo anh về, tui ở đây với Thảo Nhi hết 1 tuần luôn.


_ CÁI GÌ ? – như không tin vào điều mình mới nghe, Nhi hỏi lại – 1 tuần, tao lấy gì nuôi mày hả con kia, về ngay cho tao nhờ.


_ Hix hix tao bạn mày muk Nhi – nó thút thít, đôi mắt cún con ươn ướt, ảo giác tí dám Nhi thấy lun cả cái tai nhỏ nhỏ cũng không chừng


Hắn thở dài thườn thượt, lấy trong túi ra một lá thư nhỏ, đưa cho nó xem. Nó mở thư ra xem, đọc xong mém tí ngất xỉu, là ‘thánh chỉ’ của mẫu thân đại nhân.


‘‘Gửi Thiên Y yêu quí của mẹ! Mẹ và bố con cùng hai vợ chồng cô Tâm đi du lịch nghỉ ngơi một chuyến, để con ở nhà một mình mẹ không yên tâm nên nhờ Long chăm sóc con. Đồ đạc của con mẹ đã chuyển hết sang nhà bên ấy rồi, ngoan ngoãn mà theo anh Long về nhà. Khoảng 1 tuần mẹ sẽ về, nếu ngoan thì sẽ có quà, còn nghịch thì con biết là có gì chờ con rồi đấy. Mẹ chỉ thương bé ngoan thôi, con hiểu mẹ mà phải không? Yêu con nhiều’’


Nó vẫn cứ đứng đó, ngơ ngơ như đang du hành vũ trụ. Này giống như mami bán con cho hắn vậy, muk nó thì không được cãi lại, dù cưng nó cỡ nào thì lúc mami nó giận lên vẫn vô cùng đáng sợ, mami từng bảo ‘‘ngoan thì muốn gì mẹ cũng cho, còn hư thì sang mà ở với má Tâm, mẹ chẳng cần bé hư’’. Nó ôm Nhi òa khóc:


_ Oa oa mày ơi mami bán tao cho cái tên mê kẹo, tao ghét hắn.


_ Nói bậy mậy ! Mama mày đâu phải vỡ nợ hay gì muk phải bán mày cho anh Long chứ – Nhi cốc đầu nó một cái để nó tỉnh ra.


‘Thánh chỉ’ đã ban mà nó cứ đứng đó khóc lóc níu kéo Nhi, cứ làm như hắn bắt nó về ăn thịt không bằng, đã vậy còn bảo hắn gì cơ, ‘tên mê kẹo’ á? Hắn đâu mê kẹo, hắn chỉ ‘hơi’ thích kẹo ‘tí xíu’ ( chỉ hơi với tí xíu thôi muk lúc nào trong người hắn cũng có kẹo mới ghê chứ ).


Hắn tức quá chừng, cục tức cứ nghẹn ứ cổ họng nuốt mãi không trôi. Hắn bỏ hẳn một buổi gặp đối tác để về sớm đến trường đón nó, thế mà vừa gặp hắn bị nó cho ăn ngay một ‘trái bơ’ to đùng, chẳng thèm nghe hắn nói câu nào. Hắn lại chạy theo nó về nhà, nói quá chừng muk chẳng câu nào nó nghe lọt tai, đã thế còn hăm dọa ‘cho anh khỏi thấy ngày mai’? Mới đây thôi hắn phải ngồi chờ trước cửa nhà Nhi cả tiếng đồng hồ đợi 2 cô bé tám chuyện, thế muk vừa thấy hắn nó đã tránh mặt, riết cứ như hắn bị bệnh truyền nhiễm không bằng, hỏi xem có tức không?


Nguyên một buổi chiều hắn bị nó xoay như chong chóng vậy, hết đến trường, rồi chạy về nhà, rồi lại chạy sang nhà Nhi, cứ chạy theo cô nhóc này thì có mà mệt đứt hơi, còn phức tạp hơn đi bàn chuyện làm ăn với đối tác. Trách nó, hắn lại quay sang trách bản thân mình, ai bảo cứ chiều chuộng nó riết rồi lại đâm ra hư, haiz khổ quá cơ.


Nói nhẹ nhàng không nghe, lấy mami ra hù nó cũng chẳng thèm nghe, thôi thì đành dùng biện pháp cưỡng chế vậy. Hắn bước tới bế thốc nó lên, nó la oai oái, đạp lung tung


_ Nói với em hoài mỏi miệng quá, giờ ngoan ngoan theo anh về hay là muốn vừa khóc vừa đi bộ sang nhà anh hử? – hắn nhại lại câu nói ban chiều của nó


_ Rồi thì về, thả em xuống, em tự biết đi.


Hắn thả nó xuống, nó nhìn hắn, hứ một tiếng dài cả cây số, đi thẳng ra xe, không quên “tặng” hắn một cú đạp vào chân đau điếng. Hắn ôm chân xoa xoa, lắc đầu ngao ngán, biết làm sao được, hắn chỉ yêu mình cô bé ngốc đó thôi, số trời đã định vậy rồi.


_ Hi xin lỗi anh nha, con bạn em nó bạo lực thế đấy, sau này anh phải chịu khổ nhiều rồi. – Nhi nói, vẻ cảm thông lắm lắm.


_ Khổ 17 năm rồi, khổ thêm tí thì nhằm nhò gì – hắn cười, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương.


_ Thế anh có đi không? Tui đổi ý bây giờ. – giọng nó bực tức vọng vào


Thảo Nhi đứng thật lâu ngoài cửa, nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, chẳng hiểu sao lại mỉm cười, lòng nhủ thầm “đến bao giờ mới có người yêu mình như anh Thiên Long yêu Thiên Y nhỡ?”
 
U

uocmovahoaibao

Chap 6

_ Tên chết bầm, tên chết toi, tên mê kẹo, tên con nít – ngồi trên xe mà nó vẫn tiếp tục lầm bầm lẩm bẩm


Hắn vừa chạy xe vừa thở dài vừa suy nghĩ, 17 năm qua hắn có làm gì đắc tội nó, hay có lần nào hắn quên chăm nó, làm nó bị đập đầu vô tường mất trí nhớ không ta? Khi bé nó với hắn thân lắm mà, lúc nào cũng tíu tít anh Long anh Long, đáng yêu thế cơ. Chẳng hiểu sao tự nhiên càng lớn nó lại đâm ra ghét hắn kinh khủng, cứ thấy hắn là hứ một cái xong chạy biến đi mất, mà nó bắt đầu vậy từ khi nào nhỉ, hình như lúc lớp 1 thì phải, ôi sao hắn thấy nhức đầu ghê.


_ Em mà còn nhảm nhảm nữa là anh cho xuống xe đi bộ ấy – hắn gắt, cố không cho nó nghĩ ra thêm từ gì để ‘miêu tả’ về hắn


_ Anh dám ! – nó nói giọng thách thức


Rõ khổ với con bé, nó tưởng hắn cưng nó vậy, làm thế nào mà nỡ cho nó đi bộ, nhưng nó đã sai lầm. Hắn tấp vào lề, dừng hẳn xe, tắt máy luôn, quay sang nhìn nó thách thức


_ Dám sao không? Xuống ngay anh xem !


Nó ngơ ngác nhìn hắn rồi lại nhìn xung quanh, đi được nửa đường rồi nhưng còn lâu mới tới nhà hắn, giờ đi bộ thì đến chừng nào tới nơi, mà quay lại nhà Thảo Nhi nó cũng lết chẳng nổi. Hắn dã man thế kia mà con Nhi lúc nào cũng bênh chằm chằm, bữa nào phải méc nhỏ mới được.


_ Sao nào? Còn muốn đi bộ nữa không?


_ Cóc thèm ! Anh là đồ độc ác ! – nó xụ mặt


Hắn phì cười tiếp tục chạy. Nó vẫn lảm nhảm sau lưng, nhưng giọng cứ lí nhí, volume vặn nhỏ hết cỡ để mong hắn đừng nghe. Nhưng nó không ngờ là tai hắn thính lắm và hắn đã nghe được câu nó nói


“ Mở miệng là bảo thương mình yêu mình mà đối xử với mình vậy, đúng là tên ba xạo, tên ngốc “


Hắn khẽ mỉm cười lòng nhủ thầm “Có mà em ngốc ấy cô bé à”. Lớn lên bên nhau nên hắn thừa hiểu cái tính bướng bỉnh của nó, nói ngọt ngào nhỏ nhẹ thì ít khi nào nó chịu nghe đâu, toàn phải hăm he mới nghe lọt tai.


Cứ như chuyện hôm nay này, cô Diệp biết thừa nếu nói thẳng là kêu nó sang nhà hắn thì nó chả chịu nghe đâu. Phải lợi dụng lúc nó đi học, đem đống đồ đạc chuyển đi hết, sau đó thì kêu hắn sang đón, lợi dụng sơ hở giấu luôn chìa khóa. Mà cũng chẳng cần giấu làm gì, nó có cái tật là cứ hễ mở cửa xong là vứt chìa khóa lên bàn, nên chỉ lần đóng cửa rồi lôi nó ra khỏi nhà là xong chuyện. Sở dĩ kêu nó sang nhà hắn ở là vì mẹ nó biết rõ, nếu để hắn sang thì thể nào con gái yêu của bà cũng đóng cửa không cho thằng bé vào nhà.


Rồi hắn nghĩ lại, không ngờ hôm nay nó lì kinh khủng thế, còn chạy sang nhà Nhi đòi ở ké chứ nhất định không về nhà hắn. Mà hắn thấy mình cũng rỗi hơi chạy vòng vòng theo cô bé, cứ bế nó vứt lên xe rồi chạy về là xong chuyện, bày vẽ nhiều trò mệt bở hơi tai.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 7

Mặc dù nó chẳng có tí gì hào hứng khi đến nhà hắn, nhưng ở đấy vẫn có thứ gì đó rất hấp dẫn nó. Ngôi nhà hiện ra trước mắt hai đứa, đó là một ngôi nhà màu trắng được xây theo phong cách cổ điển, tuy thế nội thất bên trong thì khá hiện đại, xung quanh nhà được bao bọc bởi khu vườn trồng toàn……cỏ dại, phía sau nhà có xây một hòn non bộ nhỏ nhỏ được hắn dùng để…..nuôi cá, mọi thứ xung quanh ngôi nhà này quả thật chẳng thứ nào ăn nhập với thứ nào cả. Điều duy nhất thu hút được nó chính là…….

_ AAAA XÍCH ĐU XÍCH ĐU

Vâng, cái thứ thu hút nó là chiếc xích đu gỗ trong sân nhà hắn. Nó chạy ào tới, tung tăng ngồi đánh đu, khuôn mặt thích chí nôm y chang mấy đứa con nít.

_ Từ từ thôi, xích đu ở đó chứ có chạy đi đâu mà em sợ?

_ Em xí trước, cấm anh giành – Nó lè lưỡi trêu hắn.

Hắn phì cười nhìn nó ngây thơ như đứa trẻ. Lần nào đến đây nó cũng chạy ù ra xích đu, bộ mặt hí hửng, chơi chán chê lại đi lòng vòng quanh sân…..bứt cỏ dại, bứt chán lại quay sang chơi xích đu, 10 lần đều như 1.

Rồi chợt nhớ đến vẻ mặt nó ban chiều, hắn khẽ cau mày. Nhìn thấy hắn mặt nó cứ như bánh bao chiều bị ngâm nước ấy, thế mà thấy xích đu thì hí hửng thấy rõ, đẹp trai ngời ngời như hắn đây mà lại không bằng cái xích đu, cục tức này hơi bị khó trôi đấy.

_ Này anh không tính kêu người dọn đống cỏ dại à, mọc cao thế cơ này? – Nó nói, tay vẫn chăm chăm…..bứt cỏ

_ Thì em đang dọn cỏ hộ anh đấy, việc gì kêu người chi tốn tiền – Hắn phì cười – Với lại anh tính đợi cỏ mọc cao cỡ…..bằng em rồi kêu người tới dọn một lượt.

Nó tròn mắt nhìn hắn, cố tưởng tượng xem cỏ cao cỡ nó thì như thế nào. Rồi nó khẽ nhăn mặt, lắc lắc đầu cố xua đi điều mình mới nghĩ, cỏ mà cao thế thì ngôi nhà này nhìn sẽ y chang ngôi nhà ma. Hắn nhìn một lượt hết các biểu cảm trên gương mặt nó, ánh mắt chất chứa yêu thương, nở một nụ cười ấm áp, kéo nó vào trong nhà

_ Thôi vào nhà đi ! Trời đêm lạnh đấy, em ngồi đấy có mà bứt cỏ tới sáng.

Hắn đưa nó lên lầu 2, chỉ vào một căn phòng rồi bảo mở cửa y. Nó xoay nắm cửa, hồi hộp từ từ mở ra. Trước mắt nó là…….căn phòng yêu quí, mọi thứ đều y chang như bên nhà nó, nó lướt mắt nhìn quanh căn phòng, chẳng có thứ gì đáng khả nghi, quay sang nhìn hắn, nó tiu nghỉu hỏi:

_ Thế thôi à?

Hắn ngơ ngác nhìn nó rồi lại quay sang nhìn vô phòng, mọi thứ đều y chang căn phòng cũ của nó mà, hắn thắc mắc hỏi lại:

_ Thì thế thôi chứ em muốn gì nữa? Đừng bảo anh là em tưởng tượng, mở cửa ra sẽ thấy bố mẹ trong phòng surprise với em nha?

_ Sao em xem trong truyện thấy những lúc như vầy, nhân vật nữ bước vào phòng sẽ bất ngờ khi thấy một con gấu bông to đùng trên giường, hay đại loại là một cái gì đó. Sao em chẳng thấy thứ gì giống vậy hết trơn? – Nó xụ mặt.

Hắn nghe xong xém tí té xỉu, ôi trời cô bé này lậm truyện tranh quá rồi, phòng đầy thú bông thế kia mà chưa biết chán hay sao ấy? Rồi hắn móc trong túi ra cây kẹo mút, chìa về phía nó.

_ Gấu bông thì anh chưa chuẩn bị, chỉ có sẵn kẹo ở đây thôi. Vợ ơi kẹo nhá !

_ Em không thích kẹo, muốn gấu bông à !

_ Con gái mà không thích kẹo, em phải con gái không dạ ? – Hắn nhìn nó chăm chăm ra chiều nghi hoặc lắm

Nó xụ mặt, bước thẳng vô phòng đóng cửa cái rầm, nói vọng ra:

_ Con trai mà thích kẹo, anh phải con trai không dạ?

Hắn ôm bụng cười khì khì, mở cửa đi thẳng vào phòng, tiến thẳng tới cái giường, ngã xuống cái bịch.

_ Đi ra cho em đi tắm – Nó gắt

_ Em tắm đi, anh nằm đây chơi chứ có nhìn trộm em tắm đâu mà sợ – Hắn cười, nhe răng ra khoe

Nó nhăn mặt nhìn hắn nằm trên cái giường của nó, hắn cười toe toét nhìn nó, cả 2 cứ nhìn qua nhìn lại hết 5s. Sau 5s nó cóc thèm nhìn hắn nữa, nó đi tới chỗ cái bàn, lục lục tìm tìm, cuối cùng lôi ra cuốn từ điển Anh – Việt to đùng dày cui, hắn vẫn chăm chú dõi theo mọi hành động của nó.

Cầm cuốn từ điển trên tay, nó quay sang nhìn hắn cười thật tươi, rồi……quăng thẳng cuốn sách về phía hắn.

_ Em tính ám sát anh hả? – Hắn hét ầm lên

May cho hắn, khi vừa thấy nụ cười “đầy sát khí” của nó, hắn đã kịp nhảy vội khỏi giường, chậm vài giây dám hắn thấy được cả ngàn sao.

_ Em lỡ tay ! – Nó chớp chớp mắt đầy “vô tội”

Hắn chạy vội ra phòng, ở đấy thêm vài phút không biết nó còn “lỡ tay” làm gì nữa, hắn vẫn còn yêu đời chán.

~~~~~~~~~

Hắn ngồi chăm chú làm nốt phần báo cáo làm dở ban sáng. Nó vừa tắm xong, bước xuống nhà thì trông thấy hắn đang làm việc, có lẽ vì là lần đầu nhìn thấy hắn như thế, nó hơi thoáng chút bất ngờ. Cái tên mà nó hay trêu là tên con nít kia giờ nhìn chẳng con nít tí nào, khi hắn làm việc nghiêm túc trông cũng ra dáng người lớn ghê.

Nó cứ đứng dựa lưng vào tường chăm chú nhìn hắn, cái dáng người cao cao, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, đôi mắt ẩn hiện sau cặp kính, đã lâu rồi nó không nhìn kĩ hắn thế, quả thật hắn cũng có chút đẹp trai.

_ Đói chưa? Anh làm gì cho ăn hén?

Câu hỏi của hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, khi định thần lại nó đã thấy khuôn mặt hắn sát gần mặt nó, mặt nó từ từ chuyển sang đỏ, nó mắc cỡ quá đạp mạnh chân hắn một cái. Hắn cứ ôm chân mà nhảy tưng tưng, quay sang nhìn nó đầy thắc mắc

_ Đừng có dí sát mặt vô em vậy, tính nhát ma người ta à ?

Hắn mỉm cười, trong lòng vui lắm, vậy ra nó cũng biết đỏ mặt vì hắn cơ đấy. Kéo tay nó dẫn đến chỗ bàn ăn, ấn nó xuống ghế, hắn nói như ra lệnh:

_ Ngồi yên đấy cấm đi lung tung ! Em mà “lỡ tay” làm hư đồ anh thì biết tay ! Hôm nay anh sẽ trổ tài nấu một bữa, em vinh dự lắm mới được anh nấu cho ăn đấy.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 8

_ Anh có biết nấu không đó ? – Nó nhìn hắn nghi ngờ

_ Chút chút !

Thật ra hắn chỉ mới nấu ăn có 1 lần và món đó là trứng chiên, còn lý do tại sao chỉ 1 lần thì thiệt tình hắn chẳng nhớ. Nhìn điệu bộ gãi tai gãi đầu của hắn thì ai mà dám tin hắn biết nấu ăn, từ bé đến giờ có bao giờ nó thấy hắn vào bếp đâu.

_ Nhìn anh nghi quá à, em không dám ăn đâu, em uống sữa được rồi.

Nó đi tới mở tủ lạnh ra, chóng hết cả mặt, quay sang lườm hắn, tay quoắc quoắc:

_ Anh tới đây em hỏi tí !

_ Trong tủ lạnh có gì à ? – Hắn bước tới ngó vào tủ lạnh.

_ Này là gì? – Nó hỏi

_ Kẹo – Hắn tỉnh bơ trả lời

_ Thế cái kia là gì? – Nó chỉ

_ Socola – Hắn cười toe toét

_ Thế còn mấy cái này? – Nó lườm lườm

_ Bánh kem – Hắn hớn hở chưa từng thấy

_ Thế – anh – tính – lấy – gì – nấu – hử ? – Nó gằn từng chữ

Tủ lạnh nhà hắn cơ ngơi toàn là kẹo, kem, socola, bánh kem, sữa, chẳng có thứ gì giống có thể nấu lên ăn được, hắn trữ cả đống đồ ngọt thế này để ăn dần thay cơm hả trời? Mới vừa nãy nó hơi xiêu xiêu trước dáng vẻ làm việc đẹp trai của hắn, giờ thì dẹp hết, cái tên mê ngọt này, chồng mình là ai cũng được trừ hắn ta ra !!!

_ Anh làm trứng chiên – Hắn vớ tay lấy hộp trứng trong tủ

_ Tủ lạnh gì toàn đồ ăn vặt, chẳng thấy rau trái thịt thà gì hết trơn dạ?

_ Sáng đi gấp quá mẹ anh chưa kịp đi siêu thị mua đồ – Hắn cười như mếu

Nó thở dài, người lớn đúng là khó hiểu, đi du lịch mà cứ như chạy giặc ấy, bố mẹ để hắn chăm sóc thì nó có mà chết đói mất thôi. Nó lấy hộp sữa trong tủ rót ra một ly đầy, rồi đi ra phòng khách bật tivi vừa uống sữa vừa xem…..Disney.

Còn lại một mình trong bếp, hắn một tay cầm chảo, một tay cầm trứng bắt tay vào làm. Nó ngồi ngoài phòng khách ngoái đầu nhìn vào bếp, rồi như nghĩ ra gì đó nó tắt tivi, uống ực một cái hết sạch li sữa, đứng dậy đi thẳng vào bếp.

_ Em cũng nấu nữa !

~~~~~~~~~

“Một bữa” mà hắn nói chỉ vỏn vẹn có nồi cơm và 2 dĩa…..trứng chiên, một của hắn và một của nó.

_ Anh với em đổi đồ ăn cho nhau đi – Hắn đề nghị

_ Không thèm, em tự nấu, em tự ăn.

Nó gắp một miếng trứng kèm cơm cho vào miệng, tập trung ăn chả thèm quan tâm lời đề nghị của hắn

_ Đi mà ! Đó giờ chưa ăn món em nấu bao giờ, anh muốn ăn thử – Hắn giở giọng năn nỉ.

_ Rồi rồi đổi thì đổi, em ăn thử của anh trước – Nó gắp một miếng ăn thử

Miếng trứng trôi qua cổ họng, nó nhăn mặt nhìn hắn:

_ Anh bảo này là món gì?

_ Trứng chiên – Hắn trả lời, mặt “ngơ ngác nai vàng”

_ Hỏi lại lần nữa, này là gì? – Nó nhíu mày

_ Trứng chiên chứ gì, em hỏi lạ vậy? – Hắn thắc mắc

_ Anh cho bao nhiêu kí…..đường vô đây hả? Trứng chiên gì mà ngọt ngây ? – Nó với tay rót ly nước uống vội

Trứng của hắn chiên khá đẹp, vàng ươm, về hình thức thì có thể chấm 8 điểm, nhưng còn mùi vị thì……nhỏ lớn giờ quả thật nó mới ăn món trứng ngọt như chè này. Hắn gắp một miếng trứng ăn thử, chặc lưỡi hỏi lại:

_ Kì vậy? Anh ăn thấy ngon mà, có ngọt ngây như em bảo đâu?

Nó lắc đầu ngán ngẩm, chắc bữa nào phải dắt hắn đi khám….lưỡi quá. Hắn cười hì hì, đã nhớ ra lý do mình bị mami cấm vào bếp. Tới phiên hắn ăn thử món nó nấu, hắn gắp một miếng rõ to cho cả vào miệng, nuốt ực một cái

1

2

3

Hắn bụm miệng, mặt nhăn như khỉ, chẳng nói chẳng rành cứ cầm cả bình nước uống ừng ực, nó cứ ngơ ngác nhìn hắn chẳng hiểu lý do. Uống no cả bụng hắn mới quay sang nhìn nó, phát biểu một câu chẳng ăn nhập vào đâu:

_ May cho em là anh không bị tăng huyết áp đấy !

Nó nghệch mặt ra chẳng hiểu hắn muốn ám chỉ gì ? Hắn mặc kệ nó đang ngơ ngác nhìn mình, hắn rót một ly nước đầy, kéo hẳn cả dĩa trứng chiên của nó sang phía hắn, rồi cứ thế mà ngấu nghiến ăn. Hắn cứ ăn một miếng, uống nửa ly, hết nước hắn lại rót thêm.

_ Á anh ăn hết rồi lấy gì em ăn? – Nó la oai oái – Không lẽ bắt em ăn dĩa trứng ngọt ngây của anh hả?

Như để trả lời câu hỏi của nó, hắn bới thêm tô cơm, cho dĩa trứng của mình vào tô, thản nhiên ăn tiếp.

Nó mặt mày hầm hầm nhìn hắn ăn hết tô cơm này sang tô cơm khác, chẳng thèm chừa thứ gì cho nó. Nó hậm hực đi thẳng ra phòng khách, ôm con gấu bông nằm dài trên salon giận dỗi.

_ Này giận anh à? – Hắn hỏi vọng ra, miệng vẫn tiếp tục “măm măm”

Nó nằm im re chẳng thèm ừ hử, tay xoa xoa cái bụng đói. Biết nó đang giận hắn ngưng không ăn nữa, đi ra phòng khách ngồi kế bên nó

_ Thôi anh xin lỗi mà. Anh dẫn đi ăn món gì khác hen? – Hắn dụ dỗ

_ Cóc thèm ! Anh làm đồ ăn cho đã rồi giành ăn hết, tên ham ăn ! – Nó phụng phịu giận dỗi.

Hắn chỉ biết than trời, “tên ham ăn” biệt danh cho hắn càng lúc càng nhiều, mà toàn thứ gì đâu không. Hắn xoa xoa đầu nó:

_ Trứng anh chiên ngọt quá em đâu có thích ăn, còn trứng của em thì…..mặn chát, để em ăn hoài sau này bị tăng huyết áp thì mẹ Diệp mắng anh chết.

_ Mặn đâu mà mặn, em ăn bình thường mà, anh toàn xạo – Nó tỏ vẻ nghi ngờ

Chắc một ngày đẹp trời nào đó, nó và hắn phải dắt tay nhau đi khám……lưỡi quá.

_ Thôi anh vào ăn tiếp, bỏ uổng. Ngồi đó chơi đi, tí anh dắt đi ăn – Hắn vuốt nhẹ má nó,
rồi đi vào bếp ăn tiếp.

Nó lại nằm dài, ôm gấu bông và xem…..Disney.

“Kính coong ! Kính coong !”

_ Thiên Y ! Ra mở cửa giùm anh y – Hắn nói vọng ra, vẫn cắm cúi ăn.

Nó lắc đầu ngán ngẩm, ngồi dậy đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, một bóng đen ập tới ôm chầm lấy nó, tiếng một tên con trai la to đầy hào hứng:

_ SURPRISE !!!!!!!!

Nó bất ngờ, mất đà ngã xuống sàn, tên kia theo đà đó mà ngã đè lên nó.

_ AAAAAAAAAA

Hắn đang ăn ngon lành, nghe tiếng nó la thất thanh, hốt hoảng cầm cả tô cơm chạy ra ngoài:

_ CHUYỆN GÌ VẬY THIÊN Y ???

Tên lạ mặt kia vẫn ngã đè lên nó, tay thì ôm cứng nó, ngước mắt lên nhìn hắn cười rõ tươi:

_ Hi mày, tao về rồi đây !

_ Gia Uy ! – Mặt hắn đầy ngạc nhiên
 
U

uocmovahoaibao

Chap 9

Bạn thân hắn – Đoàn Gia Uy – chủ nhân thực sự của ngôi nhà này.

Hồi trước nhà hắn kế nhà nó kia, hắn chỉ mới chuyển sang sống gần đây thôi, ngôi nhà này là của một người bạn thân hồi cấp 3 của hắn. Nghe hắn kể lại là hồi 2 năm trước bạn hắn cùng gia đình sang Úc định cư, hắn được bạn nhờ cậy trông nom hộ căn nhà để hè bạn hắn về chơi thì cũng có chỗ để mà ở.

_ Hehe surprise surprise – Gia Uy nhe răng cười, vẫn nằm đè lên nó chưa chịu đứng dậy

Hắn nhíu mày nhìn Gia Uy đang nằm đè lên nó, tay thì vẫn ôm nó chặt cứng, không thấy có dấu hiệu đứng dậy hay buông ra. Đặt chén cơm lên bàn, hắn bẻ tay răng rắc, ánh mắt như muốn giết người:

_ MÀY CÓ ĐỨNG DẬY KHÔNG THẰNG KHỈ ? HAY MUỐN TAO CHO “ĂN” RĂNG HẢ ???

Nó bị ngã đầu đập xuống sàn, đầu vẫn đang xoay xoay, chẳng rõ có biết chuyện gì đang diễn ra hay không? Gia Uy thấy thằng bạn sát khí ngun ngút vẫn chưa hiểu chuyện gì, ớ mà đúng theo kịch bản “surprise” thì anh đang ôm thằng bạn mới đúng, vậy nãy giờ anh đang ôm ai ??? Lúc bấy giờ Gia Uy mới nhìn thấy Thiên Y – người bị mình đè nãy giờ.

_ Ah hi em ! – anh cười tươi như hoa

Hắn tức điên lên, cái thằng sớm không về muộn không về, lại canh ngay lúc này mà về, đã thế vừa về tới đã ôm vợ người ta cứng ngắt, lại còn “hi em” là thái độ gì không biết??? Hắn bực mình xông tới đạp mạnh thằng bạn một phát

_ NÀY THÌ HI, CHO MÀY CHẾT COI MÀY CÒN HI ĐƯỢC KHÔNG???

Anh bị hắn đạp một phát lăn vô góc lại đâm ra cáu. Về Việt Nam chuyến này anh không cho hắn biết, tính bí mật về nhà cho hắn bất ngờ một phen, bất ngờ đâu chưa thấy đã ăn ngay một đạp của hắn mà chẳng rõ lý do.

_ DƯƠNG THIÊN LONG MÀY ĐIÊN ÁK THẰNG KIA???

Mặc kệ thằng bạn đứng đó gào thét, hắn đỡ nó dậy. Đầu nó đã hết xoay nhưng vẫn còn đau lắm, lúc này nó mới nhận ra sự hiện diện của “tên điên đang gào thét”.

_ Là bạn anh à? Kiu ảnh im giùm em, điếc tai quá ! – Nó thản nhiên chỉ chỉ tên kia.

Hắn ngơ ngác nhìn nó, bị một tên con trai lạ ôm mình thế mà nó vẫn thản nhiên như không, hay đầu nó bị đập nên có vấn đề rồi??? Chẳng hiểu hắn nghĩ gì, tự nhiên lại kéo tay nó vào lòng, ôm nó không thể chặt hơn nữa.

Bị hắn ôm đột ngột, mặt nó đỏ tưng bừng, hồn vía bay tứ tung, tim thì đập loạn xạ.

_ ANH ĐIÊN ÀH ??? – Nó đấm mạnh vào bụng hắn, chạy ầm ầm lên phòng.

Nó đấm hắn, hắn chẳng thấy đau, chỉ thấy tim nhói lên một cái, nó ghét hắn đến vậy sao??? Hắn chẳng nói chẳng rành cứ đi thẳng vào phòng khách, ngồi bó gối trên salon……tự kỷ

Gia Huy nãy giờ đứng đó chứng kiến hết, tuy chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng thấy thằng bạn mình thế, anh cũng phần nào hiểu ra cu cậu đang shock lắm. Bước tới ngồi kế thằng bạn, anh hỏi:

_ Này mày ai thế?

_ Thiên Y – Hắn trả lời ngắn gọn, xúc tích, chẳng tí gì là hào hứng

Anh “à” lên một tiếng, ra là cô vợ nhỏ mà thằng bạn mình hay kể.

_ Thiên Y ghét tao, mày ôm thì em ấy chẳng có tí phản ứng, tới tao thì nổi giận đùng đùng thế kia là ý gì? – Hắn nói, giọng tức muốn phát khóc

_ Mắt mày lại tăng độ à ? – Anh nheo mắt nhìn hắn

_ Mày hỏi quái gì vậy ? – Hắn ngẩn ra

Anh bó tay toàn tập với hắn, nó mặt đỏ tưng bừng thế kia, nhìn thế nào cũng biết là đang mắc cỡ, ấy vậy mà thằng này nhìn sao lại bảo nó giận, chắc phải dắt hắn đi khám mắt lại quá.

_ Thiên Long ơi là Thiên Long, mày ngốc thật hay giả ngu vậy?

Anh hỏi một câu gọn lỏn rồi chẳng đợi hắn trả lời, cứ thế đi thẳng lên phòng.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 10

Nó chạy thật nhanh vào phòng, đóng chặt cửa, ngồi bệt xuống sàn….ôm ngực.

Tim nó đập loạn xạ, mặt vẫn đỏ bừng bừng, đầu óc nó cứ quay cuồng chẳng hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra???

Tim nó đập nhanh quá, như muốn rớt ra khỏi lồng ngực luôn vậy. Hay là nó bị bệnh gì rồi??? Tim đập mạnh thế, nó sắp chết hay sao???

Nó đứng dậy lảo đảo đi về phía bàn, vớ cái điện thoại gọi cho ai đó.

Tít….Tít….Tít…..

_ “Tao nghe nè !”

_ Nhi ơi tao sắp chết rồi oa oa – Vừa nghe tiếng nhỏ bạn nó đã khóc òa lên.

_ “ Hả? Sao mà chết ? Nín ngay, nói rõ xem nào? ”

Rồi nó thút thít kể hết mọi chuyện vừa xảy ra, từ chuyện một tên con trai từ trên trời rơi xuống nhào tới ôm nó, rồi tới chuyện tên Thiên Long dở hơi uống nhằm thuốc hay sao tự nhiện cũng lao vào ôm nó cứng ngắt, rồi cả chuyện tim nó không chịu nghe lời cứ đập nhanh với tốc độ chóng mặt.

_ Híc híc tao sắp chết rồi phải không mày ?

_ “ Hahahahaha ”

Trong khi nó đang buồn phát khóc thì con bạn cứ cười ha hả, tức quá đi, nó mà chết thật thì thể nào cũng kéo theo nhỏ chết chung cho bõ ghét.

Thảo Nhi cười chán chê, cố nén không cười nữa:

_ “ Ngốc quá, bị thế mà chết được thì có cả khối đứa chết trước mày rồi. ”

Rồi như không đợi nó thắc mắc, nhỏ nói tiếp:

_ “ He he chuẩn bị tinh thần đi, mày thích anh Long rồi nhá ! ”

Thích á ? Thích ai cơ ? Thích cái tên Thiên Long dở hơi đấy á ? Nhỏ Nhi này cũng dở hơi không kém rồi, nó mà thích hắn thì trời sập cho xem.

_ Tao cóc thèm thích lão ! Mà mai mày sang chơi với tao nha ?

_ ‘‘ Ok mai gặp, ngủ ngon nà ’’

Nó cúp máy, nằm dài trên giường suy nghĩ vẩn vơ.

‘‘ Cốc cốc cốc ’’

Tiếng một ai đó gõ cửa phòng nó, là hắn à ? Nó suy nghĩ hồi lâu, có nên mở cửa hay không, giờ mà gặp hắn thì nó xấu hổ chết mất, tính sao đây ?

_ Ngủ rồi ! – Nó buột miệng nói, nói xong mới biết mình hố.

_ Hì thế ai đang nói đó ?

Tiếng tên con trai vọng vào, chẳng biết có gì vui mà tên ấy cứ đứng cười hì hì. Nó nằm
trong phòng nghe thấy tiếng lạ, biết không phải hắn mới lồm cồm ngồi dậy ra mở cửa.

_ Ah chào anh, anh là…….

_ Anh là Gia Uy, bạn của thằng Long – Anh mỉm cười với nó, một nụ cười nửa miệng có chút gì đó khá thu hút.

_ Em tên Thiên Y ! Nãy ở dưới hơi lộn xộn nên giờ mới kịp chào anh – Nó cười đáp trả

Gia Uy chăm chú nhìn Thiên Y, đây là cô bé mà thằng bạn mình chết mê chết mệt đây sao? Nhìn cô hơi trẻ con so với cái tuổi 17, anh phì cười, thằng bạn mình là “lolicon” hả trời?

Như nhớ ra gì đó, anh mở balô lôi ra một con hồ ly…..bằng bông, chìa ra cho nó, không quên kèm một nụ cười “giết người”:

_ Đây ! Tặng em xem như quà ra mắt.

_ Wowwww bé cáo, thích quá ! Em cám ơn anh !

Nó reo lên, không giấu vẻ vui mừng, rồi cứ thế mà ôm con hồ ly xoay vòng vòng. Anh nhìn nó vui như trẻ con thế, nụ cười đáng yêu như thiên thần nhỏ, chẳng hiểu sao lại thấy lòng mình ấm áp lạ.

_ Lần này về Việt Nam anh ở lại khá lâu đấy, sau này còn nhờ em giúp đỡ nhiều, cô – bé – chung – nhà. Ngủ ngon nà ! – Anh nháy mắt nhìn nó, rồi ung dung đi xuống lầu

Anh cố ý kéo dài câu “cô bé chung nhà” để trêu nó, nó cứ đứng ngây đấy cố “tiếp thu” điều anh mới nói. Chung nhà là sao? Không phải anh chỉ đến chơi với hắn xíu rồi về à? Mà hình như nó quên điều gì thì phải?

_ Ôi trời ! Nhà này của lão mà – Nó tự cốc đầu mình một cái

Nó uể oải ôm thú bông đặt lên giường, rồi vào nhà vệ sinh đánh răng chuẩn bị đi ngủ. Bây giờ đã 10h rồi, chỉ mới có 5 tiếng đồng hồ mà cả đống chuyện ập tới với nó, hôm nay đúng là một ngày cực xui xẻo mà. 1 tên nó còn lo chưa xong giờ lại xuất hiện thêm 1 gã nữa, sống chung một nhà với 2 tên con trai, có ai thế chỗ giùm nó không ???

~~~~~~~~~~
Gia Uy đi xuống phòng khách thấy Thiên Long vẫn còn ngồi đó suy tư. Anh nhìn thằng bạn lại thấy buồn cười, Dương Thiên Long mà anh quen bây giờ nhìn y chang tên con nít to xác đang ngồi giận dỗi.

Anh nhớ lại hồi cấp 3 Thiên Long có cái biệt danh khá thú vị, “Ác ma kẹo ngọt”.

Ác ma bởi hắn đẹp trai nhưng chẳng bao giờ chịu cười, mặt lạnh lùng, đôi mắt nâu nhạt lúc nào cũng nhìn xa xăm. Trong lớp hắn ít bạn lắm, ai hỏi gì hắn cũng trả lời nhát gừng, ngắn gọn, chẳng buồn nói tiếp, chẳng ai muốn bắt chuyện với hắn.

Anh là người bạn đầu tiên và duy nhất của hắn, hắn chỉ cười và nói chuyện với mỗi anh. Lý do tại sao thì có trời mới biết……

Kẹo ngọt bởi lúc nào cũng thấy hắn ngậm kẹo, cứ nhìn thấy hắn là y như rằng thấy luôn cả cây kẹo mút trong mồm. Nhiều lúc anh thấy buồn cười với hình tượng của Long, “mặt lạnh lùng, mồm ngậm kẹo” chẳng hợp tí nào.

Hắn kể anh nghe rất nhiều chuyện, nhưng nội dung chủ yếu chỉ xoay quanh 1 người….Lục Thiên Y – cô vợ bé nhỏ của hắn. Hắn hay cười mỗi khi nhắc đến cô bé này, lúc nào cũng tíu tít “Thiên Y thế này, Thiên Y thế kia”, những lúc ấy mắt hắn ấm áp cực.

_ NÀY ! Có đi ngủ không thì bảo, tính ngồi đó tới sáng hả thằng khỉ ? – Anh đi thẳng lên lầu, không quên quay sang kêu thằng bạn.

Hắn uể oải đi về phòng, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm dài đối với hắn.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 11

Thiên Long thức cả đêm tới tận 2h sáng mới lò dò đi ngủ. Hắn đang say giấc nồng mơ về một ngày đẹp trời nào đó, tay trong tay với Thiên Y tung tăng đi vào sảnh cưới, hai người chuẩn bị trao nhau nụ hôn thề hẹn, môi hắn từ từ tiến tới, sắp chạm được đôi môi nhỏ nhắn của Thiên Y, chỉ còn một chút thôi……một tí nữa……

_ Anh Long dậy, sáng rồi, dậy dậy – Nó lay lay cố đánh thức hắn.

Chỉ còn một tí nữa thôi là hắn hôn được em rồi, vậy mà chẳng biết là cái gì đang lay lay, kéo kéo không cho hắn tiến thêm một xíu? Bực mình hắn vung tay cái, đẩy ngã “chướng ngại vật” mà có nằm mơ hắn cũng không ngờ đó là “cô dâu” của hắn.

Hôm nay là chủ nhật, nó không đi học còn hắn cũng chẳng đi làm, nhưng nó vẫn thức dậy sớm theo thói quen, và kéo cả hắn dậy theo thói quen của nó. Nó muốn hắn dậy sớm giống nó, điều đó tốt cho sức khỏe của hắn, thế mà “lòng tốt” của nó bị hắn đẩy ra như vậy.

_ Cho anh ngủ mập thây luôn, cái đồ sâu lười !

Nó bực tức không thèm kêu anh dậy nữa, quay người đi thẳng ra cửa. Đi được vài bước, một điều gì thú vị lóe lên, nó quay người lại, chỉ thẳng vào hắn:

_ Để tui xem anh còn ngủ được tới chừng nào ?

Hắn vẫn mơ đến “cô dâu Thiên Y” của hắn, chưa kịp hôn thì nàng đã biến mất, khung cảnh xung quanh cũng chợt thay đổi. Hắn đang đứng giữa biển, sóng vỗ ầm ầm, người hắn cứ nãy tưng tưng.

Thế là đi tông giấc mơ đẹp, hắn chả thèm mơ nữa, từ từ hé mắt ra. Đập vào mắt hắn là “cô dâu Thiên Y” không váy cưới, không vòng hoa, không e ấp dịu dàng mà đang……tí ta tí tởn nhảy rầm rầm trên giường hắn. Ôi trời thế ra nguyên nhân của cơn “sóng biển” trong mơ của hắn là đây sao ???

_ Em thôi giùm anh nhờ, nhảy thế sập giường là anh đánh tét mông đấy – Hắn cau có, miệng vẫn ngáp ngắn ngáp dài

Nó chẳng thèm quan tâm lời hăm dọa “tét mông” của hắn, vẫn tiếp tục chuyên môn, nó nhảy khí thế, càng nhảy càng hăng, bất kể cái giường có sập hay không.

_ Sập thì anh xuống đất mà ngủ. Ai bảo nãy em kêu đàng hoàng thì không chịu nghe.

_ Có ngưng không? Hay đợi anh chụp hình đăng báo tường? – Hắn chộp cái điện thoại, cười nham hiểm – Lớp trưởng gương mẫu nhảy ầm ầm như con nít, đề tài hấp dẫn đây.

Nghe hắn dọa thế nó xanh mặt, leo xuống giường chạy nhanh ra phòng. Nếu hắn làm thiệt thì còn gì là hình tượng của nó nữa, sau này làm sao mà trị được cả đám tiểu yêu trong lớp.

Nó là lớp trưởng của lớp chuyên toán, nổi tiếng là học sinh gương mẫu, tấm gương sáng cho tất cả thần dân lớp 11A1 noi theo. Ở trường nó là đứa nghiêm túc, học ra học mà chơi ra chơi, lúc nào cũng thấy nó cắm cúi học lấy học để, chẳng bao giờ thấy nó đùa giỡn hay làm gì quá khích.

Ngày hôm qua lớp trưởng gương mẫu đã “vinh dự” được ghi danh trong “bảng vàng” đủ khiến cả lớp được một phen ngạc nhiên. Giờ đây nếu xuất hiện thêm một pô “khoảng khắc quá khích” thì có mà cả lớp được một dịp nổi loạn.

Ai bảo lớp chuyên thì toàn mọt sách, lớp nó đầy ra những đứa nghịch như quỷ, tụi nó học thì giỏi mà quậy thì…..cũng không kém. Nó được chọn làm lớp trưởng vì thành tích khá tốt hồi lớp 10, đám con trai trong lớp phải chịu sự quản lý của một đứa con gái mặt non chẹt lại đâm ra không phục lắm.

Lúc đầu thì không phục thật, nhưng cuối cùng cả đám đều phải phục lăn cô lớp trưởng nhỏ. Ngoài việc học hành cực siêu, mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp từ hoạt động đoàn đội, các cuộc thi học sinh giỏi đến cãi cọ lục đục trong lớp, một tay nó dàn xếp ổn thỏa hết.

Nhiều lúc nó cũng thắc mắc, cái lớp to đùng hơn 39 mạng mà nó còn trị được, vậy mà có mình hắn là nó đành bó tay.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 12

6h sáng, Gia Uy vừa duyệt xong đống hồ sơ chất cao như núi trên bàn, anh đứng dậy vươn vai một cái rồi lon ton xuống bếp kiếm gì bỏ bụng.

Tủ lạnh được mở ra, sáng trưng đầy hấp dẫn. Khác với vẻ ngạc nhiên hôm qua của Thiên Y, anh thản nhiên nhìn một lượt tủ lạnh, bốc một thanh socola cắn một miếng ngon lành. Anh còn lạ gì cái “cửa hàng bánh kẹo mini” của nhà thằng Long, cứ lấy thoải mái chẳng cần trả tiền, sướng thế đấy.

Lúc này Thiên Y cũng vừa đi xuống. Hai người mỉm cười nhìn nhau, thân thiện cứ như quen từ lâu lắm rồi.

_ Hi em ! Không đi học mà dậy sớm ghê ta.

_ Hi anh Uy, anh cũng dậy sớm ghê á, chẳng bù với con sâu lười kia.

Anh phì cười nhìn nó, nó cũng nhe răng cười nhìn anh, 2 anh em cứ nhìn nhau cười, bỏ mặc cái “con sâu lười” đang mặt mày nhăn nhó đứng sau lưng.

_ Em bảo ai sâu lười hả? Hai người mới gặp hôm qua mà làm gì thân thiết dữ vậy? – Hắn nhìn cả hai, mặt hiện lên dấu ? to đùng.

_ Nói ai tự người đó hiểu. Đồ sâu lười ! – Nó lè lưỡi trêu hắn

Hắn không cãi với nó nữa, cái bụng đang biểu tình dữ dội, hắn quay sang mở tủ lạnh lấy thanh socola cắn một miếng to đùng. Ăn đồ ngọt mãi cũng chẳng thấy no gì mấy, hắn cầm hộp trứng, định bụng chiên ốp la ăn thì bị nó chặn lại:

_ Để đó em làm, em không muốn ăn món trứng ngọt như hôm qua đâu.

4 từ “để đó em làm” khiến hắn xanh mặt, nhớ lại món trứng mặn chát hôm qua hắn lại thấy nhức đầu. Hai đứa cứ giật qua giật lại trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Gia Uy.

_ Hai người làm cái trò gì vậy?

Vừa nghe Gia Uy lên tiếng, hắn như vớ được vàng, giật cái hộp trứng đưa cho Gia Uy:

_ Đây ! Phần 3 người, trông cậy hết vào mày đấy !

Rồi không đợi anh kịp trả lời, hắn kéo tay nó đi ra bàn ngồi. Gia Uy chỉ còn biết thở dài, mình về đây làm osin cho hắn hả trời?

~~~~~~~~

3 dĩa trứng ốp la thơm lừng được mang ra, hình thức duyệt, mùi thơm duyệt, còn mùi vị thì nó chưa dám thử, sợ lại giống dĩa trứng hôm qua, 2 người là bạn biết đâu chừng khẩu vị giống nhau.

_ Em ăn đi, anh không bỏ độc đâu !

Anh cười hiền, nó chẳng nhìn anh, cứ chăm chú ngắm dĩa trứng. Nó đâu sợ anh bỏ độc, nó chỉ tội nghiệp cái bao tử của mình, nếu cả anh Gia Uy cũng nấu ăn chán đời như hắn, những ngày tháng sau này nó biết ăn gì đây.

_ Em cứ ăn đi đừng lo, tên này nhìn bộ dạng không đáng tin cậy, nhưng nấu ăn thì hơi bị ngon đấy.

_ Mày khen tao hay là nói móc tao đó hả ? – Anh cười nhếch mép.

_ Cả hai !

Hắn tỉnh bơ trả lời, thân nhau quá mà, chẳng cần nể nang ai. Anh cũng chẳng buồn vặn lại, anh còn lạ gì cái kiểu vừa đánh vừa xoa của hắn.

Nó nhìn hắn rồi quay sang nhìn anh, cả hai đều chăm chú nhìn nó bằng vẻ mặt háo hức lắm, cứ như nó là nhà phê bình ẩm thực, còn hai anh là đầu bếp đang chờ đợi nhận xét của nó.

Nó nhăn mặt miễn cưỡng ăn một miếng nhỏ, miếng trứng vừa được nuốt, mặt nó từ từ giãn ra, rồi nó reo lên:

_ Wow ngon ghê ! – Nó ngước lên nhìn anh cười rõ tươi – Có anh Uy thì sau này em hết sợ chết đói, giao cho anh Long nấu ăn em không yên tâm tí nào.

Gia Uy nhìn nó mỉm cười thật hiền.

Thiên Long nhìn nó xụ mặt như cún con.

Nó chẳng thèm nhìn ai hết, cứ cắm cúi mà ăn.

_ Lát anh vào công ty lấy hồ sơ, em ở nhà ngoan với thằng Uy, không được đi lung tung đấy ! Thôi anh đi, xíu anh về !

Dọn dẹp đống dĩa xong, hắn chạy xe đến công ty. Để nó một mình ở nhà với Gia Uy, hắn cũng không an tâm lắm, nhưng biết làm sao được, đành phải đi nhanh về nhanh thôi.

~~~~~~~~~

Hắn vừa đi thì Thảo Nhi cũng vừa đến. Cô không bấm chuông mà đứng ngoài hét vào:

_ Tao đến rồi nè Thiên Y, mở cửa nhanh bớ Thiên Y.

Nghe tiếng nhỏ bạn nó chạy nhanh ra mở cửa. Vừa thấy Thảo Nhi nó đã ôm chầm lấy cô, xoay vòng vòng:

_ Tao đợi mày nãy giờ, nhớ mày quá !

Nhi bị nó xoay vòng vòng, chóng hết cả mặt, đẩy vội nó ra:

_ Mới sáng sớm tính ám sát tao à? Tao với mày mới gặp hôm qua mà nhớ nhung gì, xạo quá má.

_ Vào đây ngồi nè, đứng hoài mỏi chân – Nó nhe răng cười, kéo Thảo Nhi vào phòng khách.

Gia Uy đứng trong nhà nhìn ra, thấy hai cô bé cứ ôm nhau xoay vòng vòng, không khỏi phì cười.

Thảo Nhi vừa vào đã thấy một anh chàng lạ, cô đoán đây chắc là tên hôm qua Thiên Y kể. Cô mỉm cười nhìn anh:

_ Chào anh ! Em là Thảo Nhi, bạn của Thiên Y !

_ Chào em ! Anh là Gia Uy ! – Anh mỉm cười, lại một nụ cười nửa miệng.

“ Nhói “

_ Thôi hai em ngồi chơi, anh ra siêu thị mua lương thực dự trữ, chứ chỉ trứng không thì ngán lắm.

_ Vâng ! – Nó trả lời

Anh đi ra mở cửa, đi được vài bước thì khựng lại, anh quay người nhìn Nhi nháy mắt:

_ Nhi lát ở lại ăn cơm với tụi anh nha !

Thảo Nhi không trả lời anh, giờ đây trong cô đầy những cái nhói đau kì lạ. Bóng anh vừa đi khuất, Nhi quay sang nhìn nó, vẻ mặt thản nhiên không cảm xúc:

_ Mày ơi, hình như tao thích anh Uy rồi !
 
U

uocmovahoaibao

Chap 13

Thiên Y như nghe phải tin giật gân, đang uống nước cứ thế phun ra hết:

_ Mày đùa à ???

Thấy con bạn cứ phun phèo phèo như thế, Nhi khẽ nhăn mặt:

_ Mày chơi dơ quá ! Mà mặt tao nhìn giống đang đùa lắm à ?

Nó nhìn Nhi chăm chú, dí sát cả mặt vào mặt Nhi làm cô thấy khó chịu. Nó nhớ ban nãy khi Nhi nói câu ấy, vẻ mặt tỉnh bơ, không có tí gì là đỏ mặt hay mắc cỡ giống mấy nhân vật trong truyện nó hay xem.

_ Nhìn mặt mày, tao tin chết liền á ! Với lại mày mới gặp anh Uy chưa đầy mấy phút, thích cái nỗi gì ? – Rồi nó nheo mắt nhìn Nhi – Đừng bảo tao tình yêu sét đánh nhá ?

_ Biết luôn ! – Nhi cười toe toét

Nó thở dài, đến khổ với con bạn. Thảo Nhi không phải là đứa con gái thấy trai đẹp là tươm tướp, cô cũng chẳng phải là người thích đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Hôm nay tự nhiên cô tuyên bố mình gặp tiếng sét ái tình với Gia Uy, cái mặt không đùa cũng chẳng tí tình cảm, giờ nó không biết nên tin hay là không nữa ?

_ Tao chỉ nói thích ảnh, chứ có bảo là yêu đâu mà mày suy nghĩ dữ vậy ?

_ Có khác gì à ? – Nó thắc mắc

_ Khác quá ấy chứ, mày thiệt tình, 17 tuổi rồi mà cứ lơ mơ như con nít.

Thảo Nhi thấy cũng tội nghiệp Thiên Y, 17 tuổi đầu nhưng chưa từng quen người nào đúng nghĩa cả, cứ có tên nào mon men lại gần nó là đều bị Thiên Long đuổi đi hết. Mà cô cũng tức Thiên Long ghê gớm, mấy năm trời rồi mà chưa tỏ tình với Thiên Y, chỉ chăm chăm lo đuổi tình địch, cứ thế này hoài thì đến bao giờ 2 người mới đến với nhau

Thiên Y nhớ lại chuyện hồi tối, Thảo Nhi có bảo tim đập thình thịch tức là mình thích người ta, thế khi nãy tim nhỏ cũng đập nhanh như nó à ?

_ Thế cảm giác của mày là gì ? Có tim đập nhanh như tao tối qua không ?

_ Không ! Tim tao nhói nhói, tao cũng không biết là cảm giác gì ?

Cô nhớ lại cảm giác khi nãy, nụ cười của anh, cái nháy mắt, ở anh có cái gì đó thu hút cô, tim cô nhói lên một cái, đau thắt nhưng lại không ghét được. Cô khẽ mỉm cười, thế mà cô cứ tưởng là mình sẽ không thể có tình cảm thêm với một ai nữa.

_ Mày nói gì tao chẳng hiểu chi ráo ? Thế mày định khi nào tỏ tình ?

_ Con này vô duyên. Tao với ảnh mới quen, chưa gì đã tỏ tình, mày muốn người khác nghĩ bạn mày là nhỏ mặt dày à ? – Nhi dí dí tay vô trán nó

_ Mà nói chung nếu mày thích anh Uy thì tao sẽ ủng hộ mày hết mình – Nó cười toe – Nếu anh Uy dám làm mày buồn như……

Đang nói nó chợt im bặt, cũng may là ‘thắng’ kịp, tí nữa là nói ra tên ‘cấm kị’ rồi. Nó tự trách mình ‘‘ Thiên Y ơi là Thiên Y mày đúng là nói mà không biết suy nghĩ mà ’’. Nó quay sang len lén nhìn Thảo Nhi, cô vẫn ngồi đó im lặng không nói tiếng nào, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt thì tối sầm.

_ Nhi ơi tao lỡ mồm, tao xin lỗi mày đừng giận !

_ Có trách mày đâu mà xin lỗi, chuyện cũng qua lâu, tao quên hết trơn rồi.

Thấy cô cười gượng thế, nó không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi bên cạnh. Nó biết bây giờ cô cần được yên tĩnh.

Có thật là cô đã quên rồi không ? Cô đang dối người hay tự dối lòng, 1 năm trời dài đằng đẵng, cô đã quên anh thật sao, hay là không phút giây nào cô không nghĩ tới anh ? Cuối cùng thì cô đang mong chờ điều gì cơ chứ ?
 
U

uocmovahoaibao

Chap 14

Cả hai cứ im lặng như thế thật lâu, Thảo Nhi lên tiếng trước như muốn xua tan bầu không khí ảm đạm này :

_ Khi mày thích một người, tim mày sẽ đập thình thịch khi nghĩ tới người đó, ánh mắt mày lúc nào cũng chỉ dõi theo họ. Có khi lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, thắt lại như có gì đó cứa vào vậy, đau thì đau thật nhưng chẳng thể ghét được.

Rồi Thảo Nhi quay sang nhìn sâu vào mắt nó, ánh mắt đầy nghiêm túc :

_ Phải nhớ kỹ những gì tao nói, rồi sẽ có một ngày mày nhận ra tình cảm thật của mình, mày phải đối diện với sự thật, đừng trốn tránh mãi, biết không ?

Nó nhìn Thảo Nhi thẫn thờ, nó vẫn không hiểu Thảo Nhi muốn nói đến điều gì ? Nó trốn tránh cái gì và phải đối diện với cái gì ? Tim nó nhói lên từng hồi, hình như nó đã lãng quên điều gì quan trọng lắm, cái ký ức mà nó muốn chôn kín, thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy ?

‘‘ Thiên Long, em….. ’’

‘‘ Tí tách…..tí tách…. ’’​

Đầu nó đau quá, càng cố nhớ lại càng đau. Nó lắc lắc đầu, cố xóa đi những ký ức mơ hồ đó.

_ Mày sao vậy ? – Thảo Nhi lo lắng

_ Tao không sao ! Ăn gì không tao lấy cho, bánh kem không ? – Nó mỉm cười, cố đổi chủ đề –
À mà thôi mở tủ lạnh xem đi, thích gì thì cứ lấy.

Nó nhe răng cười, chỉ chỉ về phía tủ lạnh. Cô thắc mắc mãi, tủ lạnh có gì mà nó nói cứ như siêu thị mini, thích gì có đó vậy. Tủ lạnh được mở ra, cô reo lên đầy thích thú :

_ Wow cứ như cửa hàng bánh kẹo mini vậy, nhìn thích mắt ghê.

_ Hehe tác phẩm của lão Long ấy, cho tao cốc sữa luôn.

Thảo Nhi đem ra hai thanh socola, hai cái bánh kem, hai cốc sữa và một hộp kem socola đặt lên bàn. Múc một thìa kem cho vào miệng, mát lạnh sảng khoái, nhìn vẻ mặt thích chí của Nhi nó cũng vui lây.

_ Ăn đồ ngọt cho lắm vào, không sợ mập à ?

Nhi ngước lên cười một cái rồi lại cắm cúi ăn tiếp, cứ có đồ ăn là quên cả bạn. Thiên Y thở dài một cái, nó ghét ngọt thế kia, sao toàn quen mấy người thích ngọt không ? Mấy người này cứ có đồ ăn trước mặt là quen hết mọi thứ xung quanh, Thiên Long đã vậy, Thảo Nhi cũng vậy nốt.

‘‘ Cạch ’’

Có tiếng cửa mở, nghĩ thầm chắc Gia Uy về, nó chạy ra ngoài tính phụ xách đồ. Không phải Gia Uy, cũng chẳng phải Thiên Long mà là một vị khách…..tí hon. Một cậu bé chừng 5 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn nó chầm chầm như muốn hỏi ‘‘chị là ai vậy ?’’. Mà cái mặt này nhìn quen lắm, hình như nó đã thấy ở đâu rồi ?

_ Em là ai ? Mà em kiếm ai vậy ?

_ Chị là ai ? Sao chị ở trong nhà em ?

Nhà em ? Nó nhìn thật kỹ cậu bé, rồi như nhớ ra gì đó, nó đập tay một cái. Cậu nhóc này cứ như phiên bản thu nhỏ của Gia Uy vậy, không lẽ con ảnh ?

_ Ai vậy mày ? – Thảo Nhi trong nhà bước ra thắc mắc hỏi

_ Không lẽ em là…….

_ Gia Kiệt !

Gia Uy vừa về đến nơi, thấy dáng người nhỏ bé thì hết cả hồn. Cậu bé vừa thấy Gia Uy liền mếu máo ôm cứng chân anh :

_ Anh hai !!! Híc híc anh chơi xấu, bỏ em một mình ở nhà.

_ Anh hai ??? – Cả hai cùng đồng thanh

_ Thôi vào nhà đi, làm gì đứng cả hết ngoài cửa thế này ?

Gia Uy dắt cậu nhóc đi vào phòng khách, hai cô nhóc kia cũng lon ton theo sau. Anh lấy thanh kẹo trên bàn đưa cho cậu bé rồi quay sang giới thiệu:

_ Đây là em trai anh, Đoàn Gia Kiệt .

Gia Kiệt đang nhai socola, nghe anh nhắc tên mình thì quay sang nhìn 2 đứa nó:

_ Em chào hai chị xinh đẹp, em tên Gia Kiệt, năm nay 5 tuổi .

Thấy thằng bé cười híp mắt, cái má phúng phính phồng phồng nôm đáng yêu chết được, lại còn gọi chị xinh đẹp, nó với Nhi cứ tranh nhau véo má nhóc.

_ Chào em, chị tên Thiên Y !

_ Còn chị tên Thảo Nhi !

Gia Kiệt cầm thanh kẹo chạy sang ngồi vào giữa 2 người, cậu nhóc có vẻ thích 2 đứa lắm.

_ Đáng yêu quá à ! – Nó nựng nhóc một cái – Thế mà em tưởng là con anh Uy chứ ?

Anh vừa nghe nó nói, cứ ôm bụng cười mãi. Vừa lúc ấy thì có tiếng xe chạy vào, Thiên Long mở cửa ra, Gia Kiệt vừa thấy hắn thì reo lên:

_ Ah anh đẹp trai ! Em tới chơi với anh nè.

Hắn vừa trông thấy Gia Kiệt thì vui ra mặt, chạy tới bế nhóc lên xoay vòng vòng, cứ như trẻ con. Nhà này có tới 2 đứa trẻ, rồi nó phì cười với điều mình mới nghĩ.

~~~~~~~~

_ Làm gì mà hai anh em tụi bây lũ lượt kéo nhau về đây hết vậy? – Hắn hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn vào laptop.

Gia Uy cũng đang ngồi làm việc, nghe Thiên Long hỏi mới sựt nhớ ra quên hỏi Gia Kiệt một chuyện, anh đặt bút xuống rồi đi ra vườn. Gia Kiệt đang chơi xích đu với Thiên Y và Thảo Nhi ngoài vườn.
Không biết là vô tình hay số phận trêu người, anh ra vừa đúng lúc nó đang chơi bắn súng với Gia Kiệt. Nó đưa hai ngón tay ra phía trước giả làm súng, ngắm thẳng hướng cậu nhóc, nháy mắt một cái và….“Pằng”.

Chẳng rõ Gia Kiệt có “trúng đạn” hay không, chỉ biết Gia Uy vừa trúng một phát súng ngay tim, anh cứ đứng ngây đó, tim đập thình thịch.

Và cùng thời điểm ấy, Thiên Long nhà ta nhìn ra cửa sổ cũng vô tình thấy cảnh ấy, hắn ngẩn hết người, rồi chẹp miệng:

_ Tiêu rồi tiêu rồi, lại đẹp ra thêm, không cưới nhanh khéo có ngày vỡ tim mất thôi.

Phát súng định mệnh ấy đã đánh dấu bước quoặt trong tình cảm của 4 người bạn. Ngày thứ hai định mệnh, 2 tiếng sét ái tình và vị khách tí hon, liệu còn điều gì sẽ xảy đến với Thiên Y nữa đây ?
 
U

uocmovahoaibao

Chap 15

_ Ah anh hai, chơi với tụi em, tụi em làm siêu nhân, anh làm người xấu nha.

Gia Kiệt kéo kéo tay Gia Uy, cậu nhóc đang vui lắm, sẵn sàng cho anh mình làm “người xấu”

_ Anh hai em đẹp trai thế này mà làm người xấu à ? Thôi vào nhà rửa tay rửa chân, phụ anh làm đồ ăn, gần trưa rồi.

_ Dạ – Cả 3 đồng thanh rồi lon ton vào nhà.

Lúc Thiên Y lướt qua Gia Uy, vô thức nó lại mỉm cười với anh một cái, chẳng phải có tình ý gì, chỉ là nó xem Gia Uy như một người anh trai vậy, dù chỉ mới quen nhau hôm qua nhưng nó thấy thân thuộc lắm.

Gia Uy lại bị nụ cười của nó hớp hồn, tim lại đập nhanh thêm lần nữa. Lần này thì anh không thể giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong thoáng chốc, nụ cười của Thiên Long lại hiện ra, anh mỉm cười, tự nhủ với bản thân “ Tim đập không là gì cả, tỉnh lại đi Gia Uy ”.

Cả đám vào nhà hết, chỉ có Gia Uy cứ đứng im ngoài cửa, dáng vẻ suy tư. Thảo Nhi đứng đó trông thấy hết, nét mặt khi Thiên Y cười với anh, ánh mắt của anh nhìn Thiên Y, cô lo sợ suy nghĩ của mình là đúng.

_ Anh không vào à ?

_ Anh vào ngay, đứng ngoài hóng gió tí.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, len lỏi trong tim của từng người, từng chút từng chút một.

~~~~~~~~~

Thiên Long và Thiên Y bị cấm vào bếp vì trình độ nấu ăn “siêu đẳng”, Gia Uy làm bếp chính, Thảo Nhi được Thiên Y giao nhiệm vụ làm phụ bếp, nó muốn giúp cô tiếp xúc nhiều hơn với Gia Uy.

Thiên Y ở ngoài chơi game với Gia Kiệt, chốc lát lại ngoái cổ nhìn vào bếp xem tình hình, cả 2 đang cười nói rất vui vẻ, nó thầm mừng. Nhưng nếu nó biết được hai người đang nói gì, thì liệu nó có mừng được hay không?

Gia Uy vẫn cười đùa vui vẻ với Thảo Nhi, anh hỏi cô rất nhiều chuyện ở trường ở lớp, nhưng chẳng hiểu vô tình hay cố ý, những chuyện ấy lại xoay quanh Thiên Y. Thảo Nhi là một cô bé có suy nghĩ rất chính chắn, cô có mắt quan sát rất nhạy bén, nhìn biểu hiện của anh ban nãy, cô cũng ngờ ngợ ra được điều gì rồi.

_ Anh hỏi nhiều về Thiên Y thế, không khéo người ta tưởng anh thích Thiên Y ấy?

_ Anh thích Thiên Y à? Ha ha em đùa thế thằng Long tưởng thật thì nguy cho anh đấy ?

_ Thật sao ?

Cô hỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn anh. Anh quay đi tránh cái nhìn như xoáy vào tâm can của cô, cố sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Rồi anh quay lại nhìn cô, lại một nụ cười nửa miệng :

_ Thật còn hơn cả thật ấy chứ !

Cả hai nhìn nhau hồi lâu, rồi lại bật cười, xem như chuyện vừa nói chỉ là nói đùa, lẫn trong tiếng cười là cái gì đó rất chua xót.

~~~~~~~~~

Bữa ăn được dọn ra, hoàng tráng và không thể hấp dẫn hơn nữa.

_ Không biết mấy em thích ăn gì nên anh mua nhiều món lắm.

_ Anh hai nấu ăn là ngon nhất nhà – Gia Kiệt cười híp mắt, nhảy phốc lên ghế ngồi ngay ngắn.

Trên bàn đầy các món nhìn thôi đã thèm rồi, nào là tôm lăn bột, sườn xào chua ngọt, cá kho tộ, canh chua cá lóc.

_ Trời ơi mày nấu chi quá chừng vậy ? Sao mà ăn hết ?

_ Em ăn hết – Thiên Y, Thảo Nhi và Gia Kiệt cùng đồng thanh

_ Ăn không hết thì để chiều ăn tiếp. Thiên Long mà chê đồ ăn nhiều, hôm nay uống lộn
thuốc hả mày ? – Gia Uy tủm tỉm cười

Rồi cả bọn cứ ra sức mà ăn, hắn sợ ‘ăn không hết’ thì lại ăn nhiều nhất, ăn uống xong, hắn và nó được giao nhiệm vụ rửa chén. Còn 3 người kia thì ở ngoài xem tivi, Gia Uy lúc này mới nhớ ra một chuyện, anh quay sang hỏi Gia Kiêt :

_ À mà không phải em đang bên Úc với mẹ sao ? Tự nhiên sao về Việt Nam ? Mà đi với ai về ?

Gia Kiệt đang xem Disney cười hớn hở, nghe anh hai hỏi thì mặt xụ ra, nhóc phụng phịu:

_ Tại anh hai xấu, canh lúc em đi siêu thị với mami mà trốn về Việt Nam. Về nhà không thấy anh, em khóc quá chừng, mama mới mua vé máy bay cho em về đây luôn nè.

Gia Uy nghe em nói thế, thở dài rồi xoa xoa đầu em:

_ Anh về Việt Nam lần này là đi công tác chứ có đi chơi đâu. Mà em cũng hư thiệt, từ Úc sang Việt Nam chứ có phải đi chợ đâu mà nói đi là đi liền. Thế em về đây với mẹ à, thế mẹ đâu ?

_ Mami ở lại Úc, em đi với anh Thái về đây, chở em tới nhà thì ảnh cũng đi mất tiêu rồi.

_ Ôi trời, em rõ là khoái làm phiền người khác mà.

Gia Kiệt nhe răng cười rồi quay sang ôm chầm Thảo Nhi:

_ Nhờ về đây nên em mới quen được 2 chị xinh đẹp nè. Em ở lại đây chơi với 2 chị luôn, không về Úc đâu, chán lắm.

Thảo Nhi phì cười trước câu nói đáng yêu của cậu nhóc 5 tuổi, quay sang lại thấy dáng vẻ lúng túng không biết đối phó sao với cậu em tinh nghịch của Gia Uy, bất giác cô đưa tay lên xoa xoa đầu anh.

Gia Uy hơi bất ngờ trước hành động ấy, anh cứ ngẩn ra nhìn cô. Thảo Nhi giật cả mình, rút vội tay lại, mặt đỏ ửng, cúi xuống ôm Gia Kiệt để che đi khuôn mặt mình, cô lí nhí giải thích:

_ Em xin lỗi, tại khi nãy thấy anh vậy em nhầm với bé Kiệt, nên mới…..

_ Hi ừ không sao ! – Anh mỉm cười với cô

Nhìn nụ cười ấy, tim cô nhói một cái, hình như có cái gì đang từ từ lớn dần trong lòng cô.

Thiên Long và Thiên Y rửa chén xong, vừa bước ra thì bắt gặp bầu không khí ngượng ngùng. Nó nhìn cô mặt đang đỏ ửng thì hí hửng lắm, nghĩ thầm mình cũng có dáng làm bà mai ghê. Hắn nhìn 2 người kia rồi quay sang nhìn nó, chẳng hiểu nghĩ gì lại phán cho một câu làm nó tức điên:

_ Em đừng có mà lo chuyện bao đồng, không lại gây ra họa đấy !
 
U

uocmovahoaibao

Chap 16

_ Em tự biết mình đang làm gì, mà anh cũng đang lo chuyện bao đồng đấy thôi.

_ Tình cảm không phải là thứ cứ bắt ép là được.

_ Chẳng phải anh vẫn thường ép em thích anh sao, đang tự nói mình à ?

Hắn ức chế với nó ghê, nói một câu bốp lại một câu, chẳng coi ai ra gì hết trơn. Hắn cố gắng kiềm chế, tiếp tục giải thích cho nó hiểu:

_ Em cố gáng ghép họ với nhau mà không cần quan tâm xem Gia Uy có người yêu hay đã thích ai chưa? Cuối cùng thì người chịu khổ chẳng phải là Thảo Nhi à, có chịu suy nghĩ không đó cô nương?

_ Thế anh Gia Uy có người yêu rồi à? – Nó hỏi, mắt vẫn nhìn về phía hai người.

_ Anh chịu ! Tên ấy nhiều em theo lắm, nhưng trong đám con gái đó có ai là bạn gái hắn không thì anh không biết.

_ Ra vậy ! – Nó suy nghĩ rồi quay sang nhìn anh – Anh cũng thế à?

_ Anh làm sao?

_ Làm sao thì tự hiểu.

Nói xong câu ấy nó đi thẳng ra phòng khách ngồi kế Thảo Nhi, bỏ mặc hắn cứ đứng đó ngơ ngác.

Thiên Long thở hắt, chìm dần trong những suy nghĩ, 17 năm dài với biết bao nhiêu chuyện xảy ra, ngoại trừ những ký ức đẹp ngày Thiên Y còn bé, những năm sau này, lúc nào nó cũng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bắt đầu từ năm Thiên Y 6 tuổi trở về trước, nó luôn là cô bé đáng yêu suốt ngày chạy theo hắn.

Từ năm 6 tuổi trở đi, vẫn là cô bé đáng yêu ngày nào, nhưng cứ thấy hắn là nó lại trốn biệt.

Nhưng tất cả chẳng là gì so với 3 năm trước, lần đầu tiên trong đời, nó nhìn hắn bằng đôi mắt đó, lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm, hắn không hiểu tại vì sao?

Kể từ giây phút ấy, Thiên Y càng lúc càng xa rời hắn, dù cố gắng thế nào hắn vẫn không đuổi kịp.

Nó không còn nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn tinh nghịch, cũng chẳng còn chạy lon ton theo sau hắn nữa. Vị trí đã thay đổi, giờ hắn lại chính là người cứ mãi đuổi theo nó.

_ “ Thiên Y, em kêu anh đừng ép em, vậy thì đến bao giờ em mới chấp nhận anh đây? Em kêu anh nên làm gì bây giờ? ”

Thiên Long cứ chìm dần trong những suy nghĩ miên man, nghĩ thầm trong lòng không biết đến bao giờ tiểu nha đầu đó mới hiểu cho hắn.

Nghĩ chán chê hắn lại quay sang rủa thầm cô nhóc đáng ghét:

_ “ Thiên Y ngốc, em ăn cái gì mà ác quá vậy? Uổng công anh yêu thương em thế, em toàn lo chuyện người khác, chẳng thèm nghĩ cho anh lấy một lần, đúng là nha đầu ngốc, grừ ”

Đó chỉ là những suy nghĩ trong lòng Thiên Long thôi, chứ đời nào hắn dám nói trước mặt nó. Thiên Y ở ngoài chẳng hiểu chuyện gì, cứ hắt xì miết, nó nghĩ chắc tên nào đó đang nói xấu mình đây.

Và “ tên nào đó ” xem như không có chuyện gì, hiên ngang đi ra ngồi kế bên nó, cười toe toét.

~~~~~~~~~

Thiên Y đang chơi với Gia Kiệt, quay sang thì bắt gặp nụ cười sáng chói của hắn:
_ Biết răng anh đẹp rồi, khoe mãi không chán à?

Hắn lấy trong túi ra cục kẹo, chìa ra cho nó, kèm thêm nụ cười không thể sáng hơn nữa như người mẫu quảng cáo kem đánh răng:

_ Vợ ơi, kẹo nhá !

Nó giật phăng cục kẹo, đút…..Gia Kiệt ăn, rồi nhìn hắn với ánh mắt không thể chán ghét hơn nữa:

_ Thứ nhất em không phải vợ anh, làm gì cứ kêu em là vợ hoài vậy. Thứ hai em dị ứng câu đó của anh nha, cứ như thần chú ấy, nói hoài không chán à? Thứ ba bộ anh là Đôremon có túi thần kỳ à, lúc nào cũng thấy có kẹo trong túi, giấu đâu hay dạ?

_ Thì là thần chú thật mà, bùa yêu đấy !

Gia Uy nãy giờ ngồi đó cũng đã thấy hết, nghe Thiên Long gọi Thiên Y là vợ, anh đâm ra ghét chẳng vì lý do gì cả, nghĩ thế tự nhiên anh thấy mình vô duyên quá sức.

Anh bắt đầu không thể hiểu nổi mình rồi.

_ Đâu đâu ? Đôremon đâu chị Thiên Y ?

Gia Kiệt đang chơi, nghe nhắc tới Đôremon thì hớn hở lắm, thần tượng của nhóc mà. Thiên Y cười hì hì rồi chỉ sang Thiên Long, ý bảo Đôremon đây, còn Thiên Long mặt ngơ ngác nhìn đến tội nghiệp.

Tiểu Kiệt nhìn theo hướng Thiên Y chỉ, ngoài Thiên Long ra thì chẳng thấy mèo ú đâu cả, nhóc ngó hắn một cái rồi chẳng thèm quan tâm, cứ thế quay sang chơi tiếp.

_ Thái độ gì vậy hả ? – Hắn bực mình

_ Anh đẹp trai đừng giận, em thích anh lắm, nhưng em thích mèo ú hơn cơ.

Cả đám lăn ra ôm bụng cười trước câu nói trẻ con của Tiểu Kiệt. Hắn thì không biết nên khóc hay là cười nữa đây, đẹp trai như hắn thế kia mà lại không bằng một nhân vật truyện tranh ư? Hết Thiên Y giờ tới Gia Kiệt, còn gì là tự tôn của hắn nữa.

Rồi hắn quay sang hỏi Gia Uy một câu chẳng ăn nhập chi hết:

_ Mày với Gia Kiệt phải anh em ruột không vậy? Sao tao thấy nhóc này giống em của Thiên Y hơn?

Gia Uy chẳng hiểu thằng bạn đang nói gì, quay sang thì thấy hai cô bé cứ nhìn nhau tủm tỉm cười.

_ Tao với Gia Kiệt là anh em cùng cha khác mẹ, thế theo mày có phải ruột thịt không?

Rồi anh đứng dậy đi lại chỗ Thiên Long, đưa tay sờ trán hắn, rồi tỉnh bơ nói:

_ Mà Long này, tao thấy hôm nay trời đâu có nắng, mày bị ấm đầu hay sao hỏi câu chi vớ vẩn vậy?

Hắn gạt phăng tay anh ra, hăm dọa:

_ Mày tin tao đem mày ra “phơi nắng” không hả thằng kia ?

_ Hai anh cãi hoài, em đem cả hai ra phơi luôn bây giờ – Nó lên tiếng chấm dứt “trận chiến”.

_ Đẹp trai như bọn anh thế này mà đem ra phơi thì sẽ có nhiều người tới ngắm lắm đấy.

_ Đúng đúng !

Hai anh chàng cứ người tung kẻ hứng, hợp rơ đến thế là cùng, đúng là chưa từng thấy ai tự tin quá đáng như hai tên này. Chỉ có nó với Thảo Nhi cứ nhìn nhau cười suốt:

_ Ừ thì các anh đẹp trai – Cả hai cùng đồng thanh rồi phá ra cười.

Gia Kiệt ngồi chơi, không hiểu các anh các chị nói gì, nhưng thấy hai chị xinh đẹp cười, nhóc cũng bắt chước cười híp mí, khoe lúm đồng tiền sâu ơi là sâu.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 17

Ăn uống no say, đùa giỡn chán chê thì phải bắt đầu làm việc. Thiên Long với Gia Uy tiếp tục đống hồ sơ, Thiên Y và Thảo Nhi ngồi làm bài tập chuẩn bị cho buổi kiểm tra 1 tiết ngày mai, Gia Kiệt thì tiếp tục theo đuổi sự nghiệp “vẽ vời” của mình.

“ Kính coong “

Dạo này làm gì mà khách cứ viếng thăm hoài, nó đâm bực bội, không biết lần này lại là ai nữa đây?

Thiên Long ra mở cửa, là một cô gái.

_ Chào giám đốc, em đến để lấy tập tài liệu ạ – Cô gái mỉm cười thật tươi với hắn

_ À em vào nhà đợi anh chút, anh lên phòng lấy tài liệu cho em.

_ Vâng ạ ! Làm phiền anh rồi.

Thiên Long lên phòng, cô gái cũng vừa vào nhà. Vẫn tưởng giám đốc trẻ sống một mình, cô không ngờ trong nhà lại nhiều người thế.

_ Chào mọi người !

Cả đám chẳng ai thèm quan tâm đến cô ấy, vẫn chú tâm vào công việc. Thấy không ai chú ý đến mình, cô gái nói tiếp:

_ Chị là Hải Yến, thư ký mới của anh Long. Các em là bạn của giám đốc à?

Nó đang làm bài mà bà chị này cứ lải nhải kế bên lại đâm bực, dù sao cũng là người của công ty papa, nó cũng không muốn mình thành đứa bất lịch sự. Đang định mở miệng chào thì Gia Uy đã lên tiếng trước.

_ Chào em, anh là Gia Uy bạn của Thiên Long.

Anh lên tiếng chào hỏi trước, dù sao cũng không thể xem cô ấy là người vô hình.

Hải Yến nãy giờ mới chú ý Gia Uy, cô không ngờ bạn giám đốc cũng đẹp trai như anh ấy vậy.

_ Chào chị, em tên Thảo Nhi.

_ Chào chị, em là Thiên Y.

Cô nàng Hải Yến không quan tâm lắm đến 2 cô bé, nhưng cái tên Thiên Y làm cô chú ý lắm.

_ Em là Thiên Y, con gái của chủ tịch Lục à.

_ Vâng – Nó trả lời, tay vẫn chăm chỉ làm bài.

Gia Uy thấy Gia Kiệt vẫn chăm chú tô tô vẽ vẽ, liền khều cậu em, ý bảo chào chị đi. Gia Kiệt ngưng không vẽ nữa, ngước lên ngó người mà anh hai bảo phải chào. Cô nàng cũng nhẹ nhàng cười với thằng nhóc.

_ Chị ấy không đẹp, em chỉ thích nói chuyện với người đẹp giống em thôi hà.

Nói xong cậu nhóc lại cắm cúi vào tác phẩm của mình. 3 tên kia thì đang cố gắng kìm chế không cười lăn cười bò trước mặt khách.

Hải Yến thì giận xanh mặt, cô thế này mà dám bảo không đẹp à, thằng bé tí tuổi mà học ai cái kiểu nói chuyện vô lễ với người lớn thế không biết.

Không thèm đôi co với thằng nhóc, cô quay sang săm soi Thiên Y :

_ Chị nghe mọi người trong công ty bảo em là vợ tương lai của giám đốc, không biết có đúng không ?

_ Đúng hay không là chuyện của tụi em, có liên quan gì chị à ? Chị vào làm việc hay làm bà tám vậy ? Em xin lỗi em phải làm bài, cảm phiền chị im lặng giùm em.

Nó nói chuyện như tạt nước lạnh vào mặt người khác, Hải Yến tức không chịu nổi. Dù gì cô cũng lớn hơn nó, nói chuyện với người lớn mà còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, ỷ là con chủ tịch thì muốn làm gì làm à ?

_ Tại chị nghe các đồng nghiệp khác nói thế nên tò mò ấy mà. Không ngờ cô vợ bé nhỏ của giám đốc mà mọi người bàn tán lại chỉ là một cô nhóc con.

Lúc này đây thì nó cáu thật rồi. Đang yên đang lành thì lại bị đâm chọt, cái kiểu nói chuyện mỉa mai nhau thế có đáng làm người lớn không ?

Nó đặt bút xuống, quay sang nhìn bà chị, nét mặt lạnh lùng :

_ Thứ nhất, em có phải là vợ của anh Long hay không là chuyện riêng của bọn em, nếu chị thắc mắc, cứ hỏi thẳng anh ấy. Thứ hai, bố em thuê chị về làm việc chứ không mướn chị tọc mạch chuyện người khác. Thứ ba, nếu chị còn nói với thái độ đó với em, thì ‘‘nhóc con’’ này có thể cho chị nghỉ việc bất – cứ – lúc – nào.

Hải Yến giận đỏ cả mặt, cô không ngờ nó dám nói những lời vậy, nó nghĩ mình là ai chứ ? Cô cũng từng nghe những đồng nghiệp nữ khác nói nó gan góc cỡ nào, nhưng không ngờ. Cô bé này chẳng có tí gì giống ông bố chủ tịch hiền lành của mình cả.

_ Em có quyền gì đuổi tôi ? Chủ tịch là người hiền lành, ông không đuổi người vô cớ, em có thật là con chủ tịch không đấy ?

Nó lắc đầu ngán ngẩm, bà chị này nói vớ vẩn gì không biết, lại còn dám hỏi nó phải con papa không nữa, tức thiệt !

_ Chị thắc mắc hơi bị nhiều rồi đấy. Em dĩ nhiên là con của bố em rồi, xin lỗi chị vì em không hiền như bố, em giống mẹ cơ, chắc chị biết mẹ em phải không ?

Nó mỉm cười ranh mãnh nhìn cô gái trước mặt.

Cô nàng thì đơ hết cả người, ai lại không biết chủ tịch phu nhân chứ. Có người còn đồn bà ấy mới thực sự là chủ tịch trong công ty này, đắc tội với bà ấy thì tốt hơn nên nghỉ việc trước khi bị đuổi.

Gia Uy và Thảo Nhi nãy giờ vẫn im lặng theo dõi.

Thảo Nhi thì quá rành cô bạn của mình rồi, Thiên Y không phải là đứa hiền lành dễ dàng để người khác ức hiếp mình.

Và đây cũng không phải là lần đầu nó gặp phải tình huống này, trước Hải Yến cũng có nhiều cô gái khác từng nói cạnh nói khóe nó, riết rồi quen nó chẳng thèm bận tâm.

Gia Uy lại thấy mình là đàn ông con trai, cũng chẳng tiện xen vào chuyện này. Với lại anh cũng muốn xem thử cô bé Thiên Y này sẽ đối phó thế nào với Hải Yến. Anh không ngờ cô bé nhỏ nhắn thế mà cũng ra dáng người lớn ghê gớm.

Thiên Long nãy giờ đứng trên cầu thang nghe thấy hết. Hắn đi xuống, một tay cầm tập tài liệu, một tay bụm miệng cười.

_ Đây ! Em cầm về hoàn thành nốt hộ anh, vất vả cho em rồi.

Nếu là bình thường thì câu ‘‘ Vất vả cho em rồi ’’ có thể khiến Hải Yến sướng rơn, nhưng trong cái hoàn cảnh thế này, lại thêm nụ cười ‘‘ kì quái ’’ của giám đốc, cô giận run người.

Cầm xấp tài liệu, cô đi thẳng ra cửa, không thèm chào hỏi ai cả.

Thiên Long nhìn Thiên Y, nở một nụ cười cực ‘‘ nham nhở ’’.

Nó nhìn nụ cười ấy lại đâm bực mình, cứ thế cầm nguyên cuốn tập quăng thẳng vô hắn.

_ Lục Thiên Y ! Em bị ghiền quăng đồ hả ? – May mà hắn né kịp.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 18

_ Tức ghê, lại hụt – Nó tặc lưỡi – Lần sau phải ngắm chuẩn hơn.

_ Ặc còn lần sau nữa hả ?

Hắn trợn mắt nhìn nó, lo sợ cho cái mạng bé nhỏ của mình không biết có trụ nổi 1 tuần hay không ?

Hắn quay sang nhìn Gia Uy, dùng cặp mắt cún con cầu cứu anh.

Gia Uy đã quen với phong cách ‘‘ mặt lạnh lùng, mồm ngậm kẹo ’’ thời cấp 3 của Thiên Long, giờ nhìn hắn thế này anh không quen tí nào.

Hình tượng lạnh lùng một thời được khối em ngưỡng mộ giờ hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là một anh chàng quá ư trẻ con với ánh mắt rất chi là ‘‘ ba chấm ’’.

_ Mày ngó chỗ khác giùm tao nhờ, ức chế quá, tao móc mắt đem ngâm rượu giờ – Anh quay mặt sang chỗ khác

Hắn biết là không nhờ vả được thằng bạn liền quay sang nhìn Thảo Nhi, cười hề hề.

Thảo Nhi thấy thế cũng nhìn hắn cười hề hề :

_ Anh nhìn em làm gì ? Em không biết gì đâu nà ?

Nó nãy giờ vẫn quan sát hắn, thấy hắn nhìn hết người này đến người nọ, ánh mắt như tội nghiệp lắm. Nó khẽ thở dài, ừ thì nó ‘‘hơi’’ bạo lực tí, nhưng trong hoàn cảnh này thì ai mới tội nghiệp hơn đây ?

Nó vẫn chưa hết bực mình chuyện bị bố mẹ bỏ lại ở đây, đã thế cũng chẳng ai thèm gọi điện về hỏi thăm nó, nó gọi điện thì toàn báo không liên lạc được. Phải ở đây tới 1 tuần dài, ngày nào cũng có chuyện làm nó bực, không biết nó còn kiềm chế được tới bao giờ.

Giống như chuyện ban nãy vậy, nó có muốn thành đứa con gái hỗn láo đâu, chỉ tại mấy người đó gây sự trước. Cứ vừa nghe thấy tên nó là lại đâm chọt đủ điều, nào là ỷ con chủ tịch thì lên mặt, nào là ranh con mà cứ bám theo giám đốc Long, rồi thì thích giám đốc muốn chết mà cứ làm bộ làm tịch, giả vờ ngây thơ để dụ dỗ người khác.

_ Sau này anh lo mà canh chừng mấy người đó cho kỹ vào, họ mà còn kiếm chuyện với em thì anh coi chừng em.

Hắn đang ‘‘bận’’ tìm cứu tinh, nghe nó nói thế cũng quay sang nhìn một cái

_ Em nói mấy người nào ? – Hắn giả ngu, nheo mắt hỏi lại.

_ Mấy cô nàng của anh chứ ai ?

_ Mấy cô nàng thôi, chứ không có của anh. Của anh chỉ có một nàng, lo còn chưa xong, đòi gì tới mấy nàng.

Nó phát cáu với hắn, nó nói chuyện đàng hoàng mà hắn cứ cà rỡn cà rỡn. Nó chẳng nói chẳng rành, ôm đống tập vở đi lên phòng.

Nó giận thật rồi, không ai nói thêm gì cả, không khí càng chùng xuống.

_ Em lên......

_ Để anh lên xem em ấy thế nào.

Thảo Nhi định bảo để mình lên xem Thiên Y sao rồi, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Gia Uy đã ngắt lời cô. Rồi không đợi ai có ý kiến, anh đứng dậy đi lên lầu.

Cô nhìn theo dáng anh, im lặng.

“ Gia Uy, anh có biết là mình đang làm gì không vây ? ”

Thiên Long chưa hết ngạc nhiên vì thằng bạn mình tự nhiên sao hôm nay lại sốt sắng thế, giờ nhìn thấy thái độ kì cục của cô, anh đâm chột dạ.

_ Sao em còn ngồi đây? Không lên với Thiên Y à?

_ Dạ không ! Có anh Uy nói chuyện với nó, chắc không sao – Cô cười một cách gượng gạo
– Còn anh sao không lên ?

_ Thiên Y đang giận anh, anh mà lên thể nào cũng bị đánh – Hắn thở dài, gục mặt xuống bàn.

Thảo Nhi mắt vẫn hướng lên trên lầu, tự hỏi không biết hai người đang nói gì ?

Thiên Long nhắm nghiền 2 mắt, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Thiên Y mỉm cười nhìn hắn, xen lẫn là khuôn mặt của Gia Uy, hai hình ảnh ấy cứ thay phiên nhau lần lượt xuất hiện.

Trong vô thức hắn đứng phắt dậy, đập bàn rầm một tiếng, đôi mắt như người mất hồn, cái nhìn lạnh lẽo đến thấu xương. Thảo Nhi hốt hoảng nhìn hắn, Gia Kiệt đang ngồi vẽ cũng bị tiếng động đó làm cho giật mình, ngước lên nhìn hắn kì lạ.

_ Thiên Long, anh sao vậy ? – Thảo Nhi tái mặt.

Hắn như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, nhìn Thảo Nhi ngơ ngác, thắc mắc sao cô nhìn anh kì lạ thế ?

_ Anh sao cơ ?

Chuyện gì vừa xảy ra ? Sao anh Long lại thản nhiên như không có chuyện gì, mới ban nãy anh còn…….

_ Mặt anh dính gì à ? Sao nhìn anh dữ vậy ? – Hắn mỉm cười.

_ À….không có gì.

Nụ cười lại ngự trị trên khuôn mặt hắn như bình thường. Cái nhìn lạnh lùng ban nãy là sao ? Không lẽ cô hoa mắt ? Hắn như trở thành một người hoàn toàn khác vậy ?

Đâu mới thật sự là Dương Thiên Long ?
 
U

uocmovahoaibao

Chap 19

Gia Uy cứ đi tới đi lui ngoài cửa, nửa muốn vào nửa lại không dám. Anh không biết tại sao mình lại chạy lên đây, rồi lại đứng đây như một thằng ngốc thế này.

Không lẽ anh thích Thiên Y sao ? Không thể nào. Anh không muốn có bất kì tình cảm nào với ai cả.

Vì một số chuyện riêng từ gia đình, Gia Uy từ lâu đã không màng tới chuyện tình cảm. Thế nên dù có nhiều người tỏ tình, nhưng đến giờ anh vẫn chưa có bạn gái.

Đặt giả dụ, có một người tỏ tình với bạn, nhưng bạn lại không hề có tình cảm với họ, thậm chí bạn còn chẳng biết họ là ai. Có 2 trường hợp xảy ra, một là bạn sẽ từ chối thẳng thừng, hai là bạn sẽ nhận lời vì không nỡ làm tổn thương người khác.

Gia Uy có lẽ nằm ở trường hợp thứ 3, anh không nhận lời cũng chẳng từ chối.

Đối với anh, tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất. Có thể bây giờ họ nói thích anh nhưng rồi một ngày nào đó họ cũng sẽ thay lòng, nếu đã vậy tại sao anh lại phải chấp nhận họ. Anh không tổn thương họ đâu có nghĩa anh phải tự làm tổn thương mình.

‘‘ Nếu cậu không thích cô ấy thì phải nói rõ chứ, đừng đem đến hi vọng cho người khác, đừng khiến họ ngộ nhận bất cứ điều gì ’’

Gia Uy không nhận lời yêu ai nhưng cũng không từ chối để họ bên cạnh mình, không dập tắt hy vọng của họ, đồng thời còn cho họ hy vọng.

Có người nghĩ anh tốt bụng, có kẻ lại nói anh đạo đức giả, ác miệng hơn chút thì là kẻ chuyên đi lừa gạt tình cảm người khác.

Gia Uy không tự nhận mình là người tốt, nhưng vô tình anh lại tự biến mình thành một kẻ xấu.

Thiên Y vừa bước ra cửa đã thấy Gia Uy đứng lấp ló ngoài ấy, cứ đi tới đi lui chẳng biết để làm gì.

_ Anh Uy, anh bị rớt đồ à ?

Gia Uy đang suy nghĩ không biết có nên vào hay không, thì đột nhiên lại nghe tiếng Thiên Y, anh giật cả mình, quay sang thì thấy cô bé đang nhìn mình chầm chầm. Có người bảo, khi mình bắt đầu thích ai đó thì sẽ thấy họ đáng yêu hơn mọi ngày, và Gia Uy cũng thế.

Hôm qua gặp Thiên Y, anh cũng phải công nhận là cô bé rất đáng yêu. Nhưng hôm qua khác, hôm nay lại càng khác hơn, trong mắt Gia Uy bây giờ cô bé Thiên Y càng đáng yêu gấp bội. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt đáng yêu, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn tinh nghịch đang chăm chú nhìn anh, tim anh lại bắt đầu lỗi nhịp.

_ Thiên…..Thiên…..Thiên – Anh lắp bắp, tai đã bắt đầu đỏ ửng

_ Em là Thiên Y, anh làm sao vậy? – Nó thắc mắc nhìn anh.

Anh cố gắng lấy lại bình tĩnh, không sao hết, không sao cả, đừng để bị cảm xúc nhất thời đánh lừa, chẳng phải hôm qua lúc ôm nhầm cô bé cũng có sao đâu, bình tĩnh. Nhưng hình như càng cố bình tĩnh thì anh lại càng thấy rối, sựt nhớ đến cái ôm nhầm hôm qua, mặt anh lại càng đỏ thêm.

Thiên Y đứng đó cứ thắc mắc mãi, nãy giờ nó lên phòng không lẽ ở dưới nhà xảy ra chuyện gì, tự nhiên sao Gia Uy nói chuyện lắp ba lắp bắp. Mà cái mặt anh tự nhiên đỏ ửng, không lẽ bị sốt hả trời ?

_ Anh sao dạ ? Có bị sốt không ? Em đi lấy thuốc cho nha.

_ Anh không sao ! – Anh đổi chủ đề ngay – Mà em giận thằng Long à, tự nhiên chạy về phòng, làm cả bọn lo muốn chết.

_ Có đâu nà – Nó cười cười giơ cuốn sách ra – Em lên lấy sách thôi mà.

Gia Uy ngó qua cuốn sách, là cuốn Toán C1.

_ Em mua nhầm sách à? Sách này đâu phải dành cho lớp 11.

_ Đâu có ạ. Em mua để làm thêm bài tập ấy chứ, mấy bài toán trong đây có vài phần giống chương trình em đang học, chỉ là hơi nâng cao tí thôi, có gì không hiểu thì em có thể hỏi anh Long mà.

_ Em cũng chịu khó học ghê hen – Anh vỗ vai nó, tỏ ý khen ngợi.

_ Không cố gắng thì sẽ không được công nhận anh à – Nó cười nhạt – thôi xuống không Thảo Nhi nó lại la đấy anh – Nó ôm cuốn sách đi xuống nhà.

Có lẽ rất lâu sau này, anh vẫn không quên được nụ cười ấy, một nụ cười hồn nhiên xen lẫn chút gì đó rất buồn khiến ai nhìn vào cũng sẽ có cảm giác muốn bảo vệ, và anh…….cũng không ngoại lệ.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 20

_ Thôi cũng trễ rồi tao về đây, mai gặp mày ở trường – Thảo Nhi sắp xếp lại sách vở bỏ vào cặp – Em chào hai anh luôn.

Gia Kiệt chơi mệt quá lăn ra ngủ trên salon, Thảo Nhi cúi xuống hôn nhẹ má cậu bé một cái, vẫy tay chào mọi người rồi đi ra cửa.

_ Em đi xe qua à ? – Gia Uy hỏi.

_ Dạ không, em đi taxi, em kêu rồi chắc cũng sắp tới.

_ Thế anh Uy với Nhi ra xích đu chơi đợi xe tới đi, em với Long đi hâm lại thức ăn.

Rồi không đợi ai nói thêm gì, nó kéo tay hắn đi vào bếp. Thảo Nhi và Gia Uy chỉ biết nhìn nhau cười rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Thảo Nhi ngồi đung đưa xích đu, người con trai cô thích đang ngồi kế bên, rất gần nhưng cảm giác lại quá xa. Họ ngồi bên nhau nhưng không nói với nhau câu nào, cả hai đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, cô nghĩ về anh và anh nghĩ về Thiên Y.

Tình cảm có lẽ là thứ khó hiểu nhất, nó có thể là một viên kẹo ngọt với người này, nhưng lại là một viên thuốc độc với kẻ khác.

24 năm trời anh luôn cố tránh xa thứ tình cảm đáng sợ ấy, đến cuối cùng vẫn phải động lòng với Thiên Y. Có lẽ ông trời đang trừng phạt anh vì đã tổn thương người khác, thích ai không thích lại thích ngay người yêu thằng bạn thân.

1 năm trời vết thương lòng vẫn hằn sâu trong cô. Vẫn tưởng ông trời thương xót mang anh đến cho cô, cuối cùng cô vẫn chậm một bước, anh đã thích người khác và người ấy lại là bạn thân cô.

Đúng là ông trời khoái trêu chọc kẻ khác.

Với cả anh và cô, tình yêu giống như sự tổn thương vậy.

_ Anh này, tình cảm 17 năm anh Long dành cho Thiên Y là không ai có thể xen vào.

Gia Uy khẽ mỉm cười, cô bé này cứ như đi guốc trong bụng anh vậy, thật không thể xem thường. Cô quá hiểu anh và anh thì không thích điều đó.

_ Anh biết chứ ! Nhưng có lẽ chỉ là tình cảm đơn phương của Long thôi, anh thấy Thiên Y
không thích Long.

_ Nó chưa nhận ra tình cảm của mình thôi. Hai người ấy bên nhau 17 năm rồi, tình cảm của họ…….

_ Thời gian chẳng nói lên điều gì cả – Anh ngắt lời cô – Tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất, rồi cũng có lúc Thiên Long không còn tình cảm với em ấy.

Tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất, có lẽ cả anh và cô là người hiểu rõ điều đó.

Tình cảm vợ chồng hơn 20 năm, hạnh phúc một gia đình, tất cả đều sụp đổ. Bố anh bỏ hai mẹ con anh theo một người phụ nữ khác, để lại cho mẹ cả một gánh nặng gia đình, mẹ hận bố rất nhiều nhưng chưa bao giờ mẹ hết yêu bố, ngay cả khi ông đã ra đi. Tình yêu bạc bẽo như thế đấy, một khi đã hết yêu thì dù là bao nhiêu năm cũng chẳng là vấn đề gì cả.

Còn cô, cô và người ấy quen nhau được 2 năm. Lúc ấy cô học lớp 8, với người khác có lẽ chỉ là tình cảm trẻ con, nhưng với cô, anh ấy là mối tình đầu, cô thật sự thích anh. Cuối cùng thì mối tình đầu cũng tan vỡ, anh du học và chạy theo tiếng gọi tình yêu mới, bỏ lại cô ở Việt Nam, khóc hết nước mắt vẫn không thấy anh trở lại. Có lẽ khi tình cảm đã nguội lạnh thì kỉ niệm cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng.

_ Anh làm gì cũng được, em chỉ khuyên anh nên suy nghĩ kỹ, đừng vô tình làm đau người khác.

_ Ừ anh hiểu !

Anh mỉm cười, có lẽ Thảo Nhi nói đúng, tình cảm này anh nên chôn kín trong lòng, nếu nói ra có lẽ sẽ khiến nhiều người khó xử. Thiên Long là bạn thân của anh, anh trân trọng tình bạn này và không muốn đánh mất. Thiên Y là một cô gái tốt, anh sợ bản thân mình rồi cũng có lúc giống như bố anh, trở thành một kẻ phản bội.

Thảo Nhi vẫn ngồi nhìn Gia Uy, ánh mắt anh đượm buồn, nhìn anh như thế cô rất đau lòng. Cô chỉ muốn anh tránh khỏi những phiền phức này, hơn ai hết cô biết Thiên Y thật sự yêu ai, cô không muốn cuối cùng người bị tổn thương lại là anh

_ Thôi xe tới rồi, em về đây, chào anh ! – Thảo Nhi đứng dậy đi ra xe.

_ Ừ chào em, về cẩn thận ! – Nụ cười nửa miệng lại xuất hiện.

Cô bước được vài bước thì khựng lại, quay người lại, cô giơ 2 ngón tay ra.

_ Có 2 việc em quên nói anh. Thứ nhất anh đừng cười kiểu ấy nữa, sẽ bị người ta hiểu lầm đó, sau này chỉ nên cười thế với mỗi em thôi. Thứ hai……

_ Thứ hai thì sao ?

_ Có những việc nếu anh không nói thì người khác sẽ không biết đâu. Đôi khi không nên giữ mãi một chuyện trong lòng, cứ nói ra trước đã, kết quả thì tính sau. Vậy thôi chào anh nha, ngủ ngon.

Thảo Nhi bước vào xe, Gia Uy cứ đứng đó mãi đến khi chiếc xe chạy khuất. Cuối cùng anh vẫn không hiểu cô bé này muốn gì đây ? Ban đầu thì kêu anh nên từ bỏ, sau đó lại khuyên anh nên nói ra tình cảm của mình, rồi còn chỉ được cười như thế với mỗi cô. Cuối cùng mọi chuyện là sao ?

Thảo Nhi ngồi trong xe cứ tự trách mình mãi. Có ai xui xẻo như cô không, mối tình đầu tan vỡ, vẫn tưởng sẽ không thể yêu thêm ai khác, cuối cùng cũng tìm được người khiến tim mình rung động, đồng thời cũng biết luôn người ấy đã thích người khác, mà kẻ ấy lại chính là bạn thân của mình.

Hôm nay chẳng biết ăn trúng gì mà cô ‘‘ khôn ’’ quá sức, hết chuyện chơi hay sao mà xúi người khác cướp bồ của bạn, lại còn xúi đúng người mình thích mới tài. Cô không hiểu tại sao ban nãy lại nói những lời như vậy, cô chỉ không muốn thấy anh buồn. Cô khuyên anh nên bày tỏ nhưng lại dặn lòng mình nên quên đi tình cảm này, có quá mâu thuẫn không ?

~~~~~~~~~

Lúc này Thiên Y đang ngồi trong bếp đọc truyện, Thiên Long thì hâm lại thức ăn, chốc chốc quay sang liếc Thiên Y một cái, thấy nó cứ im re hắn cũng hơi sợ.

_ Này – Hắn chọc chọc vai nó – Sao im re vậy ?

_ Đọc truyện – Mắt nó vẫn dán vào cuốn truyện, chẳng buồn quay sang ngó hắn một cái
– Đừng làm phiền em, qua bển chơi với đống đồ ăn đi.

Hắn xụ mặt, nó xem hắn là gì mà kêu qua ngồi tự kỷ với đống thức ăn. Hắn bực bội giật phăng cuốn truyện trên tay nó. Nó đang đọc đến đoạn hay thì bị hắn giật lấy, nó tức ghê gớm, lườm hắn một cái bén gót, nhìn nó giờ y chang một con nhím xù lông.

_ Anh có trả không thì bảo ?

_ Thì từ từ anh trả – Hắn cầm cuốn truyện phe phẩy – Mà anh hỏi này, vẫn còn giận chuyện ban chiều à ?

_ Không rỗi hơi giận mấy người – Nó trề môi dài cả thước – Không trả thôi, đi lấy cuốn khác, hứ !

Và nó đi thật, định bụng leo lên phòng nằm đọc truyện luôn, nhưng mới vừa quay đi thì đã bị hắn nắm tay kéo lại.

_ Thiên Ý em đi đâu vậy ?

_ Em là Thiên Y – Nó gắt

Hắn vừa gọi nó là gì cơ ? Ngay cả tên nó mà hắn còn gọi sai thì không thể chấp nhận được. Nó rụt tay lại nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy nó, nó bực mình quay lại tính đạp hắn một phát.

_ Thả em……

Nó thủ thế giơ chân sẵn nhưng…..khi hai ánh mắt chạm nhau, nó lại không thể làm điều mình mới nghĩ.

Mắt Thiên Long màu nâu nhạt, nhưng có lẽ vì cái tên rồng trời nên Thiên Y luôn thấy cả một bầu trời trong veo trong mắt hắn, mà mãi đến sau này nó mới biết, bầu trời ấy chỉ trong veo khi có hình bóng nó soi vào.

Nhưng giờ đây mắt hắn như một bầu trời xám xịt, ánh mắt kinh ngạc, khuôn mặt lạnh băng, đôi tay níu chặt, hắn sợ nó sẽ bỏ hắn mà đi.

Chưa bao giờ Thiên Y thấy Thiên Long như thế. 17 năm bên cạnh nhau, hắn như mặt trời nhỏ luôn mang đến sự ấm áp cho nó, nhưng hắn bây giờ lại khiến nó cảm thấy sợ.

‘‘ Thiên Ý, tỉnh lại đi ? Đừng làm anh sợ. ’’

À không, nó đã từng thấy hắn như thế.

3 năm trước, trong cơn mê nó đã nghe hắn gào tên nó, ‘‘ Thiên Ý ’’. Nó cố gắng mở mắt ra, phải trách hắn đã gọi sai tên nó, nó là Thiên Y chứ không phải Thiên Ý, phải mở mắt……

Hôm ấy trời mưa, tí tách từng giọt từng giọt. Giây phút nó nhìn thấy hắn, mắt hắn đã nhòa đi trong mưa, bầu trời trong veo của nó giờ tối sầm lại, trời lạnh và khuôn mặt hắn cũng lạnh lẽo vô cùng.

_ Em đừng đi ! – Hắn thật sự hoảng loạn.

_ Anh sao vậy ?Em ở đây mà – Nó đưa tay còn lại vuốt nhẹ má hắn – Mà anh lại quên rồi à, em là Thiên Y, không phải Thiên Ý.

_ Em là Thiên Ý, tên em là anh nghĩ ra, Thiên Ý, nghĩa là ý trời muốn em mãi là của anh, em có hiểu không ?

Ý trời à ? Nếu thế thì thật buồn, ngay cả ông trời cũng làm ngược lại điều hắn mong ước, mọi chuyện không đơn giản chỉ là cái tên.

Hắn buông tay nó ra, buông người ngồi phịch xuống ghế, rồi khẽ thở dài. Nó cứ ngây người nhìn hắn, hắn như trẻ con níu giữ nó lại, rồi còn bảo tên nó là do hắn nghĩ ra, cuối cùng còn hỏi nó hiểu không, rốt cuộc thì nó phải hiểu gì đây ?

Hắn gục đầu xuống bàn, cố trấn tĩnh bản thân. Bình thường hắn làm chuyện gì cũng suy nghĩ rất kỹ, điềm tĩnh đến lạnh lùng, nhưng cứ liên quan tới Thiên Y là hắn lại mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày, nếu không muốn nói là hắn sẽ làm loạn bất cứ lúc nào.

_ Ừ em hiểu mà, Thiên Ý – Nó xoa xoa đầu hắn – Anh đã nghĩ cho em một cái tên hay như vậy, thế mà bố em lại làm sai, xin lỗi anh.

Hắn ngước mặt lên, nó đang ngồi đối diện mỉm cười với hắn. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nó, những sợi tóc mềm mại thoang thoảng mùi thơm.

_ Em lúc nào cũng như chú chim nhỏ vậy. Liệu một ngày nào đó, em có tung cánh và….bay khỏi cuộc đời anh không ?

Nói đoạn hắn nắm tay nó đưa lên môi hôn nhẹ, rồi ngước lên nhìn nó với ánh mắt đầy yêu thương :

_ Thiên Y, anh yêu em !
 
Top Bottom