vk ơi, đợi ck....... đọc đi mà khóc các bạn trẻ

D

donquanhao_ub

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

vk ơi, đợi ck....... đọc đi mà khóc các bạn trẻ​

i cry

Tiếng còi cấp cứu như xé nát màn đêm lạnh còn bỏ sót lại của mùa đông.

Lạnh tháng 2 không se xắt nhưng nó mang một chất buồn thật khó tả.

Và cứ thế,chiếc xe mang người đi trong cái đêm trời mưa heo hắt đó.

"Tút....tút......vỢ à,dậy đi cô pé của anh.em ko mún dậy muộn để rùi lại phải chép bản kiểm điểm chứ ...."

Như bao ngày khác,Nó mở máy.Lục danh bạ và tìm số máy người con gái Nó yêu thương.Nó cảm thấy đó là một niềm hạnh phúc mà không phải đứa k0n trai nào cũng có được.Nó sống hạnh phúc.Nó có một người luôn nhớ đến Nó và mỗi sáng những lời nói ngọt ngào đầu tiên của ngày mới mà Nó có thể nói đc là những tiếng gọi vỢ trong phone.Những âm thanh ngọt ngào bất tận mà Nó mún nói.

"chỒk à,toàn dậy mụn thui.Đi học muộn toàn phải chép bản kiểm điểm ngại lắm.vỢ còn 20 bản kiểm điểm này......

Thế hả,thui tự chép đi

Ko,chồk chép hộ vợ nhé,vợ biết chồk thương vợ nhất mà.

Thế mà thương vợ à,hay mỗi sáng chỒk sẽ đánh thức vỢ dậy...đc ko?

Ừhm ...nhớ nhé"

Nó ngồi thần ra và nghĩ lại.Nó cười và tiếp tục chui vào trong chăn ngủ tiếp.Dường như ánh mắt Nó như mỏi mệt.Nó đã thiếu ngủ cả tuần nay.Nó ngủ thiếp đi.Chiếc điện thoại lóc cóc rơi xuống giường....Mặc kệ đi.Và sớm mai,Nó còn nhiều việc phải làm nữa.

"Dậy đi con,đến giờ đi học rồi....."

Nó lò mò dậy và mò mẫm chiếc đt.Chẳng thấy đt đâu Nó ngáp lấy 1 cái và hỏi.

"Mẹ ơi,mấy giờ rồi ...

8h30 rồi,lại muộn học cho mà xem.Suốt ngày thức khuya thức hôm chat chit.Không chịu ăn gì.Cả tuần nay thì đi suốt người gầy dộc như bộ xương..

Vâng,cho con xiền......"

Tập tễnh bước ra toilet.Nó soi lại bản mặt của mình sau lời miêu tả của mẹ.Vẫn thế,mắt có đỏ 1 chút má có hóp 1 chút thui nhưng mà không sao..Nó nghĩ thầm.Nó chuẩn bị tắm rửa quần áo thật tươm tất và đi học.Sáng dậy muộn ngày nào cũng như ngày nào.Đi đến trường có ăn được gì đâu.Lại thêm cái bệnh dạ dày .Ăn trái bữa sẽ đau thành thói quen.Nó cũng chẳng ăn gì nữa.Và cứ thế người Nó gầy đi gầy đi.....

Lết được cái xác vào lớp thì cũng chỉ còn 1 tiết.Nó đứng ở ngoài đợi chuông tan.Chán chẳng biết còn gì làm.Nó nhớ đến người Nó yêu.Nó lại móc đt ra nhắn tin...

"vỢ yêu à,v đang làm gì thế.Học tiết mấy rùi.Hum nay có đi học muộn không đấy.Khi nào tan thì nt lại cho c nhé....c nhớ v lắm"

10" sau

"Sốt ruột quá,mạng chán ơi là chán.Nhớ v quá....."

7" sau

"V à v đang làm gì thế,sáng c đi học muộn bị đứng ở ngoài....òe òe ..."

5" sau

"Sắp đc vào lớp rùi V iu ơi.Nhớ V lắm,mai chúng mình đi chơi nhớ....."

2" sau

"v à,mai mẹ làm cơm đó.Sang nhà c ăn cơm nhé,sang mà học cách làm vỢ làm mẹ đi, sau về còn nấu kơm cho c.Nhắn lại cho c nhé...hì hì...."

6" sau

Chuông reo.Thế là đc vào lớp,Nó cất điện thoại vào túi và khẽ lấy tay xoa xoa mặt.Xoa lên vùng mắt ướt đẫm và đỏ ngầu.....Nó thất thểu bước lên lớp....Có giọt nước rơi xuống trên đường Nó đi. rơi thành giọt .....thấm ướt đẫm cả mặt đất và cứ tiếp tục theo Nó ....cho đến khi vào lớp.

Ngày thứ 2:

5h55":

"Tút....tút. V à,dậy đi nhớ. hum nay c đc nghỉ c ngủ thêm 1 tí hum qua c thức khuya quá.Dậy đi học ngay lun nhớ.."

Nó giập máy và chớp chớp mắt.Òe,hôm qua thật là chán.Nó vứt cái đt xuống góc giường và lại nằm ngủ.Nó trùm chăn kín mặt.Mắt nhắm nghiền vẫn ko che đc những tia máu đỏ lòm ở mắt.Mắt dưng dưng và sưng lên.Chắc hẳn Nó phải thức và khóc thật nhiều.Nhưng Nó thật hạnh phúc sao Nó lại phải khóc.

8h

"Dậy đi con,hum qua muộn học người ta gọi điện về cho mẹ đấy

Hum nay con đc nghỉ mà,mẹ cho con ngủ 1 tí đi

Có thật là nghỉ ko,để mẹ gọi cho lớp trưởng.

Thật mà,mẹ đi ra cho con ngủ đi.

.......

À mà này, mẹ cho con xin xiền..."

Cánh cửa phòng đóng lại và không để lại một chúc nắng nào trong căn phòng.Căn phòng trở lại một màu đen.Nó tối,tối quá và thật lạnh lẽo nữa.Có ai bước vào chiếc phòng mà ko nhầm tưởng nó là cái nhà xác của một bệnh viện nào đó.Nó lại dụi mắt,nước mắt chảy dàn dụa trên đôi mi.Chỉ có chiếc chăn là thực sự ấm với Nó.Và Nó lại nằm xuống,làm co quắp 1 chỗ và tiếp tục ngủ.Những ngày tháng hạnh phúc của Nó đây sao.Chỉ toàn có ngủ và ngủ.Ừhm sao cũng đc và Nó nghĩ giờ Nó thật hạnh phúc.

14h28"

Đã quá giờ ăn cơm trưa mà giờ Nó vẫn ngủ.Ngủ như chết giấc một chỗ.Ngủ như Nó đã thức đến hàng thế kỉ.Ngủ một cách mê man không biết trời đất là gì.Và ngủ như một người sống thực vật.Giờ trời có sập Nó cũng chẳng biết gì cả.Và.....Nó giật mình,mồ hôi chẩy lã chã trên vai Nó,trên khuôn mặt trắng trẻo của Nó.Trên đôi lưng gầy của Nó.Nó lau mồ hôi,và trong những giọt mồ hôi chảy xuống cổ Nó là những giọt nước mắt.Những hạt nước mắt có vị mặn chát.Dường như Nó đang buồn và thật ... nhưng tại sao.Và dường như Nó vừa trải qua một cơn mơ thật là kinh hoàng.Một giấc mơ Nó biết Nó không hề tồn tại..

Nó ngồi nghỉ và thở hổn hển.Nó mệt và bụng co thắ lại,nó đói quá.Cả ngày hum qua thôi Nó chẳng đụng gì đến một chút thức ăn nào cả.Nó mệt và lại xoa mặt,xoa lên mái tóc xù của Nó.Thật mệt mỏi.Và rùi Nó chợt nhớ ra một cái gì đó và lần mò.Nó lại tìm chiếc đt và lại một cái tin khác cho "Người nó đang yêu" ...

"V à,ăn cơm xong chưa.Hum nay,c lại bị ốm v à.C nhớ bàn tay của V quá..Bàn tay V khẽ đặt lên trán c.Nụ cười V thật đẹp khi nhìn C và mắng C....Hâm lắm,đi chơi cho lắm vào rùi để mà ốm . C ko thế sống thiếu V đc,C yêu V lắm.Bàn tay V,sẽ mãi giữ trên trán C ntn,C sẽ.....C sẽ cảm thấy bình yên V biết ko..."

...Nó ngục xuống và ôm mặt,Nó bắt đầu khóc.Nó khóc vì Nó nhớ người Nó yêu.Nó khóc vì đã một ngày Nó không đc gập ng ấy.Nó khóc vì Nó đã phí phạm những lúc bên ng ấy để giờ ko đc ở cạnh Nó thật bùn và thất vọng.Nó si tình quá,Nó yếu đuối quá.Nhưng có lẽ nào...Nó đã yêu quá nhiều

Và như hum qua,Nó lại bước vào trong toilet với bộ dạng ủ rũ,chán chường.Nó lại soi lại bộ mặt mình sau một ngày.Giờ thì Nó thực sự cảm thấy sự khác biệt.Đôi mày u uất như đan than trách số phận.Ánh mắt rơm rớm nước và đỏ lừ.Mắt nó sưng lên như một cái bọng nước,một cái bọng nước mắt mà ng` nào vô tình chạm vào nó sẽ trực tuôn ra.Hai má hóp lại,để lộ ra cái gò mà vốn ko cao nhưng giờ nó lộ ra một cách rõ rệt.Nó gầy và ốm yếu một cách thảm hại.Nó đã khác trong có một ngày sao....chẳng thể nào.Nó đã trở nên lụy tàn trong cái thời điểm mà "nó đang h/p".

Nó lại mở máy ra.

"V à,chiều chán quá,chúng mình đi chơi nhé.Hem nhớ bn ngày mình đã gặp nhau nữa v nhỉ,nhưng c nhớ v nhìu lắm.v quên là ngày nào v cũng phải nói v nhớ c mà.Hum nay và hum qua V đã nói chưa.C vẫn nhớ đấy nhé.Mình đi ăn nhé....đc ko"

....Nó nhét máy vào túi chuẩn bị quần áo và đi đến chỗ mà nó đã hẹn.Nó phóng xe,trong lòng nặng nề.Nó bắt đầu suy nghĩ về câu chuyện mà bạn nó đã nói hôm qua.Có một người con trai yêu say đắm một người con gái nhưng người con gái chẳng thể nào yêu người con trai được.Và người ấy đã tự dối lòng mình là cô gái rất yêu mình.Người con trai đó sống với ảo tưởng và sống với niềm hi vọng sẽ có được người mình yêu.Và ...kết thúc cũng thật thảm hại.Nó sợ và nó hoang mang.Nó ....nó rối loạn.Giờ nó chẳng biết nó đang làm gì và nghĩ gì nữa.Nhưng nó vẫn tin trọn lòng 1 cách sâu sắc,"nó đang hạnh phúc".Và nó có đc người nó yêu rồi.Nó mỉm cười mà giọt nước mắt lại rơi trên má.Thật buồn và khó hiểu.

...Một quán ăn mà có lẽ nó rất thik đến.Tất cả rất quen thuốc với nó.Nhưng giờ nó nhìn mọi vật với một ánh mắt khác.Cảnh vật u tối,mọi người nhìn Nó và lắc đầu.Nó có sao đâu,những người quen thuộc với Nó cũng bắt đầu nhìn Nó với một con mắt khác....Nó cười và mặc kệ.Nó đi vào trong quán một cách thản nhiên và chọn một vị trí có lẽ mà nó nghĩ là đẹp nhất có thể nhìn ra bên ngoài.Nơi mà nó có thể ngóng thấy bóng dáng của người Nó yêu thương.Nó thik nhìn thấy người yêu Nó như vậy.Và cứ thế nó nhìn.Anh bồi nhìn nó một cách thương xót và để kệ nó như thế....Và cứ thế nó ngóng nó ngóng 1 tiếng rùi 2 tiếng.Nó luôn nhìn xuống đường.Không giữ đc bình tình anh bồi bàn đập nhẹ tay vào vai nó và nói

"A ơi,a là khách quen tôi để a ngồi lâu mà ko gọi gì rồi.Anh xem thế nào giờ khách đang đông mà a ngồi như thế này thì quản lí mắng tôi chết..

Ơ ơ....thế hả"

Nó ngơ ngẩn gật đầu.Nó nhìn vào cái hóa đơn.Hì,sườn xào chua ngọt ....

"Em thích ăn món gì nhất ....

Em á,em chẳng biết làm gì cả nhưng em thích ăn sườn xào chua ngọt nhất....

Ôi thế á,anh cũng thích ăn sườn lắm đấy....giống nhau quá nhỉ ..

À hay là thế này,mai sau nếu có ra sao thì Em sẽ học nấu sườn xào nhé..okie

Để làm gì ...?

Anh cũng học,mình sẽ thi xem ai nấu ngon hơn...đc ko.Ai thua phải lấy người kia.Chịu ko..

Anh khôn lắm....Đc rùi ..!! "

Nó ngồi bồi hồi và nó lại nhớ lại kỉ niệm bên người nó yêu.Thật giản dị,một niềm hạnh phúc thật quá đỗi đơn sơ mà nó đã từng được nếm trải.Nó nhớ,nó nhớ da diết.....người nó yêu.Nó cười và nói với anh bồi.

"Anh ơi,cho em 2 xuất sườn xào nhé......nhanh hộ em nhé.Cô ấy sắp đến rồi .."

..Anh bồi giật mình và nhìn lại nó một lần nữa.Nó ko thèm để ý đến sự xuất hiện của anh bồi và nó lại ngó ra ngoài cửa sổ.Nhìn ngắm và đợi chờ một cái gì thật xa.Anh bồi lắc đầu và quay lưng đi.Nó ngồi lặng đi và bắt đầu nhớ.Nó nhớ từng giọng nói,nhớ từng tiếng nói yêu .Nhớ nhớ thời gian nó đang hạnh phúc.Sao lại thế,sao nó lại nhớ..."nó đang hạnh phúc" mà ...Nó đang đc hưởng niềm hạnh phúc mà đáng nhẽ nó đc hưởng thật nhiều.Nó tiếp tục nhớ và nó mơ.Một cái đầu nhỏ bé có thể nghĩ về bao nhiêu việc.Nhớ lại quá khứ và tiếp tục mơ về những gì sắp đến.Mơ một buổi chiều tan học, người nó yêu đón Nó.Hai đứa lại cùng đi trên một con đường về.Nói chuyện tâm sự.Cùng nhau nói về tương lại,cùng nhau mơ về hạnh phúc mai sau,cùng nhau vượt qua tất cả để chúng đến được với nhau.Cùng nhau uống caramel.Cùng đi về nhà,ôi thật hạnh phúc.Nó chợt cười và ....giọt nước mắt nó lại tiếp tục rơi xuống.Nó lại rơi như nó đã rơi sáng nay và rơi như nó đã rơi vào hôm qua.Nó rơi trong niềm "hạnh phúc" mà.Người ta nói con người ta khi họ hạnh phúc nhất,họ khóc.Và lúc nào họ đau đớn đến tột độ.Họ sẽ lại cười , cười....Vậy giờ cảm giác của nó là gì.Nó đang hạnh phúc hay nó đang đau khổ ? Chẳng ai biết đc giờ nó đang ra sao cả mà chỉ có mình nó mới hiểu....

"Anh,của Anh 2 xuất sườn xào chua ngọt ạ.....

Vâng,anh ơi lấy cho em 2 cốc Caramel nhé...

Anh ơi,nhà tôi không có ạ.

Cái gì,làm ăn kiểu gì mà không có hả.....gọi quản lí ra đây..."

Nó sửng cồ lên,2 mắt nó đã đỏ và sưng vì thiếu ngủ và giờ nó lại càng thêm ghê tợn khi quắc lên.Nhìn nó thật sợ.Nó làm cho những thực khách xung quanh phải dựng tóc gáy và ko dám nhìn về phía nó nữa để tránh khỏi rắc rối.Chỉ có mỗi anh bồi nhìn nó thương hại và xuống giọng.Vì anh biết có nói gì với nói lúc này cũng bằng thừa thôi....

"Vâng tôi xin lỗi,anh đợi để tôi lấy ...

Ừhm,lấy nhanh hộ cái,sắp có khách đến rồi đấy....

Vâng..."

Nó lại ngồi xuống ánh mặt nó lại trở lại bình thường trông thật hiền và đáng thương khác hẳn với vẻ hung hãn của nó lúc trước.Nó nhìn 2 xuất thức ăn trên mặt.Nó cười và nói nhỏ.

"Em à,móm e thích ăn nhất này,e hãy ăn đi.A biết e rất thích ăn mà,a gọi để đợi e đến ăn đó.....A sẽ học,học để nấu ngon hơn thế này,để e ăn đc ngon hơn thế này.Lúc đó e sẽ thua a...e sẽ phải cưới a.E ....phải ăn đấy nhớ.."

Nó cầm dĩa và xúc một miếng ở đĩa nó đặt vào đĩa bên kia.Chiếc ghế đối diện vẫn vậy...đĩa thức ăn..vẫn vậy.Chỉ có nó là đang thay đổi.Nó từ từ gắp từng miếng một....Và nó dơ lên 1 miếng cho vào miệng ăn thử....



Sưu tầm
 
D

donquanhao_ub

"E à,ngon lắm...E ăn đi.."

Nó nuốt ghẹn ứ họng,nó nấc lên và nước mắt lại tuôn rơi....nó dơ dĩa về phía trước như có ai đang ngồi đối diện nó.Người nó yêu,đang ngồi trước mặt nó,ánh mắt thật đẹp và nhìn nó.Cô há miệng....nó cười và chợt đánh rơi cái dĩa xuống đất.Không gian trở lại với nó và bao nhiêu cặp mắt đang nhìn về phía nó.Trước mặt nó chẳng có gì cả....chẳng có gì hết.Nó gục xuống tay ôm trán ...và nước mắt rơi như mưa.Nó khóc không thành tiếng mà nước mắt cứ thế đc nuốt vào trong trái tim đang chứa đựng hình ảnh của một người con trai.Nó thật đáng thương,nó vẫn cứ âm thầm âm thầm khóc ...nó khóc một mình nhưng mọi người xung quanh chắc ai ai cũng biết.Nó lau hết nước mắt và moi ví...đặt xuống bàn tờ giấy bạc trị giá bao nhiêu nó cũng không biết nữa.Nó chạy vồ vập ra ngoài cửa một cách uất hận.Ai cũng dõi theo từng bước nó đi ra và chỉ có một mình anh bồi là chạy ra ngoài.Nhìn nó...nó chạy ra ngoài và lấy xe.Nó vứt vé vào mặt lão trông xe già và tút một mạch.....

Ngày thứ 3 :

15h28"

Nó tự bật dậy.Dường như hôm nay không có sự phá quấy nào với nó cả.....Nó chợt ngớ người ra vì đã ngủ quá quá trễ.Nó dậy sau cả đêm thức trắng để suy nghĩ ...để suy nghĩ để nhắn cho người yêu nó về buổi hẹn đi chơi hôm nay.Và hôm nay nó đã quên không đánh thức người nó yêu đi học...Nó lại mở đt và nt.

"V à,c xl nhé hôm qua thức khuya quá.V nhận đc mess của c đêm qua chưa.Sáng c dậy mụn ko gọi v dậy được.Đừng giận c v nhé,v có đi học muộn không.Nếu phải viết bản kiểm điểm thì c viết cho nhé....hì hì.Nhắn lại cho c nhé"

Nhắn xong nó nhẹ bước xuống giường...Nó bước được một đoạn,toan mở cửa thì nó khựng lại.Nó bỏ quên một cái gì đó.Nó đi từng bước đến chiếc bàn giấy.Lấy bút và giấy bật đèn và nó bắt đầu viết.Nó viết gì...nó đang ngồi viết bản kiểm điểm...!!

"Ko,chồk chép hộ vợ nhé,vỢ biết chỒk thương vỢ nhất mà."

Cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

Bản kiểm điểm..

Kính gửi:......

Em tên là......hum nay em viết bản kiểm điểm để xin lỗi cô vì em đã đi học mụn ... buổi...

Nó nghĩ và cứ thế cứ thế nó viết cho đến bản thứ 20.Nó viết trong cái lúc mệt mỏi.Nét chữ nguệch ngoạc.Nó mệt,nó viết như đang kiệt sức.Nó đánh rơi cái bút và gục mặt xuống những tờ giấy...Nó lẩm bẩm..

"Em à,a thương e lắm.A viết xong rồi....."

...Rồi nó lại nhắn tin ...

"V à,hôm nay là hôm cuối chiếu P/s:I love u đó.Lần trước mình không đc đi xem với nhau vì hết vé.Giờ c lên mua vé tối nay cuối tuần rùi mình đi xem nhé...nhớ đến đúng giờ đó nghe chưa"

Nhắn tin xong nó mặc quần áo chuẩn bị tất cả một cách cẩn thận.Và một lần nữa nó lại đi vào toilet.Và giờ nó có thể nhìn đc khuôn mặt của nó một cách rõ nhất.Giờ có ai còn bảo nó là con người đâu.Ánh mắt không còn tia máu đỏ nữa mà chỉ toàn là một mầu đỏ quặng của máu tươi.Đôi môi khô ráp và khuôn mặt gầy.Nó vẫn cười và đi tắm.

17h58"

Nó phóng xe đến trước cổng Vincom.Hôm nay thật đông,tất cả đi lại thật tấp nập và chẳng ai để ý đến sự chú ý của nó nữa.Nó gửi xe và đi 1 lên vincom.Chen chúc vào chiếc cầu thang máy,hôm nay tắc ghẽn quá.Nhưng tất cả những cặp mắt trong căn phòng nhỏ chật hẹp đều đổ dồn về phía nó.Vì sao...?Vì sao vậy...?Nó mặc kệ và cúi mặt xuống thở dài.Tất cả đều đi có đôi và chỉ cố một mình nó là đi một mình.Nó mong đợi sự có mặt của người nó yêu.Nó mong gập người yêu nó để xoa dịu đi nỗi nhớ bao ngày.Nó đi vào sảnh lớn...bước đi nhìn bao người.Không gian rộng và đông đúc nhưng chỉ có một mình nó.Tiếp tục bước....

"Chị ơi,cho em 2 vé phim P/s:I love u buổi 20h15 nhé.Hàng ghế nào giữa ấy.

Vâng,bạn đi mấy người ạ...??

Em đi ...2 người.Chị cho em 2 vé..."

Người bán vé ngạc nhiên và nhìn nó với vẻ thắc mắc và pha chút kì quoặc nhưng khách đang đông nên cô đưa cho hắn 2 vé ...ở hàng ghế giữa.

"Vâng 2 vé hàng G ... G ... của bạn 110k

Chỗ hàng dưới à chị..

Không hàng giữa mà bạn

Cái gì,tôi bảo hàng dưới sao lại cho hàng giữa làm ăn kiểu thế à....

Bạn nói hàng giữa mà ..."

2 bên cãi nhau và một lần nữa.Mắt nó lại quắc lên.Nó trở nên ghê tởm trong mắt của mọi người và bảo vệ kéo Nó ra.Nhưng ko cản nổi Nó......thế rùi.Một người khách nữ nhìn thấy hắn vỗ nhẹ.

"Anh à...hàng ghế của anh là hàng dưới đó.Vì phòng nhỏ nên gần giữa thôi.Không sao đâu...

......"

Nó đứng dậy và không nói gì.Quay phắt mặt đi một cách lạnh lùng.Nó điên rồi,nó nổi khùng lên thật rồi.Và giờ nó làm việc gì mà nó cũng không biết nữa....và giờ "nó là ai..."

Còn sớm lắm,lâu lắm mới đến giờ chiếu phim.Nó ngồi một mình....và nhớ

"Vợ thik uống caramel freeze lắm...mỗi lần lên đây xem phim vỢ đều uống...

Thế à,chỒk ko uống nhưng chỒk cũng sẽ tập uống....nhé."

Nó lại cười và đi ra quầy mua 2 cốc.Ngồi xuống ghế và uống.Vẫn ngon lắm,ngon như lần đầu Nó được uống.Lần đầu Nó bik đến vị ngọt của nó cũng là lần đầu đc biết Em.Người đã cho Nó biết vì sao cô có thể bỏ bn thời gian để lên đây uống dù chỉ là uống một mình....Nó đặt một cốc trước mặt nó và dưng dưng.Nó cúi xuống và uống.Nó ko nói năng gì...chỉ bik gục mặt xuống thôi.Nhìn nó đáng thương như một con cún con đang xa mẹ.Nó ngó lên nhìn cốc nước bên kia bàn và lẩm bẩm ...

"Em à,sao em không uống.Sao em lại không uống,em thik nó lắm mà.Không uống nó tan ra không ngon đâu.Em uống đi hay em uống chung vs anh nhé....Sao em không nói...em nói đi ..em nói vì sao em lại không thik uống hả...."

Nó gào thét trong nỗi đau.Nó gào thét trong cơn tuyệt vọng.Hay nó gào thét trong giây phút "nó đang hạnh phúc".Và lần này.Nó ghì chặt tay đưa lên mồm cắn cho máu chẩy ra...mặt ngườm ngườm và bát đầu..nó khóc nấc lên...nó khóc thật.Nó nhanh chóng ghìm cơn và sờ vào ví lấy chiếc vé.....chợt một mảnh giấy đỏ rơi ra khỏi ví nó.Nó lớ ngớ nhìn và nhặt lên.Và nó dở ra đọc..

Giấy báo tử.

Bệnh nhân:....

Vào hổi 2h6" ngày.......đã qua đời do....

Nó đánh rơi tờ giấy một lần nữa và tự dụi mắt...nó đọc lại và.Nước mắt nó dưng dưng....."Tách..tách..." nước rơi trên giấy đỏ nhìn như máu vậy.Thế nhưng không phải,nó càng trở nên tươi trên nền đỏ sẫm.Lần này không còn là nước mắt nữa.Máu rơi rồi....máu từ 2 khóe mắt nó đã rơi.Nó ghìm nhịn lại và lôi đt ra gọi cho người nó yêu 1 lần nữa.

"Tút ...tút..vỢ yêu à,c đây.v đang làm gì đấy,c đang ngồi trên vincom đợi v. V à,c đã mua đc vé rùi chúng mình không còn về như hum trước nữa.V với c sẽ cùng nhau xem phim đó.V thik bộ phim đó và c cũng thế.C mua cả Caramel cho v nữa,v lên đây đi.C muốn ngồi nc với v trước khi giờ phim chiếu nữa.C muốn nói rằng c rất nhớ v. C yêu v lắm v có biết không....

....Thuê bao quí khách hiện không liên lạc được...Yêu cầu quý khách gọi lại sau.."

Nó để rơi cái đt.Và...như những lần khác nó gọi vào số máy đó...tất cả chỉ là ...

".....Thuê bao quí khách hiện không liên lạc được...Yêu cầu quý khách gọi lại sau.."

Và trong hòm thư của nó không biết có bao nhiêu mess báo gửi tin thất bại.Nó ko tin hay không mún tin vào cái sự thật phũ phàng này.Sự thật là người yêu nó đã rời xa nó.....Nó...Nó gào thét trong cơn đau cuối cùng......tim nó đau và giờ toàn thân nó đau đớn hơn lúc nào hết.Nó đã tự dối mình và câu chuyện người bạn nó kể cho nó chính là nó cũng không phải ai khác.....chính là nó.Nó quỳ gối chống khuỷu xuống đất và hét...lớn.

"Em ác lắm...sao e lại bỏ a đi....mình còn bao nhiêu dự định còn muốn thực hiện với e ,tại sao e lại ra đi trong lúc này.A đã từng xem phim và a không muốn có một kết thức như vậyi.Sao e làm thế,a muốn làm tất cả cho e, muốn làm tất cả để mang lại cho e niềm h/p để e là người hạnh phúc nhất thế giới.Sao e nỡ đối xử thế với a.Sao e lại nỡ làm thế......thế còn lời hứa với a,lời hứa với a thì ai thực hiện và giờ e nói a phải làm sao....Anh..làm sao đây.....Tại sao e biến a thành thằng k0n trai đau đớn nhất.Anh đã phải làm một việc mà a ko muốn làm vậy mà sao e không về với a tại sao......Em.....ơi.."..

Nó gọi tên người kon gái.....2 lần. và quỵ xuống hẳn......nó nằm xuống đất.Từ mắt những giọt máu chảy, chảy.......miệng nó ngậm chặt và hơi nhếch.....Nó..đã.....

...20h15":

Xe cấp cứu đến.Một thanh niên chừng 19 20t được đưa lên cáng và chùm khăn trắng kín mặt.Nhưng giọt máu tử cổ và mắt anh vẫn chảy.Nó đỏ tươi như màu t/yêu anh dành cho người con gái anh yêu vậy....Và....


Sưu tầm
 
L

linhkute_10091997

hay quá ~ cảm động thiệt đó !
tự dưng mình nhớ người ý quá ! hjhj ^^
 
C

congchuacaheo175

Mùa đông năm ấy thật lạnh, tuyết rơi nhiều khiến mặt đất biến thành một sân trượt tuyết trơn láng. Anh rùng mình khẽ xoa đôi bàn tay lạnh cóng kiên nhẫn ngồi đợi cô đến. Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ nhưng vòng tròn trên nền tuyết cứng. Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ “yêu” và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian…



Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?

Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh. Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang…

Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: “Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!”. Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói:“Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!”, “Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!”. Cô nép mình bên vai anh thầm thì.

Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều. Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: “Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!”. Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: “Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ”. Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài…

Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: “Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!” Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: ”Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!”. Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần…

Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: “Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa”. Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên.

Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên. Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: “Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi…Em!”. Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: “Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!”. Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn…

Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ “yêu” anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng. Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng “ầm” xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ. Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: “Hai xe đâm nhau rồi”, tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì…

Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa. Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: “Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con…” Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn: “Áo..áo…len… mang cho con!”. Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng “Con…nhớ… anh ấy!”. Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi…

Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu…

Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc. Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: “Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi..” Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi.

Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: “Đừng khóc nữa…Kiếp sau…em sẽ chờ đợi anh!”. Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại: “Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!”

Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại. Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi:

“Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?”
 
C

congchuacaheo175

một cô bé xinh xắn ,hiền hòa trước giờ chỉ biết đến sách vở đùng một cái tuyên bố có người yêu. Câu nói của con nhỏ lan nhanh với tốc độ chóng mặt trong lớp cũng như đối với câu lạc bộ sinh hoạt của nó. Tần suất status các anh chàng khối trên “để ý” nhỏ cũng ngày một tăng cao vì từ bất ngờ đến bàng hoàng không biết ai là người đã chinh phục được “ trái tim băng giá” kia của cô nàng. Bao nhiêu ánh mắt tiếc nuối có pha tí hụt hẫng của nhiều người về sự việc gây chấn động “địa cầu MINI” thời gian qua. Thế nhưng,có một người vẫn rất bình tĩnh theo dõi mọi hành động của cô ả.Không bàng hoàng, không lo lắng ,không một lời hỏi han về “người ấy” dù chỉ là dựa trên mối quan hệ bạn bè thân thiết của hai người. Tâm lạnh như một tinh cầu !



Niềm tin

Cả hai đều “lạnh” nên ông trời cảm thông đã sắp đặt họ là một đôi bạn hợp ý nhau thì phải. Xung quanh những lời đồn đại về tình cảm giữa hai người thì tụi học trò bô lô xô chẳng có gì để nói cả.Trong khi đó , Chi là một cô bé thông thái với khả năng ngoại ngữ cao , khiếu thẩm mĩ khá tốt và đạt học sinh xuất sắc trong học tập và nhiều kì thi liên quan đến thế mạnh của mình.Chưa kể , Tâm cậu là con trai của một “Đại gia” có tiếng trong làng ăn chơi ,học thì giỏi,thể thao thì khỏi chê. Có lẽ, cuộc sống của hai người quá ư là hoàn hảo nên tụi học sinh chẳng có gì để bàn cãi nữa nên lôi chuyện tình cảm của họ để làm “hot new” cho “phát thanh trường” vậy mà.

-Này! Sao cậu không hỏi bạn trai tớ là ai thế Ti(tên cúm ở nhà của An)?

-Tại sao ? Cậu tào lao quá,tránh tớ ra-đang đọc sách về côn trùng !

Con nhỏ đỏ mặt vì bị chọc quê ,như mọi lần nó đi một mạch chả thèm ngó ngàng tên bạn thân “khác người kia” và ném cho hắn một câu lạnh ngắt.

-Đi! Đách cần !

Thằng nhỏ mỉm cười,dúi mặt vào trong sách để che giấu nỗi phấn khích trước thành công “bất đắc dĩ” khi trêu nhỏ bạn vừa rồi .Khuôn mặt tươi roi rói ấy tựa như có sợi nắng mềm vừa len qua ,hòa nhập tạo cảm giác vui say khó tả.
Trên cánh đồng hoa oải hương ,lúc 4h30 pm…

Có một cô gái đang nằm trên thảm cỏ, mắt nhíu lại giơ những ngón tay bé tíu trắng mềm lên bầu trời để mặc cho những âm thanh một bản nhạc tên “Gió” đuổi nhau đi lạc.Cô vừa làm vừa hát , những điệu nhạc du dương hòa trong cái hương nhè nhẹ,nét tinh khôi của những bông hoa hiền hòa ,đằm thắm ….Tiến An lặng lẽ tới gần :

-Sao cậu không nói là cậu thích anh ấy ?

Những dòng suy nghĩ nhói lên trong đầu của cô bé, mắt cô trĩu đi ,mặt nặng lại ..những đám mây lớn kéo đến bủa vây một tâm hồn đang lớn …

-Tớ không thể ! Vì ..vì ..đơn giản là tớ sợ …sợ anh ấy không thích tớ ..
-Cho nên ,cậu lấy cớ là đã có người yêu để dò xem phản ứng của anh ấy thế nào chứ gì ?
-Tớ ,tớ không biết ! Thôi,đừng hỏi nữa…

Để cho nắng làm loãng cái không khí ngột ngạt kia chừng 15 phút,cả hai dường như nín thở tạo cơ hội cho dòng suy nghĩ được trôi tuột êm ái , lòng tâm như có tiếng nấc ngen trong tim và thỉnh thoảng đâu đó có âm thanh an ủi “ Đừng buồn nữa,nhóc ơi , người ta không biết mày thích người ta đâu …”
Trường GT, giờ ra chơi 2h45 phút pm…

- Tớ mất anh ấy thật rồi An ạ! Tớ không thể tin được rằng anh đã có người yêu cách đây ba tháng ,chị ấy là chủ nhiệm nhóm của tớ.

Lần đầu tiên, tâm thấy Na (tên hồi bé) khóc. Mắt của cô con gái giỏi giang đầy kiêu hãnh kia phải rơi từng giọt lệ vì một tên con trai sao ? Có đáng không …

Và,ở một góc nhỏ ,một tên con trai dù không khóc nhưng có những tiếng nứt của tâm hồn kèm theo cả vị đắng của mùi cà phê sáng nay còn sót lại .
Tin nhắn lúc 11h khuya,…

“ Khi cánh cửa kia đóng lại ,cánh cửa khác sẽ mở ra ,nhưng thường thì người ta cứ nhìn về phía cánh cửa đã đóng mà không biết cánh cửa kia đã mở ra tự lúc nào” Ráng lên Na nhé,mình tin cậu sẽ tốt hơn !

Tiếng đàn piano lại tiếp tục ngân lên từ đôi bàn tay của một người có khuôn mặt tựa như thiên thần ấy ,có mái tóc bay bay ,có một tâm hồn yêu và lãng mạn …

-Tớ sẽ xem như nó là một trải nghiệm của mình về những thứ tình cảm trẻ con như vậy .Tớ tin là tớ sẽ được yêu quí vì tớ cũng đã hết lòng yêu quí người khác như vậy .Chỉ cần chờ đợi,người lúc cần sẽ đến ..”Nói xong,cô bé nhoẻn miệng cười toe,nụ cười đẹp tựa mùa thu tỏa nắng như người ta vẫn thường ví.Ngay lúc này đây ,có một người luôn dõi theo những bước đi ,quan tâm và muốn ở bên cạnh che chở cho cô đấy …người bạn thân –người thích thầm cô-người vẫn tin mai này có thể bày tỏ hết nỗi lòng của mình cho cô hiểu nhưng đây không phải là lúc thích hợp . Sau trận mưa rào nhỏ , có người thấy những vệt nắng lung linh trên bầu trời cao rộng ,đó là dải cầu vồng tuyệt sắc như niềm tin vào ngày mai của “một ai đó” vào “một ai đó
 
K

kute_comaco98

Anh hiểu em hơn chính bản thân em. Anh biết em thích ăn gì, thích làm gì, ước mơ gì. Thậm chí anh còn biết size giày và màu sắc em yêu. Nhưng có một điều anh không biết và sẽ không bao giờ biết :" Em yêu anh rất nhiều"





Tình cờ quen anh trong một hiệu sách nhỏ khi anh đang mải mê đọc một cuốn sách, vô tình đụng phải em và bị hiểu lầm là có ý sàm sỡ. Rồi từ hôm ấy, em và anh bắt đầu chuỗi ngày dài đầy nắng với những buổi chiều lượn lờ phố cổ và chè chén kem tươi vào mỗi lúc hoàng hôn. Thời gian gắn kết em với anh và thời gian cũng cho em thấy được sự quan trọng của anh trong trái tim em.

Một ngày không nhận được tin nhắn hay điện thoại của anh em lại thấy thiếu thiếu và nhớ nhớ. Một tuần không được gặp mặt, em cảm giác như mình muốn phát điên và khó chịu vô cùng. Buổi tối online, chỉ cần nhìn thấy nick anh bật sáng là tim em lại đánh trống liên hồi. Em có thể ngồi hàng giờ và chỉ chờ một tiếng ting ting. “ Nhóc đang làm gì thế?” rồi nhảy cẫng lên vì vui sướng. Có những khi em tự cười một mình như một đứa ngốc nghếch chỉ vì trong đầu hiện lên hình ảnh của anh - một chàng trai cao ráo với mái tóc xoăn lãng tử và đôi mắt nâu vô cùng ấm áp. Em thích anh thật rồi. Nhưng anh có thích em không?

Anh thường khen em xinh và thích thú mỗi khi nhìn thấy em cười vui vẻ. Anh nói tính em trẻ con, hồn nhiên, đáng yêu và mỗi lúc ở bên em anh lại thấy mình trẻ ra đến chục tuổi. Anh thích mái tóc ngắn cá tính của em nên vẫn thường vuốt nó nhẹ nhàng. Mỗi lúc như thế em lại vờ giận dỗi như muốn được anh dỗ dành. “Nào, lại giận dỗi. Không biết có ai muốn ăn kem không nhở?” Anh vẫn thế. Vẫn là câu “ Nào, nào” đáng ghét, vẫn là kiểu dụ ăn, dụ uống mà sao em thích thú đến thế. Có lẽ là "em yêu anh".

Tình yêu phải do chính bản thân mình nắm lấy vì vậy em đã quyết định nói với anh ba từ em yêu anh. Hẹn anh ở quán cà phê quen thuộc. Vẫn là chiếc ghế ấy, khung cảnh ấy và âm thanh ấy nhưng hôm nay em đã khác trước rất nhiều. Em chọn cho mình một chiếc váy trắng tinh khôi bởi em biết rằng anh luôn yêu màu trắng. Mái tóc ngắn cá tính đã trở nên nữ tính hơn với chiếc nơ màu hồng phấn. Hôm nay em đáng yêu lắm anh ạ! Em tự nhủ với bản thân mình như thế.

Anh đến. Vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt ấy và dáng người ấy nhưng sao không đi một mình. Anh nắm tay một cô gái khác và mắt anh long lanh mỗi khi nhìn cô ấy. Chân em bắt đầu đông cứng lại, cơ thể không nhúc nhích và có một thứ gì đó đăng đắng đang nghẹn ứ trong cổ họng. “Giới thiệu với nhóc đây là bạn gái anh. Nhóc thấy xinh không?”. Vâng, xinh, rất xinh nhưng em khó có thể nói ra được hai từ ấy. Mỗi ánh nhìn anh dành cho cô ấy, mỗi cử chỉ nhẹ nhàng anh trao cho cô ấy đều khiến trái tim em như vỡ nát. Dù em đau nhưng vẫn cố tỏ ra nhí nhảnh, hồn nhiên nhưng em biết rằng tất cả chỉ là giả tạo, một sự giả tạo cứng đơ.

Không thở được, đó là sự thật. Em nghẹn ngào đến không thở được khi anh nói với cô ấy rằng chỉ coi em là em gái và hiểu rất rõ về em. Sao anh có thể thoải mái và tự nhiên kể cho cô ấy nghe về những kỷ niệm đẹp cùng em mà không một chút ngượng ngùng. Với em, đó là nền móng của tình yêu thì với anh đó chỉ đơn thuần là những khoảng khắc vui trong cuộc sống. Nếu biết trước, em đã không hy vọng quá nhiều và cũng không chờ đợi anh quá nhiều như thế.

Cơn gió lạnh của mùa thu khẽ thổi khiến vài chiếc lá rung rung nhè nhẹ. Bên cửa sổ một cô gái đang khóc. Cô khóc nhiều lắm. Cô khóc cho mối tình đầu tưởng chừng đẹp đẽ nhưng quá phũ phàng. Cô khóc cho ước mơ về một gia đình hạnh phúc giờ đã tan vỡ. Nhưng cô sẽ chỉ khóc hôm nay thôi. Cô hứa với bản thân mình hàng trăm, hàng nghìn lần như vậy.

Anh à… Anh rất tài giỏi, anh cũng rất hiểu em, biết mọi thứ về em. Biết em thích ăn gì, chơi gì, làm gì. Biết em yêu màu gì, con gì…nhưng có một điều anh không biết và sẽ không bao giờ biết. "Em yêu anh".
 
C

crycry_huhu_197

hjhj nó ngu nên mới tự tử chứ như mình thi đừng có hòng
chết vì gái là cái chết đáng tiếc và ngớ ngẩn nhất
nếu ng con gái đó là người phản bội
chết trong một ttinhf iu đẹp mới là cái chết cảm động
không viết chữ teen
 
Last edited by a moderator:
P

phumanhpro

Quà giáng sinh
O'Henry


Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy.Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

Della đã ngừng khóc.Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa.Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất.Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'.Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả.

Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?'

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi'

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên.Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!'

'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi

'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?'

'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này'

Nhưng Jim không làm theo lời Della.Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'

...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.
 
P

phumanhpro

Câu chuyện chưa phải là tình yêu.
Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng mới 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kì lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc theo con phố- con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ- từ cưả hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cưả hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cưả kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành.- và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên". Chàng trai vào cưả hàng và lại gần bàn cô gái đang ngồiCô gái ngẩng lên hỏi :

- Tôi có thể giúp gì được cho anh ?

Cô gái mỉm cười, và đó là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ...chàng trai lúng túng.

- Tôi muốn mua một CD...

Chàng chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không ? Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cưả hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh.

Những chiếc Cd đó, cháng đem về nhà và cất ngay vào tủ.

Anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái.

Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cưả hàng bán CD,

rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói,

anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn.

Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói- như tất cả mọi ngày- đem về.

Vài ngày sau...

Reeeeeeeeeeeeeeng !!!.

Mẹ chàng trai nhấc điện thoại :- " Alô ? "

Đầu dây bên kia là cô gái ở cưả hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ òa lên khóc :

- Cháu không biết sao ? Nó đã mất rồi...hôm qua...

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai.

Bà muốn sắp xếp lại quần áo cuả cậu, nên đã mở cưả tủ.

Bà sững người khi nhìn thấy hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận, chưa hề được mở.

Bà mẹ rất ngạc nhiên, cầm một cái lên, mở ra xem.

Bên trong lớp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi : " chào anh, anh dễ thương lắm-Jacelyn"

Bà mẹ mở thêm một cái nưã.

Lại thêm một mảnh giấy ghi : " chào anh, anh khoẻ không ? Mình làm bạn nhé ?- Jacelyn"

Một cái nữa, thêm nữa... trong mỗi cái CD là một mảnh giấy.....
Ai biết những câu trả lời tiếp theo thì post lên nhe
 
P

phumanhpro

còn đây là bài văn cảm động

Bài làm: Ai cũng có được một người ba để chăm lo, để bảo vệ, để dạy ta nên người. Hầu hết đều có hạnh phúc được ở bên cạnh ba cho đến khi ba lìa đời, còn tôi thì không được như thế.

Hồi tôi còn nhỏ, mẹ đi làm cả ngày nên từ sáng sớm đến chiều tối ba luôn là người ở bên cạnh chăm sóc tôi. Mỗi ngày trôi qua, lúc đó đối với tôi phải nói là một hạnh phúc với đầy ắp những kỷ niệm vui buồn. Đến tối, khi mẹ đi làm về, gia đình tôi lại cùng nhau đi dạo phố, uống nước mía hay mua kem về nhà cùng nhau ăn. Rồi trước khi đi ngủ, ba mẹ lại ôm hôn tôi, ngồi chờ cho đến lúc tôi chìm vào giấc ngủ.

Tôi vào học mẫu giáo, sáng sớm mẹ đưa đi, chiều ba đạp xe đạp rước tôi về. Lên lớp 1, ba chở tôi đi học trên chiếc xe máy mua lại từ người bạn cũ. Tuy chiếc xe không mới, chạy lại khá chậm nhưng mỗi khi ngồi trên xe, vòng tay ra ôm thật chặt bụng của ba, tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và rất an toàn.

Ngày qua ngày, cho đến một hôm, tôi nghe được cuộc cãi vã giữa ba mẹ. Lúc đó khoảng chừng một hai giờ sáng, tôi nằm ngủ cạnh ba và bị giật mình. Tôi nghe được câu nói của mẹ: “Cô gái đó chẳng có gì tốt đẹp như anh nghĩ đâu”.

Nghe xong câu nói của mẹ, tự nhiên nước mắt tôi ứa ra mà không hiểu tại sao. Lúc đó tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày nào đó, ba sẽ không ở bên cạnh tôi nữa. Sáng hôm sau, mẹ về ngoại, tôi ở với ba đến chiều. Nhân lúc ba bận nấu cơm, thấy chiếc xe đạp cũ ba để trong nhà kho, tò mò, tôi liền lấy ra đạp thử. Vừa mới ngồi lên xe, tôi bị mất thăng bằng rồi ngã liền ra đó. Tôi rất đau nhưng không dám rên rỉ vì sợ ba biết, rồi lại leo lên lần nữa. Đột nhiên từ phía sau, có một cánh tay choàng qua người tôi, bế tôi xuống khỏi chiếc xe. Đó là cánh tay của ba tôi. Ba xoa đầu tôi, nhẹ nhàng bảo: “Đợi con lớn thêm chút nữa, cỡ 13-14 tuổi ba sẽ tập cho con đi xe đạp”.

Đến tuần sau, như thường lệ, mẹ con tôi lại về nhà. Đến cổng khu phố, mẹ con tôi chợt thấy ba chở một người phụ nữ khác đi ra. Mẹ đứng sững sờ, hai tay bắt đầu run. Khi ba về, mẹ vờ như không biết chuyện gì.

Một tuần nữa trôi qua, mẹ con tôi lại về nhà. Khi đưa chìa vào ổ khóa, mẹ mở không được, lúc đó mẹ và tôi mới biết ba đã thay hết ổ khóa. Tối hôm đó, mẹ con tôi đứng đợi ba từ bốn giờ chiều đến chín giờ tối. Vừa đợi mẹ vừa khóc, còn tôi thì cứ ngóng ra chỗ con hẻm để mong nghe thấy tiếng xe của ba. Một hồi lâu sau, bàn tay run run của mẹ đặt lên vai tôi và nói: “Cô gái đó chỉ đáng tuổi chị con”.

Nói rồi, mẹ bật khóc nức nở. Dù mẹ chỉ nói bấy nhiêu nhưng cũng đủ để tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi đã khóc vì thương mẹ, khóc vì giận ba và khóc vì tôi, một đứa bé gần mười tuổi sắp phải mất ba.

Lúc ấy, chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật 10 tuổi của tôi, chỉ một tháng nữa là đến cái ngày mà tôi mong chờ suốt mười năm. Vậy là trong buổi tiệc ngày hôm đó sẽ không có sự hiện diện của ba như chín lần sinh nhật trước, sẽ không có tiếng cười của ba, sẽ không có vòng tay thương yêu của ba như trước nữa, sẽ không có gì cả. Tại sao vậy hả ba?

... Đã ba năm rồi, đã ba năm tôi không được gặp ba, không được nghe ba cười, không được ba khuyên răn, dạy bảo. Chỉ còn bốn tháng nữa là tôi tròn 14 tuổi. Chỉ còn bốn tháng để ba thực hiện lời hứa của mình. Hơn ba năm qua tôi vẫn nhớ như in lời hứa của ba và chờ ba thực hiện lời hứa đó? Ba ơi...
 
Top Bottom