Văn 10 viết văn

tinhthobinh

Học sinh chăm học
Thành viên
28 Tháng sáu 2017
187
49
59
Bình Định
số 3 An Nhơn

Nhi Đỗ

Học sinh mới
Thành viên
31 Tháng mười 2018
12
11
6
24
Hà Nội
Đại học Giáo dục - Đại học Quốc gia Hà Nội
Hãy viết một đoạn ngắn bằng ngôi kể thứ nhất kể lại nỗi niềm của một con chim bị nhốt trong lồng.
Bạn có thể viết thế này: (mình tóm tắt thôi nhé)
- Tôi là một chú chim.
- Khi xưa tôi luôn được tự do bay lượn, ngắm nhìn cảnh đẹp trên thế gian này, được chơi đùa cùng nắng, cùng gió, cùng hoa và đi kiếm ăn, đó là những ngày tháng vui nhất đời tôi.
- Bỗng một hôm ham vui bị bắt nhốt vào lồng.
- kể từ đó tôi bị giam cầm trong không gian chật hẹp
- dù không phải khổ cực đi kiếm ăn nhưng cuộc sống rất tẻ nhạt
- bắt đầu nhớ cuộc sống ngoài kia, nhớ nắng, nhớ gió, nhớ những bông hoa nở rộ cùng đồng lúa khi chín vàng
- nhận ra được sự quan trọng của sự tự do
- cảm thấy cầm tù giống như chết đi
- hàng ngày cầu nguyện
- kể một vài chuyện với người chủ (người nhốt) (ví dụ như để quên lồng chim ngoài mưa, có hôm bị bỏ đói..... + lồng cảm xúc vào)
 
  • Like
Reactions: tinhthobinh

temotojirimo12

Cưu TMod Cộng đồng | Cựu PCN CLB Lịch Sử
Thành viên
4 Tháng mười một 2018
1,503
4,901
496
19
Cà Mau
THPT Hồ Thị Kỷ
Hãy viết một đoạn ngắn bằng ngôi kể thứ nhất kể lại nỗi niềm của một con chim bị nhốt trong lồng.
Tôi là một chú chim vàng anh. Có lẽ các bạn đều khen tôi đẹp đẽ, nhiều màu sắc. Nhưng các bạn ạ, chính vẻ đẹp và sự tham lam đã khiến tôi bị giam giữ trong chiếc lồng chật hẹp này. Kể lại chuyện này, tôi đau đớn lắm.
Hôm ấy, tôi đang kiếm ăn ở cây bưởi góc sân nhà bà cụ Mến. Giờ đã là tháng ba, hoa bưởi nở trắng cành, hương thơm ngan ngát thấm đẫm không gian, thơm đến cả lá cây, ngọn cỏ, đến cả những giọt sương long lanh đọng trên những chiếc mạng nhện chăng qua cành tầm xuân chi chít nụ.
Theo thói quen, tôi chuyền từ chỗ này sang chỗ khác trong vòm lá bưởi, nghiêng ngó tìm sâu. Lũ sâu ác lắm! Chúng không chỉ ăn búp non, lá nõn mà còn cắn đứt cả những chùm hoa. Hoa bưởi rụng dưới gốc, nhiều vô số. Tôi chợt buồn khi nghĩ đến mùa Trung thu, Tết của thiếu nhi mà lại thiếu những trái bưởi vàng chín mọng, tròn như trăng rằm.
Đôi chân tôi vẫn nhảy liên liến. Tôi đã tóm gọn mấy tên sâu róm xấu xí và dữ tợn. Thế là hết đời lũ phá hại! Tôi vui mừng vì công việc nhỏ bé của mình có ích cho con người.
Ồ! Có cái gì là lạ treo trên cành cao kia nhỉ? Sao giữa đám lá bưởi xanh mướt lại xuất hiện mấy bông hoa đỏ tươi? Tò mò, tôi nhảy lại gần xem thử. Gió thổi, những cánh hoa rung rinh như đón chào, mời gọi. Tôi ngó đầu nhìn, thấy mấy lát chuối chín vàng, thơm nức. A! Món này tôi thích lắm! Dùng để tráng miệng thì không gì bằng! Tôi lách nhanh vào, bụng bảo dạ chỉ mổ vài miếng thôi. Nhưng bỗng tách một miếng, tôi hốt hoảng quay ra thì cửa chuồng đã sập xuống. Chết rồi! Thì ra đây là một cái bẫy kín đáo và đẹp đẽ. Tôi tự trách mình tham ăn, mất cảnh giác nhưng tất cả đều đã muộn màng. Một nỗi ân hận dâng lên trong lòng. Tôi xót xa cho thân phận bị giam cầm kể từ giờ phút này.
Không biết từ đâu, hai cậu bé xuất hiện. Một cậu leo thoăn thoắt lên cây bưởi, miệng reo to: "Thắng ơi! Chim vào bẫy rồi này! Một chú vành khuyên đẹp lắm này!". Cậu bé tên Thắng đứng dưới sốt ruột giục: "Mang xuống đây, nhanh lên đi! Nhớ gài chặt cửa chuồng kẻo nó bay ra mất đấy! Tớ sẽ nhốt nó vào cái chuồng mới mua hôm qua rồi treo ở trước hiên. Hai đứa chúng mình cùng chơi nhé!". Tôi hoảng hốt, đập cánh loạn xạ hòng thoát thân, nhưng không thể.
Tôi được chuyển sang chiếc chuồng khá rộng làm bằng nan trúc. Trong chuồng có sẵn lọ nước và nửa trái chuốt tiêu bóc sẵn. Lòng dạ nào mà ăn với uống bây giờ? Tôi sợ hãi, lo lắng. Trái tim nhỏ bé cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Không biết đến bao giờ tôi mới được trở về tổ ấm của mình? Tối nay, không thấy tôi, chắc bố mẹ, anh chị tôi sẽ cuống lên, chia nhau đi tìm. Họ làm sao biết được là tôi đã bị bắt nhốt ở đây.
Trời tối rất nhanh. Hai cậu bé không còn quấy rầy tôi nữa. Chỉ còn mình tôi trong chiếc chuồng trống trải, lạnh lẽo mà thôi. Tôi đứng co ro, xù lông ra và rụt cổ vào để tự giữ hơi ấm nhưng vẫn thấy rất rét. Loài chim chúng tôi ưa cuộc sống tự do bay nhảy giữa trời cao đất rộng, không thể chịu được cảnh tù túng thế này.
Không! Tôi không chấp nhận! Tôi sẽ nghĩ cách thoát thân ra bằng được! Buồn rầu và tuyệt vọng cũng chẳng được gì. Trước hết, tôi phải giữ gìn sức khỏe. Tự nhủ xong, tôi mổ mấy miếng chuối, uống mấy hớp nước. Nước mát làm tôi tỉnh táo lại.
Đêm đầu tiên xa tổ ấm, tôi có cảm giác thời gian trôi đi chậm làm sao! Mãi trời mới sáng. Tôi đưa mắt buồn rầu nhìn xung quanh. Mọi vật vẫn như cũ. Mặt trời lên, tỏa ánh nắng bao trùm vạn vật. Cỏ cây, hoa lá vẫn xanh tươi. Tiếng chim vẫn ríu rít trong vòm lá...Còn tôi thì lại bị hai cậu bé tinh nghịch giam cầm. Trớ trêu thay! Tôi thầm trách các cậu nhẫn tâm, dù đã biết vành khuyên chúng tôi là loài chim có ích mà vẫn bắt nhốt để chơi. Tôi nhảy loanh quanh trong lồng, chờ cơ hội về với cuộc sống tự do.
bạn có thể tahm khảo nha
 
  • Like
Reactions: anhchauuu
Top Bottom