Viết một đoạn văn

L

loan208

Last edited by a moderator:
T

tiendat_no.1

tham khảo bạn nhé !!!

giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 8 của trường trung học phổ thông. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc.
Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài...
Những ngày đầu tiên ấy, rồi cũng qua, nhưng nó để lại trong lòng tôi 1 kỉ niệm đẹp mà dường như suốt đời không quên. Những cảm xúc trong sáng, hồn nhiên thưở ấy, tôi luôn để nó trong một góc của trái tim mình, để luôn nhớ về nó. Ngày đầu tiên đi học.


_____________________________
ngày đầu tiên tôi bước vào lớp một cũng vậy. Hình như là khoảng mùng năm hay mùng sáu tháng chín gì đó, tôi không còn nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt- mùa thu miền trung – không se lạnh như ở miền bắc hay quá nóng nực như ở miền nam . Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho nhười ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường?ngay từ sang sớm, mẹ đã đánh thức tôi dậy, sửa soạn mọi thứ thật tinh tươm. Tôi cũng không nũng nĩu không chịu dậy như mọi ngày. Cái không khí tất bật nhưng nghiêm túc mà mọi người trong gia đình gây ra khiến tôi cũng cảm thấy hôm nay là một ngày rất quan trọng dù lúc đó thật sự tôi vẫn không hiểu hết tầng ý nghĩa của nó.
áo quần, cặp sách đã chỉnh tề xong, mẹ chở em tôi và tôi đến trường. Dọc đường, chúng tôi gặp những cậu bé, cô bé cùng lứa tuổi. đứa nào đứa nấy cũng đều ngơ ngác nhìn ngược nhìn xuôi và trên khuôn mặt chúng có chút gì đó sợ sệt. Thường thì khi gặp điều gì đó có vẻ lạ, tôi đều muốn khám phá và tìm hiểu nó. Có lẽ điều đó khiến cho ngày tựu trường đối với tôi thật đặc biệt, giống như một cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Ngay trong lễ khai giảng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía những học sinh lớp một khiến tôi cảm thấy tự hào vô cùng. Mà đâu chỉ có mình tôi, nhiều bạn đứng trước, bạn thì ưỡn ngực ra vẻ, bạn thì mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc lắm mà miệng thì cứ cười tít mắt. Rồi một chị lớp năm với cương vị là liên đội trưởng chỉ huy cho toàn trường hát quốc ca. Tất cả chúng tôi đều hát rất to. Tôi bất giác tưởng tượng ra mình chính là một chiến sĩ nhỏ đang đứng trong một đoàn kị binh oai hùng đánh đuổi những tên khổng lồ mà hằng đêm mẹ vẫn kể trong các câu chuyện cổ tích. Xong tiết mục chào cờ, chúng tôi được nghe đọc thư mừng ngày khai giảng của chủ tịch nước. điều này khiến tôi dần dần nhận ra được tầm quan trọng của việc học hơn trước rất nhiều. Tiếp đến là tiết mục đánh trống khai trường của thầy hiệu trưởng. Trông thầy thật hiền từ và nhân hậu biết bao. Thầy giống như một người cha lớn của hàng trăm em học sinh đang ngồi đây vậy. Tiếng trống trường cất lên “tùng! Tùng! Tùng!” nghe thật vang xa báo hiệu cho một năm học mới đã đến. Rồi những quả bóng bay đủ màu sắc cũng được thả bay trên bầu trời. Lúc đó tôi có một cảm giác rằng mình cũng đang bay, đang bay trong một biển trời tri thức mới, vai trò một người học sinh đang đến với tôi khiến tôi tự hào vô cùng. Nó làm tôi cảm giác mình lớn hẳn lên không phải vì mấy hôm trước có cao hơn vài xentimét mà lớn hơn trong tiềm thức tôi mặc dù tôi chỉ vừa tròn sáu tuổi.
________________________
________________________________________________
 
T

thongoc_97977

Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường, Nhưng lần này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần đầu tiên tôi đến với mái trường THPT.Bao niềm vui, sự hảnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với nhũng ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái , theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh.Trong những năm trước, sau ba tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trừơng thân quen với những hàng cây, ghế đá,..in đậm bao kỹ niệm của những lần nô đùa cùng bè bạn. Còn năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba - một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng..Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ . Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất cả đều dập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng , bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các lớp 10 cũng như anh chị lớp 11 dược phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” - Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 9.Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hìên lành, mái tóc đen dài.. Chính hình ảnh có của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lởi đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp ba.Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này..
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ đồ dài trắng tinh, tôi ra dáng là một nữ sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi hoà nhập vào một môi trừong mới.
Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học - Trường THPT chuyên Huỳnh Mẫn Đạt, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ . Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Với bao nhiêu diều suy nghĩ trong tôi , có cả niềm vui xen lẩn niềm kiêu hảnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường THPT chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ …
 
K

khoctrongmua1999

bạn tham khảo nha hjhj

Mùa thu lại về với nắng gió, với mây trời… dịu nhẹ. Đã nghe đâu đây bước chân rộn rã của những tà áo trắng. Mùa khai trường lại sắp bắt đầu. Đã là mùa thu thứ mấy không còn đứng nghe tiếng trống mở đầu năm học nữa, nhưng trái tim tôi vẫn rộn ràng những cảm xúc xưa.

Tìm đọc trong các ký ức của những nhân chứng lịch sử, tôi xúc động trước những kỷ niệm về ngày khai trường đầu tiên trong lịch sử đất nước. Tôi muốn được nhắc lại cùng các bạn trẻ hôm nay để thấy rằng: Khai trường là sự kiện thật đáng tự hào của một quốc gia độc lập.

Mùa thu năm 1945, Cách mạng tháng Tám thành công, nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đứng trước nhiều khó khăn và thử thách. Riêng về giáo dục, 95% dân số còn mù chữ. Trước tình hình đó, Chủ tịch Hồ Chí Minh kêu gọi toàn dân ra sức thực hiện đồng thời ba nhiệm vụ trọng đại là diệt giặc đói, diệt giặc *** và diệt giặc ngoại xâm. Ngày 5-9 trở thành sự kiện trọng đại của đất nước, khi đó là lần đầu tiên, dân ta có ngày khai trường của một quốc gia độc lập.

Giáo sư Phạm Minh Hạc, nguyên Bộ trưởng Bộ GD&ĐT đã kể: "Tôi rất vui vì có Đội Thiếu nhi Tháng Tám, có mũ ca lô và trống ếch. Ngày khai trường năm đó, Bác Hồ viết bức thư đầu tiên gửi cho học sinh. Tôi xúc động và nghẹn ngào khi nghe thư của Bác: Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có vẻ vang sánh vai các cường quốc năm châu được hay không, một phần lớn nhờ ở công học tập của các cháu...".

Trong ký ức của nhiều người, lễ khai giảng năm đó ở miền Nam, thầy cô còn đào hầm để che cho học sinh xung quanh lớp học, chỉ cần nghe tiếng máy bay là học sinh vội vàng sơ tán xuống hầm. Nhiều lúc quá vội, thầy cô nằm trên nắp hầm che chở cho học trò của mình.

Ngày đó những lớp học không chỉ có các em thiếu nhi mà có cả người già, thanh niên. Lớp học không chỉ học ban ngày mà còn chong đèn học buổi tối. Ký ức ngày khai trường đầu tiên đó gian khổ, nhưng xúc động, thiêng liêng!

Mùa thu năm tôi vào lớp 1, đất nước vừa mở cửa được dăm năm, kinh tế vẫn còn quá nhiều khó khăn. Tôi đến trường bằng cái cặp da đã cũ của bố. Ngày khai giảng, mẹ gấp cho tôi cái mũ ca lô bằng giấy màu đỏ, trên có dán hình ngôi sao vàng năm cánh. Tôi nhớ rằng, để mua được cho tôi bộ đồng phục áo trắng, váy duýp, mẹ phải chờ kỳ lương mới có đủ tiền. Chỉ còn một hôm nữa là ngày 5-9, là lễ khai giảng, mà tôi vẫn chưa có đồng phục. Đến tối mồng 4, mẹ mới đủ tiền đưa tôi ra chợ để mua đồ thì đã hết các bộ vừa vặn. Tôi mặc bộ đồng phục rộng thùng thình đi dự lễ khai giảng đầu tiên trong đời. Bộ đồng phục đó, tôi còn giữ cho 2 mùa khai giảng nữa… Rồi những mùa khai giảng cứ thế trôi qua, đến lúc tôi đủ tuổi mặc áo dài dự lễ khai giảng thì thời gian ngồi ghế nhà trường đã dần thu lại. Đến bây giờ, tôi vẫn nhớ thật nhiều sắc nắng thu sang và bầu trời xanh đầy bóng bay những mùa khai giảng...

Mùa thu năm nay lại về với những nhớ nhung xưa và niềm vui hiện tại. Qua rất nhiều mùa khai giảng, giờ đây tôi lại là người có nhiều cơ hội được ngắm nhìn những xúc cảm trong mùa tựu trường. Tôi vui những niềm vui của học trò tíu tít gặp nhau sau những ngày nghỉ, tôi buồn miên man xúc động cùng cảm xúc của học sinh cuối cấp, và tôi hồi hộp với cảm xúc lần đầu tiên đi học của các bé lớp 1.

Rồi thời gian sẽ làm các em trưởng thành, rồi mái trường sẽ là ngôi nhà các em luôn nhớ. Giờ đây, kinh tế đất nước đã phát triển. Nhiệm vụ giáo dục mỗi năm cũng theo hướng đổi mới, nâng cao chất lượng, tăng cường công nghệ. Nhưng dẫu thế nào, cũng mong các em yêu lấy ngày khai trường, yêu lấy mái trường nơi mình sẽ lớn lên và trưởng thành, để làm người có ích trong cuộc sống.

THANKS NHÌU CHO MÌNH NHÉ HJHJ:)>-:)>-:)>-
 
F

fghasdjkl

tra loi

[bâgagaggagaaggagagagagagagagsvgxzvchbhhbdhbfahdhfbahdbhvbahdbhabhabhdbhadbdahaddadahbdabhadhbadhbhadbdabhdbhdbdahbhbdhbahbdahbdahbdahbdahbdahbdahbadhbdhbdahdahb
 
Last edited by a moderator:
F

fghasdjkl

tra loi

ấdfvdfddddddhjhdhdhdhdhhddhdfbhsbhbshbsdhbfhbshbdhfbhbvhbhbaaaaa
 
Last edited by a moderator:
F

fghasdjkl

tra loi

nhung bai lam that la hay // va dai nua that la dung chuan muc ffgfffffff
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom