![](https://blog.hocmai.vn/wp-content/uploads/2017/07/hot.gif)
![](https://blog.hocmai.vn/wp-content/uploads/2017/07/hot.gif)
(1) '' chàng vẫn hông tin, nhưng nàng hỏi chuyện kia do ai nói ra , thì lại giấu không kể lời con nói, chỉ lấy chuyện bóng gió này nọ mà mắng nhiếc nàng, và đánh đuổi đi. họ hàng làng xóm bênh vực mà biên bạch cho nàng, cx chẳng ai thua gì cả. nàng bất đắc dĩ nói: thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú nghi gia nghi thất. nay đã bình rơi châm gãy , mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao , liễu tàn trc gió , khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cái én lìa đàn , nước thẳm buồm xa , đau còn có thể lại lên núi vong phu kia nữa. đoạn rồi nàng tắm gội chay sạch, ra bến hoàng giang ngửa mặt lên trời mà than rằng: kẻ bach mệnh này duyên phận hẩm hiu , chồng con rẫy bỏ, điều đâu bay buộc , tiếng chịu nhuốc nhơ, thần sông có linh, xin ngài chứng giám. thiếp nêu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc mị nương, xuống đất xin làm cỏ ngu mĩ. nhược bằng lòng chim dạ cá , lừa chồng dối con xin làm mồi cho cá tôm , trên xin nlamf cơm cho diều quạ và xin chịu khắp mọi người phỉ nhổ.'''
(2) ''hôm sau linh phi lấy cái túi bằng lụa tía, đựng mười hạt minh châu sai xứa giả xích hỗn đưa phan ra khỏi nước . vũ nương nhân đó cx đưa gửi một chiếc hoa vàng mà dặn : nhờ nói hộ với chàng trương , nếu còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ , xin lập một đàn giải oan ở bến sông , đốt cây đèn thần chiếu xuống nước tôi sẽ trở về. lúc đến nhà, han đem chuyện kể lại với học trương. ban đầu trương không tin. nhưng khi nhận chiếc hoa vàng, chàng mới sợ hãi mà nói: đây quả là vật dùng vợ tôi mang lúc ra đi. chàng bèn theo lời, lập một đàn tràng ba ngày đêm ở bến hoàng giang . rồi quả thấy vũ nương ngồi trên một chiếc kiệu hoa đứng ở giữa dòng, theo sau có đến 50 chiếc xe cờ tán, võng lọng, rực rỡ đầy sông, lúc ẩn, lúc hiện. chàng vội gọi, nàng vẫn ở giữa dòng mà ns vọng vào: thiếp cảm ơn đức của linh phi, đã thề sống chết cx ko bỏ. đa tạ tình chàng, thiếp chẳng thể trở về nhân gian đc nữa''
(2) ''hôm sau linh phi lấy cái túi bằng lụa tía, đựng mười hạt minh châu sai xứa giả xích hỗn đưa phan ra khỏi nước . vũ nương nhân đó cx đưa gửi một chiếc hoa vàng mà dặn : nhờ nói hộ với chàng trương , nếu còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ , xin lập một đàn giải oan ở bến sông , đốt cây đèn thần chiếu xuống nước tôi sẽ trở về. lúc đến nhà, han đem chuyện kể lại với học trương. ban đầu trương không tin. nhưng khi nhận chiếc hoa vàng, chàng mới sợ hãi mà nói: đây quả là vật dùng vợ tôi mang lúc ra đi. chàng bèn theo lời, lập một đàn tràng ba ngày đêm ở bến hoàng giang . rồi quả thấy vũ nương ngồi trên một chiếc kiệu hoa đứng ở giữa dòng, theo sau có đến 50 chiếc xe cờ tán, võng lọng, rực rỡ đầy sông, lúc ẩn, lúc hiện. chàng vội gọi, nàng vẫn ở giữa dòng mà ns vọng vào: thiếp cảm ơn đức của linh phi, đã thề sống chết cx ko bỏ. đa tạ tình chàng, thiếp chẳng thể trở về nhân gian đc nữa''